Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 34
CHƯƠNG 34
Sau khi bọn họ rời đi, ta lẳng lặng sắc lại bát thuốc, Tiểu Ái đã dặn ta phải biết tự chăm sóc ình, dù ta có chết, nhất định cũng không chết vì bệnh tật!
Đến khi bước ra hậu viện mới thấy hai vị cô mẫu đang chất đồ lên xe ngựa, ta ngạc nhiên hỏi:
– Hai người định đi đâu sao?
Họ quay lại, nhìn ta vẻ áy náy rồi đáp:
– Đúng vậy! Chúng ta rời khỏi đây!
Hai vị cô mẫu đi khuất rồi ta mới định thần lại những gì vừa nghe được.
Hóa ra chuyện không đơn giản như ta tưởng, cứ nghĩ đến những gì Hồ Sở Minh làm, ta càng thấy con người này ngày một đáng sợ.
Hắn tìm cách mua chuộc gia nhân trong nhà, tạo bằng chứng giả. Nhân lúc vợ mình bị đánh thuốc mê lấy dấu vân tay của ả, thế là tạo nên vở kịch hoàn hảo ngày hôm nay, đến chính ta cũng tưởng rằng ả Ân Nhi đó là chủ mưu.
Thật không ngờ đều là do một tay Hồ Sở Minh đó dàn dựng, chẳng trách mà Ân Nhi lại nói ta hãy cẩn thận với tên họ Hồ.
Một con người mưu mô toan tính như gã nào có biết đến tình thân, người chung chăn gối với gã bao năm qua, yêu gã hết lòng. Đối với gã chỉ như một món hàng có thể lợi dụng, đến khi hết giá trị rồi có thể thản nhiên mà ném đi.
Con chó còn biết trung thành với người nuôi dưỡng nó, còn Hồ Sở Minh, gã không bằng cả một con vật!
Bỗng chốc ta thấy Tô Châu quá xa lạ, trước đây còn có Tiểu Ái. Giờ thì chẳng còn một ai!
Mà tất thảy những thứ ở đây đều hào nhoáng, giả dối!
Nữ nhi chúng ta thật đáng thương, Tiểu Ái vì Diệp Tuệ mà mất mạng, Ân Nhi vì Hồ Sở Minh mà bị vu oan, ta khinh thường tên đàn ông này, dựa dẫm vào tính ghen tuông của vợ mình để vu cáo ả, giờ thì hắn ta được tự do rồi!
Hai vị cô mẫu cũng nhận tiền của hắn, họ miệng thì nói chắc chắn không phải lỗi của ta, tạm thời không rõ do ai chủ mưu nên cứ để ả Ân Nhi đó chịu tội, dù sao ả đó ngày thường cũng ghê gớm, chua ngoa. Cứ để ả chịu khổ một chút nào có xá gì. Nhưng ta biết, họ cũng chỉ nói vậy để tránh né mục đích của mình thôi. Họ cũng phải ăn, phải sống, phải mưu sinh. Nay đã nhận tiền của kẻ đó rồi, thì nên biết điều mà rời khỏi Tô Châu.
Suy cho cùng, họ cũng chỉ muốn sống thật tốt, tránh xa cái nơi đầy rẫy cạm bẫy này mà thôi!
Ta không muốn ở lại nơi này thêm ngày nào nữa!ai ngờ chiều ngày hôm đó. Hồ Sở Minh đến. Thoát khỏi cái bóng của thê tử có khác, nay hắn còn đường đường chính chính thừa kế gia sản của nhà vợ. Hắn thật giảo quyệt, mượn cớ Ân Nhi phải chịu phạt, trở về nhà ả làm ầm ĩ lên, Ân gia lo sợ điều tiếng, vội vã giao nửa số gia sản nhà mình cho hắn. Đúng là làm việc gì hắn cũng tính toán rất kỹ lưỡng!
– Mẫn Mẫn, muội định đi đâu sao?
Hắn xuống ngựa, bước tới hỏi.
