Đọc truyện Huyết Hận Phi Ưng – Chương 30: Rùa Nhỏ Mắc Cạn
Sáng sớm hôm sau đoàn người Tiêu Thiên Hà vội vã lên đường. Họ mất ba ngày mới tới được Cô Lâu đường của Hắc Long hội.
Đường này so với Thần Kiếm đường của Tiêu Thiên Hà thì không lớn bằng nhưng thanh thế thì không kém chút nào.
Đường chủ Mạc Nguyên tuy đã trạc tứ tuần nhưng vẫn còn rất tráng kiện. Năm xưa lão theo Tiêu Bất Phàm bôn tẩu giang hồ có công không nhỏ trong việc thành lập Hắc Long hội, lão làm đường chủ của Cô Lâu đường đã hơn hai chục năm nay, tuy không phát huy thanh thế, không mở rộng ảnh hưởng nhưng Cô Lâu đường vẫn là một trong ba đường quan trọng nhất của Hắc Long hội, xếp sau Thần Kiếm đường nên hẳn nhiên vai vế của Tiêu Thiên Hà hơn hẳn lão.
Trong lòng lão dĩ nhiên đâu có phục, cứ nghĩ tới chuyện mình ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, lại có công lớn đối với giáo hội vậy mà để cho đứa con nít ranh đè đầu cưỡi cổ thì còn nỗi nhục nào hơn. Nhưng tức đấy, không phục đấy chứ có làm được gì, ai chẳng biết võ công của người ta hơn hẳn mình, người ta lại còn là nữ tế tương lai của hội chủ nữa, nói không chừng tương lai còn có thể trở thành hội chủ cũng nên, vì vậy tốt nhất bây giờ nên hạ mình nịnh nọt dăm ba câu thì có lợi hơn là gây sự đánh nhau. Ý nghĩ đó lão có từ lâu nhưng đâu có mấy dịp được gặp Tiêu Thiên Hà để mà nịnh với nọt, đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao, dễ gì lão chịu bỏ qua.
Vừa nghe bọn người dưới nói là có Nhị đường chủ đến lão lật đật chạy ra đón tiếp. Còn sắp xếp cho họ chỗ ăn nghỉ vô cùng chu đáo. Thiên Hà dự tính sẽ ở lại đây một ngày rồi tiếp tục cùng bọn Tuyết Vân lên đường nhưng đúng là người tính không bằng trời tính. Ngay trong đêm hôm đó Cô Lâu đường phát sinh biến cố khiến cho họ phải lưu lại lâu hơn dự định.
Tối hôm đó Mạc đường chủ tổ chức một buổi tiệc mừng Tiêu Thiên Hà, nói là tiệc nhỏ nhưng các Lộ chủ và Đà chủ của Cô Lâu đường kéo tới rất đông, chè chén thâu đêm.
Tiệc rượu giữa chừng thì đột nhiên nhiều người lăn lộn trên đất, những người võ công tầm thường thất khiếu trào máu rồi chết ngay lập tức, còn những người nội công cao hơn thì thấy toàn thân bủn rủn, mồ hôi vã ra như tắm, mắt hoa mày choáng đầu óc quay cuồng.
Tất cả đều trúng độc duy chỉ có ba người: Tiêu Thiên Hà may nhờ có nội công Nhiếp Ảnh Đại Pháp nên không có loại thuốc độc nào ảnh hưởng, Tây Thục Ni không uống rượu nên không sao, người cuối cùng là Tuyết Vân.
Thiên Hà vội chạy lại xem xét những người trúng độc thì thấy đây là một loại độc vô cùng kỳ lạ trước giờ chưa từng xuất hiện ở Trung Nguyên, có lẽ du nhập từ Tây Vực. Tuyết Vân trầm ngâm không nói gì, trong đầu hiện lên bao suy nghĩ.
“Chúng không nhằm thẳng vào ta mà ra tay với Cô Lâu đường vậy là có ý gì? Hay chúng đã bắt đầu kế hoạch đối phó với Hắc Long hội? Hừ độc Lan Lăng à? Hèn chi mà ta không phát hiện ra, nếu không nhờ có từ nhỏ được ân sư luyện thành một thân bách độc bất xâm thì giờ này đã nhập bọn chung với mấy kẻ kia rồi. Hầy, tất cả đều do tật mê rượu mà ra. Bây giờ phải làm sao mới tìm được đủ thuốc giải độc đây chứ.”
