Đọc truyện Huyết Ảnh Ma Tôn – Chương 25: Bí mật đóa hồng Liên
Đúng như Trường Phong dự đoán, dưới đáy hộc khuông hình hoa sen trên tảng ngọc lưu ly cỗ quan tài có một bức di cảo bằng da dê. Với lối phát thảo như rồng bay phượng múa, có thể khẳng định trên giang hồ hiếm có một thầy đồ nào viết được như vậy.
Khả Ngọc đón bức di cảo, giở ra đọc:
“Nếu ai hợp nhất được Hồng Liên người đó là kẻ có duyên phận với ta. Nếu đặt đóa Hồng Liên này vào đúng hộc khuông trên tảng lưu ly này, thì người đó là chủ nhân kho tàng vô giá này.
Trước đây, bổn nhân vốn là Thái úy Tư đồ của tiên đế và được hoàng thượng giao trông coi kho tàng của thiên tử. Kho tàng mà các ngươi đã thấy, có thể nuôi được thiên binh vạn mã để khôi phục cơ đồ tiên đế. Bổn nhân vốn đã biết trước sẽ có ngày cơ nghiệp minh chúa chưa thành thì mình sớm quy tiên. Nên tạo ra đóa Hồng Liên với những tuyệt thức võ công lưu truyền lại hậu thế, đặng người hữu duyên hãy gây dựng sự nghiệp đứng đầu thiên hạ.
Đóa Hồng Liên đó đã được bổn nhân truyền giao lại cho Lưu Sử và căn dặn y đúng một trăm năm sau, sau khi hấp thụ linh khí trời đất, âm dương hòa hợp thì đặt vào đúng nơi nó xuất phát.
Hồng Liên về đúng nơi, Truyền Quốc Ngọc Tỷ sẽ xuất hiện. Và mong muốn của bổn nhân chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. Mong kẻ hữu duyên thực hiện đúng di cảo của bổn nhân.
Thái úy Tư đồ:
LƯU VẠN”.
Khả Ngọc đọc xong gấp tấm di cảo, trao qua tay Trường Phong, hỏi:
– Ý đại ca như thế nào?
– Ngọc Điện U Linh lại chứa đựng cả một ý đồ lớn như vậy, hèn chi giang hồ không tắc loạn sao được. Huynh và muội đã vào đây, tất đã thành những kẻ hữu duyên với Thái úy Tư đồ Lưu Vạn.
Khả Ngọc mỉm cười:
– Chúng ta có duyên, nhưng xem ra còn rất nhiều người đã biết bí mật Ngọc Điện U Linh. Và cũng chính tham vọng muốn gầy sự nghiệp minh chúa …
Nàng bặm môi thở dài một tiếng:
– Muội nói ra sợ …
– Ngọc muội đã biết thêm chuyện gì nữa?
– Âu đại ca … Muội sợ nói ra tình yêu của muội và huynh tan vỡ như bong bóng trời mưa.
Trường Phong lắc đầu:
– Huynh nghĩ đây là việc của đời trước, cớ sao những kẻ hậu bối sinh như huynh và muội phải gánh chịu. Huynh sẽ bỏ qua tất cả, nhưng lại muốn biết toàn bộ sự thật.
Khả Ngọc kéo Trường Phong đến ngồi bên tảng ngọc lưu ly, rồi nói:
– Thái úy Tư đồ Lưu Vạn được đức thái thượng trao trọng trách trông coi kho tàng truyền quốc. Khi xã tắc lâm nguy thì sử dụng kho tàng phục hưng cơ đồ.
– Thái úy có để lại ý đồ của mình qua bức di cảo.
– Đúng như vậy đó. Trước đây Thái úy vốn tinh thông học thuật sánh ngang với Pháp Tướng Lai Bố Y.
– Muội sao biết được việc này?
Khả Ngọc thở ra:
– Muội biết được là nhờ dưỡng mẫu.
– Dưỡng mẫu của muội là ai?
– Đại ca chưa hề nghe qua tên dưỡng mẫu, nhưng lệnh mẫu của đại ca thì không lạ gì.
Lúc đương thời Ngọc Bảo, Phương bá mẫu và lão nhân gia cùng đồng môn với gia phụ Vương Tạ Bưu. Còn dưỡng mẫu lại chính là …
Nàng nhìn Trường Phong bằng cặp mắt ủ dột, u phiền.
Trường Phong khuyến khích Khả Ngọc:
– Muội nói đi … Dưỡng mẫu là ai?
– Người chính là Thiết Tâm La Sát Châu Ngọc Lan. Người mà từ nhỏ muội cứ tưởng đó là thân mẫu mình, nhưng thật ra thân mẫu của muội là Lưu vương phi.
Khả Ngọc thở ra nói tiếp:
– Không biết chuyện đời trước như thế nào, nhưng Ngọc muội nghe dưỡng mẫu nói lại, là người có tình riêng với Huyết Chủ Âu Trường Hải.
– Huynh chưa bao giờ nghe mẫu thân nói đến chuyện này.
