Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 20


Đọc truyện Huyết Mạch Phượng Hoàng – Chương 20

Trong nháy mắt bị hút vào khe kết giới, Tô Mạt cũng bị khung cảnh tăm tối bao quanh, Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao bay vờn quanh Tô Mạt, chiếu sáng dẫn đường phía trước.

Trước lúc đi vào, Tô Mạt loáng thoáng nhìn thấy bùa chú trên bình giống dấu hiệu đi vào trận pháp thượng cổ nào đó vậy, cô không nhớ rõ tên, nhưng đã từng thấy bùa chú tương tự trong sổ ghi chép của gia tộc.

Hình như đây là một tà trận, trong đó có bảy trận pháp nhỏ, người bị hút vào trận pháp sẽ gặp phải những mối nguy hiểm khác nhau. Người may mắn một chút sẽ hồi tưởng lại chuyện mà mình không muốn nhớ lại nhất trong kí ức, có thể nói là chống lại chướng ngại trong lòng mình, chưa diệt trừ được chướng ngại thì sẽ không gặp được trận pháp khác.

Mà người xui xẻo một chút có thể phải đối mặt với các loại yêu ma quỷ quái gây nguy hiểm đến tính mạng. Tóm lại, mọi thứ đều không biết trước được, cô cũng không biết kết giới này có phải là trận pháp cô đã từng thấy trong sách tay không.

Điểm tốt duy nhất là thời gian trong trận pháp chênh lệch vói thực tế. Nói cách khác, người trong trận pháp có thể trải qua một cuộc đời, nhưng ở thực tế thì chỉ vài giờ mà thôi, có điều nếu muốn bình an và sống sót ra khỏi trận pháp, có lẽ còn khó hơn cả khó.

Tô Mạt vừa nhớ lại những gì mình từng thấy trong sổ ghi chép về trận pháp, vừa cẩn thận quan sát tình cảnh xung quanh, biến hóa kì lạ nhanh chóng diễn ra.

Phía trước cách Tô Mạt không xa xuất hiện một đội ngũ rước dâu, kiệu hoa ư? Thời đại này còn kiệu hoa sao? Nhìn kỹ lại, Tô Mạt không khỏi cười khẩy, không ngờ mình lại gặp được cảnh quỷ đón dâu này.

Một đoàn tùy tùng gióng trống thổi kèn đi trước mở đường, phía sau đội ngũ kèn trống là kiệu hoa, hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao cao trên kiệu. Kiệu phu khiêng bốn góc kiệu chẳng khác gì người thật, tuy nhiên chỉ như thế thì sao có thể che giấu được mắt Tô Mạt, rõ ràng đó chính là tám ngưòi giấy.

Thật quá phô trương, kiệu tám người khiêng nữa chứ!

Hai bên kiệu hoa còn có vài đồng nữ (*) đi theo, trên khuôn mặt má đỏ hây hây có nụ cười quái gở.

(*) Bé gái còn trinh

Sau các cô bé là một phụ nữ trung niên thân hình béo núc, lăc lư đi theo phía sau kiệu, Tô Mạt quan sát cẩn thận, cuối cùng không nhịn được bật cười. Đồng nữ hai bên giống hệt kiệu phu, đều làm từ người giấy, còn người phụ nữ trung niên kia rõ ràng là một con chồn hôi thành tinh đang lắc lư cái đầu.     


Nghe thấy tiếng Tô Mạt cười, chồn tinh liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt lóe lên tia sáng tính quái, nhìn thấy Tô Mạt cười cũng không giận, còn phất tay ra lệnh cho cả đoàn kiệu dừng lại, cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Mạt, nịnh nọt mở lời.

“Không biết cô nương đã bao nhiêu xuân xanh? Đã đính hôn với ai chưa?”

Ối chà, điều này thật hết sức thú vị, mình không phản ứng, ngược lại ả dám đụng đến mình. Chẳng biết con chồn hôi này nghĩ thế nào, chi bằng đi theo một đoạn tìm hiểu tình hình xem sao, dù gì trận pháp này không phá được thì mình cũng chẳng qua được trận kế tiếp.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ lắc đầu.

