Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 6: Thánh chỉ đến
Duẫn Hữu Phàm xoay người nhìn Lam Tịch Nguyệt quay vào nhà, bất đắc dĩ thở dài. Nàng vẫn lãnh đạm như vậy, không biết tới khi nào sự xuất hiện của hắn mới có thể làm nàng vui mừng.
Duẫn Hữu Phàm theo vào, nơi này hắn vốn quen thuộc. Nếu có người so sánh hắn quen ở đây như ở nhà chắc hắn sẽ không phản đối. Hắn tùy ý ngồi ở ghế, cười nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, ba ngày nữa chính là sinh nhật Hoàng thượng, nàng có dự định gì không?”
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Có quan hệ gì sao?”
Duẫn Hữu Phàm sửng sốt một chút nhưng trong đáy mặt hiện lên thương yêu, hắn biết Hoàng thượng tới giờ vẫn không chú ý đến nàng, thậm chí không nhớ tới nàng. Trừ khi Hoàng thượng nhớ tới cái chết của Quý phi nương nương mới có thể nhớ tới kẻ hại chết phi tử hắn yêu thương nhất.
Mà nơi này vắng lạnh mười sáu năm sao đột nhiên lại náo nhiệt. Nghe phía ngoài huyên náo Lam Tịch Nguyệt khẽ nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì sao?
Nếu không phải tại sao bên ngoài lại đột nhiên ầm ĩ? Nàng quay đầu cùng Duẫn Hữu Phàm liếc nhau một cái sau đó hai người tiến ra cửa. Nơi này là chỗ lạnh lẽo nhất hoàng cung, hơn nữa còn là chỗ ở của công chúa thất sủng, nếu là người bình thường không ai muốn lui tới.
Khi hai người ra đến cửa, ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng không thể không lộ ra thần sắc ngạc nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy một đám cung nhân, mỗi người cầm một cái khay, bày trên đó đủ loại vật phẩm, y phục, gấm vóc, trân châu phỉ thúy, đồ trang sức…hướng phía Lam Tịch Nguyệt nối đuôi nhau mà vào.
Từ giữa đám người một thái giám tách ra, đi đến, ngửa cao đầu nhìn phía Lam Tịch Nguyệt, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Chẳng qua lúc hắn thấy đứng bên cạnh Lam Tịch Nguyệt là Duẫn Hữu Phàm thần sắc mới nghiêm trang cung kính hành lễ: “Nô tài ra mắt Thiếu tướng quân!”
Duẫn Hữu Phàm là con trai của Trưởng công chúa và Đại tướng quân, cũng chính là đứa cháu ngoại được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại là ý trung nhân của Lam Thanh Nguyệt công chúa, là vị Phò mã do Hoàng hậu nương nương chọn dĩ nhiên phải nịnh bợ một phen! Thái giám ngẩng đầu liếc Lam Tịch Nguyệt bên cạnh, trong mắt lộ vẻ dè bỉu, mắc dù nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp, có mỏi mắt tìm khắp Thanh Tố quốc này cũng không ra địch thủ.
Như vậy thì sao chứ? Xinh đẹp nhưng cũng không được sủng ái, lại còn bị câm! Trừ Duẫn Hữu Phàm không người nào khác biết nàng có thể nói chuyện. Trong mắt bọn họ, Lam Tịch Nguyệt chính là một công chúa câm, không kẻ nào coi trọng!
Tên thái giám này, hắn không giải thích được Thiếu tướng quân vì sao đối với nàng tốt như vậy, ngay cả Thanh Nguyệt công chúa cũng không được hắn đối đãi như thế! Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn nô tài rồi quay đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm một cái, toàn bộ ánh mắt của thái giám kia nàng không để tâm, cũng không phải là không có cảm giác mà cảm giác này nàng vốn đã sớm quen!
Thái giám lúc này mới đem chú ý dồn vào Lam Tịch Nguyệt, hướng nàng giả dối hành lễ nói: “Thánh chỉ tới, xin Tịch Nguyệt công chúa tiếp chỉ!” Lam Tịch Nguyệt đứng ở đó không hề nhúc nhích, nàng cũng biết đón Thánh chỉ phải quỳ xuống nhưng ở thế giới này không ai dạy cho nàng cách làm nên nàng vẫn đứng yên tại chỗ, bộ dạng như cũ nhìn thái giám.
Bắt nàng quỳ xuống, hơn nữa còn phải quỳ trước mặt một thái giám, quả thực muốn chết à! Kể cả trên tay tên thái giám đó cầm Thánh chỉ cũng không được. Thái giám thấy Lam Tịch Nguyệt không có ý muốn quỳ xuống tiếp chỉ sắc mặt càng thêm khó coi, hướng nàng nói giọng sắc nhọn: “ Tịch Nguyệt công chúa, xin quỳ xuống tiếp chỉ!”
Vừa nói hắn vừa cầm Thánh chỉ trong tay giơ cao cao qua đỉnh đầu. Duẫn Hữu Phàm quay mặt lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, nói nhỏ vào tai nàng: “Tịch nhi, đừng gây chuyện, trước tiên tiếp chỉ rồi nói sau!” Vừa nói vừa lôi kéo nàng quỳ trên mặt đất.
