Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 59: Tranh đoạt ngôi minh chủ (6)
Đại tú không nhiều lời trường kiếm xuất ra khỏi vỏ, thân kiếm làm từ hàn ngọc ngàn năm, vừa xuất khỏi vỏ đã khiến cho không khí vô cùng lạnh lẽo. Nhiều người liền nhận ra đây là Hàn Ngọc Giao Huyết Kiếm, vũ khí bất li thân của Đại Tú. Huyết Đao đấu với huyết kiếm quả là một trận thư hùng hiếm gặp.
Huyết kiếm xuất vỏ mang theo khí thế trời long đất lở, thân ảnh của Đại tú lóe lên rồi biến mất.
Nhanh, tốc độ của y quá nhanh. Kiếm Yến Nhân ngưng thần quan sát nhưng không phát hiện tung tích Đại tú. Hắn nhanh chóng nhắm mắt, dùng thính lực để truy tìm tung tích đối phương. Không thấy hình nhưng cũng không thể không gây ra tiếng động a. Hắn vốn tu luyện đao tại một nơi quang năm tối tăm không thấy rõ mặt người, vì thế đã luyện ra một đôi tai cực thính.
Khí lạnh ập đến, mũi kiếm xé gió lao tới, Kiếm Yến Nhân nhẹ nhành di chuyển cước bộ tránh né. Kiếm phong tại nơi hắn vừa đứng cắt những đường thật sâu xuống lôi đài. Quần hùng đều âm thầm lắc đầu, nếu là bọn họ ắt hẳn phải chịu cảnh đầu một nơi thân một ngả. Võ công của Tam Tú Thiên Sơn xưa nay nổi tiếng hiểm ác, đã ra tay tất lấy mạng người.
Đại tú không vì Kiếm Yến Nhân né được một chiêu của y mà dao động, thân ảnh dựa vào Lăng ba ảo pháp di chuyển, phút chốc xuất hiện bên đông, chốc lại hiện bên tây, toàn bộ chiêu thức đều chỉ muốn thăm dò thực lực đối phương.
Kiếm yến Nhân vẫn dựa vào thính lực nhàn nhã né tránh, hắn dần dần nhận ra quy luật di chuyển của Lăng ba ảo pháp, tất cả chỉ là ảo ảnh, từ đầu tới cuối Đại tú chưa hề di chuyển. Nhận ra vị trí Đại tú đang đứng, Kiếm yến Nhân huy động thanh đao, lại một chiêu Liệt Nhật Trảm Không xuất ra, nhật nguyệt lu mờ, khắp lôi đài toàn là bóng đao trùng điệp.
Một chiêu này vốn không thể hóa giải. Lúc đấu với Âu Dương Đông Phong vì nghĩ tới sư nương nên hắn cố tình chừa cho y vài con đường sống, nhưng lúc này đây, Đại tú chẳng có chút quan hệ gì với hắn, chẳng qua y chỉ là một kẻ trong vô vàn kẻ Kiếm Yến Nhân phải giết thôi, xuất đao không chút nương tay, lần này Đại Tú chắc chắn phải chết.
Đại Tú thấy Kiếm Yến Nhân đã động sát chiêu thì cũng không e dè nữa mà phát huy toàn bộ thực lực. Áo choàng màu đen phất ra đánh bạt bóng đao, tạo cho y một con đường thẳng tới chỗ Kiếm Yến Nhân, Trường kiếm như có linh tính xuất khỏi tay y giao đấu cùng huyết đao, bản thân y nương theo con đường vừa mới mở ra trực tiếp lao tới đấu chưởng cùng Kiếm Yến Nhân.
Bóng đao kiếm ảnh bay đầy trời. Hai bóng ngừoi dưới màn mưa đao kiếm cùng tung ra các tuyệt học của bản thân khiến cho một vùng chung quanh bị chấn động. Quần hùng bên dưới phải liên tục di chuyển ra xa lôi đài để không bị ảnh hưởng.
Võ công của Đại tú luyện thiên về âm công vô cùng âm độc nhưng lại luyện thêm một bộ chân kinh của Thiếu lâm để khắc chế tâm ma của bản thân, nhưng đây cũng là một con dao hai lưỡi có thể đứt tay bất cứ lúc nào.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy giữa mi tâm Đại tú ẩn ẩn xuất hiện một chấm đen nhỏ, đó là sát khí do tu luyện ma công để lại, tuy nhỏ thôi nhưng nếu kích phát thì đủ khiến y vong mạng.
