Huyết Thư

Chương 2: Huynh đệ tương tàn


Đọc truyện Huyết Thư – Chương 2: Huynh đệ tương tàn

Lương Đình Khôi nấp sau mõm đá cách đó chừng ba trượng nhìn kỹ lại, thấy bọn người vừa xuất hiện gồm năm người, trong đó có bốn tên võ sĩ mình bận khinh trang màu đen, trên ngực áo bên trái thêu một ngôi sao màu trắng bạc và một hán tử mặc trường bào, ngực áo cũng có thêu một vì sao nhưng màu vàng.

Theo cách trang phục và phù hiệu, chắc hán tứ bận trương bào là cầm đầu.

Bốn tên hắc y võ sĩ lập tức đứng bốn góc vây lấy Triệu Thiếu Lăng. Tên hán tử bận trường bào thì từ từ bước tới đứng đối diện.

Triệu Thiếu Lăng buột miệng kêu lên :

– Thiên Tinh võ sĩ !

Lương Đình Khôi nghe nói chợt động tâm linh. Khi còn ở Quan Ngoại chàng từng nghe nói ở Trung Nguyên có Thiên Tinh Môn là một đại môn phái danh chấn giang hồ. Tổng đà đặt ở thành Tương Dương.

Hán tử bận trường bào lạnh giọng nói :

– Thì ra là Triệu quản sự của Hắc Hổ Bang ! Thật là hạnh ngô, Triệu Thiếu Lăng đưa mắt nhớn nhác nhìn quanh rồi dừng lại trên mặt hán tử bận trường bào hỏi :

– Các hạ xưng hô thế nào ?

Hán tử đáp :

– Triệu quản sự đoán rất đúng, chúng ta là thuộc hạ của Thiên Tinh Môn, còn bổn nhân họ Phùng tên Cương, phó lãnh đội của Thiên Tinh vệ đội.

Triệu Thiếu Lăng ôm quyền nói :

– Nguyên là Phùng phó lãnh đội ! Tại hạ thất kính.

Hắn tỏ ra lễ phép như vậy không biết vì sợ uy danh Thiên Tinh Môn hay vì biết mình đang lâm vào cảnh cô thế ?

Phùng Cương không thèm hoàn lễ, chỉ nhếch môi cười nhạt nói :

– Triệu quản sự thật là người đáng được gọi là tâm độc thủ lạt !

Triệu Thiếu Lăng run giọng hỏi :

– Phùng phó lãnh đội nói vậy có ý gì ?

Phùng Cương đáp :

– Thì mấy thi thể của quý đồng môn còn kia…

Rồi chợt hỏi sang chuyện khác :

– Nhưng đó là việc riêng của quý bang, bây giờ bổn nhân xin hỏi, Triệu quản sự chắc biết khu vực này thuộc địa bàn của bổn môn chứ ?

Triệu Thiếu Lăng ngập ngừng đáp :

– Cái đó đương nhiên ?

Phùng Cương hỏi tiếp :

– Triệu quản sự đưa thủ hạ từ Hà Bắc lên tận đây truy kích, sát nhân, cướp vật trong phạm vi quản lý của bổn môn mà không có ý kiến gì. Hành động đó nên nói thế nào ?

Triệu Thiếu Lăng khiêm giọng :

– À ! Tại hạ thừa nhận mình đã có phần đường đột thất lễ với quý môn. Xin mở lượng hải hà.

– Hải hà ! Triệu quản sự nói dễ nghe quá ? Quy củ trên giang hồ không thể vi phạm, thì bổn môn cũng không để cho người qua mặt mình, Triệu quản sự hiểu chứ ?

Triệu Thiếu Lăng ý thức được mình đang trong tình thế khó khăn. Hắn còn biết, tất cả võ sĩ trong Thiên Tinh vệ đội đều là cao thủ trăm người chọn một, lai còn thêm phó lãnh đội, một mình làm sao đối phó ! Bởi thế Triệu Thiếu Lăng chỉ còn cách nhún nhường mong thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.

Hắn trả lời rất nhã nhặn nhưng khôn khéo.

– Việc này để tại hạ trở về bang sẽ bẩm lại với bổn bang chủ chính thức đến tạ lỗi với quý môn…

Phùng Cương ngắt lời đối phương bằng một tràng cuồng tiếu :

– Hô hô hô hô…

Chờ cho Phùng Cương cười xong, Triệu Thiếu Lăng hấp háy mắt hỏi :

– Phùng Phó lãnh đội…

Phùng Cương bỗng đanh giọng :

– Triệu Thiếu Lăng ! Trước mặt Phật không ai dám đốt hương giả ! Bổn nhân chẳng phải hạng hài nhi ba tuổi mà dễ bị người dắt mũi ! Ngươi giết người cướp vật, lại còn tàn sát đồng môn diệt khẩu mưu đoạt riêng báu vật. Hành động phản bang sờ sờ như vậy còn dám dẫn thân về Hắc Hổ Bang sao ? Thế mà còn dùng lời dối trá lừa người sao đưọc ?

Triệu Thiếu Lăng kinh hãi lùi lại.

Hai võ sĩ liền ấn tay vào đốc kiếm. Sẵn sàng xuất thủ, buộc đối phương không dám lùi nữa.

Phùng Cương nói tiếp :

– Triệu Thiếu Lăng . Theo bổn nhân biết thì số cao thủ khác của Hắc Hổ bang truy theo vết ngươi, chứng tỏ ngươi trước sau gì cũng không quai khỏi mắt chúng, đừng mong khỏi bị chiếu theo bang quy mà trị tội !

Triệu Thiếu Lăng vốn không lo bị xử theo bang quy vì hắn đã có tính toán, cốt sao giải quyết tình hình trước mắt cho ổn thỏa là điều cấp thiết.

Hắn liền hỏi :

– Vậy theo ý của Phó lãnh đội…

– Bổn nhân chẳng cần quanh co nữa . Xin nói thẳng một câu. Đồ vật đó đã vào địa bàn của Thiên Tinh Môn tức nó là tài sản của bổn môn. Nếu các hạ biết điều thì hãy giao nó lại cho bổn nhân.

Nói rằng mọi thứ nằm trong địa bàn của môn phái nào thì thuộc quyền sớ hữu của môn phái đó là lý luận hàm hồ vô lý, thực chất là hình thức lấy mạnh hiếp yếu thôi, ai mà chấp nhận được ?

Mặc dù biết mình đang ở thế yếu nhưng Triệu Thiếu Lăng vẫn từ chối phắt :

– Không có chuyện ấy đâu !

Phùng Cương mở to mắt hỏi :

– Cái gì ? Bổn nhân nghe nhầm chăng ?

Hắn cười “hắc hắc” hai tiếng, giằn giọng :

– Nhanh giao vật ra, người sẽ được bình an thượng lộ, nếu không…

Lại cười thêm hai tiếng nữa, ánh mắt đầy đe dọa :

– Nếu không hậu quả thế nào ngươi cũng có thể đoán trước. Chẳng ai lại không muốn kéo dài mạng sống của mình thêm một chút, đúng không ?

Lương Đình Khôi nấp sau tảng đá xì một tiếng.

Chẳng qua chỉ là chuyện đàn sói tranh mồi mà thôi. Trong giang hồ những chuyện như vậy xảy ra như cơm bửa. Cái gọi là võ đạo đối với các nhân vật hắc đạo căn bản là không tồn tại. Ngay cả đối với bạch đạo, những người có thể tuân thủ hai chữ đó cũng không phải là nhiều. Ở miền Bắc này tuy có Võ Minh ít nhiều tạo nên ành hưởng nhưng những hành vi giữ gìn võ đạo cũng chỉ le lói như tia nắng mùa đông thôi !

