Đọc truyện Huyết Ảnh Ma Tôn – Chương 7: Kỳ Phùng hội ngộ
Sinh Tử vực …
Quả đúng như tên gọi của nó, bởi nó là một bãi vỏn vẹn hai trượng vuông nằm chót vót trên cao, chung quanh là những vực thẳm sâu hun hút. Vây bọc Sinh Tử vực là bốn gò đá nhô ra ngoài vực thẳm. Nếu chọn một trận thư hùng trên bãi bằng Sinh Tử vực, chứng tỏ đó là một cuộc đấu một mất một còn.
Giờ tý đã đến, Âu Trường Phong với ý chí kiên cường quyết tiêu diệt Bạch Liên thánh cô để trừ hậu hoạn cho giang hồ. Trong ý niệm của chàng, nếu hạ được Bạch Liên thánh cô, thì sau một trăm ngày, Bá Huyền cổ độc cũng vô dụng nếu không có người biết sai khiến nó.
Chàng hú vang lanh lảnh, vận khí chuyển hóa thần công huyết ảnh. Thoáng chốc, thân ảnh Trường Phong đã có màu hồng quang bao bọc, không còn nhận ra chận diện mục. Chàng đã trở thành qua bộ lốt dung diện Huyết Ảnh Ma Tôn.
Giũ hai ống tay áo thư sinh, trong pháp thể Huyết Ảnh Ma Tôn, Trường Phong như một đốm lửa đỏ rừng rực lướt trên thảm đá tai mèo theo con đường độc đạo dẫn đến Sinh Tử vực.
Chỉ chưa đầy nửa tàn nhang, Huyết Ảnh Ma Tôn Âu Trường Phong như cánh diều lướt gió rồi nhẹ nhàng hạ xuống bãi bằng tử thần.
Chung quanh im lặng như tờ, chỉ có bóng đêm dày đặc cộng với những cơn gió lùa se lạnh, thổi tung chéo áo thư sinh của chàng giũ phành phạch.
Cặp huyết nhãn của Âu Trường Phong hừng hực, như muốn xé toạc màn đêm dày đặc của không gian Sinh Tử vực.
Từ gò đá phía đông thốt lên mấy tiếng Phật hiệu:
– A di đà Phật … Thí chủ đã đến.
Trường Phong xoay chuyển nhãn quang. Mặc dù bóng tối che kín như bưng, nhưng thần nhãn huyết ảnh của Trường Phong cũng nhận ra một vị hòa thượng, râu tóc bạc trắng có chấm sáu nốt nhang trên thiên đỉnh, chứng tỏ thân phận của y trong Thiếu Lâm rất cao.
Trường Phong chưa hết ngạc nhiên không biết vị hòa thượng này là ai, sao lại có mặt trên Sinh Tử vực, thì vị hòa thượng mắt sáng như sao đêm đó đã niệm Phật hiệu nói tiếp:
– A di đà Phật … Lão nạp tưởng đâu chẳng bao giờ gặp thí chủ sau khi người đã tuyên thệ rời bỏ giang hồ tìm vui với tửu đạo. Nhưng sau năm mươi năm, Huyết Ảnh thí chủ lại tái xuất giang hồ dấy động quần hào, và bây giờ chúng ta lại có duyên tái ngộ. Thiện tai … Thiện tai.
Âu Trường Phong nghe vị hòa thượng đó nói, ngỡ như lão đã từng sống một thời với sư tổ Huyết Ảnh Ma Tôn, nên bán tin bán ngờ hỏi lại:
– Tại hạ là Huyết Ảnh Ma Tôn, xin hỏi cao nhân tu học là ai, ở chốn nào đến?
Cặp mắt sáng như sao đêm của hòa thượng chớp hai cái liên tục, tỏ ra ngạc nhiên với câu hỏi của Trường Phong. Lão ta không nói thân phận của mình mà ngâm một bài thơ:
“Người nổi cơn, ta bất động Tham dục lôi cuốn, ta bất động Nghe tiếng người hay, ta bất động Ta chỉ động theo lối của ta”.
Quả thật nghe xong bài thơ của hòa thượng ngâm, Trường Phong cũng chẳng hiểu gì.
Chàng làm sao biết được người đang đối diện với mình chính là Võ Thánh, nhân vật cột trụ của Thiếu Lâm cùng thời với Huyết Ảnh Ma Tôn.
Lão hòa thượng đã quy ẩn cùng với Huyết Ảnh Ma Tôn và hôm nay khi hay tin Huyết Ảnh Ma Tôn tái xuất giang hồ, đại náo Thiếu Lâm, với sự thỉnh cầu của tăng chúng, Võ Thánh mới đến Sinh Tử vực.
Đối với Võ Thánh, tri kỷ năm xưa gặp nhau, tất nhiên cũng có nỗi lòng hào hứng, nhưng theo đó là sự u uất vì sắp tới hai lão già cố tri phải đấu một mất một còn.
Võ Thánh thì thấu hiểu sự tình, nhưng Trường Phong thì nào biết gì.
Trường Phong đâm ra bối rối vô cùng. Chàng trầm giọng nói:
– Huyết Ảnh Ma Tôn đến đây để hội ngộ với người, không phải đến để đàm đạo thơ ca.
– A di đà Phật … Không lẽ thời gian đã khiến trí óc Huyết Ảnh lão huynh quên chung rượu ly bôi năm nào. Nếu lão huynh đã quên thì hãy trả lại cho lão nạp này trăm vò rượu lúc chia tay.
Trường Phong nghe giật mình. Chàng đoán ra, vị hòa thượng kia đã sống cùng thời với Huyết Ảnh Ma Tôn lão tổ. Bụng dạ chàng thoáng rối bời, bởi không ngờ đến Sinh Tử Vực quyết đấu lại gặp cố tri của lão sư tổ.
Đã phóng lao, tất không thể buông lao được, chàng bặm gan nói luôn:
– Thời gian qua lâu quá rồi, ta không còn nhớ ai nữa.
– A di đà Phật … Oan trái … Oan trái …
Hòa thượng vừa thốt xong mấy tiếng u uẩn đó, thì có hai bóng người từ con đường độc đạo đá tai mèo xuất hiện.
Ba lần chớp mắt, họ đã trụ thân trên Sinh Tử vực.
Một người vận đạo bào, một người vận trường bào rách rưới, vai khoác tấm áo lông thú.
Người khoác áo lông thú có cái miệng rộng kéo dài tới mang tai, cặp môi thừ lừ thâm xịt trông sắc diện thật là quái dị.
Y vừa trụ thân ảnh vừa bật cười sảng khoái vô cùng:
– Ha … Ha … Ha … Ha … Tri kỷ thì tri phùng. Năm mươi năm, tứ đại kỳ nhân trong thiên hạ vẫn có mặt đầy đủ tại Sinh Tử vực. Ha … Ha … Ha …
Vị hòa thượng vừa thấy người vận trường bào khoác áo lông thú vừa cười vừa nói đã đứng bật dậy, tay lần tràng hạt:
– A di đà Phật … Lão nạp không thể tin được Thiên Ma Thế Vương vẫn còn sống và đến đây.
Thiên Ma Thế Vương quay mặt nhìn Võ Thánh:
– Lão trọc chưa chết, Huyết Ảnh Ma Tôn cũng sống nhăn sau khi uống hết trăm vò rượu của lão, và lại còn Vạn Hóa tử cũng thọ trên trăm tuổi. Tất cả đều còn sống cớ sao lão Thiên Ma này lại quy tiên được. Thời gian không thể bôi xóa, tẩy trừ được Tứ đại kỳ nhân.
– Thật là hy hữu. Thiện tai … Thiện tai.
