Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 32: Vào cổ miếu dò la động tĩnh
Người nàng run bần bật như cành hoa tơi tả.
Bốn tiếng “Tiền gian hậu sát” khiến Ngô Cương giật bắn người lên. Ban đầu
chàng còn tưởng Lã Thục Viên cũng chỉ cho chàng là hạng giết người không ngờ chàng lại mắc thêm tiếng cưỡng gian nữa, tội ác này khiến cho trời
đất quỷ thần cũng phải căm giận.
Nếu vụ này đồn đại ra ngoài
giang hồ thì rồi đây cái tên Sách Huyết Nhất Kiếm, đường đường dòng dõi
“Võ Thánh” sẽ bị võ lâm phỉ nhổ không còn đất đứng trong võ lâm nữa.
Thanh danh “Võ lâm đệ nhất bảo” không còn có ngày mở mặt với đời. Người
chết cũng bị hổ thẹn.
Ngô Cương nghĩ tới đây nhận thấy kẻ âm mưu này có ý rất thâm độc, hắn đã biết rõ thân thế chàng mà bôi lọ chàng
đến thế này thì thà giết chàng đi còn đỡ tàn nhẫn hơn. Chàng tự hỏi:
– Trong thiên hạ lại có người thủ đoạn độc ác đến thế này ư? Họ là ai vậy? Họ bày thâm mưu độc kế này để làm gì?
Đầu óc chàng căng thẳng. Mắt chàng chiếu ra những tia hận độc khiến người ta ngó mà phát khiếp.
Lã Thục Viên nói như người thét lên:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Khóe mắt ngươi đã thuyết minh ngươi là hạng người nào rồi. Ta…ta thật đui mắt.
Ngô Cương cũng gầm lên như người điên:
– Lã cô nương! Đây không phải là hành động của tại hạ.
Lã Thục Viên hỏi:
– Không phải ngươi thì còn ai vào đây?
Ngô Cương đáp:
– Nếu tại hạ biết hung thủ là ai thì đã không thành chuyện.
Lã Thục Viên hỏi bằng giọng rất khinh bỉ:
– Ngươi không dám thừa nhận ư?
Ngô Cương đáp:
– Cần gì tại hạ phải phủ nhận? Nếu là hành vi của tại hạ, thì tại hạ phải nói nhiều làm chi cho phí lời.
Lã Thục Viên hỏi móc:
– Chẳng lẽ xác chết này từ trên trời rơi xuống?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Tại hạ đang vì vấn đề này nghĩ mãi không ra…
Lã Thục Viên móc tấm khăn ra lau khô nước mắt rồi cười gằn nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi cao ngạo lắm! Dưới mắt ngươi không còn ai. Tất cả những cái gì ngươi biểu lộ ra ngoài mặt đều chân chính là người
võ sĩ. Hừ! Không ngờ hành động của ngươi chẳng khác loài cầm thú, chẳng
còn chút nhân tính nào nữa…
Ngô Cương nổi nóng quát:
– Câm miệng ngay!
Lã Thục Viên trợn mắt lên hỏi:
– Sao? Ngươi ỷ mình kiếm thuật cao minh, ta không địch nổi ngươi. Ngươi muốn giết ta phải không?
Ngô Cương thừ người ra đáp:
– Lã cô nương! Xin cô bình tĩnh lại một chút.
Lã Thục Viên xẵng giọng:
– Bình tĩnh ư? Ta bình tĩnh lắm? Ta có điên đâu?…
Ngô Cương ngắt lời:
– Xin cô nương hãy nghe tại hạ…
Lã Thục Viên gạt đi:
– Ta không nghe nữa.
Ngô Cương tức quá cơ hồ ngất đi
Lã Thục Viên nghiến răng nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ta thề phải giết ngươi!
Ngô Cương run lên hỏi:
– Cái đó tùy ý cô. Cô muốn giết ngay bây giờ hay sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Có một ngày kia ta sẽ giết ngươi, nhưng chưa biết đến bao giờ. Nếu ngươi quả sợ thì giết ta trước đi là hơn.
Ngô Cương hỏi:
– Sợ gì? Tại hạ chỉ sợ lẽ trời, phép nước mà thôi, kỳ dư không sợ chi hết.
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi không đáng nói câu đó…
Ngô Cương tức quá ngắt lời:
– Cô nương đừng bức bách người ta thái quá.
