Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 64: Phủ tướng quân chi đấu
Lam Tịch Nguyệt cả kinh, vội vàng thu hồi ngân châm sắp sửa bắn ra, xoay người ngăn cản người kia đang tập kích bên cạnh, song chưởng đánh nhau, hai người đồng thời hướng về sau lui lại mấy bước. Bởi vì bị tập kích bất ngờ, cho nên mặc dù có thể công lực của nàng ở trên đối phương nhưng vẫn nhận lấy sự đả kích không nhỏ, nàng phải lui về phía sau ba bước cước bộ mới lần nữa đứng vững, lãnh mắt thấy bóng đối thủ cách mình mười bước.
Giờ phút này, sắc trời đã thẫm xuống, cho nên cho dù có thị lực siêu phàm, Lam Tịch Nguyệt vẫn chỉ có thể thấy đường nét mơ hồ của đối phương, mà chính nàng cũng đang giả dạng một thân nam trang, cho dù đối phương biết nàng cũng chưa chắc có thể vào lúc này nhận ra nàng.
Bên kia, Duẫn Hữu Phàm đã theo dõi Lam Tịch Nguyệt cùng người kia giao đấu với nhau, mắt thấy kẻ được cho là thích khách sẽ bị Duẫn Hữu Phàm bắt lại, Lam Tịch Nguyệt khóe miệng xẹt qua một nụ cười, ngân châm trong tay còn chưa thu hồi hướng Duẫn Hữu Phàm bắn tới. Người đối diện khuôn mặt tức giận ngó chừng Lam Tịch Nguyệt, muốn vượt qua chặn ngăn chặn nhưng đã không kịp, chỉ có thể dựa vào bản thân Duẫn Hữu Phàm tự mình tránh được, nhưng Duẫn Hữu Phàm đang cùng “thích khách” kịch liệt triền đấu, cho dù có lòng muốn tránh ra cũng tránh không nổi.
Ngân châm không chút do dự đâm vào lưng Duẫn Hữu Phàm, động tác trên tay bỗng ngừng lại, sao đang đánh đến đây tự nhiên ngừng lại khiến cho “thích khách” đang bị áp chế có thời gian thở dốc. Chỉ một chút như vậy, Duẫn Hữu Phàm liền từ chỗ chiếm thế thượng phong biến thành kẻ kế tiếp bại trận, ngân châm trên lưng đâm ngay giữa cơ thể chỗ có mấy huyệt vị trọng yếu khiến hành động của hắn chậm trễ đi rất nhiều.
Thấy tình cảnh trước mắt, Lam Tịch Nguyệt lấy một chiếc mặt nạ từ trong ngực ra, đó là chiếc mặt nạ An Kỳ Lạc đã dùng để che mặt lúc đến cứu nàng bị bắt cóc, gặp phải tình huống tương tự như vậy nàng có thể đeo lên để phòng ngừa có thể bị nhận ra. Bất quá mặt nạ này đã được Lam Tịch Nguyệt cải tạo một chút, vốn trước đây có thể che kín hết cả khuôn mặt nhưng bây giờ ánh mắt có thể lộ ra ngoài, thoạt nhìn giống như là bịt một mắt, Lam Tịch Nguyệt thích như vậy.
Mặt nạ của An Kỳ Lạc được làm rất tinh xảo, cho dù bên ngoài nhìn qua ngay cả ánh mắt cũng bị che lại, tựa hồ đeo cái mặt nạ như vậy không khác gì người mù, nhưng trên thực tế chỗ ánh mắt không thật sự bị che kín. Nơi đó có một lỗ nho nhỏ, sau khi đeo lên căn bản không cần lo lắng vấn đề có thể nhìn được hay không, vừa mới thấy cái mặt nạ đó Lam Tịch Nguyệt không thể không cảm thán người thiết kế cùng người chế tác có tài nghệ cao siêu. (là tướng công nhà chị đó, chồng tài vợ cũng thơm lây hehe)
Người đứng đối diện Lam Tịch Nguyệt thấy Duẫn Hữu Phàm tựa hồ có dấu hiệu bị đánh bại, lắc mình muốn chạy sang bên kia giúp đỡ một tay, nhưng hắn vừa di động, trước mặt của hắn đã hiện ra một cái mặt nạ, chính xác ra là một người mang mặt nạ. Lãnh mắt thấy hắn, Lam Tịch Nguyệt hờ hững nói: “Đại tướng quân cần gì vội vã như thế? Chẳng lẽ nhận định hài tử của mình nhất định sẽ bị đánh bại sao?” Không sai, người đứng ở trước mặt Lam Tịch Nguyệt chính là tướng quân chủ nhân phủ này đồng thời là phụ thân của Duẫn Hữu Phàm, Thanh Tố quốc Đại tướng quân Duẫn Duệ.
Đại tướng quân trong mắt lóe ra khặc khí dữ dội, rống lớn một tiếng hướng Lam Tịch Nguyệt tấn công, hắn mới vừa rồi chỉ thấy nàng chậm chạp không có ý tứ động thủ, lại thấy hài tử cũng nhanh chóng sắp chống đỡ không nối mới muốn qua giúp hắn. Người trước mặt này thật sự là hèn hạ, nhân lúc hai người đối chiến âm thầm hạ độc thủ, cũng không biết Phàm nhi có bị đả thương nặng hay không! Duẫn Duệ nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt trong mắt sát khí càng nhiều, hừ lạnh nói: “Hừ, âm thầm hạ thủ, ngươi có còn nhận mình là anh hùng hảo hán?”
Lam Tịch Nguyệt lãnh xuy một tiếng, vận công đỡ công kích bén nhọn của Đại tướng quân khinh thường nói: “Bản thân cho tới bây giờ cũng không có mong đợi mình là anh hùng hảo hán, cho nên những lời này của Đại tướng quân ngươi nói sai đối tượng rồi!”
