Đọc truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục – Chương 17: Anh hùng cứu mỹ nhân là một chuyện không hề dễ dàng
Triển Dực một mình tới siêu thị, bởi vì hôm nay là ngày khai trương cho nên sẽ có khuyến mại, hạ giá, khu nào cũng sẽ loạn lên, người cũng rất nhiều.
Thật ra siêu thị đã từng biến mất một thời gian, nhưng cuộc sống quá hiện đại lại làm người ta nhàm chán và buồn bực, cho nên vài siêu thị cùng chỗ vui chơi lại một lần nữa thịnh hành, mua sắm lại biến thành hoạt động giải trí.
Siêu thị là sản nghiệp của gia tộc Hysen, giống như gia tộc Dracula, Hysen cũng là một quý tộc, lĩnh vực kinh doanh cũng giống như gia tộc Dracula, hai bên là oan gia, quan hệ không tốt.
Triển Dực căn bản không xuất hiện trong gia tộc Dracula, nhưng không có nghĩa là người ta không biết hắn, để tránh gặp chuyện phiền phức, hắn đậu xe ở một chỗ rất xa, sau khi xuống xe, liền tới một tòa tháp gần đó quan sát.
Triển Dực đứng trên đỉnh, cao gần năm trăm thước, Triển Dực đút hai tay vào túi, gió thổi làm vạt áo bay bay.
Hắn đứng đó nhìn về phía siêu thị.
Gia tộc Hysen đứng đầu về kiến trúc hình củ hành, đứng ở chỗ Triển Dực có thể thấy toàn bộ, hình cầu có nhiều cửa sổ, mặt kính cùng khung cửa màu đen làm cho người ta cảm thấy, kiến trúc tòa nhà này giống như một con côn trùng, loại dị hình này khó có thể làm người ta liên tưởng đến từ ‘đẹp’, chỉ có thể liên tưởng đến ‘biến thái’ của huyết tộc mà thôi.
Triển Dực cau mày quan sát đại khái năm phút, hệ thống bảo vệ của siêu thị xem ra rất tốt, hơn nữa gia tộc Hysen rất có thực lực, xung quanh có không ít bảo vệ là huyết tộc, quỷ đỏ thật sự tới đây gây rối à?
Triển Dực nhảy xuống khỏi ban công, xoay người xuống lầu.
Lúc này, có mấy nữ sinh đeo balo hăng hái chạy lên.
Triển Dực đi ngang qua họ.
Mấy nữ sinh nhịn không được xoay đầu lại nhìn, nhưng Triển Dực đã nhanh chóng đi mất.
“Có thấy không?”
“Đẹp trai quá! Có phải là hắc huyết tộc không?”
“Hình như còn đẹp hơn Ryan nữa!”
“Ê, thay lòng hả?”
Mấy nữ sinh nói chuyện một lúc, sau đó rút bản đồ điện tử ra, đứng trên tháp dò xét, cuối cùng chỉ về hướng siêu thị, “Có phải ở đó không?”
“Ryan diễn ở đó thật sao?”
“Có thể tin được, có người nhìn thấy xe của anh ấy ở dưới!”
“Vậy chúng ta mau đi!”
Lúc mấy nữ sinh thảo luận xong, Triển Dực đã rời khỏi tòa tháp, hướng về phía siêu thị đi tới.
Mới vừa rồi, máy báo động phát hiện quỷ đỏ ở dưới lòng đất gần siêu thị, vì có kiến trúc hình tròn, cho nên bãi đậu xe phải xây dưới lòng đất. Triển Dực móc thiết bị ra, đi tới chỗ máy theo dõi gần đó, giơ tay lên tra thử trạng thái của máy — Không có vấn đề, nói cách khác đúng là đã phát hiện quỷ đỏ.
Khẽ cau mày, Triển Dực cầm cái máy hướng về bãi đậu xe, máy theo dõi có phản ứng — Đúng là có quỷ đỏ từng tiến vào.
