Đọc truyện Huyết Y Kỳ Thư – Chương 27: Bắt đầu rửa hận, Phụng kiếm ra oai
Ngô Cương lạnh lùng nói xen vào:
– Tại hạ tiếp thụ cuộc khiêu chiến đó.
Chưởng lệnh Hồ Đại Du hào khí bồng bột lớn tiếng:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ông bạn chưa đủ tư cách nói thế được!
Ngô Cương hất vành nón lên. Hai luồng mục quang đầy sát khí chiếu ra đảo nhìn mọi người.
Mắt ai tiếp xúc mục quang của chàng đều không khỏi ngấm ngầm kinh hãi,
tưởng chừng như bao nhiêu cừu hận trong thiên hạ đều trút hết vào cả mắt chàng.
Mục quang của chàng bỗng dừng lại trên mặt Chưởng lệnh Hồ Đại Du.
Chưởng lệnh Hồ Đại Du lùi lại một bước. Hắn há miệng toan nói nhưng mục quang
của đối phương uy hiếp không thốt ra lời. Thứ mục quang rùng rợn này đến nay hắn mới trông thấy là lần đầu.
Bốn tên Kim kiếm thủ biến đổi sắc mặt đến mấy lần.
Võ Đương chưởng giáo và Tứ Hải bang chúa bị trỏ làm đối tượng quyết đấu lại càng xao xuyến khôn tả.
Dưới đài bao nhiêu nhân vật giang hồ tuy đứng xa quá không nhìn rõ thái độ
cùng phản ứng của từng người, nhưng theo tình thế mà phán đoán, ai cũng
biết thiếu niên kì bí tự xưng là Sách Huyết Nhất Kiếm kia quyết không
phải là nhân vật tầm thường.
Bộ mặt không trường vừa khủng khiếp vừa kì bí vô cùng.
Chưởng lệnh Hồ Đại Du hỏi lại:
– Phải chăng ý Đỗ tiền bối muốn …
Vô sự sinh phỉ ngắt lời:
– Lão gia nay bỗng nổi cao hứng muốn gã kêu lão gia khiêu chiến hay để
lão gia khiêu chiến với gã. Tóm lại trường chiến đấu này nhứt định phải
có.
Lão quái nói kiểu này khiến mọi người cười dở mếu dở. Hồ Đại Du hỏi:
– Đỗ tiền bối muốn tham gia cuộc chiến đấu chăng?
– Đúng thế!
– Theo quy định thì người khiêu chiến hoặc thỉnh cầu quyết đấu phải có lý do.
Vô sự sinh phỉ hững hờ đáp:
– Lý do của lão gia đây là coi không thuận mắt chút nào.
Ngô Cương nhìn chầm chập Chưởng lệnh Hồ Đại Du nói:
– Tại hạ không chờ lâu được nữa.
Chưởng lệnh Hồ Đại Du nói cứng:
– Không ai phá hoại được quy củ của bản đài.
Giữa lúc ấy một thiếu phụ nọ giòng xinh đẹp nay vẻ lãng mạn uyển chuyển từ phía sao đài đi ra lững thững tiến vào trung ương.
Chưởng lệnh Hồ Đại Du cùng bốn tên Kim kiếm thủ cúi rạp xuống thi lễ.
Thiếu phụ đưa cặp mắt long lanh sóng gợn đảo nhìn toàn đài, đặc biệt chú ý
đến Ngô Cương hơn một chút. Đoạn mụ vẫy bàn tay ngọc một cái, nhìn Hồ
Đại Du nói:
– Xin chưởng lệnh hãy lui xuống để mặt ta xử trí.
Hồ Đại Du cung kính dạ một tiếng rồi cùng bốn tên Kim kiếm thủ lùi ra.
Thiếu phụ diêm dúa này là ai mà quyền lực lớn vậy?
Quần hào hơi nhốn nháo lên một chút rồi yên tĩnh lại. Bầu không khí trong trường mỗi lúc một thêm kỳ bí.
