Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 34: Ngũ Đại Môn Phái Đòi Người (1)
Còn hai mươi ngày nữa là tới cái hẹn với quần hùng tại Hắc Long hội, Tiêu Thiên Hà cùng Mạc Nguyên và hơn hai chục đệ tử Cô Lâu đường áp giải bọn Tuyết Vân lên đường về tổng đường.
Dọc đường đi Tuyết Vân, Hạ Vũ và Võ Bích Phương vẫn cười nói như thường, xem như đây chỉ là một cuộc ngao du sơn thủy.
Hai người Hạ Vũ, Võ Bích Phương thì tối ngày liếc mắt đưa tình với nhau chẳng coi những người xung quanh vào đâu cả. Dường như bọn họ chẳng xem sống chết ra gì.
Hạ Vũ nhìn Võ Bích Phương âu yếm nói:
“Phương nhi có thích nghe Vũ ca đọc thơ không?”
Võ Bích Phương chớp chớp mắt hỏi:
“Vũ ca biết làm thơ từ lúc nào vậy?”
Hạ Vũ cười hì hì nói:
“Ta mới nhờ sư phụ dạy tối qua đó, bây giờ đọc cho muội nghe để lát nữa là ta quên mất.”
“Vậy huynh mau đọc a.”
Hạ Vũ đằng hắng giọng rồi ngâm nga:
“Hoa đào lộ tỉnh mới khai
Song song chim yến thảnh thơi lượn vòng
Ấy là người đẹp tư dung
Vẻ xuân mơn mởn ở trong áo là
Soi luôn nét mặt đậm đà
Ngượng ngùng có lúc cửa hoa muốn cài
Hay đâu có khách dạo ngoài
Xa xa hưởng lấy những mùi hương thơm.”*
Võ Bích Phương nghe xong khúc khích cười, vít cổ Hạ Vũ xuống thơm nhẹ lên má hắn nói:
“Ai nghe Vũ ca đọc thơ cứ ngỡ huynh là thư sinh chứ có ngờ đâu là Phi Yến chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo.”
Tuyết Vân nói:
“Người ta gọi đó là sức mạnh của tình yêu đấy. Tình yêu biến Hạ đại hiệp của chúng ta từ một kẻ thất phu trở thành người có ăn học đứng đắn.”
Hạ Vũ đỏ mặt nói càn:
“Sao sư phụ biết rõ thế, sư phụ đã từng yêu sao?”
Tuyết Vân đáp:
“A, Hạ Vũ ngươi không cần phải hỏi sư phụ trắng trợn như thế chứ?”
Hạ Vũ cười ha hả:
“Sư phụ đang đỏ mặt sao?”
Tuyết Vân nói nhỏ:
“Ta bịt mặt sao ngươi biết là ta đỏ mặt chứ?”
Nguyệt Hoa Nhân và Hạ Vũ ôm nhau cười nghiêng ngả.
Bọn người Tiêu Thiên Hà nghe những lời âu yếm giữa Hạ Vũ và Võ Bích Phương thì ai cũng khó chịu. Mạc Nguyên tỏ ra ngượng ngập, lão cả đời không có vợ con chỉ biết lo cho đại cục của Hắc Long hội giờ nghe hai kẻ này nói sao tránh khỏi trong lòng có chút tạp niệm.
Còn bọn hậu bối như Tiêu Thiên Hà thì xấu hổ đỏ mặt, họ tuy là người giang hồ không câu nệ lễ tiết nhưng ngang nhiên nói chuyện yêu đương nơi chốn đông người như hai kẻ này thì chưa từng thấy. Họ quay sang bàn tán với nhau cốt yếu để không nghe bọn người Hạ Vũ nói.
Mấy ngày đầu mọi chuyện đều êm đẹp nhưng đến ngày thứ năm khi họ đang băng qua một cánh rừng thưa thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đám người chặn đường.
Ban đầu mọi người đầu nghĩ đó là bọn người trong ma giáo đến ứng cứu cho Tuyết Vân nên tuốt gươm đứng vây quanh ba thầy trò. Bỗng nghe trong đám người kia nói:
“Có phải Nhị đường chủ của Hắc Long hội đó không? Chúng tôi chờ mọi người ở đây đã lâu lắm rồi.”
Thiên Hà đứng ra đáp:
“Chính là tại hạ, xin hỏi các vị anh hùng là ai sao lại cản đường chúng tôi.”
Trong đám người kia có mấy người tách ra ôm quyền chào Thiên Hà đáp:
“Chúng tôi là người phái Không Động.”
