Đọc truyện Huyết Long Tuyệt Kiếm – Chương 13: Ai thắng ai bại
Từ lúc Trung Ngọc rời đại sảnh Lương gia trang thì chàng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.
Ở nơi đó với một đoàn người ô hợp chia nhiều phe phái kèn cựa tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau mà thôi.
Trung Ngọc cảm thấy mình thực sự chưa có thể làm gì với chức Tổng bang chủ, mà để làm bù nhìn có đối phương sai khiến giật dây thì chàng không chấp nhận được.
Chàng phát giác thêm một điều nữa là với một võ công cao cường thực sự mới có thể làm được chức vị này. Nếu không, sẽ gây rắc rối cho mình sau này.
Vì vậy chàng quyết định đi ra với Hắc Bạch nhị lão rồi mới có thể tính tiếp được.
Cả ba đi đến cánh rừng trúc mà cách đêm trước đã xảy ra sự rắc rối.
Trung Ngọc đứng lại nhìn quanh rồi nói :
– Chúng ta động thủ nơi đây! Nhị vị tiền bối có bằng lòng không vậy?
Hắc Lão gật đầu đáp :
– Nơi đây tốt lắm!
Thế là cả ba dừng chân, rồi quay nhìn nhau chuẩn bị.
Bỗng Trung Ngọc lắc đầu nói :
– Thật ra trận đấu này không công bằng lắm.
Hắc Lão nói :
– Ngươi có cao kiến gì?
Trung Ngọc đáp :
– Nhị vị là hai đại cao thủ nổi tiếng lâu năm mà liên thủ để đánh một người võ công như tại hạ, thật ra dầu có thắng, nhị vị cũng không gỡ được thù đâu mà còn thua nữa đấy.
Hai lão “hừ” một tiếng rồi nói :
– Ta trả thù là chuyện phải rồi, hạ thủ ngươi xong rồi ta cũng tìm đến sư phụ ngươi. Hãy bắt đầu đi đừng lôi thôi mất công.
Trung Ngọc xua tay đáp :
– Đúng là như vậy, nhưng nếu hai người tấn công một, mà là một kẻ hậu bối, thì dẫu thắng người ta cũng gọi là không thắng.
Bạch Lão nói :
– Ngươi cứ nói vòng vo chi vậy. Ngươi muốn nói điều nào, hay là người muốn tỷ thí cách khác không phải tỷ thí võ công.
Trung Ngọc lắc đầu nói :
– Nếu một người của nhị vị đấu với một tại hạ thì chưa chắc đã thắng.
Nghe tới đây, Bạch Lão “hừ” lên một tiếng rồi nói :
– Ngươi đừng làm bộ làm tịch, chúng ta đã có thông lệ rằng đánh với ai thì cả hai huynh đệ ta cùng ra tay. Người nào có thắng một trong hai chúng ta thì cũng không phải thắng chúng ta được.
Trung Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói :
– Rất tiếc tại hạ không có thời gian luyện võ công, nếu không chỉ cần một thời gian ngắn thì cả bốn vị cũng không thể thắng tại hạ được.
Hai lão nghe vậy “hừm” lên một tiếng có vẻ tức giận rồi quay mặt nhìn nhau một lát rồi nói :
– Thôi được! Để ngươi đừng có nói đông hiếp ít, ta sẽ chấp thuận cho ngươi tỷ thí theo cách như thế này!
Ngẫm nghĩ xong, Hắc Lão nói :
– Chúng ta sẽ thi đấu lần lượt từng người với nhà ngươi. Nếu ngươi thắng thì hai ta từ nay sẽ không làm khó dễ nhà ngươi nữa. Nếu bị thua, thì chúng ta sẽ bầm nát nhà ngươi đấy!
Trung Ngọc hỏi :
– Còn nếu hòa thì sao?
Bạch Lão đáp :
– Làm sao có chuyện hòa được.
