Huyết Ảnh Nhân

Chương 14: Nhận hung tin bán tín bán nghi - Mưu thâm độc sát nhân diệt khẩu


Đọc truyện Huyết Ảnh Nhân – Chương 14: Nhận hung tin bán tín bán nghi – Mưu thâm độc sát nhân diệt khẩu

Lý Mộ Huệ cũng có lý do để chờ đến khi đối phương đi thật khuất, sau đó mới hậm hực lên tiếng trách Triệu Thái :

– Ta thừa nhận bản lãnh ngươi thật cao minh. Đã vậy lại đột ngột nảy dạ từ tâm, là thói ủy mị chỉ có ở hạng nữ nhân vừa yếu đuối vừa đa cảm. Trừ phi ngươi còn có dụng tâm nào khác, đúng không?

Triệu Thái chuyển nụ cười lạt qua Lý Mộ Huệ :

– Dụng tâm của tại hạ là không muốn trở thành bung xung hoặc con rối cho người giật dây. Nào, bây giờ phiền cô nương cho gọi lệnh đệ ra đây. Sau đó tại hạ sẽ đi ngay, quyết không gây cản ngại hoặc vì quá ấu trĩ tự biến thành kẻ ngốc, vô tình rơi vào trò hý lộng, nhất là của lệnh đệ.

Lý Mộ Huệ cáu gắt :

– Nếu muốn gặp xá đệ thì vào lúc nào chẳng được. Nhưng trước tiên ta vẫn muốn nghe một lời giải thích từ người, vì sao lại tha cho hắn, một kẻ có thể là đệ tử đích truyền của lão Môn chủ Không Không môn và mai hậu nhất định sẽ trở thành mối hiểm họa khó lường không chỉ cho ta mà còn cho cả ngươi nữa.

Triệu Thái chợt há miệng như muốn phá lên cười, nhưng sực nghĩ lại, có thể vì không dám, nên đành nhún vai và vô tình để bật phát ra từ sâu trong miệng những thanh âm gừ gừ rất giận và rất bực :

– Cô nương thì tại hạ đã rõ rất lo ngại đối với công phu Tu La Hạo Nhiên công. Nhưng nào có đáng gì so với bản lãnh thật sự quá thượng thừa của lệnh đệ? Đa tạ cô nương quan tâm, cho thái độ của tại hạ vừa rồi sẽ trở thành mối hiểm họa cho chính tại hạ sau này. Nhưng đấy là điều tại hạ sẽ tự lo, dù thế nào cũng chẳng dám phiền đến nhị vị đã càng lúc càng bộc lộ là những nhân vật thật sự thần bí. Và đã vậy, tại hạ tự biết bản thân bất xứng, đành có lời cáo biệt ngay tại đây. Kiếu!

Bỗng dưng Triệu Thái bỏ đi, Lý Mộ Huệ vì hoang mang và ngơ ngác đành buột miệng gọi, kỳ thực là hỏi :

– Chẳng phải ngươi muốn gặp xá đệ sao? Cớ chi ngươi lại có những lời nói tợ hồ mai mỉa, còn toan bỏ đi, bằng thái độ nửa hờn nửa giận thật lạ kỳ?

Triệu Thái quay trở lại :

– Nhị vị hý lộng tại hạ bao nhiêu đó chưa đủ hay sao? Có phải muốn tại hạ thật sự tuyệt tình trở mặt, nhị vị mới hài lòng?

Lý Mộ Huệ cũng giận dữ vặc lại :

– Này, nếu ngươi muốn trở mặt thì cứ tùy tiện, chẳng cần phải viện cớ, cho là bị Lý Mộ Huệ này hý lộng. Vả lại ở đây ngoài ta và ngươi nào có thêm ai nữa vẫn còn sống hẳn hoi để bảo là cùng ta hợp lại hý lộng ngươi? Đừng tự phụ đã có bản lãnh cao minh thì muốn xem thường và áp đặt cho ta như thế nào cũng được. Hừ!

Triệu Thái cau mặt :

– Sao lại bảo chỉ có tại hạ và cô nương? Còn lệnh đệ nữa chứ?

Lý Mộ Huệ bĩu môi :

– Ngươi nghe không rõ ư? Là ta đang nói những người còn sống, kể làm gì kẻ đã chết rồi.

Triệu Thái thở hắt ra :

– Ý muốn nói Lý Nghi đã chết? Vậy đó, thà không muốn gặp tại hạ thì nói. Chứ thân thủ như lệnh đệ đâu thể chỉ vừa mới đây thôi lại chết ngay, chết quá dễ như cô nương bảo. Và đã vậy, nhờ cô nương chuyển hộ tại hạ một lời: Vĩnh biệt!!

Triệu Thái toan bỏ đi và lần này Lý Mộ Huệ gắt như quát :

– Đứng lại! Xá đệ đã ra người thiên cổ từ hai ngày qua. Ngươi có ý gì khi bảo như thể chỉ vừa mới gặp xá đệ gần đây? Há không biết đùa trên nỗi khổ của ta, cũng là đùa trên vận số quá yểu mệnh của xá đệ thì kể như ngươi đang đùa với chính sinh mệnh của ngươi chăng? Hoặc giả ngươi mới đích thực là hung thủ và toan dùng thái độ giả vờ như không hay biết này hầu che đậy tội lỗi của ngươi? Nếu vậy, ta là kẻ không biết tự lượng sức, nguyện đem thân này lĩnh giáo tuyệt học chỉ có thể mục kích duy nhất mỗi một lần của ngươi. Hãy xuất thủ đi. Có giỏi cũng hãy hóa kiếp ta như đã từng hành động với Lý Nghi, đệ đệ ta.

Triệu Thái một lần nữa tự quay trở lại và nói với giọng gay gắt chẳng khác gì Lý Mộ Huệ :

– Cô nương không chỉ hý lộng mà càng lúc càng thêm xem thường tại hạ một cách quá đáng. Vậy nói đi, có phải chính cô nương từng ám thị đây là địa điểm nếu tại hạ muốn cùng lệnh đệ hội diện chăng? /à kế đó, phải chăng cũng chính cô nương tự chạy đến tận chỗ này, dẫn dụ theo sau tuy chỉ một nhưng một này lại có cách thông tin để đưa đến thêm ba nhân vật nữa, đều là người của Không Không môn? Đúng không? Thế thì tại hạ đoán đâu có sai, rằng cô nương hầu như đã có sẵn mọi toan tính và sắp đặt, trong đó cũng bao hàm luôn ý đồ vừa đùa cợt vừa hý lộng tại hạ. Đến nỗi, tại hạ thoạt tiên vì ngu muội, đã trở thành con rối khi tự tay hạ thủ đoạt mạng một môn nhân Không Không môn. Nhưng chỉ một mà thôi. Kỳ dư hai mạng tiếp theo sau chính là do lệnh đệ thực hiện. Vậy thì đừng nói nữa với tại hạ một câu cơ hồ quả quyết lệnh đệ đã ra người thiên cổ. Tại hạ bị phỉnh lừa bao nhiêu đó đủ rồi. Giờ thì xin kiếu.

Lý Mộ Huệ giật nảy người :

– Khoan! Này, chờ đã! Ngươi đừng đi vội! Ê, ngươi không nghe ta gọi sao? Mau dừng lại! Thiên địa quỷ thần ơi, thì chí ít ngươi cũng cho ta hỏi thêm một câu nữa đã! Thế không phải một mình ngươi hạ thủ ba mạng vừa rồi sao? Này, đệ đệ ta chết rồi, có nấm mộ ở đằng kia kìa. Người đã chết lẽ nào có thể tự sống lại để giết thác hai mạng như ngươi vừa nói? Này! Ta nói thật đấy! Vậy nếu không phải do ngươi, thì chao ôi, lẽ nào ở đây vừa có quỷ hiện hình? Dù không là quỷ thì cũng là một nhân vật nào đó thần bí thật sao? Ê, ngươi đừng dọa ta chứ? Ngươi định dọa ta đến chết khiếp thật sao? A…

Triệu Thái quay lại thật thần tốc: và cứ thế chộp thật mạnh vào tay Nữ quái Lý Mộ Huệ :

– Đi! Mộ của Lý Nghi đâu? Chỉ khi nào tự mắt tại hạ nhìn thấy, bằng không cô nương đừng có trách tại hạ sao quá phũ phàng, sẽ cho cô nương biết hễ đùa với tại hạ thì chuốc hậu quả như thế nào. Đi!

