Đọc truyện Huyết Phượng Kỳ Duyên – Chương 7: Tâm ý
Huyết Lộ Hoa là loại kì độc, âm độc kết băng; Hồng Bối Chu ngàn năm là loại dương độc hoại tử; cho nên âm độc và dương độc là khắc tinh. Minh Nguyệt chạy về Tô Châu, lập tức đem Huyết Lộ Hoa sắc thành một chén thuốc ba phân đầy, sau đó dùng dao rạch một đường nhỏ ở cánh tay Công Tôn Linh cho chảy ra một ít máu độc rồi đem nước sắc Huyết Lộ Hoa bôi vào miệng vết thương, cực nhọc cả ngày cả đêm ngồi bên giường chăm sóc Công Tôn Linh, quan sát phản ứng của hai loại kịch độc này.
Không rõ diễn biến bao nhiêu thứ, Công Tôn Linh mở mắt ra liền thấy Minh Nguyệt bưng tới tiên dược ngồi ở bên giường đút cho mình từng muỗng thuốc. Không đếm được bao nhiêu việc phát sinh, nửa đêm cảnh vật lặng yên ngủ say, nếu thế gian này có một quyển sách ghi lại được những sự tình vừa qua, hãy ghi lại ân tình, cực khổ, mệt nhọc, đau thương, chăm sóc mà Công Tôn Linh đã lấp đầy, thấu hiểu, đau đớn, chất chứa, cảm động cho đoạn tình này nhận từ Minh Nguyệt; trong lòng Công Tôn Linh cũng tự hỏi phải làm sao đây khi lòng dậy sóng?
Thời gian trôi qua, cánh tay Công Tôn Linh cũng dần tản bớt độc, thân thể dần dần phục hồi, cuộc sống tựa hồ quay trở về trạng thái trước kia; nhưng tự khi nào mà thân hình Minh Nguyệt ngày càng gầy yếu, thường phát ra tiếng ho khan, thời tiết đầu mùa hạ mà tiếng ho tràn ra cơ hồ như cơ thể bị nhiễm lạnh. Vừa mới bắt đầu, Công Tôn Linh tưởng Minh Nguyệt mệt nhọc khiến cho cơ thể suy yếu mới quả quyết yêu cầu Minh Nguyệt điều dưỡng. Minh Nguyệt nghe theo lời của nàng nhưng mấy tháng qua đi, thân thể vẫn không thấy khởi sắc, một buổi sáng sớm, trong phòng một mình bất tỉnh nhân sự.
Nhìn Minh Nguyệt nằm trên giường hôn mê, Công Tôn Linh bỗng nhiên sợ hãi trong lòng, nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì, mình sẽ ra sao, làm gì đây? Ý nghĩ này chợt ra khỏi đầu, Công Tôn Linh liền mắng bản thân: “Tưởng tượng lung tung, Minh tỷ tỷ sẽ không việc gì!”, nhưng sao mình cứ lo âu miên man suy nghĩ, nhìn nàng hồi lâu mà khóe mắt rơi lệ, vuốt nhẹ mặt nàng nói: “Tỷ trăm ngàn lần nhất định phải khỏe… Tỷ có biết là muội rất thích tỷ không? Muội nguyện sống bên tỷ cả đời, không ly khai không rời nửa bước…Nếu tỷ có mệnh hệ gì, muội tuyệt không sống nổi…”
Minh Nguyệt lúc này cũng đã tỉnh dậy vừa nghe Công Tôn Linh tỏ lòng như thế, ngực run rẩy giống như sét đánh trúng. Nàng giả bộ tiếp tục mê man, chờ đến khi Công Tôn Linh rời phòng, mới mở to hai mắt, ngực càng lúc càng khó khống chế, tim bị kích thích dồn dập.
Tình cảm nghĩa muội dành cho mình…điều này làm sao có thể đây? Minh Nguyệt vùi đầu vào chăn u mê. Bình thường tuy nói rằng mình đối xử tốt với nàng, nhưng chỉ xem nàng như tỷ muội, chẳng lẽ như thế bị nàng hiểu lầm?
Minh Nguyệt không khỏi nhăn trán, việc này mặc dù không biết xử lý như thế nào nhưng quyết không thể xem như không có chuyện gì, nghĩa muội còn rất trẻ, không thể hồ đồ liền đem bản thân phó thác cả đời người. Chính mình cùng nàng đều là nữ tử, làm sao có thể kề cận nhau cả đời? Huống chi bản thân mình trúng phải kì độc, có thể ở bên nàng cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, nàng cần thành thân với nam nhân, chân chính lập một gia đình mới phải. Vì thế, Minh Nguyệt hạ quyết tâm giữ khoảng cách với Công Tôn Linh, dần dần không cùng nàng trò chuyện, cũng không cùng nàng thổ lộ tình cảm quan tâm.