Trung Ngọc nói :
– Không được, không được! Giả dụ hai bên đánh nhau vài ngàn chiêu, chẳng lẽ cứ phải đánh nhau mãi hay sao?
Hắc Lão “hừ” một tiếng rồi nói :
– Chỉ cần ba mươi chiêu thôi là đủ rồi, cần gì tới ngàn chiêu.
Trung Ngọc liền nói :
– Nhất ngôn đấy nhé nhị vị. Bây giờ ai động thủ với tại trước đây?
Hắc Lão nói :
– Kể ra ngươi cũng thông minh và quyền biến đấy nhưng người đừng hy vọng.
Dứt lời Hắc Lão quay sang nói với Bạch Lão :
– Lão đệ hãy lên trước đi!
Bạch Lão có vẻ không khứng chịu, nhưng đành phải nói :
– Được! Đệ lên trước đây!
Nói xong, Bạch Lão từ từ bước ra đứng đối diện với Trung Ngọc mà chưa động thủ.
Trung Ngọc nói :
– Tại hạ chỉ xin lãnh giáo quyền pháp của tiền bối thôi.
Bạch Lão nói :
– Ta hiểu rồi! Ngươi ra tay trước đi.
Trung Ngọc nói :
– Tiền bối khiêu chiến với tại hạ nên tại phải nhường tiền bối ra tay trước.
Bạch Lão gật đầu nói :
– Thôi được! Để lão ra tay trước vậy!
Nói xong, Bạch Lão liền vung quyền cực kỳ lẹ làng. Tay quyền lão xoay tít rất nhanh làm Trung Ngọc có cảm giác nhiều cánh tay đánh đến một lúc.
Trung Ngọc hít hơi thở mạnh vận dụng kình lực ổn định tâm thần để nhận rõ tay thật tay giả lập tức di bộ tránh né chiêu đầu tiên của lão Bạch. Lập tức tăng thêm nội lực sức quyền có phần lộng gió ào ạt, một trên một dưới, tức lão sử dụng Âm Dương quyền đánh vào bụng và mặt của Trung Ngọc.
Trung Ngọc lập tức nhích chân, nghiêng nửa thân hình thì khuỷu tay đã điểm vào cánh tay của lão, đồng thời chàng thót bụng để tay quyền của lão vút qua, chàng liền hạ tấn, cánh tay kia xòe ra như giương đao chém xả xuống, tức thì Bạch Lão đã thu tay quyền lại đổi chiêu khác liên tiếp tấn công.
Một lúc ở ngoài Hắc Lão hô :
– Chiêu thứ mười!
Lúc ấy Trung Ngọc đang vất vã đón đỡ sự tấn công dồn dập của lão. Trong một chiêu tuyệt kỳ đã di bộ đánh thốc một quyền cực nhanh vào ngực chàng.
Đột nhiên thấy chàng xoay người lại và với một thế kỳ lạ hai cánh tay nhanh như chớp vào mặt và ngực của lão.
Giật mình lão lùi lại và thốt lên :
– Hảo quyền pháp!
Một lúc Hắc Lão lại đếm tiếp :
– Chiêu hai mươi mốt!
Chỉ nghe Trung Ngọc hét lên một tiếng, chiêu quyền của chàng phát ra ba chiêu quái dị nghiêng ngã nhưng rất chuẩn xác và kín đáo.
Bạch Lão giật mình di bộ tránh né và đón đỡ.
Chỉ một phút trao đổi chiêu thức là lão đã nhận ra ba chiêu quái dị đang tấn công lão liên tiếp cũng chỉ là ba chiêu thức từ nãy giờ Trung Ngọc đã sử dụng để cứu đỡ những lúc mà lão hầu như áp đảo và chắc chắn sẽ đánh trúng vào chàng.
Các chiêu thức này vừa chuẩn xác vừa kín đáo không để lộ sơ hở và rất nguy hiểm, nếu đối phương võ công kém hơn lão một chút thôi, là có thể bị chàng đánh trúng ngay.