Vạn Hóa đạo tử là lão đạo sĩ vừa lùn vừa ốm, trông như đứa bé lên bảy lên tám, lại chẳng có cọng râu nào, nếu không có mấy nếp nhăn già cỗi, có lẽ lão chỉ là một đứa con nít, không ai đoán nổi đó là một lão già trên trăm tuổi.
Âu Trường Phong đứng như trời trồng, quả thật chàng không ngờ lại có cuộc hội ngộ kỳ lạ như thế này. Chàng cứ tưởng mình đã rơi vào một giấc mơ của quá khứ.
Vạn Hóa tử bật cười hi hi. Xem ra khí chất của lão vẫn còn những nét đặc trưng của đứa bé lên bảy lên tám. Vạn Hóa đạo tử vỗ tay:
– Vui quá … Vui quá … Tứ đại kỳ nhân vẫn còn sống nhăn. Bọn người giang hồ nghe được tin này chắc phải rụng rời cả tay chân. Hi … Hi … Hi …
Thiên Ma thế vương quay sang Trường Phong:
– Lão Huyết … Dạo này ngươi uống được bao nhiêu cân rượu?
Trường Phong cười khẩy một tiếng, với Huyết Ảnh công vây bọc thân ảnh cùng với thuật dị dung tinh xảo. Thiên Ma Thế Vương không nhận ra chàng nên đã nhận lầm là Huyết Ảnh Ma Tôn lão tổ. Trường Phong không khỏi không cười.
Không muốn để lộ hành tung, Trường Phong nhận luôn mình là Huyết Ảnh Ma Tôn lão tổ, chàng đổi giọng:
– Năm mươi năm đã trôi qua, tứ đại kỳ nhân trong võ lâm lại tề tựu, Thiên Ma Thế Vương muốn hỏi tửu lượng của ta à? Thế thì hãy mang rượu ra đây, ta với lão cùng đối ẩm.
Thiên Ma thế vương ngửa mặt cười khoái trá:
– Ha … Ha … Ha … Đúng … Đúng … Trước đây ta và lão đã từng đấu tửu với nhau. Ta hơn lão nửa chung, nhưng lại thua lão trọc kia nửa chung, thế thì sao chúng ta không đấu lại chứ?
Thiên Ma Thế Vương quay sang Vạn Hóa Đạo Tử:
– Lão đạo … Trước đây ngươi từng bán rượu cho chúng ta đấu ẩm, bây giờ ngươi vẫn tiếp tục bán chứ?
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả, rồi nói:
– Tất nhiên … Ai mua ta sẽ bán … Bán đến khi nào các ngươi uống bò lăn bò càng ra mới thôi.
– Thế thì lão còn chờ gì nữa.
Võ Thánh giở cười giở khóc. Lão hòa thượng không ngờ, tại Sinh Tử Vực lại hội ngộ bốn đại kỳ nhân năm mươi năm trước.
Huyết Ảnh Ma Tôn và Thiên Ma Thế Vương, đại diện cho Hắc đạo, còn Võ Thánh và Vạn Hóa Đạo Tử lại thuộc về Bạch Đạo. Hai bọn đã đấu với nhau một trận long trời lở đất, cuối cùng chia tay với nhau bằng một trận đấu ẩm cũng không kém phần quyết liệt.
Hiện tại, bốn người lại kỳ ngộ, họ khởi đầu bằng một trận đối ẩm, sau đó thì chưa biết ai sống ai chết nhưng xem chừng Sinh Tử vực hôm nay là điểm cuối cùng trong cuộc đời của bốn vị kỳ tài thiên hạ.
Thiên Ma Thế Vương hối thúc Vạn Hóa Đạo Tử:
– Thế thì còn chờ gì nữa mà lão chưa mang rượu đến bán?
– Có ngay thôi mà, lúc nào ngươi cũng nóng nảy.
Vạn Hóa Đạo Tử nói dứt lời, chỉ lắc mình một cái, người của lão đạo đã mất hút ngoài độc đạo đá tai mèo. Trường Phong nhận thấy thân pháp kỳ ảo của Vạn Hóa Đạo Tử không khỏi giật mình. Nếu so sánh với Quỷ Ảnh thân pháp của chàng có lẽ thuật khinh thân của Vạn Hóa Đạo Tử còn cao thâm hơn mấy phần.
Võ Thánh nhìn theo Vạn Hóa Đạo Tử, tấm tắc khen:
– Thuật Di hình của Vạn Hóa Đạo Tử vẫn như xưa, xem chừng còn tiến bộ hơn.
Thiên Ma Thế Vương nhìn Âu Trường Phong:
– Lão Huyết … Với thuật Di hình của lão Vạn Hóa lùn đó, thì bao nhiêu chiêu ngươi sẽ đánh trúng lão?
Trường Phong nghe Thiên Ma Thế Vương hỏi, đâm ra bối rối vô cùng. Làm gì chàng đoán được bao nhiêu chiêu mình đánh trúng Vạn Hóa Đạo Tử.
Chàng ậm ừ mãi, đành nói liều:
– Trên trăm chiêu ta sẽ đả bại y.
Thiên Ma Thế Vương nheo mày:
– Lão Huyết không tiến bộ chút nào à?
Trường Phong đoán mò, chắc trước đây Huyết Ảnh Ma Tôn cũng phải bở mồ hôi tai quá trăm chiêu mới chạm vào người Vạn Hóa Đạo Tử, nên quyết định nói luôn:
– Hồi xưa thế nào, bây giờ cũng vậy.
Thiên Ma Thế Vương ngớ cả người:
– Thế là trên trăm chiêu lão mới chạm đến chiếc áo đạo sĩ thối của lão lùn à. Thế thì chúng ta thua chắc nữa rồi.
Thiên Ma Thế Vương quay sang Võ Thánh:
– Lão trọc … Còn Bát Nhã Thiền chưởng của lão chắc đạt đến cõi vô vi huyền diệu rồi?
– A di đà Phật. Võ thuật Phật gia cũng chỉ sánh ngang với Khưu Ma chỉ của Thiên Ma Thế huynh.
Võ Thánh vừa nói vừa lần tràng hạt. Những ngón tay của Võ Thánh nhích dần từ hạt bồ đề này sang hạt bồ đề khác không hề sai lệch khoảng thời khắc nhỏ nhoi nào. Điều đó chứng tỏ tâm định vô vi của Võ Thánh đã đạt đến cõi vô thượng.
Ánh mắt của Thiên Ma Thế Vương đóng đinh vào những ngón tay gầy guộc của Võ Thánh, rồi nói:
– Ta không tin trong Tứ đại kỳ nhân của đời trước, lão trọc là người có võ công cao thâm nhất. Bây giờ có lẽ còn cao minh hơn.
– A di đà Phật. Bần tăng không dám nhận lời khen của Thiên Ma huynh. Nếu tất cả bốn người trong Tứ đại kỳ nhân đấu đến độ phân định thắng bại, bần tăng đoán chắc tất cả bốn người đều không có ngày hội ngộ hôm nay.
Thiên Ma Thế Vương bật cười nói luôn:
– Đúng như vậy. Nhưng chúng ta là những kẻ hữu duyên nếu không tao ngộ trên Sinh Tử vực, thì cũng hội đàm dưới suối vàng.
Vạn Hóa Đạo Tử đã quay trở lại, lão gánh một lúc tám hũ rượu, mỗi hũ rượu ít ra đựng năm mươi cân, mà thân pháp vẫn không hề thay đổi.
Đặt tám hũ rượu xuống đất, Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả rồi nói:
– Có rượu rồi, ta bắt đầu bán đây.
