Đọc truyện Huyết Phượng Kỳ Duyên – Chương 147: Kỳ duyên kết
– Thanh Vũ… Thanh Vũ…
Trong miệng nỉ non gọi tên của nàng, tận mắt chứng kiến tia sáng màu đỏ tươi hạ xuống đất, hóa thành người mình ngày nhớ đêm mong. Người ấy đang cười ha ha giang hai cánh tay về phía mình, kinh hỉ hóa thành nước mắt, không thể nhịn được mà nước mắt tràn mi, Lâm Lang khóc nghẹn ngào, vẻ mặt vui mừng, nhưng lại không nhào vào lòng Huyết Phượng Hoàng giống như nàng mong muốn, ánh mắt tràn đầy vẻ u oán, tiểu phượng hoàng trong ngực cũng “hừ” lạnh một tiếng nặng nề, tựa đầu vào lòng Lâm Lang, không hề muốn phản ứng nàng.
Huyết Phượng Hoàng tự rước lấy bẽ mặt, khó hiểu, tiến lên cầm tay Lâm Lang ăn vạ nói:
– Sao vậy? Vất vả lắm mới trở về được, nàng cam lòng ném cho ta sắc mặt này à?
Lâm Lang không thèm nâng mắt, lạnh lùng nói:
– Vì sao không thể ném sắc mặt này cho nàng xem? Trước kia nàng đã đồng ý với ta chuyện gì? Từ nay về sau sẽ không bao giờ tự chủ trương làm gì mà chưa thương lượng với ta, trong lòng nàng rốt cuộc xem ta là gì?
Mới vừa dứt lời, Kim Sí Phượng Hoàng bé nhỏ nép trong lòng Lâm Lang cũng mở miệng, lãnh đạm nói:
– Huyết Phượng Hoàng, đừng tưởng hiện giờ ta linh thức không đủ thì không làm gì được ngươi, nếu như ngươi còn dám làm Tú Nương không vui, mười tám năm sau ta chắc chắn sẽ xử đẹp ngươi.
Tuy lời nói lạnh nhạt, nhưng giọng điệu non nớt thật sự đáng yêu, khiến người ta yêu không được mà hận cũng không xong.
Huyết Phượng Hoàng bị hai mẹ con chọc cho dở khóc dở cười, thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành chịu tội mà ôm hai người vào trong lòng. Khó khăn lắm mới dỗ được Lâm Lang, nhưng kim bảo bối điêu ngoa kia vẫn không thèm để ý nàng, Huyết Phượng Hoàng trực tiếp ôm cô bé từ trong lòng Lâm Lang, mặc kệ cô bé vỗ cánh lớn tiếng kháng nghị ra sao, một tay ôm chặt cô bé vào trong ngực hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa cố tình nói:
– Tâm can bảo bối của ta, làm sao cha có thể cam lòng chọc tức mẹ con đây? Mười tám năm sau con định xử phụ thân thế nào vậy? Chẳng lẽ là muốn gả cho một tên lười biếng xấu xí? Hay là muốn cưới về một con cọp mẹ? Nếu con thích, cha nhất định lần tìm cho ra hết những kẻ biếng nhác xấu xí hay cọp mẹ trên khắp thế gian này cho con chọn, chỉ cần con gái ngoan của ta thích, cái gì cha cũng sẽ làm cho con, thằng con trai mắt gà chọi của Lương thị lang thật sự thích con, chi bằng cha định một cái hôn nhân từ bé cho các con nhỉ?
Chọc Kim Sí Phượng Hoàng tức giận đến nỗi vỗ cánh kêu lớn một tiếng “Mẹ ơi!” với Lâm Lang. Đau khổ mấy ngày, cuối cùng Lâm Lang cũng bị chọc cho nín khóc mà mỉm cười, đón lấy con gái vào trong lòng, cố tình giả bộ khiển trách Huyết Phượng Hoàng, nói:
– Được rồi, đừng dọa con gái nữa.
