Đọc truyện Huyết Yên Kiếp – Chương 10: Đao hạ hữu tình
Một trận gió lạnh thoảng qua, tiếng lau sậy bên bờ hồ lao xao chao động.
Miến đao như con linh xà cuốn tới, luồng ngân quang kéo dài lướt xuống mặt nước rồi thoáng ngưng tụ, vệt màu đỏ tươi bắn xẹt xuống vầng sương mờ ảo trên mặt nước, đứng trên bờ nhìn xuống, đao quang nhảy nhót như không phải là thực thể, mà là ảo ảnh hiện về từ tận cõi xa xăm nào đó, đây chẳng còn là đao pháp nữa, hầu như đã hóa thành ảo thuật, huyền diệu không thể tưởng tượng được!
Tiếng nước khẽ xao động, nghe như tiếng châu ngọc khe khẽ va chạm vào nhau, thanh miến đao mềm mại đã thẳng đuột ra như thanh kiếm, trên lưỡi đao mười hai con cá lớn có nhỏ có xếp hàng đều đặn chật ních trên lưỡi đao, cá cũng xếp từ nhỏ đến lớn, con nào con nấy vẫn còn giẫy đành đạch tươi nguyên, ngoài ra, trên người Nhậm Sương Bạch cũng chẳng dính một giọt nước nào!
Khuyết Ly Sầu đứng lặng người, một lúc lâu sau lão mới lẩm bẩm nói :
– Ngươi đã thắng rồi, thật không thể ngờ được, lão phu đã thất bại…
Nhậm Sương Bạch dựng thẳng đao, chậm rãi nói :
– Vãn bối chỉ may mắn thôi, tiền bối!
Khuyết Ly Sầu lắc đầu nói :
– Trong thiên hạ làm gì có chuyện may mắn như vậy, tiểu bằng hữu, đừng tưởng một chiêu vớt cá này là đơn giản, trong đó bao hàm yếu quyết của rất nhiều thứ từ nhãn lực, thính giác, thân pháp, vận kình, đến chọn thời điểm để xuất chiêu… bất cứ cái nào trong số đó mà tu vi không đủ đều rất khó có thể thành công được! Lão phu luyện đao cả đời người, tự thấy có thể đạt được chút thành tựu, mới dám lấy đó để cùng ngươi tranh cao hạ, vốn cứ tưởng là đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ lại thất bại thật ê chề…
Nhậm Sương Bạch nói :
– Điều này đối với tiền bối là quan trọng lắm sao?
Khuyết Ly Sầu bật cười lớn nói :
– Chẳng phải là rất quan trọng, nhưng dù sao cũng cảm thấy xấu hổ!
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
– Thắng bại là lẽ thường tình của binh gia, đây chính là điều mà tiền bối vừa huấn thị, sao khi việc đến với mình tiền bối lại chẳng nhìn thấy được như vậy?
Khuyết Ly Sầu gật đầu lia lịa nói :
– Thấy, thấy chứ, sao lại không nhìn thấy được? Lão phu đã chẳng có tham vọng độc tôn thiên hạ, càng không có cái cuồng ngông xưng bá võ lâm, bại một trận thì có gì là ghê gớm? Ha ha ha, ít ra thì lão phu cũng không như Khuất Tịch, bị cắt dây lưng quần mà ghi hận đến mười sáu năm trời vẫn chưa nguôi!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
– Thật đáng tiếc, đêm nay vãn bối chẳng thể cùng tiền bối uống vài chung.
Khuyết Ly Sầu thành khẩn nói :
– Thật ra thì cũng chẳng sao, tiểu bằng hữu, người thua là lão phu, lão phu chẳng có quyền ép ngươi ở lại uống rượu.
Nhậm Sương Bạch khẽ nghiêng người nói :
– Vãn bối không dám có ý ngạo mạn như vậy, ngặt vì hiện thời còn có việc bên người, sau này nhất định sẽ còn nhiều cơ hội đến quấy rối, nếu tiền bối không chê, sơn thủy nơi đây, vãn bối nhất định sẽ bồi tiếp tiền bối chu du cho thỏa lòng tri ngộ…
Khuyết Ly Sầu vội vàng nói :
– Bất cứ lúc nào lão phu cũng vui lòng bồi tiếp, tiểu bằng hữu, hàn cư của lão phu ở trong một khoảng rừng trúc cách mé Đông Hồ chừng hai dặm đường, lão phu ngày ngày chỉ có hai nơi để đi lại, một là ở đó, nếu không thì ở đây. Ngươi nhất định sẽ quay lại, không được nói cho qua chuyện đấy!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
– Vãn bối nhất định sẽ quay lại thỉnh an tiến bối!
Khuyết Ly Sầu ngước mặt nhìn trời, nói :
– Thôi được rồi, lão phu chẳng giữ chân ngươi nữa, tiểu bằng hữu, giờ lão phu cắt một đoạn dây lưng quần giao cho ngươi!
Nhậm Sương Bạch ngước mắt nhìn lên, hỏi :
– Tại sao phải giao nó cho vãn bối?
Khuyết Ly Sầu tỏ vẻ ngạc nhiên nói :
– Thì ngươi cũng phải mang về đưa cho Khuất Tịch xem để làm chứng chứ?
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nghiêm nghị nói :
– Lời nói của vãn bối đã đủ để làm chứng rồi!
