Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 32
CHƯƠNG 32
Ta cõng trên lưng thi thể lạnh giá của Tiểu Ái, chân nam đá chân chiêu về biệt viện.
Trên đường đi, ta cứ luôn miệng kể chuyện cho nó nghe, từ chuyện hồi còn bé tý ta chuyên giành đồ chơi của Tiểu Ái, lớn lên lại cùng nó học thêu mẫu đơn, rất nhiều lần nó lén thêu giúp ta, bị mẫu thân bắt phạt. Ta cứ nói còn Tiểu Ái không bao giờ trả lời ta nữa!
Trước kia, dù bị bắt nạt uất ức thế nào, nó cũng không im lặng lâu thế này!
Gió lướt qua tai giống như ai đó thì thầm. Nhắm mắt lại ta cũng có thể nhìn thấy quá khứ hiện về rõ mồn một.
Những ký ức mà cả đời này ta không tài nào quên!
Trước mắt ta là khung cảnh tươi đẹp thưở 16, 17. Tiểu Ái mới chừng 15. Mỗi khi cười lại để lộ ra chiếc răng nhỏ đáng yêu. Hai chúng ta kẻ đuổi người bắt, người là Tiểu thư Đinh gia, người là đứa nha hoàn nhanh nhẹn, gắn bó vô cùng, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau xem hội hoa đăng, cùng chịu phạt, cùng ăn mỳ trường thọ, cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau nặn màn thầu,…
Nước mắt làm mắt ta cay sè đi, nhưng ta vẫn cứ nói, dường như mới hôm qua, Tiểu Ái còn tồn tại, nó chải tóc giúp ta, ôm lấy ta, sắc thuốc, làm mứt quả chua ngọt cho ta ăn. Sao giờ đây nó lại ngoan ngoãn không cựa quậy trên lưng ta, từ khi nào Tiểu Ái vô tri vô giác thế này!
Tiểu Ái, Tiểu Ái ơi! Không có muội ai lo lắng cho ta, ai cùng ta trở về, còn ai may hỷ phục giúp ta nữa?
Trời sâm sẩm tối, biệt viện tối om, ta đã đưa Tiểu Ái về đến biệt viện rồi!
Hai vị cô mẫu nhìn bộ dạng thảm hại của ta, ánh mắt dịu dàng, cảm thông. Ta không hiểu nguyên cớ gì họ lại trầm mặc như vậy,mắt láo liên xung quanh một hồi mới kịp để ý một phong thư vừa bị xé ở bàn. Vừa nhìn đã nhận ra nét chữ xiên xẹo của Tiểu Ái.
“ Mẫn tỷ, tỷ không cần trả muội ba ngàn lượng! Là muội cam tâm tình nguyện!
Xin lỗi tỷ, Mẫn Mẫn! Muội thực sự thích Diệp công tử, có lẽ từ những lần tỷ nhờ muội giặt y phục giúp huynh ấy, mùi hương thanh mát dìu dịu như thảo mộc đã in sâu trong tâm trí muội. Muội biết, muội chỉ là một đứa trẻ, chắc chắn không thể hiểu từ “yêu” và “ thích” khác nhau thế nào, muội chỉ biết, muội thường hay đỏ mặt khi bắt gặp cái nhìn bất chợt của Diệp Tuệ hướng về mình. Muội cũng giống tỷ, Mẫn tỷ, muội cũng thích thịt thỏ giống tỷ! Tỷ còn nhớ không? Tỷ đã nhường muội thịt thỏ. Tỷ nhường muội được thì muội cũng nhường tỷ được! Thực sự, muội rất ghen tị với tỷ, từ nhỏ, tỷ đã được nuông chiều như một quận chúa, còn muội, cùng lắm cũng chỉ là một đứa a hoàn, có lanh lợi đến mấy cũng không thể sánh được với tỷ. Mẫn tỷ, tha lỗi uội, lần đó, chữ “ Mẫn” của tỷ là do Diệp Tuệ viết, muội biết, nhưng vẫn giấu tỷ. Còn nữa, tỷ nghĩ xem, lần tỷ ngã bệnh ở Đinh phủ, gia nhân trong nhà rất nhiều. Tại sao chàng lại chỉ nhờ muội giặt quần áo? Mẫn tỷ, muội không yên tâm giao chàng cho nữ nhân khác, ngoài tỷ! Muội đi rồi, tỷ phải sống cho tốt, thuốc muội đã sắc sẵn trên bếp, muội phải đi đây, Mẫn Mẫn!”
Cuối thư còn có một cánh lưu lan ép khô, mỏng tang, tỏa hương thơm thoang thoảng, đúng như thứ tình cảm bị chôn vùi quá lâu của Tiểu Ái.
Giờ thì ta hiểu, Tiểu Ái cũng giống như em Lâm trong “Hồng Lâu Mộng”. Con bé ấy đối với Diệp Tuệ không khác em Lâm mến Giả Bảo Ngọc. Tình cảm ấy nhìn thì lặng lẽ bình dị song lại vô cùng thắm thiết! Chẳng trách mà con bé ngốc này lại cố chấp theo ta đến Tô Châu xa xôi tìm hắn.
Ta tự thấy mình quá hời hợt với Tiểu Ái, có mấy lần nó giận dỗi, ta lại cười xòa cho rằng nó tâm trạng bất ổn, nghỉ ngơi một chút ắt sẽ khỏi. Ta quên béng mất rằng, nó cũng là một thiếu nữ, cũng biết yêu, biết hận.