Lại mấy người nữa đứng ra đáp:
“Chúng tôi là người Cái Bang.”
Lần lượt Hoa Sơn, Nga Mi, Võ Đang… đều ra chào.
Thiên Hà vui vẻ nói:
“Hóa ra là người của Ngũ đại môn phái. Hôm nay các vị tới đây không biết có gì chỉ dạy.”
Một đạo sĩ phái Võ Đang nói:
“Chúng tôi nghe nói Nhị đường chủ bắt được ma nữ nên tới đây chúc mừng.”
Thiên Hà đáp:
“Về chuyện của ma nữ Hắc Long hội chúng tôi đã hẹn các vị một tháng sau cùng định đoạt nay cái hẹn đó chưa tới sao các vị đã vội có mặt?”
Ni cô phái Nga Mi đáp:
“Chúng tôi sợ ma nữ võ công cao cường dọc đường sẽ gây bất lợi cho các vị nên muốn góp chút sức mọn. Chẳng hay Nhị Đường chủ nghĩ sao?”
Mạc Nguyên hồ hởi xen vào:
“Vậy thì tốt quá rồi, được các vị trong Ngũ đại môn phái tương trợ thì dù cho ma nữ có ba đầu sáu tay cũng khó lòng thoát được.”
Một người phái Không Động hừ một tiếng rồi nói:
“Nhiệm vụ của Hắc Long hội đã hoàn thành rồi bây giờ nên giao lại ma nữ cho chúng tôi xử lý.”
Phái Hoa Sơn hưởng ứng:
“Đúng thế cảm phiền các vị giao người.”
Thiên Hà ôn tồn đáp:
“Các vị Hắc Long hội chúng tôi bắt được ma nữ đã có hảo ý mời các vị tới cùng định đoạt nay các vị giữa đường muốn chúng tôi giao người như thế chẳng phải không xem Hắc Long hội chúng tôi ra gì sao? Xin thứ lỗi cho, Tiêu Thiên Hà ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó của các vị. Cảm phiền các vị tránh đường, nửa tháng nữa mời các vị tới Hắc Long hội lúc đó chúng tôi sẽ giao ma nữ ra cho các vị giải quyết.”
Cái Bang nhao lên nói:
“Nửa tháng nữa với bây giờ có khác gì nhau chứ?”
“Đúng thế, chúng tôi muốn ma nữ phải đền mạng ngay bây giờ.”
“Nếu các vị không giao người chúng tôi đành thất lễ…”
Mạc Nguyên gầm lên:
“Các ngươi muốn cướp người trong tay Mạc mỗ sao, để xem bản lãnh của các ngươi tới đâu. Nào ai muốn có ma nữ thì lên đây đấu một trăm hiệp với lão phu nếu ai thắng được thanh đao trong tay lão phu thì ma nữ thuộc về người đó.”
Mắt lão long lên sòng sọc, múa tít thanh đao trong tay khí thế vô cùng dũng mãnh như một vị tướng ra trận. Mọi người đã nghe qua uy danh của Tam đường chủ họ Mạc nên còn e dè chưa dám xông lên. Mạc Nguyên được thế mắng chửi liên hồi.
Một người phái Không Động không nhịn nổi, nhảy ra quát lớn:
“Con rùa già kia hôm nay lão tử sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của Thất thương quyền.”
Nói rồi nhảy xổ tới liên tiếp đánh ra bảy quyền, quyền của y nhanh như gió, khiến cho họ Mạc không kịp tránh né, chỉ nghe bình bình hai tiếng, Mạc Nguyên đã trúng hai quyền, ai cũng cứ ngỡ rằng phen này lão họ Mạc này khó lòng thoát chết nhưng xem ra Mạc Nguyên vẫn tỏ ra bình thường không hề đau đớn gì cả. Mạc Nguyên cười ha hả nói:
“Nếu là Không Động ngũ lão xuất thủ thì Mạc mỗ còn nể sợ tám chín phần nhưng bọn hậu nhân các ngươi quyền cước luyện chưa tới nơi tới chốn chỉ đủ gãi ngứa cho ta mà thôi.”
Phái Không Động không hề tỏ ra nao núng ngược lại còn cười rộ lên nói:
“Mạc tiền bối, ông không cần phải ra vẻ nữa đâu, trúng hai quyền vừa rồi chắc chắn đã bị nội thương nặng nếu không lo chữa trị thì… ha ha ha.”
