Huyết Hận Phi Ưng

Chương 80


Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 80

Việc đầu tiên mà Thiên Hà làm sau khi mở mắt ra là nhìn xem Hà lão đại ở đâu, chàng chỉ sợ hắn đi tìm Trương Thiếu Vũ một mình, không hiểu sao nhưng chàng rất lo cho hắn. Nhưng Hà lão đại đã giữ lời với chàng, hắn vẫn ngồi dựa vào mạn thuyền ngủ.

Lúc này đêm đã khuya, trăng lên cao sáng vằng vặc. Hương sen thanh khiết. Từng đám đom đóm nhởn nhơ bay lượn thành bầy, tỏa đám lam sắc chấp chới ma mị.

Thiên Hà bỗng nhớ lại thưở nhỏ vẫn hay bày trò bắt đom đóm bỏ vào từng túi nhỏ rồi treo trong phòng Tiêu Ngọc cho nàng vui. Những lúc ấy Tiêu Ngọc có thể cười nguyên ngày.

Nghĩ tới Tiêu Ngọc chàng cảm thấy có lỗi với nàng quá “Lúc này ta bắt đóm đóm về cho tam muội chắc muội ấy sẽ vui lắm.” Chàng cởi áo ngoài khua một vòng trên không bắt được không ít đom đóm. Chiếc thuyền trở nên sáng hơn bởi ánh sáng xanh lè, dìu dịu.

Ánh sáng ấy soi rõ khuôn mặt Hà lão đại. Chàng quan sát tỉ mỉ, thấy hắn mày thưa miệng nhỏ kiều diễm vô cùng, chẳng giống nam nhân chút nào. Tim Thiên Hà đập loạn lên, Khí tức này là của Vân Nhi “Vân Nhi nàng giỏi lắm xem ta hảo hảo giáo huấn nàng”

Thiên Hà thật sự bị chọc giận, lúc trước chàng không nhận ra vì nàng giấu đi khí tức trên người, nay lúc nàng say ngủ tầng phòng bị cũng giảm xuống vì vậy khí tức từ từ tản mát.

Thiên Hà đưa tay tới toan vuốt má Hà lão đại thì vừa lúc hắn tỉnh dậy. Phát hiện khuôn mặt phóng đại của Thiên Hà ngay trước mắt mình, Hà lão đại bị dọa chấn kinh, muốn lùi lại nhưng phía sau là mạn thuyền không còn chỗ để lùi.

– Tiêu huynh đây là muốn làm gì?

– Làm gì huynh sẽ biết ngay thôi.

Thiên Hà dùng tay chế trụ ót Hà lão đại, bạc môi nhanh chóng phủ xuống môi hắn.

“Ngô”, Hà lão đại giật mình kinh hãi, chỉ kịp thốt lên một tiếng. Thiên Hà nhân cơ hội đó xông vào bên trong công thành đoạt đất.

Hương vị này quá ngọt ngào khiến chàng hết muốn rồi lại muốn, Hà lão đại bị chàng hôn tới rối tinh rối mù, không còn chút sức phản kháng, xụi lơ trong lòng chàng mặc cho chàng khi dễ.

Lúc Thiên Hà buông ra, Hà lão đại mặt mũi đỏ bừng thở lấy thở để, trỏ chàng hổn hển quát

– Ngươi… ngươi… Tiêu Thiên Hà… ngươi đói bụng tới mức ăn quàng sao? Ngay cả một nam nhân như ta mà người cũng phi lễ…

Thiên Hà hừ lạnh

– Có phải là nam nhân hay không chờ ta kiểm chứng thì sẽ biết ngay thôi.

– A… ngươi còn muốn làm gì?

Thiên Hà đưa tay muốn chụp tới trước ngực Hà lão đại, hại hắn sợ hãi ôm chặt lấy y phục.

– Ngươi muốn tự mình nói ra hay đợi ta kiểm chứng đây?

