Đọc truyện Huyết Thiếp Vong Hồn Ký – Chương 12: Máu đổ trước am chiền
Cam Đường trị thương trong một đêm. Chàng không ngờ thứ thuốc của Bán Diện Nhân hiệu nghiệm chẳng kém gì linh dược của Thiên Tuyệt Môn.
Cam Đứng dậy nhìn thấy Ngọc Điệp Bảo lù lù ngay trước mắt thì lòng căm hận lại nổi lên. Nhưng chàng biết rằng lúc này chưa thể tính đến chuyện báo thù được.
Người khiến cho chàng căm hận và thương tâm thứ nhất là kế mẫu Lục Tú Trinh. Mụ dĩ nhiên là một người hèn mạt ác đức, mà Tây Môn Tung cũng chỉ là một kẻ ngụy quân tử.
Đôi gian phu dâm phụ này chỉ cầu sao giết chàng cho bằng được, bất cứ với một thủ đoạn đê hèn nào.
Cam Đường càng nghĩ càng căm tức buông lời phát thệ:
– Ta thề lấy máu rửa Ngọc Điệp Bảo.
Chàng đảo mắt nhìn phía sau bảo là một dãy núi nhọn hoắt. Sau dãy núi là ngọn Điệp Thạch. Nào Thần Cơ Tử, nào Bạch Bào quái nhân, nào Quái Tiêu chủ nhân (quái nhân thổi tiêu) lại hiển hiện lên trong đầu óc chàng.
Quái Tiêu chủ nhân ở trong thạch trận phải chăng là Ma Vương, kẻ thù đã gây ra mốt huyết cừu sâu tựa bể tại Thánh Thành?
Rồi chàng tin rằng muốn trả được mối thù này phải luyện toàn bộ thiên “Võ Công” trong cuốn “Thiên Tuyệt Kỳ Thư” mới có cơ thành tựu.
Nghĩ tới võ công chàng liên tưởng đến lời nói phải chết đi ba lần thì không khỏi run sợ. Hiện giờ chàng qua được một kiếp, còn phải trải hai phen tử kiếp nữa mới có thể thông suốt được đoạn thứ tám trong sách. Đó không phải là việc miễn cưỡng mà nên. Nếu trải qua những lần tử kiếp sau này rồi không hồi sinh được là mọi việc đều thành ảo mộng.
Cam Đường ngẫm nghĩ hồi lâu rồi chàng quyết định đi về lữ điếm để hai ả thị tỳ Bạch Vi và Tử Quyên khỏi nóng lòng mong đợi.
Chàng liền lựa trong năm tấm mặt nạ mà Bán Diện Nhân đã tặng cho, lấy một bộ đeo vào. Chàng đưa mắt nhìn thấy gần đó có một khe suối. Chàng liền lại cúi đầu soi xuống nước thấy mình biến thành một chàng thiếu niên mặt ốm thì không khỏi bật cười.
Cam Đường xuống suối gột rửa cho sạch những vết máu trên mình rồi mới băng băng lên đường chạy đi.
Cam Đường đi chừng nửa giờ thì đến tòa thị trấn mà chàng vào trọ hai hôm trước.
Chàng tìm thẳng đến lữ quán. Nhưng vừa đến cửa đã giật mình kinh hãi vô cùng, vì chàng thấy cửa điếm khép hờ, lửa lạnh tro tàn, đúng là một cảnh tượng đình nghiệp không làm ăn nữa.
Cam Đường ngần ngừ một lúc rồi tiến lại đẩy cửa. Trên quầy hàng một người nằm co ro, vẻ mặt sầu khổ xua tay nói:
– Ở đây tạm nghỉ buôn bán, mời khách quan tìm nhà khác.
Cam Đường hỏi:
– Sao lại đình nghiệp?
Người kia thở dài đáp:
– Vì xảy ra án mạng.
– Án mạng ư?
– Xin khách quan tùy tiện tìm nơi khác đừng hỏi đến vấn đề này nữa.
– Tại hạ không phải đến đây ngủ trọ mà đến để tìm người quen.
– Khách quan tìm ai?
– Hai bữa trước một tốp ba thầy trò vào trọ trong quý điếm…
Cam Đường chưa dứt lời thì người kia đã biến sắc ngồi dậy, run lên hỏi:
– Khách quan với ba thầy trò người ấy có quan hệ thế nào?
