Đọc truyện Huyết Phượng Kỳ Duyên – Chương 14: Xuất thế
Dấu hiệu mang thai mỗi ngày một rõ ràng, Minh Nguyệt không để Công Tôn Linh tùy tiện xuống giường đi lại nữa, nếu đã quyết định sinh ra thì phải để con bé ở trong bụng mẹ mập mạp, khỏe mạnh, không thể có một chút sai lầm.
Tu Di Phong là chốn tu hành, người tu hành bình thường chỉ ăn chay và trái cây, thức ăn đưa đến phòng Minh Nguyệt dĩ nhiên cũng là đồ chay, không có chút đồ ăn mặn nào. Công Tôn Linh không có gì để bồi bổ, ngoài miệng tuy nói là không sao nhưng người mang thai mặc dù nhìn đẫy đà thì đứa nhỏ trong bụng sợ là sẽ không đủ dưỡng chất. Minh Nguyệt lo lắng, suy nghĩ mãi nhưng cũng không thể nhờ tiểu sư đệ đem cơm, lỡ sư phụ biết được càng khó. Ngày nọ sau giờ ngọ, nàng kéo tiểu sư đệ hỏi: “Tấn Hồng sư huynh đâu? Mau gọi Tấn Hồng sư huynh của ngươi tới gặp ta, ta có việc quan trọng muốn nói với đệ ấy?”
Tiểu sư đệ hướng nàng nói: “Tấn Hồng sư huynh từ lâu đã bị sư phụ phạt đi Tĩnh Tâm Đường, nghe nói chí ít phải nửa năm sau mới được ra, sư tỷ có việc gì cứ nói ta sẽ chuyển lời đến sư phụ cho.”
Minh Nguyệt nghe vậy lòng tràn đầy thất vọng, quay đầu nhìn Công Tôn Linh đang ngủ trưa, mặt lộ vẻ lo âu cùng đau đớn, thật sâu thở dài: “Không có gì…ngươi đi đi.” Tiểu sư đệ nhìn nàng, quay đầu nhìn Công Tôn Linh trong phòng, mím môi, lập tức thu dọn bát đũa ly khai.
Đến chiều chạng vạng, tiểu sư đệ vẫn đem cơm chiều đến cho hai người như cũ, trừ thức ăn chay ở giỏ, lặng lẽ đưa cho Minh Nguyệt tô canh cá nói: “Hôm nay buổi chiều ta bắt cá ở suối, nấu hai canh giờ vội mang đến cho cô nương kia tẩm bổ…”
Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, tiếp nhận canh từ tiểu sư đệ nói lời cảm tạ: “Sư đệ…sư tỷ không biết làm thế nào cảm kích đệ…”
Tiểu sư đệ gãi đầu cười nói: “Chỉ chút việc nhỏ thôi…về sau ta sẽ lưu tâm thường xuyên làm chút đồ bổ mang đến, sư tỷ cứ yên tâm.”
Minh Nguyệt nhịn không được có chút lệ quang, bỗng nhiên nhớ tới mấy bộ xiêm y mình đã may xong cho sư phụ cùng Tấn Hồng sư đệ , xoay người lấy ra giao cho tiểu sư đệ nói: “Sư đệ, làm phiền đệ thay sư tỷ chuyển màu xám này cho sư phụ, màu lam này cho Tấn Hồng, tuy rằng đã đầu xuân nhưng trên núi vẫn còn lạnh, lần này phiền đệ rồi, lần sau sư tỷ cũng may cho đệ một bộ nhé.”
Tiểu sư đệ nở nụ cười “Vâng”, chờ hai người nếm qua thức ăn, mới cao hứng phấn chấn rời đi. Minh Nguyệt không khỏi lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng tiểu sư đệ hướng Công Tôn Linh cười nói: “Đã gần mười sáu tuổi đầu, mà cứ hệt như trẻ con.”
Công Tôn Linh xuống giường dựa nhanh vào nàng nói: “Con chúng ta về sau cố gắng cũng như đệ ấy.”
