Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 72: Phi ưng


Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 72: Phi ưng


An Cẩn Du khẽ cười, không thèm nhìn tầm mắt có thể khiến người khác đóng băng của An Kỳ Lạc, hướng Lam Tịch Nguyệt chắp tay nói: “Chúng ta thật sự rất có duyên, dưới tình huống thế này mà cũng có thể gặp mặt, nàng có muốn cùng bổn vương tiếp tục cảnh thân mật với vừa rồi chưa hoàn thành hay không? Bổn vương đến bây giờ đối với người da thịt như ngọc vẫn không có cách nào quên!”

Nghe được những câu này Lam Tịch Nguyệt không hề có phản ứng, còn nhiệt độ trên người An Kỳ Lạc thì kịch liệt rơi xuống thấp, hắn đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy sát khí bén nhọn nhìn An Cẩn Du lạnh giọng nói: “Tứ hoàng huynh đích tay có vẻ kéo dài ra quá, tiểu đệ cũng không phải không để ý có thể giúp ngươi đem đích tay kia làm cho ngắn lại mấy phần”.

Lam Tịch Nguyệt bị An Kỳ Lạc nắm tay chặt hơn một chút. Một bàn tay khác của nàng cũng đưa ra nắm lấy tay hắn, trong mắt thoáng hiện hàn quang nhìn về phía An Cẩn Du thần sắc vắng lạnh nói: “Du Vương kia thật đúng là hào phóng, dĩ nhiên một chút cũng không thèm để ý cho người khác biết ngươi mới vừa rồi núp ở bên trong tủ treo quần áo trong phòng ta, nhìn lén ta thay quần áo”.

Lời này nói ra thật khiến An Cẩn Du nghẹn lại, gương mặt có một chút hồng. Cho dù là cao thủ trêu hoa ghẹo nguyệt bị nói ra chuyện trước mặt nhiều người như vậy vẫn có chút ít khiến hắn không chịu được, có chút muốn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lam Tịch Nguyệt. Nhưng hắn cũng có chút phi thường đắc ý, Lam Tịch Nguyệt đã có thể hào phóng nói ra như vậy, chẳng nhẽ nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng sao? Phải biết rằng, một cô nương chỉ trừ phu quân ra, nam tử bên ngoài không được phép nhìn thấy thân thể, đây là một việc làm khiến cho người ta vô cùng ngượng ngùng đến không chịu nổi a, vì sao nàng vẫn có thể thản nhiên, bình thản nói ra như thế?

Những lời nói ra lọt vào trong tai An Kỳ Lạc liền biến thành một… ý tứ khác. Trong mắt hắn sát khí càng thêm nồng đậm. An Cẩn Du chết tiệt, dám nhìn lén Tịch nhi thay quần áo, thật phải trực tiếp móc hai tròng mắt của hắn ra! Bàn tay đang nắm tay Lam Tịch Nguyệt càng thu lại chặt hơn, hắn cúi đầu khẩn trương nhìn nàng hỏi: “Nàng có sao không?”

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn. Trong mắt An Kỳ Lạc nàng không mảy may tìm thấy một tia ghét bỏ hoặc thần sắc đáng thương khác, toàn bộ đều là sự quan tâm cùng khẩn trương. Điều này khiến nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ, chẳng qua lại dại dột nhấp miệng có chút đau thương nói tiếp: “Nếu như có chuyện ngươi sẽ làm sao?”

Nhìn thần sắc Lam Tịch Nguyệt trong lòng An Kỳ Lạc căng thẳng, tay theo bản năng càng cầm tay nàng chặt hơn, khuôn mặt biểu lộ sự đau lòng cùng hối hận nhìn nàng, hắn đúng là không nên để cho Tịch nhi vào trong Vương phủ, cho dù có mất thời gian một chút hắn cũng nên tự mình vào đó, sau đó lại đi Dạ Thánh môn đem Trần Tập Nhã tới. Nếu làm như vậy Tịch nhi sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nàng bây giờ nhất định đang rất khó chịu, dưới tình huống thế này hắn có thể nói gì, có thể làm gì? Ngoại trừ việc an ủi, so với trước kia càng yêu nàng hơn hắn thật sự không biết còn có thể làm gì! Còn có một chuyện trọng yếu hắn có thể làm đó là đem tên An Cẩn Du chết tiệt dám khi dễ Tịch nhi băm thây vạn đoạn!

Nghĩ tới đây, trên người An Kỳ Lạc tản ra sát khí bén nhọn, đưa tay ôm Lam Tịch Nguyệt vào trong ngực, ánh mắt nhìn An Cẩn Du tràn đầy sát khí, tàn khốc nói: “Ta đây tới giúp Tịch nhi đem tiểu tử dám mạo phạm nhà ngươi băm thây vạn đoạn!”

An Cẩn Du bị sát khí trong mắt An Kỳ Lạc làm cho không nhịn được lui về phía sau một bước, trên mặt đã xuất hiện sự nao núng. Trước tầm mắt công kích khiến người ta sợ hãi, An Cẩn Du hướng hắn liên tục khoát tay, luôn miệng nói: “Thất đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a, ta không có làm gì cả, thật không làm gì cả a!”

Hắn thật sự đã không có làm gì, chẳng qua chỉ là trốn bên trong tủ treo quần áo bị Lam Tịch Nguyệt dụ một chút, sau đó còn sờ tấm lưng ngọc của nàng, cánh tay nàng, đầu tóc nàng cũng có bị sờ qua. Còn có thổi mấy hơi bên tay nàng, đôi môi cũng không cẩn thận nhẹ nhàng đụng chạm lỗ tai của nàng, ôm cái eo nhỏ của nàng một chút, thưởng thức thân hình tuyệt mỹ của nàng một chút, còn những thứ khác thật sự không làm gì cả nha!

