Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 10
CHƯƠNG 10
Vừa chập tối, kỹ viện đã trang hoàng hết sức lộng lẫy, đèn lồng treo khắp nơi, lũ đàn ông ô hợp kéo nhau tới đông như xem hội, không ngừng chỉ trỏ về phía ta và Tiểu Ái, buông mấy lời lẽ tục tĩu đáng phỉ nhổ.
Ta điềm tĩnh ngồi yên, Tiểu Ái bên cạnh cứ ngọ nguậy liên hồi, suýt nữa thì chiếc khăn lụa của nó tuột xuống, đúng là vẽ chuyện, có phải tân nương gì đâu mà bày đặt trùm khăn che mắt.
– các vị thiếu gia, công tử xin mời trả giá!
Giọng điệu nhừa nhựa, tởm lợm của tên chủ trọ vang lên,
Ta suýt thì nôn ra hết bát canh gà ban trưa, may sao vẫn ghìm được, vuốt lại vạt áo, bình thản nghe lũ đàn ông đần độn tranh đấu.
Có kẻ trả ba nghìn lượng, ba nghìn năm trăm lượng, rồi năm nghìn lượng,.. Vẫn chưa chốt giá!
Ta đang nhẩm tính xem còn bao nhiêu thời gian nữa thì bỗng “ xoẹt” một nhát, chiếc khăn trên đầu ta rách làm hai mảnh, một tên thích khách bịt mặt không biết từ đâu xông ra kéo ta bỏ trốn.
Trong lúc rối ren, người người giẫm đạp lên nhau mà chạy, ta nhớ đến Tiểu Ái tội nghiệp, bèn bảo tên thích khách rằng:
– Huynh đài, còn cả tỷ muội của ta nữa!
Thích khách áo đen đẩy ta ra ngoài, nhanh chóng tóm lấy Tiểu Ái đang mềm nhũn trên ghế, cùng đồng bọn đánh lạc hướng mấy tên bảo tiêu của thanh lâu. Haha , lũ ngu dốt, mới thế đã bị đánh bại!
Ta kéo Tiểu Ái men theo bờ sông Dương Tử chạy trốn, thích khách áo đen không biết đã bỏ đi đâu.
Chạy ròng rã một đêm, cuối cùng cũng đến một thủ phủ, ta gần như kiệt sức, ngã nhào xuống đất!
Trong lúc mê man, ta cảm thấy mùi cỏ quen thuộc của Diệp Tuệ rất gần mình, nhưng khi ta vươn tay ra, mùi hương ấy lại biến thành mùi thuốc đắng nghét…
Khi ta mơ màng mở được mắt đã thấy Tiểu Ái mừng rỡ nắm chặt tay mình, tay Tiểu Ái thô ráp nhưng rất ấm, nó reo lên:
– Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh lại!
Chứ sao? Chưa tìm thấy tướng công, Mẫn Mẫn ta sao có thể chết?
Tiểu Ái giúp ta uống thuốc, giống như trước đây, nó thổi nguội kỹ càng rồi mới đưa lên miệng ta. Lần này, không hiểu có dũng khí gì, ta giằng lấy bát thuốc trên tay Tiểu Ái, một hơi cạn sạch!
Con người, ai rồi cũng phải trưởng thành theo năm tháng!
Tiểu Ái trố mắt nhìn ta, đoạn nó xúc động ôm lấy cổ ta:
– Tiểu thư, người làm em lo muốn chết!
Ờ, còn ta cũng đang đắng muốn chết đây!
Tiểu Ái trầm mặc kể cho ta nghe tình hình sau khi ta ngã bệnh, đêm đó, ta dìu nó đến một thủ phủ xa xôi giáp với Tô Châu rồi bị cảm phong hàn, hôn mê 5 ngày mới tỉnh, Tiểu Ái do hoảng loạn cũng không biết đi theo hướng nào, theo cảm tính kéo ta về phía trước, chẳng ngờ vấp phải một hốc đá, tỉnh dậy đã thấy ở trong căn nhà này.