Anh hùng hảo hán? Lam Tịch Nguyệt từ trước đến giờ đều khinh thường mấy từ này, so với nàng mà nói, nàng vui lòng làm một tiểu nhân hèn hạ vì đạt được mục đích có thể không chừa thủ đoạn nào. Công việc chính của đặc công chính là cần thỉnh thoảng hèn hạ vô sỉ, trên đời tuyệt đối không thể nào tồn tại một đặc công là anh hung hảo hán quang minh chính đại. Nàng là một đặc công ưu tú, cho nên, khi sự hèn hạ thức dậy tuyệt đối là một tiểu nhân hèn hạ xuất sắc, bây giờ chẳng qua có một chút thâm tình, căn bản còn không tính là hèn hạ!
Đại tướng quân nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Lam Tịch Nguyệt, không hề nghĩ nàng sẽ nói ra những lời như vậy, kẻ đó không biết mình hèn hạ vô sỉ, lại càng không biết công phẫn vì lời đả kích sao! Lực công kích trên tay cũng mãnh liệt thêm rất nhiều, trên người lại càng tản ra mong muốn đưa Lam Tịch Nguyệt vào chỗ chết.
Chinh chiến sa trường nhiều năm, giết người đối với hắn mà nói căn bản không phải là vấn đề to tát, huống chi đây còn là một tiểu nhân hèn hạ khiến cho hắn chán ghét đến như thế, tiểu nhân hèn hạ này lại còn dám can đảm xông vào phủ tướng quân dùng chiêu thức bỉ ổi ám toán hài tử nhà hắn, quả thực mạng người này không thể tha!
Chống lại công kích mãnh liệt của Đại tướng quân, Lam Tịch Nguyệt trong nháy mắt có chút chịu không nổi, đánh nhau một lát mới từ từ thích ứng sự hung mãnh của hắn, chẳng qua trên người hắn phát ra hơi hướng của máu tanh làm cho nàng có chút sợ. Là Đại tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường, luồng khí giết chóc cùng máu tanh trên người hắn vô cùng mãnh liệt, số người bị hắn giết hẳn là ngay cả chính hắn cũng không nhờ nổi con số khổng lồ đó là bao nhiêu?
Trong quá trình đánh nhau, Đại tướng quân cũng kinh ngạc về nội công thâm hậu của đối thủ, dĩ nhiên ngay cả hắn cũng có thể đánh không thắng nổi, mà sự thật chính là lúc cùng Đại tướng quân đánh nhau Lam Tịch Nguyệt cũng không xuất ra hết mười thành công lực.
Từ sau khi bị thương, nhất là sau khi đoạt nàng trở về từ tay Duẫn Hữu Phàm, An Kỳ Lạc bắt đầu tìm một lượng lớn dược liệu cực phẩm luyện công trị thương để phục vụ cho Lam Tịch Nguyệt, điều này làm cho Lam Tịch Nguyệt trong quá trình vận công chữa thương công lực tăng lên đáng kể, đợi đến lúc nội thương trị lành công lực của nàng cũng nâng ột phần lớn. Lam Tịch Nguyệt vừa mừng vừa sợ, đồng thời An Kỳ Lạc cũng an tâm một chút, chỉ cần công phu của nàng khá hơn, khả năng tên kia lại muốn đem nàng cướp đi sẽ nhỏ hơn, trừ phi nàng muốn chính mình bị cướp đi. Cho nên, lúc trước nàng chỉ có thể hơi thắng Duẫn Hữu Phàm, bây giờ cho dù là chống lại Đại tướng quân, cũng có thể dành phần thắng.
Mà đang lúc Lam Tịch Nguyệt cùng Đại tướng quân đánh nhau không thể tách rời ra đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Lam Thanh Nguyệt kia: “A! Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
Nghe vậy, Đại tướng quân cả người run lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Duẫn Hữu Phàm đối diện đang cùng một người khác đánh nhau, sau đó thấy miệng nhi tử của mình phun ra một ngụm lớn máu tươi. Thấy thế, Đại tướng quân rống lớn một tiếng tung người bay về phía Duẫn Hữu Phàm, cũng không để ý Lam Tịch Nguyệt bên cạnh sẽ nhân cơ hội tấn công hắn hay không.
Đại tướng quân ôm Duẫn Hữu Phàm trong ngực lay lay, giọng nói gấp gáp: “Phàm nhi, ngươi làm sao vậy? Mở mắt ra, có nghe thấy hay không!” Hắn biết là “thích khách” xông vào trong phủ không đủ khả năng làm Phàm nhi bị thương đến hộc máu như vậy, hơn nữa trước đó Phàm nhi cũng không có biểu hiện bị yếu thế, giải thích duy nhất chính là đối thủ mới cùng hắn giao đấu vừa rồi đã bắn ra ám khí trúng yếu huyệt của Phàm nhi. Lúc đó trời đã tối nên không thể thấy rõ đó là loại ám khí gì, chỉ thấy chút hàn quang lóe lên sâu kín nhằm vào nhi tử của mình.
Lam Tịch Nguyệt thật ra cũng cũng không muốn thừa dịp Đại tướng quân không đề phòng mà toan tính cơ hội hạ thủ, mục tiêu của nàng cũng không phải là Đại tướng quân, chẳng qua hắn đột nhiên xuất hiện ngăn cản hành động của nàng nàng nàng mới phản kích. Bây giờ thấy Duẫn Hữu Phàm miệng phun máu tươi, trong lòng nàng cũng không khỏi đau xót, xem ra ngân châm đã đâm trúng đại huyệt khác trên lưng hắn, nếu không Duẫn Hữu Phàm cũng không bị cái tên kia đánh iệng phun máu tươi. Nếu quả thật như vậy, Duẫn Hữu Phàm có thể chống đỡ đến bây giờ coi như đã là cực hạn, sau này sợ rằng nguyên khí tổn thương nặng nề. Lúc ấy Lam Tịch Nguyệt cũng chỉ muốn giúp cái tên kia, tránh cho hắn chết sẽ quá khó nhìn, hơn nữa cũng có thể để cho bọn họ tưởng nàng là đồng bọn, không nghĩ đã chệch tay khiến Duẫn Hữu Phàm tổn thương nguyên khí.
