Huyết Hận Phi Ưng

Chương 53: Tam Tú Thiên Sơn


Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 53: Tam Tú Thiên Sơn

Ba người này mặc toàn đồ đen che kín người chỉ lộ ra đôi mắt, bọn họ thấy giáo chủ Thiên Trù nói thì đưa mắt nhìn nhau.

Một người liền cất giọng eo éo, nam không ra nam mà nữ cũng chẳng ra nữ:

– Có những việc nhìn bề ngoài thì như thế nhưng thực chất bên trong lại chẳng phải như thế.

Trù Ma ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi nói thế là có ý gì?

Người đó đáp:

– Ta chẳng có ý gì cả, chỉ muốn nhắc nhở giáo chủ thôi. Đêm về ngài hãy gác tay lên trán mà suy nghĩ lời của ta chắc sẽ ngộ ra chân lý.

Hắc y nhân thấy y ăn nói ỡm ờ ra chiều đã phát hiện ra chuyện gì vội lên tiếng át đi:

– Xin hỏi tôn tính của ba vị?

Ba người mặc áo đen nhìn hắc y nhân cười hắc hắc:

– Ngay cả bọn ta mà ngươi cũng không nhận ra sao? Cũng không thể trách được kiến thức của các ngươi còn quá hạn hẹp.


Hắc y nhân ngạc nhiên, hầu hết những người tới đây y đều biết rõ thân thế, vậy mà ba kẻ này lại nói là kiến thức của y quá hạn hẹp không nhận ra họ. Y bối rối nói:

– Mong ba vị thứ lỗi, tại hạ ngu muội xin được thỉnh giáo tôn tính đại danh của ba vị.

Hắc y nhân vừa nói câu này xong thì ba người mặc áo đen cùng cười rộ lên, kẻ bán nam bán nữ nói:

– Không dám, không dám, anh em tại hạ chẳng có danh tiếng gì chỉ vì bằng hữu giang hồ quá xem trọng mà gọi là Tam Tú Thiên Sơn thôi.

Bốn chữ Tam Tú Thiên Sơn vừa thoát ra khỏi miệng y lập tức quần hào ồ hết lên. Ai mà chẳng từng nghe đến cái tên này. Tam Tú Thiên Sơn võ nghệ siêu quần suốt dọc bảy tỉnh phía nam không ai là đối thủ.

Nhưng ba người này xưa nay chính tà lẫn lộn, có lúc thì độc ác vô cùng, có khi lại hành hiệp trượng nghĩa, rốt cuộc họ là người tốt hay kẻ xấu không ai đoán biết được, họ cũng không đứng về phe nào cả.

Nay bỗng dưng có mặt ở Phổ Đà Sơn này thật khiến cho nhiểu người khó hiểu nhưng dù sao đây cũng là chuyện đáng mừng đối với phe Hắc đạo, không dưng họ lôi kéo được Tam Tú Thiên Sơn về phía mình thì đã ăn đứt phe Bạch đạo rồi.

Hắc y nhân vội mỉm cười nói:

– Ba vị đại giá quang lâm thật vinh hạnh, thứ lỗi cho lão Tam ta thất lễ.

Tam Tú Thiên Sơn mỉm cười không nói gì.

Quần hào Hắc đạo nhìn thấy Tam Tú Thiên Sơn thì kẻ vui người sợ nhốn nháo hết cả.

Có những kẻ trước đây từng đắc tội với Tam Tú thì sợ hãi quá độ, họ tìm cơ hội để mà rút đi an toàn, nhưng họ không dám đi quá nhanh vì sợ Tam Tú nhận ra tính toán chuyện cũ. Đương nhiên là dù thận trọng tới đâu thì hành động của họ cũng không qua nổi cặp mắt, à phải nói là ba cặp mắt của Tam Tú Thiên Sơn.

Tam Tú nhìn thấy nhưng vẫn không nói gì, điều này càng khiến họ sợ hãi gấp bội, có nhiều kẻ run quá không bước nỗi nữa, quỳ mọp xuống.

Họ quá hiểu tính khí của Tam Tú Thiên Sơn, một khi đã đắc tội với họ thì một là tự sát ngay tại chỗ, hai là nếu có chút bản lãnh thì trốn đi thật xa đừng bao giờ để họ nhìn thấy còn nếu như để họ bắt gặp thì có muốn chạy nữa cũng vô ích.

Thật không ngờ lại có nhiều kẻ đắc tội với Tam Tú Thiên Sơn đến thế!

Hắc y nhân nhìn thế cục trước mắt thì sa sầm nét mặt. Tam Tú Thiên Sơn tới đây là chuyện tốt ngoài dự liệu của chủ tớ nhà y nhưng bây giờ hóa ra lại là chuyện xấu. Nếu như Tam Tú Thiên Sơn giết chết hết cừu nhân của họ thì lực lượng Hắc đạo hao tổn không ít.

Nhưng lúc này y đâu thể ra mặt giải quyết ân oán giữa bọn họ chứ, đây là chuyện ân oán trên giang hồ người khác không tiện xen vào. Mọi người xung quanh đều biết thế nên họ cũng đành đứng yên chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.


