Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 47


Đọc truyện Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi – Chương 47

Sau khi Hải Vân bị lôi ra ngoài thì không khí trong phòng giam bỗng thay đổi hẳn. Mọi thứ tự nhiên im lặng đến đáng sợ. Ngay cả tiếng thở nhè nhẹ của từng người cũng có thể nghe thấy được.

“Tuyết….Tuyết tỉ à….tỉ ấy….” Sau khi thấy sát khí nồng nặc toát ra từ người Kiều Tuyết, Dương Thiên run run nói.

“Im đi!” Tự dưng Kiều Tuyết gắt lên không rõ lý do. Giận cá chém thớt đây mà.

“D…dạ” Tim của Dương Thiên như muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn vậy. Sát khí này….khủng khiếp quá.

“Thiên Thiên! Chúng ta sẽ san bằng nơi này thành bình địa” Ánh mắt đầy sát khí của Kiều Tuyết quét một lượt xung quanh. Nàng đứng dậy. Khí thế thập phần cao ngạo.

“Nhưng làm thế nào ạ?” Dương Thiên hỏi.

Rầm….

Cái cửa sắt bỗng bay ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt ở đây. Đương nhiên là cả cậu nhóc mười lăm tuổi Dương Thiên nữa.

“Triệu Dương Thiên” Kiều Tuyết đi ra trước, gọi.

“D…dạ” Dương Thiên đi theo sau. Cậu vẫn còn kinh hãi bởi đòn vừa rồi.


“Xử lí hết chỗ này đi” Kiều Tuyết hất cằm về phía bọn lính trước mặt. Sau khi nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc vừa rồi, không ít tên đã kéo tới đây.

Kiều Tuyết tập chung khí vào tay, tạo ra hai thanh đao lớn. Một màu xanh, một màu đỏ, nàng ném chúng về phía cậu.

“Làm thế nào mà tỉ…” Dương Thiên ngỡ ngàng. Tuyết tỉ…tỉ ấy vừa biến ra hai thanh đao. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

“Nhanh lên đi” Kiều Tuyết giục. Trong lúc đó, nàng lại biến ra một chiếc tai nghe. Lần này thì bắt được sóng rồi.

“Tử Tử. Nghe thấy tớ nói gì không?” Nàng hỏi qua ống nghe.

“Tuyết Tuyết/ Kiều Tuyết” Hai giọng âm vang lên cùng một lúc qua tai nghe. Chúng đều mang ngữ khí vui mừng. Đó là Thượng Quan Khương cùng Huyết Tử.

“Tuyết Tuyết. May quá cậu không sao” Huyết Tử giọng mừng rơn.

“Cậu hãy bảo tất cả mọi người vào đi. Không nể nang gì nữa. Chúng ta sẽ san bằng nơi này.” Giọng Kiều Tuyết ám mùi sát khí làm mọi người lạnh sống lưng.

“Được”


~o0o~

Ầm….

Uỳnh…..

“Tỉ tỉ…. đây mới à đường ra ngoài cơ mà” Dương Thiên chỉ về hướng lối ra nhắc nàng khi thấy nàng chạy qua.

“Chúng ta sẽ đi cứu Vân Vân” Kiều Tuyết vừa chạy vừa nói.

“Tỉ điên à? Ra khỏi đây đã khó lắm rồi đó. Tỉ không mau là bọn chúng lại kéo đến bây giờ.” Dương Thiên hét. Cậu không muốn dấn thân vào nguy hiểm nữa đâu. Cậu muốn ra khỏi đây a.

“Nếu đệ muốn thì cứ đi đi” Kiều Tuyết nói. Dù có thế nào đi chăng nữa nàng vẫn phải cứu Vân Vân ra. Nếu nàng thoát mà Vân Vân không thoát thì đối với nàng có thoát cũng nhuư không thôi.

“Hừ….” Dương Thiên đến nước này thì đành mặc kệ nàng thôi. Tuy là cậu có hơi bực nhưng kệ đi. Cậu muốn ra khỏi đây.

Đi được một đoạn, cậu đã không thấy tiếng của Kiều Tuyết đâu nữa rồi. Cậu quay đầu lại, bóng dáng Kiều Tuyết đã biến mất.

“Tỉ tỉ ngốc” Cậu lẩm bẩm, chân vẫn theo hướng cửa thẳng tiến.

Đi một đoạn cậu bỗng dưng dừng lại. Cậu quay đầu và chạy về cái hướng mà Kiều Tuyết vừa đi. Vừa đi cậu vừa lo lắng, vừa ngạc nhiên. Cậu đang làm cái quái gì vậy?

~o0o~

Lại nói về nhóm của Huyết Tử, Thượng Quan Phong và Thượng Quan Hàn Kì. Họ đã xông vào lòng địch. Đi đầu là Huyết Tử. Nàng cầm thanh kiếm của mình, đi đến đâu dẹp đường đến đấy. Một số tên dù chỉ bị kiếm sượt qua thôi cũng lăn ra chết cùng luôn. Tuy đây là lần thứ hai bọn hắn thấy thanh kiếm này nhưng vẫn không khỏi run lên hãi hùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.