Khả Ngọc lắc đầu:
– Đại ca không biết cũng đúng thôi, bởi lệnh đường không muốn để lại ấn tích trong tâm hồn đại ca.
– Huynh sẽ đi tìm dưỡng mẫu của Ngọc muội để hiểu rõ sự tình.
– Tất nhiên … sau khi rời Ngọc Điện U Linh, muội sẽ dẫn đại ca đến gặp dưỡng mẫu.
– Muội nói tiếp đi.
– Chữ tình chưa dứt, thì giang hồ đã đại loạn. Sáu đại kỳ nhân gồm Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử, Huyết Ảnh Ma Tôn, Thiên Ma Thế Vương cùng với Ngọc Diện Long Bà cấu kết với Vương gia vây đánh Lưu gia trang của Lưu Sử.
– Họ muốn chiếm Hồng Liên?
– Đúng như vậy.
– Dưới tay những cao thủ đó, Lưu gia trang đã thành bình địa?
– Không sai. Và đóa Hồng Liên chia năm xẻ bảy. Lưu Sử chết trong trận thảm sát đó.
Trường Phong nắm tay Khả Ngọc hỏi:
– Mẫu thân của muội chính là Lưu vương phi, vậy thân mẫu của Ngọc muội có liên quan như thế nào đến họ Lưu?
Khả Ngọc chớp mắt, lệ trào ra hai bên khóe, nàng bặm môi gật đầu:
– Muội chính là cháu ngoại của Lưu Sử.
– Huynh hiểu tất cả rồi. Chính vì thân phận là cháu ngoại nên muội mới có nhã ý hợp nhất Hồng Liên.
Khả Ngọc lắc đầu:
– Hận thù cứ chất thêm hận thù. Thân mẫu vì mối thù với những kẻ đã tạo ra cảnh nhà tan cửa nát nên quyết lòng trả hận. Sau khi người lấy gia gia là sư đệ của Huyết Chủ Âu Trường Hải sinh ra muội, rồi tiến thêm một bước nữa nhờ vào nhan sắc, người đã trở thành Lưu vương phi.
– Mỗi lần người xuất thân đều biết được một bí mật?
Khả Ngọc lắc đầu:
– Lúc người đã trở thành Lưu vương phi, trong vương phủ người mới biết bí mật Hồng Liên. Và đó cũng chính là nguyên nhân để Lưu gia tan nhà nát cửa.
Chùi lệ thảm đọng trên khóe mắt, Khả Ngọc bùi ngùi nói tiếp:
– Vì mối hận nhà tan cửa nát, thân mẫu muốn làm cỏ tất cả những người đã tham gia vào trận huyết án đoạt Hồng Liên năm xưa. Nên mới âm thầm chuẩn bị tất cả những bước đi của mình, để hợp nhất Hồng Liên thanh toán giang hồ. Hồng Liên hợp nhất thì thân mẫu sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, lúc bấy giờ người mới ra tay.
– Hận thù của lệnh đường cao như trời, rộng như biển và sôi sục như Hỏa Diệm Sơn.
– Gia mẫu nung nấu chí nguyện đó, cũng như đại ca sau khi chứng nghiệm Ngọc Bảo bị tảo thanh.
– Tất cả chuyện đời trước, hậu sinh chúng ta phải chịu. Nếu như lệnh đường là kẻ hữu duyên vào đúng Ngọc Điện U Linh, chứ không phải Ngọc muội thì thiên hạ máu chảy thành sông, xương chất thành núi.
Khả Ngọc cúi mặt tiếp:
– Ý trời … muội đâu dám cãi được. Còn nữa, đại ca, thân mẫu của đại ca vẫn còn sống, người đang ở Ngọc Bảo.
– Khả Ngọc, có thật vậy không? Huynh nghe tin thân mẫu còn sống, bao nhiêu ý niệm hận thù huynh không muốn vay máu nữa.
– Muội cũng không vì chuyện hận thù đời trước mà tạo thêm oán nghiệt.
Trường Phong mỉm cười nắm tay nàng nói:
– Không có Ngọc muội, oán nghiệt chồng chất mãi.
– Không có huynh, thì Khả Ngọc vẫn còn u mê.
– Sao đến bây giờ muội mới nói với đại ca.
Khả Ngọc ngước lên nhìn Trường Phong nói:
– Thân mẫu của muội bắt giam dưỡng mẫu Châu Ngọc Lan, bắt người đội đèn hạnh hạ suốt mấy năm nay, chuyện đó gia gia đã giấu. Khả Ngọc cứ ngỡ là dưỡng mẫu bận hành công luyện tuyệt thức gì đó. Khi muội theo dấu gia gia biết được toàn bộ sự thật, giải cứu dưỡng mẫu mới được nghe hết thảy sự tình, còn Đình Phụng …
Trường Phong nheo mày:
– Chẳng lẽ Đình Phụng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân?
– Muội không nghĩ Đình Phụng sư muội có ý đồ đó đâu. Nhưng một sự thật ngoài sức tưởng tượng của muội khi biết Đình Phụng đã bị ma nữ U Hồn bang chủ Mộng Diệp Tuyền sát hại và thị hóa thân thành Đình Phụng.