Triệu Thiếu Lăng cầm chếch kiếm lên, chừng như muốn liều mạng.

Phùng Cương hất hàm ra hiệu, chỉ nghe “Soạt” một tiếng đồng loạt, cả năm thanh kiếm đều được tuốt khỏi vỏ…

Không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Con người ta chung quy ai cũng sợ chết. Trong trường hợp mười phần không chắc thắng được một phần thì điều cốt yếu là tìm cách bảo toàn tính mạng. Bởi vì người ta chỉ chết có một lần, còn bất cứ vật gì dù quý giá bao nhiêu cũng có thể tìm lại, duy tính mạng thì không.

Dù hết sức đau lòng nhưng Triệu Thiếu Lăng cũng buộc phải chấp nhận giải pháp bỏ vật giữ mạng.

Hắn chậm rãi lấy từ ngực áo ra cái hộp sắt…

Hai mắt Phùng Cương liền sáng lên.

Lương Đình Khôi bất giác cũng thấy trong lòng khẩn trương. Rốt cuộc trong hộp nhỏ đó chứa đựng vật gì mà làm dậy lên cơn phong ba đầy huyết tanh như thế ?

Phùng Cương trỏ ngón tay cái lên nói :

– Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt !

Không biết ý tên Phó lãnh đội tán thưởng hay châm biếm ?

Triệu Thiếu Lăng không giao ngay hộp cho đối phương mà yêu cầu :

– Phùng Phó lãnh đội, xin cho người lùi lại tám thước !

Phùng Cương đáp :

– Bổn nhân đã nói trước rồi, cứ giao vật là sẽ được bình an thượng lộ !

– Đành rằng như thế, nhưng tại hạ xưa nay hành sự bao giờ cũng thận trọng.

– Thôi được !

Phùng Cương đành chấp nhận, khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại và chính mình cũng bước lui năm bước, nhưng năm cặp mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh tên quản sự, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Triệu Thiếu Lăng nhanh như chớp lao vút đi.

Phùng Cương quát lên :

– Đừng giở trò ma mãnh.

Đồng thời phi thân đuổi theo.

Nhưng Triệu Thiếu Lăng không dám giở trò, vừa lao lên không thì tay cũng vứt chiếc hộp sang phía khác.

Phùng Cương đổi hướng lao theo cái hộp.

Bốn tên võ sĩ định truy đuổi nhưng thấy đối phương đã ném hộp lui nên thu thế lại đứng yên.

Người trong giang hồ phần đông đều hiểm trá, Triệu Thiếu Lăng hành động như thế là rất cao minh. Hắn biết rõ rằng khi đã giao xong hộp thì số phận mình cũng được định đoạt, vì thế nên dùng kế sách an toàn này.

Tin ai chẳng bằng tin mình, khi thấy hộp ném lại, đương nhiên Phùng Cương phải lao theo, cầm chắc trong tay mới yên tâm, khi hắn đoạt xong vật quay lại thì Triệu Thiếu Lăng đã mất hút vào bóng đêm.

Hắn hướng sang bốn tên thủ hạ, khoát tay ra lệnh :

– Các ngươi truy tìm xung quanh xem còn dư đảng của Hắc Hổ Bang không. Tuyệt đối không để tên nào sống sót !

Bọn Thiên Tinh võ sĩ “Dạ” ran một tiếng rồi chia làm hai tốp truy tìm, một tốp xuôi khe, còn tốp kia ngược lên phía Lương Đình Khôi đang nấp.

Bây giờ chàng đã thay đổi ý định, không bàng quan như trước nữa mà quyết định truy xét xem trong hộp chứa vật gì.

Lương Đình Khôi thấy rõ Thiên Tinh Môn không phải là chủ sở hữu chủ cái hộp mà dùng bạo lực để cướp đoạt, vậy thì chàng có chọc tay vào cũng không mất đạo nghĩa giang hồ.


Nhưng mới quyết định thì chợt thấy có hai bóng đen từ sơn đạo lao về phía Phùng Cương.

Lương Đình Khôi thấy rõ trên ngực áo của chúng cũng thêu hình ngôi sao trắng bạc.

Tên chạy trước chưa kịp mở miệng thì bị Phùng Cương đâm một kiếm chết tươi, tiếng kêu vang lên được một nửa thì nghẹn lại trong cổ họng.

Tên thứ hai hoảng hốt dừng ngay lại.

Lương Đình Khôi chợt sững sốt. Theo phù hiệu thì rõ ràng hai tên hắc y nhân vừa tới cũng là Thiên Tinh võ sĩ, chẳng lẽ Phùng Cương vì quá kích động mà nhìn lầm ?

Tên hắc y võ sĩ thứ hai kêu lên :

– Phó lãnh đội ! Đệ tử là…

Phùng Cương hạ kiếm xuống hỏi :

– Sao các ngươi không chịu nói ngay ?

Tên võ sĩ ấp úng trả lời :

– Cái đó…

Phùng Cương hỏi tiếp :

– Các người tới đây làm gì ?

– Bẩm… Phụng mệnh Lãnh đội tới chi viện.

– Lãnh đội hiện ở đâu ?

– Dạ bẩm… Lãnh đội đang truy tìm hướng khác.

Phùng Cương bước đến gần tên võ sĩ hỏi tiếp :

– Khi các ngươi tới đây có phát hiện thấy nhân vật nào khả nghi không ?

Tên võ sĩ lắc đầu :

– Dạ không !

– Thôi được ! Bây giờ ngươi hãy quay về báo với lãnh đội rằng tên thủ phạm đã tẫu thoát, yêu cầu Lãnh đội phái lực lượng chận tất cả các yếu đạo để truy bắt.

– Tuân lệnh !

Tên võ sĩ nói xong cúi chào rồi quay người.

Phập !

Phùng Cương xuất kiếm như chớp đâm vào hậu tâm tên võ sĩ. Tên này chừng như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình, mắt mở to ngơ ngác quay lại nửa chừng thì ngã xuống.

Hai tên võ sĩ đang truy tìm ngược khe nghe tiếng quay lại trước tiên.

Một tên ngơ ngác nhìn hai tử thi hỏi :

– Phó lãnh đội, phát sinh chuyện gì vậy ?

Phùng Cương thản nhiên đáp :

– Địch nhân đến định ám toán ! Các ngươi kiểm tra xem trên người chúng có gì ?

Hai tên võ sĩ vừa cúi xuống, phát hiện thấy ngôi sao trắng bạc thêu trên ngực tử thi, còn chưa kịp ngạc nhiên thì Phùng Cương đã xuất kiếm.

Hai tên còn lại nghe tiếng la của đồng bọn vừa chạy tới chưa kịp biết rõ nguyên do thì cũng nhận được kết cục tương tự.

Phùng Cương tay cầm cái hộp ngữa mặt cười to một tràng dài. Bỗng nhiên tràng cười của tên Phó lãnh đội ngừng bặt lại giữa chừng. Nói đúng hơn tiếng cười bị tắc nghẽn lại trong cổ, giống như đứa trẻ đang vui đùa bỗng thấy quỷ hiện ngay trước mặt.

