Đọc truyện Huyết Trùng Tiên Khung – Chương 22: Ngư Ngao Thái Hư
“Đây là bảo vật gì!” Người không biết coi hàng khi nhìn thấy được từng đại đạo pháp tắc di chuyển trên thân thể Mộc Ngư, cũng không khỏi thất sắc, phải biết rằng đại đạo pháp tắc là thứ chỉ có nghịch thiên cường giả mới có thể chạm đến.
-“Đây..đây…đây là bảo vật phi hành cấp độ gì vậy?” Rất nhiều kinh ngạc đến ngây người, quay đầu nhìn về Yến Thập Tam.
Trong nội tâm Yến Thập Tam run lên, lập tức biết chuyện không ổn, hắn vì quá mức nóng lòng muốn xem thử Mộc Ngư này có phải là Mộc Ngư năm đó hay không, nên đã không nghĩ nhiều, mà đã quên mất rằng loại bảo vật kinh người này sẽ khiến nhiều người thèm nhỏ dãi.
-“Chúng ta đi.” Yến Thập Tam giữ chặt Tả Hoa, liền khởi động Mộc Ngư, trong nháy mắt, đem hai người bọn họ cuốn vào bên trong Mộc Ngư. Tất cả mọi người còn chưa hết khỏi choáng váng thì đã thấy Mộc Ngư vẫy cái đuôi rồi biến mất.
Người trẻ tuổi mới bán Mộc Ngư hồi nãy, sắc mặt hiện lên đầy vẻ ảm đạm, nhưng lại không thể làm gì khác, nên chỉ còn biết yên lặng rời đi.
Mộc Ngư, cái này chính xác là một kiện bảo vật phi hành, hơn nữa bảo vật phi hành này bên trong nó còn nắm giữ không gian động thiên, Yến Thập Tam cùng Tả Hoa bị cuốn vào bên trong Mộc Ngư, thì nhìn thấy bên trong có các canh phòng lớn nhỏ đầy rộng rãi. Ở bên trong còn có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài mà ở phần không gian phía trước còn có nhiều trận đài nhỏ. Có thể nói đây là một kiện bảo vật phi hành ngự giá trận đài.
-“Này..này..này sư đệ đây…đây loại bảo vật phi hành gì vậy? Đệ sao lại biết đây là một kiện bảo vật?” Ngay cả Tả Hoa cũng bị dọa đến phát ngốc.
Yến Thập Tam cười khổ một cái, nói ra: “Đây là “Ngư Ngao Thái Hư”, đệ cũng là từ bên trong cổ tịch thấy được, nhưng cũng không nghĩ tới, thật sự có một bảo vật như vậy.”
Yến Thập Tam nói vậy nhưng thực ra là bảo vật phi hành “Ngư Ngao Thái Hư” này cũng không phải là Yến Thập Tam nhìn thấy bên trong một quyển cổ tịch.
Ở kiếp trước khi Yến Thập Tam bị Linh Lung Cổ Triều bắt, lúc đó có một vị Bất Hủ Thiên Tôn của Linh Lung Cổ Triều có một kiện bảo vật phi hành, và đó chính là “Ngư Ngao Thái Hư” mà Yến Thập Tam đang dùng lúc này.
Năm đó, hắn đi theo Linh Lung Cổ Triều đến các nơi để phiên dịch cổ văn, món bảo vật phi hành này hắn không biết là mình đã ngồi qua bao nhiêu lần rồi. Thủ pháp thu phóng bảo vật phi hành của vị Bất Hủ Thiên Tôn ấy Yến Thập Tam xem qua đến nỗi in vào trong óc, cho nên Yến Thập Tam không cảm thấy một chút khó khăn gì khi điều khiển thứ này.
Yến Thập Tam có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trăm ngàn vạn năm đã qua. Hắn lại còn có cơ hội nhìn thấy “Ngư Ngao Thái Hư”, đây quả thực là chuyện không thể tin được! Cho nên, Yến Thập Tam đã không chút do dự gì mua nó.
Yến Thập Tam biết rất rõ, “Ngư Ngao Thái Hư” là một kiện bảo vật phi hành cấp bậc Bất Hủ Thiên Tôn, về phương diện tốc độ, là thuộc hàng đỉnh cấp trong bảo vật phi hành.
