Huyết Ảnh Ma Tôn

Chương 22: Vì nghĩa quên thù


Đọc truyện Huyết Ảnh Ma Tôn – Chương 22: Vì nghĩa quên thù

Cạn đến vò rượu thứ tư, dù muốn tìm men say để quên, nhưng có lẽ Trường Phong có uống đến hết bao nhiêu rượu trong tòa kỹ viện này cũng không thể quên được Khả Ngọc. Chàng hận nàng, hận cả Bạch Liên giáo, nhưng càng hận bao nhiêu, Trường Phong càng nhớ Khả Ngọc bấy nhiêu.

Một ả kỹ nữ bước vào phòng Trường Phong, tay ôm khư khư cây đàn tỳ bà.

Ả đến cạnh bên chàng ngả ngớn hỏi:

– Công tử có cần giải khuây bằng một khúc Tiêu Ca không?

Trường Phong rót rượu ra chén, chàng nhìn vẻ mặt đậm son phấn của nàng kỹ nữ phản chiếu trên mặt rượu trong vắt.

– Nàng muốn tại hạ nghe, hay muốn đàn để có kim tiền.

– Tiện nữ cần cả hai.

Trường Phong thở dài một tiếng, rồi đặt luôn một nén vàng lên mặt bàn. Chàng đứng dậy:

– Tại hạ cần một người tri kỷ, chứ không cần một kỹ nữ có sắc không hồn. Nàng hãy giữ lấy nén vàng này.

Nàng kỹ nữ nhìn Trường Phong bằng cặp mắt ngạc nhiên bởi sự hào phóng.

Thả bước luôn ra khỏi phòng, Trường Phong tự vấn trong đầu:

– Trên thế gian có bao nhiêu nữ nhân như nàng kỹ nữ vừa rồi, và có bao nhiêu người như Khả Ngọc. Nếu tất cả nữ nhân đều như họ, thì nam nhân sẽ chẳng bao giờ tìm được một đấng hồng nhan tri kỷ.

Chàng vừa đi vừa thả tâm tư của mình vào những suy tư trăn trở, mà chẳng biết mình đã bước ra đến ngoài cửa kỹ viện.

Một đám Cái Bang độ năm người, đều vận đồ tang rách rưới, chặn bước Trường Phong.

Một vị trưởng lão chìa tay về phía Trường Phong:

– Công tử …

Nhận ra trang phục tang là của bọn Cái Bang, Trường Phong không khỏi chột lòng:

– Các vị sao lại vận tang lễ?

– Công tử có phải là Âu thiếu hiệp?

– Tại hạ là Âu Trường Phong.

– Còn lão là Dương Trang.

– Dương lão tiền bối cần gặp tại hạ.

– Đúng như vậy. Bang chúng Cái Bang phát hiện công tử ở đây liền thông báo cho chúng tôi đến gặp công tử.

Dương Trang đứng nép qua một bên tiếp:

– Công tử có thể theo lão ăn mày này chứ?

– Dương lão tiền bối muốn cho tại hạ biết chuyện gì?

– Công tử hãy theo tôi rồi sẽ biết.

Trường Phong gật đầu.

Dương Trang đi trước. Trường Phong theo sau. Hai người rời thị trấn Lộc Khâm. Đi non mười dặm về phía đông, Dương Trang đưa chàng vào một ngôi cổ miếu.

Vừa thấy Trường Phong bước vào cửa hơn hai mươi vị trưởng lão trong miếu đồng loạt đứng dậy, vòng tay ôm quyền:

– Bang chủ giá lâm.

Trường Phong ngạc nhiên hỏi:

– Các vị vừa nói gì?

Dương Trang kéo bức hoành phi. Sau bức hoành phi là một cỗ quan tài, chẳng có mấy nén nhang, hay cây đèn gì cả. Trông cỗ quan tài đó thật là lạnh lẽo.

Dương Trang nói:

– Lão bang chủ Lộ Khâm của chúng tôi đã quy tiên rồi.

Trường Phong bước đến bên cỗ quan tài của Lộ Khâm, giọng cảm xúc hỏi:

– Các vị trưởng lão …

Chàng đảo mắt một vòng tiếp:

– Bang chủ Lộ Khâm quy tiên, cớ sao lại có chuyện các vị tôn tại hạ lên?

Dương Trang đến đối mặt với Trường Phong:

– Công tử … Trước khi trút hơi thở sau cùng, Lộ Khâm bang chủ đã di ngôn lại, giao Đả Cẩu bổng cho công tử. Khi nào gặp được công tử, và người thọ nhận chức chưởng môn mới cử hành đại táng. Còn nếu chưa gặp được công tử thì cứ để thân xác người rã rục với thời gian.

