Huynh ấy không yêu ta

Chương 30


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 30

CHƯƠNG 30
Ta thúc ngựa như bay về biệt viện, đồ dùng đã được Tiểu Ái gói ghém từ lâu, thư từ biệt cũng đã viết xong đâu đấy. Ta có thể lao vào vòng tay mẫu thân mà khóc thỏa thuê rồi.
Lúc đi qua chợ, ta trông thấy một chiếc cũi nhỏ rất xinh bèn nảy ra ý định mua cho A Tuệ, ta sẽ đem theo con thỏ ngốc ấy trở về. Diệp Tuệ không muốn nhớ đến ta, nhưng ta thì không ngăn nổi mình nhớ tới chàng!
Tạm biệt Tô Châu phồn hoa, Tô Châu đô hội. Tô Châu có một Diệp Tuệ mà ta khắc ghi suốt đời. Ta sẽ không quên nơi đây, nhất định!
Nào ngờ khi ta vừa bước chân vào biệt viện, hâi vị cô mẫu đã nháo nhác như ong vỡ tổ:
– Nguy rồi! Không thấy Tiểu Ái đâu!
Ta còn sốt ruột hơn, rõ ràng ta đã dặn nó phải đợi ta, chắc chắn chúng ta sẽ cùng trở về Đinh phủ thân thương.
Thế mà giờ đây? Con bé này…
Chúng ta lật tung cả biệt viện cũng chẳng thấy bóng dáng Tiểu Ái đâu, thậm chí ta còn ghé qua nhà cầu và chuồng của A Tuệ cũng không tìm thấy nó.
Ta lo lắng đến phát điên, có thể hoãn thời gian trở về nhưng Tiểu Ái cứ bỏ đi không nói lời nào như thế này ắt còn nguy hiểm hơn! Thảo nào độ này trông nó có vẻ là lạ!
Bên ngoài chiếc xe ngựa chúng ta thuê cũng đang chờ, song thời gian quá lâu mà người lại chẳng thấy đâu. Họ bắt đầu gắt gỏng:
– Này, tiểu cô nương, cô có đi không đó?
Ta một mặt bảo hai vị cô mẫu chia nhau ra ngoài tìm, mặt khác lại bước đến xoa dịu bọn họ:
– Vị huynh đệ này, gắng đợi thêm chút nữa. Tôi có một tiểu muội, tính tình hơi hiếu động!

Ông ta thở dài ngao ngán, đoạn chống tay vào thành xe nhìn sắc trời, đã mưa lay phay.
Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc lưu lạc tìm Diệp Tuệ cùng ta, Tiểu Ái đã thay đổi không ít, đành rằng thì ta cũng có thay đổi, đại khái là không còn vụng về đến mức không biết nặn màn thầu nữa, tính toán sổ sách cũng lên tay, may vá nếu cố gắng còn có thể học hỏi thêm. Nhưng Tiểu Ái thì hoàn toàn khác, dường như nó không còn là Tiểu Ái mà ta từng biết, nó ít cười, trầm mặc hơn. Không giống với con a hoàn suốt ngày nói năng líu ríu, điệu bộ sợ sệt mỗi khi ta nổi cơn tam bành.
Cầu mong cho Tiểu Ái mau trở về, nó vốn thông minh lanh lợi, ắt sẽ không có điều gì xảy ra đâu. Ta tự trấn an mình.
Khi ta còn đang rối loạn vì một mớ suy nghĩ, Diệp Tuệ đã đến.
Ta dụi mắt tới lần thứ ba , mới nhận ra chính là chàng!
Trong màn mưa phùn lành lạnh, chàng dẫn đầu một đám quan binh, xông thẳng vào biệt viện của ta.
Thật lòng mà nói, ta còn mong mỏi chàng đến tiễn mình một đoạn, xem như là bằng hữu lâu ngày.
Ai ngờ, chưa bước tới gần, chàng đã vung tay tát ta một cái đau điếng. Cái tát không mạnh lắm, nhưng làm ta sợ hãi đến cứng đờ cả người.
– Vong ân bạc nghĩa!
Còn chưa hiểu gì, Diệp Tuệ đã chỉ thẳng vào ta, mắng:
– Tiểu Liên có lòng tốt giao hỷ phục của nàng cho các ngươi sửa chữa, thế mà còn không biết điều lập mưu ám hại nàng ấy.
Nói xong bèn ra lệnh cho đám quan binh lục soát biệt viện.
Lúc này , ta mới để ý thấy Diệp Tuệ mặc bộ hỷ phục tươi sáng do chính Tiểu Ái may, từng đường kim mũi chỉ đều hoàn hảo. Tuy hơi chần chật nhưng đường viền, lớp lót bên trong đâu ra đấy. Tôn thêm nước da trắng trẻo thư sinh cùng dáng dấp nho nhã có học của chàng.