Tô Châu? Hóa ra ta lại có thể chạy xa như vậy, quả nhiên những tên tù vượt ngục lúc nào cũng lo sợ bị bắt lại, vì chắc chắn rằng: Bị bắt lại thì kết cục sẽ thê thảm gấp vạn lần, cho nên chẳng có cách nào khác là phải chạy thật nhanh.
Gian phòng của chúng ta không được sạch sẽ lắm,mùi ẩm mốc quanh quẩn đâu đây, Tiểu Ái nói chủ nhà là đôi vợ chồng đứng tuổi, họ bán trà và các loại điểm tâm cho khách qua đường.
Nghỉ ngơi thêm nửa ngày trời, ta cũng gắng gượng bước được mấy bước ra ngoài, ông bà chủ đang bận bịu hấp màn thầu, không để ý gì đến chúng ta!
Đến sập tối, khách khứa vãn dần, chỉ còn vài tiều phu đốn củi ngồi lại thì bà chủ mới hờ hững bảo ta:
– tiểu cô nương, trong người cảm thấy thế nào?
Ta gật đầu một cái, đáp lại:
– Cảm tạ phu nhân cứu mạng tiểu nữ!
Bà chủ cười nhạt: “ Chúng ta không cứu cô nương không công!”
Ta ở lại chỗ ông bà chủ giúp hai người họ bán màn thầu, dù sao trong người ta và Tiểu Ái đâu còn cắc bạc nào, tất cả đều đã bị hai tên phu xe dạo trước lấy hết sạch. Nay có công việc, có đồ ăn, đời sống tuy có hơi kham khổ nhưng ta vẫn cảm thấy rất tốt.
Ông chủ quán là một người đàn ông trung niên khá hiền lành, ta rất ít khi thấy ông nói chuyện, sau này mới biết ông ấy bị câm, làm một đại phu ẩn dật, ta bị cảm phong hàn đều nhờ thuốc của ông chủ mà hồi phục!
Bà chủ quán lại khác, bà ta không hẳn là ít nói nhưng lại rất kiệm lời, người phụ nữ sắc sảo ấy đã cứu mạng ta và Tiểu Ái. Tiểu Ái nói sau khi nó bị vấp ngã, bà chủ đã vất vả dìu chúng ta lên ngựa đưa về chạy chữa nên dù không có mấy thiện cảm với bà ấy, ta cũng chẳng đến nỗi căm ghét.
Sáng sáng , ta dậy sớm nhào bột mì làm điểm tâm với Tiểu Ái, mẻ đầu tiên, ta cho quá ít nước, màn thầu cứng khô, ném chó chó chạy, ném gà gà chết. Tiểu Ái cười trừ, đem số màn thầu ấy cất vào một góc, bà chủ không khách sáo ra lệnh:
– Khỏi giấu đi chỗ khác, đó chính là cơm của hai người ngày hôm nay. Làm mẻ khác, nhanh tay lên!
Ta cúi mặt nhào bột mì, tiểu thư như ta chưa bao giờ biết đến cái khổ của kẻ làm thuê. Tiểu Ái dường như rất quen, màn thầu ngay mẻ đầu tiên nó làm đã mềm mại trắng phau.
Ta trầy trật mãi cũng làm được một lồng màn thầu nho nhỏ.
Bà chủ không nói chơi, số bánh ta làm hỏng chính là cơm trưa của ta và Tiểu Ái, mẫu thân luôn dọa bỏ đói ta, nhưng người chưa khi nào làm thật, còn bây gờ, nhìn màn thầu khô khốc trước mặt, ta chỉ hận không thể một cước đạp bay chúng đi!
Ngoài mẫu thân, làm gì có kẻ nào đối xử tốt với ta.
Thấy ta vẫn bần thần, Tiểu Ái miệng đầy bánh chìa một chiếc màn thầu ra:
– Tiểu thư, người dùng tạm đi, chiều còn phải làm việc đó!
Ta nhìn bộ dạng buồn cười của con nha đầu này, xót xa lau giúp nó vụn bánh trên mép, đoạn cầm một mẩu bánh lên, bóc hết lớp vỏ khô bên ngoài bột mì bên trong ngọt giống kẹo hồ lô!