Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 62: Thương lượng


Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 62: Thương lượng


Lam Tịch Nguyệt quay mặt lại nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Trần thống lĩnh, lại lần nữa quay mặt đi nhìn về phía An Kỳ Lạc, nhàn nhạt nói: “Ta mệt rồi!” Biết An Kỳ Lạc nói nhiều như vậy cũng chỉ là nói nhảm, không có chút đạo lý nào, nàng thật mệt chết đi được cần phải nghỉ ngơi, nàng có thể đi ngủ trước hay không? Sau đó hắn cứ tiếp tục ở đây từ từ nhả ngọc phun châu.

Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lộ ra thần sắc mệt mỏi, trong lòng An Kỳ Lạc đau nhói, nàng hôm nay chảy nhiều máu như vậy mặc dù buổi trưa đã ngủ một chút nhưng cơm tối chỉ ăn có một nửa. Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực nhẹ nói: “Hiện trong phòng sợ rằng không thể ngủ, bây giờ có thể tạm thời dựa vào người ta một lát cũng được”.

Chết tiệt, bây giờ cả Kỳ Vương phủ chỗ nào cũng hỏng bét, có nơi nào có thể để cho nàng thoải mái ngủ đây? Trần Tập Dũng chết tiệt, đều do hắn nên bảo bối Tịch nhi bây giờ ngay cả ngủ cũng không thể ngủ!

Trần Tập Dũng, cũng là Trần thống lĩnh có chút ngoài ý muốn nhìn khuôn mặt ôn nhu của An Kỳ Lạc không khỏi kinh hãi trong lòng, chưa từng nghĩ vẻ mặt như vậy sẽ xuất hiện ở trên mặt An Kỳ Lạc. Cho dù đã nghe nói qua Kỳ Vương đối với Vương phi mới cưới tìm mọi cách sủng ái, nhưng là tận mắt thấy vẫn khiến cho hắn vô cùng kinh hãi!

Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nhìn Trần Tập Dũng một cái, giật hạ khóe miệng, sau đó ngồi thẳng người lắc đầu nói: “Không cần, đợi lát nữa ngủ cũng được!” Muốn nàng ngủ ở chỗ đó chi bằng không ngủ còn thoải mái hơn.

Tựa hồ cũng cảm thấy ngủ ở chỗ này thật sự vô cùng không thích hợp, hơn nữa Trần Tập Dũng vẫn còn ở đây, chẳng lẽ để cho hắn nhìn Tịch nhi ngủ? Tuyệt đối không được!

Ân cần nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, An Kỳ Lạc lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Trần Tập Dũng nói: “Trần thống lĩnh tựa hồ rất kinh ngạc thấy Bổn vương cùng Dạ Thánh môn môn chủ quen biết, chẳng lẽ ngươi cũng quen biết hắn?”

Trần Tập Dũng thử dò xét nhìn An Kỳ Lạc, chắp tay nói: “Vương gia mới vừa nói hoa tai này Vương gia có được từ trên tay Dạ Thánh môn môn chủ, không biết Vương gia có biết tại sao hoa tai này lại ở trên tay hắn?”

An Kỳ Lạc hạ xuống nụ cười lạnh, trong mắt thoáng hiện tính toán nói: “Cái này Bổn vương cũng không rõ, chỉ nghe nói bên trong Dạ Thánh môn có một cô nương gọi là Tập Nhã phạm một sai lầm rất lớn, bây giờ còn đang bị nhốt ở bên trong địa lao của Dạ Thánh môn! Tin tưởng Trần thống lĩnh hẳn là có nghe qua bên trong địa lao Dạ Thánh môn rất kinh khủng, sợ là chỉ cần đi vào không có mấy người có thể sống sót trở ra. Mà hoa tai dĩ nhiên là có được từ trên người cô nương ấy, khi đó vì không muốn Bổn vương gặp phiền toái nên Dạ Thánh môn môn chủ đã đem hoa tai đó tặng cho ta, còn nói có lẽ có thể giúp Bổn vương né tránh một chút phiền toái không cần thiết!”

Những lời này vào trong tai Trần Tập Dũng cũng giống như ma âm xuyên qua, khiến cho tim của hắn kịch liệt co rút lại. Không sai, Tập Nhã, người có ý đồ sát hại Lam Tịch Nguyệt chính là muội muội của Trần thống lĩnh, tên đầy đủ là Trần Tập Nhã.

Hắn sớm đã biết muội muội của mình gia nhập Dạ Thánh môn nhưng hắn cũng không phản đối, mặc dù cảm thấy một cô nương cả ngày ở bên ngoài không tốt lắm, nhưng bởi vì Dạ Thánh môn có lực lượng khổng lồ nên hắn cũng không cật lực phản đối, dù sao nếu quả thật có thể được Dạ Thánh môn tương trợ cuộc sống của bọn họ sau này cũng sẽ vững vàng hơn rất nhiều. Chỉ là không có nghĩ đến, Nhã nhi lại bị nhốt vào trong địa lao Dạ Thánh môn, một khi đã vào nơi âm u đó rất khó thoát ra khỏi!

An Kỳ Lạc mắt mang tính toán đánh giá sắc mặt Trần Tập Dũng, đáy mắt rét lạnh, khóe miệng lộ nụ cười thản nhiên. Ngồi ở bên cạnh hắn Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục ngồi ở trên ghế, biết được Tập Nhã kia là Trần thống lĩnh muội muội nàng cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ Dạ Thánh môn thế lực lớn đến như vậy, ngay cả muội muội của thống lĩnh cấm vệ quân kinh thành cũng chỉ làm một nha hoàn quản lý nho nhỏ chịu trách nhiệm về bọn hạ nhân và các nha hoàn khác bên trong Dạ Thánh môn mà thôi.