Chợt có tiếng hô lớn :
– Chiêu hai mươi chín!
Lập tức Bạch Lão hét lên, vung song thủ đánh thẳng vào đường quyền hiểm hóc của chàng. Chỉ thấy Trung Ngọc loạng choạng lui lại ba bước. Lão định đánh chiêu dứt điểm thì Trung Ngọc nói :
– Đã hết ba mươi chiêu rồi!
Bạch Lão sắc mặt không còn một biểu hiện gì khác lạ, lão chậm rãi bước ra vòng đấu và nói :
– Bây giờ tới phiên lão huynh đó!
Hắc Lão gật đầu, nói :
– Bây giờ ta dùng binh khí nhé!
Trung Ngọc liền rút kiếm, nói :
– Xin tiền bối nương tay cho.
Hắc Lão nói :
– Lúc nãy lão đệ ta đã ra chiêu trước rồi, bây giờ tới phiên ngươi đó.
Không nói gì cả, Trung Ngọc liền sử dụng chiêu Nhất Kiếm Điểm Quang. Giờ đây chiêu này không còn là một ánh quang tấn công yếu huyệt đối phương mà có nhiều điểm quang hư ảo khác tấn công.
Thấy chiêu thức đầu tiên của chàng, Hắc Lão kêu lên :
– Hảo chiêu pháp!
Lập tức lão trả liền một đường côn hiểm hóc. Trung Ngọc liền vũ lộng chiêu thức gia truyền, tạo một vòng kiếm ảnh bao trùm, như những hào quang nhấp nháy và muôn ánh điểm quang phủ xuống Hắc Lão.
Tuy nhiên do nội lực của chàng còn quá kém nên sức mạnh của kiếm pháp vẫn không phát huy hết được và lộ nhiều sơ hở.
Hắc Lão không bỏ cơ hội, đưa mũi côn đập thẳng vào các sơ hở đó, làm đường kiếm của chàng dần dần yếu lại và bị khống chế.
Bên ngoài, Bạch Lão lại hô lên :
– Chiêu thứ mười!
Bỗng trong trận Hắc Lão hô lên :
– Hãy đỡ mộc côn của ta!
Chỉ thấy bóng côn mỗi lúc một nhanh, biến hóa vô cùng không còn phân rõ chiêu thức bộ pháp, hai người như cái bóng lờn vòn với lực khí ào ạt tuôn cuốn rộng ra.
Qua một lúc giao đấu nữa thì kiếm pháp của Trung Ngọc đã để lộ khuyết điểm. Từng chiêu thức lúc đầu rất hiểm hóc và ảo diệu, tuy nhiên ở những chiêu thức cuối cùng rất phức tạp và đòi hỏi công phu luyện tập rất cao mới phát huy hết khả năng được.
Trung Ngọc chưa đủ hỏa hầu thì dần dần sẽ biến chiêu rất khó và đường kiếm lúc đó sẽ chậm lại, sự sơ hở cũng như sự bất lợi tất nhiên sẽ đến.
Hắc Lão là một cao thủ lợi hại nên lão ta nhận ra ngay khuyết điểm này. Lập tức liền biến chiêu đâm vút đầu mộc côn vào vai trái của chàng đang trống trải hoàn toàn.
Lão tưởng chắc sẽ hạ Trung Ngọc bằng tuyệt chiêu này. Thì chàng hét lên một tiếng lớn, thân mình bốc lên cao và mũi kiếm phát ra tám luồng ánh quang màu hồng nhạt phủ vào người của Hắc Lão.
Lão hét lên một tiếng quét luôn một tuyệt chiêu và lộn người ra phía sau né đường kiếm này.
Bạch Lão ở ngoài bỗng kêu lên :
– Huyết Long tuyệt chiêu kiếm pháp!
