Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 22: Vội vã bái đường
Trong suốt thời gian bái đường ngoài người chủ trì không có thêm bất kỳ kẻ nào kể cả bà mối đứng bên cạnh tay chân cũng luống cuống. Suốt cả quá trình chỉ có An Kỳ Lạc lôi kéo cổ tay Lam Tịch Nguyệt.
Nếu như ở tình huống bình thường, có thể được chính phu quân đỡ, Lam Tịch Nguyệt hẳn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng nàng cảm thấy chuyện hình như càng ngày càng quỷ dị. Nàng không cho là Kỳ Vương có hảo tâm muốn đích thân đỡ nàng, huống hồ, nàng dù nói thế nào cũng bị coi là một cô nương xấu xí khiến người ta không chịu được mà đẩy sang cho hắn.
Bái đường diễn ra ngắn ngủi, sau khi bái đường, An Kỳ Lạc lôi kéo nàng đi vào phòng tân hôn, đóng cửa phòng lại ngăn những người bên ngoài, khiến cho những người đó ngạc nhiên không dứt. Chẳng lẽ Vương gia cấp bách quá không kiềm chế nổi sao? Không, không thể nào! (ôi trời, nghĩ gì mà hay ho quá vậy)
An Kỳ Lạc cho tới bây giờ cũng chưa phải chưa từng gần nữ sắc, làm sao có thể đối với Công chúa bị hủy dung không kiềm chế nổi đâu? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong phòng chỉ còn hai người, An Kỳ Lạc không chút thương tiếc nhìn Lam Tịch Nguyệt ngồi ở trên giường, lạnh giọng nói: “Ngươi bây giờ đã là Vương phi của ta, hết thảy đều phải nghe theo ta, nhớ lấy?”
Dưới khăn voan Lam Tịch Nguyệt nhẹ hạ mi, mặc dù không biết An Kỳ Lạc rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cũng khẳng định sẽ có chuyện phát sinh, hơn nữa, có thể là chuyện xấu! Muốn làm cho nàng gật đầu đồng ý sau này nghe theo hắn, quả thực chính là si tâm vọng tưởng nếu bắt hắn phải nghe theo nàng còn có lý hơn! An Kỳ Lạc cũng không chờ nàng phản ứng, sau khi nói xong đưa tay vén khăn voan lên, đập vào mắt là một khuôn mặt xấu xí không chịu nổi, còn mang theo một chút kinh khủng. Không nhịn được nhíu mi, mặc dù sớm đã biết Tịch Nguyệt công chúa bị hủy dung, khẳng định tướng mạo không thể nào giống như trước, nếu không Thái tử làm sao đá nàng đến bên người hắn.
Chỉ là đến bây giờ khi thấy khuôn mặt này của Lam Tịch Nguyệt hắn vẫn phải chịu sự đả kích không nhỏ, khuôn mặt này có phải quá khó nhìn hay không? Khi bị An Kỳ Lạc đem khăn voan nhấc lên, Lam Tịch Nguyệt cũng nhìn về phía mặt hắn, tiếp xúc với ánh mắt của hắn cả người ngây ngẩn.
Đôi mắt này không phải mấy lần xuất hiện ở trong mộng của nàng sao? Tại sao, tại sao An Kỳ Lạc lại có ánh mắt như vậy?
Rốt cuộc là ánh mắt hắn xuất hiện trong mộng, hay là ánh mắt trong mộng xuất hiện trên người hắn?
Tay nàng không nhịn được muốn đưa ra ngoài vỗ về đôi mắt đã từng nhìn thấy vô số lần trong mộng, vô số lần muốn chạm tới nhưng không thể đến gần. Thật không nghĩ tới bây giờ ánh mắt ấy có thể chân thật xuất hiện trước mặt nàng, nàng lẩm bẩm nói: “Ánh mắt thật xinh đẹp!”
Cho dù là mắt thấy cánh tay Lam Tịch Nguyệt hướng tới ánh mắt của hắn, An Kỳ Lạc cũng không cách nào nhúc nhích, chuyện gì xảy ra? Tại sao lúc nàng thấy ánh mắt của hắn không có chút hoảng sợ nào, cho dù có kinh ngạc, nhưng không có sợ hãi. Mà khi hắn nghe được câu kia từ trong miệng Lam Tịch Nguyệt nói ra, cả người cũng không thể kiềm chế cứng ngắc hạ xuống, nhưng ngay sau đó trong lòng khẽ run rẩy.
An Kỳ Lạc ngẩn người sững sờ nhìn Lam Tịch Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Chết tiệt, ngươi không phải không thể nói chuyện sao?”
Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt thoáng thức tỉnh, dời ánh nhìn khỏi mắt hắn, đoan chính ngồi xuống, chuyển mặt hướng nơi khác, thậm chí không thèm nhìn lại An Kỳ Lạc một cái, hờ hững nói: “Ta mới vừa rồi không nói gì cả, hơn nữa cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói là ta sẽ không nói chuyện!”
Lam Tịch Nguyệt bây giờ mặc dù ngoài mặt không hề bận tâm, tỏ vẻ bình tĩnh được tựa như chưa phát sinh chuyện gì nhưng trong lòng dậy sóng, tại sao An Kỳ Lạc có ánh mắt màu sắc như vậy?