Ta không nén nổi cảm giác ghê sợ, giật lùi về phía sau một bước, hắn tự động đến gần chiếc quan tài của Tiểu Ái, xem xét một hồi rồi nói:
– Muội muốn an táng cho Tiểu Ái, để ta giúp muội!
Giọng điệu tử tế đó là của Hồ Sở Minh sao? Đánh chết ta cũng không tin, ai mà biết hắn lại đang tính toán cái gì trong lòng chứ!
– Để tự muội!
– Được – Hắn đặt hai tay lên vai ta – Ta biết muội vẫn đau lòng vì chuyện của Tiểu Ái, nhưng ta sẽ đợi muội trở về, còn chuyện thành thân của chúng ta nữa!
Ta hờ hững nhìn hai bàn tay đặt trên vai mình, thầm nghĩ không biết hắn còn muốn giả nhân giả nghĩa bao lâu nữa, nhưng ta đã chẳng muốn quan tâm nữa rồi!
Chiếc xe ngựa tiến về phía trước, đem theo linh cữu Tiểu Ái cùng cái thân xác trống rỗng của ta!
Lâu lắm rồi mới trở về nhà, hai cây mai trắng trước nhà đã nở hoa kín cành, cánh hoa trắng muốt mịn màng, đã sắp lập xuân thật rồi!
Quán điểm tâm vẫn yên bình như vậy, chúng ta đến nơi lúc sập tối nên càng vắng người, người đánh xe chất phác nhận tiền xong đã vội vã cáo biệt, anh ta vừa đánh xe vừa dụi đôi mắt đỏ au vì chịu nhiều gió cát trên đường:
– Nhà tôi có ba đứa nhỏ, nếu không về ngay, chúng sẽ lo lắng tới phát khóc!
Ta hỏi: “ Mẹ chúng không về ư?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ của người đánh xe, anh ta đáp:
– Chết rồi! Là Diệp Nhân Cảnh hại chết!
Ta cũng im bặt từ đó. Ta không muốn nghe thêm chuyện tàn ác nào của hai cha con họ Diệp đó cả, Tiểu Ái, muội ấy cũng vì hắn mà chết!
Ông chủ thấy ta trở về, lẳng lặng nói:
– Vào nhà đi!
Đúng là ta ngốc thật! Ông ấy không hề bị câm! Họa chăng chỉ không muốn mở miệng nói chuyện thôi!
Bà cbủ đang mải mê rót trà cho khách, nhìn thấy ta bước vào, chén trà trên tay rơi “coong” xuống đất, vỡ vụn, bà run rẩy bước lại gần xoa khuôn mặt ta, còn ta cũng không gìm nổi mà mắt mũi cay sè!
Mọi uất ức như thể chỉ đợi lúc này để bộc phát. Ta ôm chặt bà chủ, khóc như mưa, bà cũng dịu dàng xoa nhẹ mái tóc ta, lẩm bẩm mấy câu như “ con gầy quá” hay “ Tiểu Ái đâu”. Tuyệt nhiên không hỏi tại sao ta trở về.
Ông bà chủ ngày nào cũng mong ngóng chúng ta, chúng ta đã lâu lắm không về thăm họ!
Rồi đôi mắt bà dừng lại trên chiếc quan tài đen đặt sau lưng ta, đoạn nước mắt rơi lã chã:
– Con gái, con gái của ta!
Chúng ta cứ ôm lấy chiếc quan tài mà khóc òa lên, ông chủ đứng trong góc cũng gượng gạo chấm nước mắt, khách quan trong quán chỉ ái ngại nhìn chúng ta. Sau đó không ai bảo ai cùng nhau rời khỏi quán, để lại những món tiền hậu hĩnh hơn thường ngày.
Ta nhớ mẫu thân, nhớ Tiểu Ái. Trở về đây, ta mới thấy luyến tiếc cuộc sống xưa kia biết bao!
Đáng ra, ta không nên theo Hồ Sở Minh đến Tô Châu làm gì!