Bạn đang đọc Huyết Thần Lộ – Chương 47: “thiên Môn”
Lưu Tích tỉnh lại ở trong một trạng thái khác lạ.
Xung quanh hắn là máu, nhưng không phải là máu thường, đó là máu lẫn những tinh thể xanh mà hắn từng thấy qua.
Chỗ máu này giống của Ngọc Hương… chỗ máu này, toàn bộ là Băng Huyết.
Hắn đang bơi trong một bể máu như vậy, cả cơ thể tắm trong máu.
Lơ lửng ở trong không gian này với hắn là những bộ xác khô, quần áo đến từ đủ thời kì.
Có những xác mặc cổ phục, những xác mặc âu phục, những xác mặc thường phục, cao sang đến hèn kém đều đủ cả.
Nhưng số lượng xác khô ở đây… không hề ít.
Chính Lưu Tích cũng không hiểu vì sao hắn lại có thể hô hấp trong một biển máu thế này, đáng nhẽ hắn phải chết ngạt lâu rồi chứ? Hoặc chết sặc, hoặc chết vì cảm thấy sốc khi ở trong một không gian ngập máu.
Nhưng không, hắn như đang bơi trong nước, chả làm sao.
“Tích ơi!!!!!” Có tiếng ai đó gọi hắn.
Đó là Vũ Ngân Nhu, nàng đứng ngoài vùng ngập máu này, đang vẫy tay với hắn.
Nhờ vậy, Lưu Tích mới nhận ra chỗ này không phải toàn bộ là máu.
Hắn vung tay, bắt đầu cố bơi ra khỏi vùng máu này.
Roạt!
Lưu Tích cuối cùng cũng thoát ra khỏi biển máu ấy.
Hắn nhìn lại và nhận ra chỗ Băng Huyết kia tụ thành một khối cầu cực lớn trong không gian này, nhưng, không gian mà hắn với Vũ Ngân Nhu đứng thậm chí còn lớn hơn, rộng đến mức khó có thể tả nổi.
“Xem ra những kẻ từng hóa Hấp Huyết Quỷ có khả năng chịu đựng môi trường Huyết Hải.
Cũng có lý thôi, đã bao giờ thả Dracula vào Huyết Hải là hắn sẽ chết đâu.” Một giọng nói bí ẩn vang lên.
Vũ Ngân Nhu thì còn hoảng loạn đôi chút nhưng Lưu Tích thì vô cùng rõ ràng âm thanh này từ đâu.
Hắn đã từng nghe thấy nó qua kí ức của Huyết Thần.
Nói cách khác, đây là giọng nói của Vạn Giới Chi Chủ.
“Thiên Môn” sẽ dẫn đến Vạn Giới Chi Chủ?
Và nếu đây thực sự là Vạn Giới Chi Chủ, Lưu Tích hoàn toàn có thể bốc hơi trong một cái búng tay, rốt cuộc hắn có chết khô như biết bao cái xác ở kia?
“Đừng lo, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu.
Ta nghĩ các ngươi đang lo lắng nhưng sự thật là không có gì đáng để lo cả.” Vạn Giới Chi Chủ lên tiếng một lần nữa.
“Nếu thắc mắc vì sao bọn hắn chết thì đó là do cơ chế dịch chuyển thôi.
Ngươi sở hữu khả năng của Thuần Huyết giúp hồi phục nhanh hơn các Dị Huyết khác, ngươi thì là Kim Tộc cứng cáp, hơn nữa… cả hai ngươi đều mang trong mình một chút sức mạnh của vũ trụ, vì vậy, việc dịch chuyển không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn đến các ngươi.”
“Sức mạnh của vũ trụ?” Lưu Tích hỏi lại.
“Đúng vậy, nhưng ta sẽ không giải thích về nó, đó là quy luật ta tự đặt ra cho mình: Ta đã tạo ra vũ trụ, việc khám phá vũ trụ này là của các chủng tộc, ta không nâng đỡ, không giải thích.” Vạn Giới Chi Chủ nói.
Lưu Tích và Vũ Ngân Nhu cũng chỉ biết im lặng.
Dù ngông đến đâu, điên đến đâu, không có kẻ nào lại dám cãi lại người đã tạo ra chính hắn.
Vạn Giới Chi Chủ tạo ra các Thần Vị, các Thần tạo ra các nhân, các nhân qua vô số thế hệ sinh ra người như Lưu Tích và Vũ Ngân Nhu.
Bọn hắn không dám hỗn láo.
“Vậy hãy để Thiên Môn thực hiện chức năng của nó, các ngươi sẽ nhận được sức mạnh.” Vạn Giới Chi Chủ nói ra.
Ngay lập tức, một âm thanh vang lên, cả không gian rộng lớn này dần dần thu lại.
Khối cầu chứa đầy xác và Băng Huyết kia cũng có thay đổi, nó tách những xác kia ra, từ từ thu nhỏ lại đến mức chỉ còn là một tinh thể băng lơ lửng trước mặt Lưu Tích.
Còn về bên của Vũ Ngân Nhu, một nguồn năng lượng đang chảy vào cơ thể nàng theo tốc độ thu vào của không gian này, giống như sức mạnh của không gian này bắt đầu được chuyển giao cho nàng.
Tinh thể băng kia tiến vào cơ thể Lưu Tích, ngay lập tức hòa tan vào huyết mạch hắn.