Minh Nguyệt ôm sát nàng, vuốt bụng nàng bỗng nhiên có chút cảm khái: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới…một nữ nhân như ta thế mà cũng có ngày cưới vợ sinh con, thế gian này quả là nhiều sự kỳ quái, làm cho người ta trở tay không kịp…”
“Tỷ hối hận ư?” Công Tôn Linh ngẩng đầu nhìn nàng.
Minh Nguyệt lắc đầu, càng ôm chặt nàng, để mặt lên vai nàng: “Ta chưa bao giờ hối hận ở bên cạnh muội…nếu thật sự hối hận, ta chỉ hối hận lúc trước đã rời khỏi muội, bằng không ngày chúng ta gần nhau cũng sẽ càng nhiều…
Công Tôn Linh khẽ cười: “Chớ nói những lời này, chuyện trước kia đều đã qua cả rồi, điều nên lo lắng là mấy tháng sau, nếu vận khí tốt tránh được kiếp số này, chúng ta liền mang theo đứa nhỏ ẩn cư, không cùng người tu hành giao tiếp. Ngộ nhỡ vận khí không tốt…bọn họ đuổi cùng giết tận…nhiều lắm thì cùng chết thôi.”
Minh Nguyệt cọ cọ má nàng nói: “Đừng lo lắng, ta nói rồi…tuyệt không để bọn họ đụng đến sợi tóc của muội và con…” đột nhiên Minh Nguyệt như chợt nhớ tới điều gì, sốt ruột nói: “Muội xem ta đã sắp làm mẹ mà lại quên chuẩn bị quần áo cho con, thật là đáng đánh đòn. Hôm sau ta phải chuẩn bị may sẵn mười bộ mới được.”
Công Tôn Linh cười khẽ, quay lại hôn trán nàng thật sâu…
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến kỳ hạn mười tháng, Công Tôn Linh sắp lâm bồn.
Cửa phòng Minh Nguyệt rốt cuộc cũng bị mở ra, bốn – năm cao thủ ở Tu Di Phong mang bảo kiếm trên lưng mời hai người ra khỏi phòng đưa tới đại điện Tu Di Phong đón khách. Minh Nguyệt nhìn kĩ, ngoại trừ Cơ Hồng Ngọc cùng Hành Nguyên đại sư thì tất cả các cao thủ từng ở Huyết Trì đều có mặt tại đây. Minh Nguyệt đỡ Công Tôn Linh ngồi xuống ghế, chợt nghe một thanh âm: “Tử Mi! Đây là đồ đệ ông quản giáo đó sao? Chúng ta cũng xem như là tiền bối của nàng ta, thế nhưng một tiếng tiếp đón cũng không có, bản thân còn thản nhiên ngồi xuống trước, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng chẳng có.”
Minh Nguyệt ngẩng đầu vừa thấy Ma Kiếm tiên này ngày trước ở trong rừng làm khó dễ sư phụ. Tử Mi xanh mặt, giống như không nghe, ánh mắt nhìn mặt đất. Minh Nguyệt nghe lời này, dằn xuống, đỡ Công Tôn Linh ngồi chu đáo xong mới vái chào Tử Mi, Mai Mộ Tuyết, Diệu Thủ chân nhân, cùng vài bậc tiền bối khác không rõ danh tánh thỉnh an, thản nhiên như không biết sự tình đứng dậy hỏi: “Không biết chư vị tiền bối gọi vợ chồng ta đến tiền điện có chuyện gì?”
Ma Kiếm nổi giận nghiến răng, xoảng chén trà vỡ nát, rút kiếm chỉ vào nàng: “Hai nữ nhân cư nhiên dám tự xưng là vợ chồng! Tu Di Phong thế mà cũng dám xưng là danh môn chánh phái! Ha ha ha, Tử Mi! Đồ đệ ông ở trước mặt ông phá hoại luân thường đạo lý, làm xấu mặt ông cùng cái danh nhất phái tông sư. Chúng ta đã cho ông thời gian mười tháng, hiện tại ông còn gì để nói không?!”
Tử Mi sắc mặt càng thêm khó coi, qua hồi lâu mới di chuyển, thật vất vả phun ra vài từ: “Tùy ý hành sự.”, ông ta không thể bảo hộ Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh, khổ não mười tháng vẫn đành bất lực, nay tình thế bắt buộc chỉ có thể như thế, bốn từ vừa ra khỏi miệng, giọt lệ cũng chực trào ra.