Nàng hướng Duẫn Hữu Phàm có ý xin lỗi, mà cái tên kia sau khi Duẫn Hữu Phàm hộc máu cũng không công kích thêm, Đại tướng quân lúc ấy sắp đuổi tới nơi, hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, đột nhiên sau đó xoay người thừa dịp náo loạn thoát khỏi phủ tướng quân. Lam Tịch Nguyệt cũng không còn tâm tư muốn đối phó Lam Thanh Nguyệt nữa, tràn đầy xin lỗi nhìn Duẫn Hữu Phàm đã lâm vào hôn mê một cái, xoay người rồi rời đi. Cho dù phía sau có truy binh, chỉ cần nàng muốn đi nhất định không người nào có thể ngăn cản.
Bên trong phủ tướng quân trạng thái hỗn loạn, phân nửa thị vệ lên đường đuổi theo hai gã khách không mời mà đến, những bọn hạ nhân khác loạn thành một đoàn, hai vị Công chúa mắt đẫm lệ, tràn đầy lo lắng nhìn Duẫn Hữu Phàm trong hôn mê không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Có người vội vàng chạy đi mời thái y. Đại tướng quân đã kiểm tra thân thể Duẫn Hữu Phàm nhiều lần phát hiện ám khí ở trên lưng của hắn. Ngân châm bây giờ đã bị Đại tướng quân cẩn thận rút ra.
Tránh khỏi sự truy xét của thị vệ phủ tướng quân, cũng thành công bỏ rơi tùy tùng của Khúc Vân Kỳ, Lam Tịch Nguyệt chậm rãi đi ở trên đường, sắc trời đã tối, những cửa hàng bên cạnh trừ mấy nơi đặc thù như tửu lâu, khách điếm, thanh lâu, những chỗ khác căn bản cũng đã đóng cửa.
Lam Tịch Nguyệt cũng không còn tâm tư đi quản những chuyện không liên quan đến nàng này, chỉ thật sự có chút lo lắng cho Duẫn Hữu Phàm. Vốn là chỉ là muốn làm nhầm lẫn đầu mối truy xét của phủ tướng quân một chút để bọn họ tưởng nàng là đồng bọn của “thích khách”, nếu không nàng sao lại trợ giúp hắn đối phó Duẫn Hữu Phàm? Không ngờ đã thương tổn Duẫn Hữu Phàm. Nếu như chỉ là một chút đả thương, nàng căn bản là sẽ không cần để ý, nhưng mới rồi thấy bộ dạng Duẫn Hữu Phàm, sợ rằng không chỉ là vết thương nhỏ đơn giản như vậy. Bây giờ nàng cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi ở trong lòng, bản thân muốn không muốn đả thương hắn, nhưng vẫn làm thương tổn hắn, hơn nữa chỉ sợ nguyên khí cùng công lực của hắn cũng bị hao tổn không ít!
Hít sâu một hơi, đã trễ thế này, cũng cần phải trở về, An Kỳ Lạc mặc dù nói có bận rộn rất nhiều chuyện, cơ hồ không có thời gian theo nàng, nhưng đã trễ thế này cũng có thể phát hiện nàng không ở đó, không biết phát hiện không thấy nàng hắn có phản ứng thế nào. Nhưng ngàn vạn lần, sau này không cho nàng rời đi bên cạnh hắn bán kính một thước thì sao!
Nghĩ đến An Kỳ Lạc, vẻ mặt Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhu hòa một chút, tâm tình tựa hồ cũng khá hơn một chút, bất đắc dĩ thở dài, xoay người hướng chỗ Dạ Thánh môn đi tới. Ở Thanh Tố quốc cũng có Dạ Thánh môn, tựa hồ ở bất kỳ nơi nào hơi chút phồn hoa đều có Dạ Thánh môn xuất hiện nhưng hình như không có ai biết rốt cuộc chỗ nào mới là cứ điểm tối trọng yếu của Dạ Thánh môn.
Chuyển cắn môi dưới, đối với Dạ Thánh môn mà nói chỗ quan trọng nhất là đâu? Cái này ngay cả nàng cũng không biết, hôm nào có thời gian đi điều tra một chút mới được, chẳng qua gần đây không có thời gian, nàng rất bận rộn. Bụng có chút đói, nhưng sờ sờ trên người nàng phát hiện mình hôm nay lúc ra cửa đã quên mang ngân lượng, không thể vào tửu lâu ăn uống chỉ có thể bước nhanh về Dạ Thánh môn.
Lúc nàng trở lại Dạ Thánh môn còn chưa phải là quá muộn, nhưng thời gian ăn tối đã qua, ở cổ đại, tất cả mọi người ăn cơm tối rất sớm, hình như chỉ cần trời mới kịp tối phần lớn cũng đã ăn xong cơm tối rồi. Lam Tịch Nguyệt lén lút hướng gian phòng của mình đi tới, nàng về phòng trước tiên phải đổi lại y phục trên người, còn có mấy nét vẽ trên mặt cũng phải xóa đi hết.
Lúc đi tới cửa nàng hướng khắp mọi nơi nhìn một chút, thấy xung quanh không có những người khác, nói cách khác không có người nào đã bắt gặp, nàng liền thích thú đẩy cửa đi vào. Nhưng cái nàng không nghĩ tới chính là mới vừa đẩy cửa ra, một bàn chân đã thò vào, cái chân còn lại vẫn đang ở ngoài cánh cửa, một thanh âm truyền đến trong lỗ tai: “Nàng trở lại rồi à?”
Chân Lam Tịch Nguyệt đang rảo bước tiến vào bên trong phòng theo bản năng lui trở về, đột nhiên rơi vào nơi ấm áp hoài bão, An Kỳ Lạc tiến tới bên tai của nàng nhẹ giọng hỏi: “Nàng không phải vẫn còn muốn đi ra ngoài đấy chứ?”
