Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 84: Lệnh thủ tiêu


Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 84: Lệnh thủ tiêu

Cục diện bên trong Lâm Nguyệt Thành đã sớm rối ren. An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt tạm thời án binh bất động chờ cho bọn họ tranh đấu lẫn nhau. Cuộc sống như thế có chút nhàm chán, vừa lúc ở Thanh Minh thành đang có chuyện náo nhiệt, không bằng đến đó châm thêm một mồi lửa để xem chuyện vui.
Mũi nhọn phải ở lại Lâm Nguyệt thành tạm thời chịu trách nhiệm về Dạ Thánh môn, An Cẩn Du cũng nhân cơ hội đến ăn chùa ở đó, thỉnh thoảng đùa giỡn với mấy nha hoàn xinh đẹp, thỉnh thoảng giao đấu cùng các cao thủ của Dạ Thánh môn. Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chẳng có chuyện gì để đi trêu chọc mũi nhọn, hắn đã từng bị mũi nhọn đánh bại nhiều lần, mà bị đánh bại cũng không sao, có thể giúp hắn luyện công nhưng cái tên đáng chết đó sau mỗi lần hạ gục hắn đều thuận tay đánh hắn ngất xỉu, sau đó để cho hắn hôn mê trên giường mất một thời gian.
Vì chủ tử đã rời đi, mũi nhọn có chút buồn bực, thật ra hắn rất muốn cùng đến Thanh Minh thành tham gia chuyện náo nhiệt. Tuy vậy hắn hiểu rõ dù gần đây Dạ Thánh môn không xảy ra biến cố gì nhưng vẫn cần phải có người quản, nếu không chẳng may có chuyện thật thì sẽ không kịp đối phó.
Là Hữu hộ pháp nhiếp thân nhất của An Kỳ Lạc hắn đương nhiên hiểu chuyện, hơn nữa còn rất hứng thú với chuyện đó. Một quốc gia vốn cường thịnh mà bị diệt vong trong tay bọn họ, không biết tới thời điểm đó tình cảnh sẽ như thế nào.
Mỗi ngày An Cẩn Du đều đi dạo bên trong Dạ Thánh môn. Từ sau khi thân thể Lam Tịch Nguyệt bình phục hắn có thể đi lại ở một vài nơi trong Dạ Thánh môn, chỉ cần không quấy rầy Lam Tịch Nguyệt là được. Hắn tìm thật lâu trong Dạ Thánh môn rốt cục cũng tìm ra được chỗ ở của nàng, nhưng tìm được rồi hắn lại đột nhiên không muốn đến gần, chỉ cần thỉnh thoảng đứng ở đằng xa lặng lẽ nhìn nàng.
Hắn cũng không rõ rốt cục Dạ Thánh môn muốn làm gì, vốn tưởng An Kỳ Lạc muốn làm Hoàng đế, muốn hành thích vua âm mưu soán ngôi đoạt vị. Nhưng Lam Tịch Nguyệt nói với hắn bọn họ không có chút hứng thú nào đối với vương quy cho nên trong lòng hắn vô cũng tò mò, nhưng lại không muốn tìm hiểu rõ ràng. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với ngôi vị Hoàng đế kia, bọn họ muốn làm thế nào thì cứ làm, chuyện này với hắn không liên quan.
Hắn mơ hồ cảm thấy bọn họ chỉ muốn khiến cho cả Lâm Nguyệt quốc này náo loạn, sau náo loạn là gì hắn tạm thời chưa nghĩ ra, nếu không phải vì ngôi vị Hoàng đế vậy cũng có thể là vì bọn họ muốn Lâm Nguyệt quốc diệt vong! Diệt vong cũng không sao cả, cùng lắm thì hắn không được làm vương gia! Thật ra làm vương gia lâu như vậy hắn cũng chán rồi, muốn đổi sang một thân phận khác!
Trên đường từ Lâm Nguyệt thành đến Thanh Minh thành có hai con tuấn mã đang phi nước kiệu. Vó ngựa khiến cát bụi tung mù mịt, cây cối hai bên đường bị gió thổi rạp. Xung quanh tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền lại thanh âm giục ngựa cương nghị, còn có thanh âm giục ngựa mềm mại.
Hai người nhanh chóng đến một cửa thành, An Kỳ Lạc ngẩng đầu nhìn ba chữ thật to in trên cửa rồi quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Đây là cửa thành cuối cùng của Lâm Nguyệt quốc, chúng ta chạy suốt một ngày trời cũng đã mệt mỏi, tối hôm nay hãy nghỉ lại chỗ này, ngày mai lên đường!”
Lam Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu một cái, nói: “Được!”
Đây là nơi gần nhất với biên giới giữa Lâm Nguyệt quốc và Thanh Tố quốc, Lâm Tố thành, nghe cái tên của nó cũng đoán ra được phần lớn ý nghĩa. Nơi này là vùng biên ải giữa hai quốc gia, hơn nữa hai nước thường xuyên xảy ra giao tranh nên quang cảnh có chút hỗn độn. Dân chúng bình thường đều rời xa chốn này, chỉ có những người quá yếu thế hoặc những người đặc biệt mới có thể trụ lại.