Lã Thục Viên hỏi:
– Sao? Ngươi động thủ giết ta đi cũng như đã đối phó với hai tên tỳ tử của ta.
Ngô Cương chấn động tâm thần hỏi:
– Cô nương bảo sao? ….Cô có nhận biết….
Lã Thục Viên căm hận đến cùng cực đáp:
– Há chỉ nhận biết mà thôi. Chúng là những tên thị nữ hầu cận ta.
Ngô Cương la lên một tiếng kinh hoảng.
Lã Thục Viên nói:
– Ai cũng căm hờn ngươi, hành động của ngươi trời đất không dung tha
đâu. Ta không ngờ trên chốn giang hồ ngoài Vạn Tà Thư Sinh lại còn có
tên Sách Huyết Nhất Kiếm.
Ngô Cương nghe Lã Thục Viên đem mình so với Vạn Tà Thư Sinh, tưởng chừng muốn ngất xỉu. Nhưng chàng nhớ tới kẻ
bị hại lại là tỳ nữ của nàng, chàng nghĩ ngay đến thường tình của con
người gặp cảnh vừa bi thương vừa căm hận đều thế cả, chàng không tiện
thống trách.
Lúc này chàng cần phải bình thản may ra mới có thể điều tra ở nơi miệng nàng được chút manh mối nào chăng?
Chàng gắng gượng chấn định tâm thần nói:
– Lã cô nương! Dù cô không muốn nghe nhưng tại hạ cũng cần phải nói. Đây là một vụ âm mưu cực kỳ tàn độc! Tại hạ bất ngờ xa vào cạm bẫy của họ,
dù có trăm miệng cũng khó bề giải thích…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Ngươi nên nói là dù có chết đến trăm lần cũng không thể đền tội.
Ngô Cương đứng ngẩn người ra, chàng cố gắng dẹp cơn nóng nảy dịu giọng hỏi:
– Tại hạ mong rằng cô nương bình tĩnh trả lời cho tại hạ mấy vấn đề được chăng?
Lã Thục Viên giục:
– Ngươi hỏi đi.
Ngô Cương hỏi:
– Hai người thị tỳ dời xa cô nương đã bao lâu?
Lã Thục Viên đáp:
– Mới đêm qua.
Ngô Cương hỏi lại:
– Mới đêm qua ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng thế! Vì ta biết hành tung ngươi nên cho chúng theo hút.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao cô nương lại biết chúng xảy ra chuyện bất ngờ?
Lã Thục Viên đáp:
– Theo lời báo cáo thì có người thấy chúng vào điếm rồi không ra nữa.
Ngô Cương gạn hỏi:
– Không thấy ra sao đã nhận ngay được là chúng bị sát hại?
Lã Thục Viên đáp:
– Vì người trong lữ điếm nghe tiếng rú thê thảm từ trong phòng này vọng ra…
Ngô Cương hỏi ngay:
– Vào lúc nào?
Lã Thục Viên đáp:
– Vào khoảng canh ba.
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ tham uống mấy chén rồi ngủ say như chết…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Say rượu đến mất hết nhân tính, thú dục nổi lên rồi gây ra kiệt tác này phải không?
Ngô Cương uất hận tưởng chừng thất khiếu phun khói, chàng cố gượng trấn tĩnh, thủng thẳng đáp:
– Tửu lượng của tại hạ tuy kém nhưng uống hết ba cân cũng chưa biết say
mà đêm qua chưa uống hết bốn bình nhỏ đã cảm thấy có điều bất diệu. Hiển nhiên bị người ngấm ngầm thi hành thủ đoạn tàn khốc để thỏa mãn âm mưu…
Lã Thục Viên hỏi lại:
– Ngươi nói thế ai mà tin được?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Tin hay không tin là ở cô nương.
Lã Thục Viên nói:
– Cả hai tên đều bị kiếm thương…
Ngô Cương lạnh lùng ngắt lời:
– Phải rồi nhưng người dùng kiếm không phải chỉ có một mình tại hạ.
Lã Thục Viên nói:
– Ngươi hãy lấy kiếm cho ta coi.
Ngô Cương tự nghĩ suốt đêm thanh kiếm không dời khỏi người chàng. Chàng
thản nhiên rút kiếm coi. Nhưng chàng vừa ngó thấy bất giác thộn mặt ra.
Trên mũi kiếm hãy còn ít vết máu đọng lại.