Từ trong ngực của hắn nàng tránh ra ngoài, không thèm nhìn hắn một cái, sờ soạng đi vào bên trong phòng, ở trong bóng tối, một mùi thơm của thức ăn mùi chui vào trong mũi của nàng, ngay sau đó cả gian phòng cũng bừng sáng lên. Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn An Kỳ Lạc đứng ở bên cạnh đốt nến, chỉ vào đầy bàn thức ăn hỏi: “Nơi này tại sao còn thức ăn? Ngươi còn chưa có ăn cơm sao?”
An Kỳ Lạc buông hộp quẹt trong tay xuống, đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt kéo tay nàng cùng ngồi xuống, cười nói: “Đúng vậy a, còn chưa có ăn cơm tối đâu, ta đang đợi nàng trở lại cùng ăn”.
Sửng sốt một chút, trong lòng Lam Tịch Nguyệt có chút nhàn nhạt cảm động, yên lặng nhìn ánh mắt An Kỳ Lạc, một lúc sau mới mở miệng nói: “Ngươi không hỏi ta đã đi đâu sao?”
An Kỳ Lạc cười đem một đôi đũa đặt trên tay Lam Tịch Nguyệt, lại để một bát cơm trên tay kia của nàng, dùng đũa của mình gắp rất nhiều món ăn vào bát của nàng, ý bảo nàng ăn nhanh lên một chút. Hắn thong thả cười thong thả nói: “Ta biết sau khi đến Thanh Tố quốc nàng nhất định sẽ có việc cần hoàn thành, nếu như nàng muốn nói cho ta biết nhất định sẽ nói, nếu như không muốn nói ta sẽ không miễn cưỡng nàng”.
Lam Tịch Nguyệt cẩn thận địa đánh giá vẻ mặt hắn, sau đó nhàn nhạt đáp một tiếng: “Nga!” Sau đó không nói thêm gì nữa, nàng cúi đầu an tĩnh ăn cơm, thật sự từ lúc đi ra ngoài đến bây giờ nàng chưa hề ăn cơm, lại cùng Đại tướng quân đánh một trận bây giờ vừa đói vừa mệt!
Thấy Lam Tịch Nguyệt quả nhiên là an tĩnh ăn cơm, cái gì cũng không nói, An Kỳ Lạc cúi đầu cảm thấy mất mát, cũng chậm rì rì mới gắp nổi mấy hạt cơm. Hắn thật sự rất muốn biết, nhưng cảm thấy có một số việc không phải hắn có thể giúp, hơn nữa hắn cũng không muốn để cho Tịch nhi cảm thấy ở chung một chỗ với hắn không có lấy một chút tự do cho nên mới phải nói như vậy, thật ra thì trong lòng vẫn mong đợi nàng có thể nói với hắn nàng đã ra ngoài làm gì.
Nhưng nàng thật sự không có nói gì cả, làm sao bây giờ? Thật… thật rất mất mát a! Cho dù không nói mọi chuyện cần thiết với hắn, cho dù không bảo hôm nay đi ra ngoài làm chuyện gì, chỉ cần mở miệng nói chuyện với hắn là được mà. Hắn hôm nay đến Thanh Minh thành đã bắt đầu bận rộn chuyện của Dạ Thánh môn, vất vả, bận rộn xong đương nhiên là muốn tới gặp để hôn nhẹ nương tử, nhưng nương tử đã không thấy đâu.
Không phải là chưa tính đến việc sẽ không thấy nàng, dù sao hắn đã sớm đoán nàng không thể nào đang ở bên trong Dạ Thánh môn, nếu cũng đã đến Thanh Minh thành, nàng nhất định sẽ có một ít chuyện muốn làm, vậy thì hắn chờ nàng trở lại, nhưng sau khi trở về nàng cứ cúi đầu ăn cơm không thèm liếc hắn một cái, hắn lân la nhìn nàng nhỏ giọng hỏi: “Tịch nhi, nàng thật không nói với ta sao?”
Lam Tịch Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt có một chút xíu không giải thích được.
Thấy cái bộ dáng này của nàng, An Kỳ Lạc vội vàng vừa lắc đầu vừa nói: “Ta không có ý tứ gì khác, chỉ cần nàng không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa, ta chỉ là.. chẳng qua là quan tâm một chút thôi mà!”
Nhấp nhẹ môi dưới, khóe miệng Lam Tịch Nguyệt xuất hiện nụ cười nhẹ nếu không chú ý chắc chắn không thể nhìn thấy, nàng còn đang thắc mắc sao vừa rồi An Kỳ Lạc hào phóng thế, nhìn bộ dạng hắn nói xong mới biết là tò mò chết đi được mà còn làm bộ làm tịch. Nói xong An Kỳ Lạc biết điều một chút cúi mặt ăn cơm, nàng định không nói chuyện nữa nhưng lại đột nhiên mở miệng: “Ta mới vừa rồi ở bên trong phủ tướng quân cùng Đại tướng quân Duẫn Duệ đánh một trận”.
An Kỳ Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút sững sờ nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có nét vui mừng, nàng đã nói với hắn. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn phai nhạt xuống vì nghĩ tới phủ tướng quân không phải là nhà Duẫn Hữu Phàm sao? Nàng tại sao phải đến nơi đó? Hơn nữa còn cùng Đại tướng quân đánh nhau, không biết có bị thương không?
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng buông xuống bát đũa, tiến tới trước Lam Tịch Nguyệt lôi kéo nàng tỉ mỉ kiểm tra, vẫn không quên hỏi: “Làm sao cùng Đại tướng quân đánh nhau? Vậy nàng có bị thương không?”
Lam Tịch Nguyệt có chút bất đắc dĩ giật cái tay đang để trên người nàng xuống, lắc đầu nói: “Ta không sao, cũng không có bị thương. Về phần tại sao cùng Đại tướng quân đánh nhau, đó là bởi vì ở ta muốn động thủ đối với Lam Thanh Nguyệt vừa lúc bị hắn phát hiện, hắn tới ngăn cản, sau đó ta liền cùng hắn đánh nhau”.