Hắc Lão nhìn sững vào chàng rồi quay lại hỏi Bạch Lão :
– Đã tới chiêu thứ mấy rồi hả lão đệ?
Bạch Lão đáp :
– Chiêu thứ hai mươi tám!
Hắc Lão ngẫm nghĩ rồi nói :
– Nhà ngươi đã có được Huyết Long tuyệt chiêu kiếm pháp, dù rằng hỏa hầu và trình độ chưa đủ phát huy nên dù chỉ còn hai chiêu nữa nhưng ta cũng không thể nào thắng được ngươi.
Trung Ngọc nói :
– Xin cảm ơn hai vị! Trận đấu như hòa nhé, bây giờ tại có thể kiếu từ được không?
Hắc Lão lạnh lùng nói :
– Không được đâu, bọn ta đến đây để trả thù mà chỉ đánh hòa thì thật còn ê mặt hơn nữa.
Bạch Lão lại tiếp :
– Hơn nữa hôm nay bọn lại thấy được Huyết Long tuyệt chiêu chỉ càng kích bọn ta phải hơn thua với nhà ngươi thôi.
Nói dứt lời lão cùng bước ra đứng song song đối diện với chàng.
Trung Ngọc bối rồi thầm nghĩ: “Cùng may ta mới học được ba chiêu quyền tuyệt kỹ của Kim Đồng Ngọc Nữ và học được một tuyệt chiêu kiếm pháp. Với bao nhiêu đây thì ta chỉ có thể gắng gượng mà thủ hòa với lão. Còn nếu hai lão hợp công lại với nhau thì không thể đỡ nổi đâu”.
Vừa nghĩ chàng vừa nhớ lại.
Trong lúc chàng giở cuốn bí kíp gia truyền để luyện tập kiếm pháp thì bất ngờ đến trang cuối cùng, chàng phát hiện một trang sách, trong ấy ghi chú kiếm quyết và hình vẽ của một chiêu kiếm biến hóa.
Chàng cố tập, nhưng vẫn không thấy sự tuyệt diệu của diệu này. Chàng đã nghĩ rất lâu và đoán rằng: “Chắc đây là trang sách mà người bịt mặt tìm kiếm mà phụ thân chàng đã để nó vào đây”.
Điều này thật kỳ lạ, chàng suy nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao?
Suy nghĩ vậy chàng liền vận dụng cách vận khí của Huyết Long kiếm phổ quyển hạ mà chàng học lúc rơi xuống vực thẳm thì chiêu kiếm này chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Huyết Long kiếm pháp vậy.
Chiêu thức này là tuyệt chiêu ảo diệu của Huyết Long kiếm phổ. Nó phát ra tám con rồng màu đỏ rực biến hóa tấn công đối phương. Thần Kiếm Chu Nhất Quân đại hiệp với tuyệt chiêu này chưa gặp một đối thủ nào trong đời hành hiệp của Chu đại hiệp.
Lúc này Trung Ngọc ôn tồn nói :
– Nhị vị là bậc cao niên nội lực uyên thâm. Nhị vị nghĩ thử xem tại hạ sẽ luyện tập bao lâu thì mới bằng nhị vị được?
Hai lão quay nhìn nhau và nói :
– Hừ! Ngươi phải mất ít nhất là hai mươi năm mới bằng bọn ta được.
Trung Ngọc ra vẻ nghĩ ngợi rồi gật gù nói :
– Theo tại hạ thì chỉ cần hai năm nữa tại hạ sẽ tiến bằng võ công của nhị vị. Nhị vị nghĩ sao?
Hắc Lão nhìn chàng rồi nói :
– Ta hiểu ý ngươi rồi. Ngươi muốn trận đấu trả thù hôm nay hoãn lại hai năm nữa phải không?
Bạch Lão tiếp lời :
– Ngươi quá tự tin đấy! Thật không dễ dàng gì, trừ phi có nhị vị sư phụ ngươi kề bên dạy dỗ, truyền hết võ công cho ngươi và cả nội lực nữa.