Lã Thục Viên run lên hỏi:
– Ngươi còn cãi gì được nữa không?
Ngô Cương quả lâm vào tình trạng trăm miệng khôn phân. Chàng tức quá toàn
thân run bần bật. Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két hậm hực đáp:
– Thật là âm mưu tàn độc!
Lã Thục Viên dằn giọng:
– Thôi đừng giả vờ nữa…
Ngô Cương tự biết tình trạng đã đến thế này có nói gì cũng bằng vô ích. Chàng tra gươm vào vỏ rồi dậm chân nói:
– Lã cô nương! Tại hạ phải đi kiếm hung thủ. Mai đây còn có ngày hội ngộ.
Chàng nói xong bước qua cửa đi ra…
Phía sau còn vọng lên những tiếng thóa mạ đầy uất hận:
– Ta phải giết ngươi để báo thù cho chúng. Ngươi hãy ráng chờ! Ngày đó không xa mấy đâu!
Ngô Cương chạy ra khỏi điếm. Người chàng nhuộm đầy vết máu. Vạt áo trước
ngực rách toạc. Hình dáng coi gớm khiếp. Gã điếm tiểu nhị sợ quá không
dám thở mạnh.
Ngô Cương ra khỏi thị trấn mới thở phào một cái.
Chàng tiến vào trong khu rừng bên đường, tìm một nơi kín đáo ngồi xuống
để mà ngẫm nghĩ. Chàng tự hỏi:
“Kẻ âm mưu ám toán mình là nhân
vật thế nào? Hắn có phải là người trong Võ Minh không? Chốn này thuộc
phạm vi thế lực của Võ Minh, rất có thể là bọn chúng. Đồng thời kẻ thi
hành nguy kế có khi vẫn còn ở trong thị trấn. Ta có nên lưu lại để điều
tra không?”
Rồi chàng nghĩ tới gã tiểu nhị trong quán rượu đêm
trước. Vấn đề xảy ra từ bình rượu thứ hai. Chàng cho là cuộc điều tra
nên bắt đầu từ đó may có thể tìm ra manh mối.
Lúc này vào khoảng
giờ ngọ. Suốt sáng hôm ấy Ngô Cương bị những chuyện rắc rối, chưa ăn
uống chút gì. Bây giờ chàng cảm thấy trong bụng đã đói meo, liền quay
trở lại thị trấn chạy ngay vào tửu điếm đêm trước.
Chàng thản nhiên như không có việc gì đủng đỉnh bước vào thì vừa gặp tên tiểu nhị đêm qua chạy ra nghinh tiếp. Gã nói:
– Mời khách quan vào.
Ngô Cương hỏi:
– Có phòng nào yên tĩnh không?
Tiểu nhị nhanh nhẩu đáp:
– Có có! Khách quan thết bạn hay là độc ẩm?
Ngô Cương đáp:
– Chỉ có một mình ta.
Tiểu nhị nói:
– Xin mời khách quan đi theo tiểu nhân.
Gã dẫn chàng vào tới sương phòng trong hậu. Quả nhiên noi đây rất tĩnh mịch, không một tiếng người.
Tiểu nhị hỏi:
– Khách quan vừa lòng nơi này không?
Ngô Cương đáp:
– Được rồi!
Tiểu nhị lại hỏi:
– Khách quan dùng những gì?
Ngô Cương đáp:
– Lấy cho ta mấy món nhắm tốt và một cân rượu trắng.
Tiểu nhị khom lưng đáp:
– Dạ! Xin khách quan chờ một chút.
Rồi gã trở gót đi ra.
– Chỉ trong khoảnh khắc, tiểu nhị đã đem rượu nhắm vào.
Ngô Cương nói:
– Tiểu nhị ca! Ngồi đây uống chơi một chung.
Tiểu nhị ngập ngừng:
– Cái đó…tiểu nhân không dám.
Ngô Cương nói:
– Không hề chi! Uống một mình buồn lắm. Tiểu nhị ca ngồi tiếp ta cho đỡ tẻ.
Tiểu nhị nói:
– Tiểu nhân chỉ sợ ông chủ trách mắng.
Ngô Cương nói:
– Đây là ý ta muốn thế! Y chẳng phiền trách ngươi đâu. Ngươi cứ ngồi xuống đi!
Tiểu nhị đáp:
– Để tiểu nhân rót rượu hầu khách quan là đủ.
