Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 8: Hòa thân công chúa


Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 8: Hòa thân công chúa


Buổi tối hôm đó, Lam Tịch Nguyệt đang chuẩn bị đi ngủ đột nhiên một bóng đen xông vào khu nhà cũ rách. Nàng đang định hướng phía bóng đen xuất thủ thì nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: “Tịch nhi, là ta!”

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, xoay người sang chỗ khác, sao đột nhiên Duẫn Hữu Phàm lại xuất hiện. Duẫn Hữu Phàm ánh mắt mơ màng nhìn ánh mắt nàng dưới ánh trăng lóe sáng rung động lòng người nhưng không nhìn ra tâm tư của nàng.

“Đã xảy ra chuyện gì, ngươi sao buổi tối lại lẻn vào phòng ta”

Duẫn Hữu Phàm tiến lên nắm tay nàng ôm chặt trong ngực, thì thầm bên tai nàng, trong thanh âm còn có tia run rẩy, hình như đang sợ điều gì: “Tịch nhi, nàng theo ta đi, chúng ta bây giờ chạy trốn khỏi nơi này, không bao giờ … trở về nữa!”

Lam Tịch Nguyệt kiên nhẫn nghe, nhíu mi mắt, đem Duẫn Hữu Phàm đang ôm nàng đẩy ra, xoay người đi tới bàn, thắp cây nến vừa mới bị thổi tắt, quay lưng lại phía hắn nhàn nhạt giọng hỏi: “Tại sao?”

Bên trong nhà nhất thời sáng lên nhưng một chút ánh sáng cũng không thấy trong đôi mắt Duẫn Hữu Phàm. Hắn đi tới phía sau Lam Tịch Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực run giọng nói: “Ta vừa mới biết Thanh Tố quốc giao chiến với Lâm Nguyệt quốc thất bại, Hoàng thượng đã đưa ra thỉnh cầu hòa thân!”


Lông mi Lam Tịch Nguyệt khẽ lay động nhưng vẻ mặt vẫn không biến sắc, trong đầu như chợt nghĩ ra điều gì. Thanh Tố quốc giao chiến thất bại đương nhiên phải thỉnh cầu hòa thân, lễ vật hòa thân ở đây chắc hẳn là một Công chúa, dù không phải Công chúa thì cũng là Quận chúa, hoặc phải tìm một cô gái gánh vác nhiệm vụ rồi phong làm Công chúa.

Hiện tại Thanh Tố quốc có nhiều Công chúa, hẳn không phải tìm cô gái nào đó để thay thế. Chẳng qua làm hòa thân công chúa không phải là chuyện tốt đẹp gì, không cẩn thận khó giữ được mạng sống, mà đến khi đó Thanh Tố quốc cũng không thể can thiệp chuyện của hòa thân công chúa chỉ biết kín đáo khiển trách Lâm Nguyệt quốc mà thôi. Lam Tịch Nguyệt để Duẫn Hữu Phàm tùy ý ôm nàng, nàng vẫn lạnh lùng đứng yên, không động đậy cũng không nhúc nhích hỏi: “Sự tình là thế nào?”


Duẫn Hữu Phàm thả lỏng thân thể cứng ngắc, mở miệng nói: “Vốn hòa thân công chúa là Thanh Nguyệt công chúa, nhưng Hoàng hậu không chịu đồng ý, thỉnh cầu Hoàng thượng chọn người khác. Nhưng tất cả các phi tử không có người nào nguyện ý đem con gái mình đi làm hòa thân công chúa đến Lâm Nguyệt quốc”.

“Vậy nên bọn họ nghĩ tới ta, nói cách khác ta sẽ là hòa thân công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!”

“Tịch nhi —— “
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng xoay người trong ngực Duẫn Hữu Phàm rồi đẩy ra, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã chạy tới nói cho ta biết!”

Duẫn Hữu Phàm vẻ mặt kích động, ôm bả vai nàng cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng nói: “Tịch nhi không cần đến Lâm Nguyệt quốc, không cần gả cho bất kỳ ai khá! Tịch nhi theo ta đi, chúng ta bây giờ trốn khỏi hoàng cung, rời kinh thành không bao giờ… trở về!”

Lam Tịch Nguyệt nhìn đi hướng khác, nhàn nhạt nói: “Không được! Ta sẽ không chạy trốn!”

Nàng cho dù muốn trốn cũng muốn một mình trốn đi, sao còn thừa hơi mang thêm một người? Duẫn Hữu Phàm trong mắt có tia bối rối, nắm chặt vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Tại sao không đi? Chẳng lẽ nàng muốn đến Lâm Nguyệt quốc? Nàng cũng biết hòa thân công chúa không thể nào có kết quả tốt, hơn nữa lại là hòa thân công chúa của một quốc gia bại trận!”