Công Tôn Linh cũng dần dần phát hiện Minh Nguyệt bắt đầu lạnh nhạt với mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất, lại không biết rốt cuộc là mình đã làm sai chuyện gì. Ngày ngày qua đi, hàn bệnh lại tái phát liên tục trên người Minh Nguyệt, thời tiết lúc này là mùa đông dù Minh Nguyệt có mặc áo lông vẫn nằm trên giường run rẩy. Công Tôn Linh nhìn nàng như thế mà đau nhói, nhịn không được liền ôm chặt lấy nàng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nàng. Minh Nguyệt lắp bắp kinh hãi, trong lòng sinh ra chút xấu hổ cùng giận dữ, lập tức đẩy nàng ra, quát lớn: “Muội làm cái gì vậy?”
Công Tôn Linh chưa từng thấy nàng quát mình, trong lòng có chút sợ hãi, nức nở nói: “Muội…muội thấy tỷ bị lạnh, muốn giúp tỷ ấm áp một chút…”
Minh Nguyệt cũng ý thức được mình có phần nặng lời, chỉ nói: “Muội ra ngoài đi, ta có thể tự mình ứng phó được.”
Công Tôn Linh biết nàng lạnh lùng với mình, trong lòng quýnh lên, trong mắt chảy ra hai dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Từ khi tỷ lấy Huyết Lộ Hoa mang về, cơ thể tỷ liền trở nên không khỏe, tỷ thành thật nói cho muội biết đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có cái gì không thể nói với muội chứ? Lâu nay tỷ đối với muội luôn hòa nhã quan tâm, rốt cục muội đã làm sai việc gì? Chỉ cần nói muội biết nhất định muội sẽ sửa! Van tỷ đừng đối xử với muội như vậy!”
Trái tim Minh Nguyệt nhói đau, nàng quay mặt sang chỗ khác, nhẫn tâm nói: “Muội không làm sai chuyện gì cả, ta chỉ không muốn thân cận với ai quá, tránh cho người ta nói nhảm.”
Công Tôn Linh cuống lên: “Chúng ta lấy tình tỷ muội đối đãi, người khác có thể nói linh tinh gì chứ?”
Minh Nguyệt nói: “Tóm lại, muội đừng tiếp tục tốt với ta nữa, ta cũng không cần muội phải quá tốt như vậy, chúng ta không phải tỷ muội cũng chẳng phải thân thích, bất quá chỉ là bằng hữu bình thủy tương phùng, chờ thêm một ít thời gian nữa, ta bớt bệnh sẽ rời khỏi Tô Châu. Muội ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi…”
Công Tôn Linh nghe vậy, im lặng lúc lâu, phục hồi tinh thần mới hỏi: “Tỷ…tỷ nói tỷ phải rời đi ư?”
Minh Nguyệt thật sự không muốn tổn thương nàng, nhưng lúc này không thể kìm được chính mình nữa, đành phải hạ quyết tâm nói: “Hôm qua Lưu Ngôn – Lưu đại ca nhờ người mang thư tín gửi ta, chàng đã đậu cử nhân, hoàng thượng tứ phong là An Dương huyện lệnh, cuối tháng sẽ hồi Tô Châu cưới ta, cha muội còn chưa đem chuyện này nói cho muội biết sao?”
Công Tôn Linh nghe lời này xong mà cảm thấy đất trời rung chuyển, toàn thân chốc lát vô tri vô giác, đã một năm cùng nhau nương tựa trải qua bao nhiêu sự tình, thật vất vả mới mở miệng thốt ra hai từ “Cung…hỉ”, nước mắt tự nhiên tràn mi mà chảy, vội vàng chạy ra cửa không quay đầu lại.
Thân thể Minh Nguyệt tựa như cạn kiệt sức lực, ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, tâm như bị trúng hàn độc, chớp mắt cũng đã đóng băng.
Một tháng sau, Lưu tú tài quả thực đến rước Minh Nguyệt. Công Tôn Linh ý nói nha môn có việc, không tiễn Minh Nguyệt, nàng không dám nhìn tân nương Minh Nguyệt vì sợ mình chịu đựng không nổi, chỉ đứng góc khuất nhìn bóng lưng người đi xa mà nước mắt rơi tự lúc nào. Phía trước cửa thành xa xa là kiệu hoa màu đỏ thẫm dần ra khỏi tầm nhìn, Công Tôn Linh quay đầu đi về phía chùa, quỳ gối Phật tổ dập đầu ba cái, cầu một xâm duyên, tiểu sư phụ ngắm nàng, giải đoán xâm có chút tiếc hận: “Hoa trong gương, trăng trong nước, phí công dã tràng. Thí chủ! Đây là xâm hạ, nếu hỏi về nhân duyên chỉ sợ… cả cuộc đời này trải qua nhiều tai kiếp, thí chủ cùng người nọ chỉ là hữu duyên vô phận.”
Công Tôn Linh nghe vậy, miễn cưỡng cong khóe môi, đứng dậy ly khai, hồi tưởng người kia đến Tô Châu mê hoặc lòng người, trong lòng không khỏi dâng lên tia cô đơn, mất mát.
Nếu ta cùng nàng nhất định là hữu duyên vô phận, ta cũng tuyệt không cưỡng cầu, chỉ nguyện cầu nàng hạnh phúc mĩ mãn, trường thọ an khang. Cuộc đời này ta chắc chắn làm nhiều việc thiện, nếu có kiếp sau, mong cùng nàng chắp tay ước nguyện.