Đọc truyện Huyết Tâm Lệnh – Chương 4: Tiểu lý phi đao
Qua một lúc thật lâu, lão mặt rỗ trở lại cười hì hì :
– Bữa nay nguyên là ngày sinh nhật của phu nhân, thế mà tôi cũng lú mất. Những người này họ đến đây để mừng lễ phu nhân đấy.
Tửu Quỷ trầm giọng hỏi lại :
– Những người đến đây là ai thế?
Lão mặt rỗ đáp :
– Tất cả là năm người, một người có tuổi xem khá là khí khái, một vị thiếu niên tuấn tú, một vị “độc nhãn” và một vị dễ sợ bởi màu da thâm tím.
Tửu Quỷ cau mày :
– Trong đó có phải có một vị một chân?
Lão mặt rỗ gật đầu :
– Đúng rồi, mà đại gia biết họ à? Chẳng lẽ đại gia cũng quen họ sao?
Tửu Quỷ cúi mình ho khe khẽ, ánh mắt sáng một cách lạ lùng.
Chỉ trong khoảnh khắc mà hình như hắn trở thành một người khác lạ.
Nhưng lão mặt rỗ không hề chú ý, lão cười cười :
– Những người ấy dáng mạo coi có vẻ kỳ cục một chút nhưng lễ mừng sinh nhật lại còn khá là đôn hậu. Luôn cả Long đại gia lúc còn ở nhà đến kỳ sinh nhật của phu nhân cũng không có ai mừng lễ to như thế.
Tửu Quỷ lơ đãng :
– Thế à?
Lão mặt rỗ thản nhiên :
– Trong tám bao lễ vật mà họ đem mừng có bao dùng bằng dây vàng thật, sợi dây ấy nặng cũng có đến bốn năm cân thật, trong đời tôi chưa bao giờ thấy món lễ vật nào trọng hậu như thế ấy.
Tửu Quỷ cau mày :
– Lễ vật mà họ mang đến, phu nhân có thu nạp hay không?
Lão mặt rỗ nói :
– Ban đầu phu nhân vốn không chịu nhận nhưng người ấy cứ một mực nài ép, họ cứ ngồi hoài trong đại sảnh không chịu đi. Họ bảo nhất định họ phải gặp mặt được phu nhân, họ nói họ vốn là bằng hữu của Lương đại gia, chứ không phải là người xa lạ. Không còn cách nào hơn nữa, phu nhân đành phải cho thiếu gia đến đại sảnh thù tiếp cùng họ.
Lão già cười cười nói tiếp :
– Đại gia đừng thấy thiếu gia nhỏ tuổi tưởng cậu ấy ngây thơ mà lầm, việc đối nhân xử thế cũng nhiều nghề ngón lắm đấy nhé, cách nói năng cũng không thua gì người lớn đâu, chính những người khách đến đây đều công nhận rằng thiếu gia là một thiếu niên thông minh tuyệt đỉnh đấy.
Nhìn sững vào đáy chén trà, Tửu Quỷ thì thầm :
– Năm người đó đã đến thì sau đó còn có những ai? Còn có những ai dám đến?
Gia Cát Cương, Cao Hành Không, Yến Song Phi, Thục Thục và Thượng Quan Phi hiện đang ngồi trong đại sảnh trò chuyện với thanh niên áo hồng.
Tuy đã xem như không còn có những ai dưới mắt, kể cả hai phái hắc đạo giang hồ nhưng bây giờ đối diện với một thanh niên những nhân vật chọc trời khấy nước ấy có ít nhiều dè dặt.
Lời lẽ của họ khá thận trọng, hình như họ rất sợ có điều sơ hở. Đó cũng là một chuyện lạ.
Chỉ có Thượng Quan Phi là im lặng hoàn toàn, hắn không nói một tiếng nào y như trên đời này không có một chuyện nào làm cho hắn có thể mở miệng ra. Hắn ngồi yên xem như câu chuyện của những người kia không ăn nhằm gì với hắn.
Gia Cát Cương thì luôn luôn tươi cười vui vẻ :
– Thiếu trang chủ là một anh tài tuyệt điểm, ý chí hừng hừng, mai sau một khi đã lão luyện rồi thì có lẽ tài trí ấy không sao lường được. Lúc đó xin thiếu trang chủ đừng xem chúng tôi là người lạ nhé.
Cậu bé áo hồng cũng cười cười :
– Một ngày kia, khi mà vãn bối đã thành tựu như chư vị đã mong chờ thì quả là một điều vạn hạnh nhưng được hay không cũng mong nhờ chư vị hỗ trợ cho.
Gia Cát Cương vỗ tay :
– Hay, thiếu trang chủ nói chuyện thật hay, thảo nào Long đại gia.
Lão vụt ngừng nói và cũng nín cười luôn, mắt lão nhìn thẳng ra cửa trước.
Lão quản gia mặt rỗ dẫn khách bước vào.