Lý Mộ Huệ cố giật tay về nhưng vì không được nên giận dỗi bảo :

– Ngươi là tiểu tử thối tha. Để xem khi đã rõ hư thực liệu ngươi còn lời nào để nói nữa chăng? Hừ, đi thì đi. Phía này. Đó, trước mặt ngươi đó. Nhìn đi, nhìn cho kỹ nha. Kẻo lại bảo Lý Mộ Huệ ta vẫn cứ mãi hý lộng ngươi. Ôi, ngươi kéo ta chạy đi đâu vậy? Mau buông tay ta ra. Tiểu tử thối tha, sao ngươi dám đối xử ta như thế này? Có biết tay ta đau đến sắp gãy rồi không? Ối…

Và rồi Lý Mộ huệ không còn tâm trí đâu để tiếp tục làm huyên náo nữa. Vì trước mắt nàng lúc này, do Triệu Thái đã dừng và cũng giữ nàng cùng dừng lại, mục quang lập tức chạm phải một thi thể vô hồn. Và nàng nghe Triệu Thái thì thào :

– Nhìn đi. Đây là nạn nhân thứ nhất và do chính tay tại hạ kết liễu. Hãy xem cho kỹ tử trạng. Đấy là cái chết rất nhẹ nhàng từ thủ pháp Độc môn của tại hạ. Giờ thì để tại hạ đưa cô nương cùng tìm hai thi thể còn lại. Dường như tiếng gào của nạn nhân thứ hai xuất phát ở bên tả, chính là hướng này so với lúc tại hạ hãy còn đứng ở đây khi nãy. Đi.

Vì cần phải vừa đi vừa tìm nên Triệu Thái không còn lôi kéo Lý Mộ Huệ như lúc mới rồi nữa. Dù vậy, hoặc Triệu Thái quên hoặc là nhớ nhưng cố tình, Triệu Thái vẫn nắm lấy tay Lý Mộ Huệ. Tuy nhiên, có lẽ do đang trong tâm trạng hoang mang nên Lý Mộ Huệ hầu như vẫn để Triệu Thái nắm tay. Và nàng chỉ nhớ và tự giật tay về khi bản thân nàng dùng chính cánh tay đó chỉ vào một chỗ vừa tới, cạnh một tấm bia mộ không hiểu sao lại bị xô nghiêng nhưng chưa đến nỗi ngã hẳn :

– Dường như ở chỗ nào đó.

Triệu Thái lập tức tiến đến cạnh tấm mộ bia bị xô nghiêng :

– Không sai! Chính là một thi thể, với tử trạng hoàn toàn khác với thi thế lúc nãy.

Lý Mộ Huệ cũng tiến lại :

– Không do ngươi hạ thủ thật sao? Làm cách nào để chứng minh?

Triệu Thái ngồi xuống cạnh thi thể :

– Cô nương có mang hỏa tập? Hãy bật lên xem nào. Hư thực ắt sẽ rõ.

Lý Mộ Huệ cũng ngồi xuống :

– Ta không có. Nhưng thi thể nếu là người của Không Không môn thì thế nào cũng có.

Triệu Thái chẳng cần chạm tay vào thi thể vẫn tự dưng có một ngọn hỏa tập chợt được bật sáng và cầm trên tay :

– Đây là vật tại hạ đã lấy từ thi thể lúc nãy. Cô nương lần sau nên nhớ luôn mang theo hỏa tập bên người. Chà, đây là thủ pháp sát nhân thật bá đạo, dùng trảo để chấn vỡ toang lục phủ ngũ tạng như thế này, tay của hung thủ nhất định vẫn bị nhuộm huyết. Nhưng tay của tại hạ thì không. Cô nương minh bạch chưa?

Lý Mộ Huệ chấn động, tự nhìn quanh :

– Ngươi bảo hung thủ liệu vẫn còn đâu đây?

Triệu Thái thổi tắt hỏa tập và đứng lên :

– Đã là phúc thì không phải họa. Và đã là họa thì dù muốn tránh vẫn không khỏi. Chúng ta đi. Cứ tìm nốt thi thể còn lại. Hoặc giả hung thủ không thích tất sẽ xuất hiện cản ngăn.

Triệu Thái đi khá nhanh, khiến Lý Mộ Huệ ngạc nhiên :

– Dường như ngươi muốn quay trở lại với thi thể thứ nhất? Tại sao?

Triệu Thái thở dài :

– Bản lãnh của tại hạ đâu dễ đạt mức thần thông quảng đại như đã cố tình dọa địch nhân lúc nãy? Thế cho nên, chỉ khi quay trở lại chỗ thi thể ấy, tại hạ mới dễ tiếp tục định hướng, quyết tìm cho ra thi thể thứ ba đã từng có tiếng gào với vị trí xuất phát thật sự quá cách xa so với tiếng gào của nạn nhân thứ hai.

Lý Mộ Huệ chợt rùng mình, vô tình đi sát vào Triệu Thái :

– Ý muốn nói chỉ hung thủ bí ẩn mới đạt bản lãnh thần thông? Ngươi có nghĩ là ai chăng?

Triệu Thái không đáp, vì đã dừng chân cạnh thi thể thứ nhất và đang định hướng :

– Ở phía Bắc. Và với chỗ xuất phát tiếng gào ắt phải cách xa chỗ này không dưới một trăm trượng. Đi!

Lần này thì Triệu Thái thi triển khinh công, lao lướt qua từng nấm mộ bằng cách luôn điểm chân vào đầu các bia mộ để đổi hơi và lấy đà.

“Vút!”

Lý Mộ Huệ cũng vội lao theo, cơ hồ sát ngay phía sau lưng Triệu Thái. Và dù vậy nàng vẫn kịp dừng nếu không chạm vào Triệu Thái lúc Triệu Thái ở phía trước đột ngột dừng lại. Nàng cũng nhìn quanh như Triệu Thái đang nhìn quanh :


– Sao chưa thấy thi thể?

Triệu Thái vẫn tiếp tục tìm :

– Tại hạ đâu có ý tìm thi thể?

Nàng ngạc nhiên :

– Cũng phải. Vì chúng ta đâu đã vượt qua trăm trượng như khi nãy ngươi nói? Vậy ngươi tìm gì? Hung thủ ư?

Triệu Thái liếc nhìn nàng :

– Có phải cô nương luôn theo Sát ngay phía sau tại hạ? Vậy cớ sao không phát hiện có một mộ bia dường như chỉ vừa được cắm vội nên chưa vững lắm so với các mộ bia khác chúng ta từng đặt chân lên để chuyển đà?

Lý Mộ Huệ bối rối :

– Có lẽ ta mãi đuổi theo cho kịp ngươi nên sơ ý không phát hiện chi tiết ấy. Là mộ bia nào?

Triệu Thái hất hàm về phía sau nàng :

– Ở ngay tấm mộ bia cô nương đang đứng. Hoặc giả cô nương có bản lãnh khinh công cao minh hơn nên chẳng cần đặt chân lên từng mộ bia như tại hạ buộc phải như thế?

Lý Mộ Huệ nhún vai :

– Ngươi đừng quá võ đoán. Vì thân thủ của ta làm gì cao minh bằng ngươi. Nhưng thôi, ngươi muốn nghĩ như thế nào tùy ý. Thế nào, có cần ta xem xét chung quanh tấm mộ ấy chăng? Hãy trao hỏa tập cho ta.