Hà lão đại bị dọa không ít, mồ hôi đầy đầu

– Nói? Nói cái gì? Ta không có gì để nói hết…

Thiên Hà cười lạnh

– Đến chết vẫn còn cứng miệng…

Trảo kình nhanh chóng chộp tới, Hà lão đại bị chàng dọa ngốc mà quên đi bản thân mình có võ công, muốn tránh một trảo này không có gì là khó. Hắn lăn một vòng tránh ra rồi nhảy ùm xuống hồ, Thiên Hà cũng không dễ gì buông tha cho sự thật ngay trước mắt nên nhảy xuống theo.


Xuống nước rồi Hà lão đại mới nhận ra mình rất ngu ngốc, võ công cao cường không sử dụng trên bờ, xuống nước rồi giống hệt con gián bị nhúng nước, trở nên vô dụng. Hăn đành dựa vào công phu bế khí mà miễn cưỡng chống đỡ.

Ngược lại Thiên Hà thì khác, chàng vẫn ung dung như đang ở trên bờ, nhanh chóng bắt được Hà lão đại. Tránh cho Hà lão đại phản kháng, chàng không nhiều lời trực tiếp hôn hắn. Đến khi cảm giác Hà lão đại sắp hết dưỡng khí mới ôm hắn quay lại thuyền.

Lúc này hai người toàn thân ướt sủng, ngồi ở trên thuyền, Hà lão đại hổn hển mắng

– Tiêu Thiên Hà… huynh… huynh… cầm thú…

Thiên Hà khẽ nhếch mép

– A, ta sẽ cho huynh xem như thế nào là cầm thú…

Trảo kình lại chụp tới, lúc này Hà lão đại không còn sức kháng cự, một trảo tất thắng, đem y phục Hà lão đại kéo rách. Trước ngực mát lạnh, khiến Hà lão đại đen mặt, vội lấy tay che lại, nhưng không còn kịp, y phục vừa hé mở đã lộ ra bên trong, no đủ, trắng hồng khiến người ta trào máu mũi.

– Huynh… là khi dễ ta.

– Vân nhi nàng đừng trách ta, trách nàng đã đem ta xoay vòng vòng biết bao khổ sở. Ta chỉ là giáo huấn nàng một chút mà thôi.

Tuyết Vân lúc này mới chịu thừa nhận thân phận, cúi đầu nói nhỏ

– Huynh nhận ra ta?

– Nếu không nàng nghĩ ta đói khát tới mức ăn quàng, gặp ai cũng hôn hử?

Nhìn bộ dáng nàng ướt sũng, quần áo nhếch nhác Thiên Hà không đành lòng nói

– Nàng thay y phục trước đi rồi nói tiếp.

Tuyết Vân gật đầu

– Huynh cũng vậy

Tuyết Vân lấy ở trong bọc ra một bộ đồ còn thơm mùi nắng đưa cho chàng.

Thiên Hà nhận lấy đồ từ tay Tuyết Vân rồi thong dong cởi áo ra. Tuyết Vân liếc thấy năm dấu tay nàng đã để lại sẹo trên ngực chàng thì tủm tỉm cười, quay đi chỗ khác.

– Huynh quay đi, không được nhìn trộm ta.

– Ta muốn thì nhìn công khai chứ không nhìn trộm, nàng yên tâm đi.

Tuyết Vân không ngờ Thiên Hà cũng có lúc vô lại như vậy.

Không biết vô tình hay hữu ý mà Tuyết Vân đưa cho Thiên Hà một chiếc áo trắng trong khi nàng mặc áo đen. Màu sắc đại diện cho hai thế lực trong giang hồ.

Tuyết Vân cười cười:


– Hà hà, chúng ta bây giờ là Hắc Bạch Song Hiệp cùng đi đối đầu với Vạn độc tà nhân chứ hả?

Thiên Hà gật đầu:

– Tất nhiên là phải đi, nhưng chưa đến lúc. Nàng đừng nghĩ là có thể trốn tránh.

Tuyết Vân cúi đầu ngồi vân vê vạt áo

– Ta đã tạ lỗi rồi, huynh còn trách ta sao?