Có thể Trần Tập Dũng cũng không biết thân phận thật của Trần Tập Nhã bên trong Dạ Thánh môn, nếu không làm sao hắn có thể để muội muội tự làm theo ý mình Đại tiểu thư không làm lại chạy đến Dạ Thánh môn làm một đại nha hoàn? Còn trong Dạ Thánh môn, An Kỳ Lạc cũng không phải bởi vì thấy nàng thật sự có bản lĩnh, có thực lực mới có thể cho nàng làm đại nha hoàn, nếu không phải vì Trần Tập Dũng ngay cả mạng cũng có thể đổi để lấy muội muội, Trần Tập Nhã căn bản ngay cả đại môn Dạ Thánh môn cũng vào không được!

Bây giờ tâm tư Trần Tập Dũng đã rơi vào tình huống như những dự tính trước đó của An Kỳ Lạc, hắn thật sự rất lo lắng muội muội duy nhất này sẽ phát sinh chuyện gì bất trắc, cho dù bất kể phát sinh chuyện gì, hắn cũng nhất định phải cứu muội muội!

Trần Tập Dũng ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc, mới vừa rồi không phải hắn nói hoa tai này là do Dạ Thánh môn môn chủ giao cho hắn sao, nói là có thể giúp hắn né tránh một chút phiền toái không cần thiết, vậy có phải chuyện này là nhằm vào chính Trần thống lĩnh hắn? Có phải chỉ cần nghe theo Kỳ Vương, muội muội sẽ không có việc gì, Dạ Thánh môn môn chủ cũng sẽ bỏ qua uội muội của hắn?

Bất kể sự thật thế nào, bất kể muội muội đã làm sai chuyện gì mà bị nhốt vào địa lao của Dạ Thánh môn, nàng là thân nhân duy nhất của hắn, thân là ca ca không có bất cứ lý do gì không cứu nàng!

Trần Tập Dũng hướng An Kỳ Lạc cung kính chắp tay nói: “Xin Vương gia cứu muội muội của ty chức một mạng, ty chức nguyện ý vì Vương gia làm thân trâu ngựa báo đáp!”

Ngay cả Lam Tịch Nguyệt đã mệt chết thiếu chút nữa ngủ thiếp đi cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, lời này hắn trực tiếp nói ra hình như nhận định An Kỳ Lạc nhất định sẽ cứu muội muội của hắn.

An Kỳ Lạc nhẹ hạ mi nói: “Ngươi như vậy xác định Bổn vương có thể cứu muội muội ngươi sao?”

“Vương gia không phải mới vừa rồi đã nói lúc Dạ Thánh môn môn chủ giao hoa tai này cho ngài còn nói hoa tai này có thể giúp tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết, tin tưởng những phiền toái này hẳn đến từ ty chức?”

“Vì cứu muội muội ngươi, cái gì cũng nguyện ý làm sao?”

“Dạ!”

“Ngươi không nghi ngờ Dạ Thánh môn môn chủ cùng Bổn vương thông đồng dựng chuyện, mục đích chẳng qua là muốn ngươi làm việc cho Bổn Vương sao?” Đây là khả năng có thể xảy ra nhất, vì sao hắn không nghi ngờ chút nào?


Nghe vậy, Trần Tập Dũng chần chờ một chút, nhưng ngay sau đó trầm giọng nói: “Ty chức tin tưởng tiểu muội đúng là đã làm chuyện gì đó chọc giận Dạ Thánh môn môn chủ, cho nên xin Vương gia cứu tiểu muội một mạng, bất kể Vương gia muốn ty chức làm cái gì, ty chức cũng không oán hận!”

Thân thể An Kỳ Lạc khẽ ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, tay trái thủy chung nắm tay phải Lam Tịch Nguyệt, nhìn Trần Tập Dũng nói: “Nếu Trần thống lĩnh cũng nói như vậy Bổn vương không đáp ứng không được. Được rồi, Bổn vương sẽ giúp ngươi ở trước mặt Dạ Thánh môn môn chủ cầu tình, hy vọng hắn có thể để cho lệnh muội một con đường sống”.

“Không biết Vương gia có gì phân phó?”

“Thật ra thì đối với ngươi mà nói đó hẳn là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần ngươi mang theo cấm vệ quân rời Kỳ Vương phủ, cũng nói với phụ hoàng không tìm được dấu vết ngọc tỷ trong Kỳ vương phủ. Còn một điều tối trọng yếu chính là, ngươi sẽ rõ ràng nói với phụ hoàng ngươi lần này ở trong Kỳ vương phủ làm những chuyện như vậy là do nương tử hắn, Hoàng hậu nương nương sai ngươi làm!”

Trần thống lĩnh không giải thích được nhìn An Kỳ Lạc có chút chần chờ nói: “Vạn nhất Hoàng thượng tra ra, hơn nữa toàn bộ những cấm vệ quân bên ngoài đều thấy ty chức cùng Vương gia đi vào trong thương lượng, vậy bọn họ…”

“Yên tâm đi, bọn họ chỉ thấy ngươi bị ta ném xuống, toàn bộ chuyện về sau, bọn họ không hề biết!” Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng mở miệng nói, đã muộn lắm rồi, nàng còn muốn nhanh sửa sang lại những thứ đã bị bọn họ ném ra sau đó còn nghỉ ngơi chứ!

Trần Tập Dũng không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt, không rõ ý tứ trong những lời này của nàng, bọn họ chỉ thấy hắn bị nàng ném xuống, chuyện về sau toàn bộ đều không biết ư? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ nàng thật sự là yêu nữ gì đó?

Nghĩ tới đây, trán Trần Tập Dũng toát ra mồ hôi lạnh, nếu quả thật là yêu nữ, hắn làm như vậy có tính là ở trợ giúp yêu nữ hại nhân gian không? Hắn lấm la lấm lét nhìn Lam Tịch Nguyệt, sau đó cúi đầu hỏi: “Không biết lời này của Vương phi là có ý gì?”