Cam Đường thấy tình hình khác lạ, liền hàm hồ đáp cho xuôi chuyện:
– Tại hạ không có liên quan chi hết, nhưng có người nhờ hỏi hộ hành tung bọn họ.
– Khách quan đối với bọn này chỉ là bạn cùng đường phải không?
– Đại khái như vậy.
– Trời ơi! Tiểu điếm thật là xúi quẩy vì chứa bọn khách ấy mà phải đóng cửa đình nghiệp…
– Vụ ấy ra làm sao?
– Chiều hôm kia vị quý công tử đó đi rồi không về. Đến sáng thì xảy ra án mạng…
Cam Đường kinh hãi vội hỏi:
– Vụ thảm án đó đầu đuôi thế nào?
– Người trọ trong lữ quán này bị hại đến mười chín nhân mạng…
– Vậy còn hai gã thư đồng thì sao?
– Họ cũng bị giết hết!
Tin đâu sét đánh ngang lưng. Mắt Cam Đường hoa lên, người chàng lảo đảo muốn té. Chàng có ngờ đâu xảy ra vụ thảm án này? Bạch Vi cùng Tử Quyên bản lãnh không phải tầm thường, ít người địch nổi, thế mà cũng bị thảm tử thì kẻ hạ thủ phải là một nhân vật ghê gớm phi thường.
Cam Đường đau đớn tưởng chừng như ruột gan bị xâu xé tan nát. Chàng đứng ngây người ra như tượng gỗ. Bất giác tuôn đôi dòng lệ.
Bạch Vi cùng Tử Quyên tuy tuổi đã năm mươi, nhưng vì có thuốc “Trụ Nhan” của bản môn mới giữ được trẻ mãi không già. Chuyến này hai người bước chân vào chốn giang hồ, không ngờ lại gặp tai họa bất trắc.
Người trong quán run sợ ngập ngừng hỏi:
– Khách quan!….
Cam Đường định thần lại, dằn nỗi bi thương, run lên hỏi:
– Thi thể họ đâu?
– Bị bọn hung thủ đưa đi rồi!
– Bị họ đem đi vào hồi nào?
– Sau khi phát ra vụ thảm án không đầy một giờ.
– Hình dạng hung thủ thế nào?
– Tại hạ cũng không biết. Nghe đâu là người nhà họ…
Cam Đường cũng hơi yên dạ. Chàng mong rằng người đến đem thi thể hai ả đi là những tay cao thủ bản môn, mà hai ả sẽ được cứu trị bằng thuật “Kỳ Hoàng” của bản môn thì có hy vọng cải tử hồi sinh được.
Chàng lại hỏi:
– Hung thủ là những nhân vật thế nào?
– Cái đó… tại hạ nghe nói là Tử Thần gì đó…
Cam Đường trong lòng chấn động, run lên hỏi:
– Tử Thần ư?
Người nhà quán sắc mặt lợt lạt cũng run lên bần bật nói:
– Họ còn để lại ấn ký ở trong phòng.
– Ấn ký ư?
Cam Đường vừa nói vừa chạy vào hậu viện. Chàng vừa đến trước cửa gian phòng mình trọ hôm trước, bỗng giật mình kinh hãi la lên:
– Úi chà! Huyết Thiếp!
Trên cửa phòng in sâu vào gỗ đến ba phân hình cánh thiếp. Giữa cánh thiếp bốn chữ triện “Tử Vong Sắc Lệnh” nổi lên trông rất rõ.
Cam Đường lẩm bẩm:
– Đúng là tiêu ký của Tử Thần.
Chàng cho là Tử Thần ấn huyết thiếp trên cửa phòng rồi hạ thủ giết người. Xong việc hắn thu huyết thiếp về nên cửa phòng chỉ còn ấn ký mà thôi. Ấn ký lưu lại ngay trước cửa phòng mình thì hiển nhiên đối tượng là chính mình và hai ả thị tỳ. Còn ngoài ra những khách trong lữ điếm bị uổng mạng chỉ là “cháy thành vạ lây”. Giả tỷ mình không ra ngoài phó ước thì nhất định đã chạm mặt Tử Thần và cát hung chưa biết ra sao.
– Tại sao Tử Thần lại hạ sát thị tỳ?
Cam Đường nghĩ quanh quẩn mãi về vấn đề này mà không tài nào hiểu được.