Triển Dực cảm thấy có chút kì lạ, loại máy theo dõi này bình thường không có tác dụng, dù sao, một hai con quỷ đỏ cũng chẳng để lại mùi gì nhiều, trừ khi quỷ đỏ bị thương để lại máu. Hay là… có mấy chục con thậm chí đến một trăm tiến vào, có thể à?
Dưới đất có máy giám sát, Triển Dực quan sát một vị trí, cười lạnh một tiếng. Một là bảo vệ của gia tộc Hysen là tay mơ, hai là cố ý để một lối đi. Camera dưới đất mặc dù rất nhiều, nhưng vẫn có góc chết, có thể tránh tất cả các máy quay.
Triển Dực cầm máy theo dõi bước nhanh xuống lòng đất, bên dưới thật ra rất rộng và sạch sẽ, có không ít xe mô tô… Ngoại trừ mùi nhiên liệu, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, đây là mùi không nên xuất hiện.
Triển Dực nhanh chóng tìm được nơi phát ra mùi máu, dựa vào sự nhạy cảm của hắc kiếp, hắn tìm được một nam sinh trong góc tối. Nam sinh kia dáng vẻ khoảng chừng 16, 17 tuổi, trên cổ có một cái lỗ, nửa người bị nhuộm máu.
Triển Dực nhìn máy theo dõi xoay tròn trong tay, ngồi chồm hổm xuống quan sát nam sinh kia.
Nam sinh yếu ớt tựa bên cây cột, bởi vì mất quá nhiều máu nên hai mắt có chút thất thần, nhưng thoạt nhìn vẫn chưa chết được.
Triển Dực giúp hắn cầm máu trước, làm thêm kiểm tra máu cho nam sinh, phát hiện người này mang theo mầm bệnh BN.
Tín hiệu lúc nãy chính là người này?
“Ân…” Nam sinh sau khi được Triển Dực cấp cứu, dần khôi phục lại ý thức, mở mắt nhìn sang.
Triển Dực nhìn vết thương của hắn, cảm giác giống như do dao gây ra, liền hỏi, “Có người tập kích cậu?”
Nam sinh há miệng, hoảng sợ nhìn phía sau Triển Dực. Đồng thời, Triển Dực cũng cảm thấy có một cơn gió tới gần, vô thanh vô tức nhanh động tác rất nhanh, hắn nhanh chóng đánh cùi chỏ ra sau, chặn được một cước, đồng thời giữ được người đánh lén sau lưng.
Động tác quá nhanh hiển nhiên cũng làm đối phương kinh hãi.
Triển Dực giữ cổ người kia, xoay đầu nhìn, phát hiện là một thiếu niên, hơn nữa… còn là một hắc huyết tộc.
Làn da trắng với đôi mắt đen, tóc cũng nhuộm thành màu vàng, mang vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối thuộc về thành phần phản nghịch trong hắc huyết tộc.
Thiếu niên kia nhe răng trợn mắt nhìn Triển Dực.
Triển Dực ném hắn xuống đất, hỏi thiếu niên bị thương, “Hắn tập kích cậu?”
Thiếu niên gật đầu, che vết thương lui ra sau.
“Anh là ai? Đây là chỗ tư nhân!” Thiếu niên hắc huyết đứng lên, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, sau đó nghi ngờ cau mày, “Anh cũng là huyết tộc?”
Triển Dực không để ý đến hắn, bởi vì hắn đang chú ý tới xung quanh còn người, nhìn ra bên ngoài một chút, phát hiện cách đó không xa có vài hắc huyết tộc, tuổi đời không lớn, lấm la lấm lét nhìn về phía này.
Triển Dực đại khái đã đoán ra, “Các cậu đang chơi săn mồi?”
“Đúng vậy! Con mồi là do tôi mua, tôi lại không giết hắn, chỉ tìm chút hưng phấn thôi, tôi có trả tiền mà.”