Khách là một người đàn ông cao lớn, hình dạng vận toàn đồ đen, nhìn vào con người của khách, màu đen ánh lên lóng lánh.
Hắn thật cao, cao gấp hai gã mặt rỗ nhưng hắn lại không mập, người hắn mảnh khảnh trông thật nhanh nhẹn.
Da mặt và vẻ mặt của hắn không hiểu tại sao nhìn vào y như một người chết, có lẽ do vẻ âm trầm của hắn, đôi mày hắn thật dài, dưới căm lưa thưa một hàm râu, dáng cách của hắn có vẻ khinh người.
Nhìn toàn bộ hắn là một con người vừa ngạo mạn vừa nghiêm cách, một kẻ tinh thần hơi kém nhìn vào hắn là cảm thấy phát run. Bất luận người nào có đôi mắt “giang hồ” là cũng đều dễ nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường. Bọn Gia Cát Cương đưa mắt nhìn nhau, họ ngầm hỏi xem kẻ ấy là ai?
Gã thiếu niên áo hồng đã ra tận bậc thềm nghinh tiếp, gã vòng tay trang trọng :
– Đại gia quang lâm thật là một điều vinh hạng cho tệ xá vô cùng.
Ném một tia nhìn từ đầu tới chân cậu bé, Người áo đen hất hàm :
– Cậu là con trai của Long Tiêu Vân?
Cậu bé lại vòng tay :
– Vâng, tiểu sinh tên là Long Thiếu Vân.
Ngưng một giây, cậu ta hỏi lại :
– Chắc tiền bối cũng là cố giao của gia phụ, chẳng hay tiểu sinh có được phép biết quí tính đại danh?
Người áo đen điềm đạm :
– Tên tôi có nói ra cha cũng cậu không biết.
Vừa nói, hắn ngang nhiên bước vào đại sảnh.
Bọn Gia Cát Cương cùng đứng dậy đón chào.
Gia Cát Cương mỉm cười nói trước :
– Tại hạ.
Người áo đen chận ngang :
– Ta đã biết các ngươi và các ngươi cũng không cần tìm hiểu đến ta.
Gia Cát Cương nói :
– Nhưng.
Người áo đen chận luôn :
– Ta đến đây không cùng mục đích như các ngươi, ta chỉ đến đây xem chơi thế thôi.
Gia Cát Cương cười thật lớn :
– Đã thế thì thật là hay lắm, chờ cho việc ở đây xong đã, chúng tại hạ sẽ có lời cảm tạ?
Người áo đen nói :
– Ta không cần biết đến việc của các ngươi thì ngược lại các ngươi cũng không nên biết đến việc của ta, không ai phạm vào ai thì không có chuyện chi phải tạ.
Hắn tự đi tìm một chiếc ghế ngồi xuống lặng thinh, hình như hắn nhắm mắt và dưỡng thần.
Bọn Gia Cát Cương lại đưa mắt nhìn nhau.
Cao Hành Không nói :
– Nghe đã lâu, người ta bảo rằng trang viện này có khu vườn đẹp nhất trong thiên hạ chẳng hay thiếu trang chủ có thể cho chúng tôi du ngoạn một vòng?
Long Thiếu Vân thở ra :
– Vãn bối vô năng làm cho vườn nhà điêu lạc, gia viên vốn đã hoang phế từ lâu.
Cao Hành Không nghiêm giọng :
– Người ta nói thắng cảnh không nhất thiết phải hùng vĩ hay do bàn tay của người tô điểm mà là do bản thân của nó đã sẵn huy hoàng, trong mười năm qua, nơi đây danh sĩ giai nhân nở rộ cho dầu chi trong năm bảy gian nhà nho nhỏ nhưng tự nó đã làm thiên hạ trầm trồ. Long Thiếu Vân mỉm cười :
– Vâng, xin các vị cứ tự nhiên.
Một đoàn ngươi chủ khách đi thẳng ra hậu viên.
Tự nhiên, dẫn đường là Thiếu trang chủ Long Thiếu Vân và cuối cùng là người khách áo đen.
Hắn đi trông dáng cách lờ đờ, hai tay thọc trong túi áo, hai mắt lim dim như ngủ gà ngủ gật.
Chỉ vườn mai trơ trụi xa xa, Long Thiếu Vân nói :
– Đó là Lãnh Hương tiểu trúc.
Tia mắt của Yến Song Phi lóe sáng ngời :
– Nghe nói ngày xưa Lý thám hoa ở nơi đây phải không?
Long Thiếu Vân gật đầu :
– Vâng, ngày xưa.
Yến Song Phi vỗ vỗ giàn thương cài trong ngực áo và cười nhạt :
– Hắn có “Phi đao”, ta có “Phi thương”, ngày nào đó gặp nhau cũng nên thử xem thứ nào nhanh chậm.
Người áo đen đứng đằng xa nói giọng lạnh lùng :
– Nếu ngươi được cùng hắn so tài thì có lẽ từ đó võ lâm sẽ được một truyền thuyết hay hay.