Những người làm trong quán nghe tiếng hai người nói chuyện liền lục đục kéo ra.
Cam Đường hiểu rằng mình chỉ có thể biết được bấy nhiêu mà thôi, chàng không muốn chần chờ ở chỗ rắc rối này làm gì nữa, liền lật đật ra khỏi lữ quán hấp tấp đi ngay.
Ra khỏi điếm rồi Cam Đường đi theo đường quan đạo, trong lòng bao nhiêu mối nghi ngờ nổi lên như sóng cồn. Chàng tự nhắc lại câu hỏi:
– Sao Tử Thần lại hạ thủ nhị tỳ Bạch Vi và Tử Quyên? Động cơ là ở chỗ nào?
Thiên Tuyệt Môn đã tuyệt tích giang hồ mấy chục năm, hai ả thị tỳ đã hóa trang làm thị đồng. Địa vị họ thấp kém, chẳng lẽ Tử Thần cũng truyền Tử Vong Sắc Lệnh để giết đi?
Chàng còn nhớ rõ ngày nọ lúc đến Ngọc Điệp Bảo, dọc đường chàng đã được mục kích năm nhà đại sư Thiếu Lâm bị thảm sát, tấm Huyết Thiếp lưu lại trên mình một nhà ni rồi bị chủ tọa trưởng lão bản môn là Vô Danh lão nhân lấy đem đi. Giữa lúc hội nghị đang tiến hành lão đã liệng Huyết Thiếp vào cánh cửa đặng ngăn trở các môn phái suy tôn minh chủ. Rồi sau tấm Huyết Thiếp đó lọt vào tay Tây Môn Tung.
Theo thường lệ, huyết thiếp là tiêu chí của Tử Thần để sinh cường. Nhưng sau khi xong việc sao hắn lại không thu về để lọt vào tay người khác? Trừ phi là huyết thiếp giả mạo của người muốn đạt một mục đích gì mà cố ý bày ra nghi trận.
Suy luận như vậy thì người giết hai ả thị tỳ chưa chắc đã phải Tử Thần. Vậy người ấy là ai? Trong võ lâm hồ dễ có mấy tay hạ sát hai ả thị tỳ đó một cách dễ dàng được?
Bản lãnh của hai ả mà không thoát thân được thì công lực người hạ thủ nhất định là ghê gớm lắm!
Cam Đường càng nghĩ càng kinh hãi trong lòng, chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ họ hạ thủ hai ả để cảnh cáo Thiên Tuyệt Môn?
Chàng suy đi nghĩ lại mà không ra manh mối.
Đột nhiên có bóng người vụt tới nhanh như điện chớp, hạ xuống trước mặt Cam Đường lên tiếng:
– Tham kiến thiếu chủ.
Cam Đường không khỏi rùng mình. Trước mặt chàng là một người đàn bà quần áo lam lũ. Chàng tự hỏi:
– Mình đã hóa trang mà sao mụ này còn nhận ra mình? Nghe cách xưng hô thì mụ đúng là đệ tử bản môn.
Chàng cố ý hỏi:
– Sao?
– Thuộc hạ Ở dưới trướng Thiên Oai viện là hương chủ Bàn Cửu Nương xin tham kiến thiếu chủ.
– Ủa! Sao Bàn hương chúa lại nhận ra được bản tòa?
Bàn Cửu Nương tủm tỉm cười đáp:
– Bản môn đã có thuật riêng biệt, dù thiếu chủ có thay mình đổi dạng đến mấy cũng vẫn nhận ra được.
Cam Đường tuy trong lòng kinh dị, nhưng chàng nghĩ lại địa vị mình, không tiện hỏi vặn. Chàng liền gật đầu hỏi:
– Có việc gì không?
Bàn Cửu Nương đáp:
– Hai vị Thái thượng thị vệ là Bạch Vi và Tử Quyên đã được bản môn cứu đưa về rồi. Tính mạng hai vị không có gì đáng lo ngại.
Cam Đường thở phào một cái nhẹ nhõm, hỏi:
– Người hạ thủ có phải đúng là Tử Thần không?
– Hiện giờ không có cách nào chứng minh được.
Cam Đường lại hỏi:
– Còn có việc gì nữa không?
– Trình viện chúa có đưa tin cho ty tòa để diện bẩm thiếu chủ mọi việc.