Khả Ngọc lắc đầu tiếp:
– Muội nói ra sợ huynh cười thân mẫu.
– Huynh không phải là kẻ hồ đồ vậy đâu.
– Đình Phụng và Ngọc muội là hai chị em cùng mẹ khác cha. Đình Phụng thật ra là con của Vương gia với thân mẫu.
Trường Phong thở dài:
– Thôi bỏ tất cả đi. Bây giờ muội tính sao với đóa Hồng Liên và kho tàng Ngọc Điện U Linh này.
Khả Ngọc nhìn Trường Phong:
– Đại ca … Đóa Hồng Liên do Thái úy Tư đồ Lưu Vạn tạo ra từ tảng ngọc lưu ly này thì trả nó về chỗ cũ, rồi chúng ta sẽ rời Ngọc Điện U Linh, xem như nó chẳng có trên cõi đời này nữa. Không có Hồng Liên thì không ai có thể đến được kho tàng liên thành này.
Trường Phong gật đầu:
– Ý của muội rất hay.
– Sau khi rời đây rồi, muội sẽ đến bái đầu với lệnh đường thọ tội. Tất cả tội lỗi của thân mẫu và gia gia đối với Ngọc Bảo, một mình Khả Ngọc gánh chịu.
– Huynh cũng sẽ đến gặp mặt thân mẫu của muội mà chấp nhận hình phạt do lão tổ gây ra năm xưa, tùy người phán xử. Hận thù không thể chồng chất mãi, để rồi chỉ có máu và nước mắt.
Khả Ngọc mỉm cười nhìn chàng.
Trường Phong nắm tay Khả Ngọc.
Hai người như đôi uyên ương, áp chặt vào nhau. Họ cùng nghe hai trái tim đập cùng một nhịp, và trong ý niệm thì mở ra một tương lai êm ả của riêng họ.
Trường Phong cúi xuống hôn lên trán Khả Ngọc. Nàng nhắm mắt, lim dim tận hưởng những khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc và bao nhiêu phiền muộn trôi tuột vào khoảng thời gian dành cho quá khứ. Nàng khẽ nói:
– Chỉ có cái chết mới chia cắt được huynh và muội thôi.
– Chúng mình sẽ không chết, mà sẽ sống mãi bên nhau trong một mái nhà tranh cùng với đàn tiểu yêu kháu khỉnh.
Khả Ngọc ôm ghì lấy Trường Phong nói:
– Muội sung sướng quá.
– Huynh yêu muội lắm.
Hai người quấn chặt lấy nhau, họ quên hẳn những huyết án ngày nào, chỉ còn tình yêu tràn ngập.
Trường Phong đẩy Khả Ngọc ra, chàng nói:
– Trong người Ngọc muội còn Cổ độc trùng, chúng ta thử đặt Hồng Liên, dùng Truyền Quốc Ngọc Tỷ trục cổ độc ra.
Khả Ngọc sực nhớ đến loài cổ trùng trong Đan Điền, mặt liền sa sầm xuống:
– Tùy đại ca. Dù sao cũng phải đặt Hồng Liên về chỗ cũ, chúng ta mới rời đây.
Khả Ngọc trao đóa Hồng Liên qua tay Trường Phong, rồi nói:
– Đại ca là kẻ hữu duyên hãy đặt Hồng Liên vào chỗ của nó đi.
Trường Phong lắc đầu:
– Huynh nhường lại cho muội đó. Dù sao người nằm trong tảng ngọc lưu ly này cũng là thái tổ của muội kia mà. Ngọc muội thực hiện di cảo của lão nhân gia quá đạt lý đạt tình rồi.
Trường Phong dứt lời, nắm tay Khả Ngọc kéo đến đỉnh tảng ngọc lưu ly. Chàng cùng Khả Ngọc nâng đóa Hồng Liên, miệng khấn thầm:
– Lão thái tổ, hai vãn sinh là Trường Phong và Khả Ngọc, một lòng yêu thương nhau, mong lão thái tổ hiển linh chứng nghiệm để vãn sinh được tròn ước nguyện của mình.
Khấn xong, Khả Ngọc kính cẩn đặt đóa Hồng Liên vào hộc khuông ngọc tỷ truyền quốc.
Chàng và nàng cùng lùi về sau năm bộ, mắt nhìn tảng ngọc lưu ly.
Đóa Hồng Liên vừa đặt vào hộc khuông liền chuyển sắc phát quang óng ánh. Sắc quang hồng từ từ lan khắp tảng ngọc lưu ly, trông tợ như máu tỏa rộng ra.
Trường Phong buột miệng nói:
– Lần đầu tiên, huynh mới thấy một sự huyền diệu lạ lùng như vậy.
Một luồng khói đỏ bốc thẳng lên cao, rồi có tiếng rè rè phát ra. Tảng ngọc lưu ly từ từ dựng đứng lên. Trường Phong và Khả Ngọc thấy dưới đáy tảng lưu ly có một cánh cửa đường hầm.