Bỗng nhiên An Kỳ lạc có chút không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Lam Thanh Nguyệt?” Không phải đi gặp Duẫn Hữu Phàm sao? Bất quá Lam Thanh Nguyệt bây giờ là nương tử của Duẫn Hữu Phàm, nàng muốn động thủ đối với nàng ta, chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, trong đầu An Kỳ Lạc liền tranh thủ vứt đi ý nghĩ không hợp lý này, hắn còn nhớ rõ Thanh Tố quốc Hoàng hậu giết mẫu thân của Tịch nhi, mà Lam Thanh Nguyệt lại là Hoàng hậu nữ nhi, thì ra là vì vậy! Tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, khuôn mặt thương yêu nhìn nàng hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”
Lam Tịch Nguyệt lắc đầu, lực đạo nắm chiếc đũa trên tay gia tăng rất nhiều, trong mắt hàn quang lóe lên, lạnh lùng nói: “Không cần, ta bây giờ còn chưa muốn giết nàng ta, đợi đến lúc nàng ta không còn chỗ nào hữu dụng giết cũng không muộn.”
Vốn người giết mẫu thân của nàng là Hoàng hậu, theo lý mà nói, hoàng hậu nữ nhi, cũng chính là Lam Thanh Nguyệt hẳn là không có bất cứ quan hệ nào, nhưng bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, trong tất cả hoàng tử công chúa tập trung khi dễ nàng Lam Thanh Nguyệt là người hăng hái nhất. Lam Tịch Nguyệt thoáng thấy được bóng dáng của Hoàng hậu trong con người nàng ta. Thật không hổ là nữ nhi bảo bối của Hoàng hậu, nhưng Lam Thanh Nguyệt cũng đáng thương, là Hoàng hậu nữ nhi thì nhất định sẽ trở thành công cụ để nàng trả thù Hoàng hậu.
Đối với chuyện của nàng và Hoàng hậu, An Kỳ Lạc không thể xen vào bởi vì biết nàng muốn tự mình đối phó. Hắn chỉ có thể lựa chọn chờ thời điểm nàng cần trợ giúp sẽ hết sức hỗ trợ, phàm là thương tổn hoặc là có ý đồ thương tổn nàng, hắn sẽ không bỏ qua, nhưng nếu trước mắt thấy nàng muốn tự mình đối phó như vậy hắn đương nhiên sẽ không giành mất cơ hội của nàng. Đối với cừu nhân, đích thân động thủ mới tương đối thú vị, cũng càng thêm xả được mối hận thù.
Khái niệm mẫu thân là thế nào hắn cũng không rõ, nhưng hắn biết chắc hẳn rất ấm áp. Lúc còn rất nhỏ hắn đã biết như vậy, bởi vì khi thấy các hoàng huynh khác lúc được mẫu thân của mình thương yêu luôn cười đặc biệt vui vẻ, đáng tiếc hắn ngay cả chút tình cảm này cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Lam Tịch Nguyệt là người đã cho hắn cảm giác ấm áp chưa bao giờ có, nếu có người muốn ám hại nàng hắn nhất định sẽ ghi hận rồi đem người kia băm thây vạn đoạn.
Đột nhiên An Kỳ Lạc nương đầu đến bờ vai của Lam Tịch Nguyệt, mặt hướng xuống đất lẩm bẩm làm như tự nhủ: “Nếu như, nếu như mẫu thân của ta còn sống, không biết mẫu thân có ghét bỏ đôi mắt của ta hay không?”
Lam Tịch Nguyệt bỗng giật mình, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện chưa xảy ra làm sao biết kết quả thế nào, chỉ cần mình không chê mình là đủ rồi”. Có lẽ nàng an ủi hắn, nếu như mẫu thân của hắn còn sống nhất định sẽ không ghét bỏ ánh mắt của hắn. Nhưng nàng không thể khẳng định như vậy, hơn nữa nàng cho tới bây giờ cũng không biết mẫu thân của hắn là hạng người gì, cho dù chỉ là an ủi, nàng cũng không muốn nói những lời không chắc chắn.
An Kỳ Lạc cũng đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng thật chặt, đầu vẫn tựa trên vai của nàng, mặt vẫn hướng xuống đất, thanh âm buồn bực nói: “Bất quá không có quan hệ gì cả? Chỉ cần Tịch nhi không chê là được”.
Trên mặt Lam Tịch Nguyệt hiện lên thần sắc mất tự nhiên, đưa tay đẩy đầu hắn ra, cầm lấy bát đũa đang để trên bàn chuyên tâm ăn cơm, sắc mặt có một chút ửng đỏ. An Kỳ Lạc một tay chống cằm, cẩn thận ngó chừng mặt Lam Tịch Nguyệt nghiên cứu, được một lúc khóe miệng lóe lên vẻ cười xấu xa, tiến tới trước mặt nàng làm như phát hiện ra bí mật gì kinh thiên động địa: “Tịch nhi, ta thấy mặt nàng có chút hồng hồng!”
Nghe vậy, khóe miệng Lam Tịch Nguyệt hé một chút, ngẩng đầu lên lạnh lùng ngó chừng biểu hiện trên mặt An Kỳ Lạc như vừa khám phá ra chuyện trọng đại, thẳng tránh được tay hắn, mặt lạnh như băng khiến người ta dựng cả tóc gáy, sau đó lãnh đạm nói: “Mặt vốn chính là phải có chút màu hồng, nếu không là người chết à”
An Kỳ Lạc rất nhanh tỏa ra sự ấm áp, một chút lạnh như băng của nàng có là cái gì đâu? Khuôn mặt cười đến ngu ngơ, dùng sức gật gật đầu nói: “Đúng đúng, Tịch nhi nói đúng cực kỳ, mới vừa rồi hẳn là ta nhìn lầm rồi!”
Lam Tịch Nguyệt nhấp miệng, thân thể khẽ nghiêng đi không để ình ngó thấy cái mặt hắn, cúi đầu bắt đầu vô cùng chuyên tâm ăn cơm, An Kỳ Lạc cũng không thèm để ý, vẫn cười khúc khích, không quên giúp nàng gắp món ăn nàng thích. Lam Tịch Nguyệt đã cố gắng không để sự chú ý của mình đặt vào trên người hắn, nhưng hắn luôn muốn tới quấy rầy, làm sao bây giờ? Nàng muốn để bát đũa xuống cùng hắn lý luận một chút nhưng lại từ bỏ, nàng từ lúc nào trở nên không có quyết tâm như vậy rồi? Thôi nhịn một chút rồi nói sau!