“Đây là ông nói nhé!” Ngũ Hổ đạo trưởng lắc đầu phát ra tiếng như hổ gầm, đang muốn động thủ, chợt nghe Minh Nguyệt nói: “Chậm đã! Nơi này là Tu Di Phong đại điện, đừng vội làm hỏng hoa lá nơi này, muốn đánh thì chúng ta hãy xuống núi đi.”, dứt lời nàng quỳ trước mặt Tử Mi, dập đầu thật sâu ba cái, lúc này mới đứng dậy đến đỡ Công Tôn Linh, chợt nghe Tử Mi sau lưng gọi nàng: “Minh Nguyệt nhi!”
Minh Nguyệt vội ngoái đầu lại: “Sư phụ, người…có gì phân phó ạ?”
Tử Mi nhịn không được mà rơi nước mắt: “Bọn bang nhân này là muốn dùng thai nhi trong bụng thê tử con luyện đan, đừng để bọn chúng đắc ý thỏa mãn…”
Buổi nói chuyện đâu cần thiên ngôn vạn ngữ, nỗi khổ tâm của Tử Mi thoáng chốc đã làm cho Minh Nguyệt hiểu được, nàng nhẹ nhàng cười, hướng Tử Mi xá một cái: “Đệ tử đã hiểu…”, ngẩng đầu gằn từng tiếng: “Đệ tử tuyệt không để sư phụ thất vọng.”, nói xong ôm thắt lưng Công Tôn Linh bước ra sơn môn.
Mai Mộ Tuyết nghe vậy cười lạnh, một đám người theo sát phía sau Minh Nguyệt tới khu bằng phẳng nơi sườn núi, vây quanh hai nàng.
Minh Nguyệt cởi áo khoác để lên thân cây thấp, ôm Công Tôn Linh đặt ngồi lên, hôn mặt nàng nói: “Cẩn thận thân mình, chờ ta xử lý xong bọn họ sẽ quay lại cùng muội.”
Lúc này trong bụng Công Tôn Linh bắt đầu đau, nhìn thấy người vây kín đầy sát khí, lòng vừa tức vừa lo, tay giữ chặt Minh Nguyệt nhịn đau nói: “Một chút đạo thuật tỷ cũng không có thì làm thế nào đối phó bọn họ bây giờ? Bọn họ sẽ xử lý một nữ nhi như tỷ ra sao đây? Chi bằng cứ theo ý bọn họ giết ta đi, ta có hóa thành quỷ cũng không buông tha bọn họ!”
Sắc mặt Minh Nguyệt suy sụp, ôm nàng nói: “Đều đã làm mẹ rồi mà sao còn ngốc như vậy? Muội không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ cho con chứ, nếu muội chết rồi thì nó sẽ ra sao? Chẳng lẽ muốn đem con chúng ta cho bọn xấu kia luyện đan ư? Chớ nói ta là mẫu thân của nó, cho dù ta với nó không quen không biết, ta cũng tuyệt không bỏ mặc.”
Công Tôn Linh không khỏi khóc nói: “Nhưng…nhưng mà…tỷ cũng là nữ tử, làm sao đấu lại hơn mười người kia?”, trong bụng lại truyền đến một cơn quặn đau, Công Tôn Linh kêu lên, tay xiết chặt thân dưới áo khoác.
Minh Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười, nắm tay nàng rơi lệ: “Linh nhi! Chỉ tiếc Minh tỷ tỷ không thể ở bên cạnh muội lúc này, muội yên tâm, ta sẽ cho bọn hắn trả giá đại giới, từ nay về sau không dám nhàn sự quản chúng ta! Muội cứ an tâm sinh con, ta còn muốn đặt tên cho nó…”
Dứt lời, nàng đi đến trước mặt bọn cao nhân, trầm giọng nói: “Có bản lĩnh đều tiến lại đây!”, bọn họ đoán không ra nàng định làm trò gì, bình thường trông nàng như một nữ tử dịu ngoan điềm tĩnh thế mà lúc này đây lại lộ ra răng nanh cùng tay trảo như báo, hướng địch nhân phát ra tiếng rít gào, làm cho mọi người e dè sợ hãi.