Thiếu niên bị thương tựa hồ không hiểu, nhìn Triển Dực, “Con mồi là gì?”
“Cậu không phải người được trả tiền để làm con mồi sao?” Thiếu niên hắc huyết cau mày, “Vậy cậu tới đây làm gì?”
“Có người cho tôi tiền, bảo tôi vào lấy ít đồ.” Thiếu niên vươn tay, móc từ trong túi ra một tờ giấy, trên đó có viết địa chỉ, còn rất cẩn thận vẽ đường đi.
Triển Dực cau mày, “Ai đưa cho cậu?”
“Tôi không biết, tôi làm trong quán cà phê, một cô gái tóc ngắn cho tôi tiền nhờ tôi giúp.” Thiếu niên che cổ lại, cảm thấy đầu có hơi choáng váng.
Triển Dực đang muốn nói, bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhanh chóng nhìn ra ngoài, liền thấy có vài nữ sinh không biết từ đâu ra xông vào, bị mấy thiếu niên hắc huyết tập kích, cắn vào cổ, thét lên chói tai.
Triển Dực tiến tới, kéo hai huyết tộc bị mùi máu kích thích ra, ném sang một bên.
“Này, chúng tôi chơi săn mồi không hề phạm pháp! Nơi này là chỗ tư nhân, ai chui vào sẽ tự nguyện làm con mồi!” Thiếu niên hắc huyết cứng rắn.
Triển Dực thấy mấy nữ sinh kia có chút quen mắt, hình như vừa gặp ở tòa tháp, vừa quay lại định hỏi, mấy nữ sinh đã bỏ chạy mất.
Ý thức tình huống có chút không đúng, Triển Dực không muốn ở lại, ngoắc ngoắc thiếu niên bị thương, ý bảo đi với mình.
Thiếu niên kia đã sớm bị dọa mất nửa cái mạng, vội vàng muốn chạy theo Triển Dực ra ngoài, mấy hắc huyết tộc liền chặn hai người lại.
Thiếu niên hắc huyết cầm đầu vuốt cánh tay, “Anh mang con mồi của chúng tôi đi, chúng tôi làm sao chơi tiếp đây?”
Lúc này, có mười mấy người bảo vệ theo thang máy chạy xuống, bước tới bên cạnh thiếu niên hắc huyết, “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiếu niên hắc huyết cười một tiếng, chỉ Triển Dực, “Bắt lấy hắn.”
Mấy bảo vệ nghe thấy liền nhào tới chỗ Triển Dực. Triển Dực dĩ nhiên không thèm để bọn họ vào mắt, đạp bay hai tên, cảm thấy không cần giằng co cùng bọn họ, liền kéo thiếu niên chạy ra ngoài.
Vừa ra tới cửa liền thấy Bạch Vũ dừng xe ngay trước mặt, hắn có chút bất ngờ, nhưng vẫn leo lên xe cùng thiếu niên kia, rời đi.
Bạch Vũ vừa lái xe vừa tức giận, “Không được biểu hiện gì hết!”
Triển Dực hỏi hắn, “Sao anh lại ở đây?”
Bạch Vũ lập tức kể lại chuyện mình nhìn thấy cô gái kia trên TV, sau khi nói xong, Triển Dực cau mày lại, mơ hồ cảm thấy có một âm mưu.
“Cậu không sao chứ?” Bạch Vũ tò mò.
“Mấy tên huyết tộc kia căn bản không thể đụng tới tôi, nếu đây là cái bẫy của người kia thì thủ pháp quá tệ rồi.” Triển Dực để Bạch Vũ lái xe về trung tâm, giao thiếu niên cho bác sĩ, giám sát hắn, sau khi chữa lành sẽ thả.
Triển Dực ngồi trong phòng làm việc ngẩn người, Bạch Vũ vừa định bước vào hỏi hắn nên làm gì tiếp theo, Phương Húc đột nhiên hô, “A, Dực Dực!”