Lam Tịch Nguyệt đang nghiến răng nghiến lợi cố đè nén mong muốn đánh cho đầu An Kỳ Lạc sưng to như đầu heo, nhưng An Kỳ Lạc nửa điểm cũng không thấy tự giác, vẫn dùng ánh mắt cực độ vô sỉ đánh giá nàng, gật đầu nói: “Không nghĩ Tịch nhi giả trang thành nam tử cũng chói lọi như vậy, ngay đến ta có so đo sợ cũng không bằng nàng”.
Trong mắt hắn, bất kể Lam Tịch Nguyệt mặc trang phục gì cũng phi thường chói lọi, chỉ cần có thể nhìn nàng cũng đã cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Câu nói kia của hắn lọt vào trong tai làm cho người ta hết sức buồn bực, khiến nàng ngay cả cơm cũng nuốt không vô, rốt cục buông bát đũa xuống, xoay người lại nhìn hắn nói: “Ăn cơm nhanh lên một chút sau đó cùng ta vào hoàng cung!”
An Kỳ Lạc sửng sốt, vội vàng ngồi thật thẳng, bát đũa không biết đã thả đó bao lâu nhanh chóng cầm lên và lấy và để cơm trong bát, Tịch nhi gọi hắn cùng đi, thật là vui! Đêm khuya hôm nay hình như không có ánh trăng sáng, gió thổi che mây, không phải là một đêm rất tốt để giết người sao? Tịch nhi không phải muốn hắn cùng nàng đi giết người đấy chứ? Nếu quả thật như vậy, hắn cũng nguyện ý, Tịch nhi muốn giết người, hắn nhất định sẽ án binh bất động để nàng giải quyết!
Trong bóng tối, hai thân ảnh nhằm hướng hoàng cung bay vút. Hai người trang phục toàn thân màu đen, che mặt nạ trắng. Lam Tịch Nguyệt vẫn dùng cái mặt nạ đã được sử dụng lúc ở phủ tường quân, nói chính xác đó là cái bịt mắt.
Lúc chuẩn bị, An Kỳ Lạc đối với cái bịt mắt Lam Tịch Nguyệt lấy ra thật sự yêu thích không buông tay, nếu như không vì thời gian có hạn, Lam Tịch Nguyệt lại không muốn chờ hắn ngồi đó mày mò bắt chước đục đẽo cái mặt nạ tương tự thì bây giờ nhất định hắn đã được đeo công cụ cải trang giống nàng như đúc. Nhưng chỗ ánh mắt sẽ vẫn phải giữ lại, dù sao nếu hắn để lộ ánh mắt ra cho người ta thấy cái mặt nạ đó coi như chẳng khác nào không mang!
Dọc đường đi, cơ hồ toàn bộ tâm tư An Kỳ Lạc bỏ vào cái mặt nạ của hai người, dưới mặt nạ ẩn giấu nụ cười ngây ngốc, hôm nay sau khi trở về hắn nhất định phải thay đổi mặt nạ của mình một chút để giống cái của Tịch nhi, như vậy đợi đến sau này hai người bọn họ cùng đi sẽ mang hai cái mặt nạ giống nhau, thật tốt nha! (hì hì, càng ngày anh ấy càng giống trẻ con)
Lam Tịch Nguyệt quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua, An Kỳ Lạc rõ ràng không để tâm tư vào chuyện chính sự, nhấp miệng, lạnh nhạt nói: “An Kỳ Lạc, ngươi có muốn đi về trước hay không?”
Hắn vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, ta sẽ cùng theo bảo vệ nàng!”
Lam Tịch Nguyệt khinh thường xuy một tiếng, bảo vệ nàng ư? Nàng từ nhỏ lớn lên ở đây, bình thường rất ít đi ra ngoài nhưng cũng đã sớm quen thuộc nơi này, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không cần sự bảo vệ của người khác, đến khi đó còn không biết ai bảo vệ ai đâu! Cho dù công phu An Kỳ Lạc khá hơn, lúc gặp chuyện so ra khẳng định kém hơn vì nàng vốn đã quen thuộc đối với nơi này, chỉ sợ nàng còn phải đi trước dẫn đường!
Chuyển hướng hướng tới tẩm cung của Hoàng hậu, khuya hôm nay mục tiêu của nàng chính là Hoàng hậu nương nương, lúc chập tối còn chưa động thủ được với Lam Thanh Nguyệt, đêm khuya hẳn nên hạ thủ với Hoàng hậu nương nương. Nàng thật sự có chút không nỡ giết người, nếu cứ như vậy mà giết có phải có một chút đáng tiếc hay không? Nữ nhân đó đúng là tốt số.
Nghĩ tới đây, cước bộ dừng lại, An Kỳ Lạc đi theo phía sau cũng ngừng lại, không giải thích được nhìn nàng hỏi: “Tịch nhi, tại sao? Làm sao đột nhiên dừng lại?”
Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng nhìn hướng tẩm cung của Hoàng hậu lạnh nhạt nói: “Không muốn bỏ qua cho nữ nhân đó dễ dàng như vậy, muốn giết cũng không thể giết một cách tùy tiện, ít nhất phải làm cho chính miệng Hoàng hậu thừa nhận năm đó đối với mẫu thân nàng đã làm những chuyện gì”. Còn có người gọi là phụ hoàng kia, hắn luôn miệng nói yêu mẫu thân nàng, tuy nhiên không hề điều tra sự thực cái chết của ái phi, tin ngay lời nói mê hoặc của Hoàng hậu, thậm chí đổ hết tất cả sai lầm lên người nàng, vậy cũng nói là yêu mẫu thân nàng sao?