Lam Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Nghe nói qua thần hồn nát thần tính sao? Căn cứ vào thuốc ta dùng có thể làm cho người khác thất thần, mà số thuốc ta đem ra chỉ có thời gian hai khắc. Bây giờ thời gian sắp hết rồi nếu như ngươi không muốn bị quân của mình phát giác bây giờ nên đi ra ngoài!”

“Mất… Mất… Thất thần tán?” Trần Tập Dũng hoảng sợ nhìn Lam Tịch Nguyệt, thất thần tán, loại thần dược này đã tuyệt tích từ mười năm trước. Tại sao nói nó là thần dược? Bởi vì nó không phải là độc dược, nhưng cũng không phải là loại thuốc tốt, hơn nữa hết lần này tới lần khác bao nhiêu người cùng theo đuổi tìm kiếm. Dược liệu này sau khi sử dụng không lưu lại bất kỳ di chứng gì, cũng không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra vì thế nhất nhiều người nhất trí gọi nó là thần dược.

Tầm mắt An Kỳ Lạc bén nhọn quét qua Trần Tập Dũng, trầm giọng nói: “Trần thống lĩnh còn có vấn đề gì sao?” Chết tiệt, tên Trần thống lĩnh này dám ngẩn người ngó chừng nương tử của hắn, quả thực tội đáng vạn lần chết!

Trần Tập Dũng run run một chút, hướng An Kỳ Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt hành lễ nói: “Ty chức cáo lui!” Đột nhiên sau đó xoay người rồi rời đi, vì tính mạng của muội muội, hắn cam tâm tình nguyện ruồng bỏ Hoàng hậu mà gia nhập làm thuộc hạ của Kỳ Vương.

Lam Tịch Nguyệt quay mặt đi nhìn An Kỳ Lạc, đột nhiên hỏi: “Nếu có một ngày, có người dùng ta tới uy hiếp ngươi, muốn ngươi làm việc cho hắn, ngươi có đáp ứng hay không?”

Không nghĩ An Kỳ Lạc thậm chí ngay cả một chút do dự cũng không có, lắc đầu nói: “Sẽ không!”

Lam Tịch Nguyệt đáy lòng không nhịn được cảm thấy thất vọng, cho dù nàng không hy vọng hắn vì nàng mà bị người khác lợi dụng, nhưng thấy hắn ngay cả một chút do dự cũng không có nàng thật rất thất vọng, cũng thấy rất mất mát, cúi đầu nhàn nhạt hòi: “Là sao?”

An Kỳ Lạc nắm chặt tay nàng nói: “Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội lấy nàng uy hiếp ta, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, ta sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng về, nhưng ta sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của người kia. Bởi vì nếu như đáp ứng, hai người chúng ta sẽ trở thành công cụ để bọn họ có thể lợi dụng, còn nàng cũng sẽ không ngừng bị hành hạ. Đối với chuyện như vậy, ta dĩ nhiên không thể đáp ứng!”

Tâm tình mất mát lại thêm một lần nữa, thì ra không phải hắn không quan tâm nàng mà bởi vì không muốn để chuyện tương tự như vậy liên tục phát sinh, chuyện như vậy đối với hai người bọn họ không phải là rất thống khổ sao? Lam Tịch Nguyệt nhấp môi dưới, cố gắng đè nén khóe môi nhếch nhẹ lên, tiếp tục nhàn nhạt hỏi: “Vậy ngươi có thả Trần Tập Nhã ra không?”

An Kỳ Lạc khẽ hạ xuống nụ cười, đem nàng kéo vào trong ngực nói: “Ta chỉ đáp ứng Trần Tập Dũng sẽ hỗ trợ bằng cách cầu tình trước mặt Dạ Thánh môn môn chủ, về phần cầu tình có được hay không còn phải xem ý tứ Dạ Thánh môn môn chủ”. Trần Tập Nhã đã thương tổn Tịch nhi bảo bối của hắn sao sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy được? Bất quá ít nhất hẳn là có thể giữ lại một mạng nhưng cũng phải làm cho nàng ta sống không bằng chết.

Lam Tịch Nguyệt không nói thêm gì nữa, đối với nàng mà nói, giết người hoặc trừng phạt một người thường cũng không cần bất kỳ lý do nào, nhất là nàng từ nhỏ đã được giáo dục như vậy. Một người tồn mà làm trở ngại đến người khác tùy thời tùy chỗ có thể sẽ bị lấy mạng, còn nếu có chỗ hữu dụng, có thể tùy tiện lợi dụng thì cũng có thể để người đó tồn tại. Đây là cách giáo dục của đặc công, nàng là một đặc công cao cấp chắc chắn phải hiểu và tuân thủ.

An Kỳ Lạc ôm eo của nàng từ trên ghế đứng lên, tiếp đó nàng cũng đứng lên, hai người hướng của tiền sảnh đi ra ngoài. Thời gian tới còn cần phối hợp với Trần Tập Dũng đối phó Hoàng hậu nương nương.

Cánh tay bị thương của Lam Tịch Nguyệt cần phải thay thuốc lần nữa, An Kỳ Lạc cẩn thận giúp nàng băng bó. Được làm chuyện như vậy hắn còn hơn cả vui lòng và nguyện ý, nếu không để người khác sờ mó tay nương tử của hắn sao!

Toàn bộ hạ nhân đã sửa sang quét dọn lại trong Kỳ vương phủ, chỗ đầu tiên được dọn dẹp chính là gian phòng của Lam Tịch Nguyệt nên bây giờ nàng có thể nghỉ ngơi. Về phần những đồ bảo bối của nàng cũng đã được bày biện lại, mặc dù nhiều đồ đã bị tổn thất khiến nàng không khỏi đau lòng nhưng cũng không có biện pháp phục hồi lại chúng, coi như thần tiên cũng không làm được đi.