Triển Dực ngẩng đầu lên, thấy Mục Tát với Phương Húc đang nhìn màn hình máy tính, trợn mắt há mồm, Khải vừa lúc bước vào, cũng nhìn thấy, nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”
“Dực Dực, mau xem!”
Triển Dực bước tới, thì ra có một đoạn video gửi tới tổng bộ BN, hình ảnh là Triển Dực ở bãi đậu xe, còn có phụ đề, đại khái là, bảo Triển Dực thân là một nhân viên phụ trách BN, lại trợ giúp quỷ đỏ, tập kích huyết tộc.
Triển Dực nháy mắt hiểu ra — Thì ra dụng ý của đối phương là thế này, quả nhiên đã sớm thiết kế bẫy rất tốt.
Bạch Vũ cũng có chút bất ngờ — Vốn tưởng ai kia sẽ trực tiếp hành động uy hiếp an toàn của Triển Dực, ai ngờ lại sử dụng cái cách hèn hạ này!
Lúc này, điện thoại Triển Dực reo lên.
Là một dãy số chưa từng thấy trước đây.
Triển Dực bắt máy.
“Cậu còn đeo kính nữa chứ, mỹ nhân đúng là mỹ nhân.”
Triển Dực suy nghĩ một lát, không biết là ai, nên không nói gì, tiếp tục nghe.
“Thích đoạn video kia không?” Đối phương nói, “Nếu như công khai ra, nhất định sẽ rất oanh động.”
Triển Dực vẫn không nói lời nào.
“Thế nào? Kinh ngạc tới…”
Triển Dực nghe được một đoạn thì cúp máy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Mục Tát hỏi, “Dực Dực, có người gọi tới đưa ra điều kiện?”
Triển Dực vẫn bình tĩnh như cũ, “Chắc vậy.”
“Sao cậu không nghe tiếp?” Mục Tát gấp gáp, “Đối phương ra giá bao nhiêu?”
Triển Dực trầm mặc một lát, nói, “Giọng nói nghe rất khó chịu.”
Mọi người không nói gì, Bạch Vũ thì cười.
Lúc này, Phương Húc nhận được một email, gửi cho Triển Dực, nội dung như sau:
Quả nhiên lạnh lùng như truyền thuyết, tôi có thành ý mời cậu tới tham gia nghi thức khai mạc chiều nay, tôi ở phòng tiếp khách ở trên cùng chờ cậu. Sau ba giờ chiều nếu không thấy người, video sẽ được công khai, nhớ tới một mình.
Khải nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi, “Dực…”
Mục Tát sờ sờ cằm, “Tầng cao nhất của siêu thị, là chỗ của gia tộc Hysen, nói cách khác, chuyện này không liên quan tới Ryan?”
“Ryan có liên quan tới chuyện này sao?” Khải không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Vậy cậu không đi?” Phương Húc hỏi Triển Dực, “Có thể có mai phục, hơn nữa chỗ đó là của gia tộc Hysen, nếu để đám chú bác của gia tộc Dracula biết cậu lui tới chỗ Hysen, vậy chẳng phải càng thêm hư chuyện sao?”
“Cậu không được đi!” Khải cản Triển Dực.
Triển Dực đưa đoạn ghi âm cho Phương Húc, “Phân biệt giọng đi.”
“Nga.” Phương Húc bắt đầu ra tay.
Loài người và huyết tộc có tần số âm không giống nhau, vì vậy coi như không thể phân biệt thân phận thì cũng phân biệt được chủng loại. Kết quả đều làm mọi người kinh hãi — Là người.
“Người?” Mục Tát cảm thấy vấn đề bắt đầu nghiêm trọng hơn, “Nếu là huyết tộc, cùng lắm đánh hắn, hắn cũng không chết, còn là người thì càng không nên động thủ.”
