Đọc truyện Huyết Phượng Kỳ Duyên – Chương 132: Bảo bối ngoan
Bồng Lai Tiên Tử nắm tay nhỏ bé của Linh nhi vào đại đường, phía sau là bốn ả tỳ nữ bưng trên tay khay ngọc được phủ lên vải đỏ, vừa vào phòng liền hành đại lễ với Thanh Vũ cùng Lâm Lang: “Thủy Tâm bái kiến đại nhân cùng phu nhân.” Nói xong lại kéo tay Linh nhi bé bỏng, tiểu tử kia như nhận được mệnh lệnh, bập bẹ hô: “Thưa Thái Sư phụ thân, Lâm Lang mẫu thân Linh nhi mới tới ạ.”
Vốn Thanh Vũ cùng Lâm Lang biết rõ Thủy Tâm bỗng nhiên đến thăm nhất định là có liên quan đến Hạo Nguyệt, trong lòng không khỏi có tí đề phòng, nhưng nghe thấy tiếng Linh nhi gọi quả thực như nghiêm băng gặp liệt hỏa đại thái dương, bao nhiêu đề phòng cẩn thận đều quẳng lên chín từng mây, Lâm Lang mừng rỡ hớn hở, liên thanh nói “Thôi!”, nhanh chân đến đỡ Thủy Tâm dậy, thân thủ ôm Linh nhi vào trong lòng âu yếm, đùa giỡn với đứa nhỏ nói: “Tâm can bảo bối nay đã biết nói chuyện rồi cơ đấy, nào nào, để cho Lâm Lang mẫu thân nhìn kỹ con xem nào….. Ú chà chà! Béo tròn như quả cầu rồi đây này!”
Tiểu tử kia bị nàng cười ghẹo mãi không dứt, đã lâu không gặp, đứa nhỏ này đã dần có nét giống hai mẫu thân, Thanh Vũ càng xem càng thích, tâm tư đều trở nên có chút hoảng hốt, nếu như hai người họ có con thì có phải cũng đáng yêu như thế này không……
Thủy Tâm nhìn ra hai tỷ tỷ vì đứa nhỏ này đã có tí lơi là, vì thế ý bảo những người hầu khác rời khỏi phòng, chỉ chừa lại bốn ả tỳ nữ nàng mang tới, thân thủ tự kéo tấm vải đỏ trên khay ngọc, chỉ thấy trên khay quả đúng là Dạ Minh Châu, Long Tiên Hương, Trầm Hương Mộc, Bích Tiêu Thảo, Lâm Lang là phàm nhân nên không biết lai lịch của bốn loại bảo vật này, nhưng Thanh Vũ lại nhận ra đây là vật dùng để chế Ngự Tiên Đỉnh, theo truyền thuyết thì những ai tu hành nếu có được Ngự Tiên Đỉnh sẽ nhanh thành tiên hơn gấp bội, bốn thứ này quả thực là bảo vật mà Tu Chân Giới ai ai cũng tha thiết ước mơ, không thể tưởng được hôm nay lại toàn bộ xuất hiện ở trước mặt mình, nếu đem bốn thứ này chế thành Ngự Tiên Đỉnh thì Lâm Lang chẳng phải rất nhanh có thể bước vào Tán tiên chi đạo vĩnh viễn cùng mình song túc song tê hay sao? Chẳng qua…… Thủy Tâm cư nhiên lại đem bốn bảo vật này đến, tất nhiên là có sở cầu……
Thanh Vũ cau mày đang định mở miệng, bỗng nhiên thấy Thủy Tâm cùng bốn yêu thị đều quỳ gối trước mặt nàng, dập đầu bái nói: “Tỷ tỷ tại thượng, Thủy Tâm biết rằng Hạo Nguyệt nghiệp chướng nặng nề, dù có bị đánh cho hồn phi phách tán cũng không đủ, nhưng chung quy nàng vẫn là mẫu thân của Linh nhi, cũng là người ta yêu thương nhất, nếu như tỷ tỷ không thể nguôi giận thì Thủy Tâm nguyện chết thay cho Hạo Nguyệt, chỉ cầu tỷ tỷ có thể tha cho nàng một con đường sống……”
Một phen nói ra khiến Thanh Vũ đáp ứng không được, cự tuyệt không xong, Hạo Nguyệt đã đem một chút linh thức cuối cùng ẩn vào trong cơ thể mình, điều này nàng không phải không biết, Cửu Vĩ Hồ yêu này làm ra bao nhiêu việc ác, nếu dễ dàng buông tha cho ả, vạn nhất lại sinh ra sự tình nào khác thì há chẳng phải mình tự tìm phiền toái hay sao?