Tính ra Lam Tịch Nguyệt đã qua đây cả thảy ba lần, lần đầu tiên là từ Thanh Tố quốc đến Lâm Nguyệt quốc, lần thứ hai là lúc bí mật về Thanh Minh thành, lần thứ ba chính là từ Thanh Minh thành trở về Lâm Nguyệt quốc. Chỉ có điều nàng không có nhiều cơ hội ở lại đây, lần đầu bên cạnh lúc nào cũng thường trực một đại lượng cao thủ bảo vệ, hai lần sau thì quá vội vã di chuyển không có thời gian lưu lại nghỉ ngơi.
Cho nên đối với Lam Tịch Nguyệt hiện tại có thể coi là lần đầu tiên nàng nghiêm túc trải nghiệm cuộc sống ở Lâm Tố thành. Tình cảnh hỗn độn bên trong khiến nàng cảm thấy dường như mọi thứ đang bị đè nén, như sắp sửa sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
An Kỳ Lạc cưỡi ngựa đi bên cạnh nàng, hắn giữa tay của nàng lại nhẹ nói: “Tịch nhi, cẩn thận một chút, nơi này có vẻ không an toàn!”
Nàng nắm chặt tay An Kỳ Lạc gật đầu đáp: “Ừm, yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận”.
Chân mày nàng giật nhẹ, nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía một quán trà. Nơi đó có không ít khách khứa, nhìn bộ dạng của bọn họ không có gì bất thường nhưng mới vừa rồi nàng cảm nhận được một ánh nhìn bén nhọn từ nơi này hướng đến. Nàng âm trầm khép mắt xuống che giấu tia sát khí nơi đáy mắt. Mặc dù mỗi lần nàng qua đây đều vội vã nhưng vẫn ghi tạc tình hình ở trong lòng, quả nhiên lần này có chút không giống so với những lần trước.
An Kỳ Lạc cũng nghiêng mặt nhìn về phía quán trà, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, một tia quang mang xẹt qua rồi biến mất ngay ở đáy mắt, không phát hiện ra được gì hắn nắm tay Lam Tịch Nguyệt chặt hơn cùng đi về phía khách điếm sang trọng nhất ở đây. Thật ra khách điếm sang trọng nhất trong Thanh Tố thành so ra vẫn kém hơn khách điếm bình thường nhất ở kinh thành, nhưng muốn mở khách điếm ở chốn này phải cần không ít bản lĩnh, nếu không thì hôm nay khai trương ngày mai đã sớm phải đóng cửa.
Hai người vào trong khách điếm, có mấy khách nhân thưa thớt ngồi ở đại sảnh, đám tiểu nhị lười nhác ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, có khách bước vào hay không cũng không hề hay biết. An Kỳ Lạc khó có được tâm trạng tốt, lạnh lùng nói với tên tiểu nhị bên cạnh một câu: “Cho chúng ta phòng tốt nhất!”
Tiểu nhị khó chịu mở mắt, ngẩng đầu lên đang định mở miệng mắng thì bắt gặp ngay ánh mắt huyết sắc vội vàng sửng sốt nhảy lên trên ghế. Hắn đi trước Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc, chậm rãi nói: “Vậy mời khách quan đi theo ta!”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện lên tinh quang, nàng làm vẻ lơ đãng ngó nhìn bước chân của tiểu nhị, trên người hắn có khí thế chỉ thuộc về các cao thủ. Chỉ là một tiểu nhị của khách điếm nơi biên ải mà cũng là cao thủ bất phàm, chỗ này đúng là không thể dùng tiêu chuẩn bình thường để đánh giá.
Tiểu nhị dẫn hai người đến căn phòng theo hắn nói là căn phòng tốt nhất. Sau khi đi vào ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng không khỏi chặc lưỡi, gian phòng này hoàn toàn có thể sánh kịp với bất kỳ một khách điếm sang trọng nào ở kinh thành. Quả là một nơi không tầm thường! Lam Tịch Nguyệt nhẹ chau mày, chuyển dời tầm mắt về phía An Kỳ Lạc, trong mắt ra vẻ có chút hiểu chuyện.
Còn chưa kịp đợi Lam Tịch Nguyệt mở miệng, tiểu nhị sau khi vào cửa đã lập tức quỳ gối trước mặt An Kỳ Lạc, thanh âm cung kính: “Thuộc hạ tham kiến chủ tử!”
Quả nhiên như vậy, khách điếm này thật sự là sản nghiệp của Dạ Thánh môn, nhưng điều làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là tiểu nhị này biết An Kỳ Lạc là Dạ Thánh môn môn chủ, cũng là chủ tử của hắn. Ngay cả bên trong căn cứ của Dạ Thánh môn cũng có rất ít thân tín biết được thân phận của môn chủ, các môn nhân bình thường ngay cả hình ảnh môn chủ lúc mang mặt nạ cũng chưa thấy qua, huống chi là biết được mặt môn chủ khi tháo mặt nạ xuống.

