Huyết Mỹ Nhân

Chương 2: Ném hoa vào đá, biểu diễn thần công


Đọc truyện Huyết Mỹ Nhân – Chương 2: Ném hoa vào đá, biểu diễn thần công

Trong khi du hiệp giang hồ, Nghiêm Mộ Quang ngẫu nhiên gặp gỡ Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa, người trong nhóm Nam Nhạc song xu, hai người liền đem lòng yêu dấu nhau ngay, nên lúc chàng hay tin người yêu bị chết, tất nhiên lệ anh hùng phải tuôn rơi và lòng đau như đứt từng khúc ruột. Vì vậy mà chàng không quản gì nguy hiểm, một mình xông pha lên Hoa Sơn, định kiếm Mễ Nguyên Thông và Đới Cảnh để hỏi đầu đuôi câu chuyện, rồi đích tay mình giết chết hai kẻ thù ấy, trả thù huyết hận cho hai chị em Nam Nhạc song xu.

Từ Đông Nhạc sang tới Tây Nhạc tuy cách nhau khá xa, nhưng Mộ Quang nóng lòng trả thù mà đi cả ngày lẫn đêm, nên không bao lâu chàng đã tới lãnh địa Quan Trung rồi.

Chỗ ở của Tây Nhạc tam quái là ở lưng núi Ngọc Bút Phong thuộc dãy núi Hoa Sơn. Mộ Quang chưa đi tới chân núi thì đã gặp cản trở liền.

Hoa Sơn vẫn nổi tiếng là hiểm trở, đâu cũng có vách núi thẳng tuột, những khe núi sâu rộng, cảnh sắc rất hùng vĩ. Nhưng lúc này Mộ Quang làm gì có tâm trí mà thưởng thức cảnh đẹp ở nơi đây, cứ cắn răng mím môi gắng sức mà phi thân lướt đi thôi. Chàng biết chỉ vượt thêm hai khoản núi nữa đã tới Ngọc Bút Phong chỗ ở của Tây Nhạc tam quái rồi.

Nhưng khi chàng vượt qua một cái khe núi, thì bỗng nghe có tiếng cười khẩy rất thanh thoát và cũng rất nũng nịu vọng tới.

Mộ Quang là một cao thủ xuất kỳ ở trong nhóm nhân vật trẻ tuổi của võ lâm đương thời. Công lực của chàng đã được tám thành chân truyền của Lãnh Trúc tiên sinh rồi, cho nên tuy lửa thù ở trong người đang bốc cháy đùng đùng, chỉ nhất tâm nhất trí đi tới nơi tới chốn để mong gặp được kẻ thù hại người yêu, mà lúc tới đây tiếng cười nọ chỉ mới thốt lên một tiếng nhỏ thôi, chàng cũng đã nghe thấy rõ, đủ thấy tai chàng thính như thế nào?

Chàng tới Hoa Sơn cốt ý là để trả thù cho Nam Nhạc song xu nên vừa nghe thấy tiếng cười, chàng liền nghĩ bụng: “Chắc người vừa cười đó thế nào cũng là người của phái Tây Nhạc này. Diệt trừ được tên nào ta cũng nguôi được phần đó!”.

Nghĩ như vậy, chàng liền ngừng chân quay lại tiến về phía có tiếng cười vọng tới.

Nhưng khi vừa trông thấy người dó, Mộ Quang trong lòng hồ nghi vô cùng.

Thì ra thấy người vừa lên tiếng cười ấy là một thiếu nữ áo xanh đẹp tuyệt trần, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, ngồi ở trên một cành thông nhỏ. Quần áo của nàng phất phơ như sắp bị gió thổi bay đi vậy.

Mộ Quang là người sành điệu về võ học, thấy thiếu nữ áo xanh này đã leo được trên vách núi thẳng tuột đó mà còn giở môn “Lăng ba thân pháp”, một môn khinh công tuyệt thế ra để ngồi trên cành cây nhỏ nọ, mà cành cây ấy không bi trĩu xuống chút nào, đủ hiểu nội công của nàng đã có hỏa hầu khá thâm hậu, thậm chí còn không kém gì mình.

Chàng nhận xét thấy nàng nọ có võ công cao siêu như vậy, tất nhiên không đám khinh thường, hai mắt cứ nhìn thẳng vào mặt nàng nọ và cất tiếng hỏi :

– Cô nương có phải là người của phái Tây Nhạc đấy không?

Thiếu nữ áo xanh bĩu môi, cười khẩy đáp :

– Phái Tây Nhạc làm sao có được nhân vật như bổn cô nương? Ngay đến Ải Diêm La Yến Diễn, Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công và Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi, Nhiếp Tiểu Thanh này cũng không coi ba lão quái vật ấy vào đâu cả!”.

Nàng vừa trả lời một cách rất kiêu ngạo vừa nhẹ nhàng lướt xuống bên dưới, như một chiếc lá rụng. Dáng điệu thật đẹp tuyệt luân, và khi nàng xuống tới mặt đất không có một tiếng động nhỏ nào hết, chỉ thoáng một cái đã đứng cách chỗ Mộ Quang chừng ba thước thôi.

Thấy khinh công của đối phương cao siêu như vậy, Mộ Quang cũng phải hơi kinh ngạc, lại ngắm nhìn lại đối phương một hồi, rồi chàng ngạc nhiên hỏi tiếp :

– Nhiếp cô nương đã không phải là nhân vật của môn phái Tây Nhạc thì sao vừa rồi lại cười tại hạ như thế?

Mở to đôi mắt đen lánh và ướt át, Tiểu Thanh tủm tỉm cười đáp :

– Bổn cô nương cười, vì người có bộ mặt anh tuấn như thế mà lại đem thân tới đây để lãnh cái chết?

Thấy nàng nọ khinh thị mình như vậy, Mộ Quang tức giận, hậm hực nói tiếp :

– Cô nương không coi Tây Nhạc song quái vào đâu, chả lẽ tôi lại…

Không đợi cho chàng nói dứt, Tiểu Thanh đã chỉ vào cái cung sắt dây vàng, có điêu khắc đeo ở trên lưng chàng, và mỉm cười hỏi tiếp :

– Thấy người có cái cung vàng đeo ở trên lưng khá đẹp kia, nên bổn cô nương dám chắc người là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ Nghiêm Mộ Quang, là đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh ở Bắc Nhạc Hằng Sơn phải không?

Mộ Quang nhanh nhẩu đáp :

– Cô nương đoán rất đúng!

Tiểu Thanh mỉm cười nói tiếp :

– Lãnh Trúc tiên sinh là hảo thủ rất mạnh trong năm vị Ngũ Nhạc kỳ nhân, chữ “Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ” của người mấy năm gần đây lại lừng danh giang hồ. Theo đúng ra thì người phải có công lực khác hẳn người thường tục.

Nào, người lại đây Tiểu Thanh tôi biểu diễn một môn võ công hèn mọn coi xem người có thể bắt chước được không?

Nói xong, nàng cúi đầu nhặt một bông hoa đại nho nhỏ cạnh đó lên, thuận tay khẽ tung một cái. Nàng sử dụng nội công tuyệt đỉnh, nên bông hoa ấy cắm sâu vào vách đá ở cách đó hai trượng liền.

Mộ Quang thấy vậy hớn hở đáp :

– Tuy công lực của Nhiếp cô nương kinh người, nhưng Nghiêm Mộ Quang này tự vẫn có thể bắt chước được Đông Thi, theo đòi mà miễn cưỡng làm được như cô nương.

Nói xong, chàng cũng ngắt một bông hoa đại, ngấm ngầm vận thần công ném thẳng vào vách đá tức thì.

