Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 51: Nội Bộ Hiềm Khích
Tại Hắc Long hội.
Không khí tĩnh lặng lúc này bị phá vỡ bởi một loạt tiếng bước chân gấp gáp.
Một hắc hán tử trên đầu có đội khăn thêu hình hắc long, vẻ mặt mệt mỏi, toàn thân vướng bụi đường xa. Đây là người truyền tin của Hắc Long hội.
-Khởi bẩm Hội chủ, có tin từ Tiêu Nhị đường chủ…
Tiêu Bất Phàm sắc mặt giãn ra, rốt cục cũng đã có tin tức. Lão quát:
– Có tin gì nhanh nói.
Gã truyền tin đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng mang chuyện Thiên Hà giao phó nói rõ một hai.
– Nhị Đường Chủ hiện đã bằng an nhưng còn chút việc chưa xử lý xong nên trong thời gian tới chưa thể quay về tổng đàn…
Chưa đợi hán tử nói xong một thiếu phụ toàn thân áo trắng, đầu chít khăn tang xông đến quát:
– Ma nữ đâu? Mau giao ma nữ ra đây?
Lời thiếu phụ cũng là tiếng lòng của toàn thể những người có mặt tại đây:
– Phải đó, Nhị đường chủ không xuất hiện vậy ma nữ đâu? Không phải Hắc Long hội muốn độc chiếm bảo tàng thật đi?
– Mau nói ra tung tích ma nữ…
– Hai vị tiền bối Côn Lôn nói không sai, nhất định là Nhị đường chủ bao che cho ma nữ…
Thiếu phụ phẫn nộ rút kiếm chỉa về phía Tiêu Bất Phàm quát:
– Hôm nay nếu không giao ra ma nữ, Hoắc Phụng Hoàng ta thề sẽ không bỏ qua cho Hắc Long hội.
Hán tử bị khí thế này dọa sợ, hắn vội vã nói:
– Chuyện ma nữ vốn không nghe Nhị đường chủ nhắc tới…
Quần hùng nghe thấy thế thì vô cùng phẫn nộ, Hắc Long hội cư nhiên đùa bỡn với bọn họ, đích thực là muốn độc chiếm bảo tàng mà không giao ra ma nữ.
Có mấy kẻ kích động mà rút kiếm nhìn chằm chằm Tiêu Hội chủ chờ câu trả lời.
Tiêu Bất Phàm mặt mũi khó coi, mấy kẻ này là sao đây chứ, tại địa bàn của lão muốn diễu võ dương oai sao? Xem ra không ra uy lại nhầm hổ thành mèo bệnh a.
Tiêu Bất Phàm phẫy tay ra hiệu, ngay lập tức bốn phía quần hùng bị bao vây bởi đệ tử Hắc Long hội, khí giới lăm lăm trong tay chỉ cần các quần hùng manh động lập tức ra tay chế trụ.
Bấy giờ Tiêu Bất Phàm mới từ từ lên tiếng:
– Ma nữ và Vạn Độc Tà Nhân là mối họa của võ lâm, tội nghiệt thâm trọng, bổn hội nay may mắn bắt được ma nữ, không dám tự định đoạt nên mời anh hùng hào kiệt khắp võ lâm tề tụ cùng nhau định đoạt. Nhưng không ngờ các vị tin lời xàm ngôn giữa đường chặn đánh cướp người, suýt chút thì hại khuyển tử của ta vong mạng. Nay tại nơi này diễu võ dương oai không coi bổn hội ra gì. Thử hỏi Tiêu Bất Phàm ta sao có thể nhẫn nhịn chứ.
Tống Huy Sơn hừ lạnh nói:
– Tiêu Hội chủ, trên giang hồ ai mà không biết manh mối tìm ra bảo tàng cùng bí kíp võ công đang ở trong tay ma nữ. Hắc Long hội bắt được ma nữ không lẽ không muốn lấy bảo vật? Không chừng hiện tại đã đoạt được bí tịch Càn khôn đại na di. Mời chúng ta tới đây xử trí ma nữ chỉ là chuyện phụ, chuyện chính có lẽ muốn dương đao lập uy. Nào Tiêu Hội chủ, ông không cần giả bộ ngụy quân tử nữa, mau mang bí kíp võ công ra cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
Trong sân liền có bảy tám người hùa theo:
– Nói có lý lắm. Hắc Long hội nhanh mang ra cho mọi người cùng xem nào.
