Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 28
CHƯƠNG 28
Ả đàn bà này thật là kỳ quái, hỷ phục đã mỹ mãn đến độ đó rồi mà vẫn không chịu. Cả chiếc mũ phượng cao sang ả cũng chê là quá rườm rà. Báo hại hai vị cô mẫu một phen sửa sang, tốn công trang trí lại.
Chẳng phải ả đã có được những gì mình muốn rồi hay sao, Diệp Tuệ, thiếu phu nhân phủ thái úy, vinh hoa cả đời, vậy sao ả cứ phải tìm đến đây bới móc từng li từng tí đến vậy? Một nữ nhân không có nổi thứ gì trong tay như ta, làm sao so nổi với ả?
Càng nói càng bực, hôm trước ả còn chê hỷ phục tân lang của Diệp Tuệ may chưa vừa ý, nên sửa lại đai áo cho thêm phần sang trọng. Ta và Tiểu Ái lại thấy thế đã là giàu có lắm rồi, đai áo đã gắn ngọc trắng và bạc dát. Nay ả còn muốn sang thế nào nữa chứ. Không lẽ đem nguyên thỏi vàng đính lên đai áo ư? Ôi không, nếu thế thì gã họ Diệp đó sẽ bị tuột đai xuống tận mông mất! Càng nói càng vô lý, rõ ràng là cố ý gây sự với chúng ta. Tiểu Ái không phục bèn lôi những bất cập trong việc sửa đai áo ra nói cho ả hay. Ả không biết ơn thì thôi lại còn thẳng tay bạt tai Tiểu Ái của ta một cái nháng lửa. Thật là ả đàn bà đanh đá, ta nhanh như chớp nhảy chồm ra nâng Tiểu Ái dậy. Đang tính hơn thua với ả một trận thì ả đã chỉ thẳng mặt ta mà rằng:
– Hai con tiện nữ, mau sửa ngay cho bà! Sửa hỏng chớ trách bà lật tung cái biệt viện rách nát này lên!
Xem kìa xem kìa! Thủ đoạn uy hiếp cũng chẳng khác gì gã phu quân của ả ta. Mà sao Diệp Tuệ không đến ngăn cản Sảnh Tiểu Liên của hắn chớ có cắn người bừa bãi nhỉ, nhắc mới nhớ, đã lâu ta không gặp lại hắn.
Đúng là hai kẻ gian phu dâm phụ hội ngộ, giỏi lắm! Cứ bắt nạt chúng ta đi. Ta vừa phẫn nộ kể cho A Tuệ về Sảnh Tiểu Liên rách việc đó, vừa tức tưởi xách hai cái tai dài ngoẵng của nó lên.
Ngày nào ả họ Sảnh đó cũng mò đến biệt viện, không sớm thì chiều, hại chúng ta không thể trở về Đinh phủ ngay được. Hai vị cô mẫu nói với chúng ta rằng, muốn rời khỏi Tô Châu trước hết phải đợi cho đến ngày ả ta đến lấy hai bộ hỷ phục đi đã. Như vậy khi chúng ta ra đi mới đường đường chính chính. Hồ Sở Minh không thể lấy lý do chúng ta không hoàn thành công việc may vá mà giữ chúng ta lại được. Ai thì ta tin chứ riêng cái gã Hồ Sở Minh lưu manh này, có gì mà gã chưa làm chứ. ấy thế mà còn hứa hẹn thành thân với ta cơ đấy.
Bao lâu nay chúng ta vất vả làm việc cho vợ chồng Hồ Sở Minh, tiền công cũng đủ để lên đường, còn ăn uống chi tiêu trước đây đều do một tay hắn lo liệu. Thôi thì đành ở lại đây cho đến ngày Sảnh Tiểu Liên đem hai bộ hỷ phục về vậy.
Ai ngờ ả đó càng ngày càng dở chứng, tự động đổi ngày lấy hỷ phục sang đúng ngày thành thân của ả và Diệp Tuệ.
Chắc chắn là cố ý cười nhạo ta đây!
