Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 90: Khuất nhục cầu giải dược
c- Thiếu Vũ, sở thích của huynh vẫn không thay đổi! Hoa Diên Vỹ nở thật đẹp, huynh đã tốn không ít tâm tư…Tuyết Vân lúc này không cần giả trang là Hà lão đại nữa. Cất giọng thanh thoát.
Trương Thiếu Vũ giật mình hỏi
– Hà lão đại, ngươi… sao biết sở thích của bổn Thiếu chủ…
Tuyết Vân nhấp một ngụm trà cười nhạt
– Hoa đó do ta tặng huynh…
Nàng nâng tay tháo tấm mặt nạ da người, khôi phục hình dáng ban đầu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng, khuôn mặt hoàn bích của nàng hiện ra, nhẵn nhụi không chút thương tổn. Chính khuôn mặt này đã cướp mất tâm Trương Thiếu Vũ bao năm qua.
Những tưởng sẽ không bao giờ có cơ hội chứng kiến từ khi nàng tàn nhẫn vung đao hủy dung. Nay khi y đã chết tâm khi nghe tin nàng đã chết, thì nàng lại đứng ngay đây.
Hóa ra nàng dối gạt y. Kẻ đối đầu với y bao lâu nay lại là nàng.
Tam thúc nói đúng, vận mệnh của y và nàng là trở thành kẻ thù của nhau. Nếu nàng nói đã chết thì sao không vĩnh viễn biến mất, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt y, tại sao còn đến đây tìm y?
Khuôn mặt nàng sớm đã được chữa lành. Bấy lâu nay nàng vì sợ y mà tự mang cho mình bộ mặt xấu xí, quái đản đó.
Trương Thiếu Vũ đứng yên nhìn Tuyết Vân. Người con gái này hắn thật yêu, cũng thật hận a.
Hồi lâu sau, Trương Thiếu Vũ hồi phục tinh thần, lạnh nhạt hỏi
– Nàng tới đây làm gì? Chẳng phải nàng đã chết sao? Còn là chết rất khủng bố, ta không biết nàng còn có biệt tài kể chuyện hay như thế, suýt chút thì đã để nàng đánh lừa mà vong mạng dưới kiếm của nàng…
Tuyết Vân cười khổ
– Ta cũng chẳng ham sống, nhưng thiên ý khó cãi.
– Nàng trúng một chưởng độc của ta không chết ắt hẳn có kẻ đã vì nàng bức độc. ha ha, nàng thoát chết nhưng kẻ đó tánh mạng như mành tơ treo tóc. Nàng là vì muốn giải độc cho kẻ đó mà đến tìm ta.
Tuyết Vân xấu hổ gật đầu.
– Ha ha, nàng trăm phương ngàn kế trốn tránh ta, nay lại chủ động lộ chân diện chỉ vì muốn cầu giải dược. Xem ra kẻ đó ắt hẳn là Tiêu Thiên Hà.
– Đã bị huynh đoán trúng. Ta hôm nay tới đây chỉ hy vọng dựa vào giao tình của chúng ta lâu nay mà xin huynh ban cho giải dược…
Trương Thiếu Vũ cuồng nộ. Giao tình? Khi nàng cầm kiếm chỉa vào ta nàng có nhớ tới giao tình? Khi nàng thấy ta thương tâm vì cái chết của nàng mà nội thương bộc phát nàng có nhớ tới giao tình?
Dương Tuyết Vân nàng vì Tiêu Thiên Hà mới nhớ tới giao tình mà tới cầu xin ta? Có kẻ nào đi cầu xin mà ngạo mạn như nàng chứ?
Tiêu Thiên Hà, hắn đối với Nhàn Nhi như vậy ta hận không thể róc thịt lột da hắn sao có thể dễ dàng cho hắn giải dược chứ.
Thấy sắc mặt Trương Thiếu Vũ ngày càng khó coi, Tuyết Vân cắn răng quỳ xuống nói
– Dương Tuyết Vân ta bình sinh quỳ thiên quỳ địa, không quỳ gối trước ai, hôm nay tại đây cầu xin huynh…
Nàng cao ngạo như vậy mà lại có ngày chịu quỳ gối trước ta? Nàng là vì hắn mà quỳ xuống cầu xin ta sao? Hay cho một Tiêu Thiên Hà.
Trương Thiếu Vũ vung mạnh tay, chậu hoa Diên Vỹ lâu nay y coi trọng hơn sinh mạng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tuyết Vân giật mình kinh hãi. Hắn đập bể chậu hoa, có nghĩa là chút giao tình giữa nàng và hắn đã chấm dứt sao?
– Thiếu Vũ, huynh…
-Nàng về đi. Sau này nàng đi dương quan của nàng, ta về cầu độc mộc của ta. Hôm nay tha cho nàng một mạng, sau này còn xuất hiện trước mắt ta mười mạng chết cả mười.
– Thiếu Vũ, coi như ta cầu xin huynh. Dùng mạng của ta đổi lấy tính mạng Thiên Hà…
A, dùng mạng nàng đổi mạng hắn à? Hắn dùng mạng giải độc cho nàng, nàng lại dùng mạng đi cầu xin giải dược cho hắn. Xem ra tình cảm của hai người quả là sâu đậm. Được, nếu nàng đã tự tìm tới cửa thì ta sẽ không để
nàng đi dễ dàng như thế.