Bông hoa của chàng cũng cắm sâu vào vách đá như bông hoa của Tiểu Thanh vừa ném, nhưng bông hoa của Tiểu Thanh vẫn nguyên vẹn, còn bông hoa của Mộ Quang thì bị rụng mất một cánh.

Bông hoa bị rụng mất một cánh như thế, tuy là một chuyện rất nhỏ nhưng cũng thấy sức tay không theo như ý muốn, chân lực không được đều đặn, nên tinh thần của chàng không sao hợp nhất được.

Mộ Quang thấy thế kinh hãi thầm, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lộ vẻ không phục.

Tiểu Thanh trợn to đôi mắt lên nhìn chàng, hình như đã biết rõ tâm sự của chàng rồi, nên nàng mỉm cười hỏi :

– Người không nên không chịu phục như thế. Hiện tượng này không phải là công lực của người kém Tiểu Thanh đâu, mà là do người quá mệt mỏi, hay trong lòng đang có một việc gì quá đau đớn, nên mới có sự thất thố như vậy. Người có biết lúc này mặt đang lộ vẻ mỏi mệt, thần quang của đôi mắt không được nghênh tụ tinh anh đấy không?

Mộ Quang nghe nói thất kinh, đỡ lời :

– Cô nương có đôi mắt rất sành, tại hạ đi từ Đông Nhạc Thái Sơn tới đây, suốt dọc đường không nghỉ chân. Đi cả ngày lẫn đêm, đã ba ngày ba đêm, mà vẫn chưa ăn được bữa nào, chỉ khi nào khát là uống một chút nước suối thôi.

Tiểu Tỉnh mỉm cười hỏi tiếp :

– Chàng hay việc gì mà khiến người phải đau lòng đến như thế?

Mặt đỏ bừng, Mộ Quang ấp úng đáp :

– Tại hạ muốn trả thù cho một… vị tri kỷ!

Như cười mà không phải là cười, Tiểu Thanh vẫn trố mắt lên nhìn Mộ Quang mà hỏi tiếp :

– Trông thấy người đau lòng đến hiện lên trên bộ mặt thế kia, chắc người bị giết hại ấy thế nào cũng là một hồng nhan tri kỷ của người phải không?

Mộ Quang nghe thấy Tiểu Thanh hỏi như vậy, đã mủi lòng ngay, khẽ gật đầu, nhưng không nói năng gì hết.

Bỗng biến sắc, Tiểu Thanh lạnh lùng hỏi tiếp :

– Dù có là mối thù không đội trời chung đi chăng nữa, người cũng xếp đặt sẵn một kế hoạch và nghĩ cách đòi cho kỳ được món nợ máu ấy. Chứ còn như người đây, chỉ thị có dũng khí nhất thời, đi tìm kẻ thù một cách mù quáng như thế này và nhất là lúc vừa đau lòng vừa mỏi mệt, hơi thở hồng hộc, chân lực kém sút, không sao nghinh thần định khí bảo nguyên thủ nhất được, thì đừng có nói là đối địch với bọ ma đầu cùng hung cực ác như nhóm Tây Nhạc tam quái, mà ngay đấu với những kẻ kém một bực là đồ đệ của ba lão quái ấy chả hạn, chưa chắc ngươi đã thoát khỏi tai kiếp!

– Quang thấy thiếu nữ áo xanh trông tuổi tuy rất trẻ, nhưng lời nói lại rất già dặn, nên nghe xong mấy lời đó, chàng đã toát mồ hôi lạnh ra. Nhưng tinh thần chàng xưa nay rất kiêu ngạo, dù biết lời nói của đối phương rất phải, mà chàng vẫn không chiu phục, còn trợn ngược đôi lông mày lên đáp :

– Nghiêm Mộ Quang này vì trả thù cho bạn, một thân lên núi Hoa Sơn này đã không coi sự sống còn vào đâu cả!

Càng nghe, Tiểu Thanh càng cười khẩy luôn mồm và đỡ lời :

– Phải, người trên võ lâm coi sự sống chết nhẹ như lông chim thực, nhưng còn tên tuổi của phái Bắc Nhạc, chả lẽ người cũng coi thường nốt hay sao? Có phải người đã muốn vứt mười bốn chữ “Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ” với “Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh” xuống dưới hố sâu của núi Ngọc Bút Phong này hay sao?

Mấy lời nói ấy của Tiểu Thanh quả thực rất nghiêm trọng, dù Mộ Quang có kiêu ngạo đến đâu cũng phải cúi đầu xuống và khẽ đáp :

– Chẳng hay cô nương có cao kiến gì chỉ bảo, xin cô nương cứ nói!


Tiểu Thanh lắc đầu, vừa cười vừa nói :

– Tiểu Thanh có việc bận không thể nào giúp được, và càng không dám nói có ý kiến gì cao minh hết. Nhưng vừa rồi, vì thấy người mỏi mệt mà không tự biết, cho nên mới nhắc nhở người mấy câu đấy thôi. Bây giờ người lại thử điều hơi vận sức xem sao? Thế nào cũng sẽ thấy tinh thần sảng khoái và khí huyết điều hòa hơn trước?

Có vẻ bẽn lẽn Mộ Quang cung kính ngỏ lời cám ơn.

Tiểu Thanh vừa cười vừa đỡ lời :

– Người khỏi cần phải cám ơn như thế. Kể ra nay người cũng hên đấy chứ, theo tính nết ngày thường của Tiểu Thanh này thì không bao giờ nhúng tay can thiệp vào những chuyện phiếm của người khác như thế này đâu.

Mộ Quang thấy Nhiếp Tiểu Thanh tuổi rất trẻ, võ công rất cao siêu, tính tình lại rất khó đo lường, cho nên chàng mới ngắm nhìn nàng thêm vài lượt nữa mỉm cười hỏi :

– Chẳng hay Nhiếp cô nương là môn hạ của phái nào ở trong võ lâm thế?

Tiểu Thanh lắc đầu vừa cười vừa đáp :

– Lai lịch của tôi không tiện nói cho người hay. Bây giờ thần trí của người đã khôi phục rồi, lửa giận cũng đã tắt ngóm theo nên ngươi chỉ biết người ta hễ có chút thắng lợi là nên rút lui ngay, đừng có liều thân hung hăng hão mà lọt vào tròng của đối phương. Có được như thế, thì hãy nên tới Ngọc Bút Phong.

Nói tới đó, nàng đã quay người đi luôn chỉ thoáng một cái đã mất dạng rồi.

Mộ Quang cau mày lại nhìn theo, trong lòng rất thắc mắc.

Chàng nghĩ lại các môn hạ của các phái ở trong võ lâm đương thời, đều không có môn phái nào lại có được một thiếu nữ đẹp kỳ lạ, võ công lại cao siêu và tuổi trẻ như nàng Nhiếp Tiểu Thanh này cả.

Trải qua bài học ấy, Mộ Quang mới cảm thấy đầu óc sáng suốt, lợi hại phân minh liền.

Chàng vội kiếm một tảng đá lớn và sạch sẽ ở cạnh một khe núi để tĩnh tọa điều tức, đợi cho tới khi hết mỏi mệt rồi, chàng mới đi Ngọc Bút Phong để tùy cờ ứng biến và hành sự.

Nội gia diệu quyết có phải là tầm thường đâu, chàng tĩnh tâm điều tức, vận chuyển khí huyết điều hòa một hồi, liền cảm thấy khắp mình mẩy dễ chịu khôn tả, tinh thần phấn chấn khôn cùng.

Mộ Quang đã cảm thấy hết mỏi mệt tinh thần đã hồi phục, liền lấy lương khô ra ăn và uống ngay nước suối ở đó.

Lúc ấy phía Ngọc Bút Phong lại có tiếng cười khẩy vọng lại. Chàng đoán chắc người tới lần này thể nào cũng là nhân vật của phái Tây Nhạc, nên chàng vội thu nhặt những thanh lương khô bỏ vào trong túi và chạy ra phía sau một thân cây cổ thụ để ẩn núp.