Trường Phong liếc về phía cỗ quan tài nói:

– Các vị trưởng lão có thể cho Trường Phong này biết, ai đã giết lão bang chủ Lộ Khâm?

Dương Trang thở dài:

– Lộ Khâm bang chủ do Bạch Liên thánh cô hạ thủ tại Sinh Tử vực.

Trường Phong nghĩ ngay đến Tàn Khuyết môn của Khắc Tuệ Mai và Hoàng Minh Vũ.

Nếu Lộ Khâm bang chủ bị hạ thủ thì những người kia cũng chưa chắc đã toàn mạng, chàng hỏi:

– Tại sao Bạch Liên thánh cô lại tàn sát Cái Bang?

– Sự thật, sau khi công tử đột nhập vào tổng đàn Bạch Liên giáo, Lộ bang chủ sợ người có mệnh hệ nào thì lão sẽ ân hận suốt đời, nên đã liên kết cùng Hoàng Minh Vũ và Khắc phu nhân điều động bang chúng đến tổng đàn Bạch Liên giáo.

– Bạch Liên thánh cô đã cho Lộ bang chủ chống đối mình nên thẳng tay tàn sát Cái Bang?

– Đúng như vậy.

– Và các vị muốn ta thụ nhận chức chưởng bang để phục thù cho Lộ Khâm?


Dương Trang lắc đầu:

– Không phải như vậy đâu … Chúng tôi chỉ thi hành theo di ngôn của Lộ bang chủ mà thôi. Nếu công tử nhận chức chưởng môn, có thể lệnh cho các bang chúng không được chống đối Bạch Liên thánh cô, thì chúng tôi phải chấp lệnh, không dám cãi.

– Tại sao Lộ bang chủ lại giao chức chưởng bang lại cho tại hạ. Tại hạ thì lại chẳng có một chút liên quan gì đến Cái Bang.

– Việc đó chỉ có Lộ bang chủ và công tử biết mà thôi.

Trường Phong nheo mày, từ từ quay lại nhìn chiếc quan tài của Lộ Khâm, giọng lãnh đạm:

– Tại hạ biết rồi. Có lẽ Lộ bang chủ muốn chuộc lại oán nợ của mình.

Chàng quay qua Dương Trang lắc đầu nói:

– Tại hạ không nhận chức vị chưởng bang Cái Bang đâu. Các vị hãy chọn người khác đi.

Dương Trang vội quỳ sụp xuống:

– Công tử … Xin hãy vì Lộ bang chủ mà chấp chưởng chức vị trưởng lão. Nếu người không nhận, thì Lộ bang chủ chết chẳng đặng nhắm mắt, thi thể sẽ …

– Lão tiền bối muốn nói thi thể của Lộ bang chủ không được đại táng chứ gì?

Dương Trang gật đầu:

– Đó là di ngôn của Lộ bang chủ.

Trường Phong bặm môi suy nghĩ. Chàng nhìn Dương Trang nói:

– Nếu tại hạ chấp vị chưởng bang thì lời nói của tại hạ có phải là mệnh lệnh của các vị không?

– Đương nhiên là như vậy rồi.

– Thế thì được.

Dương Trang mừng rỡ, vỗ tay ba cái. Lập tức hai mươi vị trưởng lão Cái Bang đồng loạt quỳ xuống, hành lễ Trường Phong.

Thấy hành động đại lễ của họ, Trường Phong khoát tay:

– Không cần thiết … Lúc này tại hạ chưa dám nhận chức vị chưởng bang kia mà.

Dương Trang ôm quyền nói:

– Bang chủ đã chính thức nhận lời thì coi như là chưởng bang của chúng tôi rồi.

Lão nói xong bước lại bên cỗ quan tài của Lộ Khâm, đốt ba ngọn nến trắng, rồi quỳ sụp xuống lạy ba cái. Sau đó rút ba nén nhang quay lại bên Trường Phong.

Nghĩ đến Lộ Khâm, dù trước đây lão đã hành động hồ đồ theo Trắc Bá Diệp nhưng đã quá ân hận, Trường Phong cũng bỏ qua chẳng màng đến chuyện xưa nữa. Chàng đốt ba nén nhang bước đến trước quan tài tế ba cái.

Khi chàng quay lại thì Dương Trang đã dâng ngọn Đả Cẩu bổng có đính một viên ngọc bích lên nói:

– Đây là ngọn Đả Cẩu bổng của lão Hồng Thất Công, tượng trưng cho quyền uy của bang chủ đối với các bang chúng Cái Bang. Xin bang chủ thụ nhận.

Trường Phong đón ngọn Đả Cẩu bổng trên tay Dương Trang và đỡ lão đứng lên.