Mặt trời đã lặn về hướng tây, từng cơn gió mát nhè nhẹ xua đi ánh nắng gay gắt buổi chiều đồng thời cũng như muốn xua tan không khí ngột ngạt giữa những người đang có mặt.

Tam Tú Thiên Sơn từ từ tiến tới. Mỗi bước chân của họ khiến nhiều người nghẹt thở.

Đại Tú dừng lại trước mặt một người thanh kiếm trong tay y khẽ rung lên một màu trắng toát, mọi người nhìn sắc kiếm mà không khỏi kinh hãi.

Thanh kiếm này được mệnh danh là Hàn Ngọc Giao Huyết Kiếm hay còn được gọi là Ma kiếm. Kiếm xuất không thấy máu!

Nhát kiếm bổ xuống đầu hán tử, gã đành nhắm mắt đợi cái chết trong lòng tự trách mình chỉ vì một phút ưa náo nhiệt mà có mặt ở đây nhưng ai mà ngờ được kẻ thù của gã cũng có mặt chứ.

Nhưng gã cứ đợi mà thần chết chưa tới đón, gã mở hé mắt ra xem, thì ra thanh kiếm trong tay Đại Tam Tú đã bổ xuống nhưng không phải là lấy mạng gã mà chỉ hớt một vạt áo trên vai gã.

Hán tử lúc này mới hoàn hồn, gã vừa từ cõi chết trở về!

Đại Tú nhìn gã rồi từ từ quét ánh mắt lạnh lẽo như mộ địa nhìn những người xung quanh cất giọng trầm trầm:

– Hôm nay bọn ta tới đây không phải để tính chuyện cũ với các ngươi. Kẻ nào trước đây dù vô tình hay hữu ý đã đắc tội với bọn ta hôm nay trước mặt mọi người chỉ cần hớt một vạt áo giống như y để tạ lỗi thì bọn ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, từ nay các ngươi không cần phải trốn chạy nữa, ân oán giữa chúng ta coi như kết thúc.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người Nhị Tú nói thêm:

– Lão Đại đã nói như thế các ngươi còn chưa tin sao? Chúng ta không muốn tàn sát người trong một nhà…

Người trong một nhà, nói vậy là Tam Tú Thiên Sơn đúng là đã đứng hẳn về phe Hắc đạo rồi. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang động một góc trời. Những vạt áo được hớt đủ màu sắc bay phớt phới trong bóng chiều bảng lãng sương khói thêm phần huyền ảo. Tiếng tạ ơn tha mạng vang lên không dứt.

Đây quả là chuyện xưa nay chưa từng thấy, dù nói thế nào cũng khó mà tin được. Ba người Tam Tú Thiên Sơn tính tình tàn độc, lỗ mãng, hành sự cổ quái, bất cứ kẻ nào khiến họ không vừa mắt là trở thành cừu nhân của họ. Con số đó đến nay cả ngàn người cả hắc đạo, bạch đạo trong đó bọn Hắc đạo vẫn nhiều nhất, số vì quá sợ hãi mà tự sát cũng không dưới một trăm người. Vậy mà hôm nay lại tha chết, xóa bỏ mọi thù oán cũ thì đúng là kỳ lạ.


Hắc y nhân thấy cục diện đã thay đổi thì thở phào nhẹ nhõm. Y chắp tay cung kính nói:

– Hành động trượng nghĩa của ba vị hôm nay thật khiến cho mọi người khâm phục. Ba vị trở thành người một nhà với chúng tôi quả là việc đáng mừng. Nào mọi người mang rượu ra đây chúng ta cùng kính ba vị Tam Tú Thiên Sơn.

Tam Tú Thiên Sơn nghe tới rượu ngon thì trở nên phấn khởi, ai chẳng biết ba lão là những con sâu rượu, nghe đồn bọn họ có thế uống ngàn chén không say.

Tam tú thốt:

– Hay lắm, thật không uổng công huynh đệ ta ngàn dặm xa xôi tới đây. Rượu đâu, mau mang rượu ra đây, lão tử không chịu được nữa rồi, con bà nó mùi rượu thơm quá.

Hắc y nhân vỗ tay ba tiếng, mấy hán tử mặc áo trắng chạy ra mang từng vò rượu lớn rót mời quần hùng.

Trên Phổ Đà Sơn lúc này, tiếng chúc tụng vang lên khắp nơi, mọi người thi nhau uống rượu mà chẳng ai nghĩ tới việc phải đề phòng lẫn nhau. Nếu như có ai đó đi ngang qua đây chắc sẽ nghĩ đây là cuộc tề tựu của những hảo bằng hữu lâu ngày không gặp, chứ chẳng thể nghĩ đó là bọn người tà ma ngoại đạo mà bấy lâu nay giang hồ khinh ghét.

Mọi người tiếp tục uống cho đến khi trăng lên thì có nhiều người đã say túy lúy rồi. Hắc y nhân bèn nói:

– Hôm nay cũng đã muộn rồi, mời các vị anh hùng nghỉ ngơi trước, chuyện Minh Chủ để ngày mai bàn tiếp.

Mọi người chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ tới chuyện Minh Chủ nên nghe hắc y nhân nói thế thì lục tục chia nhau về những cái lều mà Hắc y nhân đã cho người dựng từ trước nghỉ ngơi. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.