An Kỳ Lạc lạnh lùng nhìn hắn nói: “Đứng lên đi, có chuyện gì đặc biệt phát sinh sao?”
Tiểu nhị từ từ đứng lên, trên người đã không còn vẻ lười nhác lúc nãy, thay vào đó là sự linh hoạt, nhạy bén. Hắn xoay đầu khẽ nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, bộ dạng có vẻ chần chừ.
“Không cần giữ kẽ, vị này là phu nhân của các ngươi!”
Hắn sửng sốt, không kìm được lại lén nhìn Lam Tịch Nguyệt. Cả người nàng hiện giờ là một thân nam trang, nhưng đây không phải là chuyện quan trọng, vấn đề chính là không phải nghe nói phu nhân bị đại hỏa hủy dung sao? Nhưng sao người trước mặt này lại hoàn hảo, mặt mũi không hề hao tổn gì, hơn nữa lại còn tuyệt thế khuynh thành. Chẳng lẽ là niềm vui mới của chủ tử? Hình như không thể nào, qua nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói chủ tử có nữ nhân khác ở bên ngoài ngoại trừ phu nhân ra.
Đột nhiên hắn cảm thấy một trận hàn khí từ bên cạnh truyền tới, không khỏi rùng mình ở trong lòng bèn dời ánh mắt khỏi Lam Tịch Nguyệt, cung kính cúi đầu hướng An Kỳ Lạc nói: “Bẩm chủ tử, trong thời gian ngắn gần đây ở Thanh Tố quốc xuất hiện nhiều nhân sĩ hành tung quỷ dị, nhưng mục đích của bọn họ là gì thuộc hạ vẫn chưa tra ra”.
“Không cần tra xét, mục đích của bọn họ là muốn giết chết Kỳ vương điện hạ ở nơi này”.
Tiểu nhị và An Kỳ Lạc cùng đồng thời chuyển hướng về phía Lam Tịch Nguyệt, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, không biết vì sao nàng lại khẳng định chuyện đó. Đối diện với vẻ kinh ngạc của hai người bọn họ Lam Tịch Nguyệt vẫn trong trẻo, lạnh lùng làm như không thấy.
An Kỳ Lạc quay về phía tiểu nhị nói: “Đã như vậy không cần tra xét nữa, ngươi đi trước đi!”

“Dạ, chủ tử, thuộc hạ cáo lui!”
Đợi lúc bên trong phòng chỉ còn lại hai người An Kỳ Lạc băn khoăn hỏi Lam Tịch Nguyệt: “Chuyện này làm sao nàng biết được?” “Có thể biết!” Lam Tịch Nguyệt lãnh đạm đáp lại, đột nhiên nàng ngồi xuống ghế, cả ngày cưỡi ngựa mệt chết đi được, nhớ cái giường êm ái quá đi mất! Giờ chi muốn ngủ một giấc thật say! Sau này không biết còn gặp chuyện gì, không chuẩn bị tinh thần làm sao đối phó nổi.
An Kỳ Lạc ủy khuất đi phía sau nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn trán nàng rồi nói: “Không nên gạt ta”.
Lam Tịch Nguyệt tất tự nhiên ngả người ra sau, đầu nghiêng trên cánh tay hắn nhẹ nói: “Không gạt a! Lời ta nói toàn bộ là sự thật!”
“Nàng vẫn tối ngày ở chung một chỗ với ta làm sao có thời gian rảnh rỗi mà thăm dò chuyện này? Chúng ta đột nhiên mới quyết định muốn tới Thanh Minh thành, hay là nàng muốn nói Dạ Thánh môn có nội gián, đã tiết lộ tin tức chúng ta tới Thanh Minh thành ra ngoài?”

“Dĩ nhiên không phải vậy, nếu quả thật có người ở Dạ Thánh môn để lộ tin tức cũng sẽ không có nhiều người như vậy xuất hiện ở nơi này để giết ngươi. Mọi người đều biết môn chủ Dạ Thánh môn võ công tuyệt thế vô song, chỉ sợ không giết được mà ngay cả bị giết thế nào cũng không kịp biết. Bọn họ chỉ đang hướng về người mang thân phận Kỳ vương gia của Lâm Nguyệt quốc mà thôi”.
“Ý nàng là gì?”

Lam Tịch Nguyệt khẽ cười nói: “Ngươi hẳn đã đoán được”.
An Kỳ Lạc chỉ cười, hôn nhẹ nàng rồi ôn nhu nói: “Ta thích nàng nói ra”.