Quả nhiên một lát sau trên đường núi Ngọc Bút Phong xuống, đang có hai người đi thủng thẳng tới, một người trông rất vạm vỡ lực lưỡng, tuổi trạc ba mươi hai, ba mươi ba còn một người nữa thì là một đạo sĩ mặc áo đạo bào màu xám thân hình gầy gò.

Vừa trông thấy hai người đó, Mộ Quang đã thấy lửa hận ở trong lòng bốc lên đùng đùng, vì chàng đã nhận ra đạo sĩ mặc áo bào màu xám đó chính là kẻ đã khét tiếng là độc ác trong giang hồ và chính là Sấu Thuần Dương Đới Cảnh, một trong hai kẻ thù đã giết chết chị em Nam Nhạc song xu. Còn đại hán kia trông rất lạ mặt và chàng không biết là ai.

Đại hán trung niên bỗng cười rất quái dị và nói :

– Đại nhị ca. Nam Nhạc song xu đã nổi tiếng là tuyệt đẹp trong giang hồ, võ công lại cao siêu phen này họ không may đã trúng phải Hắc Sách Lạc Hồn Sa của Mễ tứ ca, nên mới bị nhị ca và tứ ca đánh bại. Sao hai vị chẳng nhân dịp may hiếm có ấy mà hưởng lạc thú một phen có hơn không?

Mộ Quang nghe nói không sao nhịn được, liền lẳng lặng lấy cây cung sắt dây vàng xuống, rồi khẽ ho một tiếng mới thủng thẳng bước ra.

Đới Cảnh với đại hán nọ, bỗng thấy thư sinh áo trắng tay cầm cung vàng dị hình, lưng đeo sáo ngọc, trông rất anh tuấn, ở sau cây cổ thụ bước ra, đều ngạc nhiên vội ngừng chân lại ngay.

Mộ Quang vênh váo đi tới chỗ cách bọn họ chừng bảy tám thước mới ngừng chân lại, tay cầm cây cung vàng dị hình, chỉ vào mặt Đới Cảnh, vẻ rất kiêu ngạo hỏi :

– Sấu Thuần Dương Đới Cảnh, ngươi có nhận ra ta là ai không?

Trợn mắt lên nhìn ngắm một hồi, Đới Cảnh trầm ngâm đáp :

– Có lẽ ngài là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ của phái Bắc Nhạc phải không?

Mộ Quang gật đầu nói tiếp :

– Ngươi đã nhận ra ta như vậy lại càng hay, hỏi ngươi câu này nữa. Chẳng hay Lục Chi Tiên Viên Mễ Nguyên Thông, người vẫn đi cùng với ngươi hiện giờ ở đâu?

Đới Cảnh không biết Mộ Quang có tình cảm rất thâm hậu với Nam Nhạc song xu và được Đông Nhạc Thần Y cho biết tin Nam Nhạc song xu bị sư huynh đệ chúng giết chết nên dù thấy đối phương rất kiêu ngạo, nhưng tính y xưa nay rất thâm trầm ác độc, nên trước khi chưa biết rõ ý định của đối phương như thế nào, y vẫn tươi cười và trả lời rằng :

– Hiện giờ Mễ Nguyên Thông đang ở trong võ lâm Thánh địa trên Hoa Sơn. Bạn họ Nghiêm muốn kiếm sư đệ của mỗ làm chi?

Mộ Quang trợn ngược đôi lông mày lên, lạnh lùng đáp :

– Mễ Nguyên Thông là bạn thân với ngươi, thì hai người phải chết cùng một chỗ mới đúng!

Đới Cảnh nghe nói, mặt liền biến sắc, đang định trả lời, thì đại hán lực lưỡng cùng đi với y thét lớn :

– Nghiêm Mộ Quang! Ngươi đã gây được chút ít tên tuổi ở trên giang hồ, đã được người ta ban cho cái tên Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ như vậy ngươi đã tưởng hãnh diện lắm rồi phải không? Nhưng với ta, Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương…

Không để cho y nói tiếp, Mộ Quang đã cười như điên như khùng xen lời hỏi :

– Hung đồ của phái Tây Nhạc vô sỉ quá đỗi, để Nghiêm Mộ Quang này cho ngươi nếm thử mùi lợi hại của Kim Cung Thần Kiếm thì ngươi mới biết tên tuổi của ta gây được, có phải là hư danh hay là tuyệt học!

Vừa nói hai chữ “tuyệt học” chàng đã giơ cây cung vàng lên, sử dụng thế “Lăng Phách Hồng Nhai” (sóng vỗ vào sườn núi) nhằm ngang lưng đại hán có biệt hiệu là Tiểu Ôn Hầu quét ngang một thế.

Tiểu Ôn Hầu sử dụng đôi đoản kích bằng thép hai cánh tay có sức mạnh tuyệt thế, nên y cũng là một hảo thủ rất cao cường của bọn tiền bối trong Tam Thánh cung trong núi Ngọc Bút này. Tài ba của y không kém gì Đới Cảnh với Mễ Nguyên Thông.

Đổng Cương thấy Mộ Quang dùng cây cung vàng làm khí giới, nhằm ngang lưng mình quét tới, cũng thốt tiếng cười như điên như khùng múa tít song kích giở thế “Song Long Thủ Thủy” (hai con rồng hút nước) nhằm cây cung vàng của đối phương.

Trông thấy song kích đã đụng vào cây cung rồi, Mộ Quang vội xoay tay khiến cây cung vàng kia nằm lên trên song kích rồi chàng giở “Hỗn Nguyên Chân Lực” của sư môn ra trầm tay xuống một cái, tay trái của chàng thừa cơ rút luôn thanh bảo kiếm đeo ngang lưng ra.

Khi cung và kiếm chập nhau, Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương mới phát giác cung vàng của đối phương sử dụng, trong cái cứng rắn lại có cả dẻo dai, sức chấn động mạnh kỳ lạ, xưa nay mình vẫn nổi tiếng sức khỏe hơn người, mà bây giờ hổ khấu ở hai tay đều nứt nẻ, máu tươi đá rỉ ra, song kích không sao cầm vững được nữa, rớt ngay xuống đất kêu “bộp” một tiếng.

Đổng Cương đang kinh hoảng, thì đoản kiếm ở bên tay trái của Mộ Quang đã hóa thành một cái cầu vồng nhằm đầu y úp chụp xuống.

Hoàn cảnh không cho phép Sấu Thuần Dương Đới Cảnh có cơ hội nào để ra tay trợ giúp. Y cứ trố mắt lên mà nhìn, thấy cánh tay phải của Đổng Cương đã bị đoản kiếm của Mộ Quang chém đứt, mà cũng đành chịu.

Đới Cảnh thấy đối phương trổ thần oai như vậy, hoảng sợ vô cùng, đã không tiến lên thì chớ, lại còn vội vã rút lui để đào tẩu về Tam Thánh cung.

Mộ Quang rú lên một tiếng thật dài, ra tay nhanh như điện chớp, giương cái cung lên, dùng đoản kiếm làm tên, nhằm sau lưng Đới Cảnh bắn luôn, mồm thì quát lớn :

– Đới Cảnh hãy nghe ta nói đây! Hôm nay Nghiêm Mộ Quang mỗ đã đến đây là đòi ngươi phải trả món nợ máu cho Huyền Y Tiên Tử Vệ Linh Chi và Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa đấy.

Tiếng nói vừa dứt, thì thanh kiếm cũng vừa bắn tới lưng Đới Cảnh nên tên ấy không kịp kêu rên nửa lời, thanh đoản kiếm của Mộ Quang đã xuyên qua lưng y, máu tươi bắn ra như mưa, người y ngã lăn ra đất chết.