Tiêu Bất Phàm gằn giọng:
– Bổn hội chưa từng nhìn thấy Càn khôn đại na di gì hết. Mọi chuyện cần phải chờ khuyển tử quay về tổng đàn mới có thể phân rõ phải trái.
Lúc này có một người cao lớn đi lên trợn mắt nhìn Tiêu Bất Phàm, lại nhìn một lượt khắp mọi người, hai mắt sáng quắc hữu thần, giọng nói sang sảng:
– Bắt được ma nữ là người của Hắc Long hội, chuyện Hắc Long hội có hay không một mình âm thầm độc chiếm bảo tàng khó mà nói được. Hắc Long hội vốn người đông thế mạnh, nay lại đoạt được tâm pháp võ công của Minh Giáo như hổ mọc thêm cánh. Thiết nghĩ các vị ở đây nên bớt lời đi thôi, tranh chấp làm gì mất hòa khí. Đến lúc đó Tiêu Bất Phàm mất hứng lại đem một nhóm người chúng ta tiêu diệt hết…
Mấy lời này khác nào rưới thêm dầu vào lửa, vốn dĩ hiềm khích đã sâu nay lại có kẻ quạt gió thổi lửa khiến cho mọi người thêm phẫn hận. Tiếng xì xào nhanh chóng nổi lên.
– A, hóa ra là thế, hôm nay Hắc Long hội mời chúng ta tới đây tất có sự chuẩn bị, muốn gom một mẻ lưới tiêu diệt hết hào kiệt võ lâm để một mình xưng bá.
– Đâu dễ thế được,chúng ta đâu thể bó tay chịu chết chứ. Cùng lắm đánh một trận thật thống khoái cùng lưỡng bại câu thương…
– Hắc Long Hội đúng là khinh người quá đáng mà…
Hoắc Phụng Hoàng hận ý dâng cao, không phân biệt phải trái lập tức huy động trường kiếm nhằm Tiêu Bất Phàm xông tới.
Mọi người bị cử động này của Hoắc Phụng Hoàng làm cho chấn kinh. Không ngờ tiểu cô nương này hành động mau lẹ như vậy.
Trường kiếm như con mãng xà xông tới, lưỡi kiếm rung động nghe u u rợn người. Một kiếm này Hoắc Phụng Hoàng muốn dốc toàn lực lấy mạng Tiêu Bất Phàm.
Vốn Hoắc Phụng Hoàng sau khi cùng Vân Minh Thiên ước định thì một mực thủ tại Hoa Sơn chờ chàng. Khi nghe được tin chàng vong mạng dưới tay ma nữ, nàng bèn rời núi truy tìm ma nữ báo thù cho tình lang. Nay được tin ma nữ bị Hắc Long hội bắt, nàng tìm đến muốn tận tay vì Vân Minh Thiên báo thù. Nhưng Hắc Long hội không chịu giao ra ma nữ khiến nàng vô cùng tức giận.
Nàng vốn muốn xuống chốn cửu tuyền hội ngộ cùng Vân Minh Thiên nhưng lại bị ý nghĩ báo thù quấn lấy. Thời gian qua sở dĩ nàng có thể chống đỡ được cũng là vì muốn tận tay giết chết kẻ thù. Tiêu Bất Phàm cùng Hắc Long hội bao che ma nữ thì cũng chính là đối nghịch với nàng, không thể không diệt.
Tiêu Bất Phàm lửa giận công tâm, bằng vào một tiểu nữ tử lại muốn lấy mạng lão.