Tóc chàng vấn cao bằng chiếc trâm ngọc, mày mắt toát ra nét khí khái khác thường, dù rằng đang nhìn ta chòng chọc rất độ khinh khi nhưng ta vẫn vui mừng không kể xiết, hóa ra Diệp Tuệ và Sảnh Tiểu Liên vẫn chưa chính thức bái đường.
Ta muốn thanh minh, nhưng chàng tuyệt nhiên không cho ta cơ hội, đến khi lời nói thốt ra miệng, lại trở thành:
– Vậy…vị Sảnh cô nương đó thế nào?
Ánh mắt chàng xoáy sâu vào ta rất dữ tợn, ta cảm giác như lông măng trên người thi nhau dựng đứng lên vậy. Tay chân sắp sửa nổi da gà da vịt.
Diệp Tuệ cười khẩy rồi rút ra một cây trâm vàng:
– Sao rồi ư? Cô nhìn thì biết!
Chiếc trâm bằng vàng đĩnh rơi đánh “ bịch” trước mắt ta, máu tươi trên đó còn đang nhỏ tong tong dưới đất, đọng thành một vết nhỏ.
Ta chết trân, đây chính là chiếc trâm gia truyền của Tiểu Ái mà, đúng là nó, không sai. Chiếc trâm hình bông lưu lan dáng vẻ cổ kính đó, nó chỉ dám cài mỗi dịp quan trọng , lần trước đến Tô Châu mua vải, suýt thì bị cầm cố.
Chảy máu nhiều như vậy chắc chắn là lớn chuyện rồi!
Tiểu Ái, ta phải tìm nó!
Nhưng chưa kịp nhấc một chân lên thì Diệp Tuệ đã lao tới, bàn tay tóm chặt lấy cằm ta, chàng gằn giọng:
– Giấu kỹ lắm! Con a hoàn đó rốt cuộc trốn ở đâu? Giờ Tiểu Liên đã bị thương tích ở mặt, cô vừa lòng rồi chứ?
Bàn tay chàng ra sức giày vò khuôn mặt ta, Diệp Tuệ là người biết võ công, khắc biết cách khiến ta đau đớn đến tê liệt xương tủy.