Có thể, đích xác là lỗi của nàng, nếu như nàng không ra đời lúc đó, Hoàng hậu căn bản không tìm được cơ hội hạ độc mẫu thân, nhưng nếu phụ hoàng ở trong cung lúc nàng chào đời không phải mẫu thân nàng sẽ được bảo vệ tốt sao.
An Kỳ Lạc tràn đầy đau lòng nhìn thần sắc không ngừng biến hóa của Lam Tịch Nguyệt, đưa tay giữ lại bàn tay nhỏ bé, nhẹ nói: “Nàng nghĩ xử trí Hoàng hậu như thế nào? Chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ làm được”. Nếu như nàng không nói, hắn cũng nhất định sẽ giúp nàng làm được.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tối như mực, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, tất cả ánh sáng bây giờ đều là ánh đèn lọt qua khe cửa nội cung. Nhất là bên trong mấy cung điện chính yếu, đèn đuốc lại càng rực rỡ. Nơi Lam Tịch Nguyệt từng ở mười sáu năm quả thực so sánh với lãnh cung còn lạnh lẽo hơn mấy lần. Trong lãnh cung còn có phi tử bị giáng chức hoặc bị phế thỉnh thoảng nổi điên, mà nàng ở trong viện thì vĩnh viễn chỉ có một mình yên tĩnh. Đang lạnh lùng nhìn hướng Phượng Nghi cung nàng lại đột nhiên xoay đầu nhìn An Kỳ Lạc nói: “Ta muốn tới nơi trước kia ta từng ở!” Không biết nơi đó còn hay mất, nơi đó so với lãnh cung tuyệt đối chỉ có lạnh hơn, bình thường không có người ra vào, để ở đó một ít đồ vật không còn gì tốt hơn.
An Kỳ Lạc cũng không biết Lam Tịch Nguyệt đột nhiên muốn đi nơi nào, nhưng hắn cũng rất muốn biết chỗ trước kia Tịch nhi ở, mà cho dù không muốn cũng phải đi theo, yêu cầu của nương tử bảo bối đương nhiên không thể nói không. Gật đầu một cái, ý bảo nàng ở phía trước dẫn đường, cho dù hoàng cung này không khác mấy so với hoàng cung Lâm Nguyệt quốc nhưng hắn không ở đây làm sao thông thạo đường đi lối lại.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, lại cũng biết Lam Tịch Nguyệt ở Thanh Tố quốc là một Công chúa thất sủng, không có được đãi ngộ tốt, tất nhiên chỗ ở cũng không thể tốt, nhưng khi An Kỳ Lạc thấy chỗ lụi bại này không nhịn được kinh ngạc. Cái chỗ này, nói khó nghe một chút, là chỗ cho người ở sao? Tịch nhi còn ở nơi này mười sáu năm, từ lúc mới được sinh ra đã bắt đầu ở đây, nàng đã quá chịu ủy khuất hay là Thanh Tố quốc hoàng đế quá ác tâm đây?
Tịch nhi cũng không sai, không phải sao? Nàng không có ánh mắt giống hắn, cho nên sẽ không bị coi là yêu quái, nhưng tại sao phải chịu cảnh như vậy? Nghĩ tới đây, An Kỳ Lạc không khỏi có chút ảm đạm, nói cho cùng, hắn cũng không làm sai điều gì, chẳng qua ánh mắt so với người khác có chút bất đồng mà thôi, tại sao phải chịu cảnh như vậy?
Đem Lam Tịch Nguyệt ôm vào trong ngực, ở bên tai của nàng nhẹ nói: “Tịch nhi đã chịu ủy khuất rồi”.
Lam Tịch Nguyệt quay đầu đi có chút kỳ quái nhìn hắn, cười khẽ một tiếng nói: “Tại sao nói như vậy? Thật giống như cũng là người làm điều gì sai trái như ngươi a, thật ra thì ta tình nguyện ở chỗ này, không muốn ở trong mấy cái cung điện kia một chút nào, ở một mình thật không tệ”. Ít nhất sẽ không làm người khác chú ý, đang lúc làm rất nhiều chuyện cũng sẽ không bị dễ dàng phát hiện, thật rất tốt!
An Kỳ Lạc nhẹ gật đầu cười nói: “Đúng vậy a, chúng ta giống nhau, cũng ở một mình, bất quá, chỗ ta ở so với nơi này khá hơn!” Cho dù bị đồn đại trong dân chúng là yêu quái ác ma, hắn vẫn được hưởng thụ vinh hoa phú quý mà một Hoàng tử được hưởng, bởi vì không ai dám khấu trừ chi tiêu của hắn.
Lam Tịch Nguyệt từ trong ngực của hắn tránh ra, đi vào bên trong phòng. Cái chỗ này sau khi nàng đi chắc chắn vẫn không có người tiếp theo có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Tin tưởng ở góc hẻo lánh này trong hoàng cung bình thường sẽ không có người nhớ đến, càng thêm sẽ không có người nguyện ý chạy đến nơi đây, muốn ở đây sao, ngay cả người điên cũng không chấp nhận chịu sỉ nhục như vậy!
Cái chỗ này, chắc không có người nào để ý mấy tháng rồi, nhìn qua càng thêm cũ rách, tựa hồ không cẩn thận sẽ sụp đổ, trong phòng bàn, tủ, bát đũa tùy ý để, phía trên tích đầy tro bụi, còn có có thể thấy bao nhiêu mạng nhện giăng chằng chịt khắp phòng. Lam Tịch Nguyệt cẩn thận vạch mạng nhện ở trước mặt hướng khuê phòng đi tới, đồ nàng muốn tìm đang ở đây.
Cảm giác An Kỳ Lạc hình như không đi theo phía sau nàng vào bên trong nhà, Lam Tịch Nguyệt không giải thích được xoay người nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hắn đang ngồi chồm hổm ở bên kia không biết đang có chuyện gì. Nàng nhẹ nhíu hạ mi, nhìn bóng lưng An Kỳ Lạc nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
An Kỳ Lạc nghiêng người nhìn Lam Tịch Nguyệt tay chỉ vào mấy bồn cây tiên nhân chưởng bên cạnh hắn nói: “Tại sao nơi này trừ những cây tiên nhân chưởng ra không có bất kỳ hoa cỏ nào khác?”