Thiên Ma Thế Vương nhìn Trường Phong, rồi quay sang Võ Thánh:
– Tất cả mọi người cùng uống chứ?
Võ Thánh nhìn Âu Trường Phong:
– Huyết Ảnh Ma Tôn, bần tăng mời huynh.
Võ Thánh vừa nói vừa giũ hai ống tay áo tăng bào. Một đạo hấp lực cuồn cuộn phát ra, và nhẹ nhàng hốt lấy hũ rượu nhấc lên khỏi mặt đất.
Hũ rượu tựa như chiếc lông ngỗng là đà bay về phía Âu Trường Phong.
Đối mặt với những vị đại kỳ nhân của thiên hạ, Trường Phong đâu dám xem thường.
Mặc dù hũ rượu là đà bay về phía chàng, nhưng Trường Phong vẫn chuyển hóa chân nguyên đến mười hai thành tu vi đưa tay ra đỡ.
Song thủ huyết ảnh chưa chạm vào hũ rượu, Trường Phong mới giật mình vì cảm thấy như có một lực kình như ba đào cuồng nộ, vô hình, vô tức xoáy quanh hũ rượu.
Nếu không vận chuyển nội khí chân nguyên phòng bị trước, một là chàng bị hất té ngửa ra sau, và không khỏi bị nội thương, hai là phải buông hũ rượu mời tặng của Võ Thánh và chắc chắn sẽ lộ chân diện mục.
Trường Phong vận chuyển Huyết Ảnh công cắt dòng xoáy khí bao bọc xung quanh hũ rượu, rồi đón nó như cầm một hũ rượu bình thường.
Trong bụng thì không khỏi bồi hồi khâm phục võ công của Võ Thánh, nhưng trong miệng vẫn thốt ra những lời khách sáo:
– Đa tạ … Đa tạ.
Trường Phong vốn đã quen với rượu dưới địa thạch phòng nên không ngần ngại nâng cả vò rượu lên tu ừng ực. Chàng lật úp hũ rượu, như muốn nói với Võ Thánh và Thiên Ma Thế Vương cùng Vạn Hóa Đạo Tử rượu trong hũ đã hết.
Thiên Ma Thế Vương ngửa mặt cười đắc chí:
– Lão Huyết … Thời gian ẩn tích xem ra ngươi uống như hũ chìm. Thật bội phục … Thế Vương này bội phục ngươi.
Thiên Ma Thế Vương nói dứt lời, cũng nâng hũ rượu, ngửa mặt tu ừng ực. Lão ho sặc một tiếng rồi trút hũ rượu lật ngược xuống.
– Ta cũng uống cạn đấy chứ, nhưng còn kém lão Huyết một cái ho.
Võ Thánh chắp tay:
– A di đà Phật … Lão nạp này cũng đành phá giới diện kiến cố tri.
Võ Thánh nâng hũ rượu và nhấp từng ngụm một. Thời khắc giữa ngụm này và ngụm kế tiếp không thay đổi, và cũng chỉ độ hai mươi ngụm Võ Thánh đã uống cạn số rượu trong hũ.
Võ Thánh trút ngược vò rượu xuống. Ba giọt rượu nhỏ ra ngoài.
Thiên Ma Thế Vương trợn mắt, chỉ ba giọt rượu lấp lánh do ánh trăng rọi biến thành như ba hạt ngọc, nói:
– Lão trọc … Chắc lão tính chừa lại cho chúng ta mỗi người một giọt rượu cặn phải không?
– A di đà Phật … Bần tăng không dám, nhưng vì tửu giới không cao minh đành sót lại ba giọt. Ba vị cố tri bỏ qua.
Vạn Hóa Đạo Tử vỗ tay đôm đốp:
– Hay … Hay … Lão hòa thượng vừa biết uống rượu, vừa biết đối đáp, ngày xưa thì lão chỉ biết đứng ló hai con mắt, mặt đỏ gắt mà thôi.
Vạn Hóa Đạo Tử nhận một hũ rượu đặt luôn vào lòng mình nói:
– Đến lượt ta tham gia với chứ.
Vạn Hóa Đạo Tử vừa nói vừa nâng hũ rượu qua khỏi đỉnh đầu, dùng chỉ công đục luôn lỗ dưới đáy hũ rượu. Vạn Hóa Đạo Tử nằm ngửa ra đất, song thủ chụm lại phát tán một đạo chỉ kình êm như nhung nâng hũ rượu. Rượu theo lỗ nhỏ phun ra rơi vào cái miệng há toang hoác của Vạn Hóa Đạo Tử.
Nhìn lối uống rượu của Vạn Hóa Đạo Tử, trông vừa lười biếng, nhưng cũng vừa nhàn tảng, đồng thời biểu lộ cho mọi người thấy khí lực của lão chẳng phải tầm thường.
Vạn Hóa Đạo Tử uống cho đến khi rượu trong hũ chẳng còn nhỏ ra được giọt nào mới đưa tay đỡ nó. Lão đặt hũ rượu xuống rồi xoa bụng:
– Ui chao … No quá … No quá …
Uống rượu đến độ no nê, nóc nách chứng tỏ lão cũng thuộc hàng sâu rượu trong thiên hạ.
Trong lúc Vạn Hóa Đạo Tử uống rượu loạn âm thì Trường Phong nghĩ thầm:
– “Nếu không có những vò rượu dưới địa thạch phòng thì so với những bậc cao nhân này, chàng chẳng xứng ngang với họ về tửu lượng”.
Đang nghĩ đến đây, thì Vạn Hóa Đạo Tử hực lên một tiếng, rồi phun ra ngoài một bụm rượu.
Lão vừa phun rượu liền khoát tay phân bua:
– Ta không phải chê rượu đâu … Tại ta no quá … No quá đó thôi.
Võ Thánh mỉm cười:
– Uống rượu mà phun cả rượu ra ngoài thì lão đạo lùn quả chưa thể so sánh tửu công với Huyết Ảnh lão huynh rồi.
Nghe Võ Thánh nói, Trường Phong vội lên tiếng:
– Lão Huyết ta không dám nhận, chẳng qua ta nhờ sống nơi cô tịch nên biến thành con sâu rượu mà thôi.
Chàng nói xong liền ngâm luôn bài thơ của Huyết Ảnh lão tổ:
“Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch Duy hữu ẩm giã lưu kỳ danh”.
“Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ Chỉ người uống rượu mới còn danh”.
Âu Trường Phong vừa ngâm xong, thì Thiên Ma Thế Vương, Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử nhìn chàng không chớp mắt. Trông sắc diện của họ có vẻ vừa ngẩn ngơ, vừa thán phục.
Bất thần cả ba người đồng loạt thốt lên:
– Hảo … Tuyệt.
Thốt xong mấy câu đó, Võ Thánh buột miệng đọc lại câu thơ của Âu Trường Phong. Võ Thánh đọc xong thì Thiên Ma Thế Vương cũng ứng thanh đọc lại. Riêng Vạn Hóa Đạo Tử thì hí hửng dùng chỉ lực cách không điền chỉ tạo thành một đạo kiếm khí viết lên mặt đá hai câu thơ đó.
Khắc xong hai câu thơ đắc ý đó, Vạn Hóa Đạo Tử quay lại Âu Trường Phong:
– Lão Huyết … có lẽ ngươi sắp đứng đầu tứ đại kỳ nhân.
oo Sau cuộc loạn tửu, Âu Trường Phong và vị đại kỳ nhân tự chiếm phương vị của mình.