Mai Mộ Tuyết nhìn mọi người thất thần, thấp giọng nói: “Để xem ả ta thành ra cái dạng gì.”, bọn họ nghe thấy lập tức theo sát phía sau Minh Nguyệt, đi đến chỗ cách Công Tôn Linh trăm bước thì dừng lại, Minh Nguyệt quay đầu lên tiếng: “Ngay tại nơi này đi.”
Bọn họ tiếp tục vây nàng ở giữa, chỉ thấy Minh Nguyệt rút ra một thanh đao nhọn, cắt vạt áo trước ngực, có người tà đạo nghĩ là nàng muốn dùng thân mình trao đổi mạng Công Tôn Linh, liền hì hì cười ra tiếng. Mai Mộ Tuyết thấy nàng lộ mảng ngực trắng như tuyết trước nhiều nam nhân như vậy, đang muốn chửi ầm lên, bỗng nhiên mặt cứng đờ, thấy trên ngực trái Minh Nguyệt có một ấn ký đỏ thắm quái dị, trong lòng căng thẳng, quát to: “Cẩn thận! Yêu nữ này là nghiệt chủng hậu nhân Ma giới!”
Chưa để bọn họ nói xong, Minh Nguyệt đã dùng đao nhọn đâm vào ấn ký trước ngực, máu đỏ tươi theo ấn ký nhỏ xuống từng giọt, màu đỏ của máu thắm qua ấn ký càng thêm đỏ bừng yêu dị, nàng dùng ngón trỏ dính huyết vẽ một vòng kí hiệu dưới đất, trời đang là ban ngày nắng rực bỗng nháy mắt biến thành đêm đen, trên bầu trời xuất hiện một vầng trăng tròn màu đỏ đậm. Mai Mộ Tuyết gấp gáp kêu to: “Mau giết ả!”, hơn mười người cùng lúc cầm binh khí xông lên, đột nhiên, dưới chân Minh Nguyệt nơi vòng tròn ký hiệu sinh ra một đạo hồng quang chói mắt, mở ra đường liên thông đại môn địa ngục, hơn mười ma binh từ thế giới nào đó mơ hồ chui lên, đầu tiên xông tới Ma Kiếm tiên sinh, hắn chưa kịp phản ứng đã bị ma binh nắm chân xé rách thành hai mảnh. Các kẻ còn lại cả kinh trợn mắt há mồm, kẻ thì sợ quá đứng im són cả ra quần, có kẻ té lên té xuống chạy trốn, chưa chạy được ba bước đã bị một trảo vào ngực móc trái tim ra.
Mai Mộ Tuyết cả kinh hồn phách phi tán, chợt nghe tiếng Minh Nguyệt như ác ma bên tai vang lên: “Các ngươi không phải muốn mạng thê tử ta sao? Không phải muốn đem con ta đi luyện đan sao? Nếu sinh tử người phàm ở trong mắt tu chân xấu xa các ngươi chỉ như chém giết nhành cây ngọn cỏ, thì hôm nay ta cũng cho các ngươi nếm thử cảm giác đao kiếm…”
Mắt thấy bang tu chân dũng khí rào rạt trong nháy mắt đều chết thê thảm, chỉ còn lại Mai Mộ Tuyết, Âu Dương Vô Kị, Ngũ Hổ đạo trưởng còn có Túy La Hán và Diệu Thủ chân nhân là năm người, bên phía ma binh thoát ra từ đại môn Ma giới cũng chết hơn phân nửa, thế nhưng ma vật vẫn mãnh liệt chạy ra không ngừng. Đột nhiên, Ngũ Hổ đạo trưởng bị đám ma binh bao vây khốn đốn, Túy La Hán vừa giận vừa sợ, thở hổn hển đối mặt ba người còn lại: “Nếu hôm nay chúng ta đã không thể trốn thoát thì nhất định phải cùng yêu nữ này liều mạng! Ả đã muốn ta chết thì chí ít ta phải lấy được của ả một cánh tay!”