Đổng Cương thấy thế, biết mình cũng không thể thoát chết được, liền đưa tay trái lên tự đâm luôn vào giữa ngực mình, mồm thì rống lên một tiếng thực lớn.

Ngờ đâu, tay của y chưa đụng đến ngực, thì dưới hông đã thấy hơi tê tái. Thì ra Mộ Quang đã dùng chỉ phong điểm vào yếu huyệt của y để máu ở chỗ cánh tay khỏi chảy ra nhiều nữa. Đồng thời y cũng cảm thấy người mê man bất tỉnh, té lăn ra đất liền Mộ Quang đã điểm huyệt Đổng Cương rồi, lấy thuốc cứu thương tuyệt diệu của mình ra, dịt cho đối phương và xé một mảnh áo băng bó cho y hẳn hoi.

Giây phút sau, Đổng Cương đã lai tỉnh. Y không sao hiểu đối phương lại dịt thuốc và lại băng bó cho mình một cách tươm tất như thế? Mộ Quang vội giải huyệt cho y, vừa cười khẩy nói :

– Vì Đới Cảnh với Mễ Nguyên Thông đã dùng thủ đoạn đê hèn vô liêm sỉ để ám hại bạn thân của mỗ là Nam Nhạc song xu tại sa mạc ở ngoài Quan ngoại, nên Nghiêm Mộ Quang này, khi hay tin đau lòng ấy, mới đặc biệt tới dây mà tầm thù.

Bây giờ ta tạm tha chết cho ngươi đi gọi Nguyên Thông tới đây gặp ta.

Thuốc cứu thương của Mộ Quang rất linh nghiệm nên Đổng Cương không còn thấy đau đớn gì nữa. Y vội nhặt cánh tay bị chém đứt rơi ở trên mặt đất, ngửng mặt lên nhìn Mộ Quang nghiến răng cười khẩy đáp :

– Nghiêm Mộ Quang thà ngươi ra tay giết chết ta đi còn hơn, bằng không lát nữa cao thủ của phái Tây Nhạc của ta tới đây thì ngươi sẽ tan xương nát thịt để trả lại món nợ cánh tay này với tính mạng của Đới Cảnh liền.


Ngửng mặt lên nhìn mây trên trời, trợn ngược đôi lông mày kiếm trông rất kiêu ngạo. Mộ Quang lớn tiếng cười như điên như khùng rồi đáp :

– Đổng Cương, ngươi hãy mở to đôi mất ra mà nhìn kỹ, Nghiêm Mộ Quang này dám một mình xông pha lên trên Hoa Sơn này, thì tất nhiên không còn coi cao thủ của phái Tây Nhạc vào đâu hết. Dù Ải Diêm La Yến Diễn, Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công và Phả Túc Thiên Quân Hình Bách Phi, ba lão quái có đích thân ra đây, Mộ Quang này chỉ dùng cây sáo ngọc, một cái cung vàng với một thanh đoản kiếm để đối phó.

Đổng Cương nghe chàng nói vậy hậm hực nguýt chàng một cái, rồi chạy thẳng lên Ngọc Bút Phong ngay.

Vì nghe lời thiếu nữ áo xanh Nhiếp Tiểu Thanh khuyên ngăn, Nghiêm Mộ Quang đã quyết chí không xông pha lên Tam Thánh cung nữa, mà chỉ sai Tiểu Ôn Hầu Đổng Cương trở về cung báo tin để dụ đối phương ra. Như vậy chàng khỏi sa vào trong vòng vây mà khó thoát được lướt sắt của kẻ địch.

Bây giờ chàng nhìn vào cây cung vàng, thanh bảo kiếm của mình, với xác của Đới Cảnh, liền liên tưởng nghĩ tới Nam Nhạc song xu ngay, nhất là Hồng Y Tiên Tử Hứa Linh Sa, người đã tâm đầu ý hợp với mình. Chàng mủi lòng không sao ngăn được giọt lệ anh hùng, mà cứ để cho nó lã chã tuôn rơi xuống hai má, rồi chàng lẩm bẩm khấn thầm :

– Linh Sa, Linh Chi, hai vị hiền muội, nếu hương hồn hai vị linh thiêng, thì mau về đây chứng. kiến xác của Đới Cảnh đã bị Nghiêm Mộ Quang này giết chết rồi, và lát nữa sẽ giết nốt tên Mễ Nguyên Thông. Như vậy là đã trả thù huyết hận được cho hai vị hiền muội.

Khấn tới đó, chàng tự biết kẻ địch sấp tới, nên đá ngay cái xác của Đới Cảnh xuống dưới vực thẳm trước, cởi áo ngoài, để lộ võ phục ra, rồi lại mở cái túi da báo lấy ra mười hai mũi tên hình cong cong trông rất đặc biệt, cắm vào ngang lưng để chuẩn bị trước.

Chàng vừa sửa soạn xong, thì đã nghe thấy phía đằng xa có tiếng người vọng tới, tốc độ đi của đối phương nhanh như điện chớp.

Mộ Quang biết người đã tới không phải tay vừa, nên chàng vội dùng tay trái cầm cung, còn tay phải thì rút cây sáo ngọc ở ngang lưng ra cầm sẵn.

Một lát sau, đã có ba cái bóng người, nhanh như điện chớp, phi tới trước mặt.

Người đi bên tay trái là một thiếu phụ áo thâm, tuổi trạc hăm tám, hăm chín trông mặt rất dâm đãng. Người đi bên phải là một ông già mặt tía, tuổi trạc năm mươi.

Còn người đi giữa cao hơn những người thường một cái đầu, mình mặc áo đạo bào, tuổi trạc sáu mươi, trên trán chỗ giữa lông mày, có một nốt ruồi đen hình mắt người.

Mộ Quang giật mình kinh hãi, vì tuy chàng không nhận ra được thiếu phụ áo thâm với ông già mặt tía là ai, nhưng còn ông già cao lớn, trên trán có một nốt ruồi đen đó chính là Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công, người trong nhóm Tây Nhạc tam quái, tiếng tăm đã khét tiếng giang hồ.

Sa Cửu Công đưa mắt nhìn cái cung vàng với cây sá ngọc của Mộ Quang rồi lạnh lùng hỏi :

– Ngươi có phải là Nghiêm Mộ Quang, đệ tử của Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh ở Bắc Nhạc Hằng Sơn đấy không?

Mộ Quang vòng tay vái chào thái độ rất kiêu ngạo và gật đầu một cái thôi chứ không thèm trả lời.

Sa Cửu Công lại hỏi tiếp :

– Vừa rồi Tiểu ôn Hầu Đổng Cương về báo cáo bảo ngươi đã chặt gẫy cánh tay phải của y và giết chết Đới Cảnh phải không?

Mộ Quang lớn tiếng đáp :

– Đổng Cương gẫy tay, y đã đem tay của y đi rồi, còn xác chết của Đới Cảnh thì đang nằm ở dưới vực thẳm sâu muôn trượng kia.

Thái độ và lời lẽ của chàng rất hào khí khiến Cửu Công phải cau mày lại hỏi chàng tiếp :

– Nghiêm Mộ Quang, người có nhận ra được ta là ai không?

Mộ Quang gật đầu đáp :

– Tiền bối có dấu hiệu đặc biệt ở trên người như vậy chắc thế nào cũng là Tam Nhỡn Linh Quan Sa Cửu Công, tiếng tăm đã lừng lẫy quan nội rồi.

Sa Cửu Công hỏi tiếp :

– Ngươi đã nhận được ta là ai rồi, tất nhiên lão phu không tiện ra tay đối phó với hậu sinh tiểu bối. Bây giờ ngươi hãy nói cho lão phu biết, nguyên nhân tại sao ngươi lại dám xông pha lên Hoa Sơn này, đả thương và chém giết môn hạ của Tây Nhạc như vậy?