Huyết Phượng Hoàng trả con gái vào lòng Lâm Lang, quay đầu lại thì thấy Minh Nguyệt và Công Tôn Linh đang cười ha hả nhìn ba người các nàng. Lúc Huyết Phượng Hoàng nhìn Công Tôn Linh, trong đầu như nhớ lại tình huống sơ ngộ năm đó, nữ tử phàm trần này vậy mà lại không để ý sống chết, dùng Diệp Thần Đao đâm rách buồng tim của mình. Từ lúc hóa thành hình thể phượng hoàng cho tới nay, nàng không ngờ rằng mình sẽ thua lớn đến vậy trong tay một phàm nhân! Thế là năm đó nàng âm thầm ghi nhớ nữ tử này trong đầu, cho nàng nếm thử chút lợi hại, vì vậy nàng lao vào bụng Công Tôn Linh, muốn nàng phải trải qua đau đớn khi sinh nở, còn muốn lợi dụng thân thể của nàng để mình phục hồi trọng sinh, đáng tiếc… Huyết Phượng Hoàng chưa bao giờ biết, trên thế gian, ngoại trừ tình phu thê, còn có nghĩa thân nhân. Hai người mẹ vì để đảm bảo mạng nhỏ cho mình mà không tiếc hi sinh bản thân, rõ ràng là nhảy vào trong bụng Công Tôn Linh để báo thù… Vì sao các nàng lại đối xử với mình như vậy? Trước đây không hiểu, nhưng từ sau khi Nguyệt Linh ra đời, Huyết Phượng Hoàng dần dần hiểu ra… Những tỉnh tỉnh mê mê trước kia giờ đây đã ngộ ra triệt để, thì ra ở trong lòng cha mẹ, con cái giống như một viên trân bảo không gì sánh bằng, cho dù nàng có phạm phải bao nhiêu việc sai lầm, sự bao dung của cha mẹ sẽ vĩnh viễn trở thành cảng tránh gió cuối cùng của nàng.
Thanh Vũ từ từ quỳ xuống trước mặt Minh Nguyệt và Công Tôn Linh, Lâm Lang thấy thế, cũng ôm tiểu phượng hoàng quỳ trước mặt Minh Nguyệt và Công Tôn Linh, ba người nghiêm túc dập đầu lạy ba cái trước hai người. Minh Nguyệt và Công Tôn Linh nhịn không được ôm chặt Thanh Vũ, một nhà ba người ôm đầu khóc rống lên.
Nhìn một nhà Huyết Phượng Hoàng đoàn tụ, Cơ Hồng Ngọc có chút mất mát, nhà người ta hưởng thụ gia đình vui vẻ, vậy mà mình sắp phải cùng với người yêu đi đoạn đầu đài, có lẽ đây chính là báo ứng. Năm đó sau khi Cô Vân Thôn bị diệt, lòng của nàng đã nhập ma, sau đó chịu báo ứng. Tiên Tử dường như nhận ra tâm tình của Cơ Hồng Ngọc, nhẹ nhàng nắm tay nàng, vuốt khóe môi của nàng rồi cười nhạt, mãi cho đến khi cả nhà Huyết Phượng Hoàng ổn định, nàng mới bước đến quỳ trước mặt Thanh Vũ và Lâm Lang, cầu xin nói:
– Hai vị tỷ tỷ, Thủy Tâm… Thủy Tâm tự biết nghiệp chướng nặng nề, không còn mặt mũi xin hai vị tỷ tỷ giúp đỡ, nhưng hôm nay, trong tam giới ngoại trừ tỷ tỷ, đã không còn ai có thể giúp chúng ta…
Cơ Hồng Ngọc do dự giây lát, cũng từ từ quỳ một gối xuống.
Thanh Vũ nhìn hai người các nàng, thở dài, chốc lát sau mới cùng Lâm Lang đưa tay ra nâng các nàng dậy, nói:
– Muội muội nói đi, chỉ cần tỷ tỷ có thể làm được, nhất định sẽ tận lực giúp các người…
Tiên Tử ngẩng đầu nhìn các nàng, nói:
– Ta cùng với Ngọc tỷ tỷ phạm phải sai lầm, trời xanh đã hạ lôi kiếp, hai người bọn ta phải đi ứng kiếp, nếu không… sẽ vạ lây thiên thiên vạn vạn Hồ tộc. Sau khi chúng ta đi, xin hai vị tỷ tỷ giúp chiếu cố Linh nhi, Thủy Tâm và Hồng Ngọc dập đầu cảm tạ ở đây trước! – Nói xong, hai người dập đầu ba cái thật sâu.
