Đọc truyện Huyết Ảnh Nhân – Chương 7: Những bí ẩn chứa trong bảo vật – Nhiều mơ hồ theo từng bước chân
Trời đã mờ sáng, Triệu Thái mệt mỏi đặt Lý Nghi nằm nhẹ lên một bãi cỏ xanh mượt vẫn còn ướt đẫm đọng lại nhiều giọt sương :
– Có thể yên tâm được rồi. Và dù gì ngươi cũng để ta nghỉ một lúc.
Và vì không có tiếng Lý Nghi đáp. Triệu Thái dù mệt vẫn cố giương to hai mắt chực díp lại để nhìn Lý Nghi :
– Úy?! Vậy là ngươi ngủ hay đã bị hôn mê vậy? Lý Nghi! Lý Nghi! Ngươi có nghe ta gọi chăng?
Lý Nghi không ừ hử, vì thế Triệu Thái hiểu đã có chuyện bất ổn. Và do lo lắng lẫn bối rối, Triệu Thái hết vạch mí mắt của Lý Nghi ra xem thì lại lấy tay chạm vào uyển mạch để dò xét mạch tượng gã.
Cuối cùng vì không hiểu đâu là nguyên nhân dẫn đến hiện trạng này, Triệu Thái vừa làu bàu vừa nhẹ nhàng thọc tay vào bọc áo của Lý Nghi :
– Xin đừng phiền trách ta. Vì ngươi không có dấu hiệu trúng độc, ắt chỉ do kiệt lực mà thôi, và ta lại không có sẵn linh đan, nên hy vọng ngươi có.
Nào ngờ cùng với một vài lọ đan dược Triệu Thái còn tình cờ lấy ra theo một vật khác. Chính vì thế, Lý Nghi đang nằm yên bất động chợt lên tiếng :
– Ngươi giúp ta lấy đan dược thì được. Sao lại nhân cơ hội thu hồi luôn vật đó, nào phải là hành vi người quân tử?
Triệu Thái giật mình :
– Ngươi chỉ giả vờ hôn mê? Tại sao vậy? Định thử xem ta muốn đối xử với ngươi như thế nào ư?
Lý Nghi cười cười, tự ngồi dậy, dù không nhanh gì cho lắm :
– Cũng may cho ngươi là vẫn chưa có thái độ cử chỉ gì khả nghi, ngoại trừ việc này, dù cố ý hay vô tình cũng là toan lấy lại một vật nhưng chưa hỏi ý ta.
Triệu Thái giận lắm :
– Ngươi khá lắm, lại còn cười được nữa ư khi thấy ta thật sự lo cho ngươi? Đã vậy, vật này tuy ta vô tình lấy ra nhưng dù gì cũng chẳng phải là vật của ngươi, ta cứ thu hồi đấy. Ngươi dám phản kháng chăng?
Lý Nghi vẫn thản nhiên, cứ để Triệu Thái giữ vật đó, chỉ lo nhặt lại một lọ đan dược :
– Ta vốn dĩ chỉ kiệt lực. Ngươi đoán đúng, chỉ cần được phục đan là ta tự ổn. Còn vật đó ư? Thì của ngươi mà. Cứ giữ lấy. Vì suy cho cùng mấy ngày qua ta vẫn nghĩ chỉ giữ hộ ngươi thế thôi. Và cho dù ngươi không tự lấy, ta cũng hoàn trả cho ngươi. Tuy nhiên ta lại mong được biết đó là vật gì. Ngươi giải thích được chăng?
Triệu Thái thoáng thở ra khi nhận thấy Lý Nghi đích thực chỉ lo tự phục đan chứ không hề có ý đoạt vật. Vì thế Triệu Thái bảo :
– Thì ngươi cũng thấy đấy. Vật nhìn vừa tinh xảo vừa được làm bằng hồng ngọc nên tự thân nó dĩ nhiên đã là bảo vật. Còn nguyên ủy xuất xứ của vật này thì thảm lắm. Nếu muốn, để ta kể cho ngươi nghe.
Và thế là vừa nghỉ ngơi cho đỡ mệt, Triệu Thái vừa thuật cho Lý Nghi nghe trận thảm sát đã xảy ra không chỉ liên quan đến một nhóm tiểu nhân bất tín cùng một lũ cường sơn đại đạo, mà còn can hệ đến bọn Tề Nhuận – Quách Phú Dĩ, đã cố ý gây thảm sát cho toàn gia bốn người đều là nữ nhân và thơ nhi, chỉ vì một bảo vật là thứ Triệu Thái đang cầm.
Nghe xong, Lý Nghi tỏ ra phẫn nộ :
– Ta không ngờ ngươi kém quá. Sự thật đã rành rành như thế lại chẳng nghi ngờ gì, đã vậy cứ tin theo lời hoàn toàn bịa đặt của bọn họ Quách.
Triệu Thái ngơ ngẩn :
– Ta ngỡ ngươi căm giận hành vi độc ác của tất cả bọn chúng, nào ngờ là giận ta? Tại sao?
Lý Nghi hậm hực :
– Ngươi thật sự có tư chất thông tuệ hay chỉ thi thoảng bật lóe lên một ít thông minh? Ngươi bảo đã không phát hiện bất kỳ thi thể nào của bọn độc ác từng bị tiểu cô nương trước khi chết lấy tay cào xước? Vậy sao không nghĩ ngay hung thủ có thể là bọn Tề Nhuận – Trình Hạo? Vả lại, các đầu móng tay của tiểu cô nương có dấu hiệu bị lật ngược nào chỉ do cào xước vào hung thủ? Vạn nhất vì muốn giữ lại bảo vật có lẽ đang bị hung thủ dùng lực giật trên tay nên các móng tay của tiểu cô nương bị bẻ lật thì sao? Ngươi không nghĩ đến tình huống đó thật ư? Vậy là quá kém nếu cứ nghĩ tiểu cô nương chỉ có thể dùng tay cào vào người hung thủ.
Triệu Thái cau mày :
– Vậy còn phần y phục thân trước của tiểu cô nương có dấu hiệu bị xé toạc thì sao? Ta cứ nghĩ, vì hung thủ toan làm nhục nên tiểu cô nương không thể không chống trả, lấy tay cào mặt hung thủ.
Lý Nghi bĩu môi :
– Ta lại nghĩ hung thủ phát hiện tiểu cô nương cố tình giấu bảo vật vào người. Vì thế, khi bị hung thủ chộp vào, y phục bị xé toạc là điều đương nhiên. Việc gì phải nghĩ xa xôi, cho hung thủ ở tình cảnh hỗn loạn đó vẫn cứ ung dung toan thực hiện hành vi cầm thú?
Triệu Thái thán phục :
– Ngươi giải thích rất thuận tai. Vậy là ta đã có cách tự minh bạch.
Lý Nghi cau mày :
– Từ hung thủ đến nạn nhân, ai ai cũng đã chết, ngoại trừ Quách Phú Dĩ. Ngươi định minh bạch bằng cách gì?
Triệu Thái cười cười :
– Ngươi tự phụ thông tuệ, nên tự đoán hơn là dò hỏi ta. Và nếu chẳng đoán ra, thiết nghĩ, ngươi cứ yên tâm nhắm mắt tọa công. Chờ khi viên mãn, ắt ta thế nào cũng cho ngươi biết sự thật được minh bạch như thế nào.
Lý Nghi cười khẩy :
– Được, để xem ngươi minh bạch bằng cách nào.
Nào ngờ khi Lý Nghi tọa công thì Triệu Thái cũng lim dim mắt ngồi yên, tuyệt đối chẳng có thái độ nào cho thấy sẽ thực hiện việc minh bạch hư thực như lời vừa nói.
… Nhưng đến lúc Lý Nghi đã hành công viên mãn, mở mắt ra, thì thấy Triệu Thái đang nhìn và tủm tỉm cười.
Lý Nghi cau mặt :
– Ngươi đã minh bạch?
Triệu Thái gật đầu :
– Ngươi đoán rất đúng. Vì trên bảo vật quả thật có lưu lại một vài vết chứng tỏ đã bị người cào mạnh.
Lý Nghi giật mình :
– Ngươi đừng bịa. Là hồng ngọc thì không thể bị ai cào thành vệt. Trừ phi có lợi khí thật sắc bén hoặc tiểu cô nương đó dù yếu đuối nhưng trong nội thể lại tiềm tàng nguồn chân nguyên thâm hậu.