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hiện ý cười, nhẹ giọng nói: “Chúng ta sau khi rời Lâm Nguyệt thành đã đi suốt ba ngày trời, suốt dọc đường nhất định có không ít người trông thấy bộ dạng của ngươi, mà người đặc biệt như ngươi xem chừng trên thế gian này có một không hai. Bây giờ chuyện triều chính của Lâm Nguyệt quốc đang chấn động, cho dù là Hoàng thượng hay Đại tướng quân đều dè chừng với bất cứ ai rời Lâm Nguyệt thành, mà người đó lại là ngươi, nơi đến lại là Thanh Tố quốc đương nhiên để tránh những phiền toái không cần thiết bọn họ sẽ hạ lệnh giết ngươi. Nơi này là biên giới giữa Lâm Nguyệt quốc và Thanh Tố quốc, bởi thế mới xuất hiện nhiều người như vậy. Nói cách khách, tình cảnh của chúng ta càng thêm nguy hiểm”.
An Kỳ Lạc nắm tay nàng thật chặt, khuôn mặt không hề lộ thần sắc kinh hoảng, tựa hồ như không đem những chuyện chết chóc để vào trong mắt, trong mắt hắn chỉ có một người duy nhất mà thôi. Hắn thì thầm bên tai nàng: “Yên tâm đi, sẽ không có gì nguy hiểm, bọn họ chỉ biết ta là Kỳ Vương gia nhưng không biết ta còn là môn chủ Dạ Thánh môn, cho dù nơi này cách xa kinh thành nhưng vẫn là địa bàn của ta”.

“Ta đâu có lo lắng, nếu lo lắng ta đã giết sạch bọn người đó dọc đường đi rồi”. Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nói, lời phát ra lạnh băng dường như không chút nhân nhượng. Trong lời nói của nàng, giết mấy người kia căn bản không phải là chuyện cần suy nghĩ, chỉ cần kẻ nào chặn đường, gây trở ngại hay thương tổn đều bị giết không tha.
An Kỳ Lạc đứng trước mặt Lam Tịch Nguyệt, đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt nàng, trong ánh mắt hắn có tia đau lòng nói: “Tịch nhi, nếu như sau này phải giết người nàng hãy để ta ra tay được không?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, băn khoăn nhìn hắn lẩm bẩm hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì giết người là chuyện không tốt, mà ta muốn để cho Tịch nhi vĩnh viễn luôn vui vẻ, không nên bị những chuyện không tốt quấy rầy đến”.
Trong lòng nàng nóng lên, khuôn mặt lộ nụ cười sán lạn, cười nói: “Ai nói? Mỗi khi giết người ta luôn có cảm giác đặc biệt vui vẻ!”
Nghe vậy An Kỳ Lạc lập tức suy sụp nhưng ngay sau đó hắn nghĩ tới một chuyện rất trọng yếu, ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt hỏi: “Tịch nhi, nàng vẫn chưa trả lời ta làm sao nàng biết những chuyện này?”
“Không phải nói rồi sao? Ta tra ra được!”
“Vậy làm sao nàng tra ra được? Ta không hề thấy nàng rời khỏi ta nửa bước, làm sao có thời gian đi thăm dò chuyện gì a?”
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt càng thêm cười rộng: “Bởi vì ngươi quá ngu ngốc sao!”
An Kỳ Lạc cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi phấn hồng, vốn chỉ muốn trừng phạt cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi của nàng một chút rồi sẽ buông tha, nhưng hắn rất dễ dàng quên mất mục đích của mình, hắn rất dễ bị nàng mê hoặc, hôn nhiều rồi đâm ra nghiện, không hề muốn dừng lại một chút nào.
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nghiêng mặt nói: “Ta mệt quá”.
Nghe vậy cánh tay An Kỳ Lạc hơi buông lỏng, khom lưng bế nàng rời khỏi ghế rồi thả nhẹ xuống giường, ánh mắt đau lòng nhìn nàng, ôn nhu vỗ về khuôn mặt của nàng nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi một chút, đợi đến lúc có cơm tối ta sẽ gọi nàng”.

“Ừ!”
An Kỳ Lạc hôn lên mặt nàng một cái nữa, vén chăn cẩn thận rồi đi ra ngoài ngồi ở bàn đọc các tin tức gửi đến, thỉnh thoảng đưa tay lật qua lật lại mấy trang giấy. Mặc dù hắn ít quan tâm đến chuyện tự mình đọc báo cáo, nhưng hiện tại tâm tình đang tốt, tự mình xem một chút coi như là hiểu rõ thêm tình hình mà không phải nghe bọn thuộc hạ bẩm báo lại. Nhân tiện hắn còn có thể suy tư một chút về những kẻ kì quái gặp ở trên đường, mặc dù không biết làm sao nàng nhìn ra được bọn họ là người do phụ Hoàng và Đại tướng quân phái đến nhưng hắn tin tưởng lời nàng nói là thật.