Ngô Cương nói:
– Ngươi hãy đóng cửa phòng lại.
Tiểu nhị ngơ ngẩn một chút rồi quay ra đóng cửa phòng. Đoạn gã rót rượu cho
Ngô Cương xong thõng tay đứng một bên không dám ngồi xuống.
Ngô Cương nâng chung rượu lên mũi ngửi rồi hỏi:
– Tiểu nhị ca! Rượu này uống có say không?
Tiểu nhị cười hề hề đáp:
– Cái đó còn tùy tửu lượng của khách quan. Rượu nào là rượu chẳng say?
Ngô Cương nói:
– Bản nhân trước nay uống hết ngàn chung vẫn chưa thấy gì mà sao đêm qua mới uống bốn bình đã say mèm?…
Chàng vừa nói vừa ngó gã tiểu nhị để xem gã có lộ vẻ gì không thì thấy gã ra chiều bối rối hỏi lại:
– Cái đó có làm phiền gì cho khách quan không?
Ngô Cương cười lạt đáp:
– Đúng là rượu có thuốc mê.
Tiểu nhị bất giác biến sắc lùi lại một bước nói:
– Khách quan nói giỡn rồi! Làm gì có chuyện đó?
Ngô Cương đặt chung rượu xuống. Chàng vận đông chân lực vào bàn tay khiến
cho chung rượu cắm sâu xuống mặt bàn chỉ còn chìa miệng chung lên.
Tiểu nhị trợn mắt há miệng. Mặt xám như tro tàn, người run bần bật.
Ngô Cương vẫn ung dung hỏi:
– Tiểu nhị ca! Đêm qua tiểu nhị ca có làm trò gì không thế?
Tiểu nhị vẫn sợ tái mặt ấp úng đáp:
– Cái đó…cái đó…Không có chuyện như vậy. Tiểu nhân đi kêu ông chủ…
Ngô Cương dặn:
– Đừng hòng trốn đi nhé! Ta giết ngươi chỉ như vỗ một con ruồi, nếu ngươi không trở lại.
Tiểu nhị lùi ra đến bên cửa khóc sướt mướt nói:
– Khách quan! Tiểu nhân thật không biết gì hết.
Ngô Cương nói:
– Ngươi hãy trở lại đây.
Chàng giơ tay lên. Một luồng hấp lực mãnh liệt kéo gã tiểu nhị trở lại bên
bàn. Chân gã mềm nhũn ngồi ngay xuống ghế. Hiển nhiên gã không phải là
người giang hồ và chưa từng luyện qua võ công.
Ngô Cương giục:
– Ngươi nói đi ta sẽ buông tha!
Tiểu nhị ấp úng:
– Thưa khách quan! Đó là…là…
Ngô Cương hỏi ngay:
– Là ai? Là cái gì?
Tiểu nhị đáp:
– Một vị khách quan cho tiểu nhân lãnh một đỉnh bạc và bảo tiểu nhân…bỏ
một viên thuốc vào rượu. Y nói là bạn của khách quan muốn giỡn chơi
khách quan một chút…
Ngô Cương mắt lộ sát khí quát hỏi:
– Giỡn chơi ư? Đối phương hình dáng thế nào?
Tiểu nhị ấp úng đáp:
– Y là…Một vị thư sinh ăn mặc cũng giống như khách quan.
Ngô Cương lại hỏi:
– Y mặc áo màu gì?
Tiểu nhị đáp:
– Y mặc áo dài màu trắng.
Ngô Cương nghĩ mãi không ra thư sinh áo trắng là ai? Chàng chợt nhớ tới
người tự xưng là thế huynh của Lã Thục Viên. Xong gã mặc áo lam nên
chẳng hiểu có phải gã không? Vì Lã Thục Viên đối với gã vô tình nên rất
có thể gã căm hận chàng mà chơi vố này.
Chàng liền hỏi:
– Y đâu rồi?
Tiểu nhị đáp:
– Đi ra khỏi quán trước khách quan ngay đêm hôm qua.
Ngô Cương hỏi:
– Y có hay tới đây không?
Tiểu nhị đáp:
– Y là người khách lạ.
Ngô Cương hỏi:
– Những lời ngươi nói đây đều là sự thực chứ?
Tiểu nhị quỳ ngay xuống dập đầu lạy binh binh:
– Nếu tiểu nhân mà nói sai nửa lời thì xin chịu chết mọi cách đau khổ
Ngô Cương nói:
– Ngươi hãy lui ra!