Khuyết Ly Sầu tròn mắt hỏi :
– Khuất Tịch dễ dàng tin tưởng ngươi như vậy sao?
Giọng chắc nịch, Nhậm Sương Bạch nói :
– Khuất Tịch là người đa nghi, bất kỳ việc gì lão cũng đều nghi ngờ, chỉ riêng lời hứa của vãn bối là lão chẳng hề nghi kỵ, tiền bối, chín năm sống cùng lão vãn bối đã đạt được lòng tin nơi lão!
Khuyết Ly Sầu gật đầu nói :
– Thôi được, nếu y đã tin tưởng ngươi như vậy thì được rồi.
Nhậm Sương Bạch rung tay cho cá rơi xuống hết, thu đao vào vỏ, cúi thấp người nói :
– Tiền bối bảo trọng, vãn bối cáo từ!
Khuyết Ly Sầu nói :
– Khoan đã, khoan đã, ngươi không chờ nhìn thấy lão phu tự tay cắt dây lưng quần sao?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
– Lời hứa của tiền bối, chẳng cần phải chờ tận mắt nhìn thấy mới tin!
Khuyết Ly Sầu bất giác thở dài một tiếng, nói :
– Lão phu và ngươi sao lại chẳng có duyên gặp nhau sớm hơn, để cho Khuất Tịch giành lấy phần trước như vậy? Y truyền cho ngươi “Kiếp Hình tứ thuật” thì có gì mà ghê gớm? “Minh Thiên đao pháp” của lão phu cũng chẳng phải là đồ bỏ, ít ra thì ngươi cũng chẳng phải mang thân làm tôi mọi cho y để phải lao khổ như vầy…
Nhậm Sương Bạch không bình luận gì thêm về ý kiến của Khuyết Ly Sầu, chỉ tạ từ một lần nữa rồi quay đầu đi thẳng.
Khuyết Ly Sầu vội vàng gọi với theo nói :
– Này này, tiểu bằng hữu, ngươi đến đây cả nửa ngày vậy mà lão phu còn chưa biết tên ngươi, mai này lỡ có đi đâu còn biết đường mà hỏi chứ!
Nhậm Sương Bạch quay đầu nhìn lại, chậm rãi nói ba tiếng “Nhậm Sương Bạch” rồi giở khinh công lướt đi, thân ảnh chàng thoáng chốc tan biến trong làn sương mù dày đặc.
Khuyết Ly Sầu nhìn theo bóng Nhậm Sương Bạch cho đến khi khuất hẳn, lòng bâng khuâng như vừa đánh mất một vật gì rất quý giá.
* * * * *
Tiểu trấn nằm ngay dưới chân “Đại Long sơn” có tên gọi là “Tam Liên Phụ”, đây là một tiểu trấn điển hình của vùng núi rừng hoang vắng, nam bắc trấn có hai con đường đất, hai bên phố lèo tèo hàng quán, chen lẫn vào đó là nhà cửa cư dân đen đúa cũ nát, bờ tường thấp lè tè, mái ngói lâu năm đen xỉn cũ kỹ, trông thoáng qua cũng biết cư dân trong trấn chẳng lấy gì làm dư giả.
Thái dương buổi trưa thu ảm đạm treo lơ lửng giữa tầng không, cố gắng tỏa chút hơi ấm xuống mặt đất, thỉnh thoảng một cơn gió bấc thổi qua, cát bụi trên mặt phố cùng với hơi ấm hiếm hoi bị thổi tung tứ tán, dù là trời đang giữa trưa, cái lạnh cứ như gặm vào da, chui vào tận trong xương!
Nhậm Sương Bạch điềm nhiên ngồi trên lưng con ngựa gầy chầm chậm tiến vào tiểu trấn “Tam Liên Phụ”, dáng dấp của chàng trông chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có vẻ tồi tàn nên chẳng gây nên sự lưu ý nào nơi cư dân trong trấn, thậm chí có thể nói dáng vẻ của chàng còn phù hợp với tiểu trấn này nữa.
Ngồi trên ngựa đưa mắt nhìn khung cảnh lờ mờ trước mắt một thoáng, Nhậm Sương Bạch thúc ngựa tiến vào đường đất phía Nam, đi thẳng đến trước một gian nhà gỗ ở cuối đường. Bỏ cương xuống ngựa, Nhậm Sương Bạch chậm rãi bước lên bậc cấp, chẳng chút do dự đưa tay gõ cửa, dường như nơi đây đã quen thuộc với chàng từ lâu.
Căn nhà gỗ một lầu nhỏ bằng bàn tay nằm ở cuối đường, chỉ cần đi thêm vài bước nữa là ra đồng không mông quạnh đầy những cỏ dại và cây tạp.
Hai cánh cửa gỗ chừng như cũng đã khá nhiều tuổi, gõ mấy cái cũng đủ làm nó vặn mình kêu kèn kẹt, Nhậm Sương Bạch vội vàng rụt tay lại, sợ gõ thêm mấy cái nữa là nó rã ra đổ nhào.
Trong nhà lập tức có tiếng đáp lại, một giọng nói trẻ con hỏi vọng ra :
– Ai đó?
Nhậm Sương Bạch đáp :
– Ta họ Nhậm, xin hỏi có phải là nhà của họ Khuất không?