Cùng lúc đó Lương Đình Khôi trông thấy một người toàn thân trắng toát không biết đến từ lúc nào đang đứng lù lù trước mặt Phùng Cương như bóng ma, chỉ cách có bảy tám thước !

Làm sao ở nơi hoang sơn này tụ tập nhiều nhân vật ngưu quỷ xà thần đến thế ? Có phải người này xuất hiện cũng với mục đích nhằm vào cái hộp sắt nhỏ trong tay Phùng Cương không ?

Phải một lúc khá lâu, tên Phó lãnh đội nới trấn tỉnh lại, nhìn người vừa đến, cất giọng run run hỏi :

– Các hạ… Là cao nhân từ đâu đến ?

Chẳng những giọng hắn run mà thái độ cũng rất nhũn nhặn, khác hắn mới rồi đối với Triệu Thiếu Lăng.

Lương Đình Khôi không khỏi ngạc nhiên. Thế lực của Thiên Tinh Môn rất lớn, một tên Phó lãnh đội của Thiên Tinh vệ đội thân phận không nhỏ, nhưng tác oai tác quái trong thiên hạ. Làm sao trong địa phận của mình, bây giờ Phùng Cương lại tỏ ra khách khí với đối phương như vậy ?

Bạch y nhân không trả lời, chỉ giương lên vật gì xòe ra cũng trắng toát như toàn thân hắn rồi gấp lại. Hình như đó là một chiếc quạt xếp.

Không biết động tác đó để biểu thị ám hiệu gì, chỉ nghe Phùng Cương kêu lên bằng giọng kinh hoàng rằng :

– Bạch Y Truy Hồn !

Lương Đình Khôi nấp sau tảng đá, nghe câu đó cũng thấy toàn thân chấn động !

Chàng đã từng nghe nói đến danh hiệu này, theo truyền ngôn thì Bạch Y Truy Hồn thịnh danh từ ba mươi năm trước, như vậy là thuộc hàng tiền bối.

Người trên giang hồ lúc đó xem ông ta là nhân vật nửa chính nửa tà, võ công cao thâm khó lường, hành tích phiêu lãng bất định và đầy bí hiểm, giống như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.

Điều làm mọi người kinh hồn táng đởm là Bạch Y Truy Hồn xuất thủ vô cùng tàn độc, bất kể chính hay tà, ai dám dây vào ông ta là tuyệt đối không có cơ may nào sống sót thoát khỏi chiếc bạch thiết phiến.

Đó là lý do làm Phùng Cương kinh sợ đến thế . Ai ngờ nơi đây mà gặp phải nhân vật bí hiểm đó ?

Bạch Y Truy Hồn lên tiếng :

– Ngươi gọi là “Hắc Tâm” Phùng Cương phải không ?

Giọng của ông ta hết sức lạnh lùng không mang chút sinh khí nào như phát ra từ dưới mộ địa, đồng thời mang âm hưởng rất kỳ dị, mỗi tiếng cứ chọc thẳng vào ai người ta làm buốt nhói như kim đâm !

Phùng Cương cúi thấp người, dáng vô cùng khúm núm hỏi lại :

– Các hạ cũng biết tiện danh của tại hạ ư ?

Bạch Y Truy Hồn ngạo nghễ đáp :

– Người nên lấy thế làm vinh hạnh. Trên giang hồ, người đáng được bổn nhân gọi danh hiệu không nhiều đâu !

Phùng Cương hơi bình tâm hơn, lại hỏi :

– Các hạ có gì chỉ giáo ?

Bạch Y Truy Hồn trả lời thẳng :

– Giao chiếc hộp lại cho bổn nhân !

Phùng Cương lúng túng :

– Các hạ…. Định…. Nói…

Lúc này tên hung tàn thâm độc có danh hiệu là “Hắc Tâm” bỗng biến thành kẻ nhủn nhặn như chó cúp đuôi trước chủ, trông thật thảm hại.

Thói đời vẫn thế, mỗi vật đều có khắc tinh, ác nhân có ác nhân trị và càng hành hung tác ác bao nhiêu khi gặp kẻ cao tay hơn lại càng hèn hạ thảm hại bấy nhiêu.

Bạch Y Truy Hồn đanh giọng :

– Đừng giả bộ nữa ! Bổn nhân nói một là một, không hai lời !

Phùng Cương ngập ngừng nói :

– Giao cho các hạ cũng được, nhưng…

Bạ ch Y Truy Hồn ngắt lời :

– Nhưng sao ?

– Tại hạ phụng mệnh hành sự, nếu vật đã lấy được mà không mang về thì biết ăn nói thế nào với tệ Môn chủ ?

Bạch Y Truy Hồn cười nhạt nói :

– Đừng lừa bịp nữa ! Ta biết rằng ngươi đã sớm có ý định độc chiếm nên mới giết huynh đệ đồng môn để diệt khẫu. Chắc ngươi có cách ăn nói rất hay với Thiên Tinh Môn chủ về hành vi vừa tàn sát sáu tên thuộc hạ của ngươi trong Thiên Tinh vệ đội ?

Phùng Cường há hốc mồm, kinh hãi lùi lại một bước :

– Việc đó…

Bạch Y Truy Hồn bước sấn lên nói :

– Bổn nhân nhắc lại lần nữa, giao hộp ra !

Giọng lão ta rất dứt khoát giống như đang ra lệnh, tỏ vẻ không muốn bàn cãi gì thêm.

Miếng thịt béo ngậy đã đưa vào tận miệng, ngửi thấy mùi thơm nức mà không được ăn, đó là cảm tưởng của Phùng Cương vào lúc này. Dù trong lòng trăm nghìn lần không muốn, nhưng sự tình đã như thế còn biết làm cách nào ? Trước một nhân vật đáng sợ như thế, dù có mười Hắc Tâm cũng đành thúc thủ, giao vật để giữ mạng là thượng sách !

Suy ta ra người, hắn còn buộc thêm một câu cho chắc chắn :

– Tại hạ có thế hai tay dâng phụng chiếc hộp, nhưng xin hỏi các hạ có chấp nhận để tại hạ đi khỏi đây không ?

Bạch Y Truy Hồn đồng ý ngay :

– Có thể ! Ta sẽ dành cho người một ngoại lệ .

Tuy được một nhân vật có danh đầu như Bạch Y Truy Hồn bảo đảm, nhưng Phùng Cương vẫn rất cảnh giác, vừa vung tay ném chiếc hộp sang phía đối phương, đồng thời đôi chân cũng lao vút đi khuất vào đêm tối.

Bạch Y Truy Hồn nhìn theo lẩm bẩm :

– Nếu ta đã muốn lấy mạng ngươi thì dù mọc cánh cũng không thoát !

Nói chưa xong câu nhân ảnh đã loáng đi không thấy đâu nữa !

Rừng đêm lại chìm vào thúc tĩnh, nếu không có mùi huyết tanh vẫn nồng nặc xông lên thì có lẽ không ai nghĩ rằng nơi đây vừa xảy ra những cuộc huyết sát thảm khốc chỉ để tranh đoạt một chiếc hộp nhỏ.

Lương Đình Khôi hít sâu vào một hơi, nghĩ thầm :

– Đồ vật đó đã bị Bạch Y Truy Hồn đoạt được. Xưa nay mọi vật chí bảo của võ lâm đều có quan hệ đến các môn phái. Nay đã có Triệu Thiếu Lăng của Hắc Hổ Bang và Phùng Cương của Thiên Tinh Môn chạy thoát. Chắc rằng những cuộc tranh chấp còn tiếp diễn khốc liệt hơn.