Tinh thần Trường Phong căng thẳng đến tột cùng khi chuẩn bị bước vào trận đấu võ công. Với chàng, trong bộ lốt Huyết Ảnh Ma Tôn thì Thiên Ma Thế Vương và Vạn Hóa Đạo Tử có lẽ nội khí của họ cao thâm hơn nhiều bậc. Mặc dù Trường Phong đã hàm thụ võ công của Huyết Ảnh Ma Tôn, nhưng so nội gia chân khí trui rèn, làm sao sánh bằng những bậc kỳ tài đã có quá trình tu vi sánh ngang với lão tổ. Thần kinh căng thẳng đến tột cùng, nhưng Trường Phong vẫn định tâm. Chàng chỉ còn mỗi một sự thắc mắc, tại sao đúng ngày hôm nay, tại Sinh Tử vực này lại có sự kỳ ngộ giữa bốn bậc kỳ tài của võ lâm Trung Nguyên.
Chắc chắn phải có một mối liên hệ nào đó, không thể sự hội ngộ hôm nay là ngẫu nhiên, mà chắc chắn phải có một bàn tay sắp xếp. Có thể Bạch Liên thánh cô, hoặc một nhân vật bí ẩn nào đã nhúng tay vào. Bốn bậc kỳ tài sẽ tự tàn sát nhau, và những người kia trở thành ngư ông đắc lợi.
Suy nghĩ đến đây, thần trí của chàng căng thẳng đến tột cùng. Nhưng sự tình đã diễn biến đến đây, thì quả thật Trường Phong cũng chẳng biết còn cách nào để ngăn được cục diện sắp diễn ra. Chàng thở dài một tiếng nghe thật là chua xót.
Trường Phong lẩm nhẩm:
– Cuối cùng mình cũng rơi vào cái bẫy tử thần của đối phương. Mối huyết thù Ngọc Bảo, mình đành ngậm mang về nơi chín suối. Hay mình sẽ trở thành một oan hồn vất vưởng, với nỗi lòng nặng trĩu hận thù.
Võ Thánh đưa tinh nhãn lướt qua một lượt những cố tri của mình rồi nói:
– Cách đây năm mươi năm, chúng ta đã cùng hội ngộ đối mặt nhau để tranh giành Hồng Liên (sen hồng). Hôm nay có lẽ là kỳ duyên cuối cùng để Hồng Liên hợp nhất. Vậy trong bốn chúng ta, ai là người còn sống sót sẽ nhận những cánh Hồng Liên của những người kia.
Trường Phong nghe mà giật thót ruột. Chàng không giật mình sao được khi trong người chẳng có nhánh Hồng Liên nào cả.
Trường Phong còn đang suy nghĩ thì Thiên Ma Thế Vương đã phát tràng tiếu ngạo, tỏ ra đắc ý vô cùng, giọng của lão rổn rảng:
– Hay … Hay … Lão trọc Thiếu Lâm rất chí lý chí tình. Chúng ta cần phải hợp nhất Hồng Liên, để võ lâm Trung Nguyên phát minh quang đại. Người nào trong chúng ta được duyên phận đó, thì cũng không làm mất mặt Tứ đại kỳ nhân.
Thiên Ma Thế Vương quay sang Trường Phong:
– Lão Huyết … Ngươi nghĩ thế nào?
Trường Phong buông một câu cụt lủn:
– Sao cũng được.
Mặc dù nói cùng nhưng chàng vẫn ngấm ngầm lo âu. Nếu mình thua thì quả là gay go.
Làm sao có nhánh Hồng Liên nào trả ra.
Võ Thánh quay sang Vạn Hóa Đạo Tử:
– Lão đạo sĩ lùn, ngươi đồng ý chứ?
Vạn Hóa Đạo Tử nhún vai rồi nói:
– Ta giữ một nhánh Hồng Liên cũng chẳng lợi ích gì thì cớ sao ta chẳng đồng ý. Nếu Hồng Liên hợp nhất, thuộc về Võ Đang thì hay biết chừng nào.
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả nhướng mày chiếu ánh mắt ngây ngô qua Võ Thánh:
– Thiếu Lâm của lão trọc cũng cần Hồng Liên nữa à?
– A di đà Phật.
– Hi … Hi … Muốn thì cứ nói đại là muốn, nghe ta hỏi ngươi lại niệm Phật. Dịch Cân Kinh, Bát Nhã Thiền chưởng, Như Lai thần chưởng, La Hán quyền … chắc cũng không bằng Hồng Liên phải không?
– A di đà Phật … Bần tăng đã tu hành lâu năm, chẳng màng đến thế sự giang hồ. Lòng thì không muốn tranh đoạt Hồng Liên, nhưng tâm lại sợ di bảo võ lâm rơi vào tay ma đạo, chúng sinh khó được ngày an lạc thái bình, nên đành phá giới dục mà nhúng tay vào.
Thiên Ma Thế Vương hừ một tiếng:
– Nói thì hay lắm, và ai nói cũng được, nhưng ai mà chẳng ham chiếm đoạt Hồng Liên.
Nếu Thiếu Lâm chẳng cần đến di bảo võ lâm, hãy trao nhánh Hồng Liên cho ta. Ta hứa sau khi phát minh quang đại sẽ dựng tượng vàng cho lão hòa thượng đặng chúng sinh cúng tế.
Vạn Hóa Đạo Tử chen vào:
– Thiên Ma ngươi nói nghe chẳng lọt lỗ tai. Võ Thánh Thiếu Lâm trao nhánh Hồng Liên cho lão, chẳng khác nào trao đao vào tay đồ tể.
Thiên Ma Thế Vương hừ một tiếng quay sang Trường Phong:
– Lão Huyết … Lão đạo sĩ lùn này thật là hồ đồ, muốn nói gì thì nói. Vậy khi ta lĩnh hội được Hồng Liên, phát minh quang đại thì chỉ tặng cho gã một pho tượng bằng đất sét thôi.
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả, rồi lên tiếng phản lại:
– Ngươi nói thì hay, nhưng sợ Khưu Ma chỉ của lão chẳng làm được trò trống gì.
– Thế thì còn chờ gì nữa. Xin mời.
Thiên Ma Thế Vương rút trong người một nhánh sen hồng đưa lên phía trước, nói lớn:
– Nhánh Hồng Liên của ta đây.
Vạn Hóa Đạo Tử thò tay vào ngực moi ra một chiếc túi da dê thêu hình rồng phượng.
Lão lấy từ trong túi một nhánh Hồng Liên chìa đến trước, cười nói:
– Hi … Hi … Ta cũng có tín vật chẳng khác gì ngươi.
Thiên Ma Thế Vương gằn giọng:
– Xin mời.
Sau tiếng mời dứt khoát đó, Thiên Ma Thế Vương phát động Khưu Ma chỉ. Một đạo chỉ phong xanh rờn nhoáng lên ngỡ như tia chớp sáng giật trong bầu trời đêm.
Khưu Ma chỉ của Thiên Ma Thế Vương đẩy vào cuốn nhánh Hồng Liên. Nhánh Hồng Liên xoay tít như chiếc chong chóng bay xẹt lên cao, tỏa sắc hồng óng ả. Trông nhánh Hồng Liên như con bướm hồng lượn lờ trên không trung.
Thiên Ma Thế Vương đã phát chỉ đẩy báu vật hộ thân ra khiêu chiến Vạn Hóa Đạo Tử cũng tống ra một đạo kình âm nhu thái cực lưỡng nguyên phóng nhánh Hồng Liên của mình lên không.
Hai nhánh Hồng Liên nhanh như cắt nhập làm một, vật vờ như đôi bướm lượn qua lượn lại.