Mộ Quang hớn hở đáp :

– Việc ngày hôm nay là tại hạ đến trả thù cho Nam Nhạc song xu! Trông nhân được thì được quả, nợ máu phải trả bằng máu. Mộ Quang chi xin thỉnh giáo lão tiền bối, tại sao Lục Chỉ Tiên Viên Mễ Nguyên Thông lại không thấy ra đây?

Cửu Công trả lời một cách rất nhanh nhẩu :

– Mễ Nguyên Thông đã do Ân đại ca sai đi làm một việc, nên y hiện không có mặt ở trong Tam Thanh Cung. Sư phụ của ngươi, Lãnh Trúc tiên sinh có phải là bạn thân của Nam Nhạc Thần Âu Thôi Ngọc đâu. Vả lại năm xưa hai người lại còn có hiềm thù với nhau nữa. Như vậy, sao ngươi lại ngu dại tìm đến đây liều thân thí mạng cho Nam Nhạc song xu như thế làm chi?

Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Mộ Quang đỡ lời :

– Sư tỉ muội Vệ Linh Chi và Hứa Linh Sa là bạn chí thân của Mộ Quang. Hai nàng là người rất chính trực, bỗng dưng Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh dùng ám khí ác độc, là Hắc Sách Lạc Hồn Sa giết hại ngầm hai nàng, để hai nàng phải chốn thây vùi xác ở trên bãi cát. Như vậy, bất cứ vì võ lâm chính nghĩa hay vì cảm tình riêng với hai nàng, Mộ Quang này cũng phải xông pha Hoa Sơn một phen, để trả thù huyết hận cho hai nàng.

Cửu Công lặng lặng nghe xong, liền thốt tiếng cười như điên như khùng và nói tiếp :

– Nghiêm Mộ Quang, ngươi có cái lưỡi kể cũng khá sắc bén đấy! Lão phu hãy hỏi ngươi, Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh giết chết Nam Nhạc song xu, nếu chúng có đáng phải đền nợ máu, thì việc ngươi chém gẫy cánh tay của Đổng Cương và giết chết Đới Cảnh, món nợ máu này phải trả như thế nào?

Mộ Quang lui về phía sau một bước, nhưng vẫn nghênh ngang không có vẻ gì là sợ hãi, ngửng đầu đáp :

– Đại trượng phu dám làm dám nhận. Nghiêm Mộ Quang đã dám xông pha lên núi Hoa Sơn này thì không coi sự sống chết vào đâu nữa. Bất cứ Sa lão tiền bối muốn đòi nợ như thế nào, Nghiêm Mộ Quang cũng xin giở tài mọn ra chịu đựng hết thấy!

Thấy chàng có hào khí như vậy, Sa Cửu Công cũng phải phục thầm, liền ngẫm nghĩ giây lát, rồi thủng thẳng đáp :

– Như vậy cũng được, lão phu với sư phụ của ngươi cũng có một chút giao tình, nên hãy tạm phá lệ tha chết cho ngươi, mà chỉ đập vỡ cây sáo ngọc của ngươi, để gọi là tiêu mối hận gẫy tay của Đổng Cương và bẽ gẫy cái cung vàng của ngươi để tạm gọi là trả thù cho Đới Cảnh.

Mộ Quang lớn tiếng cười, chắp tay vái một lạy và đáp :

– Đa tạ Sa lão tiền bối đã có lòng tốt như vậy. Nhưng Nghiêm Mộ Quang đã nhận huấn lệnh của ân sư hễ sáo còn thì người còn, sáo mất thì người mất. Cho nên tiểu bối không thể nào tuân lệnh bẻ cung đập sáo của Sa lão tiền bối được.

Cửu Công không ngờ Mộ Quang lại ương ngạnh đến như thế, liền nổi giận quát hỏi tiếp :

– Nghiêm Mộ Quang! Lão phu nể mặt sư phụ của ngươi mà đã đặc biệt phá lệ giáng đặc ân cho ngươi rồi mà vẫn còn bướng bỉnh như vậy, chẳng hay ngươi muốn cái gì?

Đứng sừng sững như cây thông cổ thụ, Mộ Quang ung dung đáp :

– Tiền bối với tiểu bối đều là nhân vật võ lâm. Mộ Quang này rất muốn Sa lão tiền bối xử lý việc này bằng thường lệ của giới giang hồ.

Cửu Công không hiểu ý nghĩa lời nói của chàng, ngạc nhiên hỏi lại :

– Thường lệ của giang hồ?

Mộ Quang trợn to đôi mắt lên, lớn tiếng đáp :

– Kẻ mạnh còn, kẻ yếu vong! Hơn thắng, kém bại!

Cửu Công cười ha hả, nhìn thẳng vào mặt Mộ Quang, lầm lỳ nói tiếp :

– Thảo nào tục ngữ có câu “Vua Diêm Vương đã định người đó phải chết vào canh ba, thì không bao giờ cho sống đến canh năm”. Ngươi đã muốn như vậy, có lẽ số thọ của ngươi đến bấy nhiêu thôi, và cũng đừng trách lão phu đối xử với một hậu sinh tiểu bối mà lại hạ độc thủ nhé.

Mộ Quang thấy Cửu Công từ từ tiến lên, bước đi nào cũng để lại một vết chân sâu chừng năm phân ở trên mặt đá, chàng biết đối phương làm như thế là có ý thị oai. Nhưng nội công kình khí mà luyện tới mức độ này không phải là chuyện dễ.

Đi cách Mộ Quang chừng năm thước, Cửu Công bỗng ngừng lại, không tiến lên nữa, từ từ giơ tay phải lên trước ngực, định tấn công ngay.


Trong lúc hai người sắp ra tay đấu với nhau, thì có người lớn tiếng kêu gọi :

– Sa nhị lão quái hãy khoan, nghe mỗ nói đã!

Tiếng nói ấy ở tận bên kia khe núi vọng sang. Tiếp theo đó, có một cái bóng người ở phía bên ấy phi sang, như cỡi gió tới. Người ấy đầu bù tóc rối, mặt mọc đầy râu xồm, người này chính Phong Lôi Thần Khất Công Dương Mậu, đã được gọi là Thái Sơn song tuyệt cùng với Đông Nhạc Thần Y.

Vừa trông thấy mặt Công Dương Mậu, Sa Cửu Công đã cau mày lại, gay gắt hỏi :

– Lão ăn mày họ Công Dương sao không ở trên núi Thái Sơn nhậu say ngủ kỹ, mà lại đến Tây Nhạc Hoa Sơn này làm chi?

Công Dương Mậu cười giọng quái dị đáp :

– Công Dương Mậu này đã mua Thái Sơn bao giờ đâu mà Hoa Sơn cũng không phải của riêng Cửu Công. Mỗ đã không hạn chế bất cứ người nào lên ngao du trên núi Thái Sơn, còn Hoa Sơn này chẳng lẽ lão Sa lại cấm người ta không được lui tới hay sao?

Sa Cửu Công lạnh lùng hỏi :

– Lão ăn mày họ Công Dương đừng có giở lắm trò ra như thế nữa! Người ta vẫn thường nói: “Vô sự bất đăng tam bảo điện” (không có việc gì thì không cần đến thần Phật). Lão ăn mày bỗng tới Tây Nhạc này ắt phải có việc gì, chớ không khi nào lại tới chơi suông được. Chả lẽ lão đến đây là vì việc tên tiểu bối ngông cuồng Nghiêm Mộ Quang này phải không?