Thiên Hà lạnh giọng, một hơi trách cứ

-Nàng có biết lúc nàng mất tích ta đã rất lo lắng cho nàng? Ta tìm nàng biết bao khổ sở? Lại còn ngày ngày phải đối diện với khuôn mặt giống hệt nàng, giả vờ ân ân ái ái, khiến ta nghẹn khuất.Còn nàng thì ung dung đi làm Minh chủ hắc đạo của nàng. Nàng có chút lương tâm không?

– Ta là thân bất do kỉ. Ngày đó ta thật sự bị bắt đi. Là sư phụ Tam Tú Thiên Sơn mang ta đi. Ta cũng không có sung sướng như huynh nghĩ đâu. Ngày ngày bị ép luyện công tới kiệt quệ. Tới lúc nghe tin Hắc đạo tụ hội ở Phổ Đà Sơn ta mới được thả xuất cốc.

Dương Tuyết Vân nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó tại nhà Trương Thiếu Vũ, nàng gặp một toán người áo đen, bị bọn chúng bắt đi. Dọc đường lại xuất hiện ba người áo đen bịt mặt, võ công ba người này cực cao lại vô cùng âm độc, ba người đó dễ dàng đoạt được nàng từ trong tay toán người kia. Bị người tranh nhau đoạt lấy, Tuyết Vân có chút âm thầm cười khổ xem ra giá trị của nàng không hề nhỏ.

Ba người áo đen không nói một lời, thân hình như làn khói đen một mạch mang nàng phi hành tới tận Thiên Sơn tuyết trắng mới ngừng lại.

Tuyết Vân lúc này không có nội công hộ thể bị khí lạnh tại Thiên Sơn cơ hồ đông cứng, mặt không một chút huyết sắc. Nàng mới vừa dạo quỷ môn quan một vòng nhặt được nửa cái mạng quay về nay xem ra lại muốn mất nửa mạng a.

Nàng bị ba người áo đen dẫn đi tới đi lui trong tuyết trắng không biết bao lâu cuối cùng tới địa phương là một hang động cực u ám. Lúc này ba người áo đen mới lên tiếng nói chuyện:

– Nha đầu, trên giang hồ người muốn đoạt được ngươi cũng không phải là ít a

Tuyết Vân ho một tràng rũ rượi, thân thể nàng lúc này cực kì hư nhược:

– khụ, khụ, khụ, các ngươi là muốn đoạt bảo tàng trên người ta sao? Chỉ một câu: Không có. Tin hay không thì tùy.

Một người khác bật cười ha hả:

– Ha, ha, nha đầu ngươi cũng thật thẳng thắn.

– Nha đầu, xem ra trên người ngươi quả không có bảo tàng gì, nếu có thì bản lĩnh đâu kém cõi tới vậy.

Người thứ ba âm lạnh nói:

– Lão đại nếu biết nàng ta không có bảo tàng trên người sao còn cực khổ mang nàng ta tới đây a, cứ vứt trong rừng cho sói tuyết tha là được.

Người được gọi là lão đại cười cười nói:

– Cất công tới tận nơi xa xôi như vậy bắt nàng ta về cho sói tuyết ăn có phải quá tiện nghi cho bọn súc sinh ấy không a.


Lão nhị thấy vẻ mặt gian trá của lão đại thì âm dương quái khí khều lão tam:

– Ây lão tam, lẽ nào lão đại là muốn trực tiếp ăn thịt nàng ta.

Lão tam phi một cái khinh bỉ lão nhị:

– Lão đại chưa từng ăn thịt người.

Lão nhị lại cho lão tam một cái nhìn khinh bỉ nói:

– Ăn thịt người? Ý ta là lão đại muốn ấy ấy ấy cơ…

Lão đại hoàn toàn đen mặt trước ý nghĩ kinh khủng của hai người huynh đệ, lão đây còn là xử nam, xử nam, xử nam có biết không hả?

Lão tam nghe lão nhị nói thi gật gù rồi lại lắc đầu:

– Rối rắm, làm luôn tại chỗ được rồi còn bắt lão mang nàng ta về tận đây làm gì, quá lỗ vốn.