Thiếu phụ lại nhìn Vô sự sinh phỉ khẽ gật đầu nói:
– Bữa nay coi Đỗ tiền bối có vẻ thanh tao lắm.
Vô sự sinh phỉ chớp mắt luôn mấy cái xua tay nói:
– Lão gia đây vốn là người quê kệch, phu nhân đừng nói giỡn.
Thiếu phụ nở nụ cười như đóa hoa xuân hỏi:
– Tiền bối có thích phô trương thân thủ trên đài này chăng?
Vô sự sinh phỉ đáp:
– Phô trương thân thủ cóc gì đâu. Coi không thuận mắt thì thí cái mạng già nầy.
Thiếu phụ đưa mắt nhìn hai vị chưởng môn hỏi:
– Đối với vụ khiêu chiến này hai vị có dị nghị gì không?
Hai người sững sờ một chút rồi đồng thanh đáp:
– Không có điều chi dị nghị hết.
Sau cùng thiếu phụ quay sang hỏi Ngô Cương:
– Tiểu hữu hãy thông danh tính và cho biết rõ lai lịch được chăng?
Ngô Cương buông thõng:
– Sách Huyết Nhất Kiếm.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Tiểu hữu chỉ báo ngoại hiệu thôi ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Phải rồi.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Có phải tiểu hữu chuẩn bị khiêu chiến với ba vị không?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Kể ra chỉ có hai vị, nhưng thêm một người nữa cũng không sao.
Thiếu phụ hỏi:
– Tiểu hữu muốn khiêu chiến theo phương thức nào?
Ngô Cương đáp:
– Bình nghị bí mật, công khai quyết đấu.
Thiếu phụ lại hỏi:
– Quyết đấu đến trình độ nào?
Ngô Cương đáp:
– Đến chết mới thôi.
Bốn tiếng này chàng vận động nội lực vào huyệt đan điền rồi mới phát ra. Cả những người đứng đàng xa cũng nghe rất rõ. Tiếng nói của chảng như một
ngọn trùy lớn đánh vào tâm khảm từng người.
Chưởng giáo phái Võ
Đang và bang chúa bang Tứ Hải vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, nghĩ không ra
được chàng thiếu niên kỳ bí này ở đâu tới? Vì nguyên nhân gì mà chàng mở miệng đã nói ngay đến chuyện liều mạng? Theo lẽ, nếu chẳng có mối thâm
thù đại hận thì quyết chẳng bao giờ đưa ra điều kiện quyết đấu đến chết.
Hai vị đã là võ sĩ lại là người đứng đầu một bang phái cần phải duy trì một phong độ tôn nghiêm nên tuy trong long nóng nảy mà mà không tiện gạn hỏi nguyên do.
Thiếu phụ diêm dúa bước ra trước đài lớn tiếng tuyên bố:
– Nhân danh đại biểu cho minh chủ, bản nhân tuyên bố cuộc quyết đấu đã thành lập.
Bao nhiêu người có mặt tại trường đều hồi hộp trong lòng.
Thiếu phụ lại nói tiếp:
– Theo thỉnh cầu của hai bên và chiếu điều thứ năm trong công ước cuộc
bình nghị giữa đôi bên được giữ bí mật, còn cuộc quyết đấu khai diễn
trước mặt quần hào.
Mụ nói xong lại đảo mắt nhìn mọi người trên đài một lượt rời gót sen thoăn thoắt lui vào hậu đài.
Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ bản lãnh cao thâm đến đâu nhiều người biết tới. Nhưng Sách Huyết Nhất Kiếm dám ngang nhiên tự khiêu chiến với hai vị chưởng
môn là một điều khó có người tin là sự thực trừ phi chàng là kẻ điên
khùng hay có chỗ ỷ mình.
Ngô Cương đối diện với những kẻ thù đã
tàn sát nhà chàng ngày trước thì mối cừu hận nổi lên bừng bừng trong
huyết quản. Hai tia mắt chàng nhìn chằm chặp vào mặt đối phương.
Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Mã tiểu tử kia! Có phải ngươi ôm mối oán hờn đến cùng cực mà tới đây?
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Đúng thế!
Vô sự sinh phỉ lại hỏi:
– Hai vị môn chúa với ngươi có mối thù gì?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Cái đó không can gì đến các hạ.
Vô sự sinh phỉ trừng mắt hỏi:
– Sao? Ngươi kêu lão gia bằng các hạ ư?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Thế là tại hạ lịch sự lắm rồi.
Vô sự sinh phỉ cười nhặt nói:
– Tiểu tử! Giỏi lắm! Coi chừng bữa nay lão nhân gia không cho ngươi nếm mùi không được…
Ngô Cương ngắt lời:
– Các hạ thành danh không phải là chuyện dễ dàng.
Vô sự sinh phỉ hỏi:
– Ngươi nói vậy nghĩa là làm sao?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Các hạ rước lấy cái nhục thân danh tan nát thật là uổng quá.
Vô sự sinh phỉ tức giận khôn xiếc nhưng lão lại nổi lên tràng cười khanh khách nói:
– A ha! Thằng nhóc kia! Lão nhân gia sống đã từng này tuổi đầu mà bữa
nay mới gặp một đứa tiểu nhi cuồng vọng ngu ngốc như ngươi là một…
Ngô Cương cất giọng the thé ngắt lời:
– Tại hạ chỉ nể ở chỗ các hạ là một vị tiền bối trong võ lâm. Xin đừng mở miệng mắng người.
Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ vẫy tay nói:
– Lại đây! Chúng ta đánh nhau một keo đã.
Ngô Cương hững hờ nói:
– Giữa tại hạ và các hạ vốn không thù không oán…
Vô sự sinh phỉ ngắt lời:
– Tiểu tử! Ngươi đã tiếp thụ sự khiêu chiến của lão phu trước mặt mọi người.
Ngô Cương nói:
– Thế là các hạ ra quân không có chính nghĩa.
Vô sự sinh phỉ thản nhiên đáp:
– Lão nhân gia cần cho ngươi một bài học.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ còn có mưu tính chuyện gì nữa không?
Vô sự sinh phỉ tức quá cất tiếng mắng:
– Thằng lõi kia! Ngươi nói thối lắm.
Ngô Cương hắn giọng một tiếng rồi nói:
– Hừ! Rõ ràng các hạ có ý muốn ngăn trở tai vạ cho hai vị chưởng môn. Nhưng các hạ lầm rồi.
Chưởng giáo phái Võ Đương và Bang chúa bang Tứ Hải nghe chàng nói vậy không khỏi biếng sắc.
Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ bị chàng nói trúng tâm sự đành mặt dạng mày dày hỏi lại:
– Tiểu tử! Nếu trúng như vậy thì ngươi tính sao?
Ngô Cương tiến lại cất giọng trầm trầm đáp:
– Các hạ! Đây không phải là chuyện tỉ võ đâu.
Vô sự sinh phỉ nói:
– Lão nhân gia đã biết là ngươi muốn liều mạng.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ vẫn không biến đổi chủ ý ư?
Vô sự sinh phỉ đáp ngay:
– Dĩ nhiên là không.
Ngô Cương nói:
– Vậy các hạ chuẩn bị tự vệ đi!
Vô sự sinh phỉ cười ha hả hỏi:
– Lão nhân gia phải tự vệ ư?
Ngô Cương rút trường kiếm ra đánh soạt một tiếng giơ chênh chếch để ngang trước ngực, tay trái giữ ngay kiếm quyết.
Thủ thức của chàng kỳ bí lạ thường, trong võ lâm chưa từng thấy thế bao giờ.
Vô sư sinh phi đột nhiên ngừng tiếng cười, cất giọng run run la lên:
– Phụng kiếm.
Ngô Cương động tâm tự hỏi:
– Sao lão quái này lại nhận ra thanh Phụng kiếm?
Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ đổi sắc mặt mấy lần. Hồi lâu lão thở dài nói:
– Lão phu thủ tiêu cuộc quyết đấu.
Rồi quay sang chưởng giáo phái Võ Đương:
– Linh Không! Các hạ liệu lấy mà làm.
Đoạn lão quay mình vọt xuống đài dông tuốt.
Dưới đài nhốn nháo cả lên. Ai cũng tự hỏi:
– Vụ nầy là thế nào đây? Vô sự sinh phỉ nổi tiếng là dị nhân một thời
vừa thấy bảo kiếm đã thoái lui nghĩa là làm sao? Anh chàng Sách Huyết
Nhất Kiếm nầy lai lịch thế nào?
Trong lòng Ngô Cương cũng chấn động khôn lường. Chàng tự hỏi:
– Phải chăng công chúa Hồ Ma đã ngấm ngầm có oai vọng rất lớn rồi không? Hay là Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ có mối liên hệ gì với Hồ Ma?
Ngô Cương vẫn giữ nguyên thế kiếm cất tiếng hỏi:
– Bây giờ vị nào tiến lên trước?
Tứ Hải bang chúa thẳng thắng tiến lại, xúc động hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bây giờ các hạ có thể nói rõ được chăng?
Ngô Cương hạ thấp giọng xuống nói dằn từng tiếng:
– Tại hạ là di cô của Võ Thánh muốn đòi món nợ máu trong Ngũ Bách nhân trủng.
Chàng nói câu này hai người cùng nghe rõ.
Võ Đương chưởng giáo lập tức mặt xám như tro tàn, da mặt co rúm từng cơn.
Lão lùi lại bảy bước liền. Người hắn run cầm cặp khiến cho tấm đạo bào
bật lên tiếng phanh phách.
Tứ Hải bang chúa mặt cũng méo xếch trông chẳng ra hình thù gì nữa, nói không lên tiếng:
– Ngươi … ngươi là …
Ngô Cương cười lớn tiếng ngăn chặn:
– Hai lão nên chú ý: cuộc bình lý phải giữ bí mật không được đem sự thực công khai.
Tứ Hải bang chúa trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Ngô Cương lại hỏi:
– Các hạ có muốn di ngôn điều gì không?
Tứ Hải bang chúa lắp bắp:
– Bản tòa có một lời thỉnh cầu.
Ngô Cương giục:
– Các hạ nói đi!
Tứ Hải bang chúa đáp:
– Bất luận sự việc ngày trước phải trái thế nào bản tòa tình nguyện một mình gánh hết, xin đừng để liên lụy đệ tử bản bang.
Ngô Cương trầm ngâm một lúc rồi đáp:
– Có thể được! Nhưng phải đổi lại bằng một điều kiện.
Tứ Hải bang chúa hỏi:
– Điều kiện gì?
Ngô Cương đáp:
– Phải giải tán bang Tứ Hải từ bữa nay.
Tứ Hải bang chúa ngập ngừng:
– Cái đó…
Ngô Cương thúc giục:
– Các hạ quyết đoán mau đi!
Tứ Hải bang chúa ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài rồi nhìn xuống đài lớn tiếng tuyên bố:
– Triệu Khiếu Thiên này trịnh trọng tuyên bố cùng đồng đạo: Cuộc chiến
bữa nay bất luận ai sống ai chết bang Tứ Hải cũng giải tán từ lúc này,
vĩnh viễn lùi khỏi giang hồ.
Quần hào dưới đài bật tiếng la hoảng. Tứ Hải bang chủ tuyên bố giải tán bản bang thật là một chuyện đột ngột không ai hiểu được.
Bọn đệ tử bang Tứ Hải tùy tùng bang chúa đều đứng cả dậy la gọi:
– Bang chúa!
Tứ Hải bang chúa giơ tay ra hiệu ngăn cản bọn đệ tử rồi cất giọng lạnh như băng hỏi:
– Bản tòa hèn kém không thể giữ được cơ nghiệp, thật là xấu hổ với các
tiền bang chúa. Việc này đã thành định cuộc. Các vị đừng nhiều lời nữa!