Thấy Tiêu Bất Phàm động sát khí, Tống Huy Sơn vội la lớn:
– Tiểu sư muội cẩn thận…
Lời Tống Huy Sơn chưa dứt thì chén trà trong tay Tiêu Bất Phàm đã bay tới đánh văng trường kiếm của Hoắc Phụng Hoàng, đồng thời lão phất ra một đạo chưởng phong khiến Hoắc Phụng Hoàng bay ngược ra sau.
Mắt ngó thấy một tiểu cô nương như hoa bị Tiêu Bất Phàm đánh, thân hình như diều đứt gió sắp đập vào tường nhiều người chỉ biết la hoảng “úi chao”, lúc này có một cái bóng lao nhanh tới cuốn lấy Hoắc Phụng Hoàng, đem nàng ôm trước ngực rồi quay lại chỗ ngồi, tất cả chỉ diễn ra trong một sát na khiến quần hùng đương trường trợn tròn mắt.
Người ra tay cứu Hoắc Phụng Hoàng đương nhiên là Vân Minh Thiên!
Tiêu Bất Phàm vỗ mạnh xuống bàn, khuôn mặt lão lúc này cực kì âm trầm, giọng lão rít lên:
– Ngang nhiên ám toán bổn nhân, hay cho Hoa Sơn phái! Người đâu, bắt lấy ả tiện nhân kia, bổn nhân phải cho ả một bài học, kẻ nào chống đối xem như muốn đối nghịch cùng Hắc Long hội.
Mấy tên đệ tử áo đen tuốt kiếm xông về phía Vân Minh Thiên buộc chàng giao người. Vân Minh Thiên vẫn ngồi yên bất động nhưng sát khí quanh thân ngày càng dày đặc. Hoắc Phụng Hoàng vội từ trên người chàng đứng xuống nói:
– Đa tạ đại hiệp tương cứu, chuyện ân oán của ta và Hắc Long hội không phiền đại hiệp quan tâm.
Vân Minh Thiên giả giọng ồm ồm hỏi:
– Chẳng hay phu nhân cùng Hắc Long hội vì sao lại kết thù? Phu nhân một mình đối đầu với Hắc Long hội người đông thế mạnh có chút đơn bạc. Nếu phu nhân không chê ta chuyên lo chuyện bao đồng thì có thể nói ra để ta giúp một tay.
Hoắc Phụng Hoàng lắc đầu nói:
– Không dám vì ân oán của bản thân liên lụy tới đại hiệp. Hắc Long Hội che giấu kẻ đã sát hại phu quân của tiện nữ, tiện nữ vì chàng đòi công đạo.
Vân Minh Thiên có chút giật mình, một năm không gặp hóa ra Hoắc Phụng Hoàng đã sớm có phu quân, nàng là đang để tang cho phu quân a. Mệt cho chàng còn có ý nghĩ sau khi báo thù cho Vân gia, tìm được thân nhân thì sẽ lên Hoa Sơn đón nàng nhưng nàng đã sớm quên đi ước hẹn thành thân cùng kẻ khác.
Cũng phải thôi, chàng chỉ là một kẻ thân cô thế cô, toàn gia bị diệt thì sao xứng cho nàng phải chờ đợi.
Vân Minh Thiên cười chua xót nói
– Ra là vậy. Thế thì tại hạ không tiện xen vào ân oán của phu nhân rồi.
Mấy tên đệ tử áo đen thấy Vân Minh Thiên không muốn xen vào nữa thì lập tức áp giải Hoắc Phụng Hoàng tới trước mặt Tiêu Bất Phàm. Lúc này phái Hoa Sơn dẫn đầu là Tống Huy Sơn vội tiến lên ngăn cản.
– Tiêu Hội chủ, tiểu sư muội ta tính tình nóng nảy đã đắc tội với Hội chủ, kính mong Hội chủ giơ cao đánh khẽ, niệm tình nàng trẻ người non dạ lại phải chịu đả kích mất đi trượng phu mà tha cho nàng một con đường sống.
Tiêu Bất Phàm lạnh lùng chế trụ cằm Hoắc Phụng Hoàng nói:
– Hừ, Hoa Sơn phái các ngươi không coi Hắc Long Hội vào đâu, giỏi lắm, có bản lãnh thử giết bổn nhân đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Hoắc Phụng Hoàng muốn phun nước bọt vào mặt Tiêu Bất Phàm nhưng lão tránh được lại giáng cho nàng thêm một bạt tai khiến nàng thổ huyết.