Khi chồn hôi kia thấy Tô Mạt lắc đầu thì không khỏi mừng rỡ.

“Ôi chao, cô nương gặp được tôi là may mắn lắm nhé, vài trăm dặm xung quanh đây ai mà không biết bà mai Khả Khả tôi chứ. Cô có thấy đội ngũ rước dâu này không? Đây chính là nhà phú hộ giàu có nhất trong vòng vài trăm dặm, cô nương nhà ai được rước về là có phúc tu mấy kiếp đấy, hiện giờ công tử của thành chủ Tuyên Thành đang nhờ tôi làm mai, tôi thấy tướng mạo cô nương cũng thật là trăm người mới có một, cô có chịu làm vợ thành chủ không?”

Tô Mạt nghe đến đây không khói bật cười, cô cười vì tên thành chủ kia không biết lai lịch ra sao, không chừng cũng là súc sinh giống con chồn hôi thành tinh này. Bây giờ giả làm người ở nơi đây, còn vọng tưởng muốn kết hôn nữa, chi bằng mình đi theo qua đó dò xét xem thế nào.

Chồn tinh thấy Tô Mạt cười thì cho rằng chuyện vui đã thành, vội vàng bảo đám kiệu phu hạ kiệu rồi dìu Tồ Mạt ngồi vào trong kiệu giấy, đám người tiếp tục gióng trống thổi kèn đi thẳng về phía trước.

Tô Mạt ngồi trong kiệu ngắm nhìn cảnh ven đường, cô ủ rũ phát hiện dù đi bao lâu nhưng vẫn là cảnh này chẳng mảy may thay đổi, ngoại trừ thấy bọn người giấy dốc sức gióng trống thổi kèn phía ngoài thì chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

Tô Mạt nhàm chán ngáp mà lại không dám ngủ, dẫu sao vẫn chưa nắm rõ tình trạng hiện giờ và cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, hơn nữa trong lòng cô còn đang lo lắng cho Đào Tử không biết đã gặp phải chuyện gì trong kết giới.

Chiếc kiệu chậm rãi lắc lư, đương lúc Tô Mạt cho rằng mình không thể khống chế được cơn buồn ngủ nữa thì nghe thấy con chồn tinh Khả Khả gọi mình.


“Cô nương, cô nương, đã đến rồi, mau tỉnh lại đi.”

Tô Mạt mở đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía trước, một tòa dinh thự có thể nói là xa hoa hiển hiện trước mắt cô.

Hai con sử tử đá lớn ngồi bên cửa, tay cầm cửa là hình ba đầu thú, trên cửa giăng đèn kết hoa treo vài đèn lồng đỏ thẫm, chữ hỷ to đùng dán trên cửa son, cửa chính mở rộng để nghênh đón cô dâu.

Trên cửa chính có một tấm biển viết vài chữ to mạ vàng sáng loáng: “Đại viện thành chủ”. Tô Mạt nghĩ thầm cái này cũng mới mẻ nhỉ, dẫu tên chẳng ra sao, nhà người ta đều là phủ gì gì đó, ở đây ghi hẳn là đại viện mà còn ghi rõ mồn một là dinh thự của thành chủ, cũng thú vị đây.

Ra cửa đón chào có già có trẻ có nam có nữ, Tô Mạt ngước mắt quan sát, thật đúng là mèo rừng dã thú tụ hội, thứ gì cũng có. Có yêu, có quỷ, đủ mọi giống loài, không biết trong phủ này là thứ gì đây.

Tô Mạt xuống kiệu đi đến cửa lớn, vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh, bởi vì cô bị chặn giữa đường nên không mặc áo cưới gì cả, cũng chẳng có tấm khăn che mặt cho cô dâu nên tầm mắt không bị hạn chế.

Vào cửa chính, băng qua một hành lang gấp khúc nhỏ rồi vào cửa thùy hoa (1), hai bên là hành lang có hàng rào (2), chính giữa là tiền sảnh, nơi đó đặt một giá gỗ từ đàn, bình phong đá cẩm thạch, xung quanh là đồ trang trí, trong sảnh ba gian nho nhỏ chất đầy quà tặng chúc mừng của khách khứa, sau tiền sảnh là dãy nhà chính của đại viện.