Cánh cửa gỗ kẹt lên một tiếng xịch mở, người mở cửa là một cô bé tết hai bím tóc dài, đứa bé gái mặc áo quần bông hai lớp màu hồng đào, trạc chừng hơn mười tuổi, mặt mày sáng sủa, dù nước da có hơi đen nhưng trông cũng rất xinh xắn đáng yêu.
Đôi mục quang trong vắt nhìn chăm chăm gương mặt đầy phong trần của Nhậm Sương Bạch, quan sát người khách lạ một lúc, cô bé cất giọng chững chạc nói :
– Đại thúc, nhà này chính là nhà họ Khuất, đại thúc muốn tìm ai?
Song mục Nhậm Sương Bạch trống rỗng nhìn thẳng vào cô bé, giọng hòa dịu nói :
– Tiểu cô nương, mẫu thân có ở nhà không?
Chẳng chút e dè, cô bé đáp ngay :
– Có, mẫu thân đang ở trên nhà, thêu chiếc áo khoác cho tam tiểu thư Lý gia, đại thúc cần gặp mẫu thân?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười gật đầu nói :
– Không sai, phiền tiểu cô nương vào báo cho lệnh đường một tiếng.
Cô bé tươi cười nói :
– Mời đại thúc vào nhà ngồi chờ một lát, đại thúc nói đại thúc họ Nhậm?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :
– Trí nhớ tốt lắm, ta đúng là họ Nhậm!
Cô bé bước vào trong nhường đường, vừa ngước mắt lên hỏi :
– Nhậm đại thúc, đại thúc cũng đến nhờ mẹ thêu áo chăng?
Bước vào nhà, Nhậm Sương Bạch tuy chẳng nhìn rõ được đồ đạc bày trí trong nhà nhưng trực giác báo cho chàng biết đây là một căn phòng khách đơn sơ, không khí mang đậm nét bần hàn, cái không khí mà trước kia chàng rất quen thuộc.
Ngồi ghé xuống một chiếc ghế tre, Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
– Ta đến có việc cần gặp lệnh đường, không phải là đến nhờ làm việc, tiểu cô nương.
Cô bé “à” lên một tiếng thật dài rồi quay lưng đi lên lầu.
Nhậm Sương Bạch bỗng gọi giật cô bé lại, hỏi :
– Tiểu cô nương, cô nương có phải tên là Khuất Ủy Từ không?
Cô bé ngạc nhiên tròn mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, giọng đầy nghi hoặc nói :
– Nhậm đại thúc, Ủy Từ xưa nay chưa từng gặp đại thúc, đại thúc hình như cũng không phải là người trong trấn, sao đại thúc biết được tên của Ủy Từ?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
– Việc này có quan hệ rất rộng, có nhiều việc tiểu cô nương chẳng thể hiểu được, chờ lát nữa có thể tiểu cô nương sẽ hiểu được đôi điều. Trên thế gian sự việc liên hệ nhân quả rất phức tạp…
Những lời này Nhậm Sương Bạch như là tự nói một mình, bởi một cô bé mới mười tuổi đầu làm sao hiểu được những lời này?
Cô bé đứng ngẩn ngơ một thoáng, tiếp đó lại nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên nơi thang lầu, một trung niên phụ nhân có gương mặt rất giống với gương mặt Khuất Ủy Từ chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Trung niên phụ nhân ăn mặc giản dị, không phấn không son, nước da trắng hồng, hoàn toàn tương phản với nước da của con gái.
Khuất Ủy Từ quay đầu lại nhìn mẹ, kêu lên :
– Mẹ, có một vị đại thúc họ Nhậm nói là đến tìm mẹ.
Nhậm Sương Bạch đứng dậy, mặt hướng về phía phụ nhân, nói :
– Xin hỏi, đại thẩm có phải là lệnh đường của Khuất Ủy Từ?
Trung niên phụ nhân đứng nơi chân cầu thang, đưa ánh mắt hồ nghi nhìn Nhậm Sương Bạch, có lẽ bà ta xưa nay chưa từng thấy có ai mở lời theo lối này, thoáng ngẩn người, thần thái cũng có vẻ cảnh giác hơn, nói :
– Ủy Từ chính là con gái tiểu phụ, thúc thúc nói là tìm tiểu phụ, chẳng hay có việc gì?
Nhậm Sương Bạch ung dung nói :
– Trước khi về làm dâu nhà họ Khuất, có phải đại thẩm mang họ Triệu?
Trung niên phụ nhân càng ngạc nhiên, gật đầu nói :
– Là họ Triệu…
Nhậm Sương Bạch hỏi gặn, nói :
– Triệu Ngọc Liên?
Mở to đôi mắt, trung niên phụ nhân vừa ngạc nhiên vừa có vẻ bất an, ấp úng nói :
– Ngươi… ngươi làm sao biết được danh tánh của ta…
Nhậm Sương Bạch không đáp, chỉ hỏi :
– Mười hai năm trước đại thẩm về làm dâu nhà họ Khuất?
Sắc diện Triệu Ngọc Liên lập tức trắng nhợt, thân hình lảo đảo phải bám lấy tay vịn cầu thang mới không bị ngã, thất thanh nói :
– Khuất Tịch hiện ở đâu? Ngươi biết Khuất Tịch ở đâu phải không? Từ khi ta mang thai Ủy Từ lão đã không một lời từ biệt mà bỏ đi mất dạng, từ ngày ấy đến giờ bặt vô âm tín, hai mẹ con ta có chồng có cha nhưng lại sống như một nhà cô nhi quả phụ, ngươi mau nói cho ta biết lão hiện đang ở đâu? Ta phải mang con gái đi tìm cái con người vô lương tâm ấy!