Lam Tịch Nguyệt hơi nghiêng người nhìn ra chỗ An Kỳ Lạc đang ngồi, từ phía của nàng không thể thấy thân ảnh hắn nhưng nàng biết hắn đang ngồi ở đó. Trong mắt nàng đột nhiên trong trẻo, lạnh lùng, xem ra bất kể là An Nhâm Kình hay Viên Thiệu Uy đều cũng đã bắt đầu kiêng dè An Kỳ Lạc, bây giờ ngay cả hành tung của tướng công nàng cũng bị bọn họ theo sát, chắc chắn chưa tìm ra được chỗ ở của hai người sẽ nhất định không chịu buông tha.
Sau bao vất vả bọn họ đã phát hiện ra hành tung của An Kỳ Lạc, chắc hẳn bọn họ không bao giờ tin Kỳ Vương gia là một kẻ vô năng, thế nên mới phái ra bao nhiều người đi giết hắn như vậy. Nhưng bọn họ sợ cái gì chứ, Lam Tịch Nguyệt nghĩ mà không ra.
Trong khách điếm, tiểu nhị kia vẫn lười nhác gục vào bàn đánh một giấc, nếu có khách nhân nào tới sẽ tự động chào hỏi hắn. Sau khi An Kỳ Lạc vào đây, khách điếm này so với lúc trước tăng lên không biết bao nhiêu là người. Bình thường người trọ qua đếm vô cùng thưa thớt nay lại tăng lên vô số, tình huống này quả là lần đầu xảy ra.
Khách khứa đông đúc chẳng hề khiến tiểu nhị vui mừng, vẻ mặt không tình nguyện, hắn chẳng thể nào thỏa mái ngủ gà ngủ gật cả ngày. Nhiều người ra vào như vậy khiến hắn bận rộn suốt, ngay cả ngụm nước cũng không kịp uống. Nhưng có vẻ như chẳng ai phát hiện ra tinh quang thỉnh thoảng lóe lên trong mắt tiểu nhị, đối với khách nhân nào cũng cẩn thận quan sát, đánh giá.
Khách điếm nhanh chóng chật ních người, những khách nhân không có chỗ trú chỉ còn cách đi tìm khách điếm gần nhất để ở, dù sao cũng phải chờ thời cơ thích hợp mới ra tay được.
Tiểu nhị ngồi lại trên ghế, cho dù khách khứa đông đúc cũng không làm hắn bận rộn thêm quá nhiều, chuyện ăn uống, trà rượu không do hắn quản. Bộ dạng hắn tuy híp mắt ngồi trên ghế nhưng tinh quang vẫn kín đáo phát ra từ đáy mắt. Nếu đúng như lời phu nhân nói hẳn những người này là do Hoàng thượng hoặc là Đại tướng quân phái tới, hẳn phải chia làm hai phái, nhưng sao lại trông như có vẻ có đến vài phái? Chẳng lẽ ngoài Hoàng thượng và Đại tướng quân còn có người muốn gây khó dễ cho chủ tử?”
Nơi này đã không còn giống như thường ngày, nghĩ vậy tiểu nhị mở mắt vừa hay thấy một khách nhân mới từ trên lầu đi xuống ngoắc tay phía hắn nói: “Tiểu nhị, cho bổn gia một chút rượu và thức ăn ngon”.

Vốn đây không phải là việc của hắn nhưng hắn vẫn lập tức đứng dậy khuôn mặt nịnh nọt hướng về phía khách nhân: “Vị đại gia, xin ngài chờ cho một lát, tiểu nhân lập tức mang rượu và thức ăn ngon nhất trình lên!”
Đột nhiên sau đó hắn xoay người đi nhanh vào phòng bếp, rất nhanh chóng mang rượu và thức ăn ngon nhất bưng lên, cẩn thận đặt trên bàn rồi làm như lơ đãng hỏi: “Ngày hôm nay thật đúng là có chút kỳ quái, có bao nhiêu khách nhân cùng đến trọ khiến cho tiểu điểm chật ních người, vị đại gia này, ngươi hẳn cũng biết có chuyện gì xảy ra phải không? Ôi má ơi, không lẽ bắt đầu chiến tranh sao?”
Vẻ kinh hoảng của tiểu nhị đã thành công khiến khách nhân kia hăng hái nói: “Cái này ngươi không biết đâu. Gần đây trên giang hồ đột nhiên xuất hiện hai lệnh truy sát của triều đình và của Đại tướng quân Viên Thiệu Uy, người bị truy sát chính là Kỳ Vương gia!”
Trong lòng tiểu nhị cả kinh, hắn thật đã quá lười biếng, ngay cả một tin tức quan trọng như vậy mà bây giờ mới biết. Nhưng hắn vẫn băn khoăn, rõ ràng bọn họ đều là các giang hồ nghĩa sỹ, vì sao lại muốn có quan hệ với triều đình. Lệnh truy sát chắc cũng phải ban ra hai ngày rồi, có thể tin tức chưa truyền tới đây nhưng những chỗ khác nhất định đã lan rộng, nếu không sẽ không có nhiều giang hồ nghĩa sỹ đột nhiên tụ tập đến nơi này.