Thanh Vũ cùng Lâm Lang bất giác nhìn nhau liếc mắt, Lâm Lang nhất thời hiểu ý, có chút khó xử nói với Thủy Tâm: “Thủy Tâm à, muội cũng đừng làm khó Trác tỷ tỷ của muội nữa, Hạo Nguyệt tự tung tự tác thế nào không phải là muội không biết, nếu như chúng ta để nàng thoát ra, tương lai nàng lại bắt đầu gây sóng gió hại đến chúng ta, ta chỉ là một phàm nhân làm sao có thể tự bảo vệ mình? Còn ngàn vạn đạo nhân của Tu Chân Giới liệu có để yên cho nàng ta? Huống hồ ngày đó Thanh Vũ đã cùng thiên sư Tấn Hồng vỗ tay thề nguyền, sẽ không làm ra chuyện hại đến thương sinh, việc này sự tình trọng đại, muội……muội cũng đừng làm khó chúng ta……” thân thủ nâng Thủy Tâm dậy, nhưng lại bị nàng tránh đi, tiếp tục cầu nói: “Nhị vị tỷ tỷ, Thủy Tâm cũng không muốn ép buộc hai người, nhưng Linh nhi còn quá nhỏ, không thể không có Mẫu hoàng, nếu như hai vị tỷ tỷ còn lo lắng thì xin cứ phế đi tu vi của Hạo Nguyệt, Thủy Tâm chỉ xin lưu lại cái mạng cho nàng, hai vị tỷ tỷ xin hãy từ bi, thương giúp cô nhi quả phụ chúng ta…… Thủy Tâm…… Thủy Tâm kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp nhị vị tỷ tỷ……” Vừa nói, trong mắt không nhịn được chảy xuống hai dòng nước mắt, ôm Linh nhi hu hu khóc rống lên.
Từng tiếng khóc nức nở như xuyên qua trái tim Lâm Lang, nhớ tới trước kia Thủy Tâm vì cứu mình đã không tiếc trở mặt với Hạo Nguyệt, nhìn lại hôm nay hai mẹ con khóc như lệ nhân, tim Lâm Lang như bị ai dằn xé, tay trái bất giác đặt lên mu bàn tay Thanh Vũ, ý tứ kia rõ ràng là muốn cầu tình giúp Hạo Nguyệt, Thanh Vũ thật sự không muốn nề hà, nhưng trong lúc nhất thời cũng không hạ được quyết tâm, rơi vào đường cùng chỉ đành mở miệng nói: “Thủy Tâm muội muội, muội đừng vội, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận đã, trước tiên muội hãy cùng Linh nhi ở lại phủ, ba ngày sau ta sẽ cho muội câu trả lời thuyết phục được chứ?”
Thủy Tâm biết không thể làm căng, chỉ đành đáp ứng, chờ Thanh Vũ cẩn thận suy xét vài ngày mới quyết định. Lau lệ trên khóe mắt, cùng Linh nhi tạm thời ở lại phủ Thái Sư.
Phủ Thái Sư từ lúc có thêm tiểu tử kia bỗng náo nhiệt hơn rất nhiều, Linh nhi lúc trước vẫn cùng Mẫu hoàng Mẫu hậu ở trên Đà Long đảo, bên người chỉ có bọn yêu thị cúi đầu phục tùng cùng bọn yêu tướng hầm hầm ít nói, nhân gian trong kinh thành có rất nhiều thứ cổ quái lạ lẫm mà nó chưa từng thấy bao giờ, tiểu tử kia như cá gặp nước, suốt ngày quấn lấy Mẫu hậu đòi nàng dẫn ra đường phố kinh thành chơi, trong lòng Thủy Tâm ngổn ngang, nào có hưng trí bồi nó hồ nháo chơi đùa, chỉ đành nhờ Lâm Lang thay mình chiếu cố, mừng thay Lâm Lang liền một ngụm đáp ứng, ôm Linh nhi đi du ngoạn, quả thực yêu thương chiều chuộng con bé như bảo bối.