Tiểu nhị nghe nói khác nào được lệnh đại xá liền hấp tấp bỏ đi ngay.
Ngô Cương ăn uống no say rồi, bụng bảo dạ:
“Bây giờ ta không nên rút giây động rừng. Từ nay ta phải chú ý đến gã thư
sinh áo trắng thì lo gì chẳng tìm ra hung thủ. Có khi hung thủ giết
người cũng chính là gã này.”
Đoạn chàng bỏ lại một đĩnh bạc trên bàn để trả tiền hàng rồi băng ra khỏi tửu điếm.
Ngô Cương đi quanh hết một vòng thị trấn, không thấy có điều gì khả nghi,
đành tạm gác vụ rắc rối này để tính chương trình hành động.
Chàng ngấm ngầm suy tính những kẻ thù thì gần nhất là ở Tương Dương. Sau đó
qua sông Hán Tử để đến núi Đại Hồng rồi sẽ ngược phía bắc lên Tân Dã ở
Dự Châu.
Quyết định chủ ý rồi, Ngô Cương đi tới thành Tương Dương. Chàng tăng gia cước lực thuận đường cái quan mà đi…
Bỗng thấy mấy bóng người vượt qua đường quan đạo chạy vào trong một khu
rừng. Chàng mắt sáng như điện vừa ngó qua cách ăn mặc của họ đã biết
ngay là người Cái Bang.
Ngô Cương bất giác động tâm. Chàng dừng bước lại nghĩ thầm:
“Sao ta không theo bọn này xem có được tin tức gì về Minh huynh Tống Duy Bình lạc lõng nơi đâu chăng?”
Chàng liền lập tức rượt theo.
Ngô Cương vào rừng đi chưa được bao lâu thì trước mắt hiện ra một tòa cổ
miếu đổ nát tan tành. Bọn khất cái đã đi vào trong miếu rồi.
Ngô Cương dừng bước bụng bảo dạ:
“Đây không chừng là một phân đà thuộc Cái Bang. Mình đi thẳng vào không
tiện. Chi bằng cứ theo lề luật giang hồ báo danh để cầu kiến.”
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy bảy tám bóng người từ trong miếu chay ra. Bọn này toàn võ phục áo đen, lưng đeo trường kiếm.
Ngô Cương thấy tình trạng có điều khác lạ, liền ẩn vào sau gốc cây để coi động tĩnh.
Bỗng nghe một hán tử áo đen dường như là trưởng toán lên tiếng:
– Nghe nói Sách Huyết Nhất Kiếm đã đi về phía đường này, vậy chúng ta
phải đề phòng. Nếu các ngươi thấy có điều gì khả nghi thì phải báo cáo
ngay chứ không được hành động.
Bọn kiếm thủ áo đen răm rắp vâng lệnh rồi tản ra bốn phía vào rừng tùy theo vị trí canh phòng.
Ngô Cương biết trong vụ này có chuyện khuất khúc. Chàng quyết tâm điều tra cho ra manh mối.
Gã áo đen phát động rồi trở gót đi vào trong miếu.
Ngô Cương cũng vọt theo vào. Nhờ bóng đêm yểm hộ chàng lướt mình như một luồng khói lợt.
Trong miếu một màu tối đen như mực. Đã không đèn lửa lại không một tiếng người.
Ngô Cương thi triển thân pháp mà chàng đã học được của Yêu Vương chuồn vào
nội điện chẳng khác gì u linh quỷ mỵ. Trong tòa thánh điện ở lớp thứ ba, đèn lửa sáng trưng. Đứng đằng xa đã thấy bóng người. Trên dãy hành lang ngoài điện, cứ cách năm thước lại có một tên kiếm thủ đứng gác. Cả thảy tám tên đều quay lưng vào trong mặt hướng ra ngoài.
Ngô Cương
ngấm ngầm quan sát tình thế. Chàng nhún mình nhảy lên nóc điện, mái ngói đã tan tành có nhiều chỗ trống nên ngó vào trong rất dễ.
Trong điện có mười hai khất cái vừa già vừa trẻ ngồi ngay xuống đất. Mười mấy tên nai nịt áo đen đứng tản mát chung quanh.
Sau một khắc, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Ngô Cương vừa ngó thấy, bầu nhiệt huyết đã sủi lên sùng sục. Hai người này
vốn chẳng xa lạ gì. Một người là Kim kiếm thủ Tổng lãnh đội Thần Phong.
