Đọc truyện Huyết Trùng Tiên Khung – Chương 38: Già Lan trấn áp (I)
~ Người dịch: RaiT ~
Sắc mặt Cổ Tâm Minh trắng bệch, nhưng hắn vẫn muốn giãy dụa đến cuối cùng, gấp giọng nói ra: “Trưởng lão, là Yến Thập Tam hãm hại ta! Là, là, là hắn dùng kế để lừa ta!”
Ở thời điểm này, Mẫn Ưng thật là muốn bóp chết Cổ Tâm Minh, hắn mang Cổ Tâm Minh đến đây chính là cho hắn tìm một cơ hội lập công, thế mà không nghĩ tới tên xuẩn tài này vậy mà một lòng muốn báo thù. Hơn nữa vậy mà lại bị tất cả mọi người chứng kiến. Hắn trước kia tại sao không có phát hiện ra Cổ Tâm Minh sao lại ngu ngốc đến như vậy chứ?
-“Bất luận Yến Thập Tam có phải dùng kế hay không, thì việc ngươi đuổi giết Yến Thập Tam là chính xác mười phần. Nếu như Yến Thập Tam không có thoát ra khỏi trận pháp này thì hắn hẳn là bị giết. Như vậy vừa rồi ngươi chính là người giết chết Yến Thập Tam!” Một vị trưởng lão lạnh lùng nói.
-“Không có người nhìn thấy Yến Thập Tam dùng kế, nhưng ở đây tất cả mọi người là thấy được ngươi muốn giết chết Yến Thập Tam, đây là việc vô cùng chính xác, ngươi không được phép giảo biện!” Một vị trưởng lão khác trầm giọng nói.
Lục Vô Ông bình tĩnh nói ra: “Mưu hại môn hạ đệ tử, chứng cứ xác thực, Mẫn trưởng lão, ngươi hẳn phải biết, đây lỗi gì?”
Mẫn Ưng bị tức đến thổ huyết, tên ngu này muốn giết Yến Thập Tam thì cũng thôi đi, vậy mà ngu đến mức để tất cả mọi người bắt tận mặt, tên ngu ngốc như vậy, hắn giờ muốn bảo vệ cũng không được, nếu không, sự kiện này liền sẽ dính vào người hắn.
Mẫn Ưng đi ra, lạnh lùng nói: “Cổ Tâm Minh, ngươi muốn tự sát hay là cần ta động thủ?” Lúc này, Mẫn Ưng không thể không tự tay đi thanh lý môn hộ, dù sao, Cổ Tâm Minh xuất thân từ Hà Vân nhất mạch còn hắn là trưởng lão chủ trì Hà Vân nhất mạch.
-“Trưởng lão, ta thật sự oan uổng!” Cổ Tâm Minh gấp giọng kêu to, lần này, hắn biết mình là xong đời rồi, nhưng vẫn muốn ôm một chút hi vọng.
Mẫn Ưng lấy ra một cái cờ đen, chiếc cờ đen vừa được lấy ra phát ra khí tức bức người, để cho người ta không khỏi run rẫy. Hắn lạnh lùng nói ra: “Động thủ đi! Bản tọa niệm tình ngươi, cho ngươi cơ hội ra tay trước.” hắn nói, hai mắt lộ ra sát khí.
-“Ta liều mạng với các ngươi!” Đến thế này rồi thì Cổ Tâm Minh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
-“Không biết tự lượng sức mình!” Mẫn Ưng cầm trong tay cái cờ đen quét xuống “Keng ——” một tiếng vang lên, thần kiếm của Cổ Tâm Minh bị cờ đen quét trúng đứt đoạn, không những thế Cổ Tâm Minh “A” hét thảm một tiếng, máu tươi phun ra, thân thể bị chắt đứt thành hai đoạn rơi chết mặt đất.
-“Bán Hoàng Kỳ, quả thật là danh bất hư truyền.” Một vị trưởng lão nói.
Cờ đen trong tay Mẫn Ưng chính là bảo binh tổ tiên truyền xuống, đã từng thuộc về một vị đạo hạnh đạt đến nửa bước Nhân Hoàng, uy lực vô biên.
Mẫn Ưng yên lặng thu hồi lại cờ, trầm mặc. Hắn tự tay giết Cổ Tâm Minh là điều bắt buộc phải làm, nếu không, hắn không cách nào nói với tông chủ cùng các trưởng lão khác.
Lúc này, Thang Nhàn không khỏi nhìn Yến Thập Tam một chút, sau khi chấn kinh lại là nội tâm tràn đầy bội phục. Tại thời điểm ở bảo điện, Yến Thập Tam cũng đã nói qua, nếu Cổ Tâm Minh dám động thủ, thì hắn chắc chắn sẽ phải chết. Tính từ lúc Yến Thập Tam nói tới lúc này còn chưa được nửa ngày mà giờ đây Cổ Tâm Minh chỉ còn là hai mảnh thịt nằm trên đất. Mà điều đáng sợ hơn là Yến Thập Tam còn chưa dùng đến một ngón tay của mình, liền diệt trừ được một cái họa lớn. Đây là thông minh đến cỡ nào chứ?
