Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 43: Lên Lôi Đài Sinh Tử


Đọc truyện Huyết Mạch Thiên Tôn – Chương 43: Lên Lôi Đài Sinh Tử


Trong đó có một người cực kỳ thu hút ánh nhìn, người này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo lam, khuôn mặt điển trai lạnh lùng như băng, tựa như hạc giữa bầy gà, khoảng đất rộng lớn xung quanh tựa hồ hình thành một khoảng chân không, không ai dám tới gần.

Một người khác hai mươi tám tuổi, làn da trắng nõn như ngọc, đường nét tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bộ đồ võ sĩ màu đen phác hoạ rõ dáng người cao gầy hoàn mỹ của hắn ta, khí chất lạnh lùng, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo giống như tảng băng di động, trên người toát lên mấy chữ ‘người sống chớ tới gần’.

Người cuối cùng tựa như quan ngọc, hai mắt sáng như sao trời, lấp lánh ánh sáng, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, bộ đồ hoàng sam khiến người hắn ta càng thêm tôn quý, mỗi bước đi tựa như mang theo ma lực vô tận, khiến tim mọi người đập rộn lên.

“Những người này là ai vậy?”, trên mặt các đệ tử ngoại môn hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó đã có người giải đáp thắc mắc của họ: “Đây là những người xuất sắc nhất trong nhóm người mới năm nay, nhất là bốn người đứng đầu, ai cũng là thiên tài huyết mạch bát phẩm!”
Nói thì chậm, nhưng xảy ra rất nhanh!
Nhóm người Lam Linh Mi đã bước tới bàn cược: “Ta đặt một viên linh thạch cược Dương Hiên thắng!”
“Ta cũng đặt một viên linh thạch, cược Dương Hiên thắng!”
“Dương Hiên thắng! Một viên linh thạch!”
“Năm trăm lượng vàng, Dương Hiên thắng!”


Không có ngoại lệ, tất cả đều cược Dương Hiên thắng, không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, dù là Tạp Dịch Phong hay là ngoại môn đều không có gì lạ.

Bọn họ cũng là người mới, cho dù trong lòng không phục Dương Hiên hơn nữa thì lúc này cũng buông bỏ thành kiến với hắn, nhất trí cùng mọi người.

Đương nhiên bọn họ cũng vô cùng tin tưởng thực lực của Dương Hiên, cũng không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ thua đồ bỏ đi Kha Vân kia.

“Shh! Mấy… Mấy người mới này hào phóng thật đấy!”
Bọn họ vất vả tiết kiệm cũng chỉ tích được trăm lượng vàng, những người mới này động một cái là mấy trăm lượng vàng, thậm chí rất nhiều người còn cược bằng cả linh thạch, khoảng cách giữa người với người lớn thật!
“Các ngươi không biết đúng không! Nhóm người mới năm nay có thể nói là nhóm người may mắn nhất trong mười mấy năm nay, phần thưởng qua ải rất hậu hĩnh, vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta…”
“Cái gì? Còn có cả Tẩy Tuỷ đan ư?”
“Tiếc quá! Tiếc quá! Nếu ta nhập môn muộn vài năm thì tốt biết mấy!”
“Ngươi? Cho dù ngươi nhập môn muộn vài năm nữa cũng không giành được vị trí thứ nhất!”

Giữa những tiếng ồn ào, một tiếng hô thu hút sự chú ý của mọi người: “Đến rồi! Nhóm Lục Siêu đến rồi!”
Mọi người nhìn theo hướng có tiếng nói thì thấy Lục Siêu mặc áo bào màu lam tựa công tử nhã nhặn chầm chậm bước vào, xung quanh là nhóm đệ tử ngoại môn Lôi Vân, Kha Vân, trong đó còn có hai nữ đệ tử xinh đẹp đi cùng.

“Kha sư đệ, lát nữa đệ phải báo thù thay nhị đệ Lôi Bạo của ta đấy nhé, nghiền nát xương thằng súc vật kia để nó chịu hành hạ mà chết!”, Lôi Vân cười gằn, hai mắt đỏ ngầu giống như dã thú phẫn nộ, muốn ăn thịt người.

“Lôi sư huynh yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ cho tên đó biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”, Kha Vân cười dữ tợn, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng.

Người mới mạnh nhất thì sao, dù sao cũng là người mới, chẳng có lai lịch gì mấy, dựa vào thực lực của hắn ta thì muốn bóp lúc nào chết lúc đấy!
Khi nói chuyện, nhóm Lục Siêu đã tới trước bàn cược của Tiền Bách Vạn: “Kha Vân thắng tỷ lệ cược là một – một đúng không?”, hắn ta ném một chiếc Túi Càn Khôn nhỏ lên bàn cược.


“A! Mười… Mười viên linh thạch?”
“Hào phóng quá, hào phóng quá, quả nhiên là Lục sư huynh, ra tay cũng không giống người thường!”

Tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên, mười viên linh thạch dù là chủ sự làm ở Tạp Dịch Phong nhiều năm cũng không có nổi, vậy mà Lục Siêu còn chẳng chớp mắt một lần, có thể tưởng tượng được độ giàu có của hắn ta!
“Năm viên linh thạch, cược Kha Vân thắng!”
Sau Lục Siêu, La Vân cũng bỏ tiền, tuy không bằng Lục Siêu nhưng vẫn khiến đám đệ tử ngoại môn phải ngỡ ngàng.

“Một viên linh thạch, cược Kha sư huynh thắng!”
“Tám trăm lượng vàng, cược Kha sư huynh thắng!”
“Cược Kha sư huynh thắng, sáu trăm lượng vàng!”

Nhóm tiểu đệ của Lục Siêu cũng đặt cược, nhiều thì một hai viên linh thạch, ít thì ba đến năm trăm lượng vàng.

“Ta cược năm trăm lượng vàng, Kha Vân thắng!”
“Ba trăm lượng vàng, Kha Vân thắng!”

“Một trăm lượng vàng, Kha Vân thắng!”

Trong tích tắc, rất nhiều đệ tử ngoại môn còn đang do dự cũng cược theo, nhóm Lục Siêu dám cược nhiều như vậy, hiển nhiên là bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào Kha Vân.

“Dương Hiên đến rồi, Dương Hiên đến rồi!”
Nửa canh giờ sau, một tiếng hô đột nhiên thu hút sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn.

Dương Hiên mặc áo trường bào màu đen đi cùng Man Ngưu tới, bước chân của hắn chậm rãi mà vững vàng, có cảm giác nhàn nhã như đang đi tản bộ, dường như không hề coi trận chiến lôi đài sắp tới là gì to tát.

“Kha sư đệ, nhớ đừng để cho tên tiểu tử kia chết quá dễ dàng!”, ánh sáng lạnh lẽo liên tục loé lên trong mắt Lôi Vân, sát ý trong lòng gã dâng lên đằng đằng, chính tên súc vật này đã giết nhị đệ của gã.

“Lôi sư huynh yên tâm, tiểu đệ biết rồi!”, Kha Vân cười hằn rồi lập tức nhảy lên lôi đài, xé toạc không khí, khí thế cuồn cuộn lập tức bộc phát ra từ cơ thể gã: “Cẩu tử, lên đây chịu chết đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.