Buổi trưa nay Lâm Lang đi dạo phố, từ chỗ người nước ngoài mua về mấy cây bút màu, Linh nhi cứ cầm siết ở trong tay sợ mất, ghé vào trong viện họa lên bức họa, Thanh Vũ sau khi lâm triều tiến vào sân liền thấy rất nhiều bức vẽ nguệch ngoạc “như gà bới”, nàng tò mò nhìn những bức vẽ kia hỏi Linh nhi: “Linh nhi à, con đang vẽ cái gì vậy?” Linh nhi cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Con vẽ gà á–” Thanh Vũ vẫn mù tịt hỏi: “Sao gà lại có ba chân vậy ta?” Linh nhi lại đáp: “Một con gà chỉ có hai cái đùi à, mà Linh nhi một cái, mẫu hậu một cái, còn mẫu hoàng sẽ không có cái nào hết á, cho nên con vẽ gà ba chân thì mẫu hoàng cũng có một cái đùi rồi.”
Đồng ngôn đồng ngữ, nghe được Thanh Vũ cùng Lâm Lang lòng tràn đầy cảm động, hai mắt Thủy Tâm lại đỏ lên một vòng. Nhìn đến một bức vẽ “như gà bới” khác, cư nhiên là một chùm nho màu đỏ, Thanh Vũ ngồi xổm xuống hỏi Linh nhi: “Chùm nho này sao lại màu đỏ vậy con?” Linh nhi cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nho lạnh tím ngắt ăn ê răng lắm, nho phải đỏ ấm thế này này, ăn mới ngon a.”
Nghe được câu này ba người lại không khỏi cười ha ha, Lâm Lang tâm tư vừa động, cũng tiến lên hỏi Linh nhi: “Linh nhi ngoan, con thích Thái Sư phụ thân hơn hay là Lâm Lang mẫu thân hơn nè?” Linh nhi ngẩng đầu nhìn các nàng liếc mắt, bập bẹ đáp: “Thích Thái Sư phụ thân hơn.” Lâm Lang nghe thế liền thất vọng, đã nhiều ngày qua đều là nàng bồi Linh nhi đi dạo phố chơi đùa, sao cư nhiên lại thích Thái Sư phụ thân hơn chứ? Vì thế làm bộ như muốn khóc hỏi con bé: “Tại sao vậy con? Linh nhi rõ ràng là theo Lâm Lang mẫu thân chơi vui lắm mà.” Ai ngờ Linh nhi chỉ vào quan mạo trên đầu Thanh Vũ đáp: “Bởi vì Thái Sư phụ thân có mũ!” lần này khiến Lâm Lang dở khóc dở cười, sao có mũ thì lại thích hơn? Bọn tiểu hài tử thật là không cần lý lẽ…..
Thanh Vũ lại thiếu chút nữa cười ra nước mắt , thân thủ ôm lấy Linh nhi, dùng sức hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ hận cục cưng bé nhỏ đáng yêu này sao không phải là con của mình. Lâm Lang lòng tràn đầy nhu tình, đột nhiên nổi lên ý niệm trong đầu, có một đứa nhỏ bên người cũng thích nhỉ……
Đêm dài tĩnh lặng, Thanh Vũ cùng Lâm Lang rửa mặt xong tắt đèn lên giường, không ngờ Lâm Lang bỗng nhiên ôm lấy thân thể của nàng, tựa mặt vào vai nàng dụi dụi, thẹn thùng nói: “Nàng nói xem…… Chúng ta là hai nữ nhi…… Làm cách nào mới có con được?” Thanh Vũ nhất thời hiểu được nha đầu kia vì Linh nhi bé bỏng mà giờ đã muốn có con, vì thế cũng không vạch trần, đảo mắt nói: “Ta từng nghe nói…… Sau khi hai nữ tử ái ân, nếu như có linh hồn đầu thai thì có thể sinh được con.” Lâm Lang nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nói: “Vậy……vậy nếu chúng ta muốn tự sinh con thì phải xuống địa phủ tìm linh hồn muốn đầu thai sao?” Thanh Vũ cười cười, có chút ngạo mạn vỗ vỗ lưng nàng nói: “Chúng nó muốn đầu thai đến nhà chúng ta còn không kịp ấy chứ, ta còn ngại chúng nó không đủ tư cách kia kìa!” Dừng một chút, hai ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên, trong đầu cũng đã có kế hoạch: “Kỳ thật…… Ta sớm đã có mục tiêu, trên đời này xứng đáng làm con của Huyết Phượng Hoàng ta, chỉ có thể là nó……” Lâm Lang khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Là ai? Có thể nói cho ta biết không?” Thanh Vũ nghiêng người nhìn nàng, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười xấu xa, xoay người đè lên người nàng nói: “Đến lúc đó nàng sẽ biết thôi, con của chúng ta chỉ có thể là nhân trung long phượng, há có thể là bọn phàm phu tục tử dưới địa phủ kia được? Bây giờ…… Chi bằng chúng ta luyện tập một chút cách sinh tiểu bảo bảo nhỉ!”
