Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 33: Dung nhan tuyệt thế
Lam Tịch Nguyệt đang ở trong phòng bỗng cảm thấy ngoài cửa hình như có người, liền tranh thủ cất kỳ toàn bộ những dụng cụ kia, đưa tay với tấm sa lên che mặt, vừa lúc xoay người thấy An Kỳ Lạc đã đứng ở phía sau.
Chống lại ánh mắt của An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt không khỏi cảm giác nhức đầu, giật khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Làm sao nhanh như vậy mà ngươi đã trở lại rồi?” Không phải vừa mới đi ra ngoài sao? An Kỳ Lạc hướng Lam Tịch Nguyệt đi tới, táo bạo nhìn nàng nói: “Không nhanh trở lại như vậy sao có thể nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của ngươi?”
Biết hắn đã thấy được khuôn mặt thật sự, Lam Tịch Nguyệt dứt khoát đang đứng liền ngồi xuống ghế, tựa hồ đối với chuyện này một chút cũng không để ở trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đã thấy rồi, vậy ngươi định làm thế nào?” An Kỳ Lạc ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế dài, đưa tay rót ình một chén trà, uống một ngụm nhỏ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là đem ngươi giấu đi thật kỳ, không để cho nam nhân khác thấy!”
“Ách?”
Lam Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không tức giận vì đã bị nàng lừa gạt sao? Ít nhất theo tính cách của hắn mà nói, đây là có khả năng là chuyện sẽ xảy ra, không phải sao? Nhìn hắn, nàng ấp úng hỏi: “Tại sao nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không tức giận ta lừa gạt ngươi sao?”
Bỗng nhiên An Kỳ Lạc cúi đầu nhìn cái chén trong tay, lẩm bẩm nói: “Không có, nếu như ngươi không làm như vậy, có lẽ ta căn bản không thể lấy được ngươi, hơn nữa, ngươi không bị thương, ta rất vui”. Tức giận, thật sự không có, chẳng qua có một chút khổ sở thôi, nhưng nghĩ đến nàng không bị thương, một chút khổ sở kia trong lòng cũng đã sớm không thấy bóng dáng.
Lam Tịch Nguyệt giật mình, nhẹ cắn môi một cái, từ trên ghế đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, quay lưng về phía hắn nhẹ nói: “Tại sao đối với ta tốt như vậy?”
“Ta cũng không biết tại sao, chẳng qua là gặp ngươi ta liền không nhịn được muốn đối với ngươi thật tốt, còn có vì ngươi là người duy nhất không lộ ra thần sắc như mọi người vẫn đối với đôi mắt của ta”.
“Thì sao?”
“Không biết, hình như là, ngươi có thái độ không giống người khác”.
An Kỳ Lạc đi tới phía sau, xoay người nàng lại, cúi đầu ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng, tay để trên mặt qua tấm mạng che mặt nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hạ tấm sa xuống. Hiện ra trước mặt hắn chính là một dung nhan tuyệt thế, khiến cho hắn nhịn không được cảm giác khó thở, ngẩn người lẳng lặng nhìn Lam Tịch Nguyệt.
Tay không tự chủ được dừng tại trên mặt của nàng, hình như hắn không muốn rời tay khỏi khuôn mặt này, so với khuôn mặt hắn đã nhìn thấy tối hôm qua quả thực chính là hai thái cực đối lập, thật sự quá rung động lòng người!” Nương tử, ngươi thật sự vô cùng xinh đẹp!” Sắc mặt Lam Tịch Nguyệt có chút ửng đỏ, quay mặt sang hướng khác, cảm giác lời này từ trong miệng An Kỳ Lạc nói ra khiến cho nàng đặc biệt không tự nhiên. Lam Tịch Nguyệt giật khóe miệng, vẫn không nhịn được khẽ nhếch lên, cười nhẹ nói: “Đó là đương nhiên, Bổn công chúa so sánh với Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân rõ ràng xinh đẹp hơn nhiều!”
Vừa nói xong, Lam Tịch Nguyệt liền cảm thấy sửng sốt một chút, nàng tại sao lại cùng An Kỳ Lạc nói những lời này? Nhưng ngay sau đó hạ miệng, xoay người đi vòng qua bên cạnh An Kỳ Lạc. Cổ tay nàng bị An Kỳ Lạc bắt được, nắm cổ tay nàng kéo một chút, cả người lập tức rơi vào trong ngực hắn.
An Kỳ Lạc ôm nàng thật chặt trong ngực, nhẹ nhàng vuốt vẻ nơi cổ, nhẹ giọng hỏi: “Nương tử, ngươi muốn đi đâu?”
Lắc người từ chối mấy cái, nhưng hắn ôm quá chặt, trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện lên một chút hàn quang, buồn rười rượi nói: “An Kỳ Lạc, buông tay!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc càng ôm chặt hơn nữa, nhẹ cười nói: “Không buông, ta đã nói rồi, chết cũng không buông!”
