Đọc truyện Huyết Chưởng Thánh Tâm – Chương 11: Thiên lý truy tung
Nhạc Nhạn Linh vội nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :
– Nếu hai vị dồi dào tình cảm thì hãy lo cho chúng sinh thiên hạ thì hơn!
Đoạn nghiêng người lách qua Thiên Phụng bang chủ, bước nhanh vào trong hang động.
Thiên Phụng bang chủ buông một tiếng thở dài não ruột, đôi môi mím chặt, bỗng ngoảnh lại thiếu nữ áo tím thành khẩn nói :
– Một khách không phiền hai chủ, xin Đông Lệnh hãy chuyển cáo với quý Lệnh chủ, tương lai võ lâm một mình quý lệnh gánh vác được rồi.
Dứt lời liền vội vã đuổi theo vào trong hang động.
Nhạc Nhạn Linh đã khuất dạng.
Thiếu nữ áo tím kinh ngạc thừ người ra một hồi thầm nhủ :
– “Cần gì Đông Lệnh này phải chuyển cáo!”
Đoạn ngoảnh lại bốn nữ tỳ, đưa tay chỉ Cửu Văn Long nói :
– Các ngươi hãy giải huyệt cho y, sau đó trở về bẩm báo với Lệnh chủ, nếu trong vòng ba hôm mà Đông Lệnh không trở về thì có lẽ từ nay Đông Lệnh sẽ không còn phục vụ Lệnh chủ được nữa!
Dứt lời liền tung mình vào trong hang động.
Lòng dạ phụ nữ thật là khó thể nắm bắt.
Hãy nói về Nhạc Nhạn Linh. Sau khi vào hang động, chàng thấy bên trong hết sức rộng rãi, vách động bóng loáng như gương, hiển nhiên đã do bàn tay con người tạo nên.
Nhạc Nhạn Linh rẽ qua bốn khúc quanh, theo ước tính đã vào sâu bốn mươi trượng, nhưng không hề trông thấy có ngã rẽ và mật thất, lòng hết sức lấy làm lạ.
Ngay khi ấy, bỗng nghe có tiếng chuyện trò từ trong vọng ra, một giọng rắn rỏi nói :
– Theo ánh nắng thì trời đã trưa, sao còn chưa thấy mang cơm đến, chả lẽ muốn cho chúng ta chết đói hay sao?
Một giọng lạnh tanh tiếp lời :
– Dù họ thật sự cho chúng ta chết đói thì sao nào?
Người trước cười gằn :
– Hừ, bọn họ dám ư?
– Sao không dám, Độc Thánh Công Tôn Đào ngươi tuy khi xưa là một nhân vật từng làm khiếp đảm võ lâm, nhưng hiện tại ở trong tay họ, ngay cả một đứa bé lên ba cũng chả sợ ngươi!
Người trước tức giận gầm vang :
– Lãnh Vân bảo chủ, ngươi muốn nếm mùi lợi hại của lão phu phải không?
Lãnh Vân bảo chủ cười khảy :
– Ngươi tưởng lão phu sợ ngươi hay sao?
Bỗng một tiếng nói khác xen lời :
– A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ, trong những năm qua hai vị đã đánh nhau một năm một lần, đã khó phân thắng bại thì tội gì lại phí sức nữa chứ?
Độc Thánh Công Tôn Đào như là người rất ngang ngược, nghe vậy liền nói :
– Đúng, đúng! Cổ Phật, trong bao năm qua lão phu chưa từng đánh nhau với đại sư. Nào đến đây, chúng ta hãy so tài một phen, để xem ai thắng ai bại!
Người được gọi là Cổ Phật trầm giọng :
– Lão phu tự biết không phải là địch thủ của thí chủ!
Độc Thánh Công Tôn Đào thách thức :
– Lão phu vẫn theo quy định trước, không dùng độc chiêu, chỉ so công lực!
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe có Cổ Phật trong ấy, liền tức huyết mạch căng phồng, phi thân về phía phát ra tiếng nói.