Lam Tịch Nguyệt nằm xuống nhưng lại phát hiện An Kỳ Lạc không hề có ý tứ muốn rời đi, không nhịn được hỏi: “Ngươi còn không đi? Đã muộn rồi!”


An Kỳ Lạc hình như căn bản không nghe được lời nàng, vẫn đứng ở bên mép giường nhìn nàng nói: “Tịch nhi, thư phòng còn chưa được quét dọn, vẫn chưa thể ngủ được cho nên đêm nay hãy cho ta ngủ chung đi”.

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên hồng, đem tay vươn ra ngoài chăn, từ mép giường đẩy đầu hắn ra nói: “Không được, thư phòng nếu như còn chưa được thu xếp tốt, ngươi chờ một chút là được, nhiều người quét dọn như vậy ngươi có thể nhanh chóng có chỗ ngủ thôi!”

Ngủ cùng nhau? Trừ đêm tân hôn hôm đó, bọn họ không còn cơ hội nào ngủ chung. Nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó hai người ôm nhau ngủ, Lam Tịch Nguyệt không nhịn được mặt đỏ tới tận mang tai. Cả hai chưa từng quá thân mật như vậy, cho tới bây giờ cũng ngủ riêng, nếu bên cạnh đột nhiên có người ngủ cùng nàng sẽ cảm thấy không quen, vô cùng không quen… Thật ra lần trước hình như ngủ cùng nhau rất tốt. Lam Tịch Nguyệt vội vàng đánh vào đầu, trong lòng thấp giọng nguyền rủa: suy nghĩ cái gì thế này, thật là!

Nhưng căn bản An Kỳ Lạc không nghĩ lúc này sẽ rời đi, trong nháy mắt tiến tới trước mặt nàng, tội nghiệp nhìn nàng nói: “Nương tử, chúng ta đã thành thân, đáng ra nên ngủ chung một chỗ, làm sao nàng cứ luôn để ta ngủ ở thư phòng kia chứ?”

Lam Tịch Nguyệt đem tầm mắt chuyển dời đến giữa giường, ấp úng nói: “Nếu như ngươi không muốn luôn ngủ ở thư phòng, trong Vương phủ hẳn còn có rất nhiều sương phòng khác, ngươi tự chọn một cái làm phòng ngủ ta sẽ không có ý kiến. Nếu không, nếu như ngươi nhất định thích gian phòng này, ta cũng có thể để cho ngươi dùng”.

Kết quả An Kỳ Lạc mong muốn không phải như thế cho nên hắn cũng không rời xa thêm chút nào, lại càng thêm không nhận ra ý tứ của Lam Tịch Nguyệt, ngược lại ghé người sát vào thêm một chút, dán mặt mình cạnh mặt nàng, nhẹ nhàng vừa liếm vừa nói: “Tịch nhi, nàng bây giờ đã là nương tử của ta, tình cảm của chúng ta tốt như vậy làm gì có lý do ngủ riêng phòng chứ? Chúng ta hẳn phải tương thân tương ái ngủ chung một chỗ!”

Lam Tịch Nguyệt chỉ cảm giác ngay cả lòng mình cũng bắt đầu tê dại, mặt An Kỳ Lạc dán chặt lấy nàng, lời nói vang ở bên tai nàng, nhiệt khí phun ra trong hơi thở, còn cùng da thịt của nàng tiếp xúc chặt chẽ, trong lòng càng thêm tê dại đồng thời thân thể cũng có chút cảm giác nóng lên. Nàng vội vươn tay đẩy đầu của hắn ra nói: “Ai nói tình cảm của chúng ta tốt rồi? Ta một chút cũng không cảm thấy! Hơn nữa, cho dù thật rất tốt, cũng không nhất định phải ngủ chung một chỗ nha, ngủ riêng cũng có thể tương thân tương ái”.

Vẫn liếm ở trên mặt nàng, một tay hắn bắt lấy tay nàng vào trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra nhàn nhạt giảo hoạt cùng ủy khuất nói: “Ngủ riêng làm sao tương thân tương ái nha? Chẳng lẽ Tịch nhi muốn ân ân ái ái xong liền một cước đá ta ra khỏi cửa sao?” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt thoáng cái đỏ thẫm cả mặt, hắn nói gì vậy nha? Nàng lúc nào cùng hắn ân ân ái ái rồi? Cũng thật khó tránh, mặt nàng cho tới bây giờ cũng chưa quá mức độ hồng, nhưng là gặp phải An Kỳ Lạc thỉnh thoảng lại đỏ như vậy một lát. Nàng nghiêng mặt đi, dĩ nhiên là không nhìn thấy An Kỳ Lạc trong mắt kia giảo hoạt cùng khóe miệng cười xấu xa, muốn lôi tay ra khỏi tay hắn, thanh âm buồn bực nói: “An Kỳ Lạc, buông tay, còn nữa ta thật mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi!”

An Kỳ Lạc thật buông tay ra khiến Lam Tịch Nguyệt kinh ngạc còn cho rằng hắn hôm nay hiểu chuyện nhưng lại phát hiện hắn đang động thủ cởi y phục trên người, Lam Tịch Nguyệt bị làm cho sợ quá liền tranh thủ cả thân thể cũng cũng dùng chăn bông bao vây nghiêm ngặt, khuôn mặt đề phòng nhìn hắn nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng làm loạn a!”

An Kỳ Lạc vẫn không có để ý nàng, trực tiếp cởi y phục của mình, cởi đến lúc chỉ còn lại có áo lót quần lót mới cười híp mắt cả người chui vào trong chăn bông cùng Lam Tịch Nguyệt, trong mắt tản mát ra ánh nhìn của loài sói. Tiến tới trước mặt nàng, An Kỳ Lạc đưa tay muốn đẩy lớp chăn nàng quấn quanh người, thấy nàng gắt gao kéo chăn lại, vội vàng dụ dỗ nói: “Nương tử, ngoan nào, không phải sợ nha, ta sẽ không làm thế đâu!”