Nghĩ đến lệnh truy sát hắn còn chút băn khoăn về tin tức hành tung của chủ tử, nếu không sao chủ tử mới rời Lâm Nguyệt thành được mấy ngày những tin tức này đã lan tới cả Thanh Tố thành?
Quả thật là như vậy, khi An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt đi về phía trước, lệnh truy sát ban ra ngay phía sau, chính vì thế An Kỳ Lạc mới không nắm được thông tin. Cuối cùng theo tin An Kỳ Lạc đặt chân đến vùng này, tin tức nhanh chóng lan truyền, mọi người bắt đầu để ý đến món tiền thưởng một vạn lượng hoàng kim.
An Kỳ Lạc đang ngồi trước bàn đọc sách bỗng nghe thấy thanh âm truyền đến từ phía cửa sổ. Hắn đứng dậy mở cửa ra, trước mặt hắn xuất hiện một con chim bồ câu chuyên đưa tin. Hắn lấy tin từ trong ống trúc cột dưới chân chim bồ câu ra, đọc thấy nội dung mắt lóe tia sáng kỳ dị, đến lúc này An Kỳ Lạc rốt cục biết tin về lệnh truy sát truyền ra trong giang hồ.
Không biết từ lúc nào Lam Tịch Nguyệt xuất hiện phía sau hắn, nhìn bóng lưng hắn nhẹ nói: “Chúng ta đi quá nhanh mà lệnh thủ tiêu lại đển sau khi chúng ta đi mấy ngày mới truyền ra, từ lúc có lệnh cần phải mất thời gian điều tra một chút rồi mới cho bồ câu thả từ Lâm Nguyệt thành truyền tin, chính xác như vậy thì phải tới bây giờ mới có thể đuổi theo kịp chúng ta”.
Lưng An Kỳ Lạc hơi cứng lại, lôi tờ giấy trong tay xem xét, thanh âm lạnh như băng: “Bọn họ giám hạ lệnh thủ tiêu, đúng là chán sống quá rồi!”
Trong lòng Lam Tịch Nguyệt đau xót, nàng bước đến gần ôm ngang eo hắn, mặt tựa vào lưng hắn nhẹ nhíu mày nói: “Lạc, bọn họ sẽ vì quyết đinh ngu xuẩn này mà trả giá rất nhiều!”
Cảm nhận được sự lo lắng của nàng An Kỳ Lạc thả lòng người, toàn thân thư giãn vỗ về bàn tay nhỏ bé của nàng, khóe môi nhếch một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng đáp: “Ừ, ta sẽ không để cho bọn họ đắc ý, dĩ nhiên cũng không dễ dàng bỏ qua, dám thủ tiêu ta, hơn nữa chỉ trao thưởng một vạn lượng hoàng kim, chẳng lẽ mạng của ta chỉ đáng giá từng ấy thôi sao?”
“Vậy ít nhất cũng phải trị giá mười vạn lượng!”
“Tịch nhi… ” An Kỳ Lạc xoay người kéo nàng vào trong ngực, ánh mắt bất đắc dĩ có chút sủng nịnh nói: “Ta chỉ giá trị mười vạn lượng thôi sao?”
Mặt Lam Tịch Nguyệt vùi vào trong ngực hắn, thanh âm buồn bực nói: “Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu? Đó chỉ là giá trị đối với những người đó mà nói”.
Nghe được câu này chút bất mãn của An Kỳ Lạc lập tức biến mất, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Vậy còn đối với nàng?”

“Bảo vật vô giá”
“Cái gì?”

“Lời hay không nói hai lần!”
Hắn lại nhẹ nói: “Nàng lặp lại lần nữa đi!”

Lam Tịch Nguyệt cự tuyệt không chút do dự: “Không được!”
Trong giọng nói mang theo thanh âm nũng nịu cùng đắc ý, hắn khẽ cắn vành tai nàng nói: “Nói một lẫn nữa thôi mà!”
Lam Tịch Nguyệt không nhịn được co người thoát ra khỏi người hắn, che vành tai bị hắn cắn, bất mãn nhìn hắn chằm chằm. Nàng rời đi rồi khiến cho hắn cảm thấy trống trải trong lồng ngực, không kìm được lại kéo tay ôm nào kéo trở về, nhưng vừa mới vươn tay ra đã bị nàng ngăn cản, nàng nhìn hắn nói: “Ngươi nên dành thời gian nghĩ cách đối phó với đám nhân sỹ giang hồ đang chằm chằm tìm ngươi ở ngoài kia đi!”
An Kỳ Lạc vẫn mặt dày kéo nàng, ôm nàng ngồi cạnh bàn đọc sách, để nàng ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc dài của nàng, khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, cho dù có lệnh thủ tiêu cũng không thể thương tổn được ta, thật ra còn khiến cho ta có chút tức giận. Gần đây ta chẳng có việc gì để làm, bọn hắn lại dám phát ra cái lệnh này.

