Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 23
CHƯƠNG 23
Hắn, Diệp Tuệ ư? Ta gần như líu cả lưỡi khi nhắc đến cái tên ấy, con tim đập dồn dập, rõ ràng là đang vui mừng khi nghe hắn tới biệt viện.
Nữ nhân chúng ta là sinh vật dễ mủi lòng nhất, có thể hôm qua bị hắn đối xử tệ bạc, bị hắn bạt tai. Nhưng hôm nay, hắn có lòng đến thăm. Trong lòng ta không ngăn nổi cảm giác ấm áp.
Cổ họng tắc nghẹn ngập mùi máu tanh của máu khi nãy cũng đã hít thở được trở lại, có thứ gì đó mềm mại như nước hồ mùa xuân chảy qua lồng ngực ta!
Nhưng nhớ đến chuyện thành thân của Diệp Tuệ, ta không khỏi mâu thuẫn, nam nhân vô tình như hắn đâu có hiếm. Chỉ vì một thoáng ân ái , ta đã bỏ cả quê hương để đi tìm hắn. Đổi lại hắn chỉ nhạt nhẽo nói muốn lấy Sảnh cô nương đó. Giờ đến tìm ta là có ý gì?
Ta thực lòng thích hắn nhưng sẽ không vì hắn tự làm mình tổn thương thêm nữa, càng lấn sâu, người chịu đau chắc chắn là ta. Vậy nên, chi bằng dừng lại chút nào, hay chút ấy!
Ta trở về Đinh phủ, còn hắn vẫn đường đường là đại thiếu gia của Diệp thái úy. Quả thật, nếu hắn có thương hại nạp ta làm thiếp, ta quyết không yên phận, Mẫn Mẫn ta tuy là một nữ nhân chẳng có ưu điểm nhưng sao có thể chung tướng công với nữ nhân khác.
Đã nạp ta được, cũng có thể nạp thêm người khác!
Cuộc sống đề phòng, đấu đá lẫn nhau của lũ đàn bà trong phủ thái úy, ta không muốn mình cũng trở thành một con người ưa hư vinh, ham tiền như hắn nói!
Mặc dù lý trí đã chiến thắng tình cảm của ta nhưng khi sửa sang y phục bước ra đại sảnh, ta vẫn có chút hy vọng hắn đến vì mình.
Chỉ có điều, nụ cười gượng gạo trên đôi môi nứt nẻ của ta không có dịp được phô bày trước mặt Diệp Tuệ.
Sảnh cô nương và hắn đến may hỷ phục cưới!
Quả thật là nương tử của hắn, người hắn muốn lấy làm thê tử, cả đời này, Sảnh Tiểu Liên.
Hai vị cô mẫu thấy thân thế của hai kẻ đến may hỷ phục không tầm thường, cung kính cúi người:
– Sảnh tiểu thư, Diệp công tử, hai vị đường xa vất vả!
Diệp Tuệ chán ghét nhìn khuôn mặt tiều tụy của ta, nhếch môi:
– Cũng chẳng xa lắm!
Ta chẳng buồn cúi mình trước hai kẻ đê tiện đó, một kẻ thì lợi dụng sự ngây thơ của ta, kẻ kia lại chua ngoa độc ác như mẹ kế, bảo ta phải cúi mình như thế nào đây?
Lần đầu tiên gặp Sảnh Tiểu Liên, ta đã chẳng có thiện cảm với ả, cũng bởi một phần ả là hôn thê sắp cưới của Diệp Tuệ.
Cặp mày lá liễu hơi xếch, đôi môi mỏng quẹt cho thấy cô ta là phường đanh đá nanh nọc, nhưng cũng không thể phủ nhận cũng rất xinh đẹp quyền quý.
Dung mạo sắc bén cùng gia thế hiển hách, còn có ai xứng đôi với con trai độc nhất của thái úy Tô Châu hơn cô ta chứ!
Ta thua thảm, thua trên mọi phương diện, thứ quan trọng nhất ta đâu có sở hữu, hắn chưa bao giờ yêu ta!
Hắn chỉ muốn lấy đi sự trong trắng của ta, sự trong trắng ta đã gìn giữ 17 năm trời.
Sự trong trắng chỉ dành cho nam nhân xứng đáng làm tướng công của ta.
Ta trao cho hắn, nhưng hắn không xứng đáng!
Không xứng chút nào!
Tiểu Ái đứng một bên đã run bần bật, có thể thấy nó đang tức thay cho ta!
– Vị đây chính là Diệp đại thiếu gia?
Hắn hờ hững liếc Tiểu Ái một cái, không buồn đáp lời.
Xem ra Tiểu Ái đã không nhịn nhục nổi nữa, ta cũng chẳng kịp ngăn cho nha đầu ấy lại, nó hừ mũi nói:
– Hóa ra là Diệp công tử đó sao? Đã lâu không gặp ngài, nương tử của ngài quả thật sắc nước hương trời, tiểu thư nhà chúng tôi xem ra đã tự mình đa tình rồi!