Đối với hiện tại, nàng tin tưởng lời hắn nói mới là lạ, bất kể hắn khuyên bảo thế nào, nàng vẫn gắt gao lôi kéo chăn, lắc đầu nói: “Không nên, An Kỳ Lạc, ngươi không nên làm loạn a!”

An Kỳ Lạc vô tội ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta sẽ không làm loạn, chỉ là muốn cùng nhau ngủ mà thôi nha, nàng khẩn trương như thế làm cái gì?”

Nhìn ánh mắt hắn ủy khuất, Lam Tịch Nguyệt trong nháy mắt thất thần, sau đó trên tay buông lỏng cái chăn không ngăn cách với An Kỳ Lạc nữa. Trong tiếng thét chói tai của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc chui vào trong chăn, ôm nàng đang giãy dụa thật chặt, ngả đầu nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Ta thật chỉ là muốn cùng nhau ngủ mà thôi nha, tại sao khẩn trương như thế?” (lêu lêu có kẻ ăn dưa bở…)

Lam Tịch Nguyệt bị An Kỳ Lạc ôm cả người cứng ngắc, sau đó mới từ từ thư giãn lại, quay đầu nhìn An Kỳ Lạc từ từ nhắm hai mắt lại vẫn bất mãn quệt mồm, nàng thấy không sao nhưng cảm thấy một chút xíu thất vọng. Sửng sốt một chút, nàng vội vàng lắc đầu, bất mãn nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đưa tay hung hăng nắm trên mặt hắn một chút.

An Kỳ Lạc bị đau liên tục hô hấp, nhe răng trợn mắt nhìn nàng, mà Lam Tịch Nguyệt khi thấy hắn mở mắt liền buông lỏng tay, tựa như thật không làm, cái gì cũng không biết, chuyển mặt hướng nóc giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

An Kỳ Lạc ủy khuất hạ miệng, đưa tay quay thân thể của nàng lại, nhìn vị trí bị thương trên cánh tay nàng nhẹ vỗ về nói: “Mới vừa rồi có làm đau tay của nàng không?” Thật là đáng chết, mới vừa rồi hắn đã quên tay nàng còn đang bị thương, hắn vẫn lại dùng sức như vậy không biết có thương tổn nàng.

Nàng tựa trên cánh tay của hắn, nhẹ nhàng chà chà mấy cái rồi lắc đầu nói: “Không có”. Bây giờ mới nghĩ đến, cho dù thật bị làm cho đau cũng đã không có biện pháp gì, nhưng may là không bị đau.

An Kỳ Lạc cười vui vẻ, càng thêm ôm chặt lấy nàng, hắn vẫn không quên cảm giác đêm hôm đó ôm nàng ngủ, hình như đặc biệt an tâm, hương vị giấc ngủ cũng đặc biệt ngọt ngào, bây giờ ôm nàng cảm giác tựa hồ so với lần trước còn tốt hơn! Hắn cười toét miệng rồi cười khúc khích nói: “Không có là tốt rồi, vậy chúng ta có thể ngủ, ha hả ~ “

Lam Tịch Nguyệt ở trong ngực của hắn lắc người mấy cái, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, hắn ôm nàng ngủ như vậy làm cho nàng có cảm giác cả người không thoải mái, làm sao ngủ đây?

Sau đó, nàng nghe thấy An Kỳ Lạc phát ra một tiếng kêu, thanh âm đau đớn, không giải thích được ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cả khuôn mặt đỏ bừng chôn ở trên vai của nàng thanh âm buồn bực nói: “Không nên lộn xộn!”

Nàng bây giờ cảm giác nhiệt độ hoài bão càng tăng lên, nhìn nhìn lại phản ứng của hắn, Lam Tịch Nguyệt nhất thời bị làm cho sợ hãi không dám động đậy, cả người cứng ngắc bị hắn ôm, qua một lúc lâu mới trở về như lúc đâu. Nàng muốn hung hăng kịch liệt cọ xát đẩy An Kỳ Lạc ra nhưng sợ lộn xộn lại kích thích đến hắn, bị hắn ôm ngủ, nói gì thì nói cảm thấy có một chút không cam lòng.


An Kỳ Lạc hô hấp ồ ồ, toàn bộ nhiệt khí thở ra phun trên cổ của nàng, nóng nóng, ngứa ngứa không nhịn được nàng co rúm lại nhẹ nói: “An Kỳ Lạc, hay là ngươi về thư phòng ngủ đi”.

Lời này nói ra rất kỳ quái, nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn cố nói, kết quả chính là An Kỳ Lạc đem nàng ôm chặt hơn nữa, làm như giận dỗi nói: “Không được, chúng ta hôm nay sẽ phải cùng nhau ngủ, ta thích ôm nàng như vậy”.

Nàng cảm giác thân thể của mình rất ấm áp, trong lòng cũng ấm áp như vậy, khóe miệng cong lên nho nhỏ. Bàn tay An Kỳ Lạc khẽ náo loạn một chút, tìm được một vị trí nhẹ nhàng thoải mái mới nhắm hai mắt lại. Nàng lẩm bẩm nói: “An Kỳ Lạc, tại sao có đôi khi ta cảm thấy ngươi giống như tiểu hài tử?”

An Kỳ Lạc sửng sốt nhưng không nói gì cả, khóe miệng có một nụ cười hạnh phúc, hình như chỉ cần ở chung một chỗ với Lam Tịch Nguyệt trên người hắn có ưu điểm gì, khuyết điểm gì cũng bộc lộ ra hết, hơn nữa hắn cũng trở nên không giống chính bản thân hắn.

Mấy ngày trôi qua, bên trong hoàng cung tựa hồ không có có bất cứ động tĩnh gì, nhưng gần đây Trần Tập Dũng luôn nhân lúc đêm khuya yên ắng len lén chạy đến Kỳ Vương phủ, vì mục đích gì, đương nhiên chính là vì muội muội của hắn, Trần Tập Nhã.