Không những không làm gì cả mà còn bị Lam Tịch Nguyệt hại thật thê thảm. Nàng hạ thủ một chút cũng không lưu tình, cảm giác ngân châm kia đâm vào trên lưng thế nào hắn đến bây giờ vẫn còn cảm thấy ký ức ấy mới mẻ mặc dù lúc ấy đã ngất đi. Sau khi tỉnh lại hắn chẳng qua chỉ đi ra bên ngoài xem một chút lại bị cấm vệ quân đuổi bắt, nghe nói là nàng muốn Trần Tập Dũng ra lệnh cấm vệ quân bắt hắn về quy án với lý do hắn làm trở ngại việc hoàn thành nhiệm vụ phá án.

An Cẩn Du hắn thật thê thảm, thật thê thảm! Tại sao bây giờ còn bị An Kỳ lạc dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, chẳng lẽ An Kỳ Lạc không biết ánh mắt đó rất kinh khủng sao? Bình thời nhìn cũng đã rất kinh khủng rồi, nhưng trải qua nhiều năm thấy vậy tựa hồ cũng có chút quen. Nhưng ánh mắt của hắn bây giờ thật là khủng khiếp, hai con mắt đều lóe quang mang màu đỏ, giống như ác quỷ nửa đêm. Hơn nữa ngoài sát khí trong ánh mắt, sát khí trên người An Kỳ Lạc tuyệt đối cũng không thua kém.

Trong ấn tượng của hắn, An Kỳ Lạc vẫn luôn là một trong số các huynh đệ. Nếu như không phải hắn có ánh mắt kỳ quái, còn không phải có lời tiên đoán của lão hòa thượng đoán chừng cũng đã sớm không thể tồn tại trên thế giới này. Hơn nữa cũng bởi vì sự bất lực của hắn phụ hoàng mới có thể dễ dàng sắp đặt Thanh Tố quốc hòa thân công chúa Lam Tịch Nguyệt bị hỏa hoạn hủy hoại dung mạo nhét vào trong Kỳ Vương phủ mà hắn không có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào.

Nhưng tại sao hắn là Dạ Thánh môn môn chủ, trên người phát ra loại khí thế ngay cả phụ hoàng cũng khó mà tương kháng. Mới vừa rồi An Kỳ Lạc dễ dàng phát giác ra An Cẩn Du hắn đến công lực của hắn cũng không biết là cao đến cỡ nào. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao qua nhiều năm như vậy mà hắn không phát giác ra, không biết An Kỳ Lạc vô năng hôm nay lại chói mắt đến như vậy? Chói mắt đến nỗi khiến cho người ta không dám mở mắt nhìn thẳng vào hắn.

Là do hắn đã che giấu quá tốt sao? Hay là đám bọn hắn quá trì độn? Cho tới bây giờ hắn cũng không phát giác An Kỳ Lạc có điểm gì khác lạ, thậm chí thế lực của An Kỳ Lạc cũng đã sớm gia tăng trên tầm của các huynh đệ khác, trong đó cũng bao gồm cả Thái tử.

An Kỳ Lạc bây giờ làm sao có thể tin tưởng lời của An Cẩn Du? An Cẩn Du nói thật là không làm gì thì đúng là đã không làm gì sao? Xem vẻ mặt của Tịch nhi một chút nhất định sẽ biết, hắn nhất định khi dễ Tịch nhi xong lại vẫn không dám thừa nhận, nhất định phải giết hắn để đền tội!

Dù sao trong nhận thức của An Kỳ Lạc từ trước tới giờ cũng chưa hề có khái niệm nào gọi là huynh đệ, càng thêm đừng nói đến tình cảm huynh đệ, đối với hắn bây giờ mà nói, tối trọng yếu chính là Tịch nhi, ai dám khi dễ Tịch nhi hắn nhất định sẽ khiến người kia thảm hại, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng hắn cũng không thèm để ý.

Nhìn vẻ mặt An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay hắn lắc lư mấy cái, đợi tới lúc hắn chuyển lực chú ý đến trên người nàng mới mở miệng nói: “Thật ra cũng không có việc gì, chẳng qua thời điểm lúc ta thay quần áo bị hăn nhìn thấy, nhưng lúc ấy ta còn mặc cái yếm, còn có a, mặc dù đầu tóc có bị hắn mó tới, tay cũng bị hắn sờ soạng, ngay cả trên lưng cũng bị hắn động chạm, còn bị hắn ôm mấy cái, những chuyện khác thật sự không có phát sinh gì cả”.

An Cẩn Du dùng ánh mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt như nhìn quái vật, những lời này có thể phát ra từ miệng một cô nương sao? Chẳng lẽ nàng không phải nên ngậm miệng thật chặt không bao giờ nói ra những chuyện này, kiên quyết không để cho An Kỳ Lạc biết đến sao?


Nàng nói ra như vậy rõ ràng chính là muốn khích bác An Kỳ Lạc thêm lửa giận, nhưng đối với nàng sẽ mang lại lợi ích gì? Chẳng lẽ nàng không sợ An Kỳ Lạc sẽ ghét bỏ nàng sao?

Khóe miệng An Cẩn Du hung hăng co mấy cái. Hắn rốt cục đã phát hiện nữ nhân này tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường, cũng tuyệt đối không thể dùng tiêu chuẩn của nữ nhân để đánh giá nàng, nàng chính là một người mười phần quái vật. Không nữ nhân nào có thể hào phóng như thế, có thể nói ra những chuyện như vậy mà vẫn bất động thanh sắc. Thân thể bị người ta nhìn thấy, còn bị mó tới, cũng bị ôm qua, thế nhưng nàng cứ thoái mái nói ra, một chút kiêng kỵ cũng không hề có!