Gió núi trở nên lành lạnh, bầu trời tối sầm hẳn xuống và một lúc sau mưa rơi lất phất.

Lương Đình Khôi trở vào thạch động tìm chỗ nằm xuống nhưng chưa ngủ được ngay. Không phải chàng bận tâm đến chiếc hộp sắt mà người ta không tiếc tính mạng để quyết tranh đoạt bởi vì việc đó chẳng liên quan gì đến mình.

Chàng chỉ nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn trước mắt vì dung nhan tuyệt mỹ, hình dáng yêu kiều mà chàng hằng đêm mơ ngày tưởng.

Bất giác, chàng buột miệng thốt lên :

– Như Ngọc… Lê Như Ngọc…

Đó là tên người tình trong mộng của chàng. Cuối cùng những hình ảnh về Như Ngọc cũng nhòa nhạt dần và chẳng bao lâu chàng ngủ thiếp đi.

o0o

Một giấc tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã sáng.

Lương Đình Khôi ra khỏi động.

Mấy tử thi vẫn còn nằm ở hiện trường, vì mưa nhỏ nên con suối chỉ xâm xấp. Nước lủ rửa sạch vết máu chứ không đủ sức cuốn lôi các thi thể. Chàng do dự một lát rồi bê tất cả tử thi bỏ vào thạch động mà tối qua mình ngủ lại, sau đó khuân mấy tảng đá lớn chặn trước động khẫu.

Như thế là chàng vừa hoàn thành nghĩa cử cuối cùng đối với những kẻ xấu số, họ sẽ được an nghỉ mà không sợ thú rừng rỉa thịt.

Đến chỗ sơn đạo cắt ngang lòng khe, Lương Đình Khôi dừng lại một lúc ngước nhìn con đường dốc ngược lên núi. Khi vừa đặt chân đến địa khu Phục Ngưu Sơn lòng chàng phơi phới, nhưng bây giờ thì có một vấn đề phức tạp được đặt ra.

Trong tấm địa đồ do Như Ngọc vẽ lại sơ sài mà chàng mang theo, nàng chỉ hướng dẫn kỹ đường từ quan đạo rẽ vào núi và cự ly từ chỗ rẽ tới cốc khẫu mình ở, ước chừng hai mươi dặm theo hướng Tây Bắc mà không vẽ lộ trình, ngay cả sơn cốc đó cũng không có tên.

Theo ước lượng của Lương Đình Khôi thì từ quan lộ vào đây chừng bảy tám dặm, nghĩa là chỉ mới đi chưa được một nửa lộ trình kể từ chỗ rẽ.

Chàng rời khe núi theo sơn đạo tiếp tục tiến phát. Vượt qua bảy tám sườn dốc, chàng trèo lên một đỉnh núi cao thì thấy mặt trời đã quá Ngọ.

Lương Đình Khôi ngồi lên một phiến đá giở lương khô ra ăn, mắt nhìn núi rừng trùng điệp xung quanh.

Đột nhiên chàng sực nghĩ :

– Theo chỉ dẫn của Như Ngọc thì sơn cốc nàng ở cách quan lộ chừng hai mươi dặm. Lối rẽ ở quan lộ nàng vẽ rất kỹ, quyết không sai. Với quãng đường mình đã đi, chắc không còn xa nữa, nhiều lắm độ bốn năm dặm là cùng, thế nào cũng đến trước khi trời tối !

Thông thương dân vùng núi trước bữa ăn chiều bao giờ cũng nổi lửa, từ xa rất dễ nhìn thấy khói, chờ đến chiều thế nào cũng tìm ra.

Quả nhiên đó là biện pháp thông minh, còn hơn cứ cắm đầu mà sục sạo khắp các khe suối. Thế rồi chàng yên tân tiếp tục ăn.

Chưa kịp giải quyết xong miếng bánh khô nguội ngắt. Chàng bỗng thấy hai nhân ảnh từ sườn dốc đang đi lên phía mình, nhãy như choi choi từ phiến đá này sang phiến khác, cứ xem thân pháp đủ biết hai người đó có thân thủ bất phàm.

Không muốn rắc rối vì những chuyện không liên quan đến mình, Lương Đình Khôi kiếm chỗ kín hơn ngồi ăn tiếp. Vị trí đó rất thuận tiện, ngay trên đầu có một tầng lá khá dày nhìn ra ngoài khá rõ nhưng nhìn vào rất khó phát hiện.

Chàng vừa ăn hết chỗ lương khô thì hai người kia cũng lên tới đỉnh, dừng lại cách đó không xa.

Một người lên tiếng :

– Đại ca ! Kúng ka kèo gên ỉnh ngúi ngày ngàm gì khế ?

Đó là giọng của nam nhân chưa già lắm, nhưng thanh âm the the rất khó nghe, giống như người ta gõ vào cái bình vở lại còn ngọng líu.

Lương Đình Khôi đoán câu vừa rồi có nghĩa là :

– Đại ca ! Chúng ta trèo lên đỉnh núi này làm gì thế ?

Người thứ hai trả lời, cũng chẳng dễ nghe hơn là mấy :

– Tìm một chỗ để ẩn thân.

Giọng người thứ nhất lại hỏi :

– Không ghề gại cỗ cũ khao ?

Có lẻ hắn định hỏi là “không về lại chỗ cũ sao ?”

– Tam đệ ! Làm sao ngươi càng sống lâu lại càng lú lẩn đi thế ? Khi đại sự chưa thành thì làm sao có thể xuất hiện trước mọi người được chứ ?

Người được gọi là Tam đệ không phản đối, chỉ đề nghị :

– Ại ca ngói khải. Ngưng cúng ca hãy nghỉ ngột gúc đã !

Lương Đình Khôi đoán rằng hắn định nói :

– Đại ca nói phải. Nhưng chúng ta hãy nghỉ một lúc đã.

Ừm !

Lương Đình Khôi nhẹ nhàng thay đổi vị trí vạch kẻ lá nhìn ra, bỗng thấy khắp người nổi da gà, sống lưng lạnh toát !

Cách chàng ba trượng có hai quái nhân ngồi trên một mỏm đá. Căn cứ vào màu tóc mà phán đoán thì hai quái nhân này tuổi độ ngũ tuần, hình thù hết sức quái đản khiến người ta chỉ gặp một lần là suốt đời không sao quên được.

Một người ngũ quan lệch hẳn về một phía giống như trẻ con nặn hình nhân bằng đất khi nặn xong bị vật gì ném trúng một bên mặt vậy ! Hai mắt hắn, con cao con thấp, lại nhìn hai hướng khác nhau, mũi bẹt gần như không có sống, miệng méo xệch phô ra nửa hàm răng bên phải vàng khè và nhọn hoắt.

Quái nhân thứ hai nhìn còn đáng sợ hơn. Hai vành tai thiếu mất một nửa, sống mũi không có, thay vào đó là một cục thịt rủ lòng thòng xuống tận cằm ! Người này râu đã bạc một nữa, nhiều tuổi hơn chút ít, có lẽ được xưng là Đại ca.

Tên mũi bẹt nói :

– Ại ca, bây giờ nghĩ ếng ạch y quy hồng kiểu ệ gần còn ngất giá !

Câu đó nghĩa là :

– Đại ca, bây giờ nghĩ đến Bạch Y Truy Hồn tiểu đệ vẫn còn mất vía !