Trường Phong thấy Khưu Ma chỉ của Thiên Ma Thế Vương thoáng chau mày. Chàng ngỡ như Thiên Ma Thế Vương vừa sử dụng tuyệt thức võ công của Bạch Liên thánh cô. Từ đó Trường Phong suy nghĩ, chắc chắn giữa Thiên Ma Thế Vương và Bạch Liên thánh cô phải có mối liên hệ với nhau.
Trong lúc Trường Phong suy nghĩ thì Thiên Ma Thế Vương hét lên một tiếng. Người của lão như cơn lốc dữ, vừa nhanh vừa bất ngờ bắn vụt lên cao, đồng thời phát tác mười đạo Khưu Ma chỉ, tạo thành một vòng lưới trùng điệp chực thâu tóm nhánh Hồng Liên của Vạn Hóa Đạo Tử.
Đã phát nhánh Hồng Liên bản thân, Vạn Hóa Đạo Tử đâu thể để mất báu vật của mình một cách dễ dàng như vậy được. Lão chỉ lắc vai một cái đã biến mất, như bóng ma vừa hiện ra đã vội tan vào hư vô.
Có lẽ thân pháp của Vạn Hóa Đạo Tử nhanh không thể tưởng tượng, khi mười ngọn Khưu Ma chỉ vừa cuốn lấy nhánh Hồng Liên của Vạn Hóa Đạo Tử, thì lão cũng thộp tay vào nhánh Hồng Liên của Thiên Ma Thế Vương.
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả:
– Chúng ta đổi cho nhau phải không?
Vạn Hóa Đạo Tử vừa nói vừa ngắm nhánh Hồng Liên trên tay mình. Lão tấm tắc khen:
– Thiên Ma huynh giữ báu vật kỹ lượng quá. Nó vẫn óng ánh như cũ.
Nói xong câu đùa cợt ấy, Vạn Hóa Đạo Tử thuận tay nhét luôn nhánh Hồng Liên vào túi da dê rồi cho vào ngực.
Thiên Ma Thế Vương mặt hầm hầm:
– Lão dám đoạt báu vật của ta.
Vạn Hóa Đạo Tử khoát tay:
– Ê … Của ngươi vẫn còn trên tay ngươi đó. Ngươi muốn lấy hai nhánh Hồng Liên à?
Không dễ đâu … Hi … Hi …
Thấy Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương sơ khai giao thủ. Trường Phong tự so sánh thực lực võ công của mình.
Nếu vừa rồi là chàng, có lẽ đã không đoạt được trở lại báu vật như Vạn Hóa Đạo Tử.
Hai bậc kỳ tài kia so với chàng võ công của họ còn cao thâm hơn hai bậc. Trường Phong nghĩ đến đó, bất giác liếc trộm sang Võ Thánh Thiếu Lâm.
Chàng giật mình khi thấy Võ Thánh đang ngồi bất động chẳng khác nào pho tượng bồ tát. Đỉnh đầu của Võ Thánh phất phất một luồng sáng ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện, chứng tỏ nội gia tu vi của lão tăng đã đạt đến cõi nhập định vô thượng.
Trường Phong bất giác lo lắng vô cùng. Tình hình bây giờ thì quả thật, Trường Phong so với ba đại kỳ tài chẳng khác nào đom đóm so với vầng nhật nguyệt.
Lúc này, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương đã bước hẳn ra ngoài bãi bằng Sinh Tử vực. Hai người đứng đối đầu với nhau.
Nếu Trường Phong tinh ý một chút sẽ nhận thấy ngay ý đồ của Thiên Ma Thế Vương là chọn Vạn Hóa Đạo Tử là đối thủ, và nhường cho chàng Võ Thánh.
Thiên Ma Thế Vương cười khẩy một tiếng rồi nói:
– Lão đạo sĩ lùn thối tha, chuẩn bị đấy nhé.
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả:
– Ngươi nói chả ai tin được. Ta thối mà quần áo phẳng phiu, còn ngươi thì rách rưới trông phát tởm. Nếu Vạn Hóa Đạo Tử này mà thối thì Thiên Ma Thế Vương ngươi cũng không ngửi nổi.
Thiên Ma Thế Vương trợn tròn hai cặp mắt lồi, chiếc miệng của lão kéo dài đến mang tai. Lão khè một tiếng, há miệng toang hoác, đỏ au, rồi rống lên chẳng khác nào tiếng cọp gầm.
Tiếng rống của Thiên Ma Thế Vương có thể sánh ngang với tuyệt pháp Sư Tử Hống của Thiếu Lâm Đạt Ma sư tổ. Tiếng rống của lão tạo thành những tiếng sấm ầm ì trên không, tưởng chừng như sắp có một cơn giông ập đến.
Mặc dù ngồi ngoài quan chiến, Trường Phong vẫn cảm thấy tâm thần của mình xáo trộn dữ dội bởi tiếng rống của lão ma. Chàng không dám xem thường liền vận chuyển Huyết Ảnh công bế thính nhĩ. Mặc dù vậy, âm lượng của tiếng rống vẫn tạo thành những mũi châm vô hình chi chít đâm vào da thịt Trường Phong, khiến da ốc nổi đầy châu thân.
Trong cuộc, Vạn Hóa Đạo Tử đưa hai tay lên bịt thính nhĩ, miệng toét ra cười ha ha.
Lão cất tiếng nói:
– Lão cứ việc rống … Rống đến khi nào bể gân cổ lăn đùng ra chết, thì ta sẽ lấy nhánh Hồng Liên của lão.
Nghe mấy lời của Vạn Hóa Đạo Tử, Thiên Ma Thế Vương chẳng khác nào ngọn lửa đổ thêm dầu, nên không dằn được cơn giận dữ.
Lão quát lớn một tiếng, người quay tròn như chiếc bông vụ, vụt bắn xẹt lên bầu trời.
Từ trên cao, Thiên Ma Thế Vương phát tác Khưu Ma chỉ. Mười đạo chỉ phong bắn xẹt ra công thẳng vào Vạn Hóa Đạo Tử, chẳng khác nào mười tia lửa.
Thân ảnh của Vạn Hóa Đạo Tử nhoáng lên, lúc bên trái lúc bên phải và tuyệt nhiên không thoát ra khỏi vùng chỉ thanh quang dày đặc ấy.
Ầm … Ầm … Ầm …
Bất chợt trong vầng cát bụi mờ mịt, Vạn Hóa Đạo Tử bắn vụt lên cao. Hai chân của lão phiêu bồng, mũi giày như hai cánh bướm uyển chuyển đạp liên tục lên những luồng chỉ phong Khưu Ma chỉ.
Lần đầu tiên thấy một thân pháp vô cùng ảo diệu có một không hai trong giang hồ. Sử dụng khinh công thân pháp, đạp lên chỉ phong thì trong giang hồ ngoài Vạn Hóa Đạo Tử ra chẳng còn ai có thể thi triển được, bất giác Trường Phong buột miệng tán:
– Tuyệt … Tuyệt … Hảo khinh công … Hảo thân pháp …
Tiếng của chàng lọt vào tai Võ Thánh. Lão hòa thượng liền mở mắt nhìn sang chàng.
Lão hòa thượng truyền âm nhập mật nói:
– Lão Huyết … Bộ ngươi ngạc nhiên lắm sao?
Trong lúc quá phấn khích trước khinh thân pháp của Vạn Hóa Đạo Tử, Trường Phong nói luôn:
– Khinh thuật như vậy thì trong giang hồ đâu ai sánh bằng. Lão tiền bối Vạn Hóa Đạo Tử quả xứng là bậc kỳ nhân trong giang hồ.
Võ Thánh cau mày:
– Lão Huyết … người vừa nói cái gì? Ngươi nói Vạn Hóa Đạo Tử là gì … tiền bối à?