“Mục đích của đối phương là gì?” Khải nghĩ không ra, “Tại sao tầng cao nhất của siêu thị Hysen lại để một con người sử dụng, huyết tộc còn phải trợ giúp loài người nữa sao?”
“Đi nhìn một cái liền biết.” Triển Dực thờ ơ xoay người ra ngoài.
“Cậu không được đi!” Khải ngăn cản, “Nghĩ cách khác đi.”
“Tôi có cách!” Bạch Vũ giơ tay.
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Bạch Vũ chỉ mũi mình, “Mang tôi theo!”
Triển Dực chỉ vào màn hình máy tính, “Bốn chữ kia đọc thế nào?”
Bạch Vũ đọc lên, “Nhớ tới một mình.”
Triển Dực lấy ví ra đưa cho hắn, “Đi mua đồ cho bà đi, chuyện này anh không cần xen vào.”
“Dực.” Khải còn muốn nói.
Triển Dực không dừng bước, “Con người có thể sử dụng lời nói, không cần đánh đấm.”
Nói xong, bước ra ngoài.
Mục Tát có chút xấu hổ bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Dực Dực lạnh lùng quá đi, kỳ thị huyết tộc, thiên vị con người.”
Khải nhìn Bạch Vũ đang cầm bóp đếm tiền, “Anh định thế nào?”
Bạch Vũ rút một tờ ra gấp máy bay, miệng lẩm bẩm, “Bà ngoại, Dực Dực, bà ngoại, Dực Dực…”
“Đại vương?” Mục Tát ngẩng mặt nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ ném máy bay giấy đi… máy bay giấy bay hai vòng, lại trở về tay Bạch Vũ.
“Giúp bà ngoại đi mua đồ.” Bạch Vũ cầm máy bay giấy, bước ra ngoài.
Trong phòng, ba người đều có một cảm giác — Xạo bà cố, làm sao có thể đi mua đồ cho bà ngoại chứ!
Bước đi trên hành lang thật dài, Bạch Vũ chạm mặt Lam Lạc.
“Này.” Lam Lạc đột nhiên gọi hắn, “Trong sách có ghi, nơi nào bạch huyết tộc xuất hiện, nơi đó sẽ gặp nạn.”
Bạch Vũ xoay đầu lại, đôi mắt màu tím nhạt nhìn Lam Lạc, tựa hồ đang quan sát, đưa ra phán xét.
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Lam Lạc cau mày, “Nếu công khai thân phận, sẽ tạo ra một khủng hoảng rất lớn cho huyết tộc.”
“Khủng hoảng?” Bạch Vũ hơi ngưỡng mặt lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, “Đức vua trở về sẽ tạo khủng hoảng cho các ngươi à?”
Lam Lạc cau mày, Bạch Vũ đột nhiên vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc, “Đúng rồi, có một chuyện cần phải nói rõ ràng.” Nguồn :
Lam Lạc lắng nghe.
Bạch Vũ đặt ngón tay lên cằm, chiếc nhẫn bảo thạch dưới ánh nắng sáng lấp lánh. Hắn chậm rãi mở miệng, dáng vẻ lộ ra vài phần cao quý cùng ngạo mạn, “Không phải tự ta muốn tỉnh lại.”
“Cái gì?” Lam Lạc khó hiểu.
“Có người đánh thức ta.” Ngón tay Bạch Vũ chuyển tới môi, cho Lam Lạc câu trả lời, “Một người thần bí.”
Nói xong, Bạch Vũ xoay người đi.
Lam Lạc hơi biến sắc, “Nói cho rõ ràng đi!”
“Cho dù là tổ tiên của mi, khi nhìn thấy ta thì vẫn sẽ cúi đầu quỳ lạy thôi.” Bạch Vũ không hề dừng bước, cũng không xoay đầu lại, nhưng động tác tay lại tùy ý như cản Lam Lạc, “Thôi ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đây, lần này không thèm so đo với mi, bye ~”