Lão nhân mũi thừa đáp :

– Cuối cùng thì mọi việc vẫn êm đẹp .

– Ngưng… Phải hi khinh mấc nghị ca !

Lương Đình Khôi đoán rằng, ý lão ta muốn nói “Nhưng phải hi sinh mất Nhị ca”.

Lão mũi thừa nói :

– Bạch Y Truy Hồn, tuy chạy thoát nhưng không giữ được mạng đâu. Coi như chúng ta đã trả thù cho Nhị đệ.

Đôi mắt lệch của tên mũi bẹt hấp háy, chừng như đang lo lắng điều gì, một lúc mới nhìn tên lão đại nói :

– Đại ca, cúng ca mắc khải khai lầm. (Đại ca, chúng ta mắc phải sai lầm…).

Lão mũi thừa hỏi :

– Sai lầm thế nào ?

– Giết người là khải cận gốc. Lẽ ra khi cúng a lấy kiếc cáp không khải uổi kheo giết đi…

Nguyên ý lão muốn nói giết người là phải tận gốc. Lẽ ra khi chúng ta lấy chiếc hộp xong phải đuổi theo giết đi.

Lão mũi thừa xua tay nói :

– Thôi dù sao việc cũng qua rồi, nói cũng vô ích. Hơn nữa hắn đã trúng phải “Độc đại la kim”, dù thần tiên cũng không cứu được, rồi trước sau gì hắn cũng bỏ xác giữa hoang sơn thôi !

Lương Đình Khôi nghe nói bỗng thấy trong lòng chấn động !

Hai lão quái nhân này lai lịch thân thủ thế nào mà giết được Bạch Y Truy Hồn, mà đoạt mất chiếc hộp sắt ?

Lão mũi bẹt chợt đề nghị :

– Ại ca, cúng ca mở hộp ga khem ?

Lương Đình Khôi đoán rằng, lão ta muốn mở chiếc hộp ra xem.

Lão mũi thừa đáp :

– Khoan đã. Việc đó cứ từ từ. Hộp được khóa chặt bằng ổ khóa rất kỳ lạ. Phải tìm cách mở mới được, nếu phá chỉ sợ làm hỏng mất vật bên trong.

– Ại ca nói khế cũng khải. Ngưng cứ đưa co kiểu đệ khem, có khi nghi ước cách ngờ cũng nên.

Ý lão định nói rằng “Đại ca nói thế cũng phải. Nhưng cứ đưa cho tiểu đệ xem, có khi nghĩ được cách mở cũng nên”.

Lão mũi thừa gật đầu :

– Thôi được !

Nói rồi đưa chiếc hộp sắt cho lão Tam.

Tên này vừa đưa hai tay đở lấy thì bất ngờ rú lên một tiếng ngã xuống lăn lộn trên mặt đất !

Lương Đình Khôi nhìn phát ngớ. Vì chiếc hộp sắt này mà đã chết không biết bao nhiêu người, chảy biết bao nhiêu máu, và sẽ còn bao nhân mạng tiếp tục bị mất nữa ?

Vật trong hộp quý giá đến mức nào mà biến người ta thành thú dử ăn thịt đồng loại, tàn sát cả huynh đệ đồng môn của mình ?

Tên Tam đệ vừa lăn lộn vừa nói :

– Ại ca ! Ngươi… Ngươi…

Tên Đại ca giằng lại chiếc hộp nói :

– Lão Tam, đừng oán ta…

– Ta… Hiệng cại mới hiểu ga. Nghị ca kết cũng… Vì ngươi…

Ý hắn muốn nói rằng :

– Ta hiện tại mới hiểu ra. Nhị ca chết cũng vì ngươi.


– Đó là việc bất đắc dĩ. Bởi vì trong thiên hạ chỉ được một người duy nhất trở thành đệ nhất cao thủ mà thôi ?

Lương Đình Khôi rúng động trong lòng.

“Trong thiên hạ chỉ được một người duy nhất trở thành đệ nhất cao thủ”, câu đó có ý nghĩa gì ?

Chẳng lẽ trong hộp có ký tải võ công thượng thặng hoặc thứ binh khí cái thế nào, có thể làm cho người ta trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ ? Thật là chuyện bất khả tư nghị ?

Lão Tam thều thào nói :

– Trời… Sẽ không dung tha ngươi !

Lão Đại ngữa mặt cười to:

– Hắc hắc hắc… Trời là cái chất gì chứ ?

Giọng lão Tam lại càng ngọng líu đi :

– Cúng ca… Kết nghĩa kim lan… Khề ồng… Khinh cộng cử. Vậy mà ngươi…

Bây giờ Lương Đình Khôi đã quen với giọng nói của tên này, hiểu ý câu đó là, chúng ta kết nghĩa kim lan, thề đồng sinh cộng tử, vậy mà ngươi.

Lão Đại trầm giọng nói :

– Lão Tam, ngươi nói thế không sai. Chúng ta tình như thủ túc, thề cùng sống chết, phú quý cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Nhưng võ học thì không thể chia xẻ được. Người thì ai cũng phải chết, ngươi và lão Nhị hãy đi trước một chút rồi đợi đa.

Lão Tam thở hắt ra, giọng đã yếu hẳn :

– Đồ… Lòng lang dạ sói.

– Hô hô hô hô… Lão Tam ! Chuột chù còn chê khỉ rằng hôi. Chúng ta như nhau cả, Thiên Nam Tam Ác có người nào lòng dạ tốt lành ? Dù sao thì chúng ta cũng đã uống chén rượu thề, bởi thế “Đại ca” ta không nỡ nhìn ngươi bị hành hạ thêm, cứ yên tâm mà thượng lộ !

Dứt lời xuất chỉ điểm vào tử huyệt của người huynh đệ.

– Ngươi…

Lão Tam chỉ kêu lên được một tiếng rồi đờ mình ra, tuyệt khí.

Lương Đình Khôi nghiến chặt răng vì căm hận. Huynh đệ đồng môn đã tàn sát nhau, nay lại tới bái huynh bái đệ, rồi không biết sẽ còn những mối quan hệ nào khác bị chà đạp do chiếc hộp sắt kia nữa.

Tuy chàng chưa nghe tới danh hiệu Thiên Nam Tam Ác nhưng hành vi tàn huynh sát đệ vô nhân tính này nếu không trừ diệt thì còn đâu là võ đạo nữa ?

Tên lão Đại trong Thiên Nam Tam Ác vừa tự xưng là “Đại ca”. Nói đến “trừ ác hành thiện”, trừng trị hắn lúc này là quá thích đáng rồi !

Lão Đại cất kỹ chiếc hộp vào ngực áo rồi mang thi thể lão Tam đi tới sườn dốc.

Lương Đình Khôi vẫn chưa hiện thân.

Lão Đại dừng lại ở bờ dốc, đứng lẩm bẩm :

– Lão Tam, hãy chờ đại ca khi nào trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, lúc đó chắc ngươi ở dưới cửu tuyền cũng sẽ được an ủi ! Nơi này xem ra phong thủy hữu tình, hãy ở đây bạn cùng trăng núi.

Dứt lời ném thi thể lão Tam xuống vực !

Lương Đình Khôi đã đứng ngay sau lưng hắn.

Vừa nhận ra có dị, còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã nghe giọng nói lạnh lùng sát ngay bên :

– Các hạ thật không hổ danh “Đại Ác” !

Lão Đại nhanh như chớp nhẩy sang trí hai bước mới quay ngoắt lại, phóng ánh mắt đầy sát khí nhìn Lương Đình Khôi.

Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thấy đối phương chỉ là một thiếu niên chưa quá hai mươi tuổi, hắn trấn tĩnh lại cất tiếng hỏi :

– Ngươi là ai ?

Lương Đình Khôi bình thản đáp :

– Tu La Kiếm !

Đại Ác lộ vẽ ngạc nhiên :

– Tu La Kiếm ? Hừ ! Hình như ta chưa từng nghe ai nói tới danh hiệu đó. Ngươi muốn gì ?

Lương Đình Khôi giằn từng tiếng :

– Đưa ngươi thượng lộ sớm tới chỗ huynh đệ của ngươi đang chờ.

Đại Ác mở tròn mắt hỏi :

– Cái gì ?

Rồi chợt cười to một tràng nói tiếp :

– Phải ! Ngươi còn là một đứa trẻ ranh. Người ta vẫn nói bê con không sợ gì hổ ! Ngươi biết ta là ai không ?

Lương Đình Khôi bình tĩnh đáp :

– Chính các hạ tự xưng là Đại Ác, đầu lỏa trong Thiên Nam Tam Ác, tại hạ nghe không sai chứ ?

Đại Ác gật đầu, mắt hấp háy hỏi :

– Không sai ! Chẳng lẽ ngươi không sợ ?

Đến lượt Lương Đình Khôi ngữa mặt cười dài :

– Sợ ư ? Hô hô hô… Trong lòng tại hạ xưa nay không bao giờ biết sợ là gì.

Ánh mắt Đại Ác lại sung mãn sát cơ. Nghe được đấy ! Tiểu tử ngươi đã trốn ở đây từ trước, đã nghe hết chuyện của chúng ta rồi phải không ?

Lương Đình Khôi thừa nhận :

– Không sai !

Đại Ác lại hỏi :

– Ngươi tới đây là có ý đồ từ trước hay chỉ vì ngẫu nhiên ?

– Nói thế nào cũng được !

Đại Ác bỗng sấn lên một bước chỉ tay vào mặt Lương Đình Khôi, giọng vang lên đầy đe dọa :

– Thế thì tốt ? Vậy là ngươi đã chán sống rồi, nhưng vì sao còn trẻ thế mà đã muốn chết ? Thất tình ư ? Thôi thì đành vậy ! Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.

Hắn nhướng mắt nhìn Lương Đình Khôi, cục thịt thừa thay cho sống mũi chợt lắc lư nói tiếp :

– Lão phu giết người như cơm bữa. Nay thêm một mạng người cũng chẳng thấm vào đâu ! Tuy nhiên trước khi miệng ngươi vĩnh viễn khép lại, hãy nói cho lão phu nghe ngươi tới đây với mục đích gì ?

Lương Đình Khôi buông gọn hai tiếng :

– Trừ ác !

– Hắc hắc ! Nghe được đấy.

Lời chưa dứt, lão ma đã vung trảo chộp tới, bàn tay phải năm ngón cong lại như lưỡi câu với những móng đen sì sắc nhọn như vuốt hổ bổ xuống ngực đối phương nhanh đến xuất kỳ !

Lương Đình Khôi chân vẫn đứng nguyên, tay phải không kịp rút kiếm vội giương cả kiếm lẫn vỏ chặn đứng trảo thức của Đại Ác .

Người trong võ lâm, bất kể chính tà, đã thành danh tất phải có công lực tạo chỉ xuất chúng. Tên đứng đầu trong Thiên Nam Tam Ác chẳng phải nhân vật tầm thường, trảo chộp tới nhưng không trúng mục tiêu, binh khí của đối phương lại vô hại nên không chịu thu trảo về mà chộp cứng lấy cả kiếm lẫn bao của Lương Đình Khôi, đồng thời năm ngón tay trái nhập lại như hình sống đao chém vào cạnh sườn đối thủ.

Những hành động đó kể ra thì dài nhưng kỳ thực chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Kiếm đã bị giữ chặt không thể bỏ, Lương Đình Khôi không biết làm gì hơn đành lấy công làm thủ, vung cước đá vào tiểu phúc đối phương.

“Đại Ác” kinh hãi thu thế lùi về, nhưng tay phải vẫn không buông vỏ kiếm !

Chợt nghe “soạt” một tiếng, thanh trường kiếm đã được rút ra, Đại Ác chỉ cầm có chiếc vỏ không !

Lương Đình Khôi có lợi thế hơn lập tức phản công, trường kiếm liền phát chiêu liên hồi kỳ điệp trùm lấy nhân ảnh đối phương.

Đại Ác thất kinh lùi lại, bộ mặt quái đản đã đáng sợ nay trông càng khủng khiếp hơn, nhe bộ răng vàng khè hỏi :

– Tu La Kiếm ! Có phải mục đích ngươi là nhầm vào chiếc hộp sắt ?

Lương Đình Khôi trả lời :

– Là cái cẩu mạng của ngươi !

– Thì đằng nào cũng thế ! Không lấy được mạng lão phu mà hòng đoạt được cái hộp hay sao ?

Nói vậy chừng tỏ Đại Ác thà liều chết chứ quyết không chịu bỏ chiếc hộp.

Lương Đình Khôi đã thấy hành vi của đối phương cũng như nhiều kẽ khác bất chấp mạng sống và đạo nghĩa thông thường chỉ vì chiếc hộp sắt này nên không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không thanh minh, lặng lẽ áp tới.

Bất cứ ai trước khi định giết người đều lộ sát cơ lên ánh mắt.

Đại Ác đăm đăm nhìn vào mắt Lương Đình Khôi và hiểu rằng lời chàng nói không phải chỉ để đe dọa.

Chỉ qua vài chiêu kiếm, hắn đã nhận ra thân thủ đối phương chẳng tầm thường, nay lại thấy mặt Lương Đình Khôi hiện đầy sát cơ như thế vội xua tay nói :

– Khoan đã !

Lương Đình Khôi liền dừng lại :

– Các hạ còn gì muốn nói nữa ?

Chung quy thì tính mạng còn quý giá hơn báu vật, cho dù gộp tất cả tài sản trên thế gian này lại cũng thế !

Đại Ác vội móc chiếc hộp trong túi ra nói :

– Nếu ngươi đã kiên quyết muốn lấy cho bằng được chiếc hộp thì lão phu xin nhường lại vậy !

Dứt lời vứt chiếc hộp sắt ra nhưng không phải thẳng về hướng Lương Đình Khôi mà chếch sang bên cạnh.

Lương Đình Khôi liếc nhìn chiếc hộp nhưng không có ý định chạy theo nhặt lấy mà vẫn xuất kiếm nhằm thẳng lão ma !

Sau lưng Đại Ác đã là vực sâu, nếu rơi xuống đó chỉ e xương thịt chẳng còn nguyên vẹn, đừng nói bảo toàn tính mạng !

Bởi thế lão ta hoảng hốt nhãy sang trái một bước tránh kiếm.

Lương Đình Khôi mới xuất chiêu được nửa đường bất chợt thấy đau nhói ở khuỷu tay phải, giống như bị vật gì ném trúng phải dừng kiếm lại, chỉ chốc lát đã cảm thấy cả cánh tay phải tê dại đành chuyển kiếm sang tay trái.

Đại Ác biết rằng đối phương vừa gặp biến cố gì nhưng không dám thừa cơ phản kích, lập tức bổ tới chiếc hộp trong khi nó mới chạm đất, chụp lấy lao đi.