Lại rẽ qua ba khúc quanh nữa, trước mặt bừng sáng, thì ra là một gian thạch thất rộng chừng hai mươi trượng, bên phải có một đường hầm, chẳng rõ thông đến đâu, tiếng nói phát ra từ sau một bức vách đá màu trắng ở bên trái.
Nhạc Nhạn Linh liền bước nhanh về phía trái.
Thốt nhiên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên :
– Nhạc Nhạn Linh, các hạ rõ là muốn chết!
Nhạc Nhạn Linh đang một lòng chú tâm tìm nơi tàng thân của Cổ Phật, nghe tiếng bất giác giật thót người, quay phắt lại, song chưởng đưa lên trước ngực. Định thần nhìn, thì ra Thiên Phụng bang chủ với thiếu nữ áo tím đang sóng vai đứng trước mặt chàng chừng năm thước.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :
– Hai vị đến đây vì Nhạc mỗ phải không?
Thiên Phụng bang chủ gật đầu :
– Đúng vậy!
– Chả lẽ giữa chúng ta nhất định phải một mất một còn hay sao?
Thiên Phụng bang chủ giọng não nề :
– Chả lẽ giữa chúng ta ngoài chết chóc, không thể còn gì khác ư?
Trong khi nói ánh mắt ngập đầy hờn oán. Nhạc Nhạn Linh không ngốc không điên, đương nhiên hiểu rõ thâm ý của nàng song chàng giả vờ không hiểu, thờ ơ nói :
– Nếu hai vị không phải đến đây tìm Nhạc mỗ giao đấu thì tốt hơn hãy rời khỏi ngay, tương lai võ lâm vẫn gắn liền với hai vị, khinh suất mạo hiểm thế này thật không đáng!
Dứt lời liền quay người đi về phía vách đá phía trái.
Thiếu nữ áo tím buột miệng nói :
– Các hạ định phá vỡ vách đá đó ư?
– Không sai!
– Các hạ có biết trong ấy có những người nào không?
Nhạc Nhạn Linh dừng bước :
– Độc Thánh Công Tôn Đào, Lãnh Vân bảo chủ và Cổ Phật!
Hai tiếng Cổ Phật chàng nhấn giọng rất mạnh.
Thiên Phụng bang chủ tiếp lời :
– Các hạ từng nghe câu “Độc Thánh thiên hạ kinh, Lãnh Vân kiếm như thần” bao giờ chưa?
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy thoáng trĩu lòng, nghĩ thầm :
– “Có lẽ mình sẽ gặp phải khó khăn rất to lớn!”
Song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói :
– Tuy câu ấy khiến người kinh tâm khiếp đởm, nhưng Nhạc mỗ quyết phải vào đó mới được!
Thiên Phụng bang chủ nghe vậy vội tung mình đến cản trước mặt Nhạc Nhạn Linh, trầm giọng nói :
– Nhạc Nhạn Linh, các hạ luôn miệng bảo vì tương lai võ lâm Trung Nguyên, vậy các hạ có nghĩ đến hậu quả sau khi Độc Thánh ra tay không?
Nhạc Nhạn Linh ngớ người, chàng quả là chưa hề nghĩ đến hậu quả, bởi chàng vẫn không biết con người của Độc Thánh Công Tôn Đào như thế nào.
Nhạc Nhạn Linh đứng thừ ra ngần nghĩ. Lúc này bên kia vách đá đã im bặt, hiển nhiên những người kia đã nghe tiếng nói của họ.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn hai nàng vừa như nói với họ vừa như lẩm bẩm một mình :
– Nhưng có Cổ Phật trong ấy, tại hạ phải vào mới được!
Thiên Phụng bang chủ thấy Nhạc Nhạn Linh ý chí đã có phần lung lay, bèn vội tiếp lời :
– Các hạ vì thù oán riêng để khiến toàn võ lâm thọ hại, lương tâm của các hạ chấp nhận được không?
Những lời ấy tuy tác động mạnh đến trái tim lương thiện của Nhạc Nhạn Linh, song chàng đã thề quyết lấy mạng Cổ Phật, sao có thể bỏ đi thế này được?
Ranh giới giữa công và tư, giữa tình và thù xung đột dữ dội trong lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng hết sức hoang mang, khó xử….