Nào ngờ Triệu Thái cũng nhún vai :

– Không cần đâu. Cứ tiếp tục tìm thi thể thứ ba thì hơn. Đi nào!

Dù ngạc nhiên nhưng Lý Mộ Huệ vẫn đành đi theo Triệu Thái. Và cuối cùng cả hai cũng tìm thấy thi thể thứ ba. Lý Mộ Huệ gật đầu :

– Cùng chung một tử trạng. Nhưng vì hung thủ không ngăn cản cũng không gây bất lợi gì cho ta và ngươi, hay đây là cao nhân do quen biết nên ngấm ngầm ám trợ ngươi?

Triệu Thái cười cười :

– Tại hạ từng nghĩ đấy là lệnh đệ. Nay đã minh bạch, nhờ tận mắt nhìn thấy nấm mộ của Lý Nghi, há lẽ cô nương vẫn nghĩ là cao nhân vì quen nên ám trợ tại hạ, không thể là điều ngược lại sao?

Lý Mộ Huệ quả quyết lắc đầu :

– Ta chẳng còn ai là gia thân, bằng hữu hoặc trưởng bối cũng không, thì lấy đâu ra một cao nhân thượng thừa vì quen biết nên ám trợ? Không thể là ta.

Triệu Thái chợt bảo :

– Cũng không là tại hạ. Và đã vậy, tại hạ nghĩ, cách tốt nhất là nên ly khai chỗ này. Cáo biệt!

“Vút!”

Lý Mộ Huệ giật mình vội đuổi theo Triệu Thái :

– Chờ đã. Sao lại bỏ ta, đi một mình?

Nhưng Triệu Thái vẫn tận lực thi triển khinh công lao đi, không hề có ý chờ và cũng chẳng cần biết Lý Mộ Huệ còn tiếp tục chạy theo nữa hay không.

“Vút!”

* * * * *

Triệu Thái dừng lại, vừa nhìn vừa cười lạt cho dù đang thốt ra lời khen Lý Mộ Huệ :

– Hảo công phu. Hảo khinh thân pháp.

Lý Mộ Huệ gượng cười, sau đó hậm hực buông người ngồi phịch xuống đám cỏ hiện vẫn còn ướt đẫm sương mai :

– Ngươi khá lắm Và cũng thú thật rằng ta nhận ra quá muộn đã bị ngươi bịa về chuyện có tấm mộ bia lung lay đêm qua chỉ là để dò xét, phản ứng của ta mà thôi. Nhưng nếu ta có thuật khinh công cao minh thì đã sao? Cũng đâu thể so sánh với ngươi hầu như có nội lực đích thị là cao minh, dù đi một mạch không ngừng nghỉ vẫn chẳng có dấu hiệu mệt mỏi. Thế mới biết xá đệ nghi ngờ không hề sai, rằng người chưa lần nào thật tâm cả?

Triệu Thái quả thật chưa có dấu hiệu mệt cho dù đã cùng Lý Mộ Huệ suốt đêm qua đi luôn một chặng không ngừng nghỉ, bằng chứng là đang tủm tỉm cười, nhìn Lý Mộ Huệ cứ ngồi thở :

– Lý Nghi đã chết. Cô nương nếu là thân tỷ ắt muốn để lệnh đệ được nghỉ yên? Vậy thì có hai việc mong được cô nương đáp ứng, sau đó hãy để Lý Nghi yên nghỉ, đừng nhắc đến nữa làm gì. Thứ nhất, có một vật nhất định đã được lệnh đệ thu giữ hộ tại hạ Hy vọng cô nương thay mặt Lý Nghi, ưng thuận giao hoàn cho tại hạ.

Lý Mộ Huệ cau mày :

– Tuy mấy tuần trăng gần đây ta và xá đệ có cơ hội sống cạnh nhau, cũng là được nghe xá đệ đề cập nhiều về ngươi nhưng làm gì có vật gì…

Triệu Thái ngắt lời :

– Có một vật hoặc giả do cô nương giữ nhưng vì vô tâm nên lệnh đệ chẳng thiết thuật kể xuất xứ là nguyên ủy của vật đó làm gì. Xin hãy chịu khó nhớ lại hộ, vì vật đó được chứa trong một túi gấm nhỏ.

Lý Mộ Huệ tuy vẫn cau mày nhưng có vẻ đã nhớ ra và đang tự cho tay vào bọc áo :

– Chỉ là một thỏi thạch son mà thôi. Đúng chứ? Là do ý trung nhân của ngươi tặng ư?

Triệu Thái lại cười cười :

– Quả nhiên lệnh đệ chẳng kể cho cô nương. Nhưng có lẽ không kể như thế là tốt. Vì khi thu giữ hộ tại hạ vật này thì tính ra đã là lần thứ hai lệnh đệ táy máy tay chân, tùy tiện lấy và giữ một vật không thuộc quyền sở hữu. Lần thứ nhất là đoạt từ chính chủ nhân của vật đó, lần thứ hai thì nhân lúc ngồi gần cơ hồ động chạm vào tại hạ đã tiện tay thi thố diệu thủ. Và tại hạ chỉ nhận ra khi bị một nhân vật gọi là Si Lão Bất Tử sau một lúc mò tìm khắp người đã mắng tại hạ một câu, đại ý trách tại hạ sao chẳng có bất kỳ vật gì trong người, dù cho là một vài vật dụng thật cần thiết. Hay lắm, đúng là vật cô nương vừa lấy ra. Xin đa tạ nếu được giao hoàn, vì tại hạ vẫn áy náy, vạn nhất gặp lại chủ nhân của vật đó và bị hỏi thì thật chẳng biết phải giao phó thế nào.

Lý Mộ Huệ vừa lấy túi gấm nhỏ ra lập tức ném cho Triệu Thái :

– Đừng ngỡ ta vì thích nên cố tình không nhớ ra là có giữ vật này. Sá gì một thỏi thạch son chỉ thiện dụng cho lũ nữ nhân ăn không ngồi rồi vì chẳng có việc gì để làm nên suốt ngày chỉ trau chuốt làm dáng. Hừ!

Triệu Thái không buồn giải thích hay phân minh, chỉ nói tiếp những gì định nói :

– Giờ đến việc thứ hai, lẽ ra tại hạ chẳng nên nói nếu như cô nương đúng là thân tỷ của gã Lý Nghi vừa thối tha vừa tham lam bần tiện.

Lý Mộ Huệ tức giận :

– Xá đệ có lỗi gì khiến cho dù đã chết vẫn bị ngươi mắng?

Triệu Thái bảo :

– Vì gã đã chết nên tại hạ thà mắng một lần rồi bỏ, hơn là ôm rơm mãi chỉ rặm bụng. Thế cô nương có biết giữa tại hạ và gã từng sinh tử kết giao? Vậy mà gã vẫn xử sự rất tệ bạc đối với tại hạ. Này nhé, cứu nguy cho sinh mạng gã một lần là tại hạ. Sau đó, khi đã kết giao huynh đệ, cũng tại hạ hứa đưa gã đến Vạn Niên cốc và còn lập tâm chia sẻ cho gã chí ít là một nửa những gì thế nào cũng đắc thủ tại Vạn Niên cốc. Thế nhưng ngay khi có cơ hội, gã lập tức lo thủ lợi riêng cho thân gã, sau đó quên cả lời minh thệ, cứ bỏ mặc tại hạ, sống hoặc chết chẳng cần biết đến. Liệu vì tình tỷ đệ, gã có dám thuật kể hết những chuyện đó cho cô nương tỏ tường chăng?