Nàng nhấp môi dưới, nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta không thích những thứ hoa cỏ kia”. Còn có một nguyên nhân chính là trừ cây tiên nhân chưởng… bất kể hoa cỏ nào nàng cũng loại ra hết. Dĩ nhiên, cái nguyên nhân này nàng chắc là không muốn nói với An Kỳ Lạc, nói nhiều thẹn thùng a!
Nghe vậy, An Kỳ Lạc cũng không có phát biểu hay bình luận gì, chẳng qua nhàn nhạt “Nha” một tiếng, sau đó một tay nhẹ vỗ vỗ cằm tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới mở miệng nói: “Hóa ra toàn bộ thực vật khác đều bị nàng loại bỏ sao?”
Lam Tịch Nguyệt không rõ hắn tại sao muốn hỏi những chuyện này, cả người nhìn qua cũng thấy kỳ quái, không giải thích được nhìn hắn nhưng vẫn gật đầu hồi đáp: “Đúng, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Nhận được đáp án mình muốn, An Kỳ Lạc liền từ chỗ đó đứng lên, cười híp mắt đi vào bên trong nhà, đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt kéo tay nhỏ bé của nàng cười híp mắt nói: “Không có gì, chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Tịch nhi nàng tới nơi này có chuyện gì muốn làm sao? Nếu như vậy, bây giờ có thể làm rồi, ta làm cùng nàng a!”
Khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt cổ quái nhìn An Kỳ Lạc một cái, cảm thấy có chỗ là lạ nhưng không nói ra, cũng theo hắn đi, xoay người tiến vào trong khuê phòng. Dĩ nhiên nàng nằm mơ cũng không thể nghĩ bây giờ cái An Kỳ Lạc đang nghĩ chính là khó trách ngày đó nàng không chút lưu tình như vậy giày xéo đóa hoa kia đến nhìn không ra hình dáng gì, nguyên lai nàng căn bản không thích những thứ hoa cỏ kia! Mà càng thêm để cho Lam Tịch Nguyệt không nghĩ tới chính là sau khi bọn họ trở lại Lâm Nguyệt quốc, An Kỳ Lạc đem tất cả hoa cỏ trong Vương phủ đổi thành một loại thực vật duy nhất chính là cây tiên nhân chưởng, mỹ kỳ danh viết: nương tử thích gì, ta liền thích nấy.
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này. Lam Tịch Nguyệt đi vào trong khuê phòng, tìm chỗ nàng đã cất giấu đồ nhưng lại phát hiện bên trong trống rỗng, không biết tất cả những món đồ ấy đã đi đâu, nàng thật vất vả về đây tìm lại đồ nhưng đồ đã không còn!
“Tại sao có thể như vậy?” Nhìn cửa động rỗng tuếch, Lam Tịch Nguyệt lẩm bẩm nói. Cái chỗ này rất bí ẩn, hơn nữa nơi này vắng vẻ như vậy, bình thường ngay cả Quỷ ảnh tử cũng sẽ không đến, không có đạo lý nào nàng giấu đồ ở đây giờ lại không thấy nha!
Thấy Lam Tịch Nguyệt vẫn ngẩn người nhìn góc tường dưới chân mới bị đào, An Kỳ Lạc cẩn thận đi tới, ân cần hỏi: “Tịch nhi, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Nàng nhẹ hít một hơi, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là những thứ ta để ở đây giờ không thấy, có thể là bị chuột tha đi sao”. Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, mặc dù khả năng đó không lớn, phải nói là nhỏ nhất, nhưng rốt cuộc là ai đẫ lấy những thứ đó đi? Từ trước đến nay nơi này thưa thớt, cơ hồ không có người nào sẽ tới, riêng cái động nàng giấu đồ này cũng không phải là tùy tiện có thể tìm được, đồ rốt cuộc đi nơi nào rồi?
An Kỳ Lạc thần sắc cũng ảm đạm, cau lông mày nhẹ giọng hỏi: “Đó là vật gì, rất trọng yếu sao?”
Lam Tịch Nguyệt đem gạch đá đã bị đào lên lấp lại, sửa sang chỗ bức tường một chút sau đó kéo hộc tủ lại như cũ rồi thấp giọng nói: “Là một chút căn cứ chính xác về việc Hoàng hậu hãm hại mẫu thân ta”.
“Yên tâm đi, nếu quả thật bây giờ không tìm thấy, chúng ta sau này nhất định sẽ tìm ra, nhất định có thể báo thù ẫu thân nàng!” An Kỳ Lạc nắm chặt tay nàng an ủi. Thật ra trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán, những đồ này để ở đây, người bình thường nếu không phải là cố ý tìm đến căn bản không có khả năng tìm được, hơn nữa cho dù bị người khác phát hiện, những chứng cớ kia rốt cuộc đã đến tay người nào rồi?
Lam Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu, cái nàng chân chính để ý cũng không phải là bản thân những chứng cớ kia, chứng cớ có thể sẽ tìm ra, cùng lắm thì thêm một chút thời gian, cho dù không tìm thấy, nàng trực tiếp giết Hoàng hậu cũng được, cùng lắm thì không thể khiến nữ tử kia thân bại danh liệt mà thôi.
Chẳng qua chỗ này người trong cung còn đi đường vòng để tránh, đạo tặc có tiến vào cung cũng không chọn chỗ này, chắc chắn chính là có người cố ý làm. Nhưng đó là ai? Tại sao muốn làm như vậy? Hình như không có ai biết nàng biết Hoàng hậu hại chết mẫu thân nàng, càng thêm không có người nào biết trên tay nàng còn nắm giữ căn cứ chính xác của việc mưu hại, người kia tại sao biết? Hơn nữa còn đến nơi đây lục soát. Tại sao không cho là lúc nàng sẽ đến Lâm Nguyệt quốc đã mang những thứ đó đi theo?