Ngay khi ấy, bên kia vang lên tiếng Độc Thánh Công Tôn Đào nói :
– Người nào tên là Nhạc Nhạn Linh gì đó, nếu thả lão phu ra được, lão phu có thể chấp nhận ngươi ba điều kiện!
Nhạc Nhạn Linh liền hỏi :
– Tôn giá nói thật chứ?
– Đương nhiên là thật, Độc Thánh Công Tôn Đào này bình sanh chưa từng nói dối nửa lời!
Nhạc Nhạn Linh không hiểu con người của Độc Thánh Công Tôn Đào, bèn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ dọ hỏi.
Thiên Phụng bang chủ băn khoăn nói :
– Độc Thánh Công Tôn Đào tuy chưa bao giờ nói dối, nhưng lão rất thâm hiểm. Chỉ sợ rằng sau khi thả lão ra, lão sẽ giở trò không hay!
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe Độc Thánh Công Tôn Đào không bao giờ nói dối, lòng liền có quyết định, trầm giọng nói :
– Điều kiện thuộc loại nào?
– Bất kỳ việc gì nằm trong phạm vi khả năng của lão phu, ngoại trừ bảo lão phu chết!
Người này quả là lợi hại, luôn dự phònhg bị rơi vào cạm bẫy của kẻ khác.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu :
– Được, nhất ngôn vi định!
Đoạn liền vung chưởng phá vách.
Thiên Phụng bang chủ lo lắng và quan tâm nói :
– Các hạ hãy nên nghĩ đến sự an toàn của bản thân!
Nhạc Nhạn Linh thoáng nghe lòng ấm áp, nhưng chàng nghĩ đến nửa năm sống ngắn ngủi của mình, nỗi ấm áp ấy liền tan biến, chàng nhếch môi cười nói :
– Hiện lão đang cần đến Nhạc mỗ, hẳn không đến nỗi gây bất lợi cho Nhạc mỗ đâu!
Thiếu nữ áo tím tiếp lời :
– Nhưng sau khi giải thoát họ, họ không còn cần đến các hạ thì sao?
Nhạc Nhạn Linh cười :
– Ta sẽ thỏa thuận xong điều kiện trước khi giải thoát họ!
Độc Thánh Công Tôn Đào lại lên tiếng giục :
– Mau lên, chả lẽ ngươi không phá vỡ được vách đá sao?
Nhạc Nhạn Linh chau mày :
– Xin hai vị lui sang bên cho!
Đoạn liền vung chưởng với chiêu “Lực Bình Ngũ Nhạc” bổ vào vách đá.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang dội, cát đá bay mù mịt, vách đá đã thủng một lỗ cỡ ba thước.
Nhạc Nhạn Linh tung mình đến lỗ thủng, bỗng nghe hương phong ập đến. Chàng ngoảnh lại nhìn, hai vị cô nương đã chia nhau đứng hai bên.
Ngay khi ấy, Độc Thánh Công Tôn Đào cười vang :
– Ha ha… Lão phu đã được tự do rồi, lão phu đã tự do rồi ha ha…
Trong tiếng cười vang, tiếng xích sắt khua loảng xoảng.
Hai nàng cùng đưa mắt nhìn, lập tức tung mình lùi ra sau hệt như gặp phải rắn rết.
Nhạc Nhạn Linh sửng sốt, định thần nhìn, liền tức vỡ lẽ.
Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc dài chấm đất, hai mắt sâu hoắm, mặt đầy râu dài rất khó nhận dạng, hai sợi xích sắt to lớn xuyên qua xương vai và gắn trên vách đá, y phục trên mình đã rách tơi tả, cơ hồ không thể che thân.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên kia là một gian thạch thất khúc khuỷu, nếu không có một cánh cửa đá thì hệt như một đường hầm. Trong thạch thất nặc mùi ẩm mốc hết sức khó chịu, nhưng chàng không thấy hai người kia đâu, ngạc nhiên thoáng do dự, sau đó cất bước đi vào.