Trung Ngọc nói :
– Không phải vậy! Nhị vị sư phụ tại hạ chỉ hứa dạy cho tại hạ bảy chiêu võ công mà thôi. Với lại hai người như cánh chim đại bàng ngao du khắp nơi không ở lại một nơi mà truyền hết võ công cho tại hạ đâu.
Bạch Lão nói :
– Điều ngươi vừa nói ta chưa tin được và ta cũng không tin ngươi có thể tự học võ công đâu.
Trung Ngọc mỉm cười nói :
– Hay là bây giờ nhị vị và tôi cùng đi ngao du giang hồ. Tại hạ vừa đi vừa tập võ công, còn nhị vị theo kiểm soát. Ta coi đây là một cuộc đánh cá được không?
Hai lão bỗng cười lên, đồng thanh nói :
– Hay lắm! Hay lắm! Chúng ta và ngươi đánh cá với nhau vậy đi!
Lúc này Trung Ngọc thầm nghĩ: “Việc giữ chức Tổng bang chủ lúc này chẳng ích lợi và hiệu quả cho ta mấy. Ngoài ra để có thể trả thù nhà, ta phải luyện tập võ công và nhờ hai lão quái này theo hộ vệ thì thật tốt quá!”.
Bạch Lão nhìn về hướng Lương gia trang rồi hỏi Trung Ngọc :
– Trong gia trang, thiếu hiệp có còn việc gì cần phải thu xếp nữa không?
Trung Ngọc định trả lời không nhưng chàng chợt nhớ đến Ngọc Diện thư sinh và Hàn Trúc Chi còn nơi đó, nên chàng đáp :
– Nhị vị đợi tại hạ một lúc. Tại hạ vào Lương gia trang một lát rồi chúng ta lên đường.
Hắc Lão nhìn theo bóng Trung Ngọc đã đi khuất sau hàng cây xa xa mới nói với Bạch Lão :
– Hai huynh đệ ta luôn luôn cảm thấy cô đơn. Nay đi theo cái cậu thông minh nhân hậu này thì đỡ buồn rồi. Còn hơn theo cái cô Hàn Trúc Chi kia, cô bé cũng tốt nhưng hay lo này lo kia và hay gây rắc rối phiền phức cho hai huynh đệ ta quá.
Bạch Lão nói :
– Lão huynh thử nghĩ xem, bọn Lương gia trang cố tình đưa một thiếu niên kém võ công lên làm Tổng bang chủ, chắc chắn có mưu đồ đen tối bên trong.
Hắc Lão nói :
– Vì vậy chúng ta đã làm cho Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm hết lợi dụng. Còn việc đánh cá võ công này thì…
Nói tới đây cả hai cùng phá lên cười lớn trông rất hả hê thích thú…
Trong lúc đó, Trung Ngọc đến trước đại sảnh và chàng phải ngạc nhiên vì thấy ngoài đại sảnh hoàn toàn im lặng. Còn tại cửa thì người đứng chen bít lối cửa vào.
Trung Ngọc bước đến cũng vào lúc chàng nghe rõ câu nói của Hàn Trúc Chi.
Một thoáng đau nhói con tim, chàng bình tĩnh đi vào giữa sự kinh ngạc của mọi người.
Thắng hay bại là điều mà mọi người hiện diện trong đại sảnh đang trông chờ.
Trung Ngọc nói dứt khoát :
– Cuộc đánh cá giữa tại hạ và Hắc Bạch nhị lão trong thời gian hai năm nữa. Vì vậy tại hạ không thắng cũng không bại.
Chàng nói như thế sau khi đã kể sơ lược về cuộc gặp gỡ và đánh cá vừa rồi.