Triệu Thái lại gật đầu :
– Nhưng quả thật đã có dấu vết bị cào. Và ta không hề nghĩ tiểu cô nương đó hoặc là nội gia cao thủ thượng thừa hoặc có sẵn trong tay một lợi khí sắc bén. Theo ngươi thì tại sao?
Lý Nghi ngơ ngác :
– Ta chỉ nghĩ, hay là vật đó không phải hồng ngọc đích thực?
Triệu Thái khẽ kêu :
– Rất khá, rất thông tuệ. Vì kỳ thực, sau khi ta cũng có ý nghĩ này, ta đã thử, nhờ đó phát hiện phủ bên ngoài hồng ngọc còn có một lớp nữa, đương nhiên mềm hơn.
Lý Nghi động tâm :
– Có lớp phủ bên ngoài tức là chủ nhân có ẩn ý. Ngươi đã xem chưa? Nếu chưa, hãy để ta xem hộ cho.
Triệu Thái lắc đầu :
– Ngươi lại đoán đúng. Nhưng vì ta đã xem nên mỹ ý của ngươi kể như chẳng cần.
Nhưng Lý Nghi vẫn hỏi :
– Nghĩa là ẩn ý của chủ nhân từng tạo ra bảo vật, ngươi đã khám phá? Ẩn ý gì?
Triệu Thái cười cười :
– Ngươi đoán xem ta sẽ nói chăng?
Lý Nghi nhăn mặt :
– Rõ rồi. Nhưng ngươi không nói cũng chẳng sao, vì đấy là quyền của ngươi. Tuy nhiên ta vẫn nghi lắm.
Triệu Thái hất hàm :
– Ngươi nghi gì?
– Thì ngươi chỉ bịa để lừa ta và kỳ thực không hề có lớp phủ ngoài nào cả.
Triệu Thái gật gật đầu :
– Cũng có thể lắm. Vậy thì thêm một nguyên do nữa để ngươi đừng hoặc bảo ta đưa cho ngươi xem hoặc tìm cách lẻn xem, bằng bất kỳ thủ đoạn nào.
Lý Nghi cũng gật gật đầu :
– Càng chứng tỏ ta nghi đúng. Huống hồ ta cũng đã có lần tò mò, dò xét thật kỹ vật đó và nào phát hiện bất kỳ dấu cào xước gì ngoài những nét chạm trổ đã có sẵn trên vật đó. Ngươi cố ý thử ta, để xem ta có vì động tâm nên bộc lộ cử chỉ hoặc thái độ nào đấy khiến ngươi nghi ngờ chứ gì?
Triệu Thái phì cười :
– Cũng may cho ngươi là chưa có bất kỳ thái độ nào khả nghi.
Lý Nghi cười theo :
– A… Hóa ra ngươi trả đũa ta, sau lần chính ta đã thử ngươi? Ngươi là người như thế đấy, ăn miếng trả miếng và không chịu bỏ qua bao giờ?
Triệu Thái thừa nhận :
– Ai đối xử tốt với ta dù chỉ một lần, ta cảm kích suốt đời. Ngược lại, dù là ai, chỉ có một lần gây bất lợi cho ta thì Triệu Thái này không những chẳng bỏ qua mà còn thề sẽ đòi lại sự công bằng với bất kỳ giá nào.
Lý Nghi chấn động, cũng phụ họa theo :
– Thật đúng với chủ trương quan niệm của ta. Và đối với ta, lòng nhân ái vị tha, nhất là đối với kẻ thù từng gây cho ta nhiều oán hận phẫn uất, chỉ là thứ xa xỉ, đừng một ai tuyệt đối trông chờ sẽ có ở Lý Nghi ta.
Triệu Thái chợt nghiêm mặt :
– Nghĩa là ngươi tự cách ly khỏi Không Không môn mãi mãi?
Lý Nghi đáp :
– Thì ra ngươi sợ phải đối đầu với ta vì đã quyết định sẽ mãi đối phó Không Không môn? Yên tâm đi, như ta vừa nói, lão Môn chủ đã đối xử với ta như thế, ta hận đến nỗi chỉ mong giết được lão, thì sẽ không bao giờ có chuyện vì lão mà ta đối đầu với ngươi.
Triệu Thái gật đầu :
– Ta vẫn chờ nghe những lời này từ chính ngươi. Và vì đã nghe, tốt lắm, ta xin thú thật bản thân đã phần nào cảm kích ngươi. Nhưng để biến lòng cảm kích thành thái độ tri ân, ta có hai nghi vấn rất mong ngươi thành ý đáp lời.
Lý Nghi chợt hiểu :
– Miễn là đừng liên quan gì đến những tự sự của riêng ta. Có phải ngươi muốn biết ta đã đoán thế nào để có thái độ từng đưa ngươi quay trở lại ngôi miếu hoang?
Triệu Thái thán phục :
– Ngươi vẫn đoán đúng, thật là quá thông tuệ. Vậy nói đi.
Lý Nghi nói :
– Hoàn toàn không quá khó. Cũng có thể chỉ do ngươi nhất thời sơ tâm nên không nhận ra. Được, ta nói. Thoạt tiên có phải ngươi bảo sư phụ ngươi chỉ di ngôn, trăng trối cùng ngươi mỗi hai chữ “báo thù”?
Triệu Thái cau mặt :
– Tiếp đi.
Lý Nghi tiếp :
– Sư phụ ngươi ngoài mất mạng còn bị mất vật, lẽ ra không thể nói chỉ mỗi hai chữ đó. Nhưng vì chỉ vỏn vẹn là thế nên ta đoán hoặc sư phụ ngươi chưa để mất vật hoặc có mất chăng thì chỉ một phần, cũng có khi còn là phần không thật sự quan trọng. Vì vậy, ta nghĩ, nên để ngươi quay lại tìm thử, cho dù vẫn biết dường như sư phụ ngươi thật tâm không muốn vật đó đến tay ngươi. Đúng không?
Triệu Thái chấn động :
– Ngươi đừng chờ thêm bất kỳ lời thán phục nào từ ta nữa. Vì ta đã quá sức thán phục rồi. Và đúng vậy, ta đã tìm thấy một vật, tuy chưa thật rõ lắm mức độ quan trọng của vật đó nhưng ta có cảm giác nếu chẳng có thêm vật của ta thì vật đã do lão Môn chủ Không Không môn chiếm đoạt có thể sẽ trở nên vô dụng.
Lý Nghi chợt hỏi :
– Vậy ta có thể biết vật đã mất và vật ngươi đang sở hữu là những vật như thế nào chăng?
Triệu Thái gượng cười :
– Ta vẫn còn cân nhắc, chưa thể quyết định có nên thổ lộ tất cả với ngươi hay không. Vậy nếu muốn giúp ta sớm có quyết định, ta hy vọng ngươi vẫn đủ nhẫn nại giải thích tiếp nghi vấn thứ hai của ta. Sau đó, hễ ngươi càng tỏ ra có thành ý, ta hứa sẽ càng thêm tin tưởng ở ngươi nhiều hơn.
Lý Nghi cũng gượng cười :
– Thú thật, ta nào dám mong được ngươi tin tưởng. Nhưng chỉ vì quá tò mò, được rồi, hãy cho ta biết nghi vấn của ngươi, nếu không quá khó, ta sẽ giải thích.
Triệu Thái hắng giọng, vẻ rất quan trọng :
– Tại sao tuy không ai nói ra nhưng theo ngươi, ai ai cũng thừa biết sư phụ ta từng sở hữu một vật có thể tạo thèm khát cho nhiều người?
Lý Nghi ngớ người :
– Đấy chính là nghi vấn của ngươi? Hóa ra khi nói ai cũng biết thì ta đã sai, vì bản thân ngươi chẳng biết gì cả?
Triệu Thái tỏ ra nôn nóng :
– Thì không biết ta mới hỏi. Có chi ngươi kinh ngạc?
Lý Nghi biết lỗi :
– Đừng để tâm giận vì kỳ thực ta có đủ nguyên do để tỏ ra kinh ngạc. Nhưng chuyện đó cứ để sau. Còn bây giờ, nói đi, ngươi biết hay không biến cố khiến Thạch Quy giáo bảy năm trước gặp điều chẳng lành, Giáo chủ thì tử vong, phần giáo chúng thì toàn bộ bị ly tán, cho đến nay vẫn chưa rõ số phận họ ra sao?