Yến Song Phi quay lại trừng trừng nhìn hắn. Long Thiếu Vân vội cười vã lã :
– Phi đao của Lý thúc thúc tôi là do thứ sắt thường trui thành, nhưng người đời đã xem như là một thứ kiếm tiên, chính tôi nghe cũng phải bật cười.
Người áo đen nói liền theo :
– Nghe nói chính hắn là người phế bỏ võ công của cậu, chắc là cậu luôn còn mang hận trong lòng chứ?
Long Thiếu Vân cười :
– Đổng thúc thúc là bậc trưởng bối của tôi, làm sao tôi lại có chuyện mang hận trong lòng được chứ? Huống chi, một con người không biết võ công chưa chắc không làm nên đại sự. Tiền bối có thấy thế không?
Hắn nói cười bằng một dáng cách thật thà chất phát, không ai có thể bảo đó là ẩn ý.
Người áo đen nhìn sững cậu bé, hình như hắn đang tìm xem bộ mặt thật của cậu ta.
Gia Cát Cương lại vỗ tay tán thưởng :
– Quả đúng là con người chí khí, bằng một câu nói ấy thôi cũng đủ xứng đáng là công tử của Long đại gia rồi.
Long Thiếu Vân vòng tay :
– Tiền bối quá khen.
Thượng Quan Phi vụt hỏi :
– Nghe nói Lâm Tiên Nhi cũng ở nơi Lãnh Hương tiểu trúc ấy phải không?
À, cho đến bây giờ cái con người im hơi lắng tiếng đó mới chịu bắt đầu mở miệng.
Hình như có hơi lấy làm lạ về thái độ của con người đo nhưng Long Thiếu Vân cũng vẫn cười :
– Vâng, trước kia.
Thượng Quan Phi hỏi tếp :
– Người ấy đi đâu.
Long Thiếu Vân nói :
– Dì Lâm tôi bị mất tích vào một đêm của hai mươi năm về trước, luôn cả trang sức quần áo cũng không có mang theo. Có người nói dì Lâm của tôi bị Tiểu Phi mang đi mà cũng có người nói dì ấy chết vào tay Tiểu Phi.
Thượng Quan Phi cau mày làm thinh như cũ.
Bọn người chủ khách đi qua cây cầu nhỏ, thẳng tới trước tiểu lầu. Ngôi lầu của người thiếu phụ.
Ánh mắt của Gia Cát Cương vụt sáng ngời, hình như ngôi lầu ấy đối với hắn có nhiều hấp dẫn hơn bất cứ chỗ nào.
Cao Hành Không hỏi :
– Đây là đâu thiếu chủ?
Long Thiếu Vân đáp :
– Đó là nơi cứ trú của gia mẫu.
Cao Hành Không cười :
– Chúng tại hạ đến đây vốn là để mừng ngày sinh nhật của lịnh đường, không biết thiếu chủ có thể dẫn kiến được chăng?
Long Thiếu Vân chớp mắt nhưng rồi hắn lại cười :
– Gia mẫu từ trước đến nay rất ít tiếp khách, vậy xin các hạ cho vãn bối hỏi ý kiến trước của người.
Cao Hành Không đưa tay :
– Xin Thiếu chủ cứ tự nhiên.
Long Thiếu Vân đi thật chậm lên thang lầu, dáng cách của hắn cũng như lời lẽ của hắn, hắn đã mất đi sự nhanh nhẩu của một cậu bé thông thường.
Chờ hắn lên lâu rồi, Cao Hành Không mới cười thấp giọng :
– Cái thằng oắt con ấy khá xảo quyệt, lớn lên nhất định là khó chịu lắm đấy.
Thục Thục cười :
– Một đứa con nít mà như thế thì sợ không đến được lúc khó chịu đâu vì hắn làm sao mà sống đến tuổi trưởng thành?
Cao Hành Không cũng trầm giọng :
– Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng phong thơ hồi hôm, chỗ chôn giấu báu vật là ở ngay dưới chân ngôi tiểu lâu này. Cứ theo lời đồn thì mấy đời làm quan, gia tài họ Lý không ai sánh bằng.
Một mặt nói chuyện với dồng bọn, một mặt Cao Hành Không trông chừng gã áo đen. Nhưng người ấy đứng tận mãi đằng xa, hắn cúi đầu nhìn hai co dế đang cắn lộn dưới đám cỏ, hình như hắn không chú ý đến mấy người kia.
Mắt của Cao Hành Không lại ngời lên :
– Châu báu là chuyện nhỏ nhưng tự họa của lão thám hoa và bí kíp võ công của tiểu thám hoa mới là quan trọng, chúng ta phải hết sức chú ý điều đó, quyết hôm nay không thể về với hai bàn tay trắng.
Cao Hành Không gật đầu và Long Thiếu Vân đã quay trở xuống.
Gia Cát Cương ở nụ cười thật tươi :
– Chắc lịnh đường bằng lòng tiếp chúng tôi chứ?