– Tin gì hương chủ cứ nói ra!
– Quả núi phía sau Ngọc Điệp Bảo cứ cách hai ba tháng không chừng lại có tiếng tiêu quái dị truyền ra đều vào lúc nửa đêm. Xin thiếu chủ chớ khinh suất dấn thân vào nơi nguy hiểm…
– Bản tòa đã tới đó rồi.
Bàn Cửu Nương kinh hãi hỏi:
– Sao? Thiếu chủ…
Cam Đường ngắt lời:
– Bản tòa đã ở trên ngọn núi đó một đêm mà chưa điều tra được manh mối gì. À quên, bản tòa nhờ hương chủ chuyển lên cho Trình viện chúa là việc ấy nếu gặp điều gì khó khăn thì đừng làm nữa.
– Xin thiếu chủ chỉ thị rõ ràng.
– Sau Ngọc Điệp Bảo có một ngọn núi tên là Điệp Thạch Phong. Tiếng tiêu quái dị kia ở ngọn núi này truyền ra, rất nguy hiểm chớ nên tiến vào đó. Về mé tây thạch trận này trên vách núi có một thạch động. Trong thạch động một nhân vật mà khắp võ lâm đều rất kính ngưỡng là Thần Cơ Tử. Cặp giò lão vì phải vận công để chống lại tiếng tiêu nên đã thành cố tật mất rồi. Vậy xin Trình viện chúa tìm cách chữa cho lão.
Nhưng nên nhớ rằng tính tình Thần Cơ Tử rất ngay thẳng, không muốn chịu ơn ai. Vậy nói rõ đó là ý của bản tòa.
– Ty chức xin tuân mệnh.
– Bàn hương chủ dường như còn có điều chi muốn nói?
– Đúng thế! Còn một việc nữa là nếu thiếu chủ có gặp một quái nhân bịt đầu, toàn thân trắng toát và nếu có thể lật mặt ra mà xem chân tướng hắn.
– Ủa!
Cam Đường nhớ tới lúc ở trên đầu núi Điệp Thạch có thấy quái nhân kia đang chịu mệnh lệnh của người thổi tiêu. Quái nhân mà Bàn Cửu Nương nói đây là người đó.
Việc này chàng cũng đinh ninh nếu gặp lại hắn thì nhất định hành động.
Bàn Cửu Nương lại hỏi:
– Thiếu chủ còn điều chi dặn bảo nữa không?
– Chỉ có bấy nhiêu thôi!
– Vậy ty chức xin cáo từ.
– Hương chủ tùy tiện!
Bàn Cửu Nương thi lễ rồi băng mình vọt đi.
Cam Đường ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định việc đầu tiên là đến chùa Thiếu Lâm để trao lại cái túi vải của Thần Cơ Tử cho Quang Tuệ thiền sư phương trượng chùa Thiếu Lâm cho trọn lời hứa, rồi sau đó sẽ bắt đầu công việc tra xét hung thủ để báo thù rửa hận.
Quyết định chủ ý rồi, Cam Đường nhắm nẻo Tung Sơn mà tiến.
Một hôm chàng đi còn cách chừng một ngày đường thì đến núi Tung Sơn. Trước mắt chàng đồi núi nhấp nhô. Đường quan đạo ngoằn ngoèo theo chân núi mà đi. Cam Đường mải miết hành trình, lỡ mất chỗ nghỉ đêm.
Bức màn sương bao phủ bốn mặt. Trời tối rồi…
Bất thình lình, mắt chàng hoa lên, một bóng trắng lướt qua như dây khói tỏa rồi biến vào trong rừng cây. Cam Đường động tâm lẩm bẩm:
– Phải chăng đây là Bạch Bào quái nhân thần bí? Thân pháp hắn tựa hồ ma quỷ ẩn hiện thế này thì dù là những tay cao thủ võ lâm e rằng cũng khó lòng phát giác ra được…
Cam Đường còn đang ngẫm nghĩ thì bóng trắng đã lên đến lưng chừng núi, chợt ẩn chợt hiện.
Cam Đường nghĩ bụng:
– Ta phải rượt theo coi.
Chàng liền thi triển khinh công đến tột độ tung người đi như tên bắn trèo lên ngọn núi. Chàng lên đến đỉnh núi thì chỉ thấy bốn bề tịch mịch, không thấy tung tích người áo trắng đâu cả.