Cấp bậc bảo vật phi hành, cùng cảnh giới của tu sĩ là giống nhau như đúc, ví dụ như tu sĩ Linh Trì Cảnh lấy vật liệu cấp bậc tương tự luyện ra một bảo vật phi hành, thì bảo vật phi hành đó có cấp bậc Linh Trì.
Yến Thập Tam biết, “Ngư Ngao Thái Hư” loại bảo vật phi hành có tốc độ cao, ngoại trừ truyền thuyết về bảo vật phi hành của Đạo Tổ ra thì về phương diện tốc độ, không có bảo vật phi hành nào có thể đuổi được nó bởi đây là tác phẩm đỉnh cao của vị Bất Hủ Thiên Tôn lúc đó. Với lại, “Ngư Ngao Thái Hư” không chỉ có tốc độ cực nhanh, mà nó lại còn có mười tám tầng cấm chế phòng ngự, lấy thủ làm công. Bất quá, công lực hiện tại của Yến Thập Tam hiện, còn không có biện pháp nào phát huy hết toàn bộ tốc độ của “Ngư Ngao Thái Hư”, cũng không có cách nào dựng ra mười tám tầng cấm chế phòng ngự, tất cả bởi vì công lực của hắn còn chưa đủ.
Yến Thập Tam cũng không có lập tức đi về Linh Dược Phong, bởi vì bảo vật như “Ngư Ngao Thái Hư” quá khiến người khác chú ý. Một khi bay vào địa bàn của Vãn Vân Tông, lúc đó chỉ sợ ngay cả tông chủ của Vãn Vân Tông cũng bị kinh động.
Yến Thập Tam đem “Ngư Ngao Thái Hư” dừng tại chổ hẻo lánh bên ngoài của Vãn Vân Tông rồi thu nó vào, sau đó nói với Tả Hoa: “Sư huynh, chúng ta trở về đi.”
Tả Hoa cũng minh bạch hành động của Yến Thập Tam, dù gì thì món bảo vật này quá hấp dẫn người. Ai thấy cũng sẽ thèm nhỏ nước dãi, cho nên, điệu thấp một chút là tốt nhất.
Nhưng mà, Yến Thập Tam cùng Tả Hoa vừa mới trở lại Hà Vân nhất mạch, liền đã có người tiến lên đón, và người chờ đợi bọn hắn trở về không ai khác chính là Từ Minh, sau lưng Từ Minh sau lưng còn có mấy tên đệ tử.
-“Tả sư đệ cùng Yến sư đệ đi chơi phường thị về vui chứ?” Từ Minh lộ ra một nụ cười đầy nhiệt tình, vừa cười vừa nói. Bất quá, hai mắt hắt lại lóe ra tia âm hàn.
Yến Thập Tam trong nội tâm run lên, không nói gì. Trước kia, ngay cả liếc mắt nhìn Yến Thập Tam một chút Từ Minh còn lười, ấy vậy mà lần lại chủ động gọi “Sư đệ”, hành động vậy thôi đã thể hiện quá rõ ràng.
-“Không tệ chút nào.” Yến Thập Tam vẫn không nói chuyện mà Tả Hoa là người đáp lại.
-“A, ta nghe nói Yến sư đệ đạt được một kiện bảo vật, chúc mừng chúc mừng nha.” Từ Minh hai mắt lóe hàn quang.
Yến Thập Tam minh bạch, Từ Minh đánh chủ ý đến “Ngư Ngao Thái Hư” của hắn. Từ Minh không ngờ tin tức lại linh thông như thế, hắn chỉ vừa mới trở về, thì Từ Minh đã có tin tức rồi.
-“Chỉ là một kiện phi hành bình thường thôi, Từ sư huynh khách khí rồi.” Tả Hoa không phải là một tên ngu ngốc, hắn hiểu được dụng ý của Từ Minh, cho nên hắn sợ Yến Thập Tam ăn thiệt thòi, vội nói ra: “Từ sư huynh, chúng ta vừa mới một quãng đường dài về nên có chút mệt mỏi cho nên chúng ta xin phép đi về nghỉ trước.” Nói xong hắn liền lôi Yến Thập Tam vội vàng rời đi.