Mai Mộ Tuyết lấy ra Liễu diệp thần đao không ngừng chém giết ma binh xông đến, thở hổn hển nhìn về phía Minh Nguyệt nói: “Đừng động đến ma vật, cứ chạy nhanh đến giết ả! Chỉ cần ả chết thông đạo Ma giới tự nhiên sẽ biến mất!”
Bốn người đồng nhất nhìn nhau, buông ma binh ra, xoay người đồng loạt tấn công Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không có đạo thuật phòng thân, mắt nhìn chờ chết, bỗng nhiên đỉnh đầu hạ xuống một khoanh tay áo bào, bao lại thân nàng, Mai Mộ Tuyết cùng bốn người kia văng ra, ngẩng đầu vừa thấy đúng là sư phụ Tử Mi tới đúng lúc cứu nàng một mạng.
“Tử Mi! Ông muốn làm gì?” Mai Mộ Tuyết tức giận đến đỏ bừng hai mắt, Liễu Diệp thần đao trong tay không để ý là người hay ma nhào tới là loạn chém lung tung.
Tử Mi thượng nhân vừa đánh ma binh lui dần vừa nói: “Bần đạo biết hàng yêu trừ ma, không giống các người, ngay cả phàm nhân cũng có thể hạ thủ được.”
“Phàm nhân?” Âu Dương Vô Kị mắng to: “Ngươi thu nhận hậu nhân Ma giới thế mà còn dám nói biết hàng yêu trừ ma, ngươi vốn không xứng làm nhất phái chưởng môn!”
“Bần đạo có xứng hay không xứng làm chưởng môn đều do Tổ sư Tu Di Phong định đoạt, các người có ngày hôm nay đều là gieo gió gặt bão!”
Năm người còn đang khẩu chiến không ngớt, bỗng Mai Mộ Tuyết kêu thảm thiết, vai trái bị một trảo của ma binh róc ra miếng thịt, miệng vết thương toàn là máu đen.
Mai Mộ Tuyết tê liệt ngã xuống mặt đất, Tử Mi vừa thấy chạy nhanh đến lấy hồi mệnh đan bên hông cho vào miệng Mai Mộ Tuyết, bảo vệ gân mạch huyệt đạo giúp bà ta không bị ma độc ăn mòn, ai ngờ vừa định thần đã bị ma binh đánh một chưởng vào ngực, Tử Mi phun ra ngụm máu, cắn răng giơ tay đánh ra lôi phù, triệu tử lôi bổ xuống ma binh, chặn đường ma binh, quay lại Mai Mộ Tuyết với ba người kia: “Đi mau! Nếu không đi sẽ không còn cơ hội!”.
Năm người nhìn ra hướng mở, đi theo Tử Mi trốn thoát trận ma binh, không dám chần chừ ở lại.
Minh Nguyệt nhìn thấy mấy người đó cuối cùng đã rời đi, biết bọn họ cũng không dám tìm mình kiếm chuyện, máu lúc này cũng đã dừng chảy, toàn thân dần dần rét run, đầu choáng mắt hoa không đứng vững, lảo đảo ngã quỵ, chợt nghe tiếng trẻ con khóc cắt ngang bầu trời tối đen, nước mắt rốt cuộc tuôn trào, chậm rãi đi đến bên Công Tôn Linh, suy yếu gọi:
“Con…Mau cho ta xem con chúng ta…”
Công Tôn Linh cố gắng di chuyển thân mình, ôm đứa nhỏ đưa tới trong lòng nàng, tựa lên vai nàng cười nói: “Tỷ xem nó mũm mĩm chưa này, trên ngực cũng có một cái ấn ký hệt như tỷ vậy…”
Minh Nguyệt cười trong nước mắt, ôm lấy con hôn khắp người, sau đó nói: “Ta đã sớm nghĩ cho con một cái tên… ta nhớ rõ lần đầu gặp mẹ con, nàng mặc áo xanh, còn con lại là phượng hoàng biến thành, mẫu thân đặt cho con cái tên Thanh Vũ…”
“Thanh Vũ…Thanh Vũ…Trác Thanh Vũ…”
Công Tôn Linh lẩm nhẩm ghi nhớ, càng nghĩ càng cảm thấy thích, ma binh bốn phía cũng dần dần biến mất, vòng tròn thông cửa Ma Môn cũng bốc hơi dần dần trở nên trong suốt, Công Tôn Linh trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhìn Minh Nguyệt nói: “Minh tỷ tỷ, nếu chúng ta tránh được kiếp này, ngày mai liền đem Thanh Vũ xuống núi tìm nơi ở, từ nay về sau yên ổn sống một cuộc sống bình thường.”