Lý Mộ Huệ đỏ gay khắp mặt :

– Sao lại không? Nhưng theo lời xá đệ kể, chính ngươi xử tệ với xá đệ thì có. Và vì ngươi nhắc nên ta mới dám nói, đấy là xá đệ luôn cho ngươi là kẻ không thật tâm, hoặc nói đúng hơn là chỉ muốn lợi dụng tình huynh đệ. Còn nếu chẳng phải thế thì ngươi giải thích ra sao về những diễn biến đã xảy ra ở Vạn Niên cốc, khiến bao nhiêu công phu tuyệt học ở đó đều bị người người tranh nhau cướp đoạt, là những gì lẽ ra chỉ có ngươi và xá đệ mặc tình chia nhau. Và chưa phải đã hết đâu, chuyện ngươi tuy đã tử vong, chính mắt xá đệ mục kích, mà còn tự tay dò xét khắp các kinh mạch của ngươi nữa, thế mà giờ đây ngươi vẫn ung dung tại thế, lại đột nhiên có nội lực tuyệt đại uyên thâm, ngươi giải thích thế nào nếu chẳng phải cố tính che giấu những điều gì lẽ ra không nên che giấu đối với xá đệ? Hử?

Triệu Thái cũng đỏ hừng hừng khắp mặt từ lúc nào chẳng hay :

– Điều ám thị và điểm chỉ của tàng đồ Vạn Niên cốc không hề là những tuyệt kỹ sở học của các nhân vật từng bị thất tung. Tóm lại, đâu có ai ngờ lại xảy ra những điều ngẫu nhiên trùng hợp như vậy. Ngẫu nhiên đến độ chính tại hạ vì không thể ngờ nên cũng chẳng có cơ hội đắc thủ bất kỳ sở học nào trong số đó. Vậy mà dám bảo tại hạ chẳng thật tâm ư? Giờ còn trách tại hạ vì không thật tâm nên giấu kín một vài ẩn tình? Há chẳng nhớ ngay lúc kết giao tại hạ đã từng nói mọi ẩn tình của quá khứ thì bất tất miễn cưỡng nhau phải thổ lộ, cần nhất là những gì sẽ xử sự với nhau sau này. Chính vì lẽ đó, vì muốn tốt cho cả hai, tại hạ mới tìm cơ hội, báo cho biết trước tại hạ dù gặp mệnh hệ gì vẫn có cách tự bảo toàn tính mạng. Nhưng khi tỉnh lại thì sao nào? Lý Nghi đâu? Sao không thấy Lý Nghi cùng hiện diện ở đấy để cùng chia nhau những gì đã do tại hạ phát hiện ở Vạn Niên cốc? Sao thế hử?

Lý Mộ Huệ trợn mắt :

– Nói cách khác. Ngươi đã thủ đắc, đã hoàn toàn đạt sở nguyện? Và bây giờ hàm ý của ngươi là vì Lý Nghi không có phúc phận nên chẳng thể trách ngươi? Đừng quên Lý Nghi đã chết. Vì theo lời ngươi khi nãy có nói là xin hãy để Lý Nghi nghỉ yên. Sao ngươi như thể đang hậm hực tức bực cả ta? Sao vậy?

Triệu Thái bình tâm lại :


– Được rồi, hãy cứ để Lý Nghi nghỉ yên. Còn về điều cô nương vừa trách, thật ý của tại hạ là mong cô nương tác chủ, hãy nói xem lời lệnh đệ trách tại hạ như vậy đúng hay sai?

Lý Mộ Huệ cũng trấn định, chợt thở dài thườn thượt :

– Ta thừa nhận có thể xá đệ vì ngộ nhận nên trách ngươi sai. Nhưng tất cả đã quá muộn vì Lý Nghi từ nay trở đi chẳng còn nữa. Và nếu ngươi muốn, Lý Mộ Huệ ta xin thay Lý Nghi tạ lỗi ngươi. Được chứ?

Triệu Thái nhìn sững nàng :

– Ý cô nương dường như còn muốn thay thế lệnh đệ, từ nay trở đi sẽ tìm đủ cơ hội hầu tạ tội những gì đã đối xử không phải với tại hạ?

Lý Mộ Huệ thản nhiên thừa nhận :

– Lý Nghi sai, ta là thân tỷ dĩ nhiên phải có trách nhiệm tìm cách bồi tội. Huống hồ, như diễn biến đã diễn ra đêm qua ở Kim Lăng thành, ta và ngươi kể như cơ hồ chung số phận, chung kẻ thù, lại còn chưa minh bạch đã do cao nhân nào ám trợ với dụng tâm tốt hoặc xấu ra sao. Và cũng do có chủ tâm từ nay sẽ đồng hành cùng ngươi, thiết nghĩ ta có quyền nêu đề xuất này. Ngươi phải gọi ta là Lý tỷ tỷ, vì ngươi chỉ là bằng hữu sinh tử chi giao cùng đệ đệ ta, há lẽ không nên mang bối phận một đệ đệ?

Triệu Thái ngay lập tức lắc đầu :

– Đã bảo đừng kể gì đến Lý Nghi nữa. Vì vậy, đi theo tại hạ là tự ý cô nương, không hề do tại hạ thỉnh cầu. Thế nên cũng xin miễn nghe bất kỳ đề xuất nào, nhất là những đề xuất liên quan đến việc kết giao hoặc phân chia bối phận như cô nương vừa nói. Cùng lắm giữa tại hạ và cô nương vì ngẫu nhiên đồng hành nên bất quá chi giữ mối quan tâm ở mức độ bằng hữu. Rõ chứ? Nhược bằng bất thuận thì thôi. Tại hạ xin mạn phép có lời cáo biệt.

Lý Mộ Huệ chợt đay nghiến :

– Được lắm, ngươi đi đi. Giờ mới rõ ngươi là hạng có tâm địa thế nào. Phải chi ta đề xuất sẽ tự nhận là muội muội, ắt ngươi không còn nữa thái độ lạnh nhạt đối với ta, đúng không? Ngươi cũng như bao nam nhân khác. Chỉ tại ta có mắt như mù, vì không sớm nhận ra điều này, nên mới chưa gì đã tự ý thuận tình cùng đi với ngươi. Hừ, hừ…

Triệu Thái vụt sa sầm nét mặt :

– Nói đi nói lại ý của cô nương vẫn là muốn cùng tại hạ đồng hành, đúng không? Vậy đừng nói nữa chỉ phí thời gian về việc phải phân chia hoặc xưng hô với nhau như thế nào. Tại hạ cô thân cô thế quen rồi, Không thích có tỷ tỷ hoặc đa mang tự dưng có thêm một muội muội. Nếu cần thì cứ cư xử nhau như bằng hữu. Hễ cô nương dùng cách xưng hô lễ độ thì khắc nhận lại cũng lời xưng hô lễ độ của tại hạ. Và ngược lại, cô nương ắt sẽ nhận cách xưng hô tương xứng từ phía tại hạ. Giờ thì đi chưa? Đã nghỉ hết mệt chưa?

Lý Mộ Huệ phụng phịu đứng lên :

– Đi thì đi. Ta hết mệt hay chưa, đâu cần ngươi quan tâm. Hừ!

Triệu Thái cười cười :

– Hãy cố chịu đựng thêm một lúc nữa. Ở phía trước đã là một cánh đồng. Cứ đi đến đấy, tự ta có cách sẽ khiến ngươi không chỉ hết mệt mà còn mau lại sức. Chỉ cần một mảng thịt rừng nướng vừa chín, thứ dã vị đó có công hiệu quyết chẳng kém gì linh đan bồi nguyên. Đi nào!

Triệu Thái đi trước, Lý Mộ Huệ theo sau, vừa đi vừa giận vì bị Triệu Thái sử dụng cách xưng hô của chính nàng là điều dù chẳng thích nàng cũng không thể nào mở miệng hoặc trách hoặc kêu cầu Triệu Thái sửa lại.

* * * * *

Chính Lý Mộ Huệ tự lên tiếng trước hầu phá tan bầu không khí đột nhiên trở nên quá lặng lẽ giữa nàng và Triệu Thái, kể từ lúc nàng vì giận nên tự hứa sẽ không nói gì nữa để khỏi phải nghe cách xưng hô chẳng thuận tai chút nào của Triệu Thái. Nàng hắng giọng để lúc lên tiếng đừng quá đường đột :

– Triệu các hạ sao chẳng nói gì? Thậm chí về chủ ý, định cùng tiểu nữ sắp đi đến đâu cũng chẳng thổ lộ?

Triệu Thái thở hắt ra, nhờ vậy chợt nhớ lại vẫn chưa ăn gì dù đã cầm sẵn một mảng thịt nướng đủ chín ở trên tay. Thế là Triệu Thái ngoạm một miếng, nói một câu :

– Cô nương ắt chưa biết về nơi đã được tại hạ cùng lệnh đệ tình cờ nhìn thấy nữ chủ nhân của thỏi thạch son?

Lý Mộ Huệ cũng bắt đầu nhỏ nhẹ ăn, nhưng bất chợt ngưng lại và sa sầm nét mặt :

– Ngươi… ngỡ thế nào, các hạ lại quá xem trọng và quyết tìm cho bằng được ả ấy chỉ để giao hoàn mỗi một thỏi thạch son hoàn toàn chẳng có giá trị.

Triệu Thái nuốt vội miếng thứ hai :

– Chớ nghĩ nhảm. Điều tại hạ quan tâm là nhân vật ẩn ngụ phía sau ngọn núi ấy?

– Là Độc Mục sơn. Nhưng vì sao các hạ quan tâm đến nhân vật ấy? Và đừng nói là vì ả nọ từng tỏ ra quan tâm nên các hạ cũng như thế nha.

Triệu Thái nuốt miếng thứ ba :

– Lại nói nhảm nữa rồi. Tại hạ quan tâm vì đấy là nhân vật đang giữ hoặc gọi là đang sinh cầm Cuồng Nữ.

– Cuồng Nữ? Vì sao các hạ phải quan tâm đến Cuồng Nữ? Vì Thạch Quy giáo ư?

Triệu Thái thoáng ngập ngừng sau đó nói luôn một mạch :

– Thoạt tiên cô nương có biết vì sao ngoài Không Không môn chợt có thêm nhị phái Điểm Thương và Thanh Thành cứ quyết liệt truy tìm cho bằng được Lý Nghi chăng? Để sát nhân diệt khẩu đấy. Vì đấy là những nhân vật đầu tiên muốn giữ càng kín càng tốt chuyện họ đã lọt vào Vạn Niên cốc, đã khám phá điều bí ẩn của nghi án trăm năm trước và sau cùng là tạm thời giấu đi câu chuyện họ nhờ đó đã đắc thủ tuyệt kỹ sở học như thế nào.

Lý Mộ Huệ thật sự chấn động :

– Có đúng như các hạ vừa nói chăng? Hay chỉ là suy đoán dựa theo sự việc đã có thêm hai phái nữa cùng truy tìm Lý Nghi?

Triệu Thái đang ngấu nghiến ăn, vì thế, chờ nuốt xong mới đáp :

– Đương nhiên là suy đoán. Nhưng vì có chứng cứ nên cô nương chẳng cần quá đa nghi.

– Có thừa chăng nếu tiểu nữ rất thật lòng muốn nghe vừa chứng cứ vừa suy đoán của các hạ?

Triệu Thái nuốt vội miếng cuối cùng :

– Cô nương ăn cho xong đã. Sau đó, lúc tiếp tục lên đường, cô nương tha hồ nghe, tha hồ cật vấn.

Nhưng Lý Mộ Huệ lắc đầu :

– Đột nhiên nghe lại câu sát nhân diệt khẩu, thú thật, người dễ chột dạ như tiểu, nữ quả tình ăn không nổi, nuốt cũng chẳng trôi. Nhưng vì các hạ đã quyết, được, muốn đến Độc Mục sơn thì đến. Tiểu nữ có tạm tin các hạ thiết nghĩ cũng chẳng thiệt hại gì.

Triệu Thái đứng lên ngay :

– Cũng có thể tại hạ đang quá lo xa. Nhưng kỳ thực lần đến Độc Mục sơn này nếu càng cẩn trọng càng tốt. Cũng may đối với Không Không môn và nhị phái Điểm Thương – Thanh Thành thì một là Lý Nghi đã chết hoặc cùng lắm họ đã chẳng còn quan tâm và đuổi theo cô nương nữa. Hai là cũng như đối với họ, mọi người trên giang hồ hầu như vẫn chưa rõ tại hạ là ai, lai lịch hoặc xuất thân như thế nào. Thế nên có thể yên tâm, đường đi từ đây đến Độc Mục sơn sẽ chẳng lo bị bất kỳ ai theo dõi. Đi nào!

“Vút! Vút!”

* * * * *

Lý Mộ Huệ bất chợt bật kêu :

– Dừng lại!

Triệu Thái vừa giật mình vừa hốt hoảng dừng lại ngay :

– Sao? Có người lẻn bám theo ư? Thế sao tại hạ không phát hiện?

Lý Mộ Huệ tiến thêm một bước, vượt qua Triệu Thái, để khi xoay lại thì vừa đủ để giữ khoáng cách diện đối diện và nhìn thẳng vào mắt Triệu Thái :

– Tiểu nữ kêu dừng là để hỏi minh bạch, nào liên can đến việc có hay không có người bám theo. Nghe đây, theo các hạ, nhị phái Điểm Thương – Thanh Thành phần vì ngại quần hùng khắp nơi sẽ lưu tâm và gây đủ mọi phiền toái, phần vì cũng do tham nên một mặt khác vẫn sẽ chiếm đoạt tuyệt kỹ nếu như có cơ hội sau khi đã diệt khẩu. Đây là các hạ suy đoán qua những gì do Đinh Bất Tú, nhị đệ tử của phái Điểm Thương cung xưng và thế là vội vàng đi tìm Lý Nghi?

Triệu Thái nhẹ thở ra :

– Thế mà tại hạ ngỡ cô nương đã tình cờ phát hiện có kẻ bám theo. Đúng vậy, hoặc giả cô nương nghĩ tại hạ đoán sai?

Lý Mộ Huệ nghiêm mặt :


– Tuy không hẳn là sai nhưng muốn tiểu nữ vì bị thuyết phục nên tin hoàn toàn, e cần có thêm một vài chứng cứ nữa. Về việc này tiểu nữ nghĩ đã có cách giúp các hạ.

Triệu Thái cười cười :

– Bảo để giúp cô nương thì đúng Hơn. Vì đối với tại hạ, vạn sự kể như đã rõ. Tuy vậy, nếu cô nương quả thật có cách, dĩ nhiên tại hạ cũng muốn thu thập thêm càng nhiều chứng cứ càng tốt. Xin được nghe cao kiến của cô nương.

Lý Mộ Huệ vẫn nghiêm mặt và chợt hạ thấp giọng :

– Tiểu nữ tình cờ biết rõ chỗ ẩn ngụ của Song Sát Nhiếp Hồn. Các hạ nghĩ, chúng ta có nên thử tìm đến họ, liệu xem họ có lâm phải hoàn cảnh tương tự Lý Nghi chăng?

Triệu Thái nhẹ gật đầu và cũng hạ thấp giọng. Nhưng lời do Triệu Thái thốt ra lại tạo kinh ngạc tột cùng cho Lý Mộ Huệ :

– Chủ ý của cô nương rất hay nhưng đừng vội tiến hành. Trái lại, nếu còn cao kiến gì nữa, phiền cô nương cứ tiếp tục nói, cứ tiếp tục giữ thái độ vừa cẩn trọng vừa thần bí như nãy giờ.

Lý Mộ Huệ càng hạ thấp giọng hơn cho dù chẳng còn cao kiến gì nữa để tỏ bày :

– Có phải các hạ vừa phát hiện điều gì đó khả nghi?

Triệu Thái từ từ hít vào một hơi thật sâu :

– Chỉ là cảm giác mơ hồ. Thế nên tại hạ muốn có thêm một cơ hội để dò xét.

Lý Mộ Huệ vẫn không ngừng nhìn thẳng vào mắt Triệu Thái :

– Cẩn tắc vô ưu. Hãy nói xem đó là sự cảm nhận thế nào?