Triệu Thái nhờ chuẩn bị sẵn nên bình thản gật đầu :
– Ta biết tất cả, có khi còn nhiều hơn ngươi. Nhưng liên quan thế nào đến điều ta cần nhờ ngươi giải thích?
Lý Nghi lại ngớ người, sau đó thì phì cười đắc ý :
– Thế mà bảo ngươi biết nhiều về sự biến năm đó hơn ta. Vì nếu đúng như vậy, ắt ngươi phải rõ nguyên nhân tại sao chuyện sư phụ ngươi đắc thủ một vật cho dù ngoài mặt chẳng ai hở môi hay đem điều đó ra cùng nhau xầm xì bàn tán thế nhưng tận thâm tâm ai ai cũng rõ.
Triệu Thái giật mình :
– Ý muốn nói… Lẽ nào vật sư phụ ta đắc thủ có liên quan không nhiều thì ít đến thứ công phu tà môn và bá đạo đã do Giáo chủ Thạch Quy giáo lỡ luyện?
Lý Nghi trầm ngâm :
– Cũng có thể có liên quan nếu xét về xuất xứ của vật đã do sư phụ ngươi thủ đắc. Là thế này, để ta nói cho ngươi nghe theo trình tự của sự việc. Thoạt tiên, ắt ngươi đã rõ Giáo chủ Thạch Quy giáo vì tình cờ phát hiện và âm thầm luyện theo công phu Huyết Ảnh Nhân nên bị quần hùng các võ phái hiệp lực đối phó?
Triệu Thái cũng trầm tư nghĩ ngợi :
– Đương nhiên ta biết. Sao nữa?
Lý Nghi bảo :
– Vậy ngươi có biết nguyên nhân nào khiến hành vi âm thầm luyện công của Giáo chủ Thạch Quy giáo bị bại lộ?
Triệu Thái nhớ ngay đến lời tiết lộ của sư phụ, Quán chủ đạo quán Huyền Vũ :
– Nghe nói vì tình cờ, một đại sư phái Thiếu Lâm sau khi phát hiện đã lập tức cáo giác đến quần hùng.
Lý Nghi gật đầu :
– Đấy cũng là điều ta được nghe. Và đến khi quần hùng bất ngờ đổ ấp tới, tạo áp lực, khiến Giáo chủ Thạch Quy giáo vì muốn bảo toàn cho sinh mạng của hàng trăm giáo chúng nên ưng thuận chỉ một mình diện đối diện với tất cả anh hùng hảo hán khắp võ lâm khi đó. Điều này có phải ngươi cũng biết.
Triệu Thái bắt đầu nôn nóng :
– Đừng để ta chờ lâu nữa. Hãy mau nói tiếp đi thôi.
Lý Nghi gượng cười :
– Vậy là đoạn sau ngươi không hề biết? Thảm lắm, nhất là quần hùng khi chỉ vì muốn nhanh chóng kết liễu câu chuyện, đã không ngần ngại dùng một thủ đoạn mà có lẽ ngươi chẳng bao giờ ngờ đến.
Triệu Thái động tâm, do đó hết cả nôn nóng, vô tình buột miệng hỏi, đưa đà cho Lý Nghi dễ bề thuật chuyện. Và đây là lời Triệu Thái hỏi :
– Thủ đoạn như thế nào? Bỉ ổi và vô sỉ lắm hay sao?
Lý Nghi gật đầu :
– Rất thô bỉ, chẳng xứng chút nào với bốn chữ danh môn chính phái mà có nhiều nhân vật lúc đó thường tự xưng.
– Nói đi.
– Là họ dùng sinh mạng một nữ nhân để uy hiếp và buộc Giáo chủ Thạch Quy giáo phải chấp nhận tự xử theo ý họ.
– Có chuyện đó ư? Nữ nhân là ai? Giáo chủ phu nhân chăng?
– Giáo chủ Thạch Quy giáo chưa từng có thê tử, khiến ai cũng ngỡ lão là hạng chẳng còn người thân thích ngoài các giáo đồ.
– Nghĩa là vẫn có? Ai vậy?
– Là gia muội, cùng cốt nhục với lão.
– Thật ư? Sao ta chưa hề nghe bao giờ?
– Ta cũng vậy. Thế mà vẫn có kẻ biết và đã đắc ý, xem đây là điểm yếu duy nhất và đích thực của Giáo chủ Thạch Quy giáo để họ tận dụng.
– Vậy là họ đã dùng tiểu muội Giáo chủ để uy hiếp sinh mạng của chính Giáo chủ? Nhưng sao sư phụ ta khi đó cũng hiện diện và dường như không hay biết chuyện này? Hoặc giả đã xảy ra sau khi sư phụ ta dù hiệp lực cùng Chưởng môn Không Động phái vẫn bị Giáo chủ Thạch Quy giáo đả bại, bị nội thương nên sớm ly khai hiện trường nên không biết?
– Sư phụ ngươi biết. Và ta hiểu nguyên nhân nào khiến sư phụ ngươi cố tình không hở môi.
– Tại sao?
– Vì tiểu muội của Giáo chủ lúc đã bị uy hiếp chợt nhận ra sư phụ ngươi là nhân vật từng cùng Giáo chủ Thạch Quy giáo đồng một lúc phát hiện chỗ ẩn giấu tuyệt kỹ tà môn Huyết Ảnh Nhân.
– Thật sao?
– Sư phụ ngươi khi đó dĩ nhiên không thừa nhận. Nhưng qua sắc mặt ả, thế là quần hùng ai ai cũng rõ chuyện đó là có thật. Và nếu Giáo chủ Thạch Quy giáo nhờ đó đắc thủ tuyệt kỹ Huyết Ảnh Nhân thì cớ gì sư phụ ngươi đã không thủ đắc một tuyệt kỹ nào đó tương tự?
– Tại sao toàn thể mọi người đều có ý nghĩ này? Phải chăng ở chỗ ẩn giấu không chỉ tồn tại một tuyệt kỹ tà môn Huyết Ảnh Nhân?
– Đúng vậy, Vạn Niên cốc là một nơi như thế, cho dù vẫn là chỗ bí ẩn chưa nhân vật nào tìm thấy, dĩ nhiên ngoại trừ sư phụ ngươi và Giáo chủ Thạch Quy giáo.
– Vạn Niên cốc?! Thảo nào Quách Phú Dĩ và những hung thủ ẩn danh giấu diện từng thiêu hủy Huyền Vũ đạo quán có đề cập đến danh xưng này.
– Ngươi chưa biết gì về Vạn Niên cốc thật ư?
– Thôi, về Vạn Niên cốc cứ để sau. Ngươi cứ nói tiếp về diễn biến đã xảy ra cho Thạch Quy giáo.
– Không còn nhiều. Vì để bảo toàn sinh mạng gia muội, Giáo chủ Thạch Quy giáo đã tự xử, giúp quần hùng kể như chẳng đổ giọt máu nào cũng loại được đại họa Huyết Ảnh Nhân.
– Còn gia muội của Giáo chủ?
– Theo thỏa thuận đã lập trọng thệ với Giáo chủ Thạch Quy giáo, quần hùng lập tức phóng thích nữ nhân đó như đã chấp nhận dung tha cho hàng trăm sinh mạng giáo đồ Thạch Quy.
Nghe đến đây, Triệu Thái vụt lạnh người :
– Vậy tung tích của nữ nhân đó hiện nay như thế nào?
Lý Nghi cười cười :
– Ngươi hỏi đúng vào điều cần nên hỏi rồi đấy. Vì ta nghe sau đó nữ nhân đó bỗng phát cuồng. Và do cuồng nên hay đi nay đây mai đó, tung tích rất mông lung. Dù vậy, qua những lời lảm nhảm của Cuồng Nữ, quần hùng càng thêm quả quyết việc sư phụ ngươi đắc thủ một sở học tuyệt kỹ nào đó chính là sự thật. Thế là tuy chẳng lộ ra nhưng ai ai cũng lưu tâm theo dõi từng động tĩnh của sư phụ ngươi.
Triệu Thái vỡ lẽ :
– May thay sư phụ ta dù thật sự có đắc thủ nhưng thay vì luyện, lại lén giấu kín ở một nơi.
Lý Nghi gật đầu :
– Sau khi theo dõi chán, có lẽ có một số nhân vật hết nhẫn nại. Vậy là diễn ra cảnh chỉ một đêm toàn bộ Huyền Vũ đạo quán bị thiêu, thì cách hôm nay vừa đúng năm ngày.
Triệu Thái chợt thở ra :
– Nhưng có lẽ tất cả đều đã lầm. Vì vật sư phụ ta giữ e chẳng liên quan gì đến võ công tuyệt học.
Lý Nghi kinh ngạc :
– Ngươi nói thật chứ?
Triệu Thái gật đầu và bảo :
– Đi! Ta và ngươi cần tìm chỗ kín đáo hơn, sao cho có thể tạm dung thân một thời gian, đề phòng bị Không Không môn hoặc bọn hung thủ ẩn diện phe Quách Phú Dĩ phát hiện và hạ thủ. Ở đó ta sẽ cho ngươi biết tự sự. Và hy vọng ngươi có phương sách hữu hiệu hầu cùng nhau giữ vẹn sinh mạng hữu dụng cần cho sau này.
Vì Triệu Thái đã đứng lên nên Lý Nghi cũng đứng theo :
– Ngươi thật sự khiếp đảm những kẻ đó? Định tìm chỗ dung thân cho đến bao giờ?
Triệu Thái thất vọng lắc đầu :
– Phần ta thì chờ khi đủ lực xuất hiện trở lại để phục thù. Riêng ngươi thì ta nào dám có chủ ý cho dù vẫn biết ngươi cũng lo bọn Không Không môn phát hiện. Có đúng chăng?
Lý Nghi bối rối :
– Điều đó dĩ nhiên là thật nhưng liệu ẩn thân cùng ngươi, một là chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu và hai là có chút hy vọng gì cho lời nói sẽ tái xuất hiện chăng?
Triệu Thái lại lắc đầu và dõi mắt nhìn xa xăm :
– Hoàng thiên luôn luôn bất phụ khổ tâm nhân. Ta chỉ biết tự an ủi bản thân như thế và kỳ thực chẳng nỡ miễn cưỡng ngươi.
Và Triệu Thái lững thững bỏ đi. Phần Lý Nghi, phải sau một lúc lâu ngẫm nghĩ mới có quyết định, là vội vàng đi theo chân Triệu Thái.
* * * * *
Triệu Thái chủ động dừng chân cạnh một con suối. Và khi lội qua suối, đến chỗ nước ngập quá nửa chân, Triệu Thái lúc này mới dừng lại, lên tiếng hỏi Lý Nghi :
– Ta có thể dùng nước xóa bỏ mọi nét dị dung được chăng? Nhân tiện, hay là ngươi cũng xuống đây cùng tắm với ta?
Lý Nghi chỉ dừng chân ở cạnh suối, chưa có dấu hiệu nào hoặc muốn hoặc sắp lội xuống :
– Ngươi muốn tắm thì cứ tùy tiện. Nhưng thiết nghĩ chủ ý của ngươi là tìm một chỗ dung thân, càng kín đáo càng tốt, và vì địa điểm này quá trống trải, e không phù hợp. Thế nên theo ta, ngươi càng khẩn trương càng tốt, thay vì khề khà, cao hứng lúc nào thì cứ tùy tiện hành động theo ý muốn lúc đó.
Triệu Thái mỉm cười :
– Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi. Nhưng vẫn phiền ngươi đợi một lúc, ngắn thôi. Vì chí ít cũng cho ta cơ hội khôi phục dung diện thật, kẻo mang mãi lớp dị dung này, thú thật, ta vẫn cảm thấy bất tiện, khó thể nhận ra bản thân. Mà này, nước mát lắm, ngươi không muốn rửa qua cho đỡ mệt sao?
Lý Nghi lắc đầu :
– Chờ tìm được chỗ dung thân thật sự, chỉ khi đó, nhờ yên tâm, ta mới hết mệt hết lo. Nhưng nếu cần, ngươi cứ tắm. Vì là nam nhi, việc đó đâu có lâu như bọn nữ nhi.
Chợt phát hiện ở Triệu Thái có nét mặt kỳ lạ, Lý Nghi lo lắng :
– Sao thế? Ta nói có gì không đúng chăng?
Nhưng thay vì đáp hay giải thích, Triệu Thái chợt có lại vẻ bình thản và bắt đầu cúi thấp người vốc nước lên mặt để rửa thật sạch mọi nét dị dung, lấy lại diện mạo như lúc thường, một diện tuy không thật khôi ngô nhưng rất rắn rỏi và cương nghị.
Và nhờ đang nhìn chú mục để dò xét nên Lý Nghi không thể không nghĩ suy khi phát hiện Triệu Thái trong lúc vốc nước lên rửa mặt còn tiện tay nhặt và giấu vào lòng bàn tay vật gì đó có ở dưới đáy nước.
Nhưng do Triệu Thái không nói gì, Lý Nghi cảm thấy bất tiện nếu hỏi, nên đành vờ như không nhìn thấy, không phát hiện hành vi vừa có của Triệu Thái.
Rửa mặt xong, tuy vẫn đứng ở chỗ ngập nước nhưng Triệu Thái vẫn ung dung đưa mắt nhìn lần lượt về hai đầu con suối, sau đó tự phát thoại :
– Ta chợt nghĩ nếu chịu khó ngược lên thượng nguồn ắt thế nào cũng có chỗ kín đáo cần thiết. Ngươi thấy sao?
Lý Nghi nhún vai :
– Tùy ngươi. Vì mọi việc, kể từ khi ưng thuận đi theo ngươi, phần ta đã tự minh định là tuân theo mọi sắp đặt của ngươi.
Triệu Thái gật đầu và mỉm cười với Lý Nghi :
– Ngươi thông tuệ hơn ta, thật không dễ làm ngươi lúc nào cũng ngoan ngoãn thuận phục như thế này. Được một người đồng hành như ngươi thật dễ chịu. Thế thì đi.
Triệu Thái quay trở lại bờ suối và cứ thế cùng Lý Nghi đi ngược dần lên đầu nguồn, dùng dòng suối như vật chỉ đường.
Và khi cả hai lọt vào vùng cây hoang dại chợt mọc xanh um ven dòng suối, bất chợt Triệu Thái hạ thấp giọng, chỉ thì thào cho Lý Nghi nghe :
– Ta quả quyết ngươi đã nhìn thấy ta nhặt một vật từ đáy suối. Và vì nhận ra vật đó, có lẽ ngươi nên biết điều này, là chúng ta đang ngược suối để truy nguyên sự xuất hiện đầy khả nghi của chính vật này.
Vì Triệu Thái vừa nói vừa xòe bàn tay nên Lý Nghi có cơ hội nhìn thấy vật đang do Triệu Thái đề cập. Chỉ tiếc là Lý Nghi dù nhìn vẫn ngơ ngác :
– Đó là gì? Đừng cười hay kinh ngạc nếu ta thú nhận chưa từng thấy hoặc nghe ai nói về vật gì tương tự.
Triệu Thái không hề cười, nhưng ngạc nhiên thì có :
– Ngươi không biết thật ư? Vậy ta hiểu đúng không, ngươi cũng chỉ mới bôn tẩu giang hồ và hầu như ít có hỏi được những trưởng bối truyền lại một vài kiến văn cần thiết? Đến nỗi vật này từng một thời là tiêu ký Thạch Quy giáo luôn dùng, ngươi cũng chẳng biết.
Lý Nghi thở nhẹ :
– Ta đang trong cảnh côi cút, tự lo thân còn chưa xong, mong gì có những trưởng bối tận tình chỉ điểm này nọ. Hóa ra vật này là tiêu ký Thạch Quy giáo? Ý muốn nói, ngươi đang mong gặp hoặc phát hiện tung tích của họ, những giáo đồ từng được quần hùng dung tha và kể từ đó chẳng ai thấy họ ở đâu?
Triệu Thái chợt chùng giọng, chân vẫn tiếp tục cùng Lý Nghi đi xuyên qua vùng cây hoang dại cơ hồ che lấp hành tung của cả hai :
– Ta cần gì mong gặp họ? Duy có điều, vì sự xuất hiện của vật này quá ngẫu nhiên nên ta tự nhủ cũng cần dò xét tìm hiểu. Ý ngươi thế nào?
Lý Nghi gật đầu :
– Ngươi nói cũng đúng. Vì thảm cảnh đã xảy đến cho sư phụ ngươi đương nhiên xuất phát từ những lời nói mông lung của một Cuồng Nữ có xuất thân từ Thạch Quy giáo. Nay vật này xuất hiện, nếu như có thể dẫn chúng ta đến chỗ đang ẩn thân của ai đó liên quan với Thạch Quy giáo, thì lẽ gì lại bỏ qua cơ hội này? Ta ưng thuận.
Triệu Thái hài lòng, vội dặn :
– Nhưng cũng đừng vì thế mà chúng ta chưa gì đã để lộ hình tích. Đi thật chậm và nhẹ nhàng thôi. Nếu cần, cứ bế kín cả hô hấp cũng được. Đi nào.
Con suối đưa cả hai đến một chỗ tuy thoáng nhưng lại gập ghềnh toàn những loạn thạch lô nhô. Và ngay khi tầm thị tuyến vụt mở rộng, lập tức cả hai giật mình, chẳng ai bảo ai, đều phục người nấp xuống, vừa bế kín hô hấp, vừa thầm hy vọng tảng đá họ nấp đủ kín đáo để che giấu sự hiện diện của chính họ.
Nhờ đó, khi cùng lẻn nhìn ra ngoài, qua các khe đá, họ mới dám thì thào hỏi nhau :
– Ngươi có nhận ra họ?
Họ cùng hỏi nhau cùng chỉ một câu nên khi nhận ra chẳng ai đáp, cả hai nhìn nhau và cười cười :
Cuối cùng Triệu Thái khẽ hỏi Lý Nghi :
– Chứng tỏ cả ta lẫn ngươi đều nhớ đúng và không nhận lầm người. Nhưng ta vẫn muốn hỏi, có thật vị nương nương đó chính là người đã bị ngươi trổ tài diệu thủ và chỉ đoạt mỗi một vật vô giá trị là một thỏi Thạch Son.
Lý Nghi gật đầu :
– Và cũng là nhân vật ngươi bảo vẫn muốn tìm để giao hoàn tận tay thỏi Thạch Son đó? Bây giờ nhân vật ấy đã tình cờ xuất hiện ở đây, sao ngươi tỏ ra nghi ngại, thay vì nên tiến ra để hoàn vật như ngươi từng nói?
Triệu Thái thở dài :
– Thì cũng như ngươi đang tỏ ra nghi ngại vậy? Nói thật nhá, ta cứ ngỡ đã nhận lầm người. Vì kỳ thực ta đã đến và đã tận tay tự hoàn vật. Nhưng ngươi biết chăng, điều đáng ngạc nhiên là nương nương ấy đã khăng khăng phủ nhận, bảo bản thân không phải là chủ nhân của thỏi Thạch Son. Lời đó khiến ta đinh ninh đã nhận lầm người. Bây giờ, phần nhờ ngươi vừa thốt lời minh bạch, chính là vật của nương nương ấy, phần vì sự xuất hiện một cách khó hiểu của nhân vật ấy ở đây, ta nghĩ, và tin chắc ngươi cũng đang nghĩ như thế, nhân vật này không những chính là người am hiểu võ công mà có khi còn là nhân vật chẳng tầm thường.
Lý Nghi lại gật đầu :
– Tuy chưa biết ngươi đã gặp, đã hoàn vật và đã bị phủ nhận, nhưng chỉ việc mụ đột ngột xuất hiện ở đây, xung quanh còn có đủ bốn thị tỳ theo chân hầu hạ như lúc trước cũng đủ để ta nhận định mụ đúng là nhân vật như ngươi vừa nói. Thế nên, ta có lý do để nghi ngại, là đã từng trót lỡ mạo phạm đến mụ. Vạn nhất bị mụ phát hiện và lại còn là một nhân vật chẳng tầm thường như ngươi đoán, ta e khó toàn mạng một khi bị mụ có quyết định xử trị. Lui thôi.
Nhưng Triệu Thái chợt giữ Lý Nghi lại và bảo :
– Đừng quá vội như thế. Nhìn kìa, lại có thêm người xuất hiện. Ngươi không muốn dò xét lai lịch thân phận hoặc thân thủ bản lãnh của vị nương nương khả nghi đó sao? Miễn đừng để lộ tung tích, ngươi sợ gì chứ?
Qua khe đá, Lý Nghi cũng nhìn thấy xa xa có hai đại hán mặc y phục như hạng gia nô đang vừa đi vừa cười cười nói nói với nhau. Và vì đi càng lúc càng tiến lại gần nên hai đại hán không thể không nhìn thấy cảnh tượng có những năm nữ nhân đang túm tụm quanh nhau, ngồi trên các tảng đá dọc theo suối, bình thản ngắm và hưởng thụ một không gian vừa yên tĩnh vừa thật hữu tình đang có ở ngay bên cạnh. Nhưng vì nhìn thấy nên hai đại hán ngạc nhiên. Một gã lớn tiếng hỏi khi hãy còn cách xa :
– Dám hỏi chư vị là ai? Vì sao xuất hiện ở đây và có dụng ý gì?
Bốn thị tỳ thoạt nghe đã hốt hoảng, cùng nhau kêu ré lên :
– Nguy rồi, đại tỷ, không ngờ ở đây cũng có bọn lục lâm xuất hiện! Làm thế nào bây giờ, đại tỷ? Liệu chúng ta bỏ chạy kịp không?
Lý Nghi càng nghe càng có sắc mặt nghiêm trọng, đến nỗi tự lẩm bẩm thật khẽ :
– Bọn họ vẫn giả vờ không có võ công? Hai gã kia nếu không liệu hồn, nhất định sẽ tự chuốc họa, mà là họa sát thân chứ chẳng phải không.
Nhưng hai đại hán nào quá ngu muội như Lý Nghi nghĩ. Bởi cả hai dù vẫn tiến lại gần hơn nhưng là với thái độ thận trọng :
– Ở chốn hoang vắng này, nếu chư vị dám xuất hiện thì không lẽ gì lại tỏ ra sợ bọn lục lâm. Do vậy, đã là chân nhân bất lộ tướng, lại cố tình tìm đến đây, có lẽ tốt nhất chư vị nên xưng danh hài tính, hầu bọn ta biết đường xưng hô, nhân đó cũng biết cách ứng xử.
Nhân vật nương nương lúc bấy giờ mới khoan thai, vừa xua tay với bọn thị tỳ, vừa lên tiếng đối thoại cùng hai đại hán :
– Bọn muội chớ quá hãi sợ. Vì qua lời nói tỷ vừa nghe, có vẻ nhị vị anh hùng đây không hề là lục lâm hay thảo khấu. Chỉ có điều, nhị vị liệu có quá lời chăng khi bảo những tỷ muội bọn tiểu nữ là chân nhân gì đó? Chẳng dám đâu. Vì bọn tiểu nữ tuy thường thành tâm khẩn Phật, lại hay đi đó đi đây nhưng vẫn biết đâu dễ được Trời Phật nhận lời, cho thiên tiên từ thượng giới hạ phàm, không những chỉ cho bọn tiểu nữ nẻo thoát bến mê, mà còn thương tưởng cho bọn tiểu nữ cùng về tiên cảnh, trở thành những chân nhân gì đó như nhị vị anh hùng vừa nói. Hoặc giả nhị vị chính là chân nhân, được lệnh Ngọc hoàng sai xuống đây, trước là thử lòng, sau sẽ ban cho bọn tiểu nữ toại nguyện.
Hai đại hán cùng dừng chân, cách chỗ năm nữ nhân độ hai trượng là khoảng cách tối thiểu hầu tránh mọi bất trắc có thể xảy đến ngoài ý muốn. Và đại hán này bảo đại hán kia :
– Hôm nay là phiên của ta. Ngươi cứ cảnh giới, nếu cần thì phát tín hiệu cầu viện, phần ta sẽ tự lo liệu đảm nhận mọi trách nhiệm cùng họ đối thoại. Được chứ?
Đại hán kia lùi về một bước, cẩn trọng thủ sẵn một tay vào bọc áo :
– Ta biết rồi. Nhưng đừng vì thế ngươi nghĩ có quyền huyên thuyên, hễ gặp nữ nhân là dứt chẳng thể nào ra.