Vẻ mặt của Long Thiếu Vân hơi ngơ ngác, hắn lắc đầu :
– Gia mẫu không có ở trên lầu.
Gia Cát Cương cau mặt :
– Ủa, thế lịnh đường đi đâu?
Long Thiếu Vân nói :
– Vãn bối cũng đang lấy làm lạ hết sức, gia mẫu từ trước giờ rất ít xuống khỏi lầu.
Gia Cát Cương nói :
– Như vậy là lịnh đường nhất định sẽ về ngay, chúng tôi xin lên lầu đợi vậy.
Ba tên đại hắn áo vàng bước tới nói nhỏ :
– Xin để thuộc hạ lên xem, nếu cần sẽ “quét dọn” sạch sẽ rồi thỉnh Đường chủ lên xem.
Ba tên này từ lâu đứng còn xa hơn tên áo đen bây giờ mới phi thân lướt tới, Long Thiếu Vân hình như muốn cản nhưng không dám, hắn hơi do dự rồi cuối cùng đứng nép nhường đường.
Gia Cát Cương hơi suy nghĩ rồi vẫy :
– Các ngươi lên xem cũng tốt nhưng.
Hắn nói chưa dứt thì ba tên áo vàng đã lướt lên và cũng ngay trong lúc ấy, một bóng người từ trên lao xuống, trong tay hắn, ngọn roi dài cuốn vút.
Chỉ nghe tiếng re re bay nhanh trong gió, ngọn roi dài đã cuốn thành ba cái vòng tròn và ba cái vòng tròn ấy cuốn đúng vào cổ của ba tên aó vàng vừa phóng lên lầu.
Ngọn roi dài rít lên như tiếng xiết và dừng hẳn lại, gã áo vàng thứ nhất ngã sấp tới trước, chiếc đầu gập lại, cần cổ đứt lìa.
Gã áo vàng thứ hai xiêu xiêu và cũng ngã theo, mắt hắn trợn trừng, lưỡi thè ra như người bị treo cổ, hắn chỉ ặc ặc mấy tiếng rồi đứt hơi luôn.
Gã thứ ba hai tay bịn lấy yết hầu chạy được hơn mười thước rồi cũng ngã lăn quay, mặt hắn máu dồn lên đỏ rần, hơi thở hắn è è nặng nhọc, hắn vật mình giãy gụa xem chừng đau đớn hơn hai tên trước.
Người từ trên lầu bây giờ chân mới chấm đất, khuân mặt dài vàng bệch có một cái bớt xanh, bao nhiêu đó đủ xưng tên : Tiên Thần Tây Môn Nhu.
Ngọn roi một lần bung ra đã có ba người ngã xuống, luôn cả Gia Cát Cương cũng phải giật mình biến sắc.
Chỉ có người áo đen khẽ nhếch môi lẩm bẩm như cười :
– Xà Tiên chỉ có thế thôi sao?
Hắn ngửa mặt thở ra sau câu nói, dáng cách của hắn có chiều thất vọng.
Đúng là ngọn roi của Tây Môn Nhu dùng chưa đúng mức bởi vì nhìn vào ba tên đại hắn áo vàng, hai chết một sống, riêng hai người chết cũng không đều nhau thì đủ biết.
Nếu có công lực thật đều thì không bao giờ có lỗi mạnh trước yếu sau như thế đó. Tên đầu cần cổ bị đứt lìa, tên kế chỉ bị siết chết và tên sau cùng thì lại chỉ bị ngất mà thôi.
Có lẽ người áo đen thất vọng là vì thế.
Có lẽ hắn đã biết Tây Môn Nhu hay nghe danh thì đúng hơn, chỉ nghe chứ chưa hề gặp mắt, chưa hề thấy thi tài cho nên bây giờ lần đầu tiên thấy ngọn roi không đủ “hỏa hầu”, trình độ sử dụng chưa tới mức mà hắn mong mỏi làm hắn đâm ra thất vọng. Có lẽ hắn biết khá rành về công lực của món binh khí này và hắn nhìn thật kỹ để ước lượng tài nghệ của người sử dụng.
Theo hắn, có lẽ là phải có một tác dụng đồng đều, hoặc chết, không nhất thiết, nhưng phải trong một tình trạng như nhau.
Mà nếu công bình nhận xét bằng con mắt tình tường của “chuyên gia” võ thuật thì quả ngọn roi vừa rồi của Tây Môn Nhu sử dụng chưa đúng mức, đáng lý ba tên áo vàng phải cùng ngã một lượt, cùng trút hơi hoặc cùng ngắc ngoải một cách giống nhau nếu được như thế chắc chắn có lẽ người áo đen sẽ vô cùng thỏa mãn.
Nhưng có phải là người sử dụng chưa đúng mức hay là dụng ý của người ta như thế?
Điều đó có lẽ chỉ một mình Tây Môn Nhu giải đáp được mà thôi. Nhìn thẳng vào mặt Tây Môn Nhu, Gia Cát Cương cười sằng sặc :
– Tây Môn Nhu, đêm qua ngươi may mắn thoát được, nhưng có lẽ biết không tài nào trốn khỏi nên bữa nay ngươi ngoan ngoãn đến đây nạp mạng phải không?