Khả Ngọc tròn mắt nói:
– Đại ca … chúng mình xuống xem thử coi.
Trường Phong gật đầu.
Chàng và Khả Ngọc liền chui xuống cánh cửa đó. Nhờ ánh sáng của những viên Dạ Minh châu, hai người lần theo những nấc thang đi xuống.
Khả Ngọc nắm cứng tay Trường Phong nói:
– Ngọc muội tưởng chừng như mình đang đi xuống âm phủ để gặp diêm chúa.
– Muội đừng nói bậy.
Đi hết những nấc thang, hai người đến một cánh cửa bằng sắt, đen kịt.
Khả Ngọc đặt tay lên cánh cửa thép đen kịt ấy, khí lạnh băng giá khiến nàng rùng mình.
Khả Ngọc nói:
– Không biết sau cánh cửa này là gì mà xem ra kiên cố quá.
– Để huynh đẩy ra xem thử coi sau cánh cửa này có gì.
Trường Phong vận công, phát tác một ngọn Huyết Ảnh chưởng bổ thật mạnh vào cánh cửa thép đó.
Ầm.
Hổ khẩu của chàng tê buốt, đau thấu đến tận óc mà cánh cửa xem chừng chẳng hề có chút suy suyển.
Trường Phong lắc đầu:
– Không thể dụng nội lực phá vỡ nó được.
Khả Ngọc nghe chàng nói quan sát một lúc rồi chỉ tay về phía một khối sắt vuông đặt cạnh bên:
– Có lẽ khối sắt vuông kia là cơ quan mở cánh cửa này.
Trường Phong bước lại gần khối sắt vuông đó. Chàng xoay khối sắt bằng tất cả nội khó của mình. Cánh cửa thép từ từ xoay theo khối sắt vuông, đúng nửa vòng, thì cửa thép đã mở.
Khả Ngọc gọi Trường Phong:
– Đại ca lại đây xem nè.
Trường Phong bước lại bên Khả Ngọc nhìn vào trong.
Phía trong cánh cửa đúng ra là một thạch lao vô cùng kiên cố. Giữa thạch lao là một lão nhân thần sắc phương phi, thân xác chẳng hề thay đổi theo năm tháng, nhìn ngỡ như một đạo nhân đang ngồi thiền định. Kể cả trang phục quan đại thần, lão nhân đó vẫn còn nguyên.
Trường Phong và Khả Ngọc bước vào quan sát đạo nhân. Chàng ngờ ngợ khi thấy ngón tay của lão nhân chỉ lên nóc thạch đá.
Vách nhà cũng toàn bằng ngọc lưu ly, không thể dụng khí lực phá được. Nếu ai bị nhốt vào trong căn phòng giam bằng ngọc này, thì không thể nào thoát ra được.
Trường Phong nhìn theo ngón tay của lão nhân. Chàng giật nẩy mình:
– Khả Ngọc … muội hãy nhìn lên nóc phòng coi.
Khả Ngọc nhìn lên, miệng há hốc bởi hàng chữ:
“Thái úy Tư đồ Lưu Vạn”.
Nàng nhìn lại thân hình lão nhân nói:
– Đại ca … chuyện gì vậy … Chẳng lẽ đây là Thái úy Tư đồ Lưu Vạn. Vậy còn cái xác trong tảng ngọc lưu ly là ai?
Trường Phong dụi mắt. Chàng không thể nào tin được, mà tự hỏi:
“Tại sao trong Ngọc Điện U Linh lại có hai cái xác của lão nhân Thái úy Tư đồ Lưu Vạn.
Vậy xác nào là thật, xác nào là giả. Nếu Thái úy Tư đồ Lưu Vạn chính là lão nhân trong thạch lao này thì người nằm trong tảng lưu ly kia là ai?
Vừa nghĩ, Trường Phong vừa trổ mục quang rừng rực nhìn khắp thạch ngọc lao. Chàng cố tìm một chứng tích gì đó khả dĩ có thể biết được bí ẩn này.
Trường Phong cúi xuống nhìn chằm chặp vào dung mão lão nhân. Chàng thấy hình như ngón tay còn lại của lão nhân chỉ vào ống tay áo quan bào.
– Ngọc muội, ngón tay của vị lão nhân này có ý gì đó?
– Người muốn để vật gì đó trong ống tay áo qua quan bào.
Khả Ngọc từ từ nâng cánh tay xác chết lão nhân. Nàng ngạc nhiên vô cùng khi cánh tay của lão nhân rất dịu dàng như người sống. Điều đó chứng tỏ lão nhân này đã đạt đến võ học vô vi thượng thừa, điểm đỉnh của cảnh giới trong võ học kỳ môn.
Quả như Trường Phong nói, từ trong ống tay áo quan bào của lão nhân rớt ra một quyển kinh thư. Khả Ngọc nhặt quyển kinh thư đó, ngoài bìa có bốn chữ thảo mạ chữ vàng Tàng Kinh Bảo Điển.
Nàng trao quyển kinh thư qua Trường Phong nói:
– Đại ca, đây là di vật mà lão tiền bối này để lại.