Giọng Nhậm Sương Bạch lành lạnh vô cảm, nói :
– Chẳng cần phải đi tìm đâu, đại thẩm.
Triệu Ngọc Liên nghe nói choáng váng, đôi môi mím chặt nhưng vẫn không ngăn được co giật liên hồi, giọng run rẩy nói :
– Ngươi nói chẳng cần phải đi tìm? Nghĩa là sao? Không lẽ… ngươi nói là lão… cái lão vô lương tâm ấy… không lẽ đã…
Nhậm Sương Bạch biết là Triệu Ngọc Liên định nói điều gì, chàng lắc đầu nói :
– Khuất Tịch vẫn còn sống, dù rằng sống chẳng dễ dàng gì, nhưng hay dở gì thì cũng còn sống.
Triệu Ngọc Liên thở hắt ra một hơi dài như trút được gánh nặng, nói :
– Đại thúc làm ta sợ mất hồn…
Nhậm Sương Bạch hỏi :
– Đại thẩm vẫn còn nhớ đến Khuất tiền bối?
Nở một nụ cười thật thê thiết, Triệu Ngọc Liên nói :
– Đại thúc à, câu hỏi của đại thúc thật chẳng ra làm sao cả. Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, bách dạ phu thê hải dương thâm, ta và Khuất Tịch là phu thê danh chính ngôn thuận, ta còn sanh cho lão một đứa con gái, dù lão chẳng ra gì bỏ mặc hai mẹ con ta mà đi biền biệt, nhưng nghĩa phu thê làm sao mà bỏ mặc đi được? Hơn chục năm nay, nhờ vào đôi bàn tay này ta miễn cưỡng chống chọi với sóng gió cuộc đời, nuôi Ủy Từ khôn lớn. Ta cũng chẳng mong gì lão báo đáp công khó của ta hơn chục năm qua, cũng chẳng trông mong lão bù đắp cho bao trông chờ sầu khổ của ta bao năm nay. Ta chỉ mong lão sớm trở về để căn nhà này được tròn trịa, cho con gái ta không phải sống như một cô nhi…
Nhậm Sương Bạch đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đứng một bên, hạ thấp giọng nói :
– Năm ấy Khuất Tịch bỗng dưng bỏ nhà ra đi, đại thẩm thật sự không biết rõ nguyên nhân?
Thần thái Triệu Ngọc Liên u ám hẳn đi, giọng đầy thương cảm nói :
– Đàn ông là trời, là thánh, là chủ nhân trong nhà, đàn ông đã muốn sao thì làm vậy, phận thê thiếp nào dám hỏi tới? Đại thúc cũng biết đó, lão là người trong giang hồ, tánh khí lại nóng nảy bạo liệt, gặp phải việc gì không vừa ý là cứ y như rằng nổi cơn lôi đình thịnh nộ, vài ba ngày là một độ mặt mày âm trầm như quỷ sứ, động một chút là chén bay ghế chạy… Ngày ấy lão bỗng dưng bỏ đi, chẳng phải là ta không suy nghĩ xem vì sao mà lão bỏ đi như vậy, nhưng suy mãi nghĩ mãi vẫn không hiểu ra nguyên do, cho đến tận bây giờ ta vẫn cứ như trong đám mây mù.
Nhậm Sương Bạch ngồi trở lại ghế, gương mặt thoáng hiện một vầng âm ảnh, giọng trầm trầm nói :
– Đại thẩm, con người của Khuất Tịch chẳng phải như thiên hạ, ý nghĩ trong đầu lão cũng chẳng đơn giản chút nào…
Triệu Ngọc Liên nóng nảy nói :
– Ta mặc kệ cái lão vô lương tâm ấy suy nghĩ thế nào, ta nhất định đi tìm lão, ta muốn hỏi tận mặt lão vì sao mà lão đang tâm bỏ mặc mẹ con ta mười mấy năm trời không ngó ngàng tới? Vì sao lão nhẫn tâm nhìn thấy căn nhà đang tròn trịa đầy đủ trở nên tàn khuyết? Ta muốn hỏi lão ta có làm gì sai trái, ta có chỗ nào không đẹp lòng lão, ta có chỗ nào không giữ đúng bổn phận của một thê tử? Đại thúc, mười năm, hơn mười năm trời, nỗi khổ cực của mẹ con ta kể sao cho siết?
Nhậm Sương Bạch ngồi lặng trên ghế, thật lâu sau không nói được lời nào.
Triệu Ngọc Liên tiến đến gần Nhậm Sương Bạch, giọng u oán nói :
– Nhậm đại thúc, xin đại thúc làm ơn làm phước, dắt mẹ con ta đi tìm gặp lão bất lương ấy, ta có thể là góa phụ nhưng con gái ta thì tội tình gì, nó không thể sống mồ côi được!
Nhậm Sương Bạch thở dài, giọng nói nghe như khó khăn lắm mới thốt lên được :
– Theo ta thì chẳng cần phải làm như vậy, đại thẩm, Khuất Tịch giờ đã là một người tàn phế.