Thanh Vũ và Lâm Lang nhất thời luống cuống, tuy rằng hai nàng thích Linh nhi, nhưng dù sao Linh nhi vẫn còn nhỏ, tất nhiên hai vị mẹ ruột chiếu cố vẫn tốt hơn. Bỗng nhiên hai người kia nói muốn cùng nhau đi ứng kiếp, đây chẳng phải là buông tay mặc kệ Linh nhi sao?
Mắt thấy lôi vân tích tụ ngày càng nhiều trên bầu trời tím đen, Cơ Hồng Ngọc biết thời gian đã không còn nhiều, lên tiếng gọi:
– Tâm nhi! Chúng ta phải đi rồi.
Tiên Tử lập tức đứng dậy, hai người nắm tay nhau đang chuẩn bị rời đi, Thanh Vũ chợt mở miệng quát hai người, hơi tức giận nói:
– Ta mặc kệ các người có chuyện quan trọng gì, Linh nhi là con của các người, là các người đưa nó đến thế gian này, cứ qua loa giao phó con bé cho người khác thế là xong à?
Hai người bị nói đến mặt đỏ bừng, Cơ Hồng Ngọc cắn cắn môi, mắt chứa lệ nói:
– Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi… Nếu chúng ta không ngăn lôi trận, thì hàng vạn hàng ngàn hồ tử hồ tôn sẽ phải chết, cho dù chúng ta có sống tiếp cũng không có cách nào ăn nói với tộc nhân…
– Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm vậy!
Lâm Lang nhịn không được trách các nàng, tức đến ngực phập phồng, nhưng bây giờ mắng hai người thì có tác dụng gì? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn không được mà hỏi:
– Bây giờ có cách nào khác lưỡng toàn không? Nếu có, ta và Thanh Vũ nhất định dùng hết toàn lực.
Bốn người im lặng hồi lâu, mắt thấy lôi vân trên bầu trời đã tụ đầy đỉnh đầu, nếu không ngăn cản, đến khi hàng ngàn hàng vạn lôi điện đánh xuống, hậu quả khó lường. Cơ Hồng Ngọc gọi một tiếng “Tâm nhi!”. Tiên Tử lập tức hiểu ý, hai người không nghĩ nhiều nữa, hóa thành hai vệt sáng một tím một trắng bay lên bầu trời.
Aiya! Huyết Phượng Hoàng không khỏi giẫm chân một cái thật mạnh, quay đầu nhìn Lâm Lang, ánh mắt kia rõ ràng là muốn đi giúp hai người kia độ kiếp. Trong lòng Lâm Lang vừa tức giận vừa sốt ruột, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành thở phì phì nói với nàng:
– Nàng muốn đi thì đi đi!!
Thanh Vũ giống như được đại xá, lập tức hóa thành hình thể phượng hoàng vỗ cánh bay lên không trung, chợt nghe Lâm Lang gào to với nàng:
– Nếu nàng không bình bình an an mà trở về bên ta, coi chừng ta có xuống âm tào địa phủ cũng khiến nàng sống không được chết không yên!
Huyết Phượng Hoàng quay đầu gáy một tiếng nhẹ nhàng thật lớn: méoooo, giang rộng đôi cánh, trong nháy mắt đã chạm vào vân thụy.
Lại thêm mấy ngày, Lâm Lang ôm Kim Sí Phượng Hoàng cùng với Minh Nguyệt và Công Tôn Linh cùng nhau chờ đợi trong kinh hồn táng đảm. Sống qua hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Lâm Lang chứng kiến hiện tượng thiên văn quái lạ như vậy, lôi vân dày đặc đến nỗi khiến cho Mặt trời, Mặt trăng, ngôi sao như muốn ẩn mình trốn đi, ánh chớp chói mắt không ngừng xuyên thấu cuồn cuộn bên trong tầng trời thấp, tựa như vô số độc long trường xà, từng tiếng sấm sét thi thoảng đánh xuống, phá nổ mặt đất đá vụn bay tứ tung. Bốn người trốn một chỗ trong thạch động, hoảng sợ không dám thở mạnh, không ngừng niệm A di đà phật vì ba người kia.