Một thị tỳ thấy vậy liền nhoẻn cười :
– Thì cả hai cùng góp chuyện vậy. Há chẳng phải bọn tiểu nữ chỉ ở thân phận nô tỳ thôi, đang sẵn ở đây những bốn người sao? Hai nói với bốn dù gì cũng đỡ hơn chỉ có một.
Đại hán tự nhận trách nhiệm đối thoại vụt kêu :
– Xin cẩn ngôn cho. Trừ phi chư vị toan dùng mỹ nhân kế, nếu là vậy, bọn ta thà động thủ quyết chẳng lầm mưu cùng động khẩu.
Vị nương nương bỗng dưng lại xua tay một lần nữa :
– Chúng ta đi thôi. Thay vì để họ ngỡ chúng ta là yêu nữ hiện hình, muốn khuấy rối chốn thanh tu của hai nhị vị chân nhân.
Gã đại hán liền quát :
– Không được đi một khi chư vị chưa tỏ lộ tính danh cùng dụng ý tìm đến đây.
Tiếng quát của gã làm cả năm mỹ nhân cùng thất sắc, đến độ vị nương nương chợt khuỵu xuống có lẽ do quá sợ. Bọn thị tỳ cả bốn người đều lo lắng tiến đến xúm xít đỡ nương nương :
– Đại tỷ?! Đại tỷ sao thế này? Mau tỉnh lại đi bớ đại tỷ.
Cả hai đại hán cùng trố mắt nhìn cảnh này, tỏ ra không ngờ lại xảy đến.
Trong khi đó, nhờ tỉnh lại, vị nương nương liền lắp bắp nói với bốn thị tỳ :
– Mau… mau quỳ xuống… cùng tỷ vái lạy bậc thần… thần tiên. Ôi tiếng nói tựa sấm sét, váng động như lôi đả, chỉ là thần tiên mới có oai nghi này. Lạy đi, lạy đi.
Bốn thị tỳ luống cuống, cùng quỳ sụp cả xuống, tuy lạy hai đấng thần tiên nhưng vì vẫn còn khiếp hãi nên thành ra vái lạy tứ phương.
Hai đại hán thêm ngẩn người. Sau cùng cả hai vừa nhảy tránh vừa vội vàng tranh nhau nói :
– Thôi đi, bọn ta chỉ là người phàm tục, thần tiên gì chư vị lạy?
– Phải đó. Trừ phi đây là thủ đoạn của chư vị, giả vờ có thái độ này nhưng kỳ thực vẫn rõ bọn ta vì là nhân vật võ lâm nên đôi khi xuất phát nội lực qua giọng nói. Xin đừng lạy nữa, bọn ta tổn thọ mất.
Vị nương nương càng thêm sợ, nhưng là vì nguyên do khác.
– Ôi. Không ổn rồi, chạy mau. Hóa ra họ lại là bọn người võ lâm, vẫn thường hay chém giết, không những gieo tang tóc đau thương mà còn cưỡng bức nhiều nữ nhân vô tội như chúng ta, tiền dâm hậu sát. Chạy mau các muội ơi.
Họ xô nhau chạy, giẫm đạp lên y phục của nhau và hầu như cùng ôm nhau ngã lông lốc trên những loạn thạch lô nhô. Hai đại hán lại nhìn nhau, cười bí ẩn, sau đó lại thích thú nhìn cảnh năm nữ nhân càng luống cuống thì càng tự xô nhau ngã, y phục vì thế dễ bị nhầu bẩn xộc xệch, dù không muốn cũng để lộ ra một vài chỗ có da thịt trắng nõn nà, có người còn bị trầy sướt ở một vài chỗ lộ da khiến rươm rướm máu.
Lý Nghi cũng nhìn và cười :
– Này, ngươi có nhìn thấy chăng? Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng màu da thịt mịn màng tươi mát của một lô một lốc những năm nữ nhân cùng lúc? Dù vậy, ta khuyên ngươi nên thật tỉnh táo. Vì ta vẫn nhận định đây là kế khổ nhục của bọn khả nghi này.
Triệu Thái cau mày :
– Họ xô ngã nhau rất thật và rất tội. Lẽ nào ta và ngươi vẫn nhận định lầm và sự thật họ chỉ là những nữ nhân yếu đuối? Nhưng dù sao ta cũng tạm tin ngươi. Bảo là tạm vì chỉ cần hai gã kia nếu giả như có dấu hiệu sắp sửa xúc phạm những nữ nhân thì ta sẽ bất chấp hậu quả không thể khoanh tay đứng nhìn, trái lại sẽ ra tay để trừng trị bọn vũ phu cục súc chỉ chuyên hà hiếp nữ nhân.
Nhưng Triệu Thái quá lo xa, hai đại hán vẫn rất tỉnh táo, không dễ lầm kế nếu là kế khổ nhục như Lý Nghi bảo, cũng không tỏ ra mê mẩn vì được dịp nhìn những chỗ hở da thịt của các mỹ nhân hầu như xinh đẹp như nhau.
Một gã lên tiếng khi thấy năm nữ nhân cuối cùng đành ngồi bối rối bên nhau, sợ quá không thể chạy hoặc đứng lên và ai nấy đều có một sắc mặt lấm la lấm lét :
– Đâu phải nhân vật võ lâm nào cũng đều là phường độc ác hoặc mất hết nhân tính như chư vị tiểu thư vừa quả quyết. Nhưng này, nếu chư vị tiểu thư quả thật lo ngại và nhất là chẳng am hiểu võ công hoặc không hề can dự gì đến võ lâm như bọn ta, tốt nhất chớ nên lưu lại đây, dù chỉ thêm một thời khắc nào nữa. Đi đi và ta hứa quyết không làm hại gì đến chư vị.
Những nữ nhân đều ngỡ ngàng và chỉ một lúc sau thì ngờ vực, từ từ giúp nhau cùng đứng lên. Đến khi thấy hai đại hán quả thật chẳng có dấu hiệu gì ngăn cản hay muốn làm hại, họ thoạt đầu rón rén bỏ đi sau thì mạnh ai nấy chạy, vô tình tái diễn cảnh hỗn loạn khi nãy, là lại xô vào nhau để thay phiên nhau ngã lăn chiêng.
Cảnh những nữ nhân yếu đuối hết ngã lăn lại cuống cuồng giúp nhau đứng lên để chạy giữa vùng loạn thạch lô nhô làm hai đại hán càng nhìn càng tức cười. Và do không nhịn được, hai đại hán thoạt đầu cười tủm tỉm với nhau, nhưng càng về sau càng cười to hơn, ôm bụng để cười khùng khục, há hốc cả mồm cười hô hố.
Triệu Thái quá bất nhẫn, chỉ suýt nữa là có phản ứng, nghĩa là tự cáo giác hành tung thì bất ngờ thấy Lý Nghi chợt đưa tay chạm vào Triệu Thái và thốt ra một lời tuy ngắn nhưng lại gây tác động như thể có tiếng sấm nổ cực to ngay bên tai Triệu Thái. Lý Nghi bảo :
– Đến giờ. Có biến chuyển rồi.
Nhờ đó, tai của Triệu Thái bắt đầu nhận được một chuỗi cười lanh lảnh từ xa, dù mơ hồ nhưng vẫn dễ nhận biết. Và có thể chuỗi cười đã có từ lâu nhưng do Triệu Thái quá mải chú tâm đến cảnh bất nhẫn đang diễn khai trong tầm nhìn nên vô tình không nhận biết sự tồn tại của chuỗi cười nọ.
Cũng lúc này, hai đại hán chợt biến sắc nhìn nhau, quên cả cười. Sau đó, với sắc diện nửa tin nửa ngờ, cả hai chợt thi triển khinh công, phân khai thành hai hướng, một tả một hữu, cùng thần tốc lao đi, vượt qua tốp năm nữ nhân vẫn vừa té vừa chạy, đoạn khép vòng lại để chận ngang hướng đang lốc thốc chạy của năm nữ nhân. Và cả hai cùng quát, cùng hỏi :
– Tất cả hãy mau dừng lại.
– Cũng hãy khai mau, đã do ai sai phái, đến đây, dùng quỷ kế này để khiến bọn ta tự gây thành chuỗi kinh động kéo dài? Nói.