Gương mặt biến đổi đến chẳng còn nguyên dạng, Triệu Ngọc Liên hấp tấp hỏi :
– Tàn phế rồi? Sao lại tàn phế? Người có còn cử động được không? Có cần người chăm sóc không?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
– Đại thẩm đã biết lão là người trong giang hồ, ắt hẳn đã biết giang hồ đầy dẫy hung hiểm, cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào, sống hôm nay mà không biết đến ngày mai. Khuất Tịch thành ra nông nổi này cũng chỉ vì ân ân oán oán không bao giờ dứt trên giang hồ. Thiết nghĩ những chuyện tranh danh đoạt lợi, những ân oán ấy đại thẩm cũng không nên biết nhiều làm gì. Lão còn sống được đến bây giờ đã là cái may mắn lớn trong cái không may rồi.
Triệu Ngọc Liên hoảng sợ nói :
– Làm ơn nói cho ta biết, người lão hiện ra sao? Có cần người chăm sóc giúp đỡ không?
Nhậm Sương Bạch nói :
– Lão bị liệt nửa dưới người, có điều nhờ võ công chưa mất hết, nhờ hai tay vẫn có thể di chuyển được, những việc sinh hoạt hàng ngày vẫn có thể tự chăm sóc bản thân, không có người phục thị lão vẫn có thể sống được.
Triệu Ngọc Liên vẫn khẩn thiết nói :
– Bất kể hiện giờ lão đã ra nông nổi nào, lão cũng là phu quân của ta, vẫn là cha của Ủy Từ. Đại thúc, ta muốn đón lão về đây, chăm sóc lão trong khoảng đời còn lại…
Nhậm Sương Bạch bất giác thở dài, nói :
– Đến nước này mà đại thẩm vẫn còn nhớ đến tình phu thê, thật hiếm có, hiếm có. Đại thẩm, chỉ sợ rằng quan niệm của Khuất Tịch quá khác biệt với suy nghĩ của đại tẩu…
Thần thái Triệu Ngọc Liên bấn loạn, lẩm bẩm nói :
– Ta không hiểu, ta không hiểu lời của đại thúc là có ý gì …
Khẽ hắng giọng, Nhậm Sương Bạch cố lựa lời để nói sao cho nhẹ nhàng nhất :
– Lão không bao giờ muốn gặp mặt đại thẩm cùng Ủy Từ, con người của Khuất Tịch rất đặc biệt, có thể nói, lão luôn nghĩ ra được những việc mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi, lão là người đa nghi nhất trong những kẻ mắc bệnh đa nghi, bất kỳ việc gì, lão cho là đúng thì nhất định là đúng, lão nói là sai thì không một ai, không một lực lượng nào có thể làm cho lão đổi ý…
Triệu Ngọc Liên càng nghe càng không hiểu, nhìn sững Nhậm Sương Bạch nói :
– Đại thúc, ta vẫn chưa hiểu đại thúc muốn ám chỉ điều gì, những việc đó thì có quan hệ gì đến việc gia đình ta đoàn tụ chứ? Khuất Tịch có là con người quái dị đến thế nào, có đa nghi đến mấy cũng không thể không nhận vợ nhận con!
Nhậm Sương Bạch nuốt khan một cái, hai tay chà xát vào nhau, nói :
– Thật tình mà nói, ta không muốn đem sự việc nói trắng ra, đại thẩm, theo tình hình này mà suy đoán thì đại thẩm đã bị nghi oan, nhưng Khuất Tịch cứ khăng khăng chụp mũ đại thẩm, ta thật chẳng biết phải làm sao nữa…
Đến giờ thì Triệu Ngọc Liên hình như đã lờ mờ hiểu ra được ẩn ý của Nhậm Sương Bạch, bà ta nghiêm nét mặt, đứng thẳng người dậy, nói :
– Đại thúc, vậy ra Khuất Tịch có điều gì bất mãn, có sự hiểu lầm gì đó phải không? Đại thúc cứ việc nói ra đi, nếu đúng là ta sai thì ta nhận, ta gánh lấy trách nhiệm, còn nếu đó chỉ là sự tưởng tượng của lão thì lão cũng không thể ngậm máu phun người như vậy được!
Nhậm Sương Bạch do dự một lúc lâu rồi nói :
– Những việc này nói ra để cho lệnh ái nghe e rằng không tiện lắm…
Triệu Ngọc Liên cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng giọng nói cũng không tránh khỏi run run :
– Không hề gì, đại thúc, trước mặt tiểu nữ, ta chẳng làm việc gì trái với lòng mình mà sợ nó biết, đại thúc cứ nói rõ ra đi!
Nhậm Sương Bạch ngồi thẳng người dậy, nét mặt nghiêm trọng nói :
– Đại thẩm có còn nhớ Khuất Tịch bỏ đi khi nào không?
Chừng như cái ngày ấy được ghi nhớ rất rõ ràng, chẳng chút do dự, Triệu Ngọc Liên đáp ngay :
– Sao lại không nhớ, khi ta mang thai Ủy Từ đến tháng thứ hai, sở dĩ ta nhớ rõ ràng như vậy là vì chờ đến lúc ấy ta mới dám chắc là mình mang thai và báo tin mừng cho lão!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
– Vấn đề nằm ở chỗ đó, đại thẩm, với đại thẩm đó là tin mừng, nhưng với Khuất Tịch nó như tiếng sét ngang tai, một cái tin nhục nhã đến không thể chịu đựng được!