Thời gian từng chút từng chút chậm rãi trôi qua như cát chảy, khoảng thời gian chín ngày, bốn người như đã già thêm chín tuổi, lôi vân trên trời vẫn không thấy tản bớt, trong chốc lát suy nghĩ: Có khi nào Hạo Nguyệt và Tiên Tử đã bị sét đánh thành mảnh vụn rồi không? Nên nói với Linh nhi thế nào đây? Một hồi lại nghĩ: Có khi nào con phượng hoàng thẳng như ruột ngựa kia bỗng dưng ấm đầu mà một mình hứng hết toàn bộ lôi điện không? Lâm Lang hồ đồ suy đoán, nửa tỉnh nửa mê. Thật vất vả chịu đựng mười ba ngày, lôi quang điện vân trên không trung rốt cục dần dần tán đi, bách thú trong núi ngửi được mùi vị trong không khí cũng từ từ thò đầu ra. Bốn người tới cạnh Huyết Trì lo lắng nhìn về không trung, đợi một lúc lâu, mới thấy được ba chùm sáng màu đỏ, tím, trắng bắn xuống mặt đất, hóa thành ba người thương tích đầy mình, dìu nhau loạng choạng đi tới.
Một khắc kia, Lâm Lang hưng phấn đến tưởng như nói không ra lời, tiểu kim phượng hoàng cũng vui vẻ đến vỗ cánh kêu to.
Minh Nguyệt và Công Tôn Linh tiến lên đỡ ba người, giúp ba người ngồi dưới đất nghỉ ngơi, lúc này mới vội hỏi quá trình. Trong ba người, Cơ Hồng Ngọc coi như là tu vi cao nhất, nàng thật vất vả mới hòa hoãn giọng nói, khóe miệng cũng không giấu được mà cong lên, rồi lại nhịn không được mà cười càn rỡ ha hả. Lâm Lang còn tưởng rằng Hồ yêu kia lại lợi dụng hai người mình mà đạt được gian kế gì đó, đang định trừng mắt, bỗng nhiên thấy Cơ Hồng Ngọc và Tiên Tử, Thanh Vũ vỗ tay một cái, vui vẻ đến giọng nói cũng run rẩy:
– Ta vốn tưởng rằng… lần này chắc chắn bị lôi kiếp đánh cho tan xương nát thịt, hài cốt không còn chứ…
Vừa nói vừa nhìn về bầu trời, quỳ xuống dập đầu ba cái, tiếp tục nói:
– Nhất định là thái gia gia phù hộ, cản lại giúp ba người chúng ta. – Nói xong, nàng quỳ trên mặt đất, hướng về không trung nói tiếp:
– Thái gia gia, ngài yên tâm, Ngọc nhi nhất định sẽ gầy dựng lại Cô Vân Thôn, sau đó dẫn theo Tiên Tử và Linh nhi, còn có con cháu của Hỏa hồ tộc cùng nhau ngoan ngoãn tu thân dưỡng tánh, từ nay về sau sẽ không bước vào trần thế một bước, dùng lời của ngài để dạy dỗ cho hàng ngàn hàng vạn tộc nhân.
Thanh Vũ bị sét đánh đến y phục cả người cháy khét, thậm chí không thể nói ra lời, chỉ có thể nửa nằm trong lòng Lâm Lang, vui vẻ cười ha ha. Kim Sí Phượng Hoàng nhân cơ hội dùng chiếc mỏ nhọn nhỏ xíu mổ vài cái trên trán nàng, làm cho Lâm Lang luống cuống vội khiển trách đứa nhỏ nghịch ngợm:
– Con này! Cha mới bị thương, sao có thể làm vậy!
Kim Sí Phượng Hoàng hừ lạnh một tiếng.