Khổ mặt dã dài, bây giờ còn nặng hơn chút nữa, Tây Môn Nhu vút mạnh ngọn trường tiên.
Ngọn roi khi phát ra vốn không nghe hơi gió, mãi đến khi trớn đi đến phần cuối thì một tiếng “vút” mới reo lên.
Bao nhiêu đó đủ thấy tốc độ của ngọn roi thật lẹ không tưởng tượng được, sức nhanh của nó đi trước tiếng động cho nên khi ngọn roi đi mút rồi thanh âm nó mới hát lên.
Cũng ngay lúc ấy, khi ngọn roi của Tây Môn Nhu cuốn dậy thì thân ảnh của Gia Cát Cương cũng nhoáng lên theo, cây thiết trượng trong tay hắn cũng nhoáng ngời.
Hai món binh khí chạm vào nhau, ngọn roi y như một con rắn quấn cứng lấy cây thiết trượng.
Bựt! Một tiếng dội nghe khô khốc, cây thiết trượng của Gia Cát Cương cắm phật lên mặt đất. Chiếc chân độc nhất của Gia Cát Cương đứng thẳng lên đầu cây gậy và thân hình vụt xoay tròn.
Y như một con vụ lâu ngày mà cây gậy là cái trục, càng quay, thân hình của Gia Cát Cương càng đi nhanh như chong chóng.
Nguy hiểm biết bao, ngọn roi quấn cứng trong cây gậy vì sức quay nhanh nên càng lúc càng bị ngắn lại lần lần.
Tự nhiên, con người của Tây Môn Nhu cũng bị kéo vút vô theo. Ngọn roi dài ba trượng trong chốc lát cuốn hết vào cây gậy sắt.
Hai món binh khí khác nhau y như hai cái tên của họ. Tây Môn Nhu vung ngọn roi bằng một cánh tay trong khi Gia Cát Cương dùng sức lực toàn thân điều khiển cây gậy sắt, về phương diện đối kháng bằng sức lực thì Tây Môn Nhu đã lâm vào tình thế yếu hơn.
Da mặt hắn từ xanh biến thành hồng, mồ hôi đổ xuống từng hột như hột đậu.
Gia Cát Cương vụt rống lên một tiếng, hai tay chịu lên đầu gậy dùng toàn thân quất ngang một chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân. Là chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân như bao nhiêu chiêu tầm thường khác nhưng phương thức và binh khí thì quá lạ lùng.
Hắn dùng toàn thân làm gậy và dùng gậy làm thân, cây gậy sắt chịu cứng dưới đất như trồng, sử dụng thân hình quét ngang thật mạnh.
Nếu Tây Môn Nhu buông bỏ cây roi thì tự nhiên tránh ra không khó nhưng con người của hắn được nên danh là nhờ vào ngọn roi ấy thì bất cứ bằng giá nào hắn cũng phải bảo toàn.
Nhưng nếu hắn không chịu buông bỏ cây roi thì có thể một tay giữ cứng ngọn roi, một tay bắt lấy chân địch, cuối cùng vẫn không ổn thoả. Thứ nhất, theo đúng quy luật của con nhà võ là tay phải yếu hơn chân, thứ hai trong trường hợp này, cái chân của Gia Cát Cương với thế quay như vậy nó mạnh gấp mười lần hơn phóng một chiếc đà khi đứng trên mặt đất.
Kỳ thật, nếu luận về võ công, kể cả chuyện biến hóa trong trận đấu thì Tây Môn Nhu nhất định không dưới Gia Cát Cương nhưng chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân này hình như là chiêu để đối phó với Tây Môn Nhu, một chiêu thế được coi là sinh tử.
Thật xứng đáng là một cao thủ võ lâm, vừa gặp biến thì Tây Môn Nhu đã làm một bài toán ngoài công thức. Hắn bắt đầu thi triển động thân ảnh, dùng thuật khinh công tuyệt đỉnh bay nhanh theo chiều xoay của cây gậy.
Tự nhiên, chạy như thế là Tây Môn Nhu đã dùng cách tháo ngọn trường tiên nhưng ngay khi ấy thì Gia Cát Cương như đoán biết trước nước cờ, thân hình hắn chịu cứng và cây gậy nhanh như chong chóng.
Cái chân một của hắn như bóng với hình, bám sát theo sau lưng Tây Môn Nhu, người chạy càng nhanh thì người càng lẹ, những kẻ đứng ngoài được một phen ngoạn mục, y như đứng nhìn một thứ đèn kéo quân ma linh động hơn nhiều.
Chỉ có người áo đen thì đứng thở dài :
– Kim Cương Thiết Trượng không ngờ cũng chỉ có thế mà thôi.