Chỗ bị thương trên cánh tay Lam Tịch Nguyệt đã khỏi hẳn, hơn nữa nàng dùng Thanh thương tán, thánh dược mà An Kỳ Lạc hôm thành thân đã đưa cho nàng trị thương vậy nên cánh tay của nàng không hề nhìn thấy vết tích của sẹo. Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm bản thân nàng công lực thâm hậu, nội thương trên người cũng nhanh chóng biến mất, công lực tự nhiên cũng đã khôi phục đến mười thành.

Duy nhất có chuyện làm cho đầu Lam Tịch Nguyệt đau không dứt chính là kể từ sau ngày đó An Kỳ Lạc không còn ngủ ở phòng ngủ của hắn nữa, mỗi khi trời tối là tìm đủ loại lý do để ngủ cùng nàng, hơn nữa còn ôm nàng mà ngủ, ghê tởm hơn chính là nàng phát hiện mình ở trong ngực của hắn ngủ rất an ổn, rất bình tâm, thật sự là quá ghê tởm, hẳn phải đem An Kỳ Lạc kéo ra ngoài cho thiên đao vạn nhát!

Mà trong lúc ngủ có nhiều lần thiếu chút nữa “tẩu hỏa nhập ma” rồi, chẳng qua mỗi lần đến cuối cùng đều không thành, điều này khiến cho Lam Tịch Nguyệt ở trong bóng tối cảm thấy may mắn nhưng đồng thời cũng có chút nhàn nhạt thất vọng. Nghĩ tới đây, nàng lại một lần nữa dùng sức lắc đầu, mình làm sao mà luôn muốn những thứ này? An Kỳ Lạc chết tiệt, tất cả cũng tại hăn làm sai!

An Kỳ Lạc đứng ở đàng xa, thần sắc cổ quái nhìn nương tử đem vật cầm trong tay là đóa hoa kia giày xéo nhìn không ra bộ dạng ban đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì làm cho nàng tức giận như vậy. Nhìn đóa hoa đáng thương, trong lòng hắn không nhịn được cảm giác đáng tiếc, bộ dạng Tịch nhi bây giờ không phải giống như là chà đạp hoa cỏ sao?

Cảm giác phía sau có ánh mắt đang nhìn, Lam Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy An Kỳ Lạc cách đó không xa, sau đó quay đầu lại tiếp tục sỉ nhục chuyện của mình. Người này làm sao nhàm chán như vậy? Thật giống như cả ngày không có chuyện gì làm, tuy nói hắn chỉ là hữu danh vô thực, cả Lâm Nguyệt quốc công nhận hắn là Vương gia vô năng, chuyện trong triều đính hắn không có nửa điểm quan hệ, hắn chỉ cần cầm bổng lộc là được. Nhưng hắn là Dạ Thánh môn môn chủ, chẳng lẽ làm Dạ Thánh môn môn chủ còn có thể giống như hắn sao, không có chuyện gì làm, cả ngày chơi bời lêu lổng sao?

Thấy nàng chẳng qua nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu đi, An Kỳ Lạc vô hạn ủy khuất đi tới bên cạnh nàng nói: “Tịch nhi, nàng làm sao vậy? Người nào chọc giận khiến nàng sinh khí sao?” Nếu không làm sao nàng đối với hắn lãnh đạm như vậy? Mặc dù cho tới nay, nàng đối với bất kỳ người nào cũng rất lãnh đạm, dĩ nhiên cũng bao gồm cả hắn, nhưng hôm nay hình như đặc biệt lãnh đạm.

Lam Tịch Nguyệt tiện tay cầm đoa hoa đáng thương ném sang bên cạnh, vỗ nhẹ bàn tay nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”

“Tò mò cái gì?”

“Tò mò ngươi tại sao rảnh rỗi như vậy? Chẳng lẽ đường đường là Dạ Thánh môn môn chủ mà cả ngày cũng không có chuyện gì để làm sao? Tại sao ngươi dường như chỗ nào cũng có mặt vậy?”

An Kỳ Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cười híp mắt nói: “Những chuyện nhỏ nhặt kia giao cho thuộc hạ đi làm là được, mà gần đây không có đại sự phát sinh cho nên thật sự chính là không có việc gì làm! Về phần tại sao ta có mặt khắp nơi, đó đương nhiên là bởi vì nương tử tới chỗ nào, ta làm tướng công liền muốn cùng tới chỗ đó, nếu không vạn nhất nương tử bị cắp chạy phải làm sao bây giờ?”

Lam Tịch Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn nói: “Ta không phải là tiểu hài tử, làm sao có thể dễ dàng như vậy đã bị người ta cắp chạy đi?”

An Kỳ Lạc căn bản không nhìn thần sắc khinh bỉ của nàng, cố ý chuyển tầm mắt hướng lên bầu trời, nhìn gió thổi mây bay trên đó sau đó nhẹ nói: “Không phải là tiểu hài tử nhưng không phải lần trước bị cắp chạy sao? Nếu như không phải là ta đuổi theo nhanh, bây giờ sợ rằng cũng đã bị bắt cóc đến Thanh Tố quốc rồi!”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ nhưng vẫn quật cường không chịu thừa nhận, hừ một tiếng nói: “Lần trước là ngoài ý muốn, ngươi yên tâm đi, sau này sẽ không còn phát sinh chuyện như vậy!” Cho nên, ngươi cũng có thể không cần lo lắng, càng thêm không cần lúc nào cũng xuất hiện ở trước mặt của ta”.

An Kỳ Lạc vừa rồi không có thuật đọc lòng người, cho nên rất tự nhiên “không biết” trong lòng Lam Tịch Nguyệt đang nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên lấy từ trong ngực một cây trâm gài tóc, cẩn thận cắm vào bên trong búi tóc của nàng, ôn nhu nói: “Lần trước thấy trâm gài tóc bị chặt đứt bộ dạng nàng rất không vui, bây giờ ta đã đem sửa lại, nàng có thể lại dùng!”