“Á!” Lâm Lang nhịn không được hét lên, nhẹ nhàng đẩy nàng ra vài cái, tên Linh Phượng nhi này đúng là thích thừa nước đục thả câu, nếu đã quyết định sinh con thì trước tiên phải nói cho mình nghe lai lịch của đứa nhỏ đã chứ, đột nhiên mấy chỗ mẫn cảm trên người truyền đến một cơn tê dại, khiến Lâm Lang nhịn không được phát ra một loạt tiếng ưm a, trong đầu nhất thời trống rỗng, cắn ngón tay rốt cuộc không nghĩ được chuyện nào khác……
Ba ngày sau, Thanh Vũ một mình gọi Thủy Tâm vào thư phòng, đi thẳng vào vấn đề trả lời thuyết phục: “Thủy Tâm muội muội, vốn dĩ ta không định chừa cho Hạo Nguyệt con đường sống, cho dù là muội tự mình đến cầu thì ta cũng sẽ không làm, nhưng, đã nhiều ngày qua muội cùng Linh nhi ở trong phủ đã thay ta giải quyết một đại sự” Nói tới đây, khóe miệng hiện lên tươi cười, tiếp tục nói: “Cho nên ta quyết định tha cho Hạo Nguyệt một mạng, bất quá ta muốn phong lại đại huyệt toàn thân của nàng ta, để nàng ta không thể vận dụng pháp lực làm ác được nữa, liệu muội có bằng lòng không?”
Thủy Tâm nghe vậy vội vàng quỳ xuống bái nói: “Chỉ cần tỷ tỷ chịu tha nàng một con đường sống đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Thủy Tâm sao dám cầu gì hơn?” Thanh Vũ gật gật đầu, ngồi xếp bằng dùng linh thức nói với Hạo Nguyệt đang ở trong thân thể mình: “Bây giờ ngươi cứ yên tâm rời đi, ta đã đáp ứng với Thủy Tâm sẽ không thương tổn đến ngươi, sau khi ngươi ra ngoài phải nhớ không được làm chuyện gì xằng bậy, tự mà giải quyết cho tốt đi!”
Hạo Nguyệt đã nghe thấy các nàng nói chuyện, không thể ngờ được bại tướng trước đây của mình hôm nay cư nhiên dám mạnh miệng nói ra lời chó má như thế, trong lòng nhịn không được hung hăng phỉ nhổ một ngụm, nhưng nay tình thế bắt buộc, chỉ có thể chậm rãi mang linh thức nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể Huyết Phượng Hoàng, đáng tiếc công lực từ lâu đã không bằng trước kia, ngay cả hình người cũng không thể duy trì, “Bùm!” một tiếng, con hồ ly tuyết trắng ngã trên nền đất, suy yếu đến nổi không thể gượng dậy, Thủy Tâm vội vàng cởi áo khoác choàng lấy hồ ly nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nước mắt lại nhịn không được rơi ra hốc mắt.
Hồ ly phát ra hai tiếng: “Holy, holylove”, vươn chân trước đến lau nước mắt cho nàng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Hạo Nguyệt nói: “Nha đầu ngốc à, đừng khổ sở như thế…… Ta…… Ta không phải còn sống đây sao……”
Thủy Tâm miễn cưỡng cười cười, hôn trán hồ ly, hướng Thanh Vũ luôn miệng nói lời cảm tạ, ôm Hạo Nguyệt trở về phòng.