Thật đúng như người áo đen than thở, Gia Cát Cương sử dụng ngọn đòn đó thật đứng mức, nghĩa là cái chân thật nhanh, thật chính xác thì Tây Môn Nhu dù có giỏi cũng không tài nào tránh kịp vì lối đánh này gần như ngoại lệ, nếu tính theo chiêu thức độc môn.
Một chiêu thế dùng để đối phó riêng mỗi người như có trước, có thực tập hẳn hoi như thế, một chiêu thức mà không ai từng thấy cũng không nghe ai nói đến bao giờ.
Trong trường hợp này, Gia Cát Cương sử dụng đã có chậm đi một chút, dù vậy Tây Môn Nhu vẫn bị bức đến bở hơi tai.
Hắn phi thân kể như vào hàng số một nhưng nó bị vào yếu điểm là thiếu hẳn tự do, nó không như chạy nhảy một mình trên khoảng đường dài, hay cùng với địch nhân giao đấu trong một hình thức khác, ở đây bị gò bó trong ngọn roi như sợi dây quấn trong cây trụ, sức nhanh do đó bị nạn chế khá nhiều, hắn chạy quanh thật mau trong ngọn roi càng phút cứ bị thu ngắn dần dần. Xem tình hình nếu cứ kéo dài thì chắc chắn chỉ trong nháy mắt nữa, thân của Tây Môn Nhu sẽ chịu dưới tầm chân của địch thủ.
Thục Thục đứng ngoài chằn miệng cười sằng sặc :
– Chết đến nơi rồi thì chuyện chi phải phí sức vô ích, được rồi ta sẽ giúp cho ngươi được lết liễu nhanh hơn.
Hắn dang cả hai tay co chuỗi trong một thoáng, cặp Đường Lang Quan chớp sáng xanh rờn như ánh lửa ma trơi và xẹt thẳng tơi sau lưng của Tây Môn Nhu như hai chiếu mống dài.
Nhưng đao hắn vừa mới tung ra, thân hình hắn vừa mới nhảy dựng lên thì bị ngay một bàn tay đánh ập từ trước mặt làm cho con người của hắn như nhảy đụng vào tường bật ngửa ra sau.
Tiếng rú của hắn phát ra chưa trọn thì hơi thở đã tắt ngang bởi vì hắn không phải bị đánh bằng chưởng phong mà bây giờ người ta mới thấy nơi yết hầu của hắn có một ngọn tiểu đao lún cán.
Một ngọn tiểu đao tầm thường, một ngọn tiểu đao không có gì đặc biệt nhưng vừa thấy nó là mọi người đều tái mặt.
Gia Cát Cương lập tức rú lên :
– Tiểu Lý Phi Đao!
Tiếng rú của hắn phát lên là tâm thần của hắn cũng theo đó mà tán loạn, hai tay chậm lại đi một giây thôi cũng đủ để cho ngọn roi của Tây Môn Nhu tuột thẳng ra ngoài.
Gia Cát Cương quăng mình lên một cái, y như chiếc nón lá bị hai con trốt tung ra ngoài hơn hai trượng.
Tuy tung mình và đứng xuống thật ổn như thái sơn nhưng hai mặt của hắn vẫn hớt hơ hớt hải nhìn lên bậc thang của ngôi lầu nhỏ.
Từ trên ấy một người thong dong bước xuống.
Hắn ăn vận thật là xơ xác, dáng đi cũng chậm chạp nhưng ánh mắt của hắn nhìn còn sắc hơn ngọn tiểu đao ghim vào cổ Thục Thục vừa rồi.
Hắn là con người uống rượu nơi quán lão Tôn Gù, hắn là người đang đêm thơ thẩn bên cụm rừng mai nơi Lãnh Hương tiểu trúc, hắn là người hội kiến với lão quản gia mặt rỗ, hắn là Tửu Quỷ.
Và bây giờ, từ trong cửa miệng của Gia Cát Cương, hắn là Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, Thám Hoa Lý Tầm Hoan.
Gia Cát Cương nắm chặt cây thiết trượng, môi hắn run run :
– Tiểu Lý Thám Hoa!
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Không dám!
Cộc… cộc!
Gia Cát Cương bất giác thụt lùi hai bước nhưng rồi hắn lại rít lên :
– Ngươi và bọn ta vốn không thù oán, tại sao ngươi lại đến đây đối đầu với bọn ta chứ?
Lý Tầm Hoan điềm đạm :
– Tôi từ trước đến nay không thích đối đầu với ai cả mà cũng không muốn ai tìm cách đối phó với họ Lý này.
Hắn vuốt mũi đao trên tay và nói một cách thật thong dong :
– Nơi đây không có chôn giấu báu vật hay vật gì cả, các vị đã làm một việc phí công vô ích và chính tôi cũng đã vô cùng ân hận, xin mời các vị khi đi nhớ đem luôn lễ vật về.
Bọn Gia Cát Cương, Cao Hành Không và Thượng Quan Phi đăm đăm nhìn vào con dao trên tay của Lý Tầm Hoan mà nơi yết hầu của họ vụt nghe lành lạnh như nước đông đặc lại làm cho họ nói không ra tiếng.