Triệu Thái nhún vai :

– Có phải ở phía hữu của tại hạ, khoảng cách từ bảy đến mười trượng, là ba cội cây cơ hồ mọc chụm vào nhau? Tàng của chúng giao nhau chưa thật kín, thế nên bóng của những tàng cây được chiếu in trên đất vẫn còn một khoảng hở. Dường như vừa rồi có một thoáng tại hạ phát hiện khoảng hở ấy đã bị một bóng khác in chiếu lên tạm phủ lấp đi. Nhưng bây giờ thì không thấy cũng không nghe được gì. Không chừng chỉ là thần hồn nát thần tính, do tại hạ quá đa nghi mà ra.

Lý Mộ Huệ khe khẽ bảo :

– Như tiểu nữ vừa bảo, hễ cẩn tắc thì ắt được vô ưu. Sau khi tiểu nữ khẽ đếm đến ba, hai chúng ta nên đồng loạt hành động. Tiểu nữ không tin chỉ với phạm vi nhỏ hẹp của ba cội cây lại có ai đó phục ẩn mà không bị sự hợp lực của chúng ta phát hiện. Được chứ? Cứ như thế nha, một, hai ba!

Dù không mấy tán thành nhưng vì Lý Mộ Huệ đã đếm, Triệu Thái cũng đành miễn cưỡng bật người lao đi cùng một lúc với Lý Mộ Huệ.

“Vù…”

Khoảng cách đến ba cội cây chỉ là tám trượng. Thật quá dễ để Triệu Thái cùng Lý Mộ Huệ ngay khi lao đến đã lập tức phân khai, người vòng bên hữu, người còn lại thì vòng qua bên tả để nhất loạt dò xét.

Chính ở phía bên Lý Mộ Huệ có biến :

– Bọn tiểu oa nhi các ngươi kể cũng khá. Nhưng đã thế này thì đừng trách ai ngoài việc hãy tự trách thân. Ha… Ha…

Triệu Thái chấn động. Vì thế, ngay khi loạt cười chỉ vừa vang lên, Triệu Thái đã lập tức từ bên dưới vọt lên tung người vào giữa tàng cây, cố lao xuyên qua tầng tầng lớp lớp những nhánh lá cây dày đặc che phủ.

Nhưng đã muộn.

“Ầm!!”

Lý Mộ Huệ bật ngã lăn ra :

– A… A…

Triệu Thái nghe khí nộ trào dâng, tự tai nghe chính bản thân đang tận lực gầm quát cực lớn và cực kỳ thịnh nộ :

– Sát nhân thì phải đền mạng. Giết…!!!

Và cả ba tàng cây vốn dĩ đang giao nhau chợt xao động và bị tách khai. Đó là lúc ngọn kình thịnh nộ do Triệu Thái xuất kích đã hung hãn lao đến xé toang.

“Ào…”

Tràng cười khi nãy chuyển qua thành tiếng gầm gừ tắt nghẽn :

– Hảo bản lãnh. Bản nhân. Hự!

Giọng tắt nghẹn có lẽ do loạt chạm kình quá lớn vang lên cắt ngang.

“Bung…”.

Triệu Thái bị chấn dội, bay thoái hậu khá xa so với khoảng cách lúc lao vào.

“Hự!!”

“Vù…”

Nhưng nhờ bị chấn dội, mặt vẫn hướng về phía ba cội cây nên Triệu Thái có cơ hội nhìn thấy rõ hơn dáng điệu nằm hoàn toàn bất bình thường của Lý Mộ Huệ. Và đấy chính là động lực thúc đẩy, giúp Triệu Thái tự vượt qua bản thân ngay lúc này. Vì vậy dù đang còn lùi, Triệu Thái vẫn có cách giữ trụ toàn thân lại, để một lần nữa bật người cuồng nộ lao tiếp tục vào phần giao tàng của ba cội cây :

– Đỡ!

“Ào…”

Nào ngờ lần xuất thủ này của Triệu Thái chỉ làm phần thân của ba cội cây chao đảo liên hồi, hất luôn xuống ngàn ngàn những lá cây tuy vẫn xanh nhưng vạn bất đắc dĩ phải lìa cành rơi phủ kín phần đất trong phạm vi quanh gốc.

Kẻ sát nhân đã tẩu?

Triệu Thái không tin, vội tung người lên giữa ba cội cây, sau đó thì đứng lặng nhìn quang cảnh xung quanh tứ bề vắng ngắt, chỉ còn mỗi một vài giọt huyết nhỏ do vẫn bám vào một nhánh cây thật gần, là điều minh chứng cho thấy lúc nãy ở ngay đây quả nhiên có sát nhân ẩn phục xuất thủ.

Thoáng thất vọng, Triệu Thái buông người hạ thân xuống cạnh chỗ Lý Mộ huệ vẫn mãi nằm bất động.

Nàng đang tư thế nằm nghiêng, mặt thì úp đất quá nửa, hơi thở thì.

Triệu Thái đau đớn ngồi xuống vừa gọi vừa lấy tay chạm vào nàng :

– Lý cô nương…

Và thật bất ngờ, Lý Mộ Huệ chợt ngồi bật dậy, mắt trợn trừng với hữu thủ bỗng tung vụt ra thật thần tốc :

– Ngươi muốn chết?!

Triệu Thái kinh tâm, cũng mở trừng trừng hai mắt cảm nhận tử thần không những đã cận kề mà còn là đến từ một cô nương xinh đẹp không hề là kẻ địch :

– Tại hạ đây. Ôi…

Đôi mắt đang trợn to phẫn nộ của Lý Mộ Huệ vụt sững lại. Kế đó, hữu thủ nàng cũng khựng lại, chuyển thành một ngón tay đưa ra, nàng vừa dí vào mặt Triệu Thái vừa kêu ngỡ ngàng :

– Là ngươi đấy ư? Ôi… suýt nữa thì… hãy cho tiểu nữ có lời tạ lỗi, thập phần tạ lỗi với các hạ. Hự!!

Nàng lại ngã vật ra, lần này thì úp mặt xuống, nằm đè lên hữu thủ của chính bản thân nàng chỉ mới thu về nửa chừng.

Triệu Thái nghe nhận thức vụt òa quay trở lại, cảm thấy quái lạ như thể vừa từ cõi chết đột ngột được quay về nhân gian.

Và vì có tâm trạng này, Triệu Thái cẩn trọng hơn, chỉ gọi Lý Mộ Huệ từng tiếng :

– Lý cô nương?! Lý cô nương?! Nàng đã thật sự mê lịm. Triệu Thái khi đã tin chắc như thế mới dám chạm tay vào, chỉ để sửa lại tư thế nằm cho nàng.

“Cạch!”

Đó là tiếng của một vật vừa từ hữu thủ nàng rơi ra.

Triệu Thái chỉ lấy mắt nhìn và nhún vai lẩm bẩm :

– Đang lúc lâm chiến, chẳng ai lại lấy ngân lượng cầm sẵn trên tay. như nàng. Thật kỳ quái.

Nhưng khi đã đặt Lý Mộ Huệ nằm ngay ngắn, do chẳng biết làm gì nữa dù chỉ để cứu tỉnh nàng vốn dĩ là một nữ nhân, nên đang lúc chờ đợi, một lần nữa Triệu Thái buộc phải nghĩ đến động thái kỳ lạ của nàng, là bỗng dưng dúi vào tay một mẩu ngân lượng đang lúc cùng người lâm chiến.

Và thế là Triệu Thái nhặt vật nọ lên xem, rồi lại tiếp tục lẩm bẩm :

– Không hoàn toàn là kim tiền hay ngân tiền mà là cả hai được trộn lẫn vào nhau sau đó dát mỏng. Nên được dùng để chi dụng thay thế ngân lượng thì hoài phí, vì còn có cả một ít kim lượng trong này. Nhưng được dùng như ám khí thì có thể khả dĩ. Hóa ra nàng còn thêm sở trường ám khí. Vậy xuất thân của nàng là thế nào để vừa tinh thông khinh công vừa am tường thuật ném ám khí.