Lúc nào cũng như lúc nào, Công Dương Mậu vẫn có thái độ khôi hài kêu “ối chà” một tiếng lắc lư đầu mấy cái, rồi y cười giọng quái dị trả lời Cửu Công rằng :

– Sa nhị lão quái, chúng ta mới cách xa nhau có hơn một năm thôi, lão quái đã học được ở đâu quẻ bói Khổng Minh, chưa bói mà đã biết trước như thế?

Mộ Quang nghe tới đó, liền biết vị Phong Lôi Thần Khất nổi danh cùng Đông Nhạc Thần Y tới đây là định gặp mình, nên chàng vội cung kính vái chào và nói :

– Đa tạ thịnh tình của Công Dương lão tiền bối, nhưng tiểu bối đã thề phải giết cho kỳ được Mễ Nguyên Thông để trả thù cho Nam Nhạc song xu.

Chàng chưa nói dứt, thì Công Dương Mậu đã tròn xoe đôi mắt lên, cười ha hả đỡ lời :

– Hiện giờ Lục Chi Tiên Viên Mễ Nguyên Thông đi vắng, làm sao mà trả được mối thù ấy? Cậu bé họ Nghiêm đừng nói nhiều, để cho lão phu nói nốt đã.

Ông ta nói đó, liền quay người lại, vừa cười vừa nói với Cửu Công tiếp :

– Sa nhị lão quái, Mễ Nguyên Thông với Đới Cảnh đã giết hại ngầm Vệ Linh Chi với Hứa Linh Sa, nếu Nam Nhạc Thần Âu Thôi Ngọc biết chuyện này, thì thể nào cũng không chịu để yên cho các người đâu. Cũng như bây giờ, Mộ Quang một mình xông lên núi Hoa Sơn giết chết Đới Cảnh, chặt gãy tay Đổng Cương, Tây Nhạc tam quái. các người tất nhiên là không sao nhịn được sự bực mình này. Vì vậy, theo thiển kiến của lão ăn mày này, thì hiện giờ chúng ta đừng có đa sự vội, đôi bên hẹn một nơi nào đó đề dứt khoát, như vậy có phải là đàng hoàng không?

Sa Cửu Công cười khẩy đáp :

– Lão ăn mày họ Công Dương đừng có coi phái Tây Nhạc như rơm rác và cũng đừng có coi Sa Cửu Công như một đứa con nít lên ba nữa. Tiểu bối Nghiêm Mộ Quang xông lên Hoa Sơn giết và đả thương nhân vật của bổn phái như vậy, thì ít nhất y cũng phải để lại một đùi hay đôi mắt, chứ khi nào mỗ chịu nghe một vài lời thừa của lão ăn mày, mà tha chết cho y một cách dễ dàng như thế?

Mọ Quang nghe thấy Cửu Công nói như vậy, trợn ngược đôi lông mày lên, dang định lên tiếng trả lời, thì Công Dương Mậu đã xua tay lia lia, bảo chàng đừng nói, rồi lại nói với Cửu Công tiếp :

– Không ngờ Sa nhị lão quái lại không nể mặt lão ăn mày già này chút nào.

Sa Cửu Công cười khẩy đáp :

– Tên tuổi của Thái Sơn song tuyệt với tên tuổi của Tây Nhạc tam quái này, thì cũng chỉ nửa cân tám lạng thôi, nên chả cần ai phải nể ai hết.

Công Dương Mậu trợn tròn xoe đôi mắt lên, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, nhìn thẳng vào mặt Sa Cửu Công mà giận dữ la lên :

– Cửu Công! Ngươi không nể mặt ăn mày già này, chả lẽ ngươi không sợ ta giở Phong Lôi Chưởng oai trấn võ lâm ra hay sao?

Hơi lùi lại phía sau nửa bước, Cửu Công kiêu ngạo đáp :

– Lão ăn mày, nếu ngươi định ôm việc vào người, thì Sa Cửu Công ta vui lòng tiếp mấy thế Phong Lôi thần chưởng của ngươi liền.

Mộ Quang tưởng đôi bên đã giở mặt như như vậy, thế nào cũng không tránh khỏi trận ác chiến, vì thế nào mình cũng được kiến thức một phen để xem Phong Lôi thần chưởng của Công Dương Mậu oai trấn võ lâm tinh diệu đến mức độ nào.

Ngờ đâu, Sa Cửu Công nói xong, không thấy Công Dương Mậu tức giận gì hết, trái lại, thái độ vẫn khôi hài như trước, nhìn thẳng vào mặt Cửu Công cười hi hí hỏi tiếp :

– Chả lẽ Sa nhi lão quái đã nhất quyết không nể mặt lão ăn mày này hay sao?

Cửu Công biết khi đối địch, Công Dương Mậu ra tay vừa nhanh vừa độc ác, thái độ kiêu ngạo vô cùng, nên lúc y trả lời, y vẫn đề phòng rất cẩn mật. Bây giờ thấy Công Dương Mậu không có vẻ gì tức giận hết, lòng lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn phải đề phòng như trước, mà lớn tiếng đáp :

– Lão ăn mày hà tất phải nói nhiều như thế? Lão phu bảo không nể là không nể!

Công Dương Mậu bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười kêu như sấm sét, khiến ai nghe thấy cũng phải vang tai nhức óc nên ông già mặt tía với thiếu phụ áo thâm đang đứng ở cạnh Sa Cửu Công cũng phải lui về phía sau một bước.

Cười xong Công Dương Mậu lại nhìn Sa Cửu Công hỏi tiếp :

– Sa nhị lão quái, Công Dương Mậu này đã nói nhiều lời như thế mà lão quái vẫn không nhân nhượng chút nào. Nếu bây giờ lão ăn mày kiếm một người khác, sĩ diện hơn lão ăn mày tới đây nói chuyện, thì lão quái có thể nể mặt cho không?

Cửu Công lắc đầu đáp :

– Trong võ lâm đương thời, người có sĩ diện hơn lão ăn mày họ Công Dương thì hiếm lắm.

Công Dương Mậu cười hi hí, móc túi lấy một cái thẻ nhỏ bằng ngọc trắng ra, đưa qua mắt Cửu Công một cái.

Cửu Công giật mình kinh hãi, mặt bỗng biến sắc, vội cau mày lại hỏi :

– Chả lẽ chủ nhân Câu Hồn Ngọc Sắc cũng can dự vào việc này ư?

Công Dương Mậu cười khẩy đáp :

– Không những can dự vào việc này, mà cả người cũng tới gần đây rồi. Nàng ta nhờ lão ăn mày cầm cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc tới đây để nói chuyện. Nếu lão quái không nể mặt, thì Tam Thánh cung sẽ bị rửa bằng máu, và phái Tây Nhạc của các ngươi sẽ bị phá tan tành ngay.

Mộ Quang nghe nói liền nghĩ bụng :

– “Chủ nhân của Câu Hồn Ngọc Sắc là ai thế? Liên hệ gì với ta mà sao lại dùng những lời lẽ bá đạo như vậy? Chả lẽ…”

Chàng vừa nghĩ tới đó, thấy Sa Cửu Công cau mày lại, thủng thẳng đáp :

– Tuy tên tuổi của Câu Hồn Ngọc Sắc lừng lẫy khắp võ lâm thật, nhưng chưa chắc Tây Nhạc tam quái này đã phải hãi sợ y thế. Lão ăn mày cứ nói đi nói lại hoài như vậy, nếu lão phu không nể mặt thì thực không tiện chút nào. Chẳng hay lão ăn mày có thề đại diện cho Nam Nhạc Thần Âu Thôi Ngọc, với Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh ước hẹn với lão phu một thời gian và một địa điểm nào không?