An Kỳ Lạc nghe xong những lời của Lam Tịch Nguyệt dĩ nhiên càng thêm tức giận, ngoài tức giận ra còn không khỏi mang theo sự ghen tỵ. Ngay cả hắn cũng chưa được sờ qua đích lưng của Tịch nhi, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng của nàng lúc mặc yếm. An Cẩn Du chết tiệt, cho dù sát hại thành viên hoàng thất là việc làm nguy hiểm hắn hôm nay cũng muốn giết người, hoặc là phải trực tiếp móc hai con mắt của tên ấy, băm hai tay của hắn, cuối cùng còn phải thiến hắn nữa.

Lam Tịch Nguyệt cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nghiêng mặt qua khiêu khích nhìn An Cẩn Du một cái. Nàng không thèm để ý vì đã nói ra những lời như vậy, nhưng có người sẽ rất để ý, hơn nữa hẳn là sẽ còn phi thường kích động.

Chống lại sự khiêu khích của Lam Tịch Nguyệt rõ ràng đang mang theo ánh mắt chờ xem kịch vui, An Cẩn Du không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Hắn bây giờ coi như là lỡ một bước chân sẽ thành thiên cổ ôm hận sao?

Trong mắt An Cẩn Du đột nhiên thoáng hiện tinh quang, khóe miệng che giấu một nụ cười quỷ dị, sau đó ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc nói: “Mặc dù ta không biết ngươi tại sao phải trở thành Dạ Thánh môn môn chủ, cũng không biết tại sao ngươi phải che giấu một thời gian lâu như vậy, giả bộ bản thân rất vô năng, nhưng có lẽ chúng ta có thể hợp tác”.

An Kỳ Lạc lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú, cũng đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy thì hôm nay ta sẽ thả cho ngươi rời đi!”

Thần sắc An Cẩn Du cũng chầm chậm lạnh lùng, nụ cười trên mặt từ từ biến mất không còn thấy giấu vết, quay đầu quan sát tình huống xung quanh một chút rồi nhìn An Kỳ Lạc nhàn nhạt nói: “Thất đệ, dù gì chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi có cần thiết vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà sẽ đối địch cùng bổn vương, thậm chí là muốn hại chết bổn vương sao?”

Nghe vậy nhưng trên mặt An Kỳ Lạc không có một chút biến đổi, lạnh băng nhìn hắn nói: “Huynh đệ ư? Ta cho tới bây giờ cũng không biết huynh đệ có lợi gì? Huynh đệ thì như thế nào? Ngươi cho là cho tới bây giờ ta vẫn vì hai chữ huynh đệ này mà ngây ngốc bị các ngươi lợi dụng?”

An Cẩn Du sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó nhẹ cười nói: “Thất đệ nói cái gì vậy? Ngươi nên nghĩ thông suốt, ta từ trước tới giờ không hề lợi dụng ngươi. Thậm chí lúc chúng ta còn bé, tất cả bọn họ đều làm khó ngươi nhưng ta cho tới bây giờ vẫn vậy, chưa từng gia nhập trong hàng ngũ đi khi dễ ngươi!”

An Kỳ Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua Lam Tịch Nguyệt mang theo tia quan tâm, hướng nàng cười khẽ một chút rồi nói: “Là sao? Làm sao cho tới bây giờ ta cũng không biết?” Sau đó hắn xoay người hướng phía mũi nhọn bên cạnh nói: “Để Du Vương gia đến Dạ Thánh môn làm khách mấy ngày”.

“Dạ, chủ tử!”

Trong mắt An Cẩn Du bừng lên ánh sáng mãnh liệt hướng về phía mũi nhọn của Dạ Thánh môn, vội vàng vận công cho lòng bàn chân hướng phía sau nhanh chóng rút lui. Chẳng qua tốc độ của mũi nhọn tựa hồ so với hắn còn nhanh hơn, khi An Cẩn Du không còn đứng vững ở trên mặt đất mũi nhọn đã bay đến trước mặt hắn, đưa tay tấn công. An Cẩn Du vội đưa tay ngăn cản, hóa mở công kích của mũi nhọn. Chưởng lực tiếp theo của mũi nhọn hướng hắn khiến hắn phải lui về phía sau một đoạn.

Đợi thời điểm cước bộ đã vững, An Cẩn Du nở nụ cười nhưng đáy mắt một mảnh đen tối, âm lãnh nhìn mũi nhọn vừa ra chiêu nói: “Song mũi nhọn Duệ Kiệt quả nhiên danh bât hư truyền, bất quá ngươi cho rằng ngươi có thể giết bổn vương sao?” Mũi nhọn đứng yên đối diện với hắn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không nhìn thấy đáy mắt, nếu như không nhìn kỹ sẽ cho rằng hắn cười rất ôn hòa. Chuyện này khiến trong lòng Lam Tịch Nguyệt nảy sinh ý nghĩ song mũi nhọn kia cũng có chút khác biệt, đó chính là một người không có chuyện gì cũng thích cười híp mắt. Mũi nhọn kia mở miệng nhìn An Cẩn Du lạnh nhạt nói: “Du Vương gia ngài chớ có hiểu nhầm, tại hạ chỉ là muốn xin ngài trước đến Dạ Thánh môn làm khách chứ không có ý muốn giết ngài nha!”

“Hừ, dựa vào một chiêu mới vừa rồi mà ngươi vẫn còn mặt mũi nói là không muốn giết ta!” Chết tiệt, mới vừa rồi nếu như không phải hắn lẩn nhanh thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng đã gặp nguy hiểm!

Mũi nhọn vô tội nhìn An Cẩn Du nói: “Tại hạ chẳng qua thấy công phu của Du Vương gia không kém, nếu như không đem hết toàn lực căn bản sẽ không thực hiện được lệnh của chủ tử, lại không nghĩ tới Du Vương gia ngài nguyên lai là không đánh như vậy nha!”