– Tàng Kinh Bảo Điển chắc chắn quyển kinh thư này chứa đựng một môn công gì đó vô cùng lợi hại, nên lão tiền bối này mới cố ý chỉ cho chúng ta biết.
– Đại ca mở ra xem coi trong đó viết thứ võ công gì.
Trường Phong gật đầu, mở trang đầu tiên của quyển kinh thư, ngoài bốn chữ Tàng Kinh Bảo Điển còn lại những khoảng trống là một bức thư viết bằng máu.
Trường Phong nheo mày, nhìn xuống ngón tay của lão nhân. Đến lúc này chàng mới phát hiện, ngón tay lão nhân trông thật là méo mó, chắc do lão tự cắn lấy máu mình mà viết bức thư này.
– Ngọc muội thật là kỳ lạ. Trong quyển kinh thư này lão tiền bối muốn viết lại điều gì đó.
– Đại ca đọc coi lão nhân gia muốn viết gì?
Trường Phong hồi hộp đọc qua bức huyết thư bằng máu đã khô cứng theo thời gian:
“Bổn quan chính thật là Thái úy Tư đồ Lưu Vạn. Trong lúc bất ý đã sa cơ vào tay tổng quản thái giám Trắc Bá Dư. Âu đó cũng là ý trời, mặc dù bổn quan đã phòng bị vẫn không cãi được thiên mệnh.
Tổng quản Trắc Bá Dư, vốn được thiên tử tin yêu, nên sinh ra lộng quyền, rồi nảy ý chiếm đoạt xã tắc sơn hà. Trắc Bá Dư đã cấu kết với Ma Vương Thiết Cương, nhằm khuynh đảo thiên hạ, thâu tóm giang sơn.
Bổn quan không thể nhắm mắt làm ngơ cho kẻ ác lồng quyền, nên dùng võ học trấn giữ lăng tẩm ngọc điện tiên đế, chờ đợi Ma vương Thiết Cương xuất hiện để tẩy trừ y, tiêu giải hậu họa cho bá tính.
Bổn quan đã đấu với Ma Vương Thiết Cương một trận sinh tử, phá hủy chân nguyên của hắn, nhưng vô tình bị Trắc Bá Dư nhốt vào thạch lao này, không thể ra được.
Trong lăng tẩm Ngọc Điện có tảng ngọc Truyền Quốc Ngọc Tỷ, có thể cải tử hồi sinh, nếu hội đủ nguyên khí trời đất, bổn quan sợ rằng Ma Vương Thiết Cương dụng tảng ngọc truyền quốc đó phục hồi chân nguyên, trong khi bản thân đã quy tiên, nên để lại Tàng Kinh Bảo Điển cùng hai hoàn đơn nội khí giấu trong miệng bổn quan.
Nếu người nào vào đây, bổn quan tha thiết thỉnh nguyện vì bá tính mà thụ học võ công trong Tàng Kinh Bảo Điển cùng hai hoàn nội khí mà tẩy trừ Ma Vương Thiết Cương, nếu y hoàn nguyên chân khí, hồi phục thánh thể.
Âu … đó đều là ý trời, dù bổn quan có muốn cãi thiên định cũng không được. Hồng phúc thiên hạ do người kỳ duyên đặng được thiên mệnh. Thái úy Tư đồ Lưu Vạn.
Ngoại danh:
Càn Khôn Thiên Sơn”.
Trường Phong thảng thốt kêu lên:
– Ngọc muội … Chúng ta đã phạm sai lầm rồi.
Chàng lắc mình phi thân ra cửa, lao vụt lên căn phòng chứa tảng ngọc truyền quốc.
Trường Phong đứng chết trân khi thấy tảng ngọc truyền quốc trống không, còn cái xác của Ma Vương Thiết Cương biến mất chẳng thấy đâu.
oo Trong lúc Trường Phong và Khả Ngọc xuống mật đạo và phát hiện ra được sự thật, thì trên cổ động, Huyết Chủ Tạ Bưu cùng năm vị hộ pháp lần mò vào trong.
Theo sau họ là một chiếc kiệu lộng lẫy, do bốn thị nữ nai nịt gọn gàng. Chắc chắn người trong kiệu chẳng ai khác mà chính là Lưu quý phi.
Khi tất cả đã vào trong cổ động rồi, thì một nhóm người thứ hai xuất hiện. Ngồi trên bệ khiêng do bốn đại lực gánh vai là một lão quan vận sắc phục hoàng triều, giáp trụ gọn gàng tưởng như sắp ra trận.
Hai nhóm người cùng hội nhập tại bãi bằng cuối cổ động.
Rèm kiệu vén lên, Lưu quý phi bước ra. Bà chiếu nhãn lực về phía lão quan ngồi trên bệ khiêng, lạnh lùng hỏi:
– Vương gia cũng đến đây?
Vị Vương bật cười khoáng đạt:
– Lưu nương đến cớ sao ta không đến được chứ? Huống chi Ngọc Điện U Linh là nơi cấm thành của hoàng tộc.
Vị vương gia bước xuống bệ khiêng, tiến thẳng về phía nấm mồ của Mộng Diệp Tuyền và Thúy Nga. Lão sững sờ đọc bia mộ do Trường Phong dùng chỉ công khắc.
Vương gia quay lại Lưu quý phi, lão trầm giọng mặc cảm nói:
– Lưu nương …
Nghe giọng nói của vương gia, Lưu quý phi cũng ngờ ngợ, tiến thẳng lại bên lão. Khi nhận ra tấm mộ bia, Lưu quý phi thảng thốt:
– Ai đã ra tay?
Bà nheo mày, thở gấp rồi bặm môi:
– Ai đã giết …
Vương gia nhìn Lưu quý phi nói:
– Nếu Diệp Tuyền nằm đây, thì Ngọc Điện U Linh còn chưa mở cửa.
Vị vương gia vừa nói dứt câu, thì có tiếng rè rè trên vách đá phát ra. Tất cả mọi người đồng loạt hướng nhãn quang về nơi phát ra âm thanh đó. Thạch môn từ từ hé mở rồi ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài.
Mọi người mở mắt, nín thở. Lưu quý phi tự hỏi thạch môn mở, vậy ai đã vào Ngọc Điện U Linh. Vương gia cũng cùng một ý nghĩ như bà. Ai nấy đều nín thở chờ đợi.
Vương Tạ Bưu liếc xéo qua vương gia. Tạ Bưu cười khẩy một tiếng rồi nói:
– Vương gia … lão phu đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi. Ngọc Điện U Linh trước đây thuộc về hoàng tộc, nhưng bây giờ thì khác rồi. Ai hữu duyên thì người đó đặng được Truyền Quốc Ngọc Tỷ. Vương gia có từ thì kế thừa tiên đế xây dựng lại cơ đồ. Còn như không thì để cho lão.
Điểm luôn ánh mắt hừng hực về phía Tạ Bưu, thân vương gằn giọng:
– Hỗn láo … Tạ Bưu, ngươi thị vào thứ gì mà dám phát đại ngôn trước mặt ta?
– Ta thị vào ta.
Lưu quý phi đứng ra chắn giữa hai người. Bà nhìn Tạ Bưu, rồi cất tiếng nói:
– Không phải bao tâm huyết của bổn nương bỏ ra, để chứng kiến hai người sát phạt nhau. Nếu cả hai đều có tài thì ai lấy được Truyền Quốc Ngọc Tỷ mới tự là anh hùng. Còn bổn nương chỉ cần gặp mặt lão tổ Thái úy Tư đồ Lưu Vạn.
Lời nói của Lưu quý phi như mệnh lệnh khiến Tạ Bưu vơi hẳn hào khí ban đầu. Lão trầm giọng nói:
– Vương gia … Ta và ngươi cùng vào một lượt chứ?
– Tất nhiên rồi.
Lưu quý phi lùi về sau đứng trước bốn ả cung nữ. Tạ Bưu chỉ tay về phía thạch môn đang phát quang.
– Mời.
Vương gia cũng buông luôn một tiếng lạnh nhạt:
– Mời.
Cả hai đồng loạt trổ thuật pháp di thân thượng thừa. Chỉ thấy vạt áo huyết y của Tạ Bưu phất nhẹ, thân ảnh kẻ luôn một đường cầu vồng lao thẳng về phía thạch môn.
Vương gia giũ ống tay áo quan phục, thân ảnh phiêu diêu băng về thạch môn. Cả hai không hẹn mà cùng đến một lúc.
Vừa đặt chân xuống mặt đá, Huyết Chủ Tạ Bưu khoa tròn song thủ. Đôi huyết thủ bắn xẹt ra ngỡ như hai tia chớp đỏ vỗ thẳng vào người vương gia.
Đối phương đã xuất thân động thủ, vương gia cũng dang cao hai tay vỗ ngược trở lại.
Hai đạo kình xoáy vòng như trôn ốc đón thẳng cặp huyết thủ của Tạ Bưu.
Ầm.
Động đá chuyển động ầm ì như có cơn động đất bất thần xuất hiện, sau khi chưởng ảnh của Tạ Bưu và vương gia chạm thẳng vào nhau. Cả hai đối thủ cùng thoái lui về sau một bộ.
Họ giao đấu với nhau một chưởng đã biết thực lực của nhau. Phải nói rằng cả hai người bên tám cân, bên nửa lạng bất phân thắng bại.
Vương gia trừng mắt, rút soạt ngọn nhuyễn tiên chực thi triển một thức Long Ân Quá Hải, dụng đầu nhuyễn tiên đâm vào yết hầu.
Thấy vương gia dụng tới binh khí, Tạ Bưu quay nửa vòng, trên tay lão đã xuất hiện một môn binh khí vô cùng kỳ lạ. Đó là một bàn tay bằng xương khô trắng mà trong binh khí phổ cho là Bạch Cốt trảo. Một binh khí vô cùng tàn độc, có thể lấy mạng người chớp mắt bằng cái chết khô như bộ xương lâu năm.