Trường Phong giật mình, chàng thở dài một tiếng vì suýt nữa đã để lộ chân diện mục.
Trường Phong dùng thuật pháp Truyền âm nhập mật đáp lại:
– Ta mà gọi Vạn Hóa Đạo Tử là tiền bối sao?
– A di đà Phật … Bần tăng vừa mới nghe ngươi gọi lão đạo sĩ lùn đó là tiền bối mà. Dù thời gian có bắt ta già héo, nhưng tuyệt nhiên thính nhĩ của ta không thể nghe lầm được.
– Thế thì lão tăng hãy về mà luyện lại thính nhĩ đi, Huyết Ảnh Ma Tôn mà coi Vạn Hóa lão tử kia là tiền bối thật là nực cười. Ta chỉ nói với thuật khinh thân của lão thì bọn hậu sinh phải gọi lão bằng tiền bối.
Võ Thánh gật đầu:
– Khinh thuật của Vạn Hóa Đạo Tử hơn xưa rất nhiều.
– Ta cũng phải bội phục Vạn Hóa Đạo Tử.
Lúc này trong cuộc đấu, Vạn Hóa Đạo Tử đạp trên sóng chỉ Khưu Ma lướt ra ngoài. Lão giũ hai ống tay áo đạo sĩ, bật cười ha hả:
– Thiên Ma Thế Vương xem chừng sau thời gian khổ luyện, Khưu Ma chỉ của người cũng chẳng tiến bộ là bao. Nếu với võ công như thế này thì ngươi đánh đến chết chắc cũng chỉ làm ta đổ mồ hôi trộm mà thôi.
Thiên Ma Thế Vương quắc mắt:
– Thử coi, ta đánh đến chết thì ngươi sẽ như thế nào?
Thiên Ma Thế Vương nói xong, quát lớn song thủ gác chéo, chân đạp mạnh xuống đất, người phiêu phiêu lướt trên mặt đất.
Thiên Ma Thế Vương lắc vai, thoắt biến mất, rồi bất ngờ hiện về bên tả Vạn Hóa Đạo Tử, đồng thời phát triển một đạo Khưu Ma chỉ.
Một đạo thanh quang rực lên, chẳng khác nào lưỡi kiếm phát quang xanh lè quét thẳng vào Vạn Hóa Tử.
Hỏa khí phát tác chỉ công thi triển như một kiếm thủ, trong giang hồ dễ mấy ai luyện tu vi thượng thừa sánh ngang bằng.
Đường kiếm chỉ Khưu Ma cắt một đường ngang, ngỡ như ngọn kiếm dài ngoằng, chực phớt qua yết hầu Vạn Hóa Đạo Tử. Đường kiếm đã nhanh, lại còn sắc, nhưng xem chừng Vạn Hóa Đạo Tử cũng chẳng hề nao núng phân tâm. Lão đạo sĩ lùn nhỏ bé lắc vai như một đứa bé nũng nịu nhưng khi kiếm chỉ chạm đến người, chẳng khác nào chạm phải một cái bong bóng nhẹ tênh hất lão dịch ra phía sau non nửa bàn chân chứ không tác dụng gì.
Vạn Hóa Đạo Tử bật cười ha hả. Lão vừa cười vừa nói:
– Hảo kiếm khí … Hảo kiếm khí. Nhưng Thiên Ma Thế Vương, ngươi cũng chỉ gãi ngứa cho ta thôi. Cứ việc mà gãi nha.
Thiên Ma Thế Vương giận đến tím mặt. Lão hừ lạnh một tiếng nói:
– Di Hình bộ pháp của lão cũng tuyệt hảo đấy. Nhưng nếu bây giờ ta tọng vào miệng lão một con cổ độc, rồi dụng ngoại đan kích thích nó, xem lão còn chạy đi đâu.
Trường Phong nghe Thiên Ma Thế Vương nói liền hoài nghi, chẳng lẽ lão Thiên Ma Thế Vương này muốn nói đến Bá Huyền độc trùng. Bán tín bán nghi, chàng dõi cặp hung nhãn như muốn đóng đinh vào tay Thiên Ma Thế Vương.
Trường Phong nghĩ thầm:
“Dứt khoát Thiên Ma Thế Vương phải có mối liên quan với Bạch Liên thánh cô, nếu lão có Bá Huyền độc trùng”.
Trong cục trường Thiên Ma Thế Vương đã liên tục phát ra đến ba mươi chiêu kiếm chỉ, vừa độc vừa hiểm, nhưng tuyệt nhiên chưa có đòn công nào gây nguy hại đến tính mạng của Vạn Hóa Đạo Tử.
Thiên Ma Thế Vương sau một lúc tấn công dồn dập, chân khí có phần hao tổn, liền ngừng bộ chực vận công điều tức phục hồi lại chân nguyên.
Khoảnh khắc ấy thôi, Vạn Hóa Đạo Tử đâu để cho đối phương có đủ thời khắc cần thiết phục hồi công lực. Lão cất tiếng the thé:
– Tới lượt ta nhé.
Cùng với lời giễu cợt ấy, Vạn Hóa Đạo Tử sử dụng Di Hình bộ pháp. Thân ảnh của lão nhoang nhoáng, tưởng chừng như chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, lão đã biến hóa ra năm sáu người mà chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Những chiếc bóng của Vạn Hóa Đạo Tử như cùng một lượt ập thẳng vào Thiên Ma Thế Vương.
Thiên Ma Thế Vương tưởng cùng một lúc phải đối mặt với năm sáu cao thủ như Vạn Hóa Đạo Tử, nên phần nào đâm ra lúng túng. Lão xoay bên tả vừa chực phát tác Khưu Ma chỉ thì Vạn Hóa Đạo Tử lại xuất hiện bên hữu, bóng chưởng lôi kình chỉ cách ba đốt ngón tay.
Thiên Ma Thế Vương giật mình, lạng người bổ luôn mười đạo chỉ công về bên phải, Khưu Ma chỉ đánh vào khoảng không. Trong khi đó Vạn Hóa Đạo Tử lại xuất hiện ở phía sau, và sắp chuẩn bị nhả kình đoạt mạng.
Thiên Ma Thế Vương phi thân lên cao, lộn ngược lại đánh luôn một đạo kiếm chỉ với thế Hồi Long Quá Bộ, nhưng kết quả chẳng khác những lần trước. Ngược lại, Vạn Hóa Đạo Tử lúc này đã khống chế tầng không phía trên và nội kình như một chiếc búa năm trăm cân đang giã mạnh xuống.
Thấy Thiên Ma Thế Vương cứ lúng túng hết đánh bên phải lại đánh bên trái, bộ pháp liên tục thay đổi phương vị, nhảy tới nhảy lui chẳng khác nào con khỉ bị vây bọc trong đống than hồng. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã ra dầm dề, ngay cả tấm áo da thú khoác ngoài cũng ẩm ướt.
Trường Phong thị trận bên ngoài dự đoán, nếu tình hình này cứ tiếp diễn, thì chẳng bao lâu Thiên Ma Thế Vương sẽ cạn kiệt chân khí và nhất định thảm bại bởi Vạn Hóa Đạo Tử.
Nghĩ như vậy, chàng đâm ra vô cùng thán phục bộ pháp Di Hình của Vạn Hóa Đạo Tử, nên lẩm nhẩm buột miệng khen:
– Quả không hổ danh là Vạn Hóa Đạo Tử.
Trường Phong vừa nghĩ đến đây, thì trong trận Thiên Ma Thế Vương đã quát lớn:
– Thằng lùn, ta thua.
Thiên Ma Thế Vương vừa quát vừa ngồi bệt xuống đất.