Tiêu Thiên Hà, hắn dùng bọn khất cái tới vũ nhục nữ nhân của ta, nay nữ nhân của hắn tự tìm tới cửa lý nào ta lại buông tha. Vân Nhi a, đừng trách ta tuyệt tình.
Trương Thiếu Vũ bước tới ngồi trước mặt Tuyết Vân, một tay nâng cằm nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Lạnh lùng tuyên bố
– Dùng mạng ta không cần… Có điều có thể dùng thân để đổi…
“Bùm” Tuyết Vân ngã ngồi trên đất, không nghĩ Trương Thiếu Vũ lại đưa ra yêu cầu này.
– Huynh… sao có thể?…
– Ha, sao lại không thể? Ta thích nàng lâu như vậy mà không có được tâm của nàng thì cũng nên có được thân thể nàng chứ? Nàng không có thời gian mặc cả hay suy nghĩ đâu, tình lang của nàng không chống chọi được lâu
nữa đâu.
Trương Thiếu Vũ phủi tay đứng dậy, quay lưng bước ra ngoài.
Tuyết Vân vội bò tới ôm chặt chân y. Chỉ cần có thể cứu Thiên Hà, tôn nghiêm của nàng có thể vứt xuống đất cho người ta dẫm đạp. Sự thanh bạch của nàng vốn đã trao cho Thiên Hà, nay vì cứu chàng mà dùng thân đánh đổi cũng không còn gì để hối tiếc.
– Huynh đừng đi, ta… ta đồng ý… Huynh không được nuốt lời… Phải giao giải dược ra trước.
– Ha, ha, ha…
Trương Thiếu Vũ cuồng tiếu. Vì cứu Tiêu Thiên Hà nàng không ngại bò lên giường của ta sao? Dương Tuyết Vân a đâu có dễ dàng cho nàng như thế.
– Quân tử nhất ngôn! Bây giờ ta sẽ cho người mang thuốc giải đi cứu Tiêu Thiên Hà… hắn không chờ được tới lúc ta và nàng hoan ái xong đâu a.
Tuyết Vân vui mừng hỏi
– Thật vậy? Huynh sẽ đi cứu Thiên Hà? Huynh không sợ ta nuốt lời?
– Ha, nàng dám nuốt lời sao? Ta cứu hắn được thì cũng giết hắn được… ta là muốn cứu hắn, rồi mang hắn tới đây, chứng kiến ta lăng nhục nữ nhân của hắn trả thù cho Nhàn Nhi…
Tuyết Vân thật sự bị dọa sợ. Nàng vốn biết lòng dạ Trương Thiếu Vũ ngoan độc, chỉ dựa chút giao tình khi xưa mà tới đây cầu xin y. Không ngờ y chẳng chút niệm tình mà đối với nàng như vậy.
Vốn nghĩ chỉ cần cứu được Thiên Hà rồi nàng sẽ một kiếm tự sát tránh khỏi cảnh lăng nhục nhưng nay Thiếu Vũ đã chặt đứt luôn đường lùi của nàng. Nàng luống cuống níu vạt áo Thiếu Vũ van cầu
– A, Thiếu Vũ… huynh… đừng đối xử với ta như vậy… Không cần để Thiên Hà biết, ta sẽ đáp ứng huynh… Ngay bây giờ sẽ đáp ứng huynh…
Trương Thiếu Vũ cười nhạt, để xem nàng làm sao đáp ứng ta. Y ngồi xuống, chế trụ Tuyết Vân, thô lỗ hôn nàng. Tuyết Vân vì bất ngờ nên cắn mạnh môi y, mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Trương Thiếu Vũ xô nàng ra, quẹt máu trên miệng, mắt lạnh nhìn nàng
-Đây gọi là đáp ứng ta sao?
Tuyết Vân trong lòng như ngàn mũi kim đâm, nàng không được phản kháng, phải thuận theo y, vì chỉ có y mới cứu được Thiên Hà.
– Ta… sẽ không có lần sau… nhất định sẽ nghe lời huynh…
Trương Thiếu Vũ khinh bỉ không thèm liếc nhìn nàng nói
– Vô ích thôi. Muốn trách thì trách Tiêu Thiên Hà. Ta đang nghĩ sau khi nhúng chàm nàng rồi có nên ban cho bọn người dưới thưởng dụng không? Tiêu Thiên Hà vì Nhàn Nhi mà khổ công mời tới bốn, năm tên khất cái. Ta cũng
nên vì nữ nhân của hắn cho bốn, năm mươi tên giáo chúng vui vẻ một phen chứ.
Từng câu từng chữ lạnh lùng thốt ra khiến Tuyết Vân run rẩy. Tri nhân tri diện bất tri tâm. Bốn năm quen biết giữa nàng và y chỉ có thế thôi sao? Xem ra giải dược này khó có thể cầu.
Không sao, nếu như hôm nay không cầu được giải dược thì cùng lắm là nàng và Thiên Hà cùng nắm tay nhau xuống chốn cửu tuyền. Vốn muốn vì chàng tranh giành với trời cao hy vọng sống sót nhưng để cho chàng chứng
kiến nàng bị lũ người dơ bẩn kia chà đạp thì thà sảng khoái cùng nhau chấp nhận thiên ý.
Tuyết Vân cười nhạt, nàng buông vạt áo Trương Thiếu Vũ ra, từ từ đứng lên, phủi phủi y phục.
– Giải dược đó ta không cần nữa…