Tại sao ánh mắt của hắn xuất hiện trong mộng của nàng, hơn nữa còn xuất hiện nhiều lần. Hoặc nói đúng hơn là cặp mắt nàng thấy trong mộng xuất hiện trên người An Kỳ Lạc, bất kể có nói chuyện, ánh mắt An Kỳ Lạc thật làm cho nàng có bình tĩnh cũng không tìm ra được sự thật! An Kỳ Lạc đưa tay tóm cằm Lam Tịch Nguyệt, đem mặt của nàng ghé lại gần, lạnh lùng chống lại ánh mắt lạnh lẽo khiến không chút không khí nào chen vào được!
An Kỳ Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, không phải nghe nói nàng là Công chúa sống ở chốn thâm cung, cho tới bây giờ chưa bước quá quá hoàng cung nửa bước chúa sao? Nhưng ánh mắt của nàng tuyệt đối không phải là ánh mắt một Công chúa có thể có, có phải tất cả bọn họ đã bỏ sót điều gì đó quan trọng? Khẽ nheo lại, ánh mắt huyết sắc lúc ẩn lúc hiện khiến khuôn mặt tuấn mỹ của An Kỳ Lạc thêm vài tia quỷ dị. Hắn gia tăng lực đạo ở cổ tay như muốn bóp nát người Lam Tịch Nguyệt, khiến nàng không nhịn được nhíu máy, thanh âm hắn lạnh như băng mở miệng nói: “Ngươi tốt nhất đem câu vừa rồi lặp lại lần nữa, là câu đầu tiên ấy, nếu không ta liền bóp nát cằm của ngươi!”
Lam Tịch Nguyệt trong lòng đã bình tĩnh, hơn nữa lực đạo trên tay An Kỳ Lạc tựa hồ càng ngày càng nặng, có dấu hiệu rất muốn bóp nát người nàng, không nhịn được bật thốt lên: “Tốt, ngươi đã muốn nghe như vậy, ta đây nói lại lần nữa! Con mắt của ngươi thật sự quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc là ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn!” Con ngươi của An Kỳ Lạc bỗng dưng co rút lại một chút, trong mắt huyết sắc càng thêm tiên diễm, tựa như thật sự muốn nhỏ ra máu. Hắn sớm cũng biết những lời này, tất cả mọi người đều nói hắn như vậy, tuy nhiên cho tới bây giờ không một người nào dám can đảm đương đầu trước mặt hắn mà nói.
Trên tay hắn lực đạo tăng thêm không ít, thanh âm cơ hồ từ trong kẽ răng thoát ra: “Ngươi đáng chết!”
Lẳng lặng nhìn hắn, nàng tựa hồ một chút cũng không để ý bàn tay bị nắm chặt, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó hờ hững nói: “Ngươi mấy hôm nay vội vã theo sát ta trên đường, không phải là muốn giết ta sao?”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc sửng sốt, buông lỏng bàn tay đang kiềm chế tay nàng, trong lòng không khỏi thầm mắng: chết tiệt, chuyện gì xảy ra? Tại sao mình lại vì nàng nói mấy câu thất thố như thế? Hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người hướng cửa đi ra, vừa đi vừa lạnh giọng nói: “Ta còn có chuyện cần làm, không muốn lãng phí thời gian với loại chuyện nhàm chán này! Ý hắn chính là nói cho ngươi một tiếng, an phận làm bổn phận Vương phi đi, những chuyện khác tốt nhất không nên hỏi, cũng không cần quản, ngươi chẳng qua chỉ là một vật trang trí đến từ Thanh Tố quốc thôi!”
Sau đó, hắn mở cửa phòng, biến mất trong tầm mắt Lam Tịch Nguyệt. Chẳng qua là vật trang trí sao? Lam Tịch Nguyệt khóe miệng cong lên lạnh lùng, tiện tay đem mấy thứ trên người nhất nhất lấy xuống, những thứ này bất kể là y phục hay đồ trang sức đều làm cho nàng vô cùng không thoải mái.
Dù sao bái đường đã xong, khăn voan đã vén, hôn sự coi như hoàn thành, mà nàng cũng không nghĩ An Kỳ Lạc thật muốn cùng nàng động phòng hoa chúc. Đi ra khỏi tân phòng An Kỳ Lạc không chú ý đến nhiệm vụ của tân lang nên cứ thế mà đi, hắn cũng không có hứng thú đi chiêu đãi tân khách, những người kia vừa thấy hắn nhất định sẽ lại nhìn như vậy, có thể kìm nén nỗi chán ghét hoặc sợ hãi trong lòng mà vui cười sao, thật sự chướng mắt!
Khinh thường nhìn phía trước hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người sang hướng khác rời Kỳ Vương phủ, hắn còn có chuyện rất quan trọng phải làm! Nếu phụ hoàng ưu ái hắn, gả cho hắn một Vương phi dung mạo xinh đẹp hắn sẽ không có bộ dạng tiểu nhân như thế này, sẽ cố gắng đáp lễ! Mặc dù bản thân hắn đối với đẹp xấu không có cảm giác nhiều lắm, nhưng chuyện phụ hoàng không nên làm nhất chính là đem hòa thân công chúa mà Thái tử ruồng bỏ nhét vào trên người hắn.