(1) Cửa thùy hoa là loại cửa được rất chú trọng trong kiến trúc cúa người Hán. Nó là lối đi duy nhất nối liền giữa nhà trong và sân trước. Trên cửa có mái, bốn góc vuông bốn trụ lửng đẽo hình cánh hoa, đỉnh trụ trạm trổ sơn màu. 

(2) Hành lang có hàng rào là một kiến trúc phụ, kết hợp với cửa thùy hoa, nó bao quanh hiên nhà và nhà chính nhằm tiện cho việc đi lại trong ngày gió tuyết.

Chính diện có năm căn phòng chính, đều sang trọng hoa lệ, căn phòng ở giữa chính là nơi làm lễ cưới, a hoàn xếp thành hai hàng đứng hai bên cửa, tay bưng rượu bánh, trong sân bày đầy bàn tiệc, khách khứa đến chúc mừng ngồi đông đủ tất cả các bàn, hình như đang chờ cô dâu đến.

Tô Mạt được đồng nữ giấy dìu, đi theo con chồn tinh kia đến nơi làm lễ cưới, có lẽ chủ nhân trong nhà chính biết cô dâu đã đến nên bước ra đón. Tô Mạt quan sát người ra đón kia không khỏi hoảng hốt, hắn đã thành Quỷ Vương nơi này, thảo nào phô trương như thế, nhiều yêu ma quỷ quái đến chúc mừng như vậy, một mình cô thật đúng là không đối phó được, cuối cùng phải làm sao mới được đây?


Tô Mạt vừa suy tính cách giải quyết, vừa tiếp tục đi về phía trước, cô không hề hay biết trong đám đông khách khứa đầy cả sân này có một người đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp và lo lắng.

Nhìn thấy chủ nhân ra nghênh đón, Tô Mạt theo chồn tinh tiếp tục đi đến nơi làm lễ cưới, đồng thời cũng thầm tính toán nên làm cách nào để mình có thể rút lui an toàn.

Trông thấy chủ nhân đang bước tới hỉ đường, chồn tinh vội vàng chạy đến nịnh nọt.

“Tiểu Thành chủ đại nhân, tiện tỳ tìm được tân nương cho ngài rồi đây, không biết ngài có hài lòng không ạ? Ngài xem thân hình này, gương mặt này, thật sự là trong hàng nghìn người mới tìm được một người đó.”

Nghe thấy câu nói của chồn tinh trong lòng Tô Mạt không khỏi cười mỉa mai, vừa rồi là trong trăm có một, giờ thì đã lên cấp, trực tiếp thành trong nghìn có một luôn rồi, con chồn tinh này chém gió siêu thật. Có điều tên con trai đã mang thân phận Quỷ Vương, không biết cha hắn sẽ là nhân vật lợi hại cỡ nào, Tô Mạt thầm lo lắng.

Quỷ Vương nghe thấy chồn tinh tâng bốc như vậy cũng ra sức ngắm nghía Tô Mạt, rõ ràng là hắn rất hài lòng với tân nương của mình, vừa gật đầu vừa ra hiệu thị nữ hầu hạ bên cạnh đưa Tô Mạt vào trong thay áo cưới.

Đúng lúc này thì trong nhà bỗng xôn xao, Tô Mạt nhìn vào trong thấy một ông lão rất lớn tuổi xuất hiện.

Quỷ Vương nghe thấy tiếng động phía sau cũng vội quay đầu lại, hắn thấy ông lão đi đến thì vội vàng bước đến bên cạnh dìu ông ta, cung kính nói, “Phụ thân đại nhân, sao cha lại đi ra đây, an tâm ở trong phòng chờ con dâu đến dâng trà cho cha là được rồi.”

Nhìn thấy phán ứng của Quỳ Vương, Tô Mạt hiểu ông lão trước mắt này chính là cha của hắn, cũng chính là Thành chủ đại nhân kia.