-“Mẫn Ưng, đệ tử của ngươi toàn là người như vậy sao? Hết Từ Minh giờ đến Cổ Tâm Minh. Đều là phụ tá đắc lực của ngươi tại Hà Vân nhất mạch. Việc ngươi đem Cổ Tâm Minh dẫn tới nơi này đã là thất trách lắm rồi. Nếu lại còn phát sinh một chuyện như vậy nữa thì đến lúc đó sẽ xem xét ngươi có còn đủ năng lực quản lý Hà Vân nhất mạch nữa hay không.” Triệu lão lên tiếng.
Mẫn Ưng lúc này đây trong lòng phiền muộn cực kì. Chuyện của Từ Minh lúc trước chưa có dính vào hắn, nhưng giờ chuyện của Cổ Tâm Minh lại khiến hắn bị liên lụy. Hắn vốn là muốn mang Cổ Tâm Minh đến đây nhằm tạo cơ hội cho hắn lập công, để cho hắn quay lại vị trí đường chủ. Không nghĩ tới tên này lại ngu ngốc đến vậy, bị cừu hận che mắt, công còn chưa lập mà còn đi mưu hại Yến Thập Tam bị mọi người phát hiện, đây quả là kéo chân hắn chết chung mà.
Sau khi nghe Triệu lão nói như vậy, Mẫn Ưng cũng không dám phản bác, đành phải cúi đầu nói ra: “Đây là do đệ tử nhận thức chưa rõ, mới để phát sinh chuyện như thế, Triệu lão chỉ bảo rất đúng, về sau đệ tử tuyệt đối sẽ cẩn thận hơn.”
Ba đại nguyên lão của Vãn Vân Tông, đều là những nhân vật lớn tuổi, coi như bảy đại trưởng lão, đều phải kêu một tiếng sư bá, Mẫn Ưng tại Vãn Vân Tông mặc dù quyền lực rất lớn, nhưng, trước mặt ba đại nguyên lão hắn cũng chỉ là một tên vãn bối mà thôi.
Sự tình của Cổ Tâm Minh cũng không có ngăn cản hành trình của mọi người, mọi người liền tiếp tục lên đường. Thời điểm ở trên đường, tông chủ Lục Vô Ông nói với Yến Thập Tam: “Tiểu tử cứ đi ở sau lưng ta, đừng đi xa.”
Yến Thập Tam lẳng lặng cười cười, không có nói nhiều.
Tông chủ Lục Vô Ông đối với Yến Thập Tam lại trông nom như thế, để cho các hộ pháp cũng không khỏi ngạc nhiên, bởi vì Yến Thập Tam là một tên song phế, bên trong các đệ tử đời thứ ba là một nhân vật không có ý nghĩa gì, ấy vậy mà không nghĩ đến lại có thể được tông chủ bảo vệ như vậy.
Dương Bảo Sinh thấy vậy trong nội tâm cũng không vui. Tuy không có biểu lộ ra, nhưng hai mắt nhìn về phía Yến Thập Tam, ẩn ẩn có hàn ý.
Thang Nhàn đương nhiên là rất cao hứng bởi Yến Thập Tam có thể được tông chủ bảo vệ như vậy, thì việc hắn đi theo Yến Thập Tam tương lai càng sáng sủa và đúng đắn hơn.
Tuy Yến Thập Tam là một tên đệ tử song phế, nhưng trực giác cho hắn biết rằng Yến Thập Tam là một người không đơn giản, không đơn thuần là vật trong ao.
Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy, Yến Thập Tam liền trảm Từ Minh, diệt Cổ Tâm Minh, mà hắn thì toàn thân lành lặn. Tại Hà Vân nhất mạch, không biết có bao nhiêu người hi vọng Cổ Tâm Minh ngã xuống, nhưng mà, vẫn không có đệ tử nào có thể lật đổ Cổ Tâm Minh. Nhưng Yến Thập Tam vào Vãn Vân Tông mới chỉ được một hai năm liền đem Cổ Tâm Minh vặn ngã, cho nên, Thang Nhàn đối Yến Thập Tam là tràn đầy lòng tin.
Lúc này, ở trước mặt mọi người là một vùng đất bằng phẳng, là một bình nguyên rộng trăm vặn dặm. Vì lý do an toàn, đội ngũ nhóm Lục Vô Ông cũng không có phi hành mà là từng bước đi tới.
Không có đi được bao xa, tất cả mọi người liền thấy một ngọn núi nằm ngang ở trước mặt của bọn hắn.