Nhưng Yến Song Phi vụt hét lên :
– Nếu chúng ta không đi thì làm sao chứ?
Lý Tầm Hoan điềm đạm trả lời :
– Xin thành thật khuyên các hạ nên đi là hơn cả.
Yến Song Phi rít lên :
– Ta vốn muốn tìm ngươi để thử tài cao thấp, người khác sợ ngươi chứ ta thì không đâu nhé.
Hắn banh ngực áo ra bày một hàng đoản thương sáng láng.
Từng cái túi màu hồng bay phất lên theo gió, từng mũi thương ánh thép xanh rơn.
Lý Tầm Hoan ngó lơ như không muốn nhìn cái mà hắn đang khoe.
Cơn giận như tràn lên tận cổ, Yến Song Phi thét lên một tiếng, hai tay tung ra một lượt, chính ngọn thương với những tà tụi đỏ xẹt như tên bắn.
Nhưng, những ngọn thương bén ngót vẫn chưa đến sát Lý Tầm Hoan thì đã rơi lả tả như những cọng cỏ may được trẻ nít phóng chơi bị gió tạt ngang.
Mọi người nhìn lại thấy Yến Song Phi loạng choạng thối lui, hai tay bịn cổ chòi trên mặt đất.
Máu từ nơi yết hầu của hắn phụt ra có vòi.
Ngay nơi đó, ngay nơi bàn tay phún máu từ bên trong, người ta nhìn thấy cán của ngọn tiểu đao.
Tiểu Lý Phi Đao!
Không một ai nhìn thấy ngọn đao từ đâu bay tơi, khi Yến Song Phi vừa tung những ngọn thương chỉ mới vừa tung ra chứ không thể nhanh hơn mà cũng không thể chậm hơn.
Vì nếu mau hơn thì những ngọn thương phải rớt ngay trước mặt, Yến Song Phi chứ không thể bay ra như thế nhưng cũng không thể chậm hơn, vì nếu chỉ một giây thôi nhưng ngọn thương ấy sẽ còn đủ trớn ghim vào người của gã Thám Hoa họ Lý.
Thật là nhanh và vô cùng chính xác.
Có lẽ trên đời không còn thấy sự nhanh nào và chính xác bằng.
Đôi mắt của Yến Song Phi gần như lồi hẳn ra ngoài, có lẽ hắn chết mà vẫn chưa hết sợ, có lẽ hắn chết mà vẫn chưa biết xuất xứ của ngọn đao kết liễu đời mình, có lẽ hắn chết mà vẫn chưa tin rằng trên đời này lại có tay đao nhanh như thế.
Người áo đen đứng nhìn thi thể của Yến Song Phi và cười nhạt :
– Ta đã nói trước rồi, nếu ngươi có thể giao đấu đúng nghĩa với hắn thì trên đời này có lẽ không còn là chuyện lạ nào đáng nói, bây giờ thì chắc ngươi tin lời nói của ta.
Và hắn chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn Lý Tầm Hoan :
– Cho đến bây giờ ta không còn cảm thấy là thất vọng, Tiểu Lý Phi Đao quả thật không hổ với lời đồn.
Lý Tầm Hoan khẽ nhếch môi :
– Các hạ là.
Người áo đen vôi ngắt lời :
– Ta đã ngưỡng mộ đại danh của Tiểu Lý Phi Đao lâu rồi, hôm nay được gặp thật không còn sự kính trọng nào bằng.
Nói đến đây, hắn vụt quay mình.
Keng!
Một thanh kiếm đen bóng ngời ngời như bộ quần áo đen của hắn, nó không thấy gì đáng nói là sang cả như những thanh kiếm nạm ngọn cẩn vàng nhưng khi hắn rút ra khỏi vỏ, hơi lạnh tỏa lan ra đến những người kế cận.
Cao Hành Không cảm nghe ơn ớn nơi xương sống nhưng sự ớn lạnh ấy chỉ thoáng qua như cơn gió và họ Cao không còn phân biệt được hơi gió ấy từ đâu, hắn không còn cảm giác gì nữa cả vì hắn đã bật ngửa ra sau. Ngay giữa tam tinh của hắn, một vòi máu phụt lên như vòi nước nhỏ.
Gia Cát Cương chỉ thấy ánh kiếm nhoáng lên, chỉ thấy Cao Hành Không ngã xuống, hắn không nhìn thấy chiêu thức gì cả.
Mà đối phương chỉ “ăn” nhờ cái lẹ chứ không phải nơi chiêu thế kỳ dị nào cả.
Hơn ai hết, Gia Cát Cương biết rõ võ nghệ của Cao Hành Không và bây giờ càng biết rõ là họ Cao không phải là địch thủ của người áo đen nhưng điều hắn cứ băn khoăn là không hiểu tại sao Cao Hành Không lại không thể né tránh cho dầu mũi kiếm thứ hai cũng vẫn sẽ kết liễu cuộc đời của hắn song ít nhất cũng phải tránh được đường thứ nhất.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc đắn đo về chuyện ấy, Gia Cát Cương chỉ thấy chung quanh hắn toàn là hơi lạnh thấu xương.