Hạ Vũ tuy bị trúng độc nhưng vẫn luôn miệng mắng nhiếc:
“Quân hạ độc hèn hạ, có giỏi thì ra mặt đấu với ta đừng có chui rúc như mấy con chuột nữa, nếu để ta bắt được thì chớ có trách. Sư phụ xấu xa độc ác, đệ tử thì đi mê hoặc hại người đúng là phường cẩu tặc. Con bà nó, đồ con rùa đen rụt cổ…”
Khí tức vẫn chưa dứt còn định mắng nữa nhưng do vận quá nhiều sức liền ộc ra một ngụm máu tươi. Võ Bích Phương thấy vậy lo lắng nói:
“Huynh nói ít đi mấy câu cũng không ai bảo là huynh câm đâu. Mau để dành sức mà vận công ép độc ra.”
Hạ Vũ vẫn chưa chịu thôi mắng tiếp:
“Hừ, ba cái độc vớ vẩn đó mà đòi làm khó bọn ta sao? Có sư phụ ta ở đây xem ra hôm nay các ngươi muốn lấy mạng bọn ta không dễ đâu.”
Tuyết Vân nghe Hạ Vũ nói vậy như sực tỉnh nàng tươi cười tiếp lời:
“Tên đồ đệ kia chớ có nói khoác nữa, ngươi đề cao sư phụ quá đến khi ta không giải độc được cho các vị anh hùng ở đây hóa chẳng phải mất mặt sao?”
Hạ Vũ nói:
“Nói như vậy là sư phụ đã có cách rồi sao?”
Thiên Hà nghe vậy mừng rỡ hỏi dồn:
“Tiểu Vân, cô nương có cách gì giải độc sao?”
Tuyết Vân điềm nhiên đáp:
“Độc khác thì ta không biết nhưng độc Lan lăng này thì e là… ta có thuốc giải.”
Nói rồi lấy trong bọc ra một lọ thuốc, tủm tỉm cười nói:
“Có loại độc dược nào trong Vạn độc bí kíp mà Tuyết Vân ta chưa từng nếm qua đâu, tự nhiên phải có thuốc giải bên mình rổi. Kẻ hạ độc đầu óc ngu như con bò ấy lấy độc của ta để hại ta sao.”
Liền đó chia thuốc cho mọi người uống.
Uống thuốc xong ai nấy đều thấy khoan khoái trong người cứ ngỡ là đã giải được độc nhưng có ngờ đâu tính mạng họ đang ngàn cân treo sợi tóc.
Tuyết Vân nào có thuốc giải, nàng nói vậy cốt yếu đánh lừa kẻ ám toán đồng thời ổn định tinh thần của mọi người rồi sẽ từ từ nghĩ cách giải độc sau. Thứ thuốc nàng đưa cho họ uống tuy không giải được độc nhưng cũng là một thứ thuốc quý giúp gia tăng công lực làm giảm độc tính của độc dược.
Mọi người uống thuốc rồi ngồi ngầm vận công hồi lâu mới lục tục đứng lên cảm tạ Tuyết Vân. Mạc Nguyên nói:
“Thật đa tạ Dương nữ hiệp, nếu hôm nay không được nữ hiệp ban cho thuốc giải thì cái mạng già của ta cùng với mấy chục huynh đệ ở đây đã không xong rồi. Ân đức của nữ hiệp Mạc mỗ không biết lấy gì đền đáp, xin nhận của Mạc mỗ một lạy…”
Nói rồi toan quỳ xuống lạy Tuyết Vân nhưng nàng vội ngăn lại:
“Mạc đường chủ quá lời rồi, hai tiếng nữ hiệp ấy vãn bối đâu dám nhận chứ…”
Tuyết Vân chưa nói dứt câu thì một tràng cười ha hả vang lên:
“Đúng, đúng sao ngươi có thể nhận hai tiếng nữ hiệp ấy được. Hành vi đê tiện sao xứng làm nữ hiệp.” Mọi người giật mình nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng kẻ vừa nói. Hạ Vũ tức giận quát lớn:
“Con rùa đen rụt cổ kia nói bắng nhắng gì đấy hả, có giỏi thì chường mặt ra đây đi.”