Một ngọn núi thấp như thế, lại vắt ngang một phiến thiên địa, trấn áp vạn cổ. Tràn ngập lực lượng vô thượng, tựa như có thể đem tất cả thứ trong thiên địa trấn vỡ nát.
Bất luận là Triệu lão, hay là Lục Vô Ông hoặc bảy đại trưởng lão, các hộ pháp, tuy vẫn còn cách xa ngọn núi vậy mà đều cảm nhận được một lực lượng vô thượng. Tại lực lượng này bọn hắn cảm giác mình vô cùng nhỏ bé.
-“Già Lan trấn áp! Lực lượng bất hủ thuần túy.” Nhìn thấy ngọn núi này, Triệu lão thì thào nói. Một đại nhân vật như hắn, cũng không khỏi trở nên biến sắc.
Lúc này, Yến Thập Tam kêu lên một tiếng đau đớn, không chịu đựng nổi lực lượng vô thượng này liền đặt mông ngồi dưới đất. Trong tất cả mọi người, Yến Thập Tam đạo hạnh yếu nhất, cho nên, Yến Thập Tam liền dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, lười nhác, nói ra: “Ta không tiến lên nỗi nữa rồi.”
-“Hừ, phế vật.” Dương Bảo Sinh lạnh lùng hừ một tiếng.
Yến Thập Tam lườm Dương Bảo Sinh một chút, cười cười, nói ra: “Ta vốn chính là phế vật, đạo căn, thiên phú đều phế, tại dưới sự trấn áp của Già Lan không chịu nổi cũng là bình thường cho nên không có gì phải mất mặt. Ngược lại Sư huynh nha, chính là thiên tài, thiên chi kiêu tử, thiên cổ đệ nhất nhân, thế nên tuyệt đối đừng giống như ta xấu mặt ngồi xuống, hi vọng sư huynh có thể thâm nhập vào thêm một trăm dặm.”
Dương Bảo Sinh vốn muốn khi nhục Yến Thập Tam một chút, không nghĩ tới Yến Thập Tam lại đáp trả như thế. Nhưng, hắn cũng không dám nói mình có thể xâm nhập thêm một trăm dặm, ở thời điểm này, đừng nói là hắn, liền xem như các vị hộ pháp đều cảm nhận được lực lượng vô thượng, đều cảm thấy khó mà tiến lên. Dương Bảo Sinh đành phải ngậm miệng, tự chuốc lấy nhục nhã.
Yến Thập Tam thờ ơ ngồi dưới đất, có nhiều đại nhân vật như vậy ở đây, Thang Nhàn cũng không có cậy mạnh, cũng dứt khoát ngồi dưới đất, bồi tiếp Yến Thập Tam.
Yến Thập Tam nhìn trước mặt ngọn núi nhỏ này, cười cười, nói ra: “Ta trước kia có nhìn qua một bản cổ tịch, phía trên có nói, Già Lan trấn áp, chính là một loại trấn áp đơn thuần bằng lực lượng, không có bất kỳ đạo pháp nào, có thể nói muốn phá Già Lan trấn áp, biện pháp duy nhất chính là lấy lực phá lực! Có thể tự tin như vậy mà bày ra Già Lan trấn áp, chỉ sợ ít nhất là một vị bất hủ Thiên tôn, nói không chừng là trong vô thượng đạo hoàng trong truyền thuyết. Chúng ta muốn phá Già Lan trấn áp này chỉ sợ khó.”
-“Nhảm nhí” Dương Bảo Sinh vừa rồi nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, lạnh lùng khiển trách một tiếng, nói ra: “Ngươi đạo hạnh nông cạn, làm sao biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Có Triệu lão ở đây, đạo pháp vô thượng, hừ, cái gì mà Già Lan trấn áp chứ.”
-“Không tin cũng được.” Yến Thập Tam vểnh lên khóe miệng, cũng không cùng Dương Bảo Sinh đấu võ mồm, nở nụ cười. Già Lan trấn áp, ở đây có người so với hắn rõ ràng hơn sao? Kiếp trước, Linh Lung Cổ Triều gặp cũng là Già Lan trấp áp, mà trấn áp ấy càng kinh khủng hơn, truyền thuyết là do một vị vô thượng đạo hoàng của Đại Vũ Môn tự tay bày ra. Bất quá, sau khi Bán Tổ của Linh Lung Cổ Triều xuất hiện, mang theo tổ binh vô địch, đã phá tan Già Lan trấn áp đó.
Về sau khi Linh Lung Cổ Triều đạt được đồ vật bọn hắn muốn. Vị Bán Tổ của Linh Lung Cổ Triều trước khi rời đi liền thuận tay dựng lên một Già Lan trấn áp mới. Sau đó liền rời đi.