“Ừm…” thanh âm Minh Nguyệt nhẹ dần, dựa đầu lên vai Công Tôn Linh, tựa hồ là quá mệt mỏi.
Công Tôn Linh ôm Thanh Vũ lại, cho nó bú sữa, lúc này nó mới ngừng khóc, miệng nhỏ nhắn ngậm nuốt từng ngụm sữa.
“Minh tỷ tỷ, Thanh Vũ còn nhỏ mà đã tham ăn rồi, tỷ nói nó lớn lên sẽ giống ai?”
Minh Nguyệt vẫn tựa trên vai nàng, giống như đang ngủ, thật lâu không đáp.
Công Tôn Linh bắt đầu rơi lệ, nàng lau nước mắt, tiếp tục cười nói: “Theo ta thì nha đầu này về sau hẳn là giống tỷ nhiều hơn, bình thường trầm tĩnh, dịu dàng ít nói, nhưng đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được…”
Minh Nguyệt vẫn không đáp lời, thân thể dần trở nên lạnh lẽo.
Công Tôn Linh ý thức được chuyện xấu nhất mà chính mình không muốn nghĩ đến, yết hầu trở nên run rẩy, nước mắt nhịn không được mà cuồn cuộn rơi xuống, ánh mắt không dám nhìn về phía người mình yêu thương.
Lúc này, trong rừng bỗng truyền đến tiếng bước chân, Công Tôn Linh liền cảnh giác, thấy người đến là Tấn Hồng, vừa căng thẳng mới dần trầm tĩnh lại.
“Công Tôn cô nương! Các người không sao chứ?” Tấn Hồng vội vã chạy đến trước mặt nàng, trong không khí tràn ngập mùi máu, xộc vào mũi làm cho người ta có chút choáng váng, hắn nhìn thấy Công Tôn Linh đang cho con bú, vội vàng xoay người mặt đỏ bừng, hỏi: “Đây là…Con của cô cùng sư tỷ?”
Công Tôn Linh nhìn hắn một cái, tiếp tục cho con bú nói: “Ừ…Nó gọi là Trác Thanh Vũ, lấy họ của Minh Nguyệt, Thanh là màu xanh thúy liễu, Vũ là lông chim.”
“Vậy…vậy thật chúc mừng hai người.” Tấn Hồng không biết làm sao.
Sau một lúc lâu, Thanh Vũ ăn no nên nhanh ngủ thiếp đi, Công Tôn Linh ôm nàng quay qua Tấn Hồng nói: “Tấn Hồng sư đệ, ngươi có thể xoay người lại rồi, có việc trọng yếu nhờ ngươi giúp đỡ.”
Tấn Hồng vội xoay người nói: “Công Tôn cô nương có gì phân phó? Tấn Hồng muôn lần chết cũng không chối từ.”
Công Tôn Linh nhìn hắn thản nhiên nói: “Tấn Hồng sư đệ, ngươi từng thích ta?”
Mặt Tấn Hồng có chút biến đỏ, có chút nói năng lộn xộn: “Công Tôn cô nương…Công Tôn cô nương sao lại nói thế…”
Công Tôn Linh bế con, hôn vào trán nàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó đưa đứa nhỏ cho Tấn Hồng ôm lấy, nói: “Tấn Hồng sư đệ, chuyện này trừ ngươi ra ta không nghĩ người nào khác có thể làm được…Xin hãy thay ta cùng Minh Nguyệt chiếu cố Thanh Vũ, nuôi nấng nó lớn lên thật tốt, đem tài học của ngươi đều dạy cho nó, đừng để nó bước theo vết xe đổ của hai người mẹ này, thế gian này phàm nhân khó làm…Nói cho nó biết, hai mẫu thân chưa bao giờ hối hận sinh ra nó, nó là bảo bối ông trời ban cho chúng ta, chỉ tiếc người mẹ này giờ phải đi theo mẫu thân nó, không thể tận mắt chứng kiến nó lớn lên, sau này nói nó chớ trách mẹ nó”
Vừa dứt lời, Công Tôn Linh cầm đao trong tay Minh Nguyệt đâm vào ngực mình, Tấn Hồng cả kinh hét to: “Công Tôn Linh!”