Lời này rõ ràng ngầm chỉ An Cẩn Du tài nghệ không bằng người, bị giết cũng là đáng đời, mà từ nhỏ An Cẩn Du chính là con cưng ngút trời làm sao có thể chịu sự giễu cợt nhẫn tâm như vậy? Hắn vốn có công lực thâm hậu nhất trong đông đảo các huynh đệ nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện thì ra vẫn bị bọn họ coi là vô năng. An Kỳ Lạc dĩ nhiên là Dạ Thánh môn môn chủ, công lực hẳn là phải ở trên, chuyện này đã khiến hắn không cam lòng. Bây giờ ngay cả một thuộc hạ cũng có thể một chiêu bức lui hắn, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy công phu nhiều năm luyện tập như vậy toàn bộ đều uổng công.

Phía ngoài tường rào xuất hiện một bóng đen, chỉ trong chớp mắt bóng đen đó đã hiện trước mặt An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, đó chính là người đã được An Kỳ Lạc phái đi mang Trần Tập Nhã giả từ bên trong Trần phủ về đây. Hành động của hắn không chút thương hương tiếc ngọc ném Trần Tập Nhã giả trên mặt đất sau đó hướng An Kỳ Lạc chắp tay hành lễ nói: “Chủ tử, người đã tới!” Thật là keo kiệt, ngay cả thêm mấy lời cũng không thèm nói, nói xong mấy chữ đó hắn tự động lui ra đứng phía sau An Kỳ Lạc.

Trần Tập Nhã giả ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía An Kỳ Lạc, trên mặt vẫn không quên mang theo một chút điềm đạm, đáng yêu. Nàng ta chưa kịp nhìn bộ dạng người đứng trước mặt khí thế uy hiếp người thì đã bị thanh âm bên cạnh đột ngột vang lên làm cho giật mình.


“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả mạo Tiểu Nhã?”

Nàng ta sợ hãi nhìn Trần Tập Dũng rồi xoay người sang chỗ khác, yếu ớt kêu lên: “Ca, ngươi đang nói cái gì nha? Ta là muội muội của ngươi!” Nàng ta lại cúi đầu nhìn thấy Trần Tập Nhã thật đang nằm trong ngực Trần Tập Dũng bộ dạng giống như đã chết sắc mặt hoảng hốt nhưng vẫn cắn răng, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh khủng, bụng đầy ủy khuất nhìn Trần Tập Dũng nói: “Ca, nàng là người nào? Tại sao giống ta như đúc? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng mới là muội muội của ngươi sao? Không đúng nha, ta mới là, ta mới là Trần Tập Nhã, ca!”

Trần Tập Dũng cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Tập Nhã đang ở trong ngực, nắm chặt tay trầm giọng nói: “Ta vốn là có chút không giải thích được trên thế giới này làm sao có hai người giống nhau y đúc, cho nên vẫn đem nghi ngờ dằn xuống đáy lòng. Nhưng bây giờ rốt cuộc ta đã hiểu là tại sao, thì ra ngươi vốn không phải là Tiểu Nhã”.

“Ca, ngươi đang nói cái gì? Ngươi…”

“Câm miệng!” Trần Tập Dũng ngắt lời, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt tràn đầy tia máu mang theo hận ý nói: “Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, nhưng khẳng định có liên quan với Hoàng hậu, bà ta dẫn ngươi tới bên cạnh ta, mà cũng bởi vì sự xuất hiện của ngươi nên ta đã mất đi cơ hội cứu Tiểu Nhã. Ngươi có biết hay không, Tiểu Nhã cho tới bây giờ chưa từng gọi ta là ca, nàng xưng hô với ta vẫn luôn là đại ca!”

Lãnh mắt Lam Tịch Nguyệt nhìn ba người phía trước, thật ra Trần Tập Nhã đã không còn hy vọng, từ khí tức của nàng có thể thấy cái chết đã cận kề, thần tiên cũng khó cứu sống. Khuôn mặt Trần Tập Dũng đầy đau đớn nhưng vẻ mặt đó không gợn lên trong lòng Lam Tịch Nguyệt một tia thương hại, bởi vì hắn quá đần cho nên mới rơi vào kế hoạch của Hoàng hậu, trở thành một con cờ trong tay bà ta, do đó mất đi cơ hội cứu muội muội. Tất cả chuyện này là do bản thân hắn tạo ra, chẳng thể trách bất kỳ kẻ nào.Trên thế giới này vốn là như vậy, có một số việc xảy ra do lỗi lầm của chính bản thân mình thì hậu quả đương nhiên phải tự mình gánh chịu.

Nàng nghiêng mặt nhìn An Kỳ Lạc, trong ánh mắt có chút ưu sầu. Vừa rồi An Cẩn Du nói ra những lời đó thật ra khiến nàng nghĩ tới cảnh hắn lúc nhỏ là món đồ chơi bị trêu đùa, khi dễ trong tay các hoàng huynh. Những tên hoàng huynh đó chẳng có chút quan hệ nào với nàng cho nên nàng có thể mặt lạnh xem bọn hắn bi thống. Nhưng An Kỳ Lạc hình như không phải không có chút quan hệ nào cho nên khi thấy hắn nhăn lông mày khi nhớ lại quá khứ đau buồn trong lòng nàng xẹt qua một tia nhàn nhạt đau lòng.

Thống lĩnh cấm vệ quân bị chính Kỳ Vương phi kéo đi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích hai người, mà Du vương gia xuất hiện trong Kỳ Vương phủ, không lâu sau thì biến mất, đến nay tung tích cũng không rõ. Chuyện này rất nhanh chóng lan ra truyền khắp trong Nguyệt thành, dĩ nhiên cũng truyền luôn vào tai Hoàng đế An Nhâm Kình, trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả bá quan văn võ trong triều tề tụ đầy đủ để thảo luận chính sự trên điện, đối với chuyện này cũng rối rít suy đoán. An Nhâm Kình âm trầm ngồi trên ngai vàng nhìn các đại thần ba hoa chích chòe đem chuyện ra bàn tán nhưng không ai giám chính thức phát ngôn một câu.

Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Dĩ nhiên bọn họ cũng chỉ có thể nói ra nói vào, nếu như bọn họ biết được chân tướng sự tình thì chẳng phải chấn động lắm sao? Mặc dù An Nhâm Kình hắn cũng không biết chân tướng sự việc là thế nào, Du Vương gia vì sao xuất hiện ở Kỳ Vương phủ, hiện tại đang ở chỗ nào, nhưng tuyệt đối chuyện không giống như những lời bọn họ đang bàn tán xôn xao!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Du Vương gia xuất hiện trong Kỳ Vương phủ, sau khi Kỳ Vương phi bắt Trần thống lĩnh đi thì biến mất không thấy gì nữa. Theo cách nhìn của vi thần trong chuyện này tất có nguyên nhân. Có thể Du Vương gia đã cấu kết cùng Kỳ vương, chuyện trộm ngọc tỷ này Du Vương gia cũng có thể không thoát khỏi liên quan. Cho nên vi thần khẩn cầu Hoàng thượng hạ chỉ điều tra rõ ràng Du Vương phủ!”

Vị đại thần này vừa mới nói hết lời thì lập tức một vị đại thần khác từ bên cạnh đi ra hướng An Nhâm Kình cung kính thi lễ một cái, sau đó nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho là có thể Du Vương gia xuất hiện ở trong Kỳ Vương phủ là một chuyện ngoài ý muốn. Hoàng thượng cũng biết Du Vương gia trời sinh tính phong lưu, đối với cô nương mỹ lệ liền thấy động lòng. Nói không chừng hắn chỉ muốn tới Kỳ Vương phủ để thấy kiều dung Kỳ Vương phi…”

Người này còn chưa nói hết lời các vị đại thần bên cạnh đã bật cười. Ai cũng biết Kỳ Vương khi ngay từ lúc vừa mới tới Lâm Nguyệt quốc này đã bị đại hỏa hủy thiêu dung mạo, nếu không phải vậy nàng cũng đã sớm trở thành trắc phi của Thái tử!

Chẳng qua vị đại thần kia vẫn không màng chú ý các đại thần xung quanh mình chê cười, vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến của mình: “Vi thần cho là Kỳ Vương phi mặc dù bị thiêu hủy dung mạo nhưng chỉ cần đeo khăn che mặt lên thì không ai phát hiện ra được dung mạo xấu xí của nàng dưới tấm khăn đó. Cho nên vi thần cho là Du Vương gia không thể nào vì cấu kết với Kỳ Vương nên mới xuất hiện ở Kỳ Vương phủ, đó quả thực là lời nói vô căn cứ!”

An Nhâm Kình rất muốn mắng to, ngươi nói những lời này mới đúng là vô căn cứ! Nhưng hắn kiềm chế được, bất động thanh sắc ngồi trên ghế rồng tiếp tục nghe đủ loại suy đoán buồn cười của các đại thần, trong lòng cười lạnh không dứt.

Tất cả mọi người rất náo nhiệt, còn Thái tử An Cẩn Mặc đứng ở vị trí đầu não dị thường trầm mặc. Hắn nhẹ nhướn mày nghĩ tới lời đại thần kia vừa mới nói. Trước mặt hắn lại vừa hiện ra bộ dạng xinh đẹp của Lam Tịch Nguyệt, nàng mang khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt thỉnh thoảng quấy nhiễu giấc mộng của hắn, thậm chí hắn không nghì ngờ chút nào chuyện Tứ đệ có thật chạy đến Kỳ Vương phủ để gặp mặt Lam Tịch Nguyệt. Hắn cũng đã từng làm như vậy không phải sao?

Hắn hối hận, vô cùng vô cùng hối hận, không nghĩ tới Lam Tịch Nguyệt cho dù bị hủy dung mạo, vẫn chói lọi như vậy, phong hoa tuyệt đại, hắn ban đầu thật sự không nên bởi vì như vậy mà đẩy nàng vào tay An Kỳ Lạc. Hơn nữa, nàng lại còn là cao thủ thâm tàng bất lộ, ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng bị nàng bắt đi trước mặt bao nhiêu là cấm vệ quân, chuyện này càng để cho An Cẩn Mặc thêm kinh ngạc không dứt.

Một người như vậy vì sao hắn lại không công đem nàng cho An Kỳ Lạc?

Đối lập với không khí bàn luận sôi nổi ở tiền điện, ở Phượng Dương cung phía sau Hoàng hậu mặt mày âm trầm ngồi trên ghế. Hôm nay Kỳ Vương phủ đã xảy ra chuyện gì bà ta cũng đều đã biết, không nghĩ tới Trần Tập Dũng thế kia lại bị một nữ nhân khống chế! Nghe nói người đó căn bản chỉ biết một chút công phu mèo cào, nếu không lúc trước làm sao không chút nào né tránh, không có người kịp thời tới cứu thì suýt chút nữa đã bị Như nhi đánh trúng rồi?


Đường đường là thống lĩnh cấm vệ quân Lâm Nguyệt quốc làm sao lại bị một nữ nhân lôi đi! Chuyện này không chỉ sỷ nhục thể diện Lâm Nguyệt quốc mà còn phá luôn kế hoạch mà bà ta đã mất công sắp xếp, thật sự quá đáng!

Quý ma ma đứng hầu bên cạnh nhìn sắc mặt đầy lo lắng của Hoàng hậu nhẹ nhàng rót một chén trà dâng trước mặt chủ nhân sau đó nhỏ giọng nói: “Nương nương, uống chén trà cho nhuận khí trước đã. Nương nương cũng chớ nên vì chuyện của Trần thống lĩnh mà tức giận ảnh hưởng đến thân thể”.