Tả Hoa cùng Yến Thập Tam vừa mới rời đi, Từ Minh hai mắt phát lạnh, lạnh lùng nói ra: “Hừ, bảo vật như vậy, ta không thể không cần.”
-“Sư huynh, nếu vậy chúng ta liền đem nó đoạt từ tay hắn.” Một tên đệ tử làm một thế giết người, lạnh giọng nói.
Từ Minh “Ba” một tiếng, một tiếng tát vang lên, mắng: “Ngu xuẩn, ngươi muốn hại chết ta sao? Tiểu tử này tại Hà Vân nhất mạch nếu bị người giết, thì đừng nói là trưởng lão, chỉ sợ ngay cả tông chủ cũng sẽ bị kinh động! Tại trong tông môn giết người đoạt bảo ngươi muốn ta bị Chấp Pháp đường còng lắm hả? Ngu xuẩn, chỉ cần tiểu tử này còn ở bên trong Hà Vân nhất mạch, bảo vật cũng sẽ không bay đi!”
Tên đệ tử này vội nói ra: “Tại Hà Vân nhất mạch, ai dám không cho sư huynh thể diện chứ, hừ, không chừng mấy ngày sau, tiểu tử này liền ngoan ngoãn tự động dâng bảo vật lên.”
Yến Thập Tam cùng Tả Hoa trở lại Linh Dược phong, Tả Hoa không có ở lâu liền về Bách Bảo Đường, trước khi đi Tả Hoa căn dặn Yến Thập Tam: “Sư đệ, cẩn thận một chút. Từ sư huynh hắn tuyệt đối không có hảo ý đâu.”
Yến Thập Tam yên lặng gật đầu, hắn biết tâm tư Từ Minh, bất quá hắn đã tính trước miễn là còn tại bên trong Hà Vân nhất mạch, Từ Minh tuyệt đối không dám giết người đoạt bảo bởi nếu như có chuyện như vậy thì tất sẽ kinh động toàn bộ Vãn Vân Tông!
Tả Hoa đi được một lúc, Yến Thập Tam liền lục lọi “Ngư Ngao Thái Hư”, tìm tòi một hồi, Yến Thập Tam phát hiện mình chỉ có thể phát huy một phần mười tốc độ của “Ngư Ngao Thái Hư”. Nhưng tốc độ một phần mười này đã là rất kinh người rồi. Tốc độ như vậy, đừng nói là tông chủ Hoàng Chủ, liền xem như một ít lão quái vật, cũng đuổi không kịp hắn, chỉ có dạng cường giả nghịch thiên như Nhân Hoàng mới có thể đuổi kịp hắn.
Yến Thập Tam thử đi thử lại mấy lần về sau, hắn chỉ có thể dựng lên tầng thứ nhất trong mười tám tầng cấm chế phòng ngự của “Ngư Ngao Thái Hư”, Yến Thập Tam biết rất hiểu là do công lực của bản thân chưa đủ.
Ngày thứ hai, một người đi tới Linh Dược Phong, cũng chính là cấp trên của Yến Thập Tam, Thanh hương chủ ngoại vụ đường của Hà Vân nhất mạch.
Thanh Nhàn đi vào nhà, liền ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, nói ra: “Nghe nói ngươi tại phường thị đạt được một kiện bảo vật phi hành cực phẩm, có phải hay không?”
Yến Thập Tam đối với Thang Nhàn câu hỏi, không khỏi trở nên kinh ngạc, sau khi nhìn qua Thang Nhàn một chút liền nói ra: “Không sai, chẳng lẽ Thanh hương chủ muốn bảo vật phi hành này sao?”
Thang Nhàn không khỏi kinh ngạc, bởi sự thành thục trầm ổn của Yến Thập Tam không hề phù hợp với tuổi của hắn. Hắn cũng không hề tức giận mà bình tĩnh nói ra: “Dựa theo bên trong quy định của tông môn, thì bất luận kẻ nào trong tông môn đều không có quyền đoạt bảo vật của đệ tử, ngay cả sư phụ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa ta cũng không phải loại người bỉ ổi như vậy.”