Dương Trang quay trở lại hành trưởng lão đứng hai bên cỗ quan tài Lộ Khâm.

Trường Phong nghiêm mặt nói:

– Bây giờ tại hạ đã chính thức là bang chủ của các vị vậy một lời tại hạ ban ra, ai không tuân lệnh, coi như kẻ đó đã khinh thường Cái Bang. Giết chẳng tha.

Tất cả trưởng lão đồng quỳ sụp xuống:

– Bang chủ nghiêm lệnh.

Trường Phong rít một hơi chân khí thật sâu. Chàng cất tiếng sang sảng, nghe vừa nghiêm vừa lạnh:

– Trước linh cữu của Lộ Khâm lão tiền bối, Trường Phong tại hạ ra lệnh cho trưởng lão Dương Trang thế chấp chưởng bang Cái Bang.

Dương Trang giật mình, lão tính nói nhưng khi chạm vào nhãn lực của Trường Phong quá nghiêm khắc liền cúi mặt xuống.

Trường Phong dùng thần nhân thị oai, bắt Dương Trang phải tuân phục, rồi lạnh lùng nói tiếp:

– Thế nào các vị cũng thắc mắc. Sao Trường Phong vừa nhậm chức chưởng bang lại truyền cho Dương Trang trưởng lão. Thật ra tại hạ không có ý coi thường Cái Bang, nhưng bản thân tại hạ cũng đã bị Bạch Liên thánh cô hạ độc trùng, chẳng sống được bao lâu nữa.

Thứ hai tại hạ còn rất nhiều việc phải làm trong thời gian còn lại, mà không thể đảm đương được ngai vị chưởng bang. Tự xét tất cả, tại hạ mới truyền chức vị này cho Dương Trang trưởng lão. Ai không phục coi như cãi lệnh chưởng bang, phạm tội nghịch sư phản đồ.

Chàng quay lại Dương Trang nói:

– Sau khi thọ nhận chức chưởng bang, Dương trưởng lão hãy lo chu toàn đại tang cho Lộ bang chủ.

– Tuân lệnh bang chủ.

Trường Phong gật đầu. Chàng tiến thẳng đến bên Dương Trang.

Dương Trang lưỡng lự.

Trường Phong nghiêm giọng:

– Nếu trưởng lão bất tuân thượng lệnh thì sau này đâu giữ được uy lệnh của Cái Bang.

Không còn cách gì thoái thác, Dương Trang đành quỳ xuống đưa hai tay lên đầu nói:

– Bang chủ đã di lệnh, Dương Trang không dám bất tuân.

Trường Phong đặt ngọn Đả Cẩu bổng vào tay Dương Trang thốt:

– Tốt lắm.

Chàng đỡ Dương Trang đứng lên tiếp:

– Nếu có việc cần đến tại hạ, Dương Trang bang chủ cứ đến. Chúng ta coi nhau như người nhà.

Trường Phong thở ra, ôm quyền vái Dương Trang và các vị trưởng lão Cái Bang:

– Tại hạ có việc cần phải đi, các vị hãy bảo trọng.


Dương Trang chực cản đường lại, nhưng Trường Phong đã trổ Quỷ Ảnh cước băng mình ra ngoài miếu.

Lúc này trong tâm chàng nghĩ đến Tàn Khuyết môn, mà người chàng lo âu nhất chính là Hoàng Thúy Nga. Nếu Thúy Nga có mệnh hệ nào, và lỡ như Lộ Khâm thì Trường Phong ân hận biết chừng nào.

Chính chữ tình, chàng đã dâng nạp đài Hồng Liên cho Khả Ngọc. Chàng đã gián tiếp hại người ơn của mình. Nghĩ như vậy, cước pháp càng gia tăng hơn. Thân ảnh vùn vụt lao nhanh như gió lốc, thấy bóng mà chẳng thấy hình.

oo Vừa hạ thân xuống đáy vực Sinh Tử, Trường Phong nghe mùi tử khí khỏa lấp mọi nơi.

Rõ ràng ở đây vừa xảy ra một trận đại sát máu nhuộm khắp mặt đất.

Chàng băng mình về phía động Mịch La với hy vọng may mắn đến kịp để cứu Thúy Nga. Trước cửa động mười cái xác môn hạ của Tàn Khuyết nằm ngổn ngang. Yết hầu người nào cũng đục thủng, máu đã khô thành một đốm đen.

Trường Phong nghĩ thầm:

– Khả Ngọc đã đến đây. Nàng quá tàn nhẫn.

Thở dồn dập bởi máu nóng sôi sục vì chứng kiến những thây ma của môn hạ Tàn Khuyết, chàng hận thù Khả Ngọc nhiều hơn.