Chỉ có điều, ta và Tiểu Ái đều cùng mắc một sai lầm, trao nhầm tình cảm ột kẻ không hề yêu mình!
Có chăng, Tiểu Ái còn khổ tâm hơn ta, chưa khi nào nó thổ lộ được tấm lòng mình với hắn, cứ âm thầm chịu đựng từng ngày, cho đến khi Diệp Tuệ âu yếm Sảnh Tiểu Liên, ta cứ ngỡ chỉ có mỗi mình đau khổ, té ra Tiểu Ái cũng ê chề không kém!
Chẳng trách mà mấy ngày trước lễ thành thân của hắn, nó cứ ngơ ngác, ai gọi cũng nghệt mặt ra. Song Tiểu Ái giỏi che giấu, nên ta cũng chỉ đoán là nó có sự bất ổn. Hoàn toàn không để tâm đến những biểu hiện kỳ lạ của nó sáng hôm nay!
Nó chải tóc cho ta, ôm ta thật chặt, lại còn nhắc ta phải bảo trọng!
Tiểu Ái, con nha đầu dại dột, nó thích hắn vì sao phải xin lỗi ta, ta đâu có liên can gì tới hắn. Thậm chí, nó còn chu đáo dặn dò ta uống thuốc, rốt cục nó đã chuẩn bị tư thế bỏ mặc lại ta mà đi từ bao giờ?
Rõ ràng…rõ ràng nó đã hứa sẽ không bỏ mặc ta!
Tiểu Ái, muội ghen vì một kẻ như Diệp Tuệ!
Không đáng, không đáng chút nào!
Hắn không hề thích muội, hắn chỉ cần ả họ Sảnh đó!
Tiểu Ái, Tiểu Ái tội nghiệp của ta!
Ta gấp gọn phong thư viền đỏ ấy, nhìn lại dòng chữ “ Tiểu Ái” ở đằng cuối rồi dứt khoát nhấc Tiểu Ái trên lưng mình đặt xuống chiếc đôn. Ai ngờ thân xác mềm oặt của nó đổ nhào xuống nền đá, ta vội vã nâng lên:
– Tiểu Ái, tỷ làm đau muội rồi!
Một vị cô mẫu tiến lên ,run run đưa tay lên mũi Tiểu Ái, đoạn mặt mày tái mét thì thầm gì đó với vị cô mẫu còn lại. Sau cùng, họ hạ giọng nói với ta:
– Mẫn Mẫn, Tiểu Ái… thôi thì chúng ta hãy mai táng cho con bé đi!
Ta đau đáu gật đầu.
– Hãy để Tiểu Ái lại phòng con, không có muội ấy, chiếc giường bên cạnh sẽ trống lắm. Con không quen!
Hai vị cô mẫu thở dài ai oán, ta biết họ đang lo ta sẽ sợ hãi cái thi thể kia, nhưng Tiểu Ái và ta xưa nay thân thiết như thể chị em ruột thịt. Nó theo ta từ thưở bé, còn gì khiến cho ta phải sợ nó?
Trước nay, Tiểu Ái vẫn là Tiểu Ái, vẫn vụng về đáng yêu như thế, giờ đây, dù nó không còn một nhịp thở, nó vẫn luôn là Tiểu Ái của ta.
Hai vị cô mẫu dặn dò nhau mua một cỗ quan tài thật tốt, bằng gỗ sồi!
Trong căn phòng trống trải, chỉ còn mình ta và Tiểu Ái.
Ta đặt Tiểu Ái lên chiếc giường của nó, vuốt ve gương mặt nó lần cuối, da thì xanh tái ,mắt nhắm nghiền lại. Ta tô cho nó chút son hồng, lại lau sạch sẽ gương mặt lấm lem. Tiểu Ái của ta luôn rất xinh đẹp!
Ta lấy ra hai bộ hỷ phục được giấu kỹ dưới tay nải đồ đạc của nó, giũ lại cho phẳng. Chính là bộ hỷ phục giống hệt với bộ của Sảnh Tiểu Liên được may bằng vải lụa ta mua cho nó!
Thì ra, Tiểu Ái cũng ngốc y như ta vậy! Cũng từng mong ước trở thành nương tử của hắn.
Bộ hỷ phục thắm tươi vẫn tỏa ra sắc đỏ ma mị dưới chao đèn dầu. Tay ta mân mê đôi phượng hoàng bằng chỉ màu thêu trên ngực áo.
Tiểu Ái! Để tỷ thay bộ váy áo đẹp nhất uội!
Bộ hỷ phục vừa khít với thânh hình nhỏ bé của tân nương nằm trong cỗ quan tài, sắc mặt nàng hơi trắng nhưng điểm thêm chút son hồng, sáng bừng lên như một tia nắng đầu xuân. Chiếc trâm lưu lan cổ kính vẫn yênvị trên mái tóc mây óng ả.
Ta thức trắng một đêm ngồi bên cỗ quan tài cùng Tiểu Ái, ta sợ, sau này sẽ không bao giờ được ngồi cùng nó lâu thế này nữa! Rõ ràng nó đã bỏ ta đến một nơi xa lắm rồi!
Trời vừa sáng thì cô mẫu bước vào khuyên ta đừng quá đau buồn, cuộc đời ta còn có thể đau buồn nữa được sao?
Người ta yêu thì đem lòng yêu nữ nhân khác, tỷ muội tốt nhất của ta lại bỏ mạng vì hắn!
Ta nên không đau, không buồn thế nào đây?