Hoàng hậu đưa tay cầm chén trà của Quý ma ma, cử chỉ uống trà ưu nhã, trong lòng giãn ra đôi chút, thần thái cũng bình thản hơn sau đó nhẹ đặt cái chén lại trên bàn, nghiêng người sang phía Quý ma ma hỏi: “Như nhi thế nào rồi?”

Quý ma ma khom người đứng hầu ở một bên nghe vậy cười nịnh nhẹ nói: “Nương nương yên tâm, Công chúa đã không có gì đáng ngại, chỉ cần điều trị thêm một thời gian ngắn nữa thân thể sẽ tốt hơn, đến lúc đó nhất định nương nương sẽ thấy một Công chúa còn khỏe mạnh, hoạt bát hơn trước kia!”

Hoàng hậu gật đầu một cái nói: “Vậy thì tốt, chỉ cần Như nhi không có chuyện gì bổn cung cũng yên lòng”.

Nghĩ đến thân thể của An Thấm Như hận ý của Hoàng hậu đối với An Kỳ Lạc lại thêm vài phần. Cũng bởi vì An Kỳ Lạc không để ý đến tình thân, vì một nữ nhân mà đánh muội muội của mình thành trọng thương! Bà ta nhất định sẽ khiến hắn vì làm chuyện ngu xuẩn mà phải trả giá thật nhiều, cả nữ nhân tới từ Thanh Tố quốc kia cũng phải trả giá, hai người đó sẽ phải cùng nhau xuống địa ngục làm một đôi vợ chồng quỷ!

Hoàng hậu đứng lên xoay người lại nhìn Quý ma ma hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào? Hoàng thượng có còn đang thảo luận cùng các vị đại thần sự việc xảy ra hôm nay trên chính điện?”

“Bẩm nương nương, đúng vậy!”

Hoàng hậu quay đầu về phía cửa sổ nhìn cảnh sắc phía ngoài, bộ dạng trầm ngâm điều gì lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới chuyện hôm nay thậm chí ngay cả Du Vương gia cũng liên quan, không biết rốt cuộc hắn vì sao xuất hiện trong Kỳ Vương phủ, nhưng có lẽ đây là một cơ hội tốt!”

Quan hệ giữa Hoàng hậu và An Cẩn Du cũng không mấy tốt đẹp, chủ yếu là bởi vì An Cẩn Du và Thái tử phát sinh xung đột, hơn nữa trong mắt Hoàng hậu bất kỳ Hoàng tử hay Công chúa nào, nếu không phải là hài tử của bà ta thì chẳng có một chút quan hệ, các Công chúa thì có thể không sao nhưng các Hoàng tử thì đều bị xem là cái gai trong mắt. Cho dù con trai cưng của mình đã giành được ngôi vị Thái tử nhưng chỉ cần những người đó còn tồn tại một ngày thì Thái tử cũng bị uy hiếp một ngày.

Đầu tiên An Kỳ Lạc cũng không ở trong tầm mắt của Hoàng hậu vì bà ta biết An Kỳ Lạc vĩnh viễn không thể uy hiếp được ngôi vị Thái tử kia, hơn nữa ánh mắt không khỏi khiến người ta sợ hãi cùng những lời đại sư đã nói qua khiến trong đầu bà ba không có ý muốn trừ khử hắn. Cứ để mặc hắn làm một Vương gia an tĩnh, nhàn tản cho đến chết cũng được, thỉnh thoảng còn có thể lợi dụng một phen. Tỷ như sự việc của Lam Tịch Nguyệt lúc trước, bà ta đương nhiên không thể để con trai mình cưới một người quái dị, nhưng nếu ra vẻ ghét bỏ thì sẽ ảnh hưởng tới quan hệ với Thanh Tố quốc, cho nên rất tự nhiên bà ta đã nhét Lam Tịch Nguyệt vào trên người An Kỳ Lạc.

Chẳng qua chuyện bà ta không ngờ tới chính là An Kỳ Lạc tựa hồ phi thường vừa lòng về Lam Tịch Nguyệt, chuyện này vẫn luôn khiến bà ta không thỏa mãn. Vì sao An Kỳ Lạc lạnh lùng như vậy lại động tâm đối với một người bị hỏa hoạn phá hủy dung mạo? Thật ra nếu bỏ qua màu sắc ánh mắt, An Kỳ Lạc chính là Vương gia tuấn mỹ nhất trong số các Vương gia. Với thân phận của hắn, nếu hắn thật sự thích thì cô Công chúa kia dù sợ hãi màu sắc ánh mắt cũng không thể phản kháng. An Kỳ Lạc đã dần trở nên không giống với trước kia, đầu tiên là đánh cho An Thấm Như bị trọng thương thiếu chút nữa đã xuống chốn cửu tuyền, tiếp đến vẻ mặt cùng thái độ của hắn bất đồng rất lớn so với dĩ vãng, dường như hắn đang che giấu cái gì đó.

Ánh mắt Hoàng hậu không ngừng lóe lên nhưng chuyện thảo luận chính sự không cho phép nữ tử góp mặt, cho nên bây dù mặc dù rất muốn biết đám người đó đang bàn bạc chuyện gì bà ta cũng không thể tham gia. Một tháng trước đã khiến Hoàng thượng hoài nghi, cho tới nay vẫn chưa ngủ lại tại Phượng Dương cung, ngàn vạn lần không thể lại chọc giận Hoàng thượng.

Bây giờ tiết trời đã vào thu, khí trời cũng chuyển lạnh hơn rất nhiều. Lam Tịch Nguyệt đang đứng bên trong chòi nghỉ mát, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng không khỏi co rúm lại một chút, đưa tay phải nhẹ nhàng chà xát, xoa bóp tay trái.