-“Vậy ý của Thanh hương chủ là gì?” Yến Thập Tam nhìn qua Thanh Nhàn, biết Thang Nhàn sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
Thang Nhàn vuốt vuốt chén trà trong tay, nhìn vào Yến Thập Tam, nói ra: “Từ Minh nói, hắn gần đây có ý định đi một chỗ xa nha. Cho nên muốn mượn bảo vật phi hành của ngươi, đương nhiên hắn sẽ trả phí dụng.”
-“Mượn xong rồi một đi không trả lại chứ gì?” Yến Thập Tam khóe miệng vểnh lên một nụ cười tiếu dung.
Thanh Nhàn nhìn Yến Thập Tam, nhẹ nhàng gật đầu, hắn hiểu được tên đệ tử trước mắt này cũng không phải là một tên ngu ngốc. Sẽ không phải là một loại người dễ đối phó như vậy.
Thanh Nhàn cười cười, nói ra: “Cái này ta cũng không rõ lắm, Từ Minh chỉ là đánh tiếng mượn, về phần mượn hay không hay là có mượn rồi trả hay không ta cũng không liên quan gì. Ta là cấp trên của ngươi, bất quá, ta không phải sư phụ của ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi mà thôi, cũng không thể thay ngươi làm chủ.”
Yến Thập Tam nhìn qua Thanh Nhàn, bình tĩnh nói ra: “Không biết Thanh hương chủ là đứng tại bên phe nào.”
Thanh Nhàn kinh ngạc, không hề nghi ngờ, Yến Thập Tam là người có cái đầu nhạy bén và trầm ổn. Đổi lại người khác nếu biết Từ Minh có ý định cướp đoạt bảo vật của mình thì một là tức giận hai là cảm thấy thấp thỏm lo âu. Ấy vậy mà Yến Thập Tam lại có thể bình tĩnh như vậy, khiến Thanh Nhàn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
-“Ta không về theo phe nào cả, ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Cho nên chỉ là trung lập.” Thanh Nhàn cười cười nói.
Yến Thập Tam kinh ngạc, ngưng mắt nhìn một cái, nói ra: “Tại Hà Vân nhất mạch, Mẫn trưởng lão chủ trì, Mẫn trưởng lão là một trong bảy đại trưởng lão của tông môn, nghe nói, Hà Vân nhất mạch có không ít người là đầu nhập vào Mẫn trưởng lão. Thanh hương chủ vậy mà vẫn còn ở trung lập, chỉ sợ chắc gặp không ít khó khăn.”
Thang Nhàn cười cười, nói ra: “Đều có các người xử thế chi đạo, Thang mỗ ta gia nhập Vãn Vân Tông trăm năm, Thang mỗ ta chiếu cố đệ tử cũng coi như không ít. Tu đạo, đạo căn, thiên phú trọng yếu, đồng thời càng quan trọng hơn là đạo tâm. Chịu được nhịn được, trăm năm qua, luôn luôn có một ít đệ tử tục gia đệ tử là một tiếng hót lên làm kinh người, thậm chí có bái nhập trưởng lão môn hạ, Thang mỗ ta, mặc dù là tiểu nhân vật, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút chút tình mọn. Từ Minh chẳng qua là đệ tử đời thứ ba mà thôi, Giả đường chủ không sẽ cùng ta cái này một tiểu nhân vật khó xử.”
Thang Nhàn cũng không khỏi vì đó kinh ngạc, hắn cũng không hiểu mình vì sao lại cùng cái tên đệ tử đời thứ ba này nói lên những cảm nghĩ trong lòng, việc này khiến chính hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Mặc dù nghe đồn rằng Yến Thập Tam thiên phú phế vật, nhưng, nhìn biểu hiện Yến Thập Tam không hề giống một phế vật chút nào, luôn bình tĩnh, ngược lại giống như là trải qua vô số sóng to gió lớn nhân vật, xử sự không sợ hãi.
“Ta hiểu được.” Yến Thập Tam cười cười, ngưng thần nói ra: “Nếu như Từ Minh cướp ta phi hành bảo vật, không biết Thang hương chủ sẽ hay không khoanh tay đứng nhìn?”