Không thể đoán ra. Triệu Thái đành đặt mẩu kim tiền vào bàn tay hữu của nàng lúc này đang hé mở.

Nào ngờ sự động chạm này của Triệu Thái khiến bàn tay nàng co rúm lại, giấu kín hoàn toàn nửa mẩu kim tiền vào giữa lòng bàn tay.

Thấy lạ, Triệu Thái lại chạm vào bàn tay hữu nàng một lần nữa. Ngay lập tức cũng bàn tay hữu của nàng liền xuất hiện những cử động tuy không thật nhanh nhưng rất ư là linh hoạt, chợt chuyển mẩu kim tiền đang ở giữa lòng bàn tay lăn đến phần đầu mút của ngón giữa. Một tư thế sẵn sàng bật phát mẩu kim tiền bay đi chỉ bằng lực của hai ngón tay này.


– Nàng liệu có thuật phóng ám khí đáng được xem là lợi hại chăng?

Triệu Thái sau khi lẩm bẩm tự hỏi thì ngay lập tức vụt nhớ lại cảm giác lúc nãy, kể như đã suýt chạm mặt tử thần vì bị hữu thủ của nàng vung ra hướng vào giữa mặt.

Và dù chỉ nhớ lại, Triệu Thái vẫn có cảm nhận bàng hoàng, thật sự bàng hoàng.

Thoáng rùng mình, Triệu Thái vì theo phản ứng xuất phát từ bản năng, chợt chộp vào mẩu Kim tiền. Nào ngờ lại tạo ra tiếng kêu rên từ miệng Lý Mộ Huệ :

– Ôi…

Triệu Thái thực lòng mừng cho nàng :

– Lý cô nương?!

Nàng mở mắt :

– Triệu Thái?! A… tiểu nữ nhớ rồi, quả nhiên là diện mạo đã dị dung của các hạ. Tiểu nữ chưa chết ư?

Triệu Thái trấn an nàng :

– Chết sao được một khi chính Diêm Vương khước từ, chẳng màng tiếp nhận thêm cô nương vào Quỷ Môn quan.

Nàng cựa mình và bất giác để lộ một dung diện vụt trân cứng như hóa lạnh :

– Các hạ có ý gì khi giữ mãi bàn tay hữu của tiểu nữ?

Triệu Thái sực nhớ lại đành gượng cười và từ từ thu tay về :

– Tại hạ chi muốn lay để cô nương tỉnh lại. Xin đừng nghĩ tại hạ có ý mạo phạm.

Nàng cũng lẳng lặng thu hữu thủ của nàng về. Nhưng rồi nghĩ sao không biết, nàng lên tiếng và chợt hỏi :

– Hãy nói thật đi. Có phải các hạ đã thấy, vì thế lấy làm lạ về vật tiểu nữ đang cầm giữ trên tay?

Triệu Thái không thể không thừa nhận :

– Đã có một mẩu vật chẳng rõ xuất phát từ đâu hay từ ai nhưng đã nhăn chặn và cứu tại hạ thoát chết dưới kiếm của Trường Sinh Kiếm Đào Gia Từ. Để rồi sau đó, dù Là Lan Hoa Hàm Tiếu phu nhân hay Song Sát Nhiếp Hồn vẫn chẳng ai nhận là chủ nhân của mẫu vật đã từng bộc lộ chỉ là một mẩu ngân lượng. Cô nương đang giữ một vật tương tự, phải chăng mạng tại hạ lần đó là do Lý Nghi tiếp ứng cứu nguy?

Lý Mộ Huệ vẫn nằm và từ từ đưa mẩu kim tiền lên tận mắt :

– Dùng ám khí chỉ khi thật nguy cấp. Hy vọng sẽ luôn được các hạ giữ kín hộ chuyện này. Nếu không, vật dụng phòng thân của Lý gia e chẳng còn hữu hiệu.

Triệu Thái từ tốn gật đầu :

– Đó là điều đương nhiên, cũng tương tự như tại hạ đã nợ Lý Nghi một mạng.

Lý Mộ Huệ chợt bảo :

– Các hạ không thể đỡ tiểu nữ ngồi lên ư?

Triệu Thái thoáng ngập ngừng :

– Điều này…

Lý Mộ Huệ thở dài và từ từ nhắm mắt lại :

– Còn gì nữa mà ngại câu nam nữ thọ thọ bất tương thân? Tiểu nữ chính là Lý Nghi. Các hạ không chỉ cõng mà còn động chạm khắp người Lý Nghi há lẽ không dám như thế nữa đối với Lý Mộ Huệ này?

Triệu Thái giật nảy người :

– Cô nương…

Nàng mở mắt ra và cười lạt :

– Sao? Há chẳng phải đã từ lâu các hạ luôn ngờ Lý Nghi là nữ cải nam trang? Sau đó, dù được tin Lý Nghi chết, đã tận mắt trông thấy nấm mộ của Lý Nghi, các hạ vẫn cứ luôn ngờ Lý Mộ Huệ cũng chính là Lý Nghi sao? Đã vậy, khi tiểu nữ tự thổ lộ, các hạ không chịu tin là sao?

Triệu Thái bối rối vô tả :

– Những gì cô nương vừa nói đều đúng và đấy chính là tâm trạng tại hạ từng có. Nhưng có điều, lời thổ lộ của cô nương làm tại hạ nghĩ ngược lại, rằng Lý Nghi là Lý Nghi. không thể là Lý Mộ Huệ cô nương.

Nàng lại nhắm mắt, rất mệt :

– Vì sao?

Triệu Thái ấp úng :

– Vì… vì đã từng ngờ nên tại hạ cũng đã từng gần như được Lý Nghi ưng thuận cho sờ vào ngực áo. Và quả thật, ở Lý Nghi không hề có… Không có…

Giọng của nàng yếu đi :

– Không hề có nhũ hoa, đúng không? Vậy đừng ngạc nhiên nữa. trái lại hãy lấy làm mừng vì các hạ là nhân vật duy nhất kể như vô tình biết thêm một bí ẩn nữa của Lý gia. Và đấy cũng là một Độc môn… công phu… của… Lý… gia…

Nàng ngất lịm. Và lần này chưa bao giờ Triệu Thái tỏ ra vội như bây giờ, lập tức bồng xốc nàng lên hai tay và đứng lên, bật lao đi thật nhanh.

* * * * *

Triệu Thái càng thêm rúng động khi mẩu đối thoại cứ tiếp tục vô tình vang đến tận tai :

– Nếu lần này vẫn không có kết quả ca ca bảo chúng ta liệu đối phó thế nào?

– Lão Trảo Thủ không cất giữ tuyệt kỹ, lẽ nào chỗ lão Tuyệt Châm cũng không có? Liệu còn nơi nào nữa Liên muội vì vô tâm, dù ở ngay trước mắt nhưng vẫn chẳng chịu tìm?

– Muội không tin đã bỏ sót bất kỳ chỗ ẩn kín nào vẫn chưa tìm. Cũng có thể đúng như ca ca bảo, cả hai lão đều quỷ quyệt như nhau. Hay là chờ chất độc thấm thêm, đến lượt ca ca lộ diện, thử dùng cực hình tra hỏi lão?

– Liên muội đừng xui dại ta. Chẳng thà dùng mỹ nhân kế như muội, tự nguyện hiến thân, vừa để lão tự bộc lộ chỗ ẩn giấu trong lúc mê mẩn, vừa tạo cơ hội cho muội len lén mò tìm khắp y phục và khắp thân thể lão. Và nếu Liên muội đã chẳng tìm thấy thì thôi. Còn bảo ta xuất đầu lộ diện, với cơn phẫn nộ vì biết ta cùng Liên muội đều là phản đồ, lão dù ngấm độc vẫn xuất phát tuyệt châm bách phát bách trúng, mạng của Trang Đạt này e khó toàn vẹn.