Đột nhiên có một luồng không khí ấm áp bao quanh, An Kỳ lạc đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng ôn nhu hỏi: “Nàng cảm thấy lạnh sao?”

Thân thể Lam Tịch Nguyệt nghiêng về phía sau tựa vào lồng ngực của ai đó nhẹ nói: “Chẳng qua hơi lạnh một chút mà thôi, không có gì đáng ngại”.

An Kỳ Lạc nhẹ nhàng đáp một tiếng, ôm cánh tay nàng hơi chặt hơn, nhẹ cười nói: “Ừ, để ta ôm nàng là được rồi, như vậy sẽ không còn cảm thấy lạnh”.

Lam Tịch Nguyệt không kiềm chế được cười khẽ một tiếng sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cằm An Kỳ Lạc, kế đến nhìn vào ánh mắt của hắn hỏi: “An Kỳ Lạc, ngươi có muốn làm Hoàng đế hay không?”

An Kỳ Lạc sửng sốt, không rõ sao đột nhiên Lam Tịch Nguyệt lại hỏi như vậy. Mặc dù hắn chưa hiểu chuyện nhưng cũng thành thật trả lời: “Không muốn!” Làm Hoàng đế có cái gì tốt? Không bằng sau này cùng Tịch nhi đi du ngoạn! Nhưng ngay sau đó hình như hắn nghĩ tới một chuyện gì rất trọng yếu, cúi đầu ngưng mắt nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói: “Tịch nhi, nàng hẳn phải gọi ta là tướng công! Hoặc ít nhất cũng không phải mang cả họ lẫn tên của ta ra mà gọi!”

Lam Tịch Nguyệt nhìn hắn chăm chú, nhẹ gật đầu cười, trên mặt xuất hiện chút thần sắc đùa nghịch: “Vậy tướng công, ngươi có thật không muốn làm Hoàng đế? Tại sao?”

An Kỳ Lạc trầm ngâm một chút, trên khuôn mặt xuất hiện một tia chán ghét rồi nói: “Thật sự không muốn làm Hoàng đế vì tới lúc đó sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, cơ hồ phải cưng chiều tất cả bọn họ cho dù đối phương có thích mình hay không, chỉ cần hữu dụng cho giang sơn xã tắc thì phải cưng chiều, thật buồn nôn!”

“Ách?” Trong khoảng thời gian ngắn Lam Tịch Nguyệt không thể phản ứng kịp, nhìn hắn chằm chằm, nghe hắn nói như vậy rốt cuộc là hắn cảm thấy cao hứng hay khổ sở? Hắn đối với nữ nhân không có hứng thú sao?


Cúi đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt có chút ngu ngơ khóe miệng An Kỳ Lạc hiện ra một nụ cười xấu xa, tựa đầu ép xuống thấp hơn, nhẹ cất giọng bên tai nàng: “Chẳng qua nếu như đó là Tịch nhi thì ta nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc!”

Nghe vậy Lam Tịch Nguyệt vội vàng phản ứng, cúi đầu nhìn bàn chân, trên mặt có chút ửng đỏ, tâm tình cũng có một chút rộn ràng. Nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh nàng lại khôi phục bộ dạng bình thường. Ở trong ngực hắn nàng giãy giụa mấy cái, xoay người lại đối mặt với hắn nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không muốn làm Hoàng đế vậy hãy để cho Lâm Nguyệt quốc diệt vong!”

“Được!” An Kỳ Lạc có sửng sốt nhưng ngay sau đó mở miệng đáp ứng nàng, lời thốt ra vân đạm phong khinh. Dù sao hắn đã thật sự không muốn làm Hoàng đề như vậy quốc gia này tồn tại hay diệt vong cũng có quan hệ gì với hắn đâu? Duy nhất có chuyện là nếu như Lâm Nguyệt quốc bị diệt vong hắn sẽ mất đi danh hiệu Vương gia, nhưng đó vốn chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, cho tới nay hắn chưa bao giờ để tâm.

Thấy hắn dễ dàng đáp ứng như vậy Lam Tịch Nguyệt có chút sững sờ, trong mắt từ từ xuất hiện một tầng hơi nước, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, tựa vào trong ngực hắn nói: “Cảm ơn ngươi, tướng công!”

Đây là lần đầu tiên Lam Tịch Nguyệt chủ động nép vào trong ngực An Kỳ Lạc, hơn nữa còn ôm hắn chặt như vậy khiến tâm tình hắn không nhịn được kích động. Hắn vội vàng mở hai tay cũng ôm nàng thật chặt trong lồng ngực, nhẹ hôn mấy sợi tóc của nàng, ôn nhu nói: “Nương tử ngốc này, ta đã nói rồi, chỉ cần nàng mở miệng bất kể là chuyện gì ta cũng sẽ đáp ứng!”

Bên trong Thanh Minh thành, Ti Đồ Triệt đang nhức đầu nhìn cái người luôn quấn lấy hắn không tha. Nếu như không phải vì bị thương, công lực chưa thể khôi phục lại bình thường thì hắn nhất định sẽ một chưởng đánh chết tên kia!

Khuôn mặt Khúc Vân Kỳ vô tội nhìn hắn, thành thật lắc đầu cười nói: “Nói xong rồi nhưng ta còn chưa muốn rời đi!”

Có đôi khi Ti Đồ Triệt vô cùng thống hận Khúc Vân Kỳ. Không thể không nói người này quả thật rất phiền, hơn nữa còn vô cùng bền sức bền lòng, đối với chuyện bị sỷ nhục hoặc bị phớt lờ vẫn không tỏ ra chút ý tứ muốn lùi bước, thậm chí còn có thể kéo dài cùng một loại trạng thái rất lâu.