Lão nhân tự nãy giờ vẫn chằm chặp nhìn vào mặt Nhạc Nhạn Linh, khi Nhạc Nhạn Linh bước vào, lão liền cười nói :
– Trong bao năm qua, cuối cùng lão phu cũng đã chờ cơ hội thoát thân!
Giọng điệu hết sức vui mừng đắc ý, như thể Nhạc Nhạn Linh bắt buộc phải giải thoát cho lão vậy.
Nhạc Nhạn Linh tiến tới hai bước, lạnh lùng hỏi :
– Tôn giá là ai trong ba vị? Còn hai vị kia đâu?
Lão nhân cười âm trầm :
– Lão phu chính là Độc Thánh Công Tôn Đào, ngươi sợ không?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
– Đừng nói tôn giá còn bị xiềng xích, dù tôn giá tự do thì tại hạ cũng không sợ!
Độc Thánh Công Tôn Đào mắt tinh quang cười :
– Lão phu đã sắp tự do rồi!
Nhạc Nhạn Linh nói :
– Tôn giá nghĩ là tại hạ chắc chắn giải cứu cho tôn giá ư?
Độc Thánh Công Tôn Đào như biết trước Nhạc Nhạn Linh sẽ nói như vậy, thản nhiên cười nói :
– Lão phu đã biết trước ngươi sẽ nói câu ấy rồi!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng, buột miệng nói :
– Tôn giá không nên tự tin như vậy!
Độc Thánh Công Tôn Đào cười lạnh lùng :
– Tiểu tử, Độc Thánh Công Tôn Đào này nếu ngay ngươi mà cũng đấu không lại thì còn đứng chân trên giang hồ thế nào được nữa?
Đoạn buông tiếng cười vang :
– Ha ha… Bây giờ lão phu thành thật cho ngươi biết, ngay khi vách đá bị phá vỡ, các ngươi thảy đều trúng độc cả rồi!
Nhạc Nhạn Linh giật mình kinh hãi, song liền cười nói :
– Kế này của tôn giá khá lắm!
– Kế gì?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
– Kế không thành!
– Ha ha… Ngươi hãy thử vận khí xem, bình sanh lão phu không bao giờ làm điều gì mà không chắc chắn, huống hồ trong lúc gay go này!
Nhạc Nhạn Linh lòng hết sức hoài nghi bởi khi phá vách đá, chàng không hề ngửi thấy mùi gì khác lạ, bèn y lời thử vận công liền cảm thấy huyết khí đột biến, sát khí dần hiện lên mặt, cất bước tiến tới, giọng sắc lạnh nói :
– Độc Thánh, điều này hẳn tôn giá không nghĩ đến chứ gì?
Độc Thánh Công Tôn Đào vẫn điềm nhiên cười :
– Lão phu đã nói rồi, bình sanh không bao giờ lão phu làm việc gì không chắc chắn, điều này hẳn nhiên đã tiên liệu rồi!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác lạnh người :
– Sau khi tôn giá chết, tại hạ dĩ nhiên sẽ lục soát được trên mình tôn giá!
Độc Thánh Công Tôn Đào cười vang :
– Ha ha… Nếu ngươi muốn, không cần lục soát, lão phu lấy ra cho ngươi chọn!
Đoạn chỉ thấy lão bốc lung tung khắp người, trong chốc lát đã lấy ra gần hai mươi chiếc lọ đủ màu đủ cỡ và đủ loại, đặt xuống trước mặt nói :
– Trong mười lăm chiếc lọ này có mười ba chiếc chứa đựng kịch độc, chạm vào là chết ngay, một lọ là độc tố mãn phát, chỉ một lọ là thuốc giải, nếu ngươi đủ can đảm muốn thử thời vận thì lão phu cam nguyện xuôi tay chịu chết!
Nhạc Nhạn Linh thật chẳng ngờ có vậy. Bất giác thừ ra tại chỗ.
Độc Thánh Công Tôn Đào cười nói tiếp :
– Ngươi khỏi phải động não nữa, nếu trên cõi đời này mà có người nhận ra được thuốc độc của lão phu thì lão phu đâu xứng đáng với danh hiệu Độc Thánh?