– Tiện nhân…
Vân Minh Thiên thấy Hoắc Phụng Hoàng bị ức hiếp thì trong lòng xiết bao đau đớn, vốn muốn xông lên cứu nàng nhưng lại bị hận ý nàng phụ bạc chế trụ.
Tống Huy Sơn thấy Tiêu Bất Phàm không có ý buông tha cho Hoắc Phụng Hoàng thì đưa mắt cầu cứu hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, hy vọng các vị đức cao vọng trọng không thấy chết mà không cứu.
Ngộ Năng đại sư bấy giờ mới lên tiếng:
– A di đà phật, các vị thí chủ mau lui xuống cất hết khí giới đi. Vốn chúng ta tới đây vì an nguy võ lâm vốn là chuyện tốt đẹp nay lại náo động can qua, chém giết lẫn nhau như vậy…
Quần hào thấy làm căng cũng không chiếm được tiện nghi từ Hắc Long Hội vốn muốn xuống nước nhưng vì sỉ diện nên chưa biết tiến thoái ra sao. Vừa may có Ngộ Năng đại sư mở lời bèn lục tục cất khí giới trở lại chỗ ngồi.
Ngộ Năng đại sư gật đầu hài lòng nói tiếp:
– Tiêu Hội chủ, ông là tôn sư một phái đừng chấp nhất với một tiểu cô nương, chuyện hôm nay chưa có ai thương vong vậy nên dừng ở đây thôi.
Tiêu Bất Phàm thấy quần hào lui bước thì chân mày giãn ra đôi chút nói:
– Chuyện hôm nay mong Ngộ Năng đại sư nói mấy câu công đạo. Bổn hội có thành ý mời quần hùng cùng tới định đoạt chuyện ma nữ lại vướng vào vòng thị phi như vậy tổn hại thanh danh không ít. Nếu không nói rõ ràng sau này Hắc Long hội sao có thể hành tẩu giang hồ nữa.
Đồng thời phất tay ra hiệu cho chúng đệ tử kéo Hoắc Phụng Hoàng đứng sang một bên.
Ngộ Năng niệm một tràng phật hiệu rồi từ từ đứng lên giữa sảnh đường nói:
– Chuyện hôm nay quả thực không đơn giản. Giang hồ vốn đang vô cùng hỗn loạn, nay danh môn chánh phái chúng ta lại gây hiềm khích đánh lẫn nhau trước sau cũng bị tiêu diệt. Bần tăng hỏi các vị một câu, có được tuyệt học võ lâm có quan trọng so với an nguy của các phái không? Tranh đấu ngươi chết ta sống, tan nhà nát cửa có ý nghĩa gì không? Võ học mỗi nhà đều có chỗ tinh diệu riêng, không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình.
Xung Hư liền vội góp lời:
– Ngộ Năng đại sư nói đúng. Chuyện trước mắt là an nguy của võ lâm. Chớ trúng gian kế của bọn tà ma ngoại đạo mà nội bộ tranh đấu, chém giết lẫn nhau để người ngoài ngư ông đắc lợi.
Mọi người nghe Ngộ Năng, Xung Hư hai vị đức cao vọng trọng một phen phân tích thiệt hơn thì đều gật gù tán thưởng cùng nhau tạ lỗi với Tiêu Bất Phàm. Tuy chưa nguôi giận xong vì mặt mũi của một nhất đại tông sư mà Tiêu Bất Phàm cũng đành ậm ờ cho qua chuyện. Cuối cùng lão đành tuyên bố hẹn quần hùng mười ngày sau sẽ có câu trả lời cho tung tích ma nữ, lúc đó cùng nhau bàn định bầu ra Minh Chủ thống lãnh quần hùng đối đầu với hắc đạo.
Cuộc tụ hội lần nay tan rã, hiềm khích cũng được cởi bỏ phần nào. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!