“An Kỳ Lạc —— “
“Gọi tướng công!”
“Thật?”
Ánh mắt nguy hiểm của Lam Tịch Nguyệt hiện lên, trong mắt hàn quang lóe sáng, tay từ từ giơ lên, đi tới bên hông hắn, nhẹ nhàng mà véo chỗ da thịt mềm mềm, sau đó càng hung hăng véo hơn. An Kỳ Lạc buồn bực hừ một tiếng, tay ôm Lam Tịch Nguyệt càng chặt, nàng bị ôm nghẹn không thở được, cứ nhịn như vậy thiếu chút nữa sẽ chết ngạt.
“Nương tử, ngươi thật khỏe nha, hạ thủ nặng tay quá!”
An Kỳ Lạc rúc vào cổ nàng. Lam Tịch Nguyệt vẫn không buông lỏng tay, ngược lại càng thêm dùng sức nhéo cái hông hắn, buồn rười rượi nói: “Buông tay!”
“Không buông!”
“Tướng công —— “
Lam Tịch Nguyệt đột nhiên buông lỏng tay ra, thanh âm khẽ gọi.
An Kỳ Lạc cả người ngừng lại, thân thể không nhịn được cứng ngắc, hơi buông lỏng lực ở cánh tay một chút, cúi đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt, ôn nhu hỏi: “Cái gì?” Lam Tịch Nguyệt kiễng mũi chân, đột nhiên nhẹ nhàng mà hôn một cái ở trên mặt hắn .
An Kỳ Lạc cảm giác có một thanh âm nổ vang bên tai, trong đầu tiếng “ong ong” vang lên, vụt một cái cả khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, không dám tin mở trừng mắt sững sờ, ngẩn người nhìn Lam Tịch Nguyệt. Thừa dịp hắn sững sờ, Lam Tịch Nguyệt lắc mình liền từ trong ngực của hắn chui ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt mơ hồ có nụ cười.
Có chút việc ngoài ý muốn, chính là phản ứng của An Kỳ Lạc, nàng vốn nghĩ làm như vậy có thể tìm cơ hội khiến hắn buông lỏng một chút, sau đó nàng có thể nhân cơ hội thoát ra khỏi lồng ngực hắn nhưng hắn làm sao còn có thể đỏ mặt nha? Không phải là cho tới bây giờ cũng chưa từng bị cô nương nào đó hôn qua sao? An Kỳ Lạc vẫn lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, hắn chỉ biết tim mình đang đập vô cùng không bình thường, trên mặt còn có cảm xúc mềm mại, ôn nhu, ngọt ngào, ngọt đến tận đáy lòng , chỗ sâu kín nhất.
Thấy An Kỳ Lạc vẫn không có phản ứng, vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện lên một tia không giải thích được, không nhịn nổi liền đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn rồi đưa tay để trước mắt của hắn khua khua mấy cái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
An Kỳ Lạc lúc này mới kịp phản ứng, liền tranh thủ quay mặt đi nơi khác, đợi đến lúc mặt không còn đỏ mới xoay đầu lại, cúi đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt, trên mặt có một chút thần sắc chần chờ, hơn nữa tựa hồ lại có chút đỏ lên. Lam Tịch Nguyệt vẫn không lí giải được nhìn hắn, nàng thật càng ngày càng không hiểu rõ An Kỳ Lạc, bị hôn một cái nàng là một cô nương cũng không có đỏ mặt, hắn có cái gì mà phải hồng lên?
Hai người đối mặt đứng nhìn nhau, một lúc An Kỳ Lạc đột nhiên cúi đầu hôn một cái trên mặt Lam Tịch Nguyệt, sau đó thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, xa xa truyền đến thanh âm mang theo một chút khẩn trương: “Ta giúp ngươi đi mua mứt quả ghim thành xâu”.
Lam Tịch Nguyệt đưa tay nhẹ vỗ về trên mặt chỗ bị An Kỳ Lạc hôn nhưng khó mà không cảm thấy hơi nóng nóng, nháy mắt mấy cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, nghĩ tới mới bộ dạng mới vừa rồi An Kỳ Lạc kia hoảng hốt mà chạy, “Phốc xuy” một tiếng bật cười. Nhưng ngay sau đó lập tức ngây ngẩn cả người, có chút ngơ ngác nhìn hướng An Kỳ Lạc biến mất, trong mắt khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lúc cùng hắn ở chung một chỗ luôn trở nên không bình thường như vậy?”
Đã đi ra khỏi Vương phủ An Kỳ Lạc đột nhiên dừng bước, trong mắt xuất hiện vẻ ảo não, lẩm bẩm nói: “Lại quên cầm bạc vụn đi ra ngoài!” Nhưng ngay sau đó trước mắt lại hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Lam Tịch Nguyệt, xúc cảm mềm mại trên mặt bây giờ vẫn còn cảm thấy, trên mặt lại hiện ra nụ cười hạnh phúc.