Lão nhỉ cừơi thô bỉ:

– Chắc lão đại ngượng ngùng a, là ngượng ngùng…

Lão nhị và lão tam ngươi một câu ta một câu đều là những chuyện kinh khủng khiến bất cứ nữ nhân nào nghe thấy cũng là khủng hoảng nhưng lảo đại thấy Dương Tuyết Vân ngoài vẻ mặt tái nhợt do lạnh thì không có bất cứ biểu hiện nào, giống như người bị họ nói không phải là nàng.

Lão đại triều Tuyết Vân hỏi:

– Nha đầu, ngươi không sợ sao?

Tuyết Vân gật đầu nói:

– Sợ. Đương nhiên là sợ. Nhưng ta đánh không lại các ngươi, chạy cũng không được thế ta có thể làm gì đây a?

Lạo tam không nhịn được khen:

– Lão đại, nha đầu này thật thú vị. Mặt nàng ta xấu như vậy, huynh muốn này kia thì tìm tiểu mỹ nhân khác đi, nha đầu này ta muốn thu làm đệ tử nha.

Lão đại là muốn nổi bão:

– Này kia mụ nội nhà ngươi, cả dòng họ nhà ngươi này kia, lại muốn tranh đệ tử của ta sao?

Bấy giờ lão nhị và lão tam mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra lão đại muốn thu nhận đệ tử nên mới một phen tân khổ như vậy.

Lão đại cao hứng ra lệnh:

– Nha đầu, mau dập đầu bái sư.

Tuyết Vân lắc đầu nói:

– Ta đã có sư phụ. Lại nói ba người có bản lãnh gì muốn ta bái sư chứ?

Lão đại cười ha hả nói:


– Bằng vào cái tên Tam Tú Thiên Sơn đủ chứ?

Tuyết Vân có chút ngây người, hóa ra ba người này chính là Tam Tú Thiên Sơn. Quách sư phụ của nàng từng lí giải qua cho nàng lai lịch các cao nhân trong võ lâm, lợi hại trong số đó phải kể tới Tam Tú Thiên Sơn đây.

Nàng có cơ duyên xảo ngộ họ quả là chuyện tốt hiếm gặp. Nhưng mà Tam Tú Thiên Sơn tu luyện âm công, võ công lộ số khá âm độc, nàng sao có thể làm đệ tử họ chứ? Tính tình Tam Tú cũng khá thất thường nếu như chọc họ mất hứng thì khó bảo toàn tánh mạng, cũng không biết chết khó coi cỡ nào. Nàng hoàn toàn rối rắm, nhận hay không nhận sư phụ?

Tam tú thấy nàng do dự thì có chút nóng nảy, âm công bộc phát từng trận từng trận hàn khí khiến nàng lạnh run.

– Tại sao lại là ta? Ta bây giờ mất hết nội công, kinh mạch tắc nghẽn, chẳng khác nào phế nhân, ta sẽ khiến ba vị thất vọng, thỉnh tìm cao đồ khác nha.

Đại tú bật cười ha hả:

– Đó chính là lý do ta vừa gặp được ngươi đã muốn thu lưu làm đệ tử. Người thường kinh mạch thông suốt vô thừa nhận được nội lực của ta, còn ngươi thì khác hoàn toàn phù hợp luyện âm công.

– Ta không muốn luyện âm công, không muốn thành đại ma đầu.

Tuyết Vân cực lực phản kháng.

Lão đại vẫn ra sức thuyết phục, đây là lão đã cực kì ẩn nhẫn, trăm năm mới gặp được một người có tốt chất tốt thu làm đệ tử, không thể nổi nóng một chưởng bóp nát được a, nhẫn a.

– Ai nói với nha đầu ngươi là luyện âm công sẽ thành đại ma đầu. Cùng lắm là nữa chính nữa tà như bọn ta thôi mà.

Lão nhị cũng góp thêm vào:

– Phải phải, tà không tốt, chính cũng không tốt, như bọn ta mới tốt.