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng:
– Các hạ đã xong việc chưa?
Tứ Hải bang chúa quay lại rút cặp phán quan bút ra run lên đáp:
– Xong rồi!
Hai bên lẳng lặng đứng thành thế đối lập.
Toàn trường yên lặng như tờ bao nhiêu con mắt chăm chú nhìn cả lên đài.
Tình hình rất đổi khẩn trương. Thời gian lặng lẽ trôi một cách rất nặng nề.
Một tiếng quát cất lên rồi tiếng rú tiếp theo khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Quần hùng vừa thấy kiếm quang lóe lên tựa hồ một tia chớp loáng giữa lúc đêm tối rồi vụt tắt.
Tay kiếm của Sách Huyết Nhất Kiếm đã thõng xuống. Tứ Hải bang chúa không nhúc nhích. Cặp phán quan bút vẫn giữ trong tay.
Vụ nầy là thế nào đây?
Huỵch một tiếng! Tứ Hải bang chúa ngã ngửa người ra. Chiếc đầu lâu lăn long
lóc xuống đài. Máu tuông xối xả như trời đổ mưa hồng.
Tiếng la
hoảng vang động cả một vùng sơn cốc. Kiếm thuật này là kiếm thuật gì?
Thân thủ ấy ra làm sao? Đường đường một vị bang chúa của một bang phái
lớn nhất trên chốn giang hồ mà không còn đất để trả đòn lấy một chiêu.
Mười mấy tên đồ đệ bang Tứ Hải cùng nhảy lên đài. Bỗng hai tên Kim kiếm thủ
từ phía sau chạy ra vung kiếm lên ngăn cản. Một tên nói:
– Xin liệt vị tuân giữ công ước, không được động thủ. Hãy thu thập thi thể này về đi!
Mười mấy cặp mắt oán hờn nhìn chằm chặp vào mặt Ngô Cương. Mặt chàng vẫn trơ ra không lộ vẻ gì. Hồi lâu một lão già ôm lấy cái xác không đầu nhảy
xuống đài.
Hai tên Kim kiếm thủ kinh hãi vô cùng, mắt lắm lét nhìn Ngô Cương rồi lùi lại.
Ngô Cương khác nào một pho sát thần, lạnh lùng quay lại bảo Võ Đương chưởng giáo:
– Chưởng môn nhân! Bây giờ đến lượt các hạ.
Vừa rồi chàng phóng một kiếm mà Tứ Hải bang chúa phải bay đầu. Toàn trường
tựa hồ bị một làn không khí tử vong bao phủ. Công lực của Võ Đương
chưởng giáo dù có cao thâm cũng chẳng hơn được Tứ Hải bang chúa mấy nỗi. Cứ tình thế này mà đoán, quần hào tựa hồ đã nhìn thấy kết cục ra sao
rồi.
Khí độ Võ Đương chưởng giáo có chỗ khắc với Tứ Hải bang chúa là sau cơn khích động, lão bình tĩnh trở lại, thủng thẳng lên tiếng:
– Bản tòa cũng có lời thỉnh cầu.
Ngô Cương hỏi:
– Điều chi?
Võ Đương chưởng giáo hỏi lại:
– Cục diện bữa nay là kết thúc của cả câu chuyện trước xưa đấy chứ?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó còn tùy tình trạng mà liệu định.
Võ Đương chưởng giáo thở dài nói:
– Oan oan tương báo biết bao giờ cho hết …
Ngô Cương ngắt lời:
– Hôm nay đã biết việc hôm nay, hà tất phải nghĩ chuyện đường dài?
Võ Đương chưởng giáo cất tiếng niệm vô lượng thọ phật.
Ngô Cương giục:
– Nếu chưởng môn còn có di ngôn điều chi xin giao lại ngay đi!
Võ Đương chưởng giáo quay sang đài bên cạnh hỏi:
– Huyền Phong đâu?
– Đệ tử đây!