– Ta …không…không…
Chẳng thèm nghe ta nói hết câu, chàng đã dùng lực mạnh hơn nữa, cảm giác cơ miệng đang dần lệch đi nhưng cái nhìn tóe lửa của chàng vẫn khiến ta rùng mình khiếp đảm, khi nhắc tới Sảnh Tiểu Liên, đôi lông mày rậm của Diệp Tuệ cau chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt anh tuấn trở nên đau khổ tột cùng. Rõ ràng là đang xót xa thay cho ả.
Nhưng kỳ thực ta không hề nhúng tay vào việc ám hại Sảnh Tiểu Liên đó.
Chẳng lẽ ả biết đau còn ta thì không ư?
– Đúng! Là ta ghen tỵ với ả, muốn hại ả!
Ta chậm rãi thú nhận, có giải thích thế nào chàng cũng không bao giờ tin lời ta. Chi bằng cứ nhận hết tội lỗi về mình. Người chàng ta rất mực thương yêu chỉ có Sảnh Tiểu Liên mà thôi!
Bàn tay chàng nới lỏng một chút, đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào khuôn mặt ta, nhanh như chớp, chàng dang rộng cánh tay, tính tát cho ta thêm cái nữa!
Đánh đi! Chẳng phải chàng muốn trả thù cho nương tử đó sao?
Nhưng bàn tay kia dừng lại trước má ta đúng nửa thốn, chàng thở hắt ra, hạ tay xuống. Đoạn chán ghét nói:
– Đánh một con tiện nhân như cô cũng chỉ bẩn tay ông đây! Nghe cho rõ, ta không bao giờ yêu cô!
Ta biết, biết rõ rằng hắn chưa bao giờ động lòng với mình!
Lũ quan binh tranh thủ lật tung biệt viện, đồ đạc vương vãi không sót thứ gì, ta lặng lẽ nhìn những cuộn vải đỏ bị dẫm đạp không thương tiếc, trong lòng không khỏi lo sợ. Chẳng may Tiểu Ái xuất hiện, bọn chúng sẽ không tha uội ấy!
Chuyện hôm nay, cho dù Tiểu Ái có là hung thủ, hay chúng ta bị kẻ khác vu oan, tất cả cũng đã chấm dứt rồi.
Không còn gì nữa!
Muốn bắt cứ bắt, muốn giết cứ giết! Muốn thế nào thì hãy như thế!

Trời mưa lất phất, ta đứng trước mặt chàng, chàng chỉ cách ta đúng một bước chân nhưng khoảng cách giữa chúng ta còn xa hơn cả một đại dương rộng lớn.
Mưa phùn giăng đầy trên mái tóc dài của ta, ướt đẫm!
– Diệp công tử, vậy ngài bắt ta về quy án hoặc hủy dung mạo của ta cũng được!
Hơi lạnh đã thấm sâu vào lớp y phục giản dị của ta, vừa nói ta vưa giữ cho giọng mình bớt run rẩy, ta rất lạnh, nhưng chàng thì không thèm để ý đến!
– Hừ! – Chàng mỉm cười, lúm má đẹp mê mẩn thoắt hiện ra – Người còn chưa bắt được, ta sẽ không giúp cô toại nguyện đâu, đợi chuyện này điều tra rõ ràng, cô đừng mong được chết một cách tử tế!
Ta không khóc nữa, nước mắt ta không thừa để phí phạm cho những chuyện thế này. Ta quá quen với những lời lẽ cay độc chàng dành ình rồi, cũng phải, ta làm sao được chọn cách chết, ngũ mã phanh thây hay voi dày ngựa xéo, cũng phó mặc họ quyết định.
Đám quan binh lục lọi một hồi, không tìm thấy tung tích Tiểu Ái bèn bẩm báo với Diệp Tuệ, chàng giận dữ phất tay áo bỏ đi. Vứt lại cây trâm dính máu dưới sàn.
Ta ngồi phịch xuống, nhếch môi nhạt nhẽo:
– Hóa ra làm ta đau khổ, sống không bằng chết chàng mới thấy hạnh phúc!
Diệp Tuệ đã bỏ ra đến cửa, bóng dáng cao lớn hơi quay lại nhìn ta, đôi giày gấm lót nhung chếch ra ngoài, chàng hừ mũi nói: “ Đúng”.
Ra là vậy, giờ thì ta hiểu vì sao chàng liên tiếp hành hạ mình, thậm chí còn coi khinh ta hơn cả lũ sâu bọ bẩn thỉu!
Nhưng còn Tiểu Ái, Tiểu Ái đáng thương của ta, nó chỉ vì ta mà làm điều dại dột. Không tìm thấy nó sao ta có thể yên tâm chịu phạt!
Tiểu Ái hết lòng quan tâm đến ta, Tiểu Ái cùng ta đồng cam cộng khổ, vượt qua những tháng ngày gian truân nhất!

Tiểu Ái, muội đang ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.