Băng vào trong động quỷ, trên chiếc ghế đá một người đang ngồi, đầu gục xuống.

Trường Phong phi thân lên, tâm thần xáo động dữ dội bởi người trên ngai đá đã bị chết cũng bởi ngọn khí công đục thủng yết hầu. Và người đó lại chính là Khắc Tuệ Mai, phu nhân của Hoàng Minh Vũ và thân mẫu của Hoàng Thúy Nga.

Trường Phong ôm đầu:

– Khả Ngọc … sao nàng lại có thể hành động như vậy? Nàng là con quỷ chỉ biết máu tanh thôi sao?

Trường Phong dáo dác nhìn quanh, rồi đưa tay gọi lớn:

– Thúy Nga … Thúy Nga … Nàng đang ở đâu?

Trường Phong sực nhớ đến thạch động nơi Hoàng Thúy Nga ở trước đây. Chàng nghĩ thầm:

“Có lẽ Thúy Nga đang lánh nạn trong thạch động đó”.

Trường Phong hối hả băng mình rời động Mịch La.

Chỉ mất nửa khắc, chàng đã đứng trước cửa thạch động.

Trường Phong gọi lớn:

– Thúy Nga … Nàng có trong đó không?

Trường Phong vừa gọi vừa băng mình vào trong, chàng hãi hùng hơn khi thấy Hoàng Minh Vũ dựa lưng vào vách đá, đầu gục xuống.

Trường Phong bế xốc Hoàng Minh Vũ lên gọi:

– Hoàng tiền bối … Hoàng tiền bối …

Thân thể Hoàng Minh Vũ lạnh ngắt, vùng Đan Điền cũng bị đục thủng bởi khí công.

Hai tay Hoàng Minh Vũ nắm cứng ngắc.

Trường Phong nhăn mặt, gào lớn:

– Trường Phong … Ngươi đã hại những người vô tội này. Khả Ngọc … Ta thề sẽ không đội trời chung với ngươi.

Trường Phong đặt Hoàng Minh Vũ xuống đất, sắp lại tư thế nằm cho lão. Vô tình Trường Phong gỡ những ngón tay của họ Hoàng. Trên tay Hoàng Minh Vũ nắm cứng năm hạt cườm để dính dưới hài nữ nhân.

Trường Phong nhặt năm viên hạt cườm ấy.

Chàng lắc đầu:

– Khả Ngọc … Khả Ngọc …

Chàng đi sâu vào trong thạch động. Ngoài Hoàng Minh Vũ ra, chàng không thấy tung tích Thúy Nga đâu.

Thúy Nga cũng chắc không thoát khỏi bàn tay sát nhân của Khả Ngọc.

Trường Phong tìm mọi ngóc ngách hy vọng thấy được xác Thúy Nga, nhưng chỉ nhọc công vô ích.

Trường Phong quay ra ngoài, gió lốc dưới vực lùa lên, thổi vạt áo trường y giũ phần phật.

Nhìn xuống đáy sâu hun hút, trái tim chàng đập rộn với nỗi khắc khoải, cay đắng.

Băng mình ra ngoài khoảng không, Trường Phong đạp gió lốc, phiêu phiêu lướt về phía bãi bằng Sinh Tử.

Chàng vừa định thân thì đã thấy bóng người đang hối hả chạy trong độc đạo. Ngỡ bóng người đó là Hoàng Thúy Nga, Trường Phong mừng rỡ, trổ Quỷ Ảnh cước rượt theo miệng gọi lớn:

– Thúy Nga …

Chàng bắt kịp bóng nữ nhân đó chỉ sau năm sáu lần đề khí.

Nghe tiếng Trường Phong, nữ nhân dừng bước. Trường Phong đối mặt với nàng:

– Đình Phụng cô nương.

– Trường Phong …

Trường Phong ngường ngượng nói:

– Tại hạ tưởng Vương cô nương là Hoàng Thúy Nga.

Đình Phụng ngắm nhìn chàng:

– Nghe tiếng Âu đại ca, Đình Phụng mới không bỏ chạy.

– Vương cô nương chắc đã biết tất cả mọi việc xảy ra dưới Sinh Tử vực?

Đình Phụng gật đầu:


– Đình Phụng đến trễ không kịp báo cho Tàn Khuyết môn biết, Bạch Liên thánh cô quyết tàn sát họ.

– Đình Phụng có thấy Thúy Nga đâu không?

– Âu huynh muốn hỏi đến cô gái người không ra người, ma không ra ma.

Trường Phong gật đầu.

Đình Phụng nheo mày:

– Muội không thấy nàng, nhưng có lẽ Bạch Liên thánh cô chắc đã giết rồi.

– