Huyết Chỉ Đoạt Hồn

Chương 42: Mãnh hổ địch quân hồ


Đọc truyện Huyết Chỉ Đoạt Hồn – Chương 42: Mãnh hổ địch quân hồ

Côn Luân Tam Thánh đã xuất hiện, Lục Siêu Quang đâu
dám để một mình Bội Ngọc chống chọi. Chàng phóng vút lên đón nhận chưởng phong của ba cao thủ.

Tiếng thét của ba người rờn rợn:

– Hắc Diêm Vương, ngươi khó thoát.

Song thủ cùng dựng lên, sáu đạo kình khí như sáu con mãng xà quằn quại đổ dồn vào chàng trai, những tiếng nổ đùng đùng nhức óc.

Lục Siêu Quang đã lường trước được sức mạnh của Côn Luân Xà Chưởng nên
chàng sử dụng Hồng Huyết Xung Thiên, phóng mình lên cao như chiếc bóng.
Chàng cười trên sóng chưởng của đối phương, rồi vận mười thành công lực, xuất chiêu trút kình khí xuống Côn Luân Tam Thánh như núi đổ.

Những luồng áp khí đang giao nhau vần vũ, thì Lục Siêu Quang lại thét to:

– Các ngươi hãy xem ngón võ công của Hắc Diêm Vương.

“Xẹt Xẹt … Bình …”.

Tia chớp giật lóe lên từng chập, những tiếng kêu khủng khiếp vang rền tràng đấu.

– Trời, Huyết Chỉ Điểm Tinh.

Kình khí vừa tan, giữa đấu tràng đã bày ra thi thể của ba cái xác chết thâm tím.

Trên trán Côn Luân Tam Thánh đều có một lỗ sâu hoắm, máu và óc hòa lẫn bắn tung rùng rợn.

Thanh Hư đạo nhân giận dữ rú lên:

– Hắc Diêm Vương hành thủ tàn độc. Ngũ Đại Phái hãy liên kết trừ tà, vị đạo.

Lục Siêu Quang cười gằn:


– Ta chẳng hề có ý sát sinh, chỉ tại các ngươi bức bách ta thôi.

Chưởng môn phái Hoa Sơn, Hàn Cộng Lực nhờ có Ẩn Diện Khách cứu mạng mới thoát tay Hắc Diêm Vương, bây giờ lại quát to:

– Ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh của ngươi đã gieo đau thương khắp các môn phái, còn bẻm mép nữa sao?

Chàng trai trợn mắt:

– Các ngươi khờ khạo quá, kẻ giả danh ta đã lén lút sát hại đệ tử Ngũ Đại Phái bằng ám khí, hãy mở mắt xem Huyết Chỉ Điểm Tinh của ta còn ghi dấu trên đình trung Côn Luân Tam Thánh đó.

Thanh Hư đạo nhân là đạo sĩ phái Hoa Sơn, vội quay sang Hàn Cộng Lực:

– Chưởng môn hãy yên lòng, phen này Ngũ Đại Phái sẽ trừ diệt được tên tiểu tử tanh máu này.

Lão phóng vút ra giữa đấu tràng, khoát tay:

– Cao thủ Ngũ Đại Phái, nhất tề xuất chưởng.

Tràng đấu liền chuyển động …

Thanh Hư đạo nhân lại hét vang một tiếng, rồi cùng ba mươi cao thủ các đại phái bay mình vào tràng đấu.

Ầm ầm … đầy trời kình phong chuyển động, cây ngã đá bay.

Kiếm quang loang loáng, chiêu thức mịt mờ … tất cả đều xoắn lấy Lục Siêu Quang như tấm lưới tử thần.

Cao thủ các đại phái đều thi triển hết kỹ năng tuyệt học của môn phái mình, quyết giết kẻ tử thù.

Vụt … vụt … vèo …

Những thi thể văng ra khỏi tràng đấu, thân hình nát bét, máu óc tứ tung.
Tiếng rú thét hãi hùng, xác người đổ gục. Lớp này ngã xuống lớp khác
xông lên, trùng trùng điệp điệp, nhân ảnh loạn cuồng. Ngũ Đại Phái muốn
áp dụng vòng xa luân chiến quần cho Hắc Diêm Vương cạn lực sẽ tiêu diệt.

Lục Siêu Quang vẫn vững vàng đối phó, nhưng bỗng bên kia tràng đấu có tiếng rú ngân dài của Bội Ngọc.

Biết Bội Ngọc lâm nguy, Lục Siêu Quang cuồng nộ tung chiêu Cuồng Phong Tảo
Diệp xoay tròn, hất văng mười cao thủ ra khỏi đấu tràng. Thừa dịp đó,
chàng búng mình đến đỡ Bội Ngọc, nàng đã bị trúng thương, máu tuôn đỏ bộ võ phục màu trắng.

Lục Siêu Quang ôm gọn nàng trong tay.

Thanh Hư đạo nhân cảm thấy cơ hội bằng vàng, liền xông vào, vung kiếm chém đôi nam nữ bằng một chiêu thần tốc.

Lục Siêu Quang lập tức buông nhẹ Bội Ngọc xuống, đồng thời lưỡng thủ loáng lên song chiêu kỳ ảo.

“Bùng Bùng …” Thanh Hư đạo nhân bị hất tung, thanh trường kiếm bay đi xa
lắc. Lão ta ôm ngực loạng choạng, máu tươi vọt ra khóe miệng thật kinh
khiếp. Các cao thủ đã nhận ra Lục Siêu Quang sử dụng tuyệt chiêu Song
Long Quá Hải, dùng cương thủ như búa đập vào đối phương tợ sét đánh. Nếu không nhờ mấy mươi năm công phu rèn luyện thì lão Thanh Hư đã nát bấy
thân hình. Đã đánh văng Thanh Hư đạo nhân mà Lục Siêu Quang còn dư kình
lực đẩy bật ba cao thủ khác lăn lông lốc nơi đấu tràng như những con
trâu dưới vũng bùn.

“Rầm …”.

Một tia lửa thình lình

nháng lên, Lục Siêu Quang vội nhoài mình che đỡ cho Bội Ngọc, nhưng
không kịp. Cô gái bị trúng một chiêu thần tốc từ bên ngoài đẩy vào nhanh tựa chớp.

Nàng rú lên thê thảm, miệng hộc máu tươi. Còn Lục Siêu Quang lảo đảo, phải vận công mới đứng vững.

Chàng trố mắt căm hờn nhận ra kẻ vừa xuất chiêu tối độc ấy là Thiết Thủ Vương Cường của phái Bạch hạc.

Lục Siêu Quang gầm vang:

– Nhà ngươi phải chết.

Vừa dứt tiếng …”chết” … thân hình chàng trai đã vụt lên tựa chiếc pháo
thăng thiên, đồng thời chụp xuống đầu đối thủ một ngọn Độc Long Quái
Trảo tập trung mười thành công lực.

Ngón độc trảo được xuất thủ
quá nhanh nên Vương Cường không còn né kịp. Một tiếng rú vang lên, thiên linh cái của gã cao thủ phái Bạch hạc vỡ tung, máu và óc văng đầy vạt
cỏ.

Hắn đã nhận cái chết vô cùng thê thảm bởi đánh lén Bội Ngọc một chiêu tàn khốc.

Hàng ngàn cái miệng quanh tràng đấu nhất loạt kêu lên một tiếng kinh dị bởi
ngón trảo khủng khiếp của Hắc Diêm Vương bóp vỡ hộp sọ Vương Cường trong nháy mắt.

Bãi Sinh Tử khu đất hoang vắng kề vực Ma Phong hôm nay không ngờ lại là một trường đại huyết chiến. Bầy kên kên, diều, quạ
ngửi thấy mùi máu tanh là bu đến. Nhưng trên bãi hoang đông nghẹt cao
thủ, kình khí ầm ầm khiến lũ ác điểu kinh khiếp, chỉ bay vần vũ trên
cao, kêu lên những tiếng quang quác rợn người.

Giữa hàng ngàn đối thủ, Lục Siêu Quang đỡ lấy thân thể Bội Ngọc trọng thương, bê bết máu.

Người vợ chưa cưới của chàng, chỉ vì muốn chia sẻ hiểm nguy với chàng vừa suýt mạng vong.

Vèo …

Một thân hình vút tới.

Liễu Phàm đại sư nãy giờ đã chứng kiến cảnh thịt rơi máu đổ, nên phải lao vào giữa đấu tràng.

Đứng cách Lục Siêu Quang chừng một trượng, nhà sư lên tiếng:


– Này thí chủ …

Lục Siêu Quang quắc mắt nhìn nhà sư bằng tia hung quang rực lửa:

– Lão hòa thượng đừng nhiều lời. Nếu hiền muội của ta mà lâm nguy tánh
mạng, ta sẽ giết hết bọn người ở đây, không chừa một mống.

Tiếng nói sang sảng của chàng làm bọn cao thủ Ngũ Đại Phái đứng vòng ngoài đều rỡn tóc gáy, lạnh sống lưng.

Liễu Phàm đại sư lùi một bước bởi lời nói tanh máu của Lục Siêu Quang chất chứa hận thù.

Ông cất tiếng ôn tồn:

– Thí chủ nên thận trọng lời nói.

Chàng trai gằn giọng:

– Nhà sư kịp lui ra. Ta nhắc lại rằng ta sẽ giết tất cả bọn người bức bách ta hôm nay, nếu chẳng may hiền muội của ta vong mạng.

Hòa thượng như bị xối một gáo nước lạnh lên đầu. Ông chắp tay ngửa cổ nhìn lên khoảng không, miệng lẩm bẩm:

– Ngã phật từ bi, vì hoàn cảnh đệ tử xin phá giới.

Dứt lời, Liễu Phàm đại sư quay sang Lục Siêu Quang:

– Thí chủ vui lòng theo bần tăng về Tung Sơn, hay buộc bần tăng phải động thủ đây?

Tay vẫn không rời Bội Ngọc, chàng gằn từng tiếng:

– Xin cứ xuất thủ …

Liễu Phàm đại sư dựng cặp chân mày bạc, ông vung tay xuất liền song chiêu. Kình khí xô tới như thác đổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.