Hàn Mộ Hiệp nhìn Trúc Chi nằm trong lòng mình, liền ho nhẹ một tiếng rồi quay qua Lương Sĩ Nhâm, lão nói :
– Nếu vậy thì cuộc đánh cá hôm nay kể như hủy bỏ. Số tiền của lão đó, lão tặng đây cho thủ hạ của Lương trang chủ.
Hàn Mộ Hiệp quay sang Trung Ngọc nói :
– Việc đánh cá của Đoàn thiếu hiệp có thể hủy bỏ được chăng? Mà theo lão phu việc ấy chẳng có gì quan trọng để mà cam kết.
Trung Ngọc nói :
– Tại hạ đã hứa rồi, không thể hủy bỏ được.
Lương Sĩ Nhâm cũng nói theo :
– Đúng đã hứa thì không hủy bỏ được.
Tăng Tư Nam, Giang Hải Xuyên lại lớn tiếng nói thêm :
– Trước khi biết thắng bại, tất cả tiền bạc cũng như giao kèo trên bàn kia đều phải giao cho một người giữ không được rờ tới. Kể cả mười tám huynh đệ cũng không được đi đâu, phải theo tiền bạc, châu báu cho đến khi biết thắng bại.
Nói tới đây, Giang Hải Xuyên chắp tay xá bốn bên rồi nói :
– Thưa các vị, ý kiến của lão hạ như thế có công bằng và các vị có bằng lòng không vậy?
Các anh hào quả nhiên đều đồng ý.
Còn Thần Thủ Lương Sĩ Nhâm thấy tình thế đến mức đó thì cũng không còn cách nào hơn nên nói :
– Nếu như vậy Hàn cô nương phải xử trí làm sao?
Hàn Mộ Hiệp sắc mặt biến đổi nói :
– Hàn nhi còn quá trẻ lúc nãy thiếu suy nghĩ, Lương trang chủ đừng nên lấy đó mà bắt bẽ.
Lương Sĩ Nhâm gằn giọng nói :
– Hừ! Hàn cô nương hành động thiếu suy nghĩ ư? Tại sao lúc này Hàn bang chủ không ngăn cản.
Lương Sĩ Nhâm giọng gay gắt hơn :
– Có phải lúc nãy Hàn bang chủ nắm chắc phần thắng nên ngầm đồng ý, để đến bây giờ thấy khó ăn quá nên muốn gian lận à?
Hàn Mộ Hiệp nổi giận gằn giọng :
– Mấy chục năm nay, không ai dám có những lời trịch thượng trước mặt ta như vậy.
Thần Thủ cười lên nói :
– Ha… ha…! Các vị có nghe Hàn bang chủ nói gì chăng?
Tức thì có nhiều tiếng cười chế nhạo vang lên.
Những người hiện diện tham dự đại hội hôm nay, phần lớn không ưa gì Hàn Mộ Hiệp cũng hiểu rõ.
Bỗng nghe Giang Hải Xuyên la to :
– Đoàn đại nhân! Hãy khoan đi đã.
Thì ra sau khi Trung Ngọc chuyện trò to nhỏ với Ngọc Diện thư sinh, chàng nhân thấy lưu lại đây thật vô ích, nên khi Ngọc Diện thư sinh từ giả chàng ra đi trước thì Trung Ngọc định bước đi luôn.
Thiết Túc Tăng Tư Nam nhảy ra chận lối đi của chàng thì Trung Ngọc quắc mắt hỏi :
– Lão hạ muốn gì?
Trung Ngọc có lẽ trong lòng chưa quên, một chưởng của lão ta nên gắt gỏng hỏi. Nhưng Tăng Tư Nam lễ phép nói :
– Nếu Đoàn Tổng Chủ đi rồi, chúng tôi làm sao biết ai thắng ai bại.
Trung Ngọc cười to lên rồi nói :
– Nếu tôi không đi, làm sao biết ai thắng ai bại?
Nói đoạn chàng bước chậm rãi ra ngoài miệng vẫn cười vang dội khắp đại sảnh từ từ nhỏ dần và mất hẳn.