Ngọc nhuyễn tiên rít lên veo véo, như con rồng cuốn về phía Huyết Chủ Tạ Bưu, thì bị chặn lại bởi Bạch Cốt trảo.
Năm ngón tay trắng toát, quặp lại và nhanh chóng giữ chặt đầu nhuyễn tiên.
Vương gia nhếch mép, vận chuyển khí công từ Đan Điền chuyền vào mạch môn rồi nhả ra chạy dọc theo ngọn nhuyễn tiên để công đối phương.
Tạ Bưu cũng không kém, liền huy động chân nguyên tu vi của mình truyền vào Bạch Cốt trảo đón luồng nguyên khí của vương gia. Thế là hai người chuyển qua cuộc đấu nội lực, nếu ai yếu kém sẽ bị nội lực đối phương phá vỡ Đan Điền lục phủ ngũ tạng mà ngã lăn ra chết, không còn phương cách chi cứu được.
Thời khắc trôi qua chưa uống xong một chung trà, mà trên đỉnh đầu Huyết Chủ Tạ Bưu lẫn vương gia đã xuất hiện một làn khói trắng thẳng tắp tỏa lên. Cả hai đều đổ mồ hôi ướt đẫm thái dương mình.
Tình hình này cứ kéo dài thì chắc cả vương gia lẫn Huyết Chủ Tạ Bưu không thể tránh cái chết trước mắt. Mặc dù biết điều đó, nhưng xem chừng Lưu quý phi như một kẻ bàng quan đứng nhìn, tuyệt nhiên chẳng hề động thủ ngăn họ ra, dù rằng cả hai đều là trượng phu của bà.
Năm vị hộ pháp hết nhìn Lưu quý phi rồi lại quay nhìn Tạ Bưu và vương gia. Có lẽ họ chờ đợi một hiệu lệnh nào đó của Lưu quý phi để có thể hành động.
Trận đấu của Tạ Bưu và vương gia đến lúc căng thẳng nhất, đứng xa có thể thấy rõ từng hạt mồ hôi lăn tròn trên má họ.
Vương gia lấy một hơi chân khí thật sâu, ghìm giọng nói:
– Ngươi muốn chết cùng với ta sao?
Tạ Bưu vừa tính trả lời, thì bất thần từ trong mạch môn, Ma Vương Thiết Cương bước ra. Sự xuất hiện của lão với dung mạo không hề khác xưa chút nào.
Thiết Cương nhìn lướt qua Tạ Bưu và vương gia. Ánh mắt ma thần của lão rực lên khiến cho cả hai đối thủ không cùng ý mà một lượt thu hồi khí công.
Họ vừa thu hồi khí công về Đan Điền thì song thủ của Thiết Cương đã chộp vào thiên đỉnh Tạ Bưu lẫn vương gia nhanh chưa từng có.
Vừa thu hồi nội khí chưa kịp điều hòa công lực, lại chạm ngay một ma vương cái thế, chân nguyên do sự hấp thụ âm dương linh khí chưa kịp tái tạo lại. Tạ Bưu và vương gia chỉ kịp thốt một tiếng:
– Ý …
Tiếng ý vừa thoát qua hai kẽ môi của họ, thì đầu của vương gia lẫn huyết thủ Tạ Bưu như hai quả dưa hấu bể nát trông thật là khủng khiếp.
Cả hai cùng chết một lượt mà chẳng hề biết người giết mình là ai. Nhưng nếu vương gia lẫn Tạ Bưu biết được kẻ giết mình chính là Ma Vương Thiết Cương thì thần phách của họ cũng sớm tản mác không cần đến đôi trảo thủ cứng như sắt của ma đầu.
Ma Vương Thiết Cương thờ ơ với cái chết của hai kỳ thủ trong giang hồ, lão còn thản nhiên đưa tay lên miệng liếm phần máu trộn lẫn với óc của hai người đó.
Lưu quý phi hãi hùng bước thoái về sau năm bộ. Quả thật bà không tin được trên đời này lại có một con người như vậy. Dưới mắt bà, Ma Vương Thiết Cương không phải là người mà là quái vật khát máu, điên cuồng còn chút thần trí.
Bà lớn tiếng hỏi:
– Ngươi là ai?
Ma Vương Thiết Cương chẳng màng đến tiếng của Lưu quý phi, mà thản nhiên thọc luôn song thủ vào tâm huyệt Tạ Bưu và vương gia, moi hai trái tim còn nóng ra ngoài. Có lẽ đã bao nhiêu năm Thiết Cương giam mình trong tảng Truyền Quốc Ngọc Tỷ, giờ được linh khí âm dương tái sinh trở lại, lão không còn là người nữa, mà đã trở thành một giống quỷ đội lốt người.
Thiết Cương nhét một lúc hai quả tim vào miệng nhai ngấu nghiến, cứ như gã ăn mày quá đói lại được thết bữa ăn ngon.
Ăn xong hai quả tim đó, Thiết Cương mới lõ cặp mắt nhìn hết người đến người khác.