Hơi thở gấp gáp, giọng Triệu Ngọc Liên nghe cũng biến dạng đi :
– Ta với lão là phu thê, mang thai nhi của lão là chuyện rất bình thường, sao lại gọi là nhục nhã đến không thể chịu đựng được?
Dùng bàn tay chà xát mạnh lên hai má, Nhậm Sương Bạch cảm thấy nói ra những điều này không dễ dàng chút nào :
– Đúng ra thì là như vậy, nhưng theo Khuất Tịch kể lại thì, năm ấy Khuất Tịch uống nhiều rượu, hơn nữa tinh thần lại không được thoải mái lắm, nên đối với việc buồng the lực bất tòng tâm, hơn nữa khi đại thẩm mang thai lệnh ái, nửa năm trước đó lão chưa hề cùng đại thẩm động phòng…
Gương mặt Triệu Ngọc Liên vốn trắng nhợt, bỗng dưng đỏ rực lên như lửa, toàn thân run bắn, lạc giọng nói :
– Lão… lão nói với ngươi như vậy à?
Nhậm Sương Bạch cố cất cao giọng, nhưng tiếng chàng như giọng người bệnh liệt giường mới dậy, nói :
– Đại thẩm, việc liên quan đến danh tiết của đại thẩm, ngoài người trong cuộc ra, tại hạ nào dám nói bừa?
Hai dòng lệ thảm trào tuôn, Triệu Ngọc Liên giậm chân kêu trời :
– Ông trời thật không có mắt, hơn mười năm trời sống thủ tiết thật uổng công, hơn mười năm trời sống khổ cực cũng uổng công… Người ta có vợ thất tiết còn giấu nhẹm chẳng dám nói ra, sợ sự việc vỡ lở, tiếng xấu lan ra ngoài làm nhục môn phong. Còn cái lão bất lương này thì hay thật, không bị cắm sừng mà cứ lấy sừng tự cắm lên dầu mình, không bằng không cớ lại đi vu oan cho vợ nhà, nghi ngờ việc chẳng đâu vào đâu, lão không những tự làm nhục mình mà thanh danh hai nhà Khuất Triệu cũng bị lão đem ra bôi tro trát trấu…
Khuất Ủy Từ đứng bên cạnh thấy mẹ khóc kể cũng cất tiếng òa khóc theo, một mặt kéo vạt áo mẹ, một mặt lớn tiếng kêu :
– Mẹ, mẹ! Mẹ đừng khóc nữa mà…
Nhậm Sương Bạch cũng chỉ biết khuyên giải Triệu Ngọc Liên nói :
– Đại thẩm hãy bình tĩnh, đây chẳng phải là lúc có thể kích động được, hãy trầm tĩnh để giải quyết mọi việc. Người ta có câu vàng thật chẳng sợ lửa, chỉ cần tự vấn lòng không làm điều gì sai trái, cuối cùng đại thẩm nhất định sẽ được giải tỏa oan ức.
Triệu Ngọc Liên đưa tay lau nước mắt, nhưng hai dòng lệ vẫn cứ tiếp tục tuôn rơi, giọng nấc nghẹn nói :
– Càng nghĩ càng căm hận… đại thúc, ta tuy chỉ là một phụ nhân bình thường, nhưng cũng biết thế nào là tam tòng tứ đức, thế nào là tam trinh cửu liệt, biết rõ phận nữ nhân lấy gà theo gà lấy chó theo chó, một lần gá nghĩa tào khang là chung thủy suốt đời. Từ khi lấy Khuất Tịch, quanh năm suốt tháng cực khổ nhọc nhằn, toàn bộ tâm trí sức lực đều đặt vào gia đình, không hề có một ý nghĩ bất chánh nào. Đại thúc cũng thừa biết tâm tánh của Khuất Tịch, bạo liệt quái đản, việc động tay động chân đánh đập cứ như là cơm bữa, bản thân lão cũng chẳng có cơ nghiệp gì vững chãi, cuộc sống cứ bấp bênh suốt tháng, mặc dù vậy, ta cũng không hề oán than lấy một câu, ta dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi lão lại đem nỗi oan tày trời, thương thiên bại lý, giết người không thấy máu ấy ném lên đầu ta…
Nhậm Sương Bạch cúi mặt nói :
– Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, đại thẩm, chẳng cần phải phẫn hận làm gì.
Giọng Triệu Ngọc Liên vẫn uất nghẹn, nói :
– Cái lão bất lương này việc gì cũng có thể nghĩ ra, không ngờ lão lại nghĩ ra cái tội tày trời ấy gán cho ta…
Nhậm Sương Bạch ngẩng đầu lên hỏi :
– Không lẽ, đại thẩm, lão chưa đích thân hỏi đại thẩm về việc này?
Triệu Ngọc Liên nghiến răng nói :
– Phải chi lão làm như vậy thì tốt biết mấy, từ đầu chí cuối lão chẳng nói tiếng nào, cứ lẳng lặng bỏ mẹ con ta mà ra đi biền biệt, nếu ngày hôm nay đại thúc không đến thì cho tới chết ta cũng chẳng biết được vì sao lão vô lương ấy lại làm như vậy…
Nhậm Sương Bạch im lặng một lúc lâu mới trầm giọng hỏi :
– Đại thẩm, Khuất Ủy Từ chính xác là cốt nhục của Khuất Tịch và đại thẩm cũng thật sự thanh bạch?