Còn một người nữa thì hiển nhiên là Phó lãnh đội Xú Diện Nhân Đồ, hắn đã vung chưởng hạ sát Thái quản gia ngày trước.
Kẻ thù chạm trán.
Hai mắt đỏ ngầu. Ngô Cương sát khí nổi lên bừng bừng. Nhưng tình trạng
trước mắt rất kỳ bí, khiến chàng cố nén giận, không tiện nổi hung. Chàng muốn coi xem những nhân vật Cái Bang này có mối dây dưa gì với Võ Minh?
Bỗng thấy Tổng lãnh đội Thần Phong lên tiếng:
– Bữa nay triệu tập các vị tới đây một mặt để nghe lời báo cáo của các
vị, một mặt các vị có thể nhân cơ hội này mà trao đổi ý kiến để phân
công ai làm việc của người nấy, khỏi dẫm chân lên nhau. Bây giờ hãy xin
quản sự Vưu Nhất Phong nói về tình tổng quát các hành động.
Gã nói xong chăm chú ngó vào một vị lão cái tóc vàng.
Ngô Cương rất đỗi nghi ngờ. Chàng không hiểu vì sao bọn đệ tử Cái Bang này lại phải báo cáo công việc với Võ Minh?
– Lão hóa tử xin đem tình trạng về công tác của các anh em báo cáo những phần cốt yếu đã tuân theo chỉ thị của Thái Thượng. Nhất thiết mọi việc
đều tiến triển theo đúng thời kỳ cùng kế hoạch đã dự định. Bổn Bang có
tám Phân đà lớn, mỗi Phân đà đã đặt một ban chấp sự…
Thần Phong Tổng lãnh đội ngắt lời:
– Hay lắm! Còn các chi đà thì sao?
Lão cái tóc vàng đáp:
– Lão hóa tử đã đặt quản sự cùng đầu mục…
Tổng lãnh đội Thần Phong hỏi:
– Còn về phương diện Tổng đà thì sao?
Lão cái tóc vàng đáp:
– Trong bảy vị trưởng lão hộ pháp có bốn vị chết một cách bất ngờ…
Tổng lãnh đội Thần Phong hỏi ngay:
– Có dấu vết gì không?
Lão cái tóc vàng đáp:
– Không một chút giấu vết khả nghi.
Tổng lãnh đội Thần Phong lại hỏi:
– Còn gì nữa không?
Lão cái tóc vàng đáp:
– Tiểu trưởng lão Tống Duy Bình là người kế nhiệm chức Bang chúa thì từ ngày mất tích đến nay vẫn chưa hiểu y lạc lõng nơi đâu.
Tổng lãnh đội đưa mắt ngó Xú Diện Nhân Đồ nở một nụ cười bí mật trịnh trọng nói:
– Sau khi thành sự, công việc Cái Bang sẽ vào tay các vị. Thái Thượng ân cần dặn bản tòa chuyển lời đến các vị ráng mà làm việc.
Lão cái tóc vàng Vưu Nhất Phong lên giọng nịnh nọt:
– Xin Tổng lãnh đội đề đạt tấm lòng trung thành và kính cẩn lên Thái Thượng. Lão hóa tử xin tận tâm kiệt lực.
Ngô Cương tưởng chừng như tan nát ruột gan. Nguyên bọn đệ tử Cái Bang này
đã bị Võ Minh lợi dụng đến phản thầy diệt tổ. Thật là tội đáng tru diệt. Chàng tự nhủ:
“May mà mình bắt gặp đây không thì vụ âm mưu này
sẽ đưa Cái Bang đến chỗ tan tành. Té ra bốn vị Trưởng lão bị chết bất
ngờ dĩ nhiên là uổng mạng dưới tay bọn gian mưu. Không hiểu Minh chủ Võ
Minh lại đồng mưu với những tay có địa vị ở Cái Bang gây ra chuyện nọ
trò kia với mục đích gì? Hắn đã làm lãnh tụ võ lâm chẳng lẽ còn chưa
thỏa mãn? Hay hắn muốn nắm hết quyền sinh sát trong tay làm kẻ Độc phu
thống trị giang hồ? Bái huynh mình nguyên là Trưởng lão Cái Bang. Nếu
thằng cha này không nói ra thì mình đâu có biết y đã mất tích?”