Tất cả quá trình đó chỉ diễn ra trong nháy mắt !

Lương Đình Khôi muốn đuổi theo nhưng tay phải tê nhức không sao cử động được, biết có truy cũng vô ích nên đành ngẩn mặt nhìn theo.

Ngoài ra còn một việc khác làm chàng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ vô duyên vô cớ khuỷu tay lại tê đi, tất có kẻ đột kích.

Nhưng rõ ràng Thiên Nam Tam Ác đến đây chỉ có hai người, nay Tam đệ đã bị giết ném xuống vực, chẳng lẽ là hồn ma hắn ? Cho dù Tam đệ hiện thành quỷ cũng nên hướng vào Đại ca để phục thù mới phải chứ sao lại ám toán chàng ?

Những ý nghĩ đó loáng qua đầu Lương Đình Khôi rất nhanh. Nhưng chàng vẫn bình tĩnh, từ từ quay lại.

Hình như có bóng người lay động.

Lương Đình Khôi quát hỏi :

– Ai lén lút giở trò huyền hoặc đó ?

Từ sau lùm cây rậm, một nhân ảnh màu trắng hiện thân chậm rãi bước tới phía chàng cách chừng tám thước thì dừng lại sau một tảng đá.


Lương Đình Khôi thấy lòng chấn động, suýt nữa bật kêu thành tiếng.

Người vừa xuất hiện bận y phục trắng toát, mặt đeo một tấm mặt nạ cũng trắng bạch vô hồn như da mặt người chết, chính là Bạch Y Truy Hồn ! Giá như không phải giữa trưa, có lẽ người ta đều cho rằng đó là một hồn ma !

Nhưng tại sao nhân vật này xuất hiện ở đây ? Theo lời của Thiên Nam Tam Ác thì Bạch Y Truy Hồn đã bị trúng độc của chúng mà phải bỏ chiếc hộp sắt lại. Đa phần là tính mạng khó bảo toàn, ít ra còn tìm nơi trị độc, sao tự dưng dẫn xác tới đây ?

Mà dù như thế, lẽ ra y nên nhằm mục tiêu vào Đại Ác, để trả thù mới phải, làm sao lại ám toán chàng để đối phương tẩu thoát lại còn mang theo chiếc hộp nữa ?

Một vấn đề khác còn khó giải thích hơn là Bạch Y Truy Hồn thịnh danh từ ba chục năm trước, nghe nói đến tên là người trong giang hồ kể cả hắc bạch lưỡng đạo đều kinh hồn táng đởm, ngay cả một tên phó lãnh đội của Thiên Tinh Môn đầy uy danh còn cúi đầu khuất phục không dám động thủ quá chiêu, ngoan ngoãn nộp lại bảo mật mà hắn không ngần ngại phạm môn quy mới có được, đâu dễ dàng bại thủ dưới tay Thiên Nam Tam Ác như thế ?

Chàng vừa giao thủ với Đại Ác, thấy võ công hắn chẳng qua chỉ tầm tầm hạng nhị, tam lưu mà thôi. Trái lại, từ khoảng cách Bạch Y Truy Hồn ẩn nấp tới đầu trượng ít ra là hai trượng, lão ta lại dùng thứ ám khí gì rất nhỏ không thể nhận ra mà vẫn phóng đúng khúc trì huyệt của chàng chứng tỏ thân thủ đã tới địa bộ thượng thừa, hiển nhiên Thiên Nam Tam Ác không phải là đối thủ.

Cho dù Bạch Y Truy Hồn bị đối phương dụng độc ám toán, nhưng lúc này thần thái xem ra đã bình thường, làm sao không truy kích đoạt lại chiếc hộp mà ung dung tự tại để đối phương mang đi như vậy ? Càng nghĩ càng thấy kỳ quái !

Đến lúc này Lương Đình Khôi mới trông rõ đối phương.

Bạch Y Truy Hồn không cao, thậm chí có thể coi là thấp bé, mặt chàng những mang mặt nạ mà còn bôi thêm lớp phẩm trắng toát trông rất khó coi, hoàn toàn không phân biệt được tuổi tác, tay cầm một chiếc ngọc cốt thiết phiến cũng màu trắng.

Lương Đình Khôi cất tiếng hỏi :

– Mới rồi người tập kích tại hạ chính là các hạ ?

Bạch Y Truy Hồn thản nhiên thừa nhận :

– Không sai !

Lương Đình Khôi bất giác nhìn xuống khuỷu tay, lại hỏi :

– Các hạ làm thế có ý gì ?

Dứt lời bước lên.

Bạch Y Truy Hồn chợt quát lên, giọng the thé :

– Không được lại gần !

Lương Đình Khôi đành dừng lại, tiếp tục hỏi :

– Vì sao các hạ ngăn cản tại hạ giết tên quái vật kia ?

Bạch Y Truy Hồn điềm tĩnh đáp :

– Để cứu ngươi !

Lương Đình Khôi ngây mặt nhìn đối phương hỏi :

– Thế nào ? Để cứu tại hạ ?

– Hoàn toàn đúng !

– Các hạ nói nhảm nhí gì thế ? Tại hạ thấy mình chẳng có gì bị đe dọa cả, trái lại lão quái vật kia…

Bạch Y Truy Hồn ngắt lời :

– Ngươi nghe đây. Thiên Nam Tam Ác đều là chuyên gia về dụng độc, nhất là Đại Ác. Hắn đã bôi độc chất lên chiếc hộp, chỉ cần chạm đến là coi như đặt chân vào cửa tử, không thuốc nào giải được.

Ngươi cứ nghĩ mà xem, Đại Ác không từ việc sát hại bái đệ của mình chỉ với mục đích độc chiếm chiếc hộp đó, thế mà lúc nãy tính mạng còn chưa bị uy hiếp nặng lại cam tâm ném đi chẳng phải là vấn đề hay sao ?

Lương Đình Khôi nghe cũng phần nào có lý, vì mới rồi chàng chưa xuất chiêu sát thủ, đối phương chưa lâm vào hiểm cảnh.

Dù thế, chàng vẫn hỏi :

– Các hạ làm sao biết được hắn tẩm độc vào hộp ?

– Chính mắt bổn nhân trông thấy mà !

– Nghe nói chính các hạ cũng bị Thiên Nam Tam Ác ám toán ?

Bạch Y Truy Hồn gật đầu :

– Có chuyện đó thật. Nhưng nếu bổn nhân không lớn mạng thì đâu còn sống tới bây giờ ? Chỉ dựa vào thủ đoạn tam lưu đó của Thiên Nam Tam Ác mà muốn lấy được mạng bổn nhân thì chẳng dễ !

Tuy trả lời như thế cũng đúng tình thuận lý, nhưng Lương Đình Khôi nghe trong đó có vẻ như là xảo biện.

Chàng không tin lời Bạch Y Truy Hồn là do lão tới đây cũng nhân vì chiếc hộp. Chẳng ai tham lợi mà đi bộc bạch ý nghĩ thật của mình với người lạ.

Bởi thế chàng tiếp tục truy vấn :

– Vì sao các hạ không ngăn Đại Ác để lấy lại ?

Bạch Y Truy Hồn trả lời ngay :

– Hắn giúp ta bảo quản thì có lợi hơn .

Nói như vậy tức là Bạch Y Truy Hồn đã cố ý để cho Thiên Nam Tam Ác đoạt lấy chiếc hộp từ tay mình ? Thật vô lý !