Vạn Hóa Đạo Tử cười ha hả, thu hồi bộ pháp. Lão vừa cười vừa nói:
– Lão giao cho ta nhánh Hồng Liên.
Vạn Hóa Đạo Tử chìa tay đến trước, bộ mặt vô cùng khinh khỉnh.
Trong một lúc tự đắc, tự mãn với sự chiến thắng của mình, Vạn Hóa Đạo Tử không phòng bị, với một ai khác, nhưng với Thiên Ma Thế Vương, sự thiếu thận trọng của Vạn Hóa Đạo Tử chẳng khác nào dâng nạp sinh mạng cho lão ma.
Thiên Ma Thế Vương chỉ nhếch mép một cái, quát một tiếng:
– Tam Chỉ Sầu Ưng.
Đây có lẽ đúng là tuyệt thức sau cùng để lão chuyển thua thành thắng. Ba đạo chỉ phong tỏa sắc xanh sáng ngời rực lên, chẳng khác nào ba mũi kiếm kết thành hình chữ phẩm công thẳng vào tâm huyệt của Vạn Hóa Đạo Tử.
Nhất thời quá bất ngờ, không kịp chuyển hóa nội khí thi triển thuật Di Hình bộ pháp, Vạn Hóa Đạo Tử thất sắc, đứng như trời trồng, lão chỉ kịp nói:
– Ngươi là đồ đê tiện …
Câu nói đó còn đọng trên hai vành môi mỏng thì ngọn Tam Chỉ Sầu Ưng chỉ còn cách tâm huyệt khoảng ba gang tay.
Chính lúc sinh mạng Vạn Hóa Đạo Tử gần kề với lưỡi hái thần chết thì chiếc bóng do Huyết Ảnh Ma Tôn rực lên, kẻ một đường cầu vồng lướt qua đường chỉ ngang của Thiên Ma Thế Vương.
Ầm.
Tam Chỉ Sầu Ưng hất bổng Trường Phong lên cao ba trượng, sau tiếng nổ khủng khiếp, Trường Phong nghe huyết mạch nhộn nhào, đầu óc xây xẩm, nhưng vẫn kịp trổ bộ pháp Quỷ Ảnh phiêu bồng hạ thân xuống một cách đĩnh đạc.
Lúc này Vạn Hóa Đạo Tử mới hoàn hồn.
Lão lõ mắt nhìn Trường Phong như một cậu bé thấy việc kỳ lạ nhất trong cuộc đời mình.
Thiên Ma Thế Vương bật đứng lên chỉ tay vào mặt Âu Trường Phong:
– Lão Huyết … sao ngươi lại nhúng tay vào?
Trường Phong trừng mắt nhìn Thiên Ma Thế Vương nói:
– Thiên Ma Thế Vương, huynh đã nhận thua Vạn Hóa Đạo Tử rồi, sao lại giở trò hạ lưu xuất công không quang minh chính đại.
Thiên Ma Thế Vương vỗ trán mình:
– Ta có nghe lầm không? Ta có nghe lầm không? Huyết Ảnh Ma Tôn, ngươi nói lại coi.
– Ta khẳng định. Thiên Ma Thế Vương đã thua và có hành động không quang minh chính đại.
Thiên Ma Thế Vương lại lắp bắp:
– Sau một thời gian tĩnh tu luyện sáng, uống rượu ngươi không còn là Huyết Ảnh Ma Tôn nữa. Ta không hiểu nổi ngươi … Ta không hiểu nổi ngươi …
Vạn Hóa Đạo Tử nhìn Trường Phong trân trối nói:
– Huyết Ảnh Ma Tôn … Đạo sĩ thúi như ta cũng không ngờ lão lột xác khác như vậy.
Những lời Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương nói quả thật Trường Phong cũng không biết gì. Chàng nghi ngờ ngợ đoán, chắc có lẽ trước đây, lão tổ Huyết Ảnh Ma Tôn có rất nhiều thủ đoạn và chưa hề chịu thất bại trước một ai.
Trường Phong còn đang suy nghĩ thì Vạn Hóa Đạo Tử lấy nhánh Hồng Liên bước thẳng về phía Trường Phong nói:
– Lão Huyết … Ngươi đã cứu mạng ta, ta gửi ngươi nhánh Hồng Liên này, coi như ta trả lại công của ngươi. Nhưng có ngày ta sẽ đoạt lại đấy.
Trường Phong khoát tay:
– Ta không màng đến nhánh Hồng Liên của lão mà ra tay hứng một đạo Khưu Ma chỉ của Thiên Ma Thế Vương huynh. Ta chỉ muốn chứng kiến một cuộc đấu công bằng quang minh chính đại.
Vạn Hóa Đạo Tử lại vỗ tay vào trán nói:
– Có lẽ ta phải uống rượu để được lột xác như lão Huyết ngươi thôi.
Nói xong lão khoa tay một cái, lắc vai thân ảnh nhoáng lên đã quay về chỗ cũ. Lão cầm hũ rượu ngửa cổ tu ừng ực.
Thiên Ma Thế Vương hậm hực một lúc, mới quay trở lại chỗ của mình.
Thiên Ma Thế Vương nói với Trường Phong:
– Gần như con người ngươi hoàn toàn khác xưa.
– Không có gì tồn tại với thời gian.
Võ Thánh chắp tay rời chỗ ngồi kiết dà, tiến thẳng về phía chàng, nói:
– A di đà Phật … Thiện tai, thiện tai … Buông dao đồ tể, thí chủ đã trở thành anh hùng, quân tử.
Trường Phong cười nhạt nói:
– Đại hòa thượng đừng khách sáo. Huyết Ảnh ta xuất hiện lần này, chắc chắn sẽ thanh toán Thiếu Lâm tự của lão hòa thượng đấy.
Võ Thánh cau mày:
– Huyết Ảnh thí chủ tái xuất giang hồ lần này có ý san bằng Thiếu Lâm tự?
– Không sai.
– Vậy những lời của trụ trì Trí Minh là hoàn toàn đúng?
– Ta không cần biết những lời đó.
Võ Thánh thở dài nói:
– Nguyên nhân nào thí chủ quyết san bằng Thiếu Lâm tự?
– Hòa thượng về hỏi lại tên trụ trì Thiếu Lâm.
– Bần tăng đã nghe y tấu trình rồi, và mới có dịp hội kiến với cố tri năm xưa.
– Thế thì hòa thượng nghĩ sao?
– Huyết Ảnh thí chủ muốn đoạt nhánh Hồng Liên sao lại gây họa đến các chư tăng Thiếu Lâm. Nhánh Hồng Liên do chính bần tăng cất giữ, chứ Viên Chân và Trí Minh cũng chưa hề thấy qua.
Hai luồng hung nhãn của Trường Phong chiếu thẳng vào mắt Võ Thánh, nói:
– Ta đến Thiếu Lâm không phải vì nhánh Hồng Liên.
– Không phải vì nhánh Hồng Liên mà thí chủ lại đa sát chư tăng. Bần tăng hôm nay dù tịnh tâm mong sớm về cõi niết bàn cũng đành mở khai sát giới để trừ họa cho Thiếu Lâm.
Cảnh mẫu thân hôm nào như cánh hoa tơi tả trước quần hào lại hiện lên trước mắt chàng. Trường Phong còn nhớ như in một thoi quyền của Trí Minh, ký ức đó khiến máu trong kinh mạch chàng sôi sùng sục.
Trường Phong gằn giọng:
– Hòa thượng không đại khai sát giới tiễu trừ ta, thì bản thân Huyết Ảnh ta không đại khai sát giới san bằng Thiếu Lâm. Lời đã cạn, ý đã cùng. Ta không khách sáo nữa.