“Thế thì làm sao? Chẳng nhẽ ta ở chỗ này có kết quả tốt sao?”


Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, có thể đây chính là những ý tứ mà Lam Thanh Nguyệt chưa nói hết. Nàng ta sớm đã biết chuyện này, hơn nữa biết Lam Tịch Nguyệt phải làm hòa thân công chúa thay nàng ta, coi như có chút hả hê, không phải là bỏ đi được một chướng ngại vật sao! Đối với Lam Tịch Nguyệt, đến đâu cũng giống nhau, thậm chí nơi nào so với nơi này cũng sẽ tốt hơn! Mặc dù không muốn thành gia thất nhưng nghĩ mình trước mắt tuyệt đối không thể đấu thắng triều đình, cho nên nàng làm hòa thân công chúa cũng không phải là quá tệ, ít ra có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi này.

Nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc chưa kịp báo thù ẫu thân, không ngăn được Hoàng hậu gây thêm họa, cũng không biết sau này Hoàng hậu có đến tìm nàng tính sổ.
.
Duẫn Hữu Phàm dường như không chấp nhận được câu trả lời của nàng, hai chân lảo đảo về phía sau hai bước, lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, làm sao nàng có thể nói như vậy? Cho dù … cho dù nàng cho tới bây giờ chưa từng được sống vui vẻ nhưng sao có thể muốn nhanh chóng xuất cung!”

Lam Tịch Nguyệt nhíu mi mắt, vẻ mặt có chút cổ quái nhìn hắn nói: “Đó là đương nhiên, nếu ta làm hòa thân công chúa tự nhiên có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

“Không phải ta có ý đó!”

Duẫn Hữu Phàm không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt thống khổ nhìn nàng nói: “Tịch nhi, ta nói là ta muốn cưới nàng, chỉ có thể là nàng, đời này kiếp này ta chỉ muốn ở một chỗ cùng nàng! Cho nên ngàn vạn lần nàng đừng gả đến Lâm Nguyệt quốc có được hay không? Chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể mang nàng lên ngựa cùng rời nơi này, chỉ cần nàng đồng ý”. (Cảm động tấm chân tình của anh quá)

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta không muốn!”

Đối với nàng, Duẫn Hữu Phàm chỉ làm cho nàng không ghét, thậm chí có chút đối đãi như với bạn bè nhưng chưa hề có ý vượt quá tình bằng hữu. Đối với người bạn này, đương nhiên nàng hết sức quý trọng mặc dù biểu hiện ngoài mặt là ngó lơ hắn, cũng bởi vì vẻ mặt đó sớm đã thành thói quen của nàng. Nàng không có thói quen cười, chỉ có thể mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì.


Nàng không muốn trốn đi cùng hắn, hơn nữa chính hắn nói hắn muốn kết hôn với nàng. Điều này sao có thể? Nàng tình nguyện gả ột người không quen biết chứ không muốn lấy hắn!

Nếu là người không quen biết nàng tự nhiên có thể coi thường người ta. Nếu như người đó là Duẫn Hữu Phàm thật sự không dễ dàng gì. Duẫn Hữu Phàm lùi về phía sau thêm mấy bước, trên mặt thoáng hiện lên tia tuyệt vọng, thần sắc tự hồ lộ vẻ không thể tin, nhìn nàng nói: “Tại sao? Tại sao không muốn? Hay là Tịch nhi không thích ta?”

Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, mở miệng nói: “Thích, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là bằng hữu, biểu ca!”


Đây là lần đầu tiên Lam Tịch Nguyệt gọi hắn biểu ca, mặc dù trước đây không biết bao nhiêu lần hắn nói hắn muốn nàng gọi biểu ca nhưng nàng chưa bao giờ chấp thuận vẫn luôn gọi thẳng tên. Đây chính là lần đầu tiên! Hai tiếng biểu ca lọt vào tai Duẫn Hữu Phàm thật vang vọng, vẻ mặt thống khổ càng thêm đau đớn, hắn nhẹ xoay người hướng phía cửa đi ra ngoài, thân ảnh không khỏi có chút cô đơn. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, rất nhanh hòa vào bóng tối, nửa điểm cũng không nhìn thấy.

Nàng xoay người đi tới hốc tủ, bên trong cất giấu đồ Phụ hoàng ban thưởng lúc chiều, tự hồ toàn là đồ đáng tiền. Trong bóng tối một thân ảnh mạnh mẽ như con báo đêm phiêu lãng nhanh chóng biến mất ở phía tường thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.