Công Dương Mậu cười ha hả đáp :

– Sa nhi lão quái thực không biết xấu hổ chút nào! Rõ ràng lão quái vừa trông thấy Câu Hồn Ngọc Sắc đã hoảng sợ đến run lên rồi, mà cứ giả bộ nể mặt lão ăn mày! Lão quái phải biết, trong kỳ hội sắp tới đây có lẽ sẽ kinh động khắp quần hào của Ngũ Nhạc, vậy tiện thể lão quái cứ việc gây thêm ân oán với giang hồ, để đến đó cùng giải quyết một thể, có phải tiện biết bao không? Cho nên thời gian càng định dài bao nhiêu, thì đôi bên càng đủ thì giờ chuẩn bị thêm.

Sa Cửu Công gật đầu đáp :

– Theo ý lão phu, thì thời gian tốt nhất là nên định là Thanh Minh hai năm sau. Còn địa điểm thì tùy lão ăn mày quyết định, muốn ở đâu thì lão phu cũng bằng lòng hết :

Công Dương Mậu nghĩ ngợi giây lát, rồi cười quái dị nói tiếp :

– Lão ăn mày nhận thấy địa điểm thích đáng nhất chỉ có hai nơi, một nơi là đỉnh núi Trung Nhạc Tung Sơn, nơi bế quan tiềm tu của Độc Tý đầu đà. Còn nơi thứ hai thì chúng ta cùng ra ngoài Ngọc Môn quan ở miền Tây, trên bãi sa mạc vàng Bạch Long Đôi để dứt khoát ân oán.

Sa Cửu Công ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

– Nếu vậy Bạch Long Đôi tốt hơn hết, vì nếu người nào ngộ nạn thì cứ việc chôn xương ở bãi sa mạc là sạch sẽ và dễ dàng nhất.

Công Dương Mậu cười giọng quái dị đỡ lời :

– Bây giờ chúng ta đã quyết định thời gian và địa điểm rồi, công việc tiếp theo là chúng ta chia nhau ra đi báo cáo cho các người hay. Bây giờ lão ăn mày xin cáo lui.

Nói xong, ông ta giắt tay Mộ Quang giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi thân qua một khe núi rất rộng. Sa Cửu Công cũng dẫn ông già mặt tía với thiếu phụ áo thâm, hậm hực quay về Tam Thánh cung trên Ngọc Bút Phong.

Sang tới bên kia bờ khe núi, Công Dương Mậu dậm chân một cái và rú lên một tiếng thực dài, hình như bao nhiêu sự phẫn nộ tích uất ở trong đều phát hết bằng tiếng rú ấy vậy.

Mộ Quang ngạc nhiên hỏi :

– Công Dương lão tiền bối…

Chàng vừa nói tới đó, thì đã thấy một người ở trong tảng đá lởm chởm bước ra. Chàng đã nhận ra ngay người đó là Đông Nhạc Thần Y Liễu Vân Đình. Vừa ra tới bên ngoài Vân Đình đã vội hỏi Công Dương Mậu rằng :

– Lão ăn mày, ở trước mặt Sa nhị lão quái chắc đã bực mình lắm nên mới có tiếng rú như quỷ gào vừa rồi phải không?

Công Dương Mậu trợn mắt quái dị lên giận dữ đáp :

– Sa nhị lão quái đâu dám làm cho lão ăn mày này bực mình. Sở dĩ lão ăn mày này rú kêu như thế, là vì thấy oai danh nửa đời người của mình không bằng một cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc bằng ngọc nho nhỏ ấy, nên lão mới không phục đấy thôi.


Nói xong, ông ta móc túi lấy ra một cái thẻ ngọc nho nhỏ ra đưa cho Mộ Quang.

Đỡ lấy cái thẻ ngọc, Mộ Quang để ý xem, thấy trên thẻ có khắc một con rắn nhỏ mầu thủy lục, và một con bò cạp nhỏ mầu đỏ. Mộ Quang đã cả kinh thất sắc liền hỏi Liễu Vân Đình với Công Dương Mậu rằng :

– Liễu lão tiền bối với Công Dương lão tiền bối, chả lẽ cải thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc này là tín vật đại diện cho Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở đấy không?

Phong Lôi Thần Khất Công Dương Mậu cười giọng quái dị đáp :

– Lão đang định hỏi cậu bé, tại sao lại làm quen được với vị hồng phấn ma đầu Lệnh Hồ Sở Sở ấy? Chả lẽ cậu không nhận được tín vật của nàng ta hay sao?

Mộ Quang lắc dầu đáp :

– Tiểu bối với Lệnh Hồ Sở Sở không hề quen biết nhau bao giờ!

Kêu la rất quái dị, Công Dương Mậu lại hỏi tiếp :

– Nếu vậy thì lạ thật! Xà Khiết mỹ nhân không quen biết cậu thì tại sao nàng lại nhờ lão phu đưa cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc này cho cậu?

Mộ Quang bỗng cất tiếng hỏi lại :

– Công Dương lão tiền bối gặp Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở ở đâu?

Công Dương Mậu đáp :

– Ở gần Tam Hoàn Cốc phía trước mặt đây. Nữ tỳ hầu cận của nàng đã trao cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc này cho lão phu, và có nói Lệnh Hồ Sở Sở quen thân với cậu, dặn lão phu dùng xong cái thẻ rồi hãy trao luôn cho cậu.

Mộ Quang hơi suy nghĩ rồi hỏi tiếp :

– Công Dương lão tiền bối, thị nữ hầu cận Xà Khiết mỹ nhân có phải là thiếu nữ áo xanh tên là Nhiếp Tiểu Thanh tuổi trạc mười sáu rất đẹp đấy không?

Công Dương Mậu gật đầu đáp :

– Hai nữ tỳ xanh và đỏ của Lệnh Hồ Sở Sở tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ.

người mà lão phu đã gặp chính là một trong hai nữ tỳ, tuy tuổi rất trẻ, nhưng võ công đã luyện tới mức thượng thừa rồi.

Mộ Quang nghe nói liền kể lại câu chuyện mới gặp Nhiếp Tiểu Thanh và quen biết như thế nào kể rõ hết cho Liễu Vân Đình với Công Dương Mậu nghe.

Liễu Vân Đình nghe xong, rất ngạc nhiên hỏi lại :

– Lệnh Hồ Sở Sở rất cưng Thanh Hồng nhị nữ ấy, nhưng đối xử với người dưới, nàng ta cũng nghiêm nghị lắm. Nếu Tiểu Thanh không thừa lệnh, thì đâu dám nhờ lão ăn mày Công Dương đưa cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc rất oai quyền trong võ lâm mà trao cho lão đệ như thế này?

Mộ Quang nghe thấy ông ta nói như vậy, liền tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn lại cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc ở trong tay một hồi.

Công Dương Mậu cười giọng rất quái dị, xen lời nói :

– Bất cứ nguyên nhân việc này ra sao. Nghiêm lão đệ cứ nên đem cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc này theo bên mình, như vậy chỉ có lợi ích thôi chứ không có hại gì đâu.

Vân Đình cũng xen lời hỏi :

– Nghiên lão đệ rời khỏi nơi đây định đi đâu thế?

Vừa bỏ cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc vào túi, Mộ Quang vừa đáp :

– Tiểu bối định đi Hàm Dương Cổ Đạo phó ước với một người bạn mới kết giao trước, rồi đi về phía Tây ra Ngọc Môn quan đến chỗ Nam Nhạc song xu bị nạn để điếu viếng một phen.

Nhắc tới Nam Nhạc song xu, mặt chàng lại lộ vẻ rầu rĩ ngay.

Vân Đình thấy thế cũng thở dài một tiếng và nói tiếp :

– Một tấm lòng thơm xa vạn dặm, có người gạt lệ khóc Hoàng Sa! Chị em Nam Nhạc song xu có một người tri kỷ đa tình như Nghiêm lão đệ, dù có chết xuống chín suối cũng không ôm hận chút nào.