Không biết bao nhiêu người đã đổ máu, giở mọi hành vi tàn bạo bất lương nhất để lấy bằng được chiếc hộp giắt vào lưng mình, thế mà đằng này có kẻ lại tự nguyện trao vào tay người khác !

Đại Ác tuy chẳng phải là cao nhân nhưng gầm trời vạn lý, hắn muốn thoát khỏi tầm khống chế của Bạch Y Truy Hồn đâu phải là việc quá khó khăn ?

Nghĩ thế, chàng nhếch môi cười nhạt nói :

– Lập luận của các hạ xem ra chẳng phải không có lý, tiếc rằng lỗ nhĩ của tại hạ nghe không vào !

Bạch Y Truy Hồn lãnh đạm trả lời :

– Nghe vào hay không là việc của Lương Đình Khôi ngươi. Bổn nhân cứ sự thật mà nói là được.

Lương Đình Khôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Y Truy Hồn. Nhân vật này chàng chưa bao giờ gặp. Hơn nữa từ khi vào Trung Nguyên, đây là lần đầu tiên đặt chân đến Phục Ngưu Sơn, và chưa hề tiết lộ danh tánh với ai, trừ vị Hồng y cô nương mà chàng gặp đầu tiên khi mới rời quan lộ, làm sao Bạch Y Truy Hồn biết tên được ?

Không nén được, chàng liền hỏi :

– Làm sao các hạ biết được tên tại hạ ?

Bạch Y Truy Hồn gạt phắt :

– Cái đó ngươi chẳng cần biết lý do !

Lương Đình Khôi cụt hứng. Xem ra lão quái này đến là thô bạo, nói chuyện cứ tức anh ách.

Tuy vậy xem ra đối phương biết không ít chuyện, mà có một điều chàng tò mò muốn biết nên đành hỏi thêm :

– Trong hộp chứa vật gì mà ai cũng không tiếc máu xương và cả tính mạng để tranh đoạt, các hạ có biết không ?

Do không nén nổi tò mò mà chàng hỏi cầu may như vậy, nhưng trong lòng lại tin rằng nhất định đối phương không đời nào trả lời. Mà cho dù có trả lời cũng không đáng tin.

Thói đời thường vẫn thế. Người ta vẫn nói “ít người dài đũa”, càng thêm kẻ tranh đoạt, hy vọng đắc thủ của mình càng ít đi.

Nào ngờ bạch Y Truy Hồn đáp :

– Biết !

– Vật gì ?

– Trong đó chứa một pho “Huyết thư”.

Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :

– Huyết thư ?

Bạch Y Truy Hồn gật đầu :

– Phải ! Một mảnh lụa nhỏ viết bằng máu.

Lương Đình Khôi lại càng nghi hoặc :

– Cứ theo lời Đại Ác vừa rồi thì người nào nắm chiếc hộp đó trong tay thì có thể trở thành đệ nhất thiên hạ. Chẳng lẽ chỉ một mảnh lụa mà có công năng thần diệu đến như vậy ?

– Không sai ! Sự thực pho “Huyết thư” đó ký tải bí quyết về một chiêu kiếm pháp vô địch thiên hạ !

Lương Đình Khôi lại càng khó hiểu :

– Chỉ một chiêu kiếm pháp thôi ?

Bạch Y Truy Hồn giải thích :

– Đúng vậy. Theo truyền ngôn thì chiêu kiếm đó xuất thần nhập hóa. Chỉ cần luyện thành chiêu kiếm đó là có thể ngạo thị toàn thiên hạ võ lâm rồi !

– Các hạ làm sao biết được ?

– Ta đã nói theo truyền ngôn rồi mà ! Hơn nữa không ít người biết tin đó đã lặn lội tới Phục Ngưu sơn này. Trên giang hồ dù lặng gió vẫn nổi sóng cồn là sự thường. Chuyện ấy xem ra khó tin lắm.

– Bổn nhân có bắt buộc ngươi phải tin đâu ?

Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi :

– Đại Ác chỉ vì chiếc hộp sắt đó mà mất hết đạo nghĩa, tàn sát cả huynh đệ kết nghĩa của mình. Nếu hắn luyện thành chiêu kiếm đó để trở thành vô địch thiên hạ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào ?

Bạch Y Truy Hồn nói giọng chắc nịch :

– Hắn sẽ không luyện được !

– Vì sao ?

– Tôn Ngộ Không chẳng bao giờ vượt khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai.

Lão ta nói với ý quá lộ liễu là tự ví mình với Phật Tổ Như Lai khống chế Đại Ác trong bàn tay, thật quá tự phụ !

Lương Đình Khôi không muốn hỏi nữa. Chẳng những chàng chán ngán thái độ của Bạch Y Truy Hồn mà còn chẳng hứng thú gì đến “Huyết thư”, cho dù nó có công năng thần diệu như đối phương vừa nói.

Trong quan niệm của chàng, những vật tranh đoạt mà có được là vật bất tường, dù có cướp được trong tay cũng không chính đáng.

Cứ xem chỉ trong vòng một ngày một đêm chưa tới mà đã có nhiều người bỏ mạng một cách thảm khốc như thế, kẻ tranh đoạt hiển nhiên đều là loài chẳng ra gì.

Chàng chú mục nhìn lên chiếc mặt nạ của Bạch Y Truy Hồn, đột nhiên trong đầu nghĩ ra một vấn đề, liền nói :

– Tai hạ đã đoán biết các hạ có dụng tâm gì rồi .

Bạch Y Truy Hồn hỏi :

– Thực ư ? Ngươi nói thử xem ?

– Kẻ thất phu không có tội, chỉ vật trong người hắn mới có tội. Dưới con mắt người giang hồ thì Huyết thư là vật chí bảo. Nhưng cũng là vật bất tường. Ai đắc thủ tất tự gây cho mình họa sát thân. Các hạ chỉ cần theo dõi cuộc tranh đoạt khi nào lắng dịu mới tìm cách đoạt lấy, như vậy là kế vạn toàn.

Bạch Y Truy Hồn gật đầu nói :

– Ngươi rất thông minh ! Nói như vậy hoàn toàn chính xác.

Dứt lời lánh mình sau phiến đá rồi không thấy đâu nữa.

Lương Đình Khôi đứng trầm ngâm một lúc rồi gạt bỏ ý nghĩ về Huyết thư và chiếc hộp sắt, quay về với mục đích của mình.

Khuỷu tay không thấy đau nữa, Lương Đình Khôi xắn tay áo lên xem thấy không có vết tích gì, có lẽ Bạch Y Truy Hồn dùng ám khí chỉ là một viên sỏi nhỏ.

Lương Đình Khôi ngước lên nhìn trời. Vầng thái dương đã xuống tà tà trên rặng núi phía Tây, có lẽ đã sang giờ Thân.

Thông thường dân vùng núi ăn cơm rất sớm, giờ này phải là lúc nổi lửa nấu cơm chiều rồi.

Lương Đình Khôi lại leo lên mỏm núi cao đưa mắt nhìn quanh, hy vọng phát hiện được một làn khói nào, dù đó không phải là mục tiêu cần tìm thì cũng có nơi mà hỏi thăm đường.

Đột nhiên chàng phát hiện thấy ở mé Tây không xa lắm, từ một sơn cốc có một ngọn khói bốc lên.

Trong lòng khấp khởi hy vọng, Lương Đình Khôi liền đi về phía ngọn khói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.