Triệu Ngọc Liên gật đầu, như đinh đóng cột nói :
– Hoàn toàn xác thực! Lão chết bầm ấy không nhớ rằng có một đêm lão uống rượu say mò vào giường ta, còn nhớ đêm ấy trăng tròn vành vạnh, chắc là mười sáu hay mười bảy gì đó, Ủy Từ được thụ thai sau đêm ấy…
Nhậm Sương Bạch lại hỏi :
– Tên của lệnh ái cũng do chính lão đặt?
Gật gật đầu, Triệu Ngọc Liên hồi tưởng lại việc cũ, nói :
– Không sai! Một tháng sau, khi biết chắc là mình mang thai, ta báo tin cho lão biết đồng thời hỏi lão muốn đặt cho con tên gì, lúc đầu lão chỉ ậm ừ cho qua chuyện chừng như chẳng mấy hài lòng, sau đó lão mới bực mình nói, đặt tên là “Ủy Từ” cũng được, ta còn hỏi lão đó là tên con trai hay con gái, mặt mày lão lập tức âm trầm như quỷ sứ, hung hãn quát: con trai hay con gái gì cũng cứ đặt tên đó, hễ là con của ngươi đẻ ra là được! Đại thúc, bây giờ nghĩ lại, ngay từ khi đó lão đã nghi thần nghi quỷ rồi còn gì!
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
– Trong khoảng thời gian này, lão có trở về đây, biết là đại thẩm sanh hạ được một con gái, đồng thời cũng biết là hai mẹ con vẫn ở nguyên chỗ cũ chứ không dời đi nơi khác.
Triệu Ngọc Liên mở mắt trừng trừng kêu lên :
– Đại thúc nói, trong khoảng thời gian bỏ đi ấy, lão đã từng trở về đây?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
– Nếu không thì làm sao lão có thể khẳng định hai mẹ con ở đây và bảo ta đến đây tìm?
Triệu Ngọc Liên nghiến răng, căm hận nói :
– Đúng là người vô lương tâm! Xa cách bấy lâu, lão quay về đến trước cửa mà vẫn có thể nhẫn tâm không vào nhà giáp mặt mẹ con ta!
Nhậm Sương Bạch cười buồn nói :
– Đối với đại thẩm và Ủy Từ, có thể nói không gặp mặt lão thì tốt hơn là gặp mặt; nhưng đối với tại hạ, giá mà ngày ấy Khuất Tịch giáp mặt hai mẹ con thì sự việc đã có thể giải quyết xong, và ngày nay tại hạ khỏi phải mất công chạy một chuyến đồng thời rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan này!
Hơi nhíu mày ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Nhậm Sương Bạch, Triệu Ngọc Liên tâm thần bất định, hoài nghi hỏi :
– Đại thúc, lão chết bầm ấy không chịu đến gặp mẹ con ta mà lại bảo đại thúc đến đây là có dụng ý gì?
Nhậm Sương Bạch thở dài lắc đầu nói :
– Đại thẩm chẳng đoán ra được chút manh mối nào sao?
Triệu Ngọc Liên chừng như đã có dự cảm không hay, run giọng nói :
– Chỉ sợ rằng… lão chẳng có thiện ý…
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
– Nói thẳng ra để đại thẩm dễ hiểu, Khuất Tịch không muốn có một thê tử thất tiết, càng không muốn có một đứa con chẳng phải là cốt nhục của lão. Lão bảo tại hạ đến đây với một mục đích duy nhất là tiễu trừ hai mẹ con đại thẩm!
Kinh hãi đến suýt nữa thì chết ngất đi, Triệu Ngọc Liên đưa hai tay lên bụm miệng để khỏi phải thốt lên tiếng thét kinh hoàng, nước mắt lại được dịp tuôn rơi như mưa, thân hình bà ta run rẩy như cành lá yếu ớt trước cơn bão tố, tiếng kêu bị ức chế trong cổ họng kết hợp với tiếng thở hổn hển tạo thành một thứ âm thanh nghe đau xót khôn tả.
Khuất Ủy Từ ôm chầm lấy mẹ, khóc thét lên :
– Mẹ… mẹ…
Nhậm Sương Bạch rời ghế đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, đôi mày nhăn lại, nhìn dáng điệu cũng đủ biết chàng đang khó khăn, đang phiền não. Trong các việc mà Khuất Tịch giao cho chàng thực hiện, tưởng chừng đây là việc dễ làm nhất, nào ngờ đến khi phải quyết định thì chẳng dễ dàng chút nào!
Không khí trong nhà như cô đặc lại, không gian tĩnh mịch đến tức thở, chỉ có độc tiếng bước chân đơn điệu của Nhậm Sương Bạch vang lên đều đều, thỉnh thoảng lại nghe tiếng tức tưởi của Khuất Ủy Từ và tiếng thở nằng nặng của Triệu Ngọc Liên.
Thật lâu sau, Triệu Ngọc Liên ngẩn mặt lên, đưa tay lau nước mắt, vẻ chẳng còn gì để mất, nói :
– Đại thúc, ta chẳng biết đại thúc và Khuất Tịch có quan hệ thế nào, nhưng nội việc ngươi nhận lời làm việc này cho lão cũng đủ thấy mối quan hệ đó chẳng phải tầm thường, ngươi chẳng cần phải khó xử nữa, cứ việc làm theo lời dặn dò của lão. Nhưng… ta có một lời thỉnh cầu, hãy tha cho con gái ta, đại thúc, bất kể nó có là con của ai đi nữa thì trẻ con cũng chẳng có tội tình gì, nó đến thế giới này vốn chẳng được quyền chọn lựa…
Nhậm Sương Bạch khoát tay nói :
– Đừng nói nữa, đại thẩm, Ủy Từ không có tội, cả đại thẩm cũng không có tội, có tội chăng chính là kẻ đa nghi đa kỵ, là lão Khuất Tịch đáng chết ngàn vạn lần kia!