Nhạc Nhạn Linh chợt nảy ý, vừa định lên tiếng thì Độc Thánh Công Tôn Đào đã tranh nói trước :
– Không sai, ngươi có thể dùng động vật để thử trước, nhưng trong vòng một giờ ba khắc e ngươi chẳng thể tìm được mười lăm con thú!
Người này quả là tinh khôn, mọi sự đã nghĩ trước kẻ khác.
Đến đây, Nhạc Nhạn Linh đã biết là vô phương, bèn cười khảy nói :
– Tôn giá quả là độc đáo!
Độc Thánh Công Tôn Đào cười đắc ý :
– Bây giờ ngươi phóng thích lão phu được rồi chứ?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng muốn gặp Cổ Phật, bèn lắc đầu hỏi :
– Còn hai người kia đâu?
Độc Thánh Công Tôn Đào ngạc nhiên :
– Ngươi cũng định thả họ ra ư?
Nhạc Nhạn Linh chưa kịp đáp, Lãnh Vân bảo chủ ở phía trong đã lên tiếng :
– Sao? Công Tôn Đào ngươi không phục ư?
Độc Thánh Công Tôn Đào quắc mắc :
– Không sai, lão phu quả là không phục, bởi vì tính mạng của lão phu đã được trao đổi bằng ba điều kiện!
Lãnh Vân bảo chủ cười khảy :
– Lăng Tiêu này đâu phải hạng người hưởng không của kẻ khác, ngươi chấp nhận ba điều kiện của y thì lão phu cũng có thể chấp nhận ba điều kiện, ngươi còn gì để nói nữa?
Độc Thánh Công Tôn Đào cười ha hả :
– Vậy là Công Tôn mỗ đã hẹp lượng rồi!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
– Thả tôn giá ra trước cũng chẳng hề gì, nhưng chúng ta phải thỏa thuận điều kiện đã!
Độc Thánh Công Tôn Đào giọng trịnh trọng :
– Ngươi nói đi!
Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ chốc lát mới nói :
– Thứ nhất, từ nay không được giết người trong giới võ lâm Trung Nguyên!
Độc Thánh Công Tôn Đào trố mắt :
– Không giết nam hay nữ?
– Nam nữ cũng không được giết!
Độc Thánh Công Tôn Đào lắc đầu :
– Đó là hai điều kiện!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày :
– Tôn giá định giở quẻ ư?
Độc Thánh Công Tôn Đào thản nhiên :
– Con người có nam có nữ, mà nam nữ hoàn toàn khác biệt nhau, vậy đương nhiên là hai điều kiện rồi!
Nhạc Nhạn Linh mắt lướt qua sát cơ như định động thủ.
Độc Thánh Công Tôn Đào thấy vậy thoáng trĩu lòng, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên cười nói :
– Nếu giết lão phu là các người chỉ có chết mà thôi!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
– Tôn giá tưởng là tại hạ sợ chết ư?
Độc Thánh Công Tôn Đào ung dung cười :
– Lão phu biết ngươi không sợ chết, và hai nàng kia cũng không sợ chết, nhưng họ mà chết thì chốn giang hồ ắt sẽ đại loạn!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, biết là cuộc đối thoại giữa mình với hai nàng khi nãy đã bị lão ta nghe lỏm hết, sát cơ liền dần tan biến, lòng thở dài, gật đầu nói :
– Thôi được, kể như hai điều kiện!
Độc Thánh Công Tôn Đào đắc ý cười :
– Ngươi mau mắn lắm!
– Thuốc giải thì sao?
– Ngươi chưa thả lão phu ra kia mà!
– Tại hạ phải xem thuốc giải có đủ hay không trước đã!
– Phần của một người, cho dù đáy lọ cũng đủ!
Nhạc Nhạn Linh trầm giọng :
– Còn ba người thì sao?
– Đó là đã vượt qua ba điều kiện!
Nhạc Nhạn Linh mắt liền ngập sát cơ, giọng sắc lạnh :
– Công Tôn lão nhi, đó là lão muốn chết!
Dứt lời, song chưởng đã đưa lên trước ngực toan động thủ.