Đang lúc gay cấn bỗng nhiên huyết đao bị đánh văng ra, “ong” một tiếng cắm phập xuống mặt đất cách đó không xa, trường kiếm từ lúc nào đã trở lại tay Đại tú lúc này đang nhắm thẳng vào tâm Kiếm Yến Nhân, từng giọt từng giọt máu tí tách dọc theo thân kiếm chảy xuống. Hàn Ngọc Giao Huyết Kiếm mỗi khi xuất vỏ đều phải uống máu tươi.
Đại tú thấy đủ liền thu tay về. Kiếm Yến Nhân đưa tay ôm ngực, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã trở thành oan hồn dưới lưỡi kiếm của Đại Tú.
Đại tú thu kiếm tiện tay ném cho Kiếm Yến Nhân một lọ kim sang dược, Kiếm Yến Nhân chẳng buồn để ý tới vết thương ở ngực ảo não bước xuống đài. Bóng lưng y kéo dài thật cô độc, khiến Đại tú cảm thấy có đôi chút không đành lòng.
Chứng kiến võ công của Đại tú không ai có thêm ý định lên lôi đài cùng y tranh cao thấp. Hắc y nhân đành tuyên bố Đại tú chính là Minh chủ của Hắc Đạo.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng xưng tụng, chúc mừng Tam Tú Thiên Sơn. Đại tú ngồi trên bảo tọa Minh chủ nâng tay ra hiệu quần hùng yên lặng. Y lạnh nhạt nói:
-Bổn tọa được các anh hùng ưu ái như vậy nhất định sẽ không khiến cho các vị thất vọng. Sau này hy vọng các vị nên nghe theo mọi sắp xếp của bổn tọa, không cần tự ý hành động tự tìm đường chết.
Y đề cao chữ “chết” khiến cho các lộ quần hùng không rét mà run. Đại tú khẻ nâng tay, sát khí màu đen dần tụ lại giữa lòng bàn tay y thành một quả cầu nhỏ, y tùy tiện xuất ra, ma khí đánh vào một đám cây cối gần đó, toàn bộ tan nát không chút dấu vết, chỉ còn vương lại màu đen trên mặt đất.
Chứng kiến thủ đoạn ấy ai nấy đều xanh mặt, Minh chủ là đang giết gà dọa khỉ chăng. Dù sao thân người cốt nhục mềm yếu sao có thể chịu nổi một chưởng đó. Trên dưới đều răm rắp nghe theo không ai dị nghị một lời. Đại tú hài lòng gật đầu nói.
-Bổn tọa sẽ đích thân tới gặp bọn tự xưng danh môn chánh phái ấy một chuyến, các vị ở đâu thì trở về đó chờ tin tức của bổn tọa.
Hắc y nhân lúc này cười giả lả nói
-Minh chủ một thân một mình đi như vậy mãnh hổ nan địch quần hồ, theo ý của tại hạ nên mang theo ít hão thủ.
Đại tú nhàn nhạt nhìn y, ý cười khinh miệt nói
-Ngươi là còn chưa tin tưởng bản lãnh của bổn tọa? Được, dùng ngươi để bổn tọa khai đao đi.
Hắc y nhân vội lau mồ hôi nói
-Không dám, không dám, tại hạ không phải đối thủ của Minh chủ. Thiếu chủ của tại hạ vốn ngưỡng mộ danh tiếng của Tam Tú Thiên Sơn đã lâu, hy vọng mời Minh chủ tới tệ xá một chuyến, cùng thiếu chủ hàn huyên…
Đại tú không nhịn được mà cuồng tiếu, đây là chuyện nực cười nhất mà y nghe từ trước tới nay, bằng vào thân phận của y mà phải đăng môn bái phỏng một tên tiểu tử còn chưa rõ năng lực, xuất thân ư? Cho dù không dùng danh nghĩa Minh chủ Hắc đạo thì cũng chưa ai dám bất kính với Tam Tú Thiên Sơn như vậy.
-Ha hả, ngưỡng mộ bổn tọa thì đích thân tới ra mắt bổn tọa, bổn tọa một bó tuổi rồi còn phải hạ cố tới gặp hắn sao. Không rảnh! Bổn tọa mệt rồi, mau lui đi.
Hắc y nhân xiết chặt tay khống chế một cỗ tức giận đang lan tràn trong lòng y. Minh chủ hắc đạo này cũng quá ư cao ngạo rồi. Cho hắn chút sắc mặt tốt hắn liền vểnh đuôi lên trời, sẽ có ngày hắn sẽ như con chó cụp đuôi ve vẩy trước mặt Thiếu chủ thôi.
Hắc y nhân rời khỏi Phổ Đà Sơn, hắn phải nhanh chóng báo lại mọi chuyện cho Thiếu chủ biết để người định liệu. Các lộ quần hùng cũng lục tục xuống núi. Phổ Đà Sơn vốn náo nhiệt mấy ngày qua nay lại trở về vẻ liêu tịch vốn có.