Thanh Vũ cũng không để ý, ôm cô bé hôn một cái thật sâu. Nói ra cũng thật kỳ quái, đứa con gái bát tự không hợp với nàng vậy mà lại không giãy dụa nữa, tùy ý nàng ôm chặt lấy mình, tựa trong lòng nàng giống như đối đãi với Lâm Lang vậy.
– Xem ra mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua, chúng ta cũng nên cáo từ.
Minh Nguyệt nắm tay Công Tôn Linh nói với mấy người kia, sau đó lại cười ha hả nói với Thanh Vũ:
– Nếu con nhớ hai người mẹ không ra hồn này, hãy đến Phong phủ Tứ Xuyên, tìm bang chủ Quách Tinh của Mã Bang là được.
Công Tôn Linh yêu thương xoa đầu Thanh Vũ, mẹ con ba người ôm nhau một lúc lâu, rồi mới cáo từ.
– Hai vị nãi nãi đều thật trẻ tuổi, con thật sự phải gọi hai người là nãi nãi sao?
Kim Sí Phượng Hoàng chớp mắt nói, Lâm Lang và Thanh Vũ không khỏi bật cười, Thanh Vũ ôm con nói:
– Đó là đương nhiên rồi, chờ sau khi con lớn thêm chút nữa sẽ dẫn con đi Tứ Xuyên chơi, nhé?
Tiểu phượng hoàng nghe vậy thì ghé vào trong ngực nàng, rũ mí mắt không nói chuyện nữa.
Thời gian thoáng chốc đã qua ba năm, Trác Thái sư đương triều quả thật đúng hẹn dẫn theo phu nhân và tiểu quận chúa đến Tứ Xuyên thăm cố nhân. Sau khi đuổi hết ngoại nhân ra ngoài, Nguyệt Linh quỳ gối trước mặt Minh Nguyệt và Công Tôn Linh, ấp a ấp úng gọi hai tiếng “Nãi nãi”. Khoảnh khắc ấy, một nhà bốn người cười đến sắp chảy nước mắt .
Nguyệt Linh quỳ trên mặt đất, vẻ mặt buồn bực. Công Tôn Linh vội vàng bế cháu gái ngoan lên, cầm trái cây đưa cho cô bé, Nguyệt Linh buồn bực phì phò gặm trái cây, trong đầu nhớ tới Linh nhi tỷ tỷ đã rời đi cách đây ba năm, không biết… Lúc này Linh nhi tỷ tỷ sống có tốt không nhỉ?
——-
Hôm nay Cô Vân Thôn đã dần dần khôi phục nguyên trạng trước kia. Cơ Hồng Ngọc và Tiên Tử trồng một vườn hoa trước cổng. Cuộc sống trôi qua ung dung nhàn rỗi, không hề có chút gợn sóng nào. Toàn bộ trước kia đều tựa như giấc mộng hão huyền, hiện tại giống như đã tỉnh khỏi cơn mộng ảo. Cơ Hồng Ngọc thường muốn hỏi Tiên Tử: “Năm đó sau khi nàng lấy được thiên thư, có từng tính qua cho mình, người định cho số phận của nàng lại là ta?”
Chỉ tiếc nàng vẫn chưa từng hỏi vấn đề này, nhìn dáng vẻ dí dỏm của Tiên Tử, Cơ Hồng Ngọc lờ mờ cảm giác được: Nàng chắc chắn đã biết từ lâu, có lẽ, đây toàn bộ chính là mê cục mà nàng dày công bày ra.
– Còn đứng ở đó làm gì? Còn chưa theo giúp ta bắt sâu nhổ cỏ cho đám hoa nhi à? – Tiên Tử cười nói với nàng.
– Không phải đã đến rồi sao.
Cơ Hồng Ngọc cười ha ha đi tới, từ phía sau ôm Tiên Tử đầy cõi lòng…
Thế mới nói, trong chính đạo kỳ mà ko kỳ, lạ chẳng lạ, kỳ duyên đều có định sẵn, cho dù tiên nhân cũng khó lòng hiểu rõ những quanh co.
— TOÀN VĂN HOÀN —