“Mạc tiền bối chớ có xem thường Du đệ của chúng ta, đệ ấy tuy tuổi còn trẻ nhưng là đệ tử chân truyền của Đại ngũ lão, mấy tháng trước Đại ngũ lão bệnh nặng qua đời, trước khi chết đã truyền lại toàn bộ nội công cho Du đệ. Thất thương quyền của đệ ấy không thua kém bất cứ ai trong Không Động ngũ lão đâu.”
“Đúng vậy, vừa rồi Du đệ đã niệm tình mà nhẹ tay rồi đó, Mạc tiền bối còn không biết cảm tạ sao?”
Nghe mấy lời này, Mạc Nguyên ngấm ngầm kinh hãi, lão trúng độc Lan Lăng nguyên khí đã tổn hao nhiều nay lại trúng hai quyền trong Thất thương quyền cảm thấy nhộn nhạo trong người chỉ chực thổ huyết ra ngoài nhưng lão là người cao ngạo có khi nào lại để cho người khác biết mình bị thương nên huyết vừa trào lên miệng lão đã nuốt vào trong, chính vì thế mà thương thế càng trầm trọng hơn.
Tiêu Thiên Hà đứng ngoài thấy sắc mặt Mạc Nguyên không tốt biết rằng những gì bọn Không Động nói hoàn toàn là sự thật liền bước lên nói:
“Mạc đường chủ là bậc tiền bối sao lại đi chấp nhất với bọn tiểu bối chứ. Trận này Mạc đường chủ nên nhường cho ta mới phải.”
Miệng nói mấy câu gỡ lại thanh danh cho Mạc Nguyên nhưng Thiên Hà lại ngầm vận công trị thương cho Mạc Nguyên, nội lực của chàng ồ ạt truyền qua người Mạc Nguyên chỉ một lúc lão cảm thấy dễ chịu vô cùng sắc mặt hồng hào trở lại lão nói:
“Đa tạ Nhị đường chủ nhắc nhở, lão phu nóng nảy làm mất oai phong của mình. Được trận này nhờ cả vào Nhị đường chủ.”
Thiên Hà mỉm cười gật đầu, Mạc Nguyên vội vàng lui xuống, lão toát mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải Tiêu Thiên Hà cơ trí thì không chỉ thanh danh mà ngay cả mạng của lão cũng đã mất.
Lần này Thiên Hà ra tay cứu lão khiến lão cảm kích vô cùng, lão nghĩ thầm “Cũng may ta không đối đầu với Nhị Đường Chủ chứ nếu không thì giờ này đã thành nắm xương tàn rồi”, lão tự nhủ từ nay nên đối xử thật lòng với Tiêu Thiên Hà.
Du Đạt thấy thần thái Tiêu Thiên Hà ung dung thì trong lòng nể phục mấy phần. Gã ôm quyền nói:
“Tiêu huynh, xin chỉ giáo.”
Nói rồi lập tức đánh tới ba quyền đều nhằm vào yếu huyệt của Tiêu Thiên Hà, Thiên Hà vẫn giữ nụ cười trên môi khẽ vòng tay đáp lễ Du Đạt rồi thuận tay đánh ra một chưởng, Du Đạt không ngờ được biến cố này, chỉ nghe bình một cái y đã bị Tiêu Thiên Hà đẩy lùi mấy bước, chân lảo đảo đứng không vững. Y kinh hãi nghĩ “Nội công của tên họ Tiêu này thật thâm hậu vô cùng, vừa rồi y chỉ gạt nhẹ một cái mà ta đã phải lùi mấy bước rồi nếu như y vận toàn lực thì…”
Mấy người phái Không Động thấy Tiêu Thiên Hà vừa xuất thủ thì lập tức họ Du liền thất thế, có mấy tên ngấm ngầm xông lên định đánh lén Tiêu Thiên Hà, Du Đạt thấy thế liền quắc mắt quát:
“Các vị sư huynh, không được làm bừa.”
Y quay qua Tiêu Thiên Hà nói:
“Tiểu đệ chịu thua rồi, võ công của Tiêu huynh thật lợi hại.”
Nói rồi liền lui xuống. Những người đứng ngoài không hiểu gì hết cứ ngỡ Du Đạt nhường Tiêu Thiên Hà chứ có hay đâu y suýt nữa thì tán mạng.
*Nguyên văn: Song song yến tịnh phi
Mĩ nhân tư thái lý
Xuân sắc thượng la y
Tư ái tần khuy kính
Thời tu dục yếm phi
Bất tri hành lộ khách
Dao nhạ ngũ hương quý