Triệu Ngọc Liên ngẩn người trố mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, trong nhất thời bà ta chẳng biết phải mở lời thế nào nữa, đây chẳng có vẻ gì là khẩu khí của tên sát thủ nhận lệnh đi hành quyết tội nhân.
Nhậm Sương Bạch đứng hẳn lại, quay mặt nhìn về phía mẹ con Triệu Ngọc Liên, hỏi :
– Ngoài nơi này ra, hai mẹ con còn có nơi nào có thể nương thân nữa?
Triệu Ngọc Liên hồi hộp nói :
– Đại thúc, ý của đại thúc là… là định tha mạng hai mẹ con ta?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
– Không sai!
Triệu Ngọc Liên nghe Nhậm Sương Bạch khẳng định điều suy đoán của mình thì mừng như được đại xá, nhưng ngay lập tức bà cảm thấy bất an nói :
– Đại thúc, làm như vậy chẳng phải là liên lụy đến đại thúc sao?
Nhậm Sương Bạch cất tiếng cười khan nói :
– Đây là việc của riêng ta, chẳng cần đại thẩm phải bận tâm, xưa nay phàm làm việc gì tại hạ đều suy nghĩ đắn đo kỹ lưỡng, một khi đã quyết định làm rồi thì hoàn toàn chịu trách nhiệm và không bao giờ hối tiếc. Về phần nhị vị thì cần phải lập tức đi khỏi “Tam Liên Phụ” bỏ đi càng xa càng tốt. Nếu không, ngày hôm nay lão có thể bảo tại hạ đến đây giết người, chẳng ai dám chắc ngày sau sẽ không có người khác tìm đến!
Triệu Ngọc Liên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói :
– Cách đây chừng hơn sáu mươi dặm đường, ta có một nhà bà con xa có thể nương náo nhờ được, ngoài ra thì về quê nhà…
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
– Quê nhà chắc chắn là không thể về được rồi, đó chính là con đường dẫn vào chỗ chết. Đại thẩm, còn nhà bà con xa kia Khuất Tịch có biết không?
Triệu Ngọc Liên gật đầu nói :
– Có biết, trước kia hai nhà vẫn thường đi lại với nhau…
Nhậm Sương Bạch chẳng chờ Triệu Ngọc Liên nói hết lời, lắc đầu nói :
– Nếu vậy thì nơi đó cũng không thể nương náo được. Sớm muộn gì Khuất Tịch cũng sẽ tìm đến!
Triệu Ngọc Liên nghiến răng nói :
– Không lẽ lão không niệm tình phu thê cốt nhục mà đang tâm đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
– Trên giang hồ, Khuất Tịch có một ngoại hiệu gọi là “Cửu Tâm Tuyệt Đồ”. “Cửu tâm” nghĩa là đa tâm, nghi kỵ, bất kỳ việc gì dù đơn giản đến đâu, trong tâm trí lão đều trở nên thật đáng sợ, thật khủng khiếp; còn hai chữ “tuyệt đồ” thì có thể dùng bốn chữ để giải thích, đó là: “truy tận sát tuyệt”. Lão là loại người chưa đạt được mục đích thì không bao giờ dừng tay, đại thẩm với lão là phu thê, nhưng sợ rằng đại thẩm chẳng hiểu rõ con người lão bằng tại hạ, con người lão âm độc táng tận lương tâm đến mức không thể nào tưởng tượng được!
Sắc diện Triệu Ngọc Liên trắng nhợt như tờ giấy, lắp bắp nói :
– Ta sẽ đi, đi càng xa càng tốt, không bao giờ trở về đất này nữa!
Nhậm Sương Bạch đưa tay vào ngực áo, móc ra một tờ ngân phiếu, đưa cho Triệu Ngọc Liên, nói :
– Tờ ngân phiếu hai trăm lạng bạc này, có thể nhanh chóng đổi thành hiện ngân ở bất kỳ tiền trang nào, đại thẩm, xin hãy giữ lấy chi tiêu trên đường đi!
Thoái lui một bước lớn, Triệu Ngọc Liên xua tay nói :
– Không không, đại thúc, ta không nhận số bạc ấy đâu, vì mẹ con ta đại thúc đã trả giá quá nhiều rồi…
Chẳng có thời gian dây dưa lâu hơn, Nhậm Sương Bạch nhét tấm ngân phiếu vào tay Triệu Ngọc Liên, nói :
– Phải đi ngay, đi càng xa càng tốt!
Triệu Ngọc Liên nắm chặt tấm ngân phiếu trong tay, quỳ sụp xuống trước mặt Nhậm Sương Bạch hành đại lễ, Khuất Ủy Từ tuy tuổi hãy còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết, thấy mẹ quỳ xuống cũng vội vàng quỳ theo, sau khi hai mẹ con dập đầu ba cái ngẩn lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Nhậm Sương Bạch đâu nữa.