Không có việc gì làm? Lam Tịch Nguyệt liếc xéo hắn, hiện giờ Lâm Nguyệt quốc náo loạn như vậy không phải do một tay hắn dở trò quỷ sao, thế mà bây giờ hắn dám mặt không đỏ, tim không run nói ra những lời đó. Bất quá lời hắn cũng có chút đạo lý, nếu chỉ dựa vào đám nhân sỹ giang hồ thì làm sao có thể đánh thắng Dạ Thánh môn môn chủ?

Đêm rất an tĩnh, những thanh âm náo động trong khách điếm cũng đã chìm xuống. Toàn bộ nhân sỹ giang hồ vốn muốn tới lấy đầu An Kỳ Lạc để đổi lấy một lạng vạn hoàng kim toàn bộ đều ngã xuống giường mê man. Bọn họ không bị giết, chỉ là đang ngủ mà thôi, nhưng mà trông giấc ngủ lại nặng nề giống như chết. Cơm tối của tất cả đều bị bỏ thuốc, chủ nhân của nơi này đâu phải là người để cho bọn họ đối phó.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, một đoàn người mở cửa đi vào các gian phòng trọ mang toàn bộ nhân sỹ giang hồ trói lại, sau đó khiêng ra ngoài cửa. Cũng không biết rốt cục là mang đi đâu.
Chẳng qua số nhân sỹ giang hồ trong khách điếm này có thể giải quyết gọn gàng, nhưng còn ở những khách điếm khác lại không thể, đó không phải là sản nghiệp của Dạ Thánh môn, không có cơ hội để bỏ thuốc vào thức ăn. Bây giờ số nhân sỹ giang hồ còn sót lại đó đang lén lút xâm nhập khách điếm.
Lam Tịch Nguyệt nằm trong ngực An Kỳ Lạc có chút bất an giật mình một cái, rồi nàng nhẹ cọ mình mấy cái trong ngực hắn sau đó mới an ổn ngủ thiếp đi. An Kỳ Lạc ôm chặt nàng, chìm trong giấc ngủ cùng hương vị ngọt ngào. Bóng đêm mở ảo, ngay cả ánh trăng sáng cũng không phát hiện ra nơi khóe miệng của hai người kia cong lên, thị huyết trong trẻo, lạnh lùng lóe sáng.
Một bóng đen bước nhanh từ cửa sổ vào, trong lòng hồ nghi, đây là chuyện gì? Sao Kỳ Vương gia này ngủ lại không đóng cửa sổ? Tầm mắt dịch chuyển về phía giường, dưới ánh trăng xuyên thấu tấm màn có thể mơ hồ nhìn thấy trong lồng ngực An Kỳ Lạc có một bóng người dựa vào, kẻ đột nhập không khỏi sửng sốt, hôm nay thấy Kỳ Vương gia vào thành không hề đi cùng cô nương nào nha, chỉ có một nam tử vô cùng xinh đẹp, chẳng lẽ Kỳ Vương gia này bị đồng tính? (Hirameki: hihi, Lạc ca ca chắc tức phụt máu mũi
Chỉ kinh ngạc trong giây lát, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ cân lấy được cái đầu của Kỳ Vương gia thì có thể lĩnh thưởng một vạn lượng hoàng kim. Xem xét tình hình xung quanh ó vẻ như hắn là người đầu tiên tới đây. Gần đây nghe nói Kỳ Vương gia có chút thay đổi nhưng cũng chỉ là chuyện hắn nghe thấy, không tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên vẫn cho rằng Kỳ Vương gia cực kỳ vô năng.
Kẻ đột nhập cười lạnh, xem ra một vạn lượng hoàng kim kia nhất định thuộc về hắn. Nghĩ vậy hắn nhẹ nhàng chuyển bước đi tới phía An Kỳ Lạc nằm, định bụng giơ tay chém xuống một nhát gọn gàng!
Song hắn còn chưa kịp đến bên giường thì từ cửa sổ lại vọt vào thêm một bóng người, sợ có người nhanh hơn mình một bước trong lòng hắn không khỏi gấp gáp, hắn không muốn chắp tay dâng một vạn lượng hoàng kim cho kẻ khác! Hắn tiến đến gần kẻ mới đột nhập, kẻ kia cũng xoay lại khuôn mặt đề phòng nhìn hắn.
Đang trong lúc hai người đó còn chưa kịp phản ứng đột nhiên cửa chính trong phòng nhẹ nhàng mở ra, ba hắc y nhân khác lắc mình tiến vào khiến hai người trong phòng không khỏi cả kinh. Mà ba người kia nhìn thấy trong phòng đã có hai người trong nháy mắt cũng rất kinh ngạc, nhưng rồi tất cả nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, tầm mắt âm lãnh nhìn về An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt.