Công Tôn Linh quỵ ngã, chậm rãi tiến đến bên Minh Nguyệt, dựa vào ngực nàng, nhẹ giọng nói: “Minh tỷ tỷ, ta đến với tỷ đây, tỷ đừng đi nhanh quá…”, máu tươi dần dần nhiễm đỏ xiêm y Minh Nguyệt, Công Tôn Linh cũng chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Từ bao giờ mắt Tấn Hồng đã chảy dài hai hàng lệ, đứng như pho tượng trơ trơ nhìn Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh, ước chừng đứng một ngày một đêm, cho đến lúc Thanh Vũ đói khóc mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đào phần mộ an táng hai người. Sau đó đến sơn thôn tìm đồ ăn mớm cho Thanh Vũ, đem con bé gửi cho một hộ dân, chờ dàn xếp ổn thỏa mới quay lại đón.
Dàn xếp hết thảy, sáng sớm hôm sau, Tấn Hồng chạy về Tu Di Phong, gặp đệ tử đón khách hỏi thăm mới biết sư phụ bị trọng thương còn hắn thì ở trong phòng đợi sai bảo. Tấn Hồng lòng như lửa đốt, vội vã chạy tới phòng sư phụ, nhìn thấy Tử Mi đang ngồi trên giường vận công điều khí.
Nghe động tĩnh trong phòng, Tử Mi từ từ mở miệng: “Tấn Hồng, là con sao?”
Tấn Hồng vội đáp: “Dạ, sư phụ!”
“Con dám cãi lệnh sư phụ, ra khỏi Tĩnh Tâm Đường?”
Tấn Hồng nói: “Đệ tử biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt.”
Tử Mi thở dài nói: “Thôi…thôi, hết thảy đều là thiên ý, mặc cho ta tính kế thế nào cũng khó thoát khỏi kiếp số.”
Tử Mi nhịn không được ho khan lên, Tấn Hồng hốt hoảng tiến lên vỗ lưng sư phụ, Tử Mi đẩy hắn ra, lệnh hắn tiếp tục quỳ, nói: “Tấn Hồng, con là đồ đệ tâm đắc nhất của vi sư, vi sư không còn ở đây nữa, về sau Tu Di Phong giao lại cho con.”
Tấn Hồng nghe vậy chấn động: “Sư phụ! Người nói gì? Sao người lại đi…Đệ tử…Đệ tử…đạo hạnh còn thấp, làm sao tiếp quản trọng trách này?”
Tử Mi thở dài nói: “Vi sư sao lại không biết đạo hạnh con sâu cạn? Nhưng sư phụ đã không còn nhiều thời gian, chỉ có thể như thế…Tấn Hồng, con lại đây…ngồi trước mặt vi sư.”
Tấn Hồng nhịn không được mà khóc rống, hai chân run run, thất tha thất thểu đi đến trước mặt sư phụ, xếp bằng ngồi xuống.
Tử Mi thở sâu, bàn tay phải đặt lên đầu Tấn Hồng, đem trăm năm đạo hạnh truyền vào cơ thể hắn, hai canh giờ sau, Tử Mi thu bàn tay, nói câu cuối cùng: “Tấn Hồng! Ta đã đem trăm năm công lực truyền cho con, từ nay về sau con sẽ là chưởng môn Tu Di Phong, con phải nhớ cho kĩ trảm yêu trừ ma, tạo phúc thương sinh là nhiệm vụ của mình, tu thân dưỡng tính, đừng tham luyến hồng trần, ngày khác công đức viên mãn sẽ phi thăng thành thánh, đứng hàng thần tiên…”
Tử Mi nói xong lời này đã ngưng thở, Tấn Hồng khóc lớn, quỳ gối dập đầu ba cái thật sâu…