Một đạo sĩ chừng ba mươi tuổi vừa đáp vừa bước lên đài cung kính thi lễ hỏi:
– Tôn sư có điều chi dạy bảo?
Võ Đương chưởng giáo đáp ;
– Cục diện bữa nay bản tôn phải xuất diện mới xong. Nếu xảy ra điều bất
hạnh thì ngươi lập tức trở về bẩm với Trần trưởng lão cử hành điễn lệ
lập chưởng môn thay bản tòa và hiệu dụ cho hết thảy mấy đời đệ tử đừng
thù oán gì với vị thiếu hiệp này nữa.
Huyền Phong vẻ mặt thê thảm nói:
– Sư phụ để đệ tử thay thế cho…
Võ Đương chưởng giáo ngắt lời:
– Đừng nói càn. Xuống đi!
– Sư phụ!
– Xuống ngay!
Huyền Phong nước mắt chảy quanh ham ham nhìn Ngô Cương. Không muốn xuống đài.
Ngô Cương giơ thanh Phụng kiếm lên, lạnh lùng nói:
– Chưởng môn nhân! Rút kiếm ra!
Chưởng môn Võ Đang quay lại rút kiếm. Áo đạo bào của lão không gió mà phì ra
như cái trống. Hiển nhiên lão đã vận công lực đến độ chót.
Ngô Cương khấn thầm trong bụng:
– Phụ thân! Mẫu thân! Các vị thúc bá đồng môn! Ở dưới suối vàng như có
linh thiên hãy coi những kẻ thù từ nay lần lần phải thường mạng để trả
nợ máu.
Thanh Phụng kiếm hiện ra một làn kiếm khí âm trầm, thấp thoáng hiện ra bóng củ một con chim phượng.
Kiếm khí càng lên cao, làn hơi chết chóc càng dày đặt. Lỗ mũi mọi người tựa hồ đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Song kiếm đối lập! Bầu không khí tựa hồ ngưng kết lại.
Võ Đương là một kiếm phái đứng đầu các phái khác.Tuy sư tổ để lại cho vô
số bí lục trân quí, nhưng vì không có nhân tài kiệt xuất kế tiếp mà lâm
vào cục viện suy vi như ngày nay. Chưởng giáo phái Võ Đương liệu có thể
tiếp được mấy chiêu kiếm của chàng thiếu niên bí mật này không? Sách
Huyết Nhất Kiếm trước nay chưa từng nổi tiếng, không hiểu lai lịch chảng như thế nào? Cái ngoại hiệu Sách Huyết Nhất Kiếm sặc mùi máu tanh không hiểu bên trong có ý khủng bố những ai?
Đó là những câu mà quần
hào tự hỏi. Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, bầu không khí khẩn
trương lặng lẽ trôi đi. Tay kiếm của chưởng giáo phái Võ Đang bắt đầu
rung động tỏ ra định lực của lão đã thua một bậc.
Một tiếng quát vang! Tiếp theo là tiếng sắt thép đụng nhau rùng rợn, rồi một tiếng rú thê thảm!
Chưởng giáo phái Võ Đương lảo đảo người đi buông kiếm té xuống. Cục diện kinh tâm động phách đã kết thúc.
Tại một chiêu mà chưởng môn một môn phái lớn so với Tứ Hải bang chúa còn
cao cường hơn cũng bị hạ rồi. Máu đỏ tuôn ra rất mau ướt cả tấm đạo bào
sắc vàng.
Mười tên đại đệ tử tùy tùng nhảy ùa lên đài. Những tiếng la khủng khiếp vang động cả một vùng.
Võ Đương chưởng giáo tay chân co quắp. Hiển nhiên nhát kiếm này chưa làm
lão đoạn khí ngay mà là tại lão đã dùng hết sức để chống đỡ chiêu kiếm
đó.
Ngô Cương lại giơ kiếm lên…
Bỗng một tiếng quát tựa hồ thủng cả màng tai:
– Dừng tay.