Lam Tịch Nguyệt xoay người lại giận dữ nhìn hắn, hắn làm sao luôn không để ý tới lời nàng nói? Nhưng khi chống lại ánh mắt vô tội của hắn, lời đã đến khóe miệng cũng không thốt ra được, nàng hít sâu một hơi trừng mắt liếc hắn một cái, đột nhiên sau đó xoay người rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, An Kỳ Lạc cười vẻ mặt âm hiểm, hắn dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, chẳng qua hắn luôn không bỏ được ý muốn xuất hiện ở bên cạnh nàng, cho nên đột nhiên như vậy sẽ không thể đả động đến cái đề tài kia. Hơn nữa, hắn thật sự là cho tới bây giờ không phải không để ý tới lời nàng nói nha, chẳng qua là thường xuyên lựa chọn chuyện khác để nói tiếp mà thôi, những lời nàng đã nói toàn bộ hắn đều nhớ hết.

Nhưng cũng chỉ ngây ngốc trong chốc, hắn ngay lập tức hướng phía Lam Tịch Nguyệt vừa rời đi mà đi theo, hôm nay hắn còn có chuyện trọng yếu muốn cùng nàng thương lượng!

Lam Tịch Nguyệt đi vào bên trong phòng đang định đóng cửa, cánh cửa mới khép lại một nửa đã bị An Kỳ Lạc giơ tay chặn lại, hắn nhanh chóng len vào bên trong rồi đóng kín cửa, cười híp mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt rồi lôi kéo nàng đi tới bên bàn ngồi xuống nói: “Tịch nhi, ta có chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng với nàng”.

Lam Tịch Nguyệt cổ quái địa nhìn hắn, nhìn dáng vẻ của hắn một chút cũng không giống như muốn nói với nàng chuyện gì đó rất trọng yếu, giật hạ khóe miệng, nàng nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Hắn lôi kéo tay nàng nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn làm sao để trừng trị Trần Tập Nhã?”

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái nói: “Cái này ngươi cần gì hỏi ta? Nàng ta là thuộc hạ của ngươi, ngươi muốn trừng trị thế nào thì làm thế ấy, cần gì thương lượng với ta?”


An Kỳ Lạc nghiêm trang nhìn nàng, nói: “Cần, dĩ nhiên là cần, tay nàng là do Trần Tập Nhã làm cho bị thương nên ta để tùy nàng quyết định nên trừng trị thế nào!”

“Ngươi không phải là còn muốn giúp Trần thống lĩnh cứu muội muội của hắn sao?” “Bổn vương chỉ đáp ứng cứu nàng ta một mạng, cũng không nói sẽ bỏ qua hay là không trừng trị! Trước hết cứ trừng trị rồi nói sau, dù sao chỉ cần đừng làm cho nàng ta chết là được!”

Lam Tịch Nguyệt liếc xéo hắn, giật hạ khóe miệng nói: “Nàng ta dầu gì cũng là thuộc hạ của ngươi, hơn nữa đối với ngươi lại là tình thâm nghĩa nặng, ngươi…”

“Tịch nhi ——” An Kỳ Lạc tội nghiệp nhìn nàng, hắn đối với Trần Tập Nhã nửa chút ý tứ cũng không có, hết thảy toàn bộ cũng chỉ là một bên nàng ta tình nguyện mà thôi, nói khó nghe một chút chính là cùng An Kỳ Lạc hắn nửa điểm quan hệ cũng không có! Chống lại ánh mắt lười biếng của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc bất đắc dĩ hạ miệng, rầu rĩ nói: “Được rồi, không hỏi nàng nữa, bất quá còn có chuyện muốn nói với nàng!”

Lam Tịch Nguyệt vốn là không muốn quản những chuyện này, đây toàn là chuyện tình bên trong Dạ Thánh môn, An Kỳ Lạc nên tự mình đi mà quản, nàng cần gì phải quan tâm! Thừa thời gian quản những chuyện này không bằng dùng thời gian đó mà thoải mái ngủ! Nghe An Kỳ Lạc bảo còn có việc muốn nói, nàng không nhịn được hít sâu một hơi, có chút không chờ được nhìn hắn hỏi: “Chuyện gì?”

“Ta muốn rời Nguyệt thành một thời gian ngắn”.

Lời này nói ra thật khiến Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, muốn rời đi một thời gian ngắn? Đây là tại sao? Nhưng nàng cũng lười hỏi lý do, mặc dù trong lòng tựa hồ gợn lên một chút không thoải mái, không vui, nhưng vẫn không nói gì chỉ nhàn nhạt ứng lại một câu: “Nga, biết rồi, còn có chuyện khác sao?”

An Kỳ Lạc bất mãn nhìn nàng, trong mắt có nhàn nhạt mất mát, hét lên: “Lãnh đạm quá, chẳng lẽ Tịch nhi một chút cũng không cảm thấy không nỡ sao?”

Nhàn nhạt liếc hắn một cái, Lam Tịch Nguyệt rất lãnh khốc nói: “Không có!”

Nghe vậy, An Kỳ Lạc cả người cũng lặng đi, còn tưởng rằng nàng ít nhất có một chút không nỡ rời xa hắn, cho dù chỉ là một chút xíu cũng tốt nha, ít nhất có thể chứng minh trong lòng của nàng hắn không phải không quan trọng. Nhưng nhìn bộ dạng của nàng, thật giống như một chút xíu không nỡ cũng không thấy, mang theo tâm tình mất mát, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ta vốn còn muốn nói muốn nàng theo ta cùng đi, nhưng là bây giờ thật giống như không cần nữa, nàng căn bản không muốn cùng đi sao!”

Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt có chút mơ hồ tước dược, sau đó thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Vậy thì cùng đi!”

An Kỳ Lạc sửng sốt trong giây lát nhưng ngay sau đó ngu ngơ nở nụ cười rồi cười toét miệng thật to, từ trên ghế ngồi đứng lên đi tới trước Lam Tịch Nguyệt kéo nàng lên, ôm nàng thật chặt vui vẻ nói: “Ta cũng biết Tịch nhi nhất định sẽ không nỡ xa ta mà, sớm nói ra có tốt hơn không, làm hại ta còn cảm thấy thương tâm!”

Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, thật là xấu hổ, An Kỳ Lạc gần đây hình như là càng ngày càng tự cao tự đại, càng ngày da mặt càng dày.

Lơ đi ánh mắt cổ quái của nàng, An Kỳ Lạc vẫn ôm nàng trong ngực, bàn tay dắt bàn tay nhỏ bé của nàng hướng cửa đi ra ngoài, cười đến cả mặt cũng ngây lên, nhẹ nhàng nói: “Tịch nhi, chẳng lẽ nàng không hỏi một chút xem ta muốn dẫn nàng đến nơi nào sao?” Thật ra thì hắn chỉ muốn nói chuyện với nàng mà thôi, Tịch nhi luôn lãnh đạm là không được, ít nhất khi ở trước mặt tướng công là hắn đây không thể lãnh đạm như vậy. Dĩ nhiên, nếu như ở trước mặt nam nhân khác lãnh đạm bao nhiêu cũng không đủ, sẽ phải vô cùng lãnh đạm, tốt nhất cho toàn bộ bọn họ đông thành đá đi.

Nàng để tùy ý An Kỳ Lạc lôi kéo đi ra khỏi cửa phòng, đối với lời hắn nói, nàng nếu muốn trả lời thì đã nói mấy tiếng, còn nếu không muốn trả lời thì cứ xem như là có tai như không. Càng ngày nàng càng nghi ngờ hắn có thật sự bị tâm thần phân liệt không, nếu không bản thân sao lại trước sau bất nhất, là hai con người hoàn toàn khác nhau? Hoặc chính xác là hắn có hai bộ mặt, không thì tại sao phản ứng lại không nhất quán như vậy?

“Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?”

Nghe vậy, An Kỳ Lạc vẻ mặt tươi cười đứng lại, xoay người nhìn nàng nói: “Ta có việc muốn rời Nguyệt thành một thời gian ngắn, nhưng ta không nỡ xa nương tử, cho nên đột nhiên cũng muốn mang nương tử cùng đi! Hơn nữa, chúng ta còn có thể thuận tiện du sơn ngoạn thủy một phen, nàng nói như vậy có phải rất tốt không a?”

Lam Tịch Nguyệt trên mặt đen đi mấy phần, thanh âm buồn bực nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!” Có đôi khi, nói chuyện cùng hắn thật mệt chết đi, nhất là lúc có vấn đề gì muốn hỏi, hắn luôn chuyển chủ đề đi rất xa, trừ phi tâm tình của hắn rất tốt mới có thể thoáng cái đã trả lời vấn đề chính nàng hỏi.

An Kỳ Lạc khuôn mặt vô tội nhìn nàng nói: “Ta lập tức sẽ đề cập nha, nương tử không cần phải gấp gáp!”

Hít sâu một hơi, Lam Tịch Nguyệt cho tới nay cũng cho là mình có sức nhẫn nại rất tốt, nhưng tại sao đụng phải An Kỳ Lạc luôn có ý nghĩ kích động muốn giết người? Không muốn để ý đến hắn nữa, nàng quay đầu đi ngó cảnh sắc bên cạnh, mặc dù những cảnh quan này ở đâu cũng có thể bắt gặp nhưng còn tốt hơn nhìn An Kỳ Lạc ngay bên cạnh!

Thấy Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý hắn, An Kỳ Lạc càng thêm ủy khuất, vốn còn muốn nói với Tịch nhi nhiều hơn chút nữa nhưng bây giờ nàng không để ý hắn, hắn còn tiếp tục nói thế nào đây?

“Chủ tử!”

Bên cạnh truyền đến một thanh âm ôn nhuận nhưng mơ hồ có sự lạnh lùng, Lam Tịch Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn người vừa phát ra thanh âm. Đến lúc nhìn thấy mặt người đó nàng không khỏi sửng sốt, đây là Duệ sao? Hình như không phải, nhưng sao lại giống y như Duệ?

Trong khoảnh khắc An Kỳ Lạc thay đổi vẻ mặt, thần tình lạnh lùng quay đầu nhìn nam tử kia, lạnh giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Hết thảy cũng dựa theo phân phó của chủ tử mà làm xong!” Người nọ ngẩng đầu lên mười phần hứng thú nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, trong mắt xuất hiện vẻ tươi đẹp, mặc dù Lam Tịch Nguyệt bây giờ dùng khăn che mặt, nhưng vẫn khó che giấu dung nhan tuyệt thế. Hắn hướng Lam Tịch Nguyệt cũng thi lễ một cái nói: “Ra mắt phu nhân, phu nhân quả nhiên là quốc sắc thiên hương, tuyệt thế vô song a!”

Nhiệt độ trên người An Kỳ Lạc càng lạnh hơn vài lần, nhìn nam tử kia lạnh giọng nói: “Nói những lời này là chán sống rồi sao?”

Hắn co rúm lại một chút, bất mãn kêu nhẹ một tiếng, sau đó đứng một bên bắt đầu trầm mặc, nhưng thỉnh thoảng vẫn chuyển mắt đến trên người Lam Tịch Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ tươi sáng. Hắn vẫn cho rằng Trần Tập Nhã đã là cực phẩm nhân gian, hôm nay vừa thấy thân thủ cùng khí chất của phu nhân quả thực mới chính là tuyệt phẩm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.