Những nữ nhân đột ngột bị ngăn đường chặn lối càng thêm hốt hoảng :
– Ôi chao, rốt cục họ vẫn cứ làm hại chúng ta?
– Sao bảo để chúng ta đi, giờ họ lại ngăn đường?
– Đừng hỏi tỷ, các muội ơi. Trái lại, nếu đã là số mạng, chúng ta hãy cùng nhau khấn xin Phật tổ, hoặc cho tai qua nạn khỏi, hoặc mở sẵn niết bàn chờ đón chúng ta. Nào mô Phật – cứu khổ cứu nạn – đại từ đại bi – phổ độ chúng sinh – di đà Phật tổ – diệu đế Quan Âm…
Chuỗi cười đang lớn dần, cuối cùng mới để lộ hình dạng của chủ nhân chuỗi cười. Đấy là một phụ nhân không già không trẻ vì khó đoán định niên kỷ, mặc xiêm y dù không diêm dúa thì cũng sặc sỡ đủ màu tay cầm nhánh cây dại có cả lá, vừa ngông nghênh đi không ngó ai, vừa khua loạn nhánh lá cây để cười một mình, nói một mình :
– Ha… Ha… Ở đây vui nhộn quá, ở đây đông người quá, vui thật là vui. Ha… Ha…
Sự xuất hiện của phụ nhân cùng với cung cách cười liền khiến những nữ nhân hễ càng tò mò nhìn thì càng nguôi ngoai cơn sợ. Đến độ có một hai thị tỳ tự kháo nhau :
– Cười như thể đang bị cuồng?!
– Ừ, chỉ có người cuồng mới cười cười nói nói như thế. Phải không, đại tỷ?
Diễn biến này khiến hai đại hán càng thêm quyết liệt, vừa nạt nộ, vừa gầm quát loạn các nữ nhân :
– Bọn ngươi đã cố ý gây ra chuyện này? Hãy câm mau, câm miệng tất cả lại. Ở đây làm gì có người nào cuồng.
Nhưng phụ nhân đã tiến lại gần, ngông nghênh đi thẳng vào nhóm nữ nhân :
– Phải rồi, kẻ nào ở đây bị cuồng vậy? Hay bọn họ có ý ám chỉ ta? Ha… Ha… Đúng là ta rồi, ta là một người cuồng. Ha… Ha… Cuồng Nữ chính là ta đây. Ha… Ha…
Hai đại hán nháy mắt với nhau và lập tức có một đại hán lén tiến lên tìm cách điểm huyệt đạo chế ngự Cuồng Nữ. Đại hán còn lại thì bất chợt xua năm nữ nhân như đuổi tà :
– Đi đi, bọn ngươi mau đi đi. Nếu không thì đừng trách ta sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, đành nặng tay đánh đuổi hoặc cũng có thể sát hại bọn ngươi.
Nhưng đại hán kia chế ngự huyệt đạo của Cuồng Nữ bất thành. Vì tuy si dại, cách đi đứng thì ngông nghênh nhưng lúc sắp bị điểm huyệt, Cuồng Nữ chợt vừa kêu la vừa nhảy loạn, vô tình thoát cảnh bị chế ngự. Đã thế, Cuồng Nữ lại ngẫu nhiên nhảy loạn vào đám nữ nhân, vừa cười vừa kêu cứu :
– Đừng để họ bắt ta. Ha… Ha… Ta là Cuồng Nữ, dù vậy họ cũng chẳng buông tha, cứ giữ ta lại, chẳng cho ta cơ hội nào đùa vui cả. Vui quá, hôm nay đông người, vui thật là vui. Bọn ngươi cho ta chơi với nhá. Ha… Ha… Nào, mau chạy đi, đừng để họ bắt ta. Ha… Ha…
Phát hiện đồng bọn đã thất bại, đại hán thứ hai lập tức nhảy xổ vào giữa đám nữ nhân, cũng tìm cách xua đuổi họ nhưng kỳ thực là đang lén điểm huyệt đạo Cuồng Nữ :
– Đã bảo bọn ngươi mau lui đi, sao vẫn mãi ở đây? Đi mau, hay là muốn ta cho một trận mới chịu đi.
Do có Cuồng Nữ xuất hiện ở giữa, năm nữ nhân nửa sợ gã đại hán, nửa lo cho thân mình nên cũng xô đẩy loạn, nhất là tìm cách tránh để đừng bị nhánh cây lá của Cuồng Nữ khua trúng mặt trúng người.
Và đang khua khua như thế, thật tình cờ Cuồng Nữ khua đúng vào tay gã đại hán đang chực chờ toan lẻn điểm huyệt vào chính bản thân Cuồng Nữ.
Nhánh lá cây tuy nhẹ nhưng chạm vào tay gã đại hán lại trở thành nặng.
“Bốp!”
Gã bị đau, vừa thu tay về, vừa động nộ, thóa mạ inh ỏi :
– Con bà nó. Cuồng gì mà cuồng khôn. Đánh trúng bọn tiểu thư không biết võ công thì không sao, chạm vào mình thì đau thấu xương, thấu thịt. Lão ngũ mau giúp ta. Thà động thủ chế ngự mụ Cuồng này hơn là để mụ xổng, thủ cấp của ta và ngươi ắt không còn.
Lão ngũ là gã đại hán thứ hai vừa thoạt nghe lời của đồng bọn thì biến sắc :
– Đừng dại. Vì càng gây náo loạn mụ càng bị kích động. Khi đó, phi chủ nhân, bọn ta dù năm bảy người liên thủ vẫn không giữ nổi mụ. Hãy mau mau phi báo đến chủ nhân thì hơn.
Gã nọ luống cuống, chợt quay đầu ngó quanh quất :
– Có phi báo thì chủ nhân phải nửa ngày mới đến. Trong lúc đó, nếu mụ thật sự bị kích động, ta và ngươi đối phó thế nào đây? Thà động thủ ngay bây giờ vẫn có nhiều hy vọng hơn.
Lão ngũ lại ngăn :
– Nếu muốn vậy, hãy chờ ta gọi thêm người đến. Vạn nhất mụ bị kích động, xuất phát tuyệt kỹ, chúng ta đông người vẫn dễ đối phó hơn.
Gã nọ đành thuận theo :
– Vậy thì nhanh lên. Cũng cầu trời cầu Phật để mụ đừng bị kích động nữa.
Lão ngũ lập tức lao vọt đi :
– Nhớ đấy, ta và mấy người nữa sẽ đến ngay, ngươi đừng quá khích nộ, tự ý kích động mụ thêm.
“Vút!”
Gã còn lại liền lùi ra xa, ngơ ngác và hoang mang nhìn cảnh Cuồng Nữ vẫn ngông nghênh ngả nghiêng giữa đám nữ nhân chân yếu tay mềm.
Mà gã không ngơ ngác không được. Bởi Cuồng Nữ vẫn lấy nhánh lá cây khua vẫy tứ tung nhưng dù có chạm vào bọn nữ nhân thì cứ như phe phẩy đuổi ruồi, nào có làm bất kỳ ai trong lũ nữ nhân đau đớn tương tự bản thân gã lúc nãy.
Và gã chợt mừng rơn khi nghe một thị tỳ chợt lên tiếng đề xuất với gã :
– Phụ nhân này tuy cuồng nhưng vô hại. Nếu hảo hán sợ gây kinh động, hay là để bọn tiểu nữ từ từ giữ lại cho?
Gã đáp ứng ngay :
– Có lẽ mụ ấy không thích nặng. Mà dịu dàng thì chư vị tiểu thư vì cùng là nữ nhân nên có thừa, xin hãy giúp lão tứ ta giữ cho mụ đừng bị kích động nữa.
Năm nữ nhân, chủ yếu là bốn thị tỳ, liền hào hứng hô hoán nhau cùng nô đùa với Cuồng Nữ :
– Cuồng tỷ tỷ nếu muốn vui thì hãy mau cùng bọn muội chơi đùa một lúc. Bây giờ Cuồng tỷ tỷ hãy thử tìm cách bắt giữ muội. Nào, bắt đầu nào.
– Nếu không thích thì thử bắt muội đây này. Cuồng tỷ tỷ có thấy vui không?