Thanh kiếm trong tay Ngô Cương phải dừng lại. Một làn cương khí như núi đẩy chàng ra xa ba bốn thước.
Chàng ngửng đầu trông lên thấy một vị hòa thượng quần áo lam lũ, giày mủ rách tươm, nay mình bùn đất cáu ghét, mùi khê nồng nặc đứng sững trước mặt.
Mười thanh trường kiếm đều trỏ vào Ngô Cương.
Nhà sư lam lũ lớn tiếng quát:
– Các ngươi muốn chết chăng?
Nhà sư vẫy tay một cái. Mười tên đại đệ tử phái Võ Đang bị hất lùi lại.
Thiếu phụ diêm dúa, chưởng lệnh Hồ Đại Du và bốn tên Kim kiếm phụ trách việc coi đài đồng thời xuất hiện.
Ngô Cương cất giọng run run hỏi:
– Đại hòa thượng đến ngăn cản tại hạ chăng?
Nhà sư lam lũ niệm phật hiệu rồi đáp:
– Người quân tử không giết kẻ bị trọng thương. Bất luận y còn sống hay đã chết rồi nhưng đã té xuống.
Ngô Cương hỏi:
– Pháp hiệu đại hòa thượng là gì?
Nhà sư đáp:
– Bần tăng vô pháp vô hiệu.
Ngô Cương đứng trước tình thế này, chàng phân tích một cách mau chóng, bụng bảo dạ:
– Bây giờ công việc báo thù của ta mới bắt đầu và mục đích cuối cùng là
Võ lâm minh chủ. Từ đây trở đi chắc còn nhiều chuyện liên quan tới công
nghĩa đài. Nếu bữa nay ta hành động quá đáng có thể gây nên nhiều hậu
quả không hay. Bình tĩnh mà nói ta không nên gây lòng công phẫn. Tuy
nhiên những kẻ thù của ta hầu như bao quát hết thảy các môn phái trên
chốn giang hồ, mà những người hiện diện tại trường đều là đệ tử của các
môn phái đó. Nói một cách khác thì là toàn thể đều là kẻ thù, nhưng đối
tượng là người đầu não các môn phái chứ không phải họ.
Bụng chàng nghĩ vậy chàng liền từ từ tra gươm vào vỏ, kéo sụp vành nón che quá nửa mặt rồi không nói gì nữa xuống đài đi ngay.
Quần hào đều muốn coi chân tướng con người thần bí này, nhưng thấy chàng gần tới nơi lại tựa hồ gặp phải hung thần ác sát. Chàng đi đến đâu người rẽ ra hai bên để nhường lối đến đó. Đám đông chen chúc la ó om sòm.
Ngô Cương ung dung đi từng bước một xuyên qua đám đông, lòng chàng sau cơn tiết hận cũng thấy nguôi nguôi dễ chịu.
Chàng ra khỏi cửa hang hít mạnh một hơi chân khí để tâm thần yên tĩnh lại.
Chàng bỏ đường lớn, gia tăng cước bỏ chạy theo đường rẽ.
Hôm nay mục đích của chàng là muốn gặp Võ lâm minh chủ nhưng chàng đã thất vọng. Võ lâm minh chủ không xuất hiện.
Ngô Cương đang đi đột nhiên phía sau có tiếng quát:
– Đứng lại!
Chàng chấn động tâm thần dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại ngay. Tiếng
bước chân đến sau lưng chàng cũng dừng lại mà không phải chỉ có một
người. Chàng quát hỏi:
– Ai?
Ngô Cương từ từ xoay mình
lại. Trước mặt chàng có bốn tên đạo sĩ tên nào cũng lộ vẻ oán hận. Trong bọn nầy người đứng đầu là Huyền Phong đạo sĩ. Chàng coi tình hình này
biết Võ Đương chưởng giáo đã chết rồi. Chàng xẵng giọng:
– Ngươi hỏi điều chi?
Huyền Phong hỏi:
– Giữa các hạ và chưởng môn bản phái có thù oán gì?