Cặp mắt của lão dời đến đâu ai nấy đều rợn cả tóc gáy, tưởng như lưỡi hái tử thần vừa lia qua yết hầu mình.
Không một ai biết lão ma đầu này ở đâu, duy một người ngờ ngợ đoán được lai lịch của Thiết Cương do chính là Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp. Lão cố gắng nheo mày, lục lại thần trí tìm xem khuôn mặt này mình đã thấy ở đâu rồi.
Trắc Bá Diệp lùi dần từng bước ra ngoài cửa hang, rồi vụt quay lưng, trổ khinh thuật lao đi, bỏ mặc Lưu quý phi và những người khác ở lại.
Thiết Cương nhe răng, miệng y dính đầy máu trông thật là kinh tởm. Thiết Cương khẽ lắc vai một cái, thân ảnh của y đã biến mất đúng là thuật Di Hình bộ pháp, nhưng xem chừng so với Vạn Hóa Đạo Tử, Thiết Cương còn cao thâm hơn gấp bội phần.
Bốn tiếng rú thê thảm thốt lên từ bốn ả cung nữ khiêng kiệu cho Lưu quý phi.
Lưu quý phi giật mình quay lại khi thấy Thiết Cương đang cầm bốn quả tim nóng hổi, còn nhúc nhích chưa kịp ngưng độ đập.
Thiết Cương tiếp tục ngấu nghiến ăn nốt bốn quả tim đó một cách ngon lành.
Lưu quý phi khoát tay chỉ lão ma:
– Giết ma đạo.
Cùng với hiệu lệnh, Lưu quý phi là người đầu tiên xuất thủ, vận tất cả nội lực tu vi vốn có của bản thân, Lưu quý phi tống ra một đạo thanh quang rừng rực, nện thẳng vào thiên đài Thiết Cương.
Ma Vương Thiết Cương như bận ăn không màng đến đạo thanh quang chết chóc đó. Khi đạo thanh quang chạm vào huyệt thiên đài của y phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, xé tung tấm áo trường y khoác lên người gã.
Lưu quý phi tưởng chừng với ngọn chưởng của mình thì cơ thể của Thiết Cương có bằng sắt, hay đá cũng phải ra thành bụi. Nhưng không, Thiết Cương vẫn trơ trơ, miệng ngồm ngoàm nhai ngấu nghiến miếng ăn của mình, mặc dù tấm trường y của gã chẳng còn gì cả.
Ngược lại, Lưu phu nhân bị sức chấn dữ dội của kình lực do chính mình phát tác đẩy luôn về phía nấm mộ của Mộng Diệp Tuyền và Thúy Nga. Bà chới với cố trụ thân nhưng sức phản chấn quá mạnh đẩy ngã Lưu phu nhân, nện thẳng vào tấm bia, té lăn ra đất.
Lưu phu nhân công Thiết Cương nhưng chẳng làm gì được y, ngược lại còn té lăn ra đất nằm bất động thì bao nhiêu người có mặt đều rúng động tâm can. Ai nấy đều cùng một ý nghĩ, ác nhân kia là tử thần do diêm chúa phái lên, chống với ý chỉ có chết mà thôi.
Suy nghĩ như vậy, tất cả động loạt lao nhanh ra ngoài cổ động.
Với một ai thì khác, nhưng với Ma Vương Thiết Cương quả là muốn chạy khó hơn mò kim dưới biển. Huống chi bây giờ lão lại đứng ngay giữa lối đi ra ngoài.
Hai cánh tay khẳng khiu của Thiết Cương lại vươn ra khi bốn vị hộ pháp thoát chạy.
Mười đạo Âm Công Lượng Cực Tử xanh lè thoát ra từ mười đầu ngón tay, chém xả tới chẳng khác nào một tấm lưới bảo đao bảo kiếm.
A …
Bốn thây người đổ huỳnh huỵch xuống đất, giãy đành đạch, nhìn lại tát cả bốn người đó đều đã bị tiện đứt đầu. Bốn vòi máu phun ra tưới ướt cả người Thiết Cương. Y mặc nhiên khẹt vài tiếng tỏ ra vô cùng thích thú.
Bốn gã khiêng bệ đài của vương gia hoảng kinh quá, mặt họ biến sắc như chàm đổ, mồ hôi rỏ ròng xuống hai bên má với sự hãi hùng khủng khiếp.
Cả bốn tên đồng loạt quỳ thụp xuống, miệng không ngớt réo:
– Lão nhân gia tha mạng … Lão nhân gia tha mạng.
Không biết Thiết Cương có nghe bốn gã phu khiêng bệ đài nói hay không hay bao tử đã no nê, lão lững thững để tấm thân trần như nhồng đi ra ngoài cổ động.
Bốn gã đại hán khiêng bệ đài cứ đập đầu xuống thềm đá miệng không ngớt kêu van:
– Lão nhân gia tha mạng.
Một tên trong bốn gã đó đột ngột ngã lăn ra đất chết tốt, trán của gã đã mềm nhũn.
Có lẽ do quá sợ hãi, y đập đầu mạnh nhất nên mới nhận cái chết như vậy.