Sảnh Tiểu Liên nghi hoặc nhìn Tiểu Ái, cặp mày nhỏ đã hơi xếch nay lại càng nhếch cao hơn, nom phía chân mày như muốn chĩa thẳng lên trời:
– Tiểu thư nhà ngươi?
Ta thấy nếu cứ để yên không chừng Tiểu Ái sẽ nói ra những chuyện tày trời hơn, ta đã hứa với Diệp Tuệ không can dự đến chuyện của hắn, nhất định phải giữ lời hứa!
– Tiểu Ái, chúng ta lầm người rồi!
Ta bước lên kéo Tiểu Ái về phía mình, tránh cái nhìn cau có của Sảnh Tiểu Liên.
Ai ngờ Diệp Tuệ không chịu bỏ qua, hắn nhìn hai chúng ta với vẻ miệt thị rồi khinh khỉnh nói:
– Chuyện thành thân của ông đây đâu đến lượt hai con nô tì chuyên may vá như các ngươi quản đến. Còn không mau làm việc, muốn ta nói với tên họ Hồ rằng hắn đang chứa chấp một lũ vô dụng sao?
Ta cắn môi, thì ra Diệp Tuệ biết ta đã phải chịu đựng hồ Sở Minh thế nào, hơn nữa, vợ của hắn ta còn tàn độc đẩy chúng ta tới biệt viện. Mang tiếng là học hỏi song thực chất là làm thuê ở mướn cho ả, thân phận chúng ta chẳng khác nào cọng cỏ cọng rơm trong tay người khác, may sao, Tiểu Ái may vá rất tốt, ta mới không bị đuổi đi, hắn biết.
Chỉ là hắn cố tình làm ngơ!
Con tim ta như bị ai đó móc ra, ném thẳng xuống vực, tuyệt vọng không đâu kể xiết!
– Phải, Diệp thiếu gia, chúng nô tì có tội!
Hai vị cô mẫu đã sợ đến nỗi mặt mày xanh tái, ta bèn khều Tiểu Ái:
– Tiểu Ái, chúng ta may hỷ phục thôi!
Nó dè dặt nhìn ta, ta biết, hiện giờ mình rất yếu, hơn nữa, hy vọng sống của ta đang chết dần chết mòn từng ngày.
Ta không sợ chết, chết thì chẳng còn có cảm giác gì nữa, ta chỉ sợ Tiểu Ái đau lòng vì ta!
Bấy nhiêu chuyện, ta vẫn có thể chịu đựng được, ta vẫn có thể lướt qua Diệp Tuệ như thể chúng ta chưa từng gặp gỡ, ta vẫn có thể giương mắt nhìn chàng lấy thê tử, còn gì mà ta sợ hãi nữa!
Thứ ta sợ nhất, chỉ là những người ta yêu thương!
Mẫu thân, huynh tẩu, Tiểu Ái.
Ta bước qua phía Sảnh Tiểu Liên, cầm thước đo những số đầu tiên, ánh mắt ả nhìn ta vẫn hằn học như vậy, như thể ta đã cướp mất những thứ thuộc về ả.
Kỳ thực, ta đâu có cướp được gì, một chút cũng không!
Người hắn bảo vệ, đến phút cuối vẫn chỉ là Sảnh Tiểu Liên.
Tiểu Ái nhanh nhẹn đo giúp Diệp Tuệ, trông nó bối rối y hệt cô dâu nhỏ giúp tướng công mặc đồ, tay chân tạm thời không biết để đâu, chạm vào nút áo trường bào của Diệp Tuệ.
Hắn không hiểu phẫn nộ điều gì mà đẩy Tiểu Ái ra, nó loạng choạng ngã bệt xuống đất.
Chiếc thước mảnh trên tay ta rơi xuống, ngoảnh lại đã thấy Diệp Tuệ đang vuốt vuốt lại áo mình.
Gớm thật! Xưa kia không nhờ Tiểu Ái của ta giặt y phục giúp hắn, xem hôm nay hắn còn quần áo mà mặc không? Tên ngạo mạn!
Hắn chỉ tay tới chỗ ta, ra lệnh:
– Cô! Ra đây đo giúp bản thiếu gia!
Ta vẫn nhìn hắn đăm đăm, được thôi, hắn muốn thì ta chiều hắn, dẫu sao chịu đựng con mắt sắc như dao chém người của thê tử nhà hắn nãy giờ, chân tay ta đã bải hoải từ lâu rồi.
Ta lách sát người hắn, dùng đôi tay lạnh lẽo chạm vào nút áo, kỳ lạ là hắn không đẩy phắt ta ra giống Tiểu Ái.