Thôi được, ả ta có lòng mời ta tới dự lễ thành thân của bọn họ thì ta cũng vui lòng mà chúc họ mấy câu: “ Bần hàn suốt kiếp, bệnh tật liên miên, tuyệt tử tuyệt tôn”
Suốt quá trình sửa chữa lại hỷ phục, ta tự thấy chúng càng ngày càng méo mó tệ hại, thật uổng công cho bàn tay tài hoa của Tiểu Ái, hỷ phục tân lang thì hơi chật, hỷ phục tân nương sau khi nới ra lại quá rộng. Sau cùng không biết ả định cách tân thế nào nữa!
Hôm nay Sảnh Tiểu Liên mò đến rõ sớm, ả vênh ngược khuôn mặt quyến rũ, ra lệnh cho chúng ta rằng ả muốn thử hỷ phục.
Hai vị cô mẫu theo sau giúp Sảnh Tiểu Liên mặc thử bộ hỷ phục đỏ thắm, lúc ả từ phòng thay đồ bước ra, ta há hốc miệng như không tin vào mắt mình nữa.
Ả đội khăn trùm, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng ngần, bên trong đội mũ phượng nặng trĩu, bàn tay nõn nà như ngọc, ngón tay thon dài, sơn màu đỏ tiệp với màu sắc của bộ hỷ phục. Quả nhiên vô cùng thanh tú, ta không khỏi ganh tỵ với ả. Nhưng ả là nương tử sắp cưới của Diệp Tuệ, ta dù có xót xa trong lòng đến mấy, cũng phải cố gắng cười!
Ta cũng từng mơ, người mặc hỷ phục hôm nay là mình.
Suy cho cùng thì ả đàn bà hay ghe tuông này cũng thật cao tay, biết ta và Diệp Tuệ của ả quan hệ không rõ ràng nên cố ý tỏ ra thật hạnh phúc cho ta tức chết. Có điều, ta sắp trở về Đinh phủ, và người Diệp Tuệ muốn lấy, luôn luôn là ả ta!
Tiểu Ái đứng một bên, trái lại, nó không tỏ vẻ ngạc nhiên đến sững người giống ta, chỉ hậm hực nóI:
– Phế vật!
Ta hiểu, Tiểu Ái vẫn còn tức giận trong lòng vì Sảnh Tiểu Liên tự động sửa sang bộ hỷ phục tâm huyết của nó. Nay nhìn lại bộ hỷ phục không hoàn hảo ả đang khoác trên mình, chẳng là phế phẩm thì là gì?
Sảnh Tiểu Liên ngắm nghía một hồi, lát sau mới hài lòng thay bộ hỷ phục đó ra, mỉm cười mãn nguyện:
– Các ngươi cũng thấy là rất đẹp đúng không, được rồi. Hai con nha đầu này giặt sạch sẽ cho ta!
Ả trỏ vào ta và Tiểu Ái.
Tiết trời đang lạnh giá, chạm vào làn nước lạnh như muốn đóng băng cả cơ thể, chúng ta vẫn lặng lẽ giặt đồ. Tiểu Ái xem ra còn có vẻ lầm lũi hơn cả ta, ta thì chẳng còn gì vướng bận,khóc lóc buồn bã cũng đủ rồi! Đâu có thay đổi được thứ gì chứ, chi bằng cứ sống thật vui vẻ!
Ta vừa giúp Tiểu Ái giặt hỷ phục vừa run lên cầm cập, may mà trời hanh gió hỷ phục khô rất nhanh, chỉ chập tối là đem vào được. Tiểu Ái rót cho ta một chén trà nóng hôi hổi. Ta áp má vào rồi tu liền một hơi.
Ả Sảnh Tiểu Liên khốn kiếp, dám bắt chúng ta giặt đồ giữa thời tiết này, bi ai hơn là Tiểu Ái và ta đều không thể từ chối ả.
Tiểu Ái nom kỳ quặc lắm, ấp úng câu được câu chăng:
– Ngày mai…ngày mai…
Ta xua tay, duỗi thẳng chân một cái:
– Muội đừng lo, ả đó sẽ không ức hiếp chúng ta mãi được đâu. Chúng ta sắp trở về phủ Đinh rồi!
Ta nhâm nhi chút mứt quả, không màng đến nỗi lo sợ của Tiểu Ái nữa.