– Vậy thì cứ chờ lão chết, sau sẽ cùng nhau tìm. Nhưng chẳng hiểu sao muội vẫn lo. vạn nhất chúng ta chẳng tìm thấy gì thì sao? Tương tự như diễn biến đã xảy ra ở chỗ lão Trảo Thủ sư phụ của ca ca vậy?

– Muội đừng nhắc nữa. Thật không ngờ đối phương quá thần thông, chẳng những biết rõ hai chúng ta vì tuân lệnh nhị vị sư phụ là Song Sát Nhiếp Hồn nên đã có khoảng thời gian dài đầu nhập và bái lão Đạo trưởng Quán chủ Huyền Vũ đạo quán làm sư phụ, mà đối phương còn am tường và quả quyết nhị vị sư phụ Song Sát Nhiếp Hồn gần đây nhờ may mắn nên tình cờ thủ đắc một vài tuyệt kỹ ở Vạn Niên cốc. Và cứ theo đó mà suy, chỉ trừ phi chúng ta giúp đối phương tìm thấy và thu thập tuyệt kỹ ở chỗ nhị lão quỷ sư phụ thì may ra sinh mạng hai chúng ta không những vẫn vẹn toàn mà còn được đối phương giữ lời, sẽ phó giao những tuyệt kỹ đó cho chúng ta tự luyện, hầu mai hậu xứng đáng là cao thủ được đối phương thu dụng. Nhược bằng chẳng tìm thấy gì, nghĩa là chẳng thể hoàn thành sứ mạng được phó giao, ta và muội dù có cơ hội hợp lực cũng không mong đối phó nổi bản lãnh quá thượng thừa của đối phương. A! Nghe Liên muội nhắc, Trang Đạt này cũng thấy lo.

– Này, ca ca bảo chất độc do đối phương giao phó liệu đến lúc nào mới khiến lão quỷ sư phụ của muội nhập Quỷ Môn quan? Vì muội không còn muốn nhìn thấy mặt lão nữa. Sư phụ gì loại như lão, chỉ vừa nhìn thấy muội giả vờ làm tụt và rơi giải thắt lưng ra, như muội và ca ca đã mưu bàn, lão đã chồm ngay đến, vồ lấy muội, mặc tình bộc lộ hết thú tính của lão. Đành rằng đấy chính là mưu kế do muội và ca ca sắp bày nhưng hễ nhớ lại cảnh đã để lão tha hồ giày vò thân xác, muội vẫn hận, không muốn thấy lão sống nữa. Ca ca hiểu ý Liên Đại Mỹ này chăng?

Chợt có một bàn tay chạm nhẹ vào lưng, khiến Triệu Thái phải vội quay mặt lại và tự đặt một ngón tay lên môi để thì thào thật khẽ :

– Đừng gây kinh động…

Bàn tay lúc nãy liền đặt lên miệng Triệu Thái, ý ngăn Triệu Thái đừng nói gì thêm. Nhờ đó Triệu Thái nghe tiếng của chủ nhân bàn tay lào thào lào thào :

– Tiểu nữ đã nghe cả rồi. Dường như đôi nam nữ ấy có quen biết các hạ? Và ngẫu nhiên hai chúng ta đang ở rất gần nơi cư ngụ của Song Sát Nhiếp Hồn?

Triệu Thái thận trọng dịch lùi về, cho thật gần Lý Mộ Huệ, chỉ là để dễ dàng phụ nhĩ vào tai nàng :

– Tại hạ còn phải giúp cô nương thêm một lần hành công dẫn lưu chân nguyên nữa. Thế nên ngay lúc này dù xảy ra bất kỳ sự biến nào, hai chúng ta vẫn án binh bất động, tiếp tục náu thân ở đây, cô nương rõ chưa? Còn địa điểm này ư? Quả thật chính tại hạ không ngờ những thạch động ở gần đây lại có những ngách đá liên thông với nhau. Há lẽ cô nương đoán đúng. Cách chỗ chúng ta đang ngồi, chỉ qua một tầng đá chính là chỗ ẩn ngụ của Song Sát. Lão đại bị hạ thủ rồi, giờ sắp đến lượt lão nhị Tuyệt Châm. Không ngờ họ gieo nhân nên gặt quả, sai phái đôi cẩu nam cẩu nữ là đệ tử của cả hai đầu nhập vào làm môn đệ của Huyền Vũ đạo quán, để lần này đến phần họ bị nghịch đồ mưu phản thí sư, dùng cả những thủ đoạn bỉ ổi không thể ngờ đôi cấu nam nữ vẫn chẳng ngại ngùng. Tình trạng của cô nương lúc này như thế nào?

Lý Mộ Huệ nghiêng mặt qua, cũng phụ nhĩ nói vào tai Triệu Thái :

– Đúng như các hạ vừa nói có lẽ chỉ cần một lần hành công nữa là hoàn toàn ổn. Cũng hy vọng đôi cẩu nam cẩu nữ ấy mau chóng ly khai chỗ này. Vì vậy tiểu nữ cũng đang tự hỏi đối phương đã được đôi cẩu nam cẩu nữ ấy đề cập thực là ai? Và chất độc của nhân vật đó liệu đến khi nào mới thực sự kết liễu sinh mạng lão Tuyệt Châm Nhiếp Hồn Gia Lại Hậu? Nhưng trên tất cả tiểu nữ thật lấy làm tiếc cho các hạ, đã không thể hiện thân, lấy mạng đôi cẩu trệ ấy, vừa thanh lý môn hộ vừa báo thù và trả lại thanh danh cho lệnh sư Quán chủ đạo quán Huyền Vũ.

Chợt phát hiện toàn thân Triệu Thái bỗng dưng bật run, Lý Mộ Huệ lo lắng hỏi :

– Các hạ vì sao…

Triệu Thái lấy tay bịt miệng nàng. Đồng thời vội vàng nói vào tai nàng những lời căn dặn thật khẩn thiết :

– Đừng hỏi gì thêm, cũng đừng để tâm và nghe những thanh âm tiếng động ở phía bên kia. Nói cách khác, chẳng biết đối phương với cô nương sẽ như thế nào, riêng tại hạ thà chết hơn là nghe. Nhưng xin hãy lắng nghe tại hạ căn dặn. Là đừng lay gọi cũng đừng hốt hoảng nếu phát hiện tại hạ ngủ quá lâu, giống như chết vậy. Trái lại, may lắm thì một ngày, còn chậm nữa thì chỉ ba ngày mà thôi, ắt thế nào tại hạ cũng tự tỉnh lại. Nhớ nha, đừng vì lo hoảng, tự gây kinh động thì khốn. Hẹn gặp lại sau – Ự!!

Triệu Thái từ từ lả xuống nằm lăn ra và cứ thế bất động, đến cả nhịp hô hấp cũng thưa dần, nhẹ dần và bất động dần.

Lý Mộ Huệ không thể nhìn rõ, phần thì do cảnh quang xung quanh nàng chỉ là mờ mờ và tranh tối tranh sáng, phần thì do thương thế chưa bình phục, chân nguyên nội lực kém nên mục lực cũng kém. Vì thế, nàng hoang mang, nửa hiểu nửa không đành đánh bạo lấy tay chạm vào cơ thể Triệu Thái, một cơ thể quả nhiên đang lạnh dần như trạng thái tuyệt khí sắp chết.

Dù thế, nhớ lời Triệu Thái dặn, Lý Mộ Huệ không một tiếng rên la, cũng không tự ý gây kinh động.

Và vì chỉ còn lại một mình, có Triệu Thái bên cạnh nhưng như chẳng có, Lý Mộ Huệ đành lắng tai nghe những thanh âm tiếng động ở phía bên kia vách đá, mong qua đó sẽ hiểu rõ nguyên do vì sao Triệu Thái bảo: “Thà chết hơn là nghe”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.