Mộ Quang cau mày lại, thở dài :

– Tình đến quá nhiều sinh bối rối, từ nay nguyện chẳng dám đa tình, hai vị tiền bối không quản ngàn dặm xa xôi đến giúp cho tại hạ như vậy, tại hạ rất lấy làm cảm ơn. Mộ Quang xin cáo biệt từ đây.

Chàng chưa nói dứt, thì hai hàng lệ anh hùng đã nhỏ ròng xuống, nên chàng vội vái chào Thái Sơn song tuyệt một lạy, rồi quay người đi luôn. Chỉ nhảy nhót mấy cái, hình bóng của chàng đã mất dạng ở trong đống đá lởm chởm.

Vân Đình nhìn theo hình bóng Mộ Quang, lắc đầu thở dài và nói :

– Thực là: “Tình đến quá nhiều sinh bối rối, từ nay nguyện chẳng dám đa tình” có khác! Đến như một thiếu niên anh hùng rất anh tuấn phong lưu siêu quần như Nghiêm Mộ Quang mà cũng không sao xông pha qua khỏi lưới tình…

Công Dương Mậu không đợi Vân Đình nói dứt đã cười giọng quái dị luôn mồm và đỡ lời :

– Khi Mộ Quang bỏ đi, hai mắt đã ứa lệ, đủ thấy y là một người đa tình, nên đừng nói y chưa hiểu thấu được câu: “Sắc tức thị không” hiện này đang có người căng một lưới tình thực lớn để ở trước mặt y, y không sao thoát khỏi được cái lưới ấy đâu.

Vân Đình vừa cười vừa hỏi :

– Vừa rồi lão ăn mày nói người căng cái lưới tình để đón bắt Nghiêm Mộ Quang đó có phải là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở đấy không?

Công Dương Mậu gật đầu, cười giọng quái dị đáp :

– Không phải hồng phấn ma đầu ấy thì còn ai vào đấy nữa? Nếu Lệnh Hồ Sở Sở không để ý đến Mộ Quang, thì khi nào lại sai Tiểu Thanh đem cái thẻ Câu Hồn Ngọc Sắc giao cho Mộ Quang giữ như thế?

Vân Đình cau mày lại nói tiếp :

– Nghiêm Mộ Quang kết giao với Nam Nhạc song xu, hai bên có thể nói là môn đăng hội đối được, chứ còn y có tình cảm với Lệnh Hồ Sở Sở thì mỗ nhận thấy không được thích đáng lắm. Chúng ta có nên phá đám cuộc tình duyên ấy không?

Công Dương Mậu lắc đầu cả cười đáp :

– Không nên! Không nên! Cổ nhân đã nói: “Phá đám nhân duyên của người, sau khi chết sẽ phải xuống tầng thứ chín của địa ngục”. Huống hồ mỗ nhận thấy Lệnh Hồ Sở Sở chỉ là một người có võ công rất cao, ra tay rất độc ác. Nhưng nàng ta chỉ có cái tên là Xà Khiết mỹ nhân thôi, chứ sự thực thì nàng không phải là rắn rết…

Công Dương Mậu chưa nói dứt, thì Liễu Vân Đình lại đỡ lời :

– Lão ăn mày còn nhớ Bắc Hải Song Ma bị Lệnh Hồ Sở Sở lột da niêm yết để thị chúng không?

Trợn tròn xoe đôi mắt lên, Công Dương Mậu vội đáp :

– Liễu lão quái vô lý thực, bạ đâu nói đấy. Lão quái có biết bọn Bắc Hải Song Ma đấy tội ác như thế nào không? Chúng ngày nào cũng ăn mười trái tim người. Người khác sợ thanh thế của chúng không ai dám ra tay đương đầu, chỉ có Lệnh Hồ Sở Sở dám đem theo hai nữ tỳ Thanh, Hồng ra ngoài Bắc Hải càn quét Song Ma, chém giết hết Song Ma Tứ Sát một lúc, diệt trừ một tai hại lớn cho vùng Bắc Hải. Tuy nàng lột da người để yết thị như vậy cũng hơi quá đáng một chút, nhưng đó dù sao vẫn là một ân đức lớn.

Vân Đình cả cười nói :

– Lão ăn mày nói như vậy, chắc lão rất tán thành mối tình duyến của Nghiêm Mộ Quang với Lệnh Hồ Sở Sở phải không?

Công Dương Mậu ngửng đầu lên trời cười ha hả một hồi rồi đáp :

– Tất nhiên là mỗ tán thành, vì chữ tình có ma lực rất lớn, nó có thể khiến gang thép luyện trăm năm hóa thành mềm nhũn. Biết đâu Lệnh Hồ Sở Sở chả bị ảnh hưởng của Mộ Quang mà quay dầu đi theo chính đạo? Như vậy lúc ấy trong võ lâm ai mà chả tôn kính một nữ hiệp quán thế, một hồng nhan tuyệt đời ấy?

Bây giờ hãy dẹp chuyện của Thái Sơn song tuyệt đang bàn tán đến chuyện Mộ Quang sang một bên, và hãy nói lại Nghiêm Mộ Quang lòng đau như dao cắt, hai mắt đẫm lệ, một mình rời khỏi Hoa Sơn tiến thẳng về phía Hàm Dương Cổ Đạo.

Lúc ấy, tuy vì nhắc nhở đến Nam Nhạc song xu, Mộ Quang không sao cầm lòng được nước mắt đã ràn rụa, nhưng đi được hai ngọn núi, nhờ có gió lạnh thổi tới chàng đã bớt rầu rĩ.

Hồi đầu xuân, chàng ngao du Động Đình Hồ với Vân Mộng Sơn, có kết giao với một bạch y thư sinh rất đẹp trai, tuổi cũng tương đương với mình, tên là Gia Cát Lang. Hai người rất ý hợp tâm đầu, tuy mới kết giao mà đã thành bạn thân ngay.

Nhưng vì lúc ấy Gia Cát Lang có việc bận không thể đi cùng với chàng được, nên đã hẹn với chàng đến hai ngày trước tết Trùng Cửu sẽ gặp nhau ở Hàm Dương Cổ Đao, chỗ cách thành Tây chừng hai mươi dặm.

Mộ Quang rời khỏi Hoa Sơn, suốt dọc đường gặp rất nhiều cảnh đẹp, mà chàng không dám lưu luyến, vì chàng phải đúng ngày mùng bảy tháng chín có mặt ở Hàm Dương Cổ Đạo mới được.

Cảnh mùa Thu rất tiêu điều, khiến con người đa tình đa cảm như Mộ Quang cũng phải buồn rầu theo.

Vì Gia Cát Lang đã hẹn Mộ Quang gặp gỡ nhau ở ngoài thành Tây An, nhưng khi Mộ Quang tới thì vẫn chưa thấy hình bóng của Gia Cát Lang đâu hết. Chàng liền lấy cây sáo ngọc ra thổi một bài “Nhớ Tần Nga”.

Tiếng sáo vừa dứt, chàng đã nghe thấy trên cây cổ thụ ở phía sau mình, có tiếng người thở dài, và nói :

– Cảnh mùa thu năm nào cũng như năm nào, riêng lăng tẩm và đất đai của nhà Hán thì đã đổi thay mấy lần rồi? Nay ta thân ở Hàm Dương Cổ Đạo, muốn tiện dịp tìm kiếm một chút di tích của A Phòng Cung. Vì việc đời ngắn ngủi như giấc mộng Xuân, nên muốn vui thú thì phải hưởng thụ nhân lúc tuổi trẻ. Xin Nghiêm huynh đừng có nghi ngờ đệ không theo đúng cuộc hẹn tới đây gặp huynh, mà sự thực tiểu đệ Gia Cát Lang đã ngồi ở trên cây cổ thụ đợi chờ từ lâu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.