Nhưng mà… Tô Mạt rất muốn biết, hắn đã thành Quỷ Vương sao còn phải gọi một con rùa già rụng răng là cha, hơn nữa còn vô cùng tôn kính. Thế giới này sao vậy nhỉ? Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Tô Mạt ngây người nhìn hai cha con lạ đời trước mắt, cô không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp này rốt cuộc từ đâu mà đến.

Con rùa già ngẩng đầu lụ khụ quan sát Tô Mạt, nhếch mép cười, chậc, răng cũng chẳng còn.

Dễ dàng nhận ra con rùa già kia rất hài lòng với cô con dâu trước mắt, không biết lão nói gì với Quỷ Vương bên cạnh mà khiến hắn cười ngả nghiêng, vừa cười vừa phất tay bảo thị nữ đưa Tô Mạt đi thay quần áo.


Tô Mạt vừa đi theo thị nữ, vừa quan sát bố cục căn nhà để tìm đường trốn chạy cho mình.

Theo thị nữ dẫn đường, cô nhìn thấy hành lang quanh co, dưới thềm có con đường lát đầy đá vụn, trước mặt là ba gian nhà nhỏ, cửa khép cửa mở. Trong phòng được kê bàn ghế giưòng chiếu ngay ngắn gọn gàng, từ phía trong có cửa phụ đi ra sân sau, ra ngoài chính là vườn sau, có mấy cây hòe sum sê, mấy cụm liễu xanh um tùm.

Trên Dương gian là nhà trước phòng sau, trước không trồng dương, sau không trồng liễu, như thế này thật không hổ là nhà của quỷ, cây cối trong vườn đều là loài cây nhân gian kiêng kị nhất.

Thêm vài bước nữa, cô thấy chân tường ở vườn sau có một dòng suối rộng chừng ba mươi phân chảy quanh co theo thềm đến dãy nhà đằng trước, róc rách quẩn quanh khóm trúc, một ngọn núi xanh chênh chếch, đi vào trong núi thấp thoáng có một bức tường thấp đắp từ bùn đất, trên mái tường phủ đầy rơm, là con đường thích hợp để chạy trốn!

Ngoài tường có vài cây hoa lê trắng muốt, mùa hoa khác vói thế giới hiện tại của loài người, xem ra cũng do Quỷ Vương cố ý biến thành.

Giữa những cây lê có mấy gian nhà tranh, phía ngoài hồng dâu, dâm bụt và găng non mơn mởn mới đâm chồi, chỗ nhô ra chỗ lượn vào, đan thành hai hàng rào xanh (*)

(*) Câu văn trích trong chương mười bảy thuộc tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Dịch bởi nhóm dịch Vũ Bội Hoàng, nhà xuất bản Văn học năm 2007.

Thị nữ phía trước bỗng dừng lại, ý bảo Tô Mạt đã đến phòng thay áo cưới, Tô Mạt phất tay cho các cô nàng lui ra, cố chấp muốn tự thay quần áo, nghĩ đến một đám người giấy sờ tới sờ lui trên người, Tô Mạt cảm thấy rợn người.

Tô Mạt khẽ đóng cửa phòng lại quan sát căn phòng, cô thấy trong phòng lụa mỏng phất phơ, tầng tầng lớp lớp sa mỏng sắc màu thanh tao khiến mọi ngóc ngách trong phòng ẩn chứa cảm giác mông lung mờ ảo. Có lẽ nơi này thưòng ngày được lau dọn sạch sẽ, một bức bình phong che một góc phòng, bước vào liền nhìn thấy trên giường có đặt một chiếc áo cưới đỏ thẫm.

Tồ Mạt bước đến cầm lấy áo cưới, ướm thử lên ngưòi mình, cạnh giường có một chiếc gương đồng nhỏ, trong đó in bóng Tô Mạt đang mặc áo cưới, chỉ là một hình bóng mò nhạt nhưng vẫn khiến người ta thấy xinh đẹp.

“Ai?”

Nhận ra trong phòng còn có người khác, một ngọn lửa Phượng Hoàngbùng lên trong tay Tô Mạt, chưa kịp ra đòn thì một giọng nam quen thuộc vang lên khiến cô nhất thời ngây ngẩn.

“Là anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.