Cũng đúng vào giờ phút ấy, không gian này biến mất, cả Vũ Ngân Nhu và Lưu Tích được dịch chuyển về đáy giếng tối đen.
Hắn ngay lập tức nghĩ đến việc bản thân đã biến thành Băng Huyết nhưng không, hoàn toàn không, máu hắn vẫn mang một sắc đỏ thuần túy, trong cơ thể cũng không hề cảm thấy bất cứ tinh thể nào.
Nhưng kì lạ thay, Lưu Tích vẫn cảm giác như trong cơ thể tồn tại một luồng năng lượng mát lạnh.
Vung một cú đấm về phía trước, ngay lập tức, luồng năng lượng ấy tập trung ở nắm đấm Lưu Tích.
Nó sáng rọi qua những đường gân trên tay hắn, tạo ra một đợt sóng xung kích nhỏ về phía trước.
Năng lượng này hơi lạnh, tựa như mang sức mạnh của băng nhưng vẫn không phải là băng huyết.
Còn về Vũ Ngân Nhu, nàng vẫn chưa có thay đổi gì đáng kể sau khi hấp thụ nguồn năng lượng ấy.
“Ha, ít ra chúng ta chưa chết, nhỉ?” Vũ Ngân Nhu thở dài một tiếng nhẹ nhõm, tựa đầu lên vai Lưu Tích.
“Ừ, đi thôi.” Hắn đáp lại, cười tươi.
Nàng lại hóa thành một cây gậy sắt nhỏ chui vào túi áo hắn.
Lưu Tích đi đến hố giếng, mở ra cặp Huyết Dực sau lưng rồi bắt đầu đập cánh bay vút lên trên.
Hắn vọt khỏi miệng giếng trong sự ngỡ ngàng của tất thảy những kẻ đứng xem.
Ngọc Tiêu, lão quản gia này cười, gật gù đầu vui vẻ.
Các bô lão của Ngọc Gia thì sửng sốt, nghĩ đến việc Lưu Tích đã nhận được gì từ “Thiên Môn”.
Còn Ngọc Am, hắn nổi rõ gân lên mặt, phẫn nộ vô cùng khi thấy tên hạ đẳng Thuần Huyết này chưa hề chết.
“Tự tay ta sẽ xử lý ngươi!” Ngọc Am hét lên, xung quanh cơ thể xuất hiện bốn mũi phi kiếm.
Hắn kích hoạt huyết mạch, ngay lập tức đóng băng các phi kiếm.
“Phá!”
Bốn phi kiếm nhằm thẳng Lưu Tích, lao đi vun vút trong gió.
Ngọc Am vốn không phải kẻ vô năng, sức chiến đấu của hắn cũng không phải dạng vừa.
Lưu Tích co tay, thử sử dụng sóng năng lượng ban nãy một lần nữa.
Những vệt sáng chạy dài trên tay hắn, dồn về phía va chạm với các phi kiếm.
Choang!
Thực sự đã có một đợt sóng xung kích được sinh ra từ cú đấm của Lưu Tích nhưng nó chỉ đủ sức để phá vỡ hai phi kiếm.
Ngay lập tức, hai thanh còn lại cắt lên cơ thể của Lưu Tích hai vệt dài, ứa máu.
“Mau giết hắn đi!” Ngọc Am ra lệnh.
Các bô lão cũng không dám trái lời, ngay lập tức chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nhục nhã chưa kìa, một đám già cấp B cấp A quay sang vây công một thằng nhóc cấp D! Nhưng bọn hắn không dám trái lời tộc trưởng, hơn nữa, bọn hắn lo lắng sức mạnh Lưu Tích nhận được từ “Thiên Môn” sẽ lớn mạnh.
Bọn hắn sợ bị Lưu Tích trả thù bằng chính sức mạnh ấy.
Vì vậy, Ngọc Gia đang muốn diệt trừ hậu họa.
Lưu Tích dĩ nhiên không có gan và cũng chẳng có sức đánh với một bầy bô lão rèn dũa đến mức độ này.
Hắn chỉ cười khẩy, khinh bỉ thủ đoạn hèn mọn và vô sỉ của lũ này rồi quay người bỏ đi.
“Ngươi nghĩ sẽ dễ thế sao?” Một âm thanh vang lên.
Lưu Tích giật mình quay lại, nhận ra một đoàn người Ngọc Gia đang dùng Hành Huyết Đẩu – chiêu thức phi hành mà Băng Huyết sử dụng để đuổi theo hắn với một tốc độ chóng mặt.
Nhớ lúc trước, Ngọc Tiêu cũng nhanh kinh khủng khi dùng Hành Huyết Đẩu.
Hắn nhanh chóng rút Kim Bổng ra, siết trên tay.
Lần này tốc độ phóng đại của cây gậy sắt đã tăng lên nhiều lần, chỉ trong nháy mắt đã dài tầm chục mét.
Một cú xoay người điêu luyện, Kim Bổng được múa lên trong tay Lưu Tích rồi đánh thẳng về đám đang dùng Hành Huyết Đẩu.
Như vụt vào chùm táo to, mấy tên bô lão kia bị đập vỡ khối Băng Huyết dưới chân, rơi lả tả xuống.
Bọn hắn sẽ không chết, chỉ là sẽ không đuổi kịp Lưu Tích được nữa.
Ngọc Am đứng trên mặt đất, nghiến răng đầy căm phẫn, tự thề trong lòng sẽ có một ngày hắn khiến tên Thuần Huyết đang dang cánh kia sống không bằng chết..