Sau ngọn núi này có một chỗ lồi ra như hình yên ngựa để liên tiếp với một trái núi khác.
Trái núi kia bị rừng trúc che kín. Ngoài ra không còn một thứ cây nào khác. Dưới ánh trăng sao, cảnh rừng trúc thiệt là hứng thú. Song Cam Đường chẳng còn lòng dạ nào để thưởng ngoạn cảnh hoang sơn dưới bóng trăng. Mắt chàng đảo nhìn bốn phía không ngừng.
Đột nhiên mấy tiếng rú cực kỳ thê thảm phá tan bầu không khí tịch mịch chốn thâm sơn từ đằng xa vọng lại, khiến cho người ta nghe phải đinh tai nhức óc.
Cam Đường trống ngực đánh hơn trống làng. Chàng nghe tiếng rú tựa hồ như phát ra từ khu rừng trúc trên ngọn núi trước mặt. Chàng không ngần ngừ gì nữa phóng người tới mau như tên bắn.
Giữa rừng trúc là một ngôi nhà cách kiến trúc giống như một am viện. Chàng tiến lại gần xem thì quả nhiên thấy biển đề ba chữ:
KHỔ TRÚC AM, lòng chàng lại càng hồi hộp.
Sau mấy tiếng rú thê thảm vừa rồi, bây giờ khu rừng trở lại tịch mịch, bốn bể im lặng như tờ.
Cam Đường ngẫm nghĩ một chút rồi tiến vào gõ cổng am. Ngờ đâu cổng am chỉ khép hờ, chàng vừa đẩy tay vào đã mở ra ngay. Mùi máu tanh sặc sụa xông vào mũi chàng. Chàng vừa nhìn vào bất giác ớn lạnh. Phía trong cổng hai xác chết nằm ngay trên lối đi. Đầu người bị nạn đã vỡ ra. Theo cách ăn mặc thì hai nạn nhân đều là nữ nhi.
Cam Đường ngây người ra một lúc rồi tiếp tục đi vào trong. Chàng xuyên qua một khuôn cửa hình tròn. Phía trong cửa này là một vườn hoa. Trước cửa viện, trên nền đá trắng rõ ràng lại nằm lăn ba cái xác ni cô không đầu.
Cứ coi tình trạng nữ ni bị thảm tử thì kẻ hạ thủ là người tàn ác vô cùng.
Trước Phật đường hương khói nghi ngút, đèn lửa sáng rực. Một vị lão ni mình mặc áo đen ngồi trên bồ đoàn cúi đầu xuống, tay vẫn cầm tràng hạt.
Cam Đường liệng người đến trước Phật đường lên tiếng gọi:
– Lão sư thái!
Không có tiếng đáp lại. Cam Đường lại gọi lần nữa:
– Lão sư thái!
Vẫn không có tiếng đáp lại. Trong lòng Cam Đường cực kỳ hồi hộp. Chàng khoa chân tiến vào Phật đường.
Huỵch! Lão ni áo đen ngã lăn xuống đất, rõ ràng bà chết đã lâu rồi.
Cam Đường kinh hãi vô cùng. Khắp mình nổi gai ốc.
Chàng tự hỏi:
– Ai đã hạ sát người xuất gia là những nhà tu hành không tranh đua gì với thế tục?
Phải chăng là người áo trắng cho mình vừa gặp dưới chân núi?
Chàng hối hận đã đến chậm một bước.
Bỗng một luồng gió thoảng qua. Cam Đường vội xoay mình lại. Chàng khiếp sợ cơ hồ nghẹt thở.
Trên hành lang ngoài cửa Phật đường, một vị nữ ni tuổi trẻ đẹp như thiên tiên đứng đó. Cái đẹp của nữ ni thiệt siêu phàm thoát tục, khiến cho người ta mắt lóa hồn mê, ngỡ là thiên tiên giáng thế.
Mặt vị nữ ni này lại bao phủ một lớp sương dày đặc. Mắt lộ sát khí kinh người.
Cam Đường càng kinh hãi hơn, vì nét mặt nữ ni chàng trông rất quen, nhưng trong lúc thảng thốt, chàng không nghĩ ra được là đã gặp ở đâu. Chàng đứng thộn mặt ra.
Da mặt nữ ni chuyển động. Sát khí lại càng dày đặc.