Cuồng Nữ hân hoan nhập cuộc :
– Chơi thì chơi. Ha… Ha… Vui quá, chưa lúc nào ta được vui chơi như thế này. Ha… Ha…
Cứ như thế được một lúc, vì cảm thấy mệt nên đám nữ nhân rủ nhau nghỉ :
– Mệt quá. Cuồng tỷ tỷ có thấy mệt không? Mệt nhưng vui phải không? Vậy mau ngồi xuống đây cùng bọn muội, nghỉ một lúc đã nha?
Cuồng Nữ ngồi phịch xuống :
– Ừ, nghỉ một lúc rồi lại chơi. Vui thật. Ha… Ha…
Lão tứ hớn hở, cười toe toét, vừa tiến lại gần vừa bảo :
– Xin chư vị tiểu thư cứ ngồi yên như thế, cứ tiếp tục lựa lời, nói cho mụ chú tâm. Chỉ cần lão tứ này đến gần được mụ là công lao của chư vị tiểu thư không nhỏ. Nào, xin đừng nhìn ngó về lão tứ này. Được lắm, cứ như thế nha. Được rồi, được rồi…
Nhờ vậy, khi đến đủ gần, lão tứ liền xuất kỳ bất ý ra tay, điểm huyệt làm cho Cuồng Nữ từ từ gục xuống, ngất lịm.
Những thị tỳ kinh hãi :
– Ôi… Sao lại thế? Cuồng tỷ tỷ chết rồi ư?
Lão tứ vui vẻ trấn an :
– Không phải đâu. Đây là cách điểm huyệt được giới võ lâm bọn ta hay dùng. Mụ ấy chỉ ngủ, thật đấy. Chư vị tiểu thư không thấy mụ vẫn thở đó sao?
Vị nương nương chủ nhân của bốn thị tỳ chợt thở dài :
– Nhìn Cuồng tỷ, tiểu nữ nghe xót xa lạ. Hay là xin giao cho bọn tiểu nữ chăm sóc? Biết đâu nhờ luôn có tâm trạng vui, Cuồng tỷ được những biến chuyển thuận lợi?
Lão tứ cười cười và lắc đầu :
– Chư vị tiểu thư thật từ tâm. Nhưng một là ta không đủ tư cách tác chủ để đáp ứng mỹ ý này của chư vị vì tệ chủ nhân quyết không thể chấp thuận. Và hai là dù có tư cách, ta cũng khuyên chư vị chớ dại, tự chuốc họa vào thân. Bởi mụ ấy tuy tính khí thất thường nhưng kỳ thực vẫn là nhân vật võ lâm, rất am hiểu võ công, đến nỗi mỗi khi mụ giở chứng, chỉ có tệ chủ nhân là đủ bản lãnh ngăn cản mụ đừng sát hại người vô tội. Vì vậy, liệu chư vị dám chung đụng hoặc ngày ngày cùng nô đùa với mụ là một hạng người như thế không?
Vị nương nương hết hồn :
– Có thật không? Cuồng tỷ đã từng giết hại ai chưa? Eo ôi, vậy thì khiếp quá. Thảo nào những hảo hán các vị cứ giữ mãi Cuồng tỷ. Nhất là chủ nhân của hảo hán, vì luôn quan tâm lo lắng cho mạng sống bao sinh linh vô tội nên không quản ngại công khó, sai các vị coi giữ Cuồng tỷ. Chủ nhân của hảo hán quả là bồ tát tái sinh.
Lão tứ cười hà hà :
– Dù không là bồ tát thì tài của tệ chủ nhân cũng kể là bậc thần tiên hạ phàm, đến nỗi bảo có thể hô phong hoán vũ vẫn chẳng sợ quá lời.
Nương nương tròn to hai mắt thán phục :
– Hảo hán nói thật ư? May quá, bọn tiểu nữ từ lâu vẫn luôn ngưỡng mộ, nhất là mong có ngày được diễm phúc diện kiến bậc thần tiên. Dám hỏi chủ nhân của hảo hán đang ở đâu? Dù không thể đến bái phỏng, bọn tiểu nữ vẫn xin được quỳ ở đây cung kính bái lạy để tỏ tấc lòng thành.
Lão tứ gật gù :
– Đương nhiên với thể chất yểu điệu thục nữ của chư vị tiểu thư là không đủ sức đến tận nơi bái phỏng, huống hồ tệ chủ nhân vị tất chấp thuận lời thỉnh cầu dù thành khẩn này. Nhưng vì chư vị đã có công, giúp lão tứ này dù một mình vẫn làm tròn phận sự, là giữ yên mụ Cuồng, để lão tứ chỉ cho chư vị thấy. Đấy, khuất sau đỉnh núi phía kia chính là nơi lưu ngụ từ lâu nay của tệ chủ nhân. Chư vị chỉ cần biết bấy nhiêu đó là đủ.
Bọn nữ nhân háo hức ngước nhìn theo và sau đó không hẹn mà đồng, chợt đồng loạt phục người, hướng về phía có đỉnh núi để cùng nhau bái lạy hành lễ.
Sau cùng, khi đã tạm mãn nguyện, bọn nữ nhân liền nói lời cáo từ và cứ thế dắt díu nhau cùng ly khai khu loạn thạch lô nhô.
Lão tứ mãi cảm kích nhìn theo, đến nỗi không thấy lão ngũ đã quay lại cùng với ba đại hán khác.
Tất cả đều kinh ngạc vì thấy Cuồng Nữ vẫn đang tư thế ngủ mê.
Lão tứ hiểu ý liền hể hả giải thích và luôn miệng khen bọn nữ nhân dù vô danh vô tài vẫn có cách giữ yên Cuồng Nữ cho gã điểm huyệt đạo.
Và do tình hình ngỡ bất ổn nhưng vẫn ổn, bọn đại hán năm người liền thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau đưa Cuồng Nữ bỏ đi xa dần, không hề hay biết vẫn còn đó sự hiện diện của hai nhân vật đã mục kích từ đầu đến cuối.
Triệu Thái đang trầm ngâm suy nghĩ chợt giật mình vì bị Lý Nghi chạm vào, với một câu dò hỏi :
– Ngươi đoán đúng. Bậc thần tiên lưu ngụ ở sau đỉnh núi xa xa kia nhất định có liên quan đến Thạch Quy giáo. Huống hồ còn có thêm Cuồng Nữ đã lâu nay được giữ ở đây. Ngươi vẫn muốn lẻn bám theo để dò xét chứ?
Triệu Thái lắc đầu :
– Ta đã thỏa mãn khi minh bạch đây là nguyên ủy để vật này bất chợt xuất hiện ở đáy lòng suối. Cần gì dò xét nữa khi bản thân ta không những không liên quan đến Thạch Quy giáo mà còn đang là đối tượng có thể bị Không Không môn và nhiều nhân vật khác nữa truy tìm? Ý ngươi thì sao?
Lý Nghi không đáp, chỉ cười cười hỏi ngược lại Triệu Thái :
– Hóa ra thật ý của ngươi chợt chuyển qua, muốn ngấm ngầm muốn bám theo dò xét những nữ nhân lúc mới rồi? Nhưng đừng nói ta đoán lầm.
Triệu Thái cười lạt :
– Là ý của ngươi thì đúng hơn. Vì ngoài ngươi, ta chưa một lần nghĩ họ là những nhân vật võ lâm. Tóm lại, nếu sự xuất hiện của họ ở đây nếu thoạt đầu có khiến ta nghi ngờ thì lúc này ta đã biết đấy chỉ là ngộ nhận. Tuy nhiên, muốn dò xét họ nữa thì tùy ngươi. Phần ta, việc tìm một chỗ tạm dung thân một thời gian vào lúc này vẫn là điều cần thiết.
Lý Nghi khựng người. Và sau một lúc lâu nhìn sững Triệu Thái, Lý Nghi khẽ thở ra :
– Ta giải thích thế này ắt ngươi hiểu. Là nghi họ ta vẫn nghi. Nhưng vì càng nghi nên ta càng sợ. Họ có thân thủ bất phàm, thật đấy, và thêm nữa ai trong họ cũng có thừa nhẫn nại để thực hiện đến kỳ cùng khổ nhục kế của họ, là điều chẳng ai dám tự hào có thể thực hiện y như họ. Do vậy, ta đâu dại bám theo họ. Thà theo ngươi để toàn mạng thêm một thời gian vẫn hơn. Đi.