Dứt câu đối đáp bằng giọng căm hờn đó, Trường Phong gác chéo song thủ, vận hóa Huyết Ảnh công. Màu hồng quang rực lên che kín toàn thân chàng ngỡ như một bụm lửa đỏ khổng lồ.
Hai luồng hung nhãn ma quái như muốn soi thủng người Võ Thánh. Thấy đối phương đã đi đến bước cùng, không còn cách nào khả dĩ ngăn được cuộc đấu này, Võ Thánh thở ra một tiếng nói:
– Sinh Tử vực hôm nay có lẽ là mồ chôn bần tăng và thí chủ.
Võ Thánh nói xong liền chắp tay niệm Phật hiệu:
– A di đà Phật … Đệ tử nguyện sám hối dưới đài sen Phật Tổ Như Lai.
Khấn nguyện xong, Võ Thánh chuyển hóa nội khí, da thịt, xương cốt của vị cao tăng phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Trường Phong không khỏi lạ lùng trước môn công phu kỳ dị đó. Chàng cảm thấy thần sắc của Võ Thánh đang biến đổi không ngừng, da mặt như căng phồng ra, những vết nhăn nhanh chóng biến mất và thay vào đó là những đường rạn nứt như đã lâu ngày chịu phơi sương với phong ba tuế nguyệt.
Vạn Hóa Đạo Tử lên tiếng nói:
– Lão Huyết … ngươi hãy cẩn thận … Võ Thánh đã thành tựu được tuyệt công hộ thể Kim Cương Bất Hoại.
Lần đầu tiên Âu Trường Phong nghe đến môn công phu Kim Cương Bất Hoại, chàng không khỏi tò mò và thắc mắc. Không biết Huyết Ảnh chưởng có sánh ngang với tuyệt công đó không.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng Trường Phong vẫn kiên cường đối nhãn với Võ Thánh:
– Xin mời!
– Bần tăng đã sẵn sàng.
Trường Phong hú lên như rồng ngân, song thủ đỏ ối từ từ đẩy đến trước hai đạo Huyết Ảnh chưởng. Bóng tay chớp lên, bắn xẹt đi tựa như hai đạo huyết quang công trực diện vào Võ Thánh.
Trường Phong đã xuất chiêu không một chút nương tay. Võ Thánh không dám xem thường Huyết Ảnh công của Huyết Ảnh Ma Tôn, nên bóng huyết thủ vừa chớp động, lão tăng cũng vận chuyển Lưỡng Nguyên Hỗn Cực nhất khí đánh thẳng hai đạo kình Bát Nhã Thiền chưởng đón thẳng vào huyết thủ.
Huyết thủ chạm vào Bát Nhã Thiền chưởng.
Bóng nguyệt trên cao thoáng chạy trốn vào cát bụi dày đặc.
Cả bãi bằng Sinh Tử vực tưởng như rơi vào chấn tâm của một cơn động đất dữ dội.
Không gian cuồng nộ ba đào.
Ầm …
Trường Phong tháo lui về sau hơn năm bộ. Đầu óc của chàng ngỡ như đang lập lờ trôi dạt trên sông biển, kinh mạch tưởng chừng như sắp đứt ra từng đoạn nhỏ, và lục phủ ngũ tạng chẳng khác đang bị nung nhừ trong lò bát quái.
Bên kia Võ Thánh vẫn trụ thân một chỗ, đôi hài lún sâu xuống đất, tăng bào trễ hẳn xuống. Hai bờ vai cứ nhinh nhích lắc động.
Thị trận bên ngoài, Vạn Hóa Đạo Tử thấy rõ Võ Thánh hơn hẳn Huyết Ảnh Ma Tôn những ba bậc thượng thừa. Lão nhớ năm mươi năm trước, Võ Thánh và Huyết Ảnh Ma Tôn đã từng giao đấu với nhau, bên tám cân, bên nửa lạng, họa chăng lắm Võ Thánh chỉ hơn được Huyết Ảnh Ma Tôn nửa thành chân nguyên, nhưng xem ra hôm nay lão hòa thượng hơn hẳn Huyết Ma những ba phân thượng thừa tu vi.
Vạn Hóa Đạo Tử chép miệng thở dài.
Võ Thánh trầm mặt nói:
– A di đà Phật … Năm mươi năm sau, thí chủ không phải là đối thủ của bần tăng.
Trường Phong thừa biết mình không phải là đối thủ của Võ Thánh, nhưng tính khí kiên cường, lại không muốn mang danh hiệu sư tổ ra bội nhục, nên sát khí tràn ngập não bộ.
Trường Phong gằn giọng:
– Sinh Tử vực hôm nay là mồ chôn của ta.
Hú một tiếng vang dội cả không trung Sinh Tử vực, Trường Phong thi triển luôn bộ pháp Quỷ Ảnh, băng vút lên cao như một chiếc cầu lửa, rồi vỗ thẳng xuống hai đạo Huyết Ảnh chưởng với tất cả chân nguyên đã trui rèn dưới địa thạch phòng.
Võ Thánh xuống tấn, hai tay chắp lại trước ngực, tống thẳng lên phía trên mười thành Bát Nhã chưởng.
Ầm …
Trường Phong bị đạo kình Bát Nhã hất tung lên cao, vầng nguyệt quang hộ thể thoạt biến mất và chàng rơi thỏm xuống vực Sinh Tử.
Bên này Võ Thánh hộc lên một tiếng, hai tay ôm Đan Điền, miệng rịn máu tươi, lảo đảo bước. Lão tăng ngỡ như vùng Đan Điền có kỳ biến vô cùng bực tức.
Đầu óc trở nên mụ mẫm, u mê vô ngần, miệng thều thào:
– Kỳ độc … Kỳ độc …
Võ Thánh cúi người té sấp tới trước.
Vạn Hóa Đạo Tử băng mình ra chực chộp tấm tăng bào đỡ Võ Thánh, thì nghe những tiếng kỳ độc từ miệng Võ Thánh phát ra cũng giật nẩy mình.
Vạn Hóa Đạo Tử vừa đỡ Võ Thánh, cảm thấy trong người mình cũng có sự biến đổi kỳ dị. Lão hoảng kinh vội vận khí chu thiên, nhưng đầu óc tối sầm lại.
Vạn Hóa Đạo Tử nghiến răng quay phắt lại Thiên Ma Thế Vương quát lớn:
– Thiên Ma Thế Vương … Ngươi là đồ đê tiện.
Vạn Hóa Đạo Tử vừa thốt xong thì đã thấy Thiên Ma Thế Vương cũng lăn kềnh ra đất nằm bất động.
Vạn Hóa Đạo Tử bấn loạn tâm thần. Lão nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ Sinh Tử vực này là cái bẫy của một người nào đó muốn am hại Tứ đại kỳ nhân?”.
Ý niệm của Vạn Hóa Đạo Tử chợt tan biến, lão cố gắng cúi xuống cắp ngang Võ Thánh nhưng cảm thấy tứ chi bải hoải vô cùng.
Mặc dù có khinh thuật siêu phàm, nhưng xem chừng bây giờ khí lực chẳng còn chút nào, thậm chí muốn nhấc chân để chạy cũng không nổi.
Lão rít một hơi chân khí thật sâu để thi triển khinh pháp thoát đi, nhưng càng vận chuyển chân nguyên chừng nào, càng bải hoải chừng ấy.
Vạn Hóa Đạo Tử lẩm nhẩm:
– Trong rượu có độc … Trong rượu có độc.
Lão té sấp xuống đè luôn lên mình Võ Thánh.