Hai người đột nhập vào trước vốn tưởng sẽ được hưởng thành quả ngọt ngào, ba người áo đen vào sauc cũng tưởng trong lòng sẽ được cười lạnh không dứt. Xem ra hôm nay chỉ có một người đến lấy đầu An Kỳ Lạc thì sẽ không có vấn đề gì, bây giờ nhiều người như vậy lại phải nảy sinh cuộc tranh đấu.
Đầu An Kỳ Lạc còn chưa vào tay bọn họ đã bắt đầu suy tính làm cách nào ứng phó để kẻ đến sau không cướp nó đi, nếu không một vạn lượng hoàng kim kia coi như xôi hỏng bỏng không!
Ba hắc y nhân vào cửa cùng lúc vốn không người nào muốn động thủ trước đi chém giết An Kỳ Lạc bởi vì cho rằng cơm đã dâng đến tận miệng, bây giờ gặp thêm hai hắc y nhân nữa mới cảm thấy nhức đầu. Gian phòng vốn rộng rãi thế mà chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên chật chội.
Lam Tịch Nguyệt nằm trong ngực An Kỳ Lạc nhẹ nhàng hé mắt ra một chút, trong phòng nhiều người như vậy không khỏi cảm thấy có chút buốn cười. Nàng nghĩ bọn họ có lẽ nên giao đấu trước, kẻ nào thắng sẽ được tới lấy đầu An Kỳ Lạc, như vậy không cần chạy đến đây lãng phí thời gian.
An Kỳ Lạc cũng nhẹ nhàng quay đầu nhìn trong phòng đầy người mặc áo đen, hắn vốn đã mở sắn cửa sổ, cửa chính cũng không cài then, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể đi vào. Nhiều… nhiều người thế này, có phải người cần tới đều tới hết rồi sao?
Trong ngực vẫn ôm Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc quay người nằm nghiêng trên giường, đột nhiên mở miệng nói với những hắc y nhân trong phòng: “Mọi người ai cũng có hứng thú với cái đầu của Bổn vương, chẳng qua đáng tiếc Bổn vương chỉ có một cái đầu, cũng không biết phải đưa cho ai? Các ngươi có muốn thương lượng một chút không?”
Vốn không gian đang yên tĩnh đột nhiên vang lên những thanh âm như vậy khiến các hắc y nhân nhất tề quay đầu về phía chiếc giường, sau đó thấy Kỳ Vương gia mới lúc nãy còn đang say sưa ngủ đã quay người nằm nghiêng. Thấy vậy tất cả đều sợ hãi, thậm chí có mấy người còn bắt đầu lùi về phía sau mấy bước, nhưng chỉ lùi được mấy bước cửa phòng đột nhiên đóng lại, ngọn nến trong phòng cũng đã cháy hết.
Lam Tịch Nguyệt khẽ khầng đầu nhìn những khuôn mặt đang hoảng sợ cách một tấm màn, cười đến tà mị nói: “Nếu đã tới cần gì phải vội vã rời đi? Các ngươi bây giờ ngay cả đầu của Kỳ vương gia cũng không lấy được, làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi?”
Lời này mặc dù nói ra nhẹ như gió thổi mây trôi nhưng lọt vào trong tai lại giống như hàn băng vạn năm bao phủ lấy thân thể, làm cho cả người người nghe có cảm giác vô lực. Từ trong tấm bình phong tiểu nhị của khách điếm cũng bước ra. Bây giờ nhìn bọn họ bất kể thế nào cũng không còn giống như những tiểu nhị chuyên nịnh hót lúc trước.
Trong chốc lát, những nhân sỹ giang hồ hồ kia bị vây toàn bộ giữa phòng, khuôn mặt kinh ngạc nhìn sự xuất hiện của tiểu nhị, không ngờ ở nơi hỗn tạp hạng người nào cũng có này, lại ở một khách điếm nho nhỏ bỗng xuất hiện cao thủ so ra không kém bọn họ chút nào. Mà bọn tiểu nhị có quan hệ với Kỳ vương gia sao? Nếu không sao có thể trợ giúp Vương gia đối phó?
Tiểu nhị đi tới trước mặt An Kỳ Lạc cung kính hành lễ nói: “Nên xử lý thế nào xin chủ tử phân phó!”
An Kỳ Lạc vẫn ung dung nằm trên giường, tay vẫn không rời khỏi mái tóc của Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nói: “Xử lý như lúc trước!”
“Dạ!” Tiểu nhị xoay người cười lạnh nhìn bọn nhân sỹ giang hồ sau đó phất tay nói: “Trói tất cả lại!”
Những người kia muốn phản kháng nhưng đột nhiên sàn nhà liên tiếp vang lên những tiếng bịch bịch, thoắt cái bao nhiêu người đều ngã xuống cả, thì ra trước khi đi tới gian phòng này bọn họ đã hít hết mê hồn thuốc vô sắc vô vị, muốn mang bọn họ ra gói bánh chưng đúng là dễ như trở bàn tay!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.