Hắn thu hết cam đảm thét lên một tiếng và tiếp liền theo, cây gậy sắt đã quất ngang theo thế Hoành Tảo Thiên Quân.
Lại là chiêu Hoành Tảo Thiên Quân.
Nhưng khi đã biết từ khi đối đầu với Tây Môn Nhu, thế Hoành Tảo Thiên Quân của Gia Cát Cương không phải như những chiêu Hoành Tảo Thiên Quân của người khác, cây gậy sắt của hắn cũng không phải như những cây gậy thấy trong đời.
Và ánh kiếm của người áo đen cũng thấy nhoáng lên.
Cang!
Một tiếng khua chắt chúa, hai thứ thép chạm vào nhau, lửa văng như đom đóm, ngọn thiết trượng nặng sáu mươi cân chạm thanh kiếm và cây gậy sắt bị tiện đứt làm đôi trong khi đà kiếm còn đi trong thế mạnh.
Gia Cát Cương vụt nghe hơi lạnh và hắn cũng không còn nghe đau đớn vì hắn cũng đã ngã xuống rồi.
Chuyền xảy ra từ lúc Yến Song Phi bắt đầu ra tay cho đến khi Gia Cát Cương gã xuống chỉ là một chuyện xảy ra trong khoảnh khắc mà những tay kiệt hiện áo vàng ngã xuống như những kẻ tầm thường.
Tây Môn Nhu chép miệng thở dài :
– Xem chừng trong giang hồ ngày nay Tây Môn Nhu này đã không còn chỗ đứng nữa rồi.
Hắn không nói hết lời, hắn bỏ lửng nửa chừng và thân hình hắn vụt lên mái ngói như một chiếc pháo thăng thiên.
Tây Môn Nhu vừa cất lên thì Thượng Quan Phi cũng vượt lên theo, hai chiếc vòng trong tay múa tít.
Người áo đen quật vút thanh kiếm chắn ngay trước mặt, Thượng Quan Phi hai nhập một, hai chiếc vòng kẹp cứng thanh kiếm lại.
– Hay!
Tiếng chưa kịp dứt, thanh kiếm trong tay người áo đen gặt mạnh, một tiếng khôp khan nổi dậy, hai chiếc vòng bị gãy làm đôi.
Thượng Quan Phi nhắm mắt.
Vẻ mặt hắn không biểu lộ một chút gì sợ hãi, y như hắn đã xem cái chết chẳng ra gì.
Người áo đen nhìn sững vào mặt hắn lạnh lùng :
– Ngươi có phải là môn hạ Thượng Quan Kim Hồng không?
Thượng Quan Phi gật đầu không nói.
Người áo đen gằn gằn :
– Thanh kiếm trong tay ta từ trước đến nay chưa từng để một ai sống, nhưng với số tuổi của ngươi lại có thể đón nổi ta một kiếm thì kể ra cũng không phải là chuyện dẽ dàng, thế cho nên.
Hắn trở bề dẹp cán thanh kiếm đạp nhè nhự trên vai của Thượng Quan Phi và dịu giọng :
– Ngươi hãy đi đi!
Thượng Quan Phi vẫn đứng yên một chỗ, hắn từ từ mở mắt nhìn thẳng vào mặt người áo đen :
– Ngươi tuy không giết ta nhưng ta có điều muốn nói với ngươi.
Người áo đen nói :
– Nói đi!
Thượng Quan Phi nói gằn từng tiếng :
– Ngày nay tuy ngươi đã tha ta nhưng hận thù này ngày khác ta nhất định phải trả, đến lúc đó thì ta không thể tha ngươi được.
Người áo đen ngửa mặt cười dài :
– Hay, quả không hổ là con trai của Thượng Quan Kim Hồng!
Và hắn cười, nhìn xói vào mặt Thượng Quan Phi :
– Ngày khác nếu ngươi có thể làm cho ta chết vào tay của ngươi, ta càng không những oán tránh ngươi mà ta còn tự khen vào con mắt của mình vì đã nhìn không đến đỗi lầm người.
Thượng Quan Phi vẫn lạnh lùng :
– Đã thế, tại hạ xin cáo từ.
Người áo đen vẩy tay :
– Chúc ngươi đi bình yên, ta sẽ đợi chờ ngươi.
Thượng Quan Phi vòng tay thi lễ và chầm chậm quay mình.
Người áo đen vụt quát lên :
– Hãy khoan!
Thượng Quan Phi từ từ quay lại.
Người áo đen nói :
– Ngươi hãy nhớ cho kỹ, hôm nay ta tha ngươi tuyệt không phải vì ngươi là con của Thượng Quan Kim Hồng mà là vì cá nhân của ngươi đấy nhé.
Thượng Quan Phi không nói, hắn chầm chậm đi luôn.