Lão tam gật gù:

– Lão đại phải chia phần cho bọn ta a, tư chất tốt như vậy biết đi đâu mà tìm đây.

– Phải, phải lão đại, suốt bao nhiêu năm qua những kẻ chúng ta tuyển chọn được đều thành xương khô tại Tuyết Sơn này rồi, ta nhớ không lầm thì không một trăm cũng tới chín mưoi chín người a. Rốt cuộc vẫn chưa có kẻ nào thừa nhận được âm công của bọn ta. Nha đầu, hy vọng ngươi là ngoại lệ.

– Lão đại ba chúng ta cùng lên một lần, nếu nàng ta chịu được thì từ nay sẽ thành cao thủ tuyệt luân, còn không thì thành xương khô như những kẻ khác.

Rồi không đợi Tuyết Vân đồng ý, Tam Tú Thiên Sơn đã ra tay, ba đạo nội lực từ ba hướng ào ào rót vào trong kì kinh bát mạch của nàng. Tuyết Vân lúc này cực kì thống khổ, âm công lạnh buốt chảy trong thân thể nàng, hội tại đan điền, kinh mạch muốn khai giải thông suốt khiến nàng chịu đau đớn tới toàn thân vặn vẹo.

Lão đại vội tắc cho nàng một viên thuốc, Tuyết Vân cảm giác mát lạnh tại yết hầu, đau đớn dần tiêu tan một ít. Nhưng không phải hoàn toàn kết thúc, quá trình thừa nhận nội công của Tam tú trải qua mấy canh giờ, Tuyết Vân tưởng chừng đau đớn tới phát điên lên, nhưng nàng không dám động đậy, giây phút này nếu nàng dám nhích động thì một là tẩu hỏa nhập ma, hai là chết. Gân xanh trên trán giật liên tục, những vết sẹo trên mặt vặn vẹo nhìn cực kì khủng bố, Tuyết Vân lúc này mặc kệ hết thảy, bảo toàn sinh mệnh mới là quan trọng.

Rất lâu, rất lâu sau, nàng cảm giác thời gian thật chậm trôi qua, cuối cùng tam Tú Thiên Sơn cũng thu hồi tay, Tuyết Vân té ngã trên đất, lúc này nàng không thấy lạnh nữa, giá lạnh từ tuyết sao có thể so với cái lạnh của âm công trong cơ thể nàng.

Lão đại xoa xoa mồ hôi trán, phi thường vừa ý mà gật đầu:

-Còn không chết, khá lắm, khá lắm, không uổng một phen tâm huyết của ta.

Lão nhị cũng hồ hởi:

– Bắt bậy bắt bạ vậy mà lại được một kẻ có thể thừa nhận được âm công của bọn ta, nha đầu này quả không tồi.

– Nha đầu, trong người ngươi chứa toàn bộ công lực cả đời của ba chúng ta, tùy tiện ra giang hồ đã không có đối thủ. Tuy nhiên đó chỉ là bắt đầu mà thôi, muốn sử dụng âm công mà không tẩu hỏa nhập ma, không bị âm công điều khiển còn xem vào bản lĩnh của ngươi.

Như vậy Tuyết Vân u u mê mê mà trở thành đệ tử của Tam Tú Thiên Sơn. Nàng ở tại Thiên Sơn ngây ngốc tu luyện theo sự chỉ dẫn của ba vị sư phụ. Sau khi truyền hết nội lực cho nàng cũng như võ công tuyệt học một đời, Tam Tú giao cho nàng vận mệnh bảo toàn võ lâm rồi rút lui quy ẩn, lệnh cho nàng thả truyền tin tức đã quy tiên ra giang hồ.

Sau khi nàng rời Thiên Sơn, lập tức liên hệ cùng Hạ Vũ và Võ Bích Phương, cùng hai người tiếp tục dùng danh nghĩa của Tam Tú Thiên Sơn giành lấy chức Minh chủ Hắc đạo, mọi chuyện về sau thì Thiên Hà đều biết rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.