Lam Tịch Nguyệt quay đầu lại lạnh lùng nhìn Duẫn Hữu Phàm, kéo tay ra khỏi tay hắn, quỳ xuống ư, nói đùa gì vậy? Xoay đầu nàng tiếp tục ngó thái giám, ánh mắt lạnh lẽo khiến thái giám không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng không khỏi sợ hãi. Hắn là một thái giám bình thường bên cạnh hoàng thượng, chỉ có ở đây trước mặt các nô tài khác mới có thể làm bộ lên mặt một chút để cho bọn họ thấy nô tài hầu hạ hoàng thượng so với các nô tài khác thân phận cao quý hơn. Bây giờ hắn bị Lam Tịch Nguyệt, một công chúa thất sủng ngó chừng với bộ dạng như vậy thật là mất mặt.
Trong hoàng cung này, thân phận Lam Tịch Nguyệt hiển nhiên so sánh với một cung nhân bình thường cũng không bằng. Sự sợ hãi của tên thái giám lúc này bị sự tức giận mãnh liệt lấn át. Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn thần sắc thái giám biến đổi đột nhiên bước ra phía hắn lấy Thánh chỉ tự mình mở ra xem. (haha, có khí phách lắm. Ta thik)
Thái giám sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó là cảm giác nhục nhã, bình thường hắn đều bị các Hoàng tử, Công chúa khác bắt nạt, đến giờ vất vả lắm mới gặp được một Công chúa thất sủng muốn bắt nạt lại, không nghĩ tới ngay cả một Công chúa thất sủng cũng không để hắn vào trong tầm mắt. Duẫn Hữu Phàm đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, mặc dù cảm thấy nàng lạnh lùng như vậy có vẻ không ổn nhưng thấy thái độ của tên thái giám ánh mắt Duẫn Hữu Phàm cũng giống như nàng.
Tên thái giám này thật to gan, dám coi thường Tịch nhi. Lam Tịch Nguyệt cầm Thánh chỉ trên tay, đưa mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm rồi nhìn những cung nữ thái giám đang bê khay chứa bao nhiêu đồ trong mắt nàng hiện lên ánh nhìn thắc mắc. Hoàng đế kia sao đột nhiên nhớ tới nàng?
Hơn nữa lại còn đưa nhiều đồ như vậy, lại còn muốn nàng đi tham gia thọ yến mừng sinh nhật ba ngày sau của hắn. Thái giám nhìn Lam Tịch Nguyệt trong lòng cười lạnh không dứt. Thất sủng công chúa đúng vẫn là thất sủng công chúa, so với công chúa đúng nghĩa còn thua kém một khoảng lớn.
Duẫn Hữu Phàm lộ vẻ vui mừng, Hoàng thượng đột nhiên ban cho Tịch nhi nhiều đồ như vậy hơn nữa còn đặc biệt chỉ định nàng nhất định ba ngày sau phải đi tham gia thọ yến có phải là đã bỏ thành kiến với Tịch nhi, rốt cục đã chú ý tới Tịch nhi?
Có lẽ hắn phải nhân cơ hội này tâu lên Hoàng thượng hắn muốn cưới Tịch nhi làm vợ, chắc chắn Hoàng thượng sẽ đồng ý nha! Lam Tịch Nguyệt đứng một bên nhìn bọn nô tài đem toàn bộ đồ đạc vào căn phòng cũ nát. Đợi bọn họ cất xong hết đồ cũng đứng đó không thấy rời đi, nàng nhíu mày.
Nàng không thấy nhiều người như vậy ở trước mặt nàng, hơn nữa còn là bọn người làm bộ làm tịch. Nàng đương nhiên biết bọn họ chờ cái gì, không phải là chờ Hoàng thượng ban thưởng cho nàng xong, nàng sẽ liền thưởng cho bọn chúng ít tiền hay sao? Nàng quay đầu nhìn bọn nô tài chỉnh tề sắp hàng, nhìn bàn bày đầy thưởng phẩm, lại tiếp tục lạnh lùng nhìn bọn họ. Nàng không hề muốn ban thưởng cho bọn chúng.
Hơn nữa nàng gần đây đang cần bạc, không muốn lãng phí đem tặng những thứ kia, bọn người đó không ban thưởng cũng chẳng làm sao! Duẫn Hữu Phàm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, đưa tay muốn lấy túi tiền của mình nhưng tay chưa chạm được túi đã bị Lam Tịch Nguyệt bắt được.
Nàng thấy hắn hạ mi, ý tứ trong mắt tương đối rõ ràng. Duẫn Hữu Phàm nếu dám đem bạc ban thưởng không chừng sẽ bị nàng gây chuyện! Hắn bất đắc dĩ thở dài, hạ tay xuống hướng phía bọn cung nhân phất tay nói: “Các ngươi toàn bộ có thể lui!”
Cung nữ, thái giám đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm và Lam Tịch Nguyệt rồi lại nhìn nhau. Mặc dù không muốn nhưng cũng biết có nán lại cũng không có kết quả khác, bọn họ hướng Lam Tịch Nguyệt quỳ gối hanh lễ sau đó cùng nhau lui xuống, lần này coi như làm không công! (Ở đâu ra cái thể loại người hầu thế này)
Đợi đến khi tất cả đã rời đi, Duẫn Hữu Phàm không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tịch nhi, nàng làm cái gì vậy? Hoàng thượng thay đổi thái độ với nàng, nàng phải vui mừng mới phải, sao lại có bộ dạng này?” Lam Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, di chuyển tầm mắt đến chỗ thưởng phẩm, khẽ xuy một tiếng lạnh lùng nói: “Hoàng thượng hẳn có dụng ý khác!”