Cho nên Ti Đồ Triệt nghe được lời nói ra của Khúc Vân Kỳ không chút do dự, khóe miệng không nhịn được co lại. Hắn đúng là quá mức thành thật! Quá mức thẳng thắn! Hít sâu một hơi sau đó Ti Đồ Triệt đưa tay chỉ về phía cửa cười nói: “Cửa ở bên kia, ngươi có thể đi, nếu không bị mang ra như lần trước nữa thì sẽ không tốt đâu!”

Nghe vậy Khúc Vân Kỳ hơi co rúm người, cẩn thận nhìn về phía cửa. Lần trước hắn bị Kim Cánh câu dẫn, sau đó nàng bảo muốn đi chơi, muốn trước tiên trói hai tay hắn lại. Kim Cánh đã muốn vậy hắn đương nhiên không phản đối, nhưng đợi đến khi cả hai chân của hắn cũng bị trói thì nàng gọi tới một đám người từ bên ngoài vào vác hắn ra y như vác một con heo vậy!

Mặc dù nói Khúc Vân Kỳ Hắn cho tới bây giờ không phải là thánh nhân nhưng hắn rất biết thương tiếc mỹ nữ. Chỉ cần trông thấy một ánh mắt của mỹ nữ, linh hồn bé nhỏ của hắn coi như đã mất! Khúc Vân Kỳ bất mãn cong miệng sau đó nhẹ nói: “Tư Đồ huynh, ngươi không phải sẽ tuyệt tình như vậy chứ? Lần trước đã rất thảm rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn để ta nếm thử lần nữa?”

“Nếu như ngươi không rời đi ta cũng không để ý, tin tưởng Kim Cánh cũng sẽ không để ý nàng lần trước đã chiếm được từ trên người của ngươi hai ngân phiếu trị giá mấy vạn lạng đâu!”

Khúc Vân Kỳ lại thêm co rúm lại, mỹ nhân kia tâm thật độc ác, quả thực đó chính là đánh cắp sinh mạng của hắn mà! Hắn nhìn Ti Đồ Triệt một cái, cẩn thận hỏi: “Vậy tiểu sư đệ của ngươi đi nơi nào rồi? Tại sao gần đây không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu?”

Câu này Khúc Vân Kỳ đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần nhưng vì muốn hắn nhanh chóng rời đi, không muốn bị hắn làm phiền thêm nữa Ti Đồ Triệt đã nhượng bộ trả lời: “Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao? Hắn đã rời Thanh Minh thành, về phần hắn đến đâu thì ta không biết, hơn nữa rất nhiều thời điểm chính hắn cũng không biết ta rốt cuộc đi nơi nào!”

A, gần đây thật nhàm chán, muốn tìm người có thể theo mình uống rượu cũng tìm không được, Khúc Vân Kỳ lại nhìn Ti Đồ Triệt làm như có chút không cam lòng nói: “Ta đi đây”.

“Ừ, đi nhanh lên một chút!” Ti Đồ Triệt không có chút ý muốn lưu hắn lại nhanh chóng hướng hắn phất tay.

Khúc Vân Kỳ giật hạ khóe miệng, ủy khuất vô cùng, Ti Đồ Triệt ngay cả trong ý nghĩ cũng không muốn lưu lại hắn dù chỉ là chốc lát! Được, nhing dáng vẻ của hắn tựa hồ bộ dạng rất bận rộn, hay là hắn đi tìm người khác gây phiền toái, nếu chọc giận người này không biết chừng bị cho nếm mùi không lấy gì làm thú vị!

Ti Đồ Triệt nhẹ nhàng trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã đuổi được tên phiền toái kia đi. Hắn đứng dậy đi tới trước bức họa trước mặt, mở ra một hốc tối rồi từ trong hốc tối đó thò tay lấy toàn bộ sổ sách, sau đó lại tiếp tục lục lọi, rất nhanh chóng, bên trong hốc tối đó lại mở ra hốc tối thứ hai. Hắn lấy một ít đồ vật trong hốc tối thứ hai đó, để vào một ít đồ vật khác sau đó để cả hai hốc tối và bức tranh khôi phục lại bộ dạng như ban đầu.

Bước tới bàn đọc sách, hắn liền cúi đầu trên trang giấy, không rõ viết ra những thứ gì. Mới vừa rồi Khúc Vân Kỳ sau năm ngày ngồi xổm ở phủ tướng quân kết quả đã tới nói với hắn một chút chuyện, thật đúng là đã phát hiện một chút chuyện tình của trưởng công chúa. Mà ở phía bên kia cũng có thám tử của Dạ Thánh môn hồi báo, hắn đem tin tức hai bên thu thập được viết lên trang giấy.

Sau nửa canh giờ Ti Đồ Triệt đã viết xong, cuộn giấy lại một chỗ rồi nhét vào bên trong ống trúc, sau đó đi tới bên cửa sổ hướng lên không trung mà huýt sáo.

Một tiếng kêu phá vỡ không gian tĩnh mịch, sau một tiếng cười của Ti Đồ Triệt một con chim đã bay đến trước mặt hắn, không ngừng quanh quẩn ở đó. Ti Đồ Triệt đưa tay nhẹ vỗ về lớp lông mượt mà của nó, sau đó đem ống trúc treo trên cổ nó rồi nói: “Phi ưng, hãy mang tin tức này đi, ta nhờ cậy cả vào nguơi, ngươi nhất định phải đem phong thư này đến tận tay Tịch nhi biết không?”

Con chim ưng hình như nghe hiểu lời của Ti Đồ Triệt cúi đầu ở trên lòng bàn tay hắn nhẹ mổ hai cái, kêu một tiếng rồi xoay người hướng thẳng lên trời cao. Mỗi lần nó đều phi thường hoàn thành tốt nhiệm vụ, dĩ nhiên lần này cũng sẽ tuyệt đối không phải là ngoại lệ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.