Tiếng nói kia vẫn sang sảng vang lên:
“Hạ độc rồi cho thuốc giải độc khiến cho người khác chịu ơn thật khiến ta đây bội phục quá… Các vị anh hùng đã già đầu rồi còn bị một tiểu cô nương qua mặt, coi người ta là ân nhân lại còn quỳ lạy nữa thật mất mặt quá đi thôi… Mà đâu thể trách các vị được chỉ trách cho kẻ nào tâm cơ quá gian xảo…”
Nghe mấy lời nói đó mọi người lập tức trở nên xôn xao còn chưa biết thực hư thế nào thì giọng nói kia tiếp tục công kích:
“Các vị tưởng ả ta có lòng tốt giải độc cho các vị sao? Không đâu. Thực ra thì chưa có ai được giải độc cả, thứ thuốc các vị uống là giả, ả ta muốn khống chế các vị, buộc các vị phải nghe theo lời sai khiến của ả… Nếu các vị chưa tin thì bây giờ thử vận công coi có phải thấy trong người cực kỳ khó chịu không…”
Mạc Nguyên và mấy người nữa bán tín bán nghi nhưng cũng ngấm ngầm vận công xem sao thì thấy trong người nhộn nhạo, lục phủ ngũ tạng đang đánh lẫn nhau, khí huyết không thông.
Giọng nói kia bật thành tràng cười:
“Ha ha ha ta nói có sai không, các ngươi sắp chết đến nơi rồi đó…”
Mấy kẻ nghe nói vậy lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tuyết Vân. Hạ Vũ thấy họ tin những lời nói quái quỷ kia hướng sự nghi ngờ về sư phụ mình thì tức khí nói:
“Các ngươi nhìn cái gì chứ? Sao sư phụ ta lại có thể hạ độc các ngươi được, bọn ta có thù oán gì với các ngươi đâu?”
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên:
“Phải, phải không thù không oán mà có thể ra tay hạ độc thì mới gọi là cao thủ chứ. Các ngươi còn chưa tin sao? Được để ta nói cho các ngươi một chuyện này. Các ngươi có biết ma nữ, kẻ trong một đêm thảm sát mấy chục đệ tử Hoa Sơn rồi cũng trong một đêm giết chết toàn bộ người của Vân gia trang trên dưới mấy trăm người ngay cả chó mèo heo gà cũng không tha trông như thế nào không?”
“???”
“Ha ha ha nếu chưa biết thì thử lật chiếc khăn che mặt của cô ta lên các ngươi sẽ có dịp được mãn nhãn.”
Nghe nhắc tới ma nữ tâm thần của mọi người đã rúng động, giờ nghe vậy biết kẻ lạ mặt ám chỉ Tuyết Vân chính là ma nữ thì không khỏi sợ hãi bảy phần.
Tiêu Thiên Hà trong lòng ngờ vực nhưng không tin đây lại là sự thực, hắn cũng có ý lật chiếc khăn che mặt của Tuyết Vân để xem rõ thực hư nhưng còn chần chừ chưa quyết thì một người trong Cô Lâu đường đã mạnh dạn tiến lên, trảo kình chụp tới.
Tuyết Vân bây giờ thì đã hiểu rõ căn nguyên bên trong, nàng than thầm:
“Không ngờ ta đã tính toán mọi việc vẫn còn chỗ sơ hở này. Đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại mà.”
Còn chưa nghĩ ra phải ứng phó thế nào thì trảo kình của người kia đã chụp tới trước mặt, Tuyết Vân chỉ kịp xoay người tránh đồng thời đánh nhẹ ra một chưởng cốt yếu đẩy người đó ra xa nhưng diễn biến lại đi ngược với trù tính của nàng, chưởng nàng đánh ra vô cùng nhẹ nhưng không hiểu có một lực đạo nào bốc kẻ đó đi một đoạn thân hình đập vào tường nghe bình một cái.
Tiêu Thiên Hà lắc mình một cái tiến tới đỡ người đó nhẹ nhàng để xuống đất. Mạc Nguyên tiến lại gần xem xét thương thế, lão gần như gầm lên:
“Ra tay thật là tàn độc.”
Thiên Hà cũng tức giận nói:
“Bề ngoài không có thương tích gì nhưng bên trong máu tụ lại, trương phồng lên, mặt đỏ gay, mê man như sắp chết… Loại chưởng này thật là âm độc. Dương Tuyết Vân thật không ngờ ta đã nhìn nhầm nàng…”
Mấy chữ “Ta nhìn nhầm nàng” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì Tiêu Thiên Hà đã lướt tới bên cạnh Tuyết Vân, tay trái giật mạnh chiếc khăn che mặt. Hành động của chàng quá lanh lẹ khiến cho Tuyết Vân không kịp ứng biến.
Khuôn mặt nàng hiện rõ, dưới ánh sáng trăng mờ mờ Thiên Hà không khỏi kinh hãi, một khuôn mặt đầy những vết sẹo ngang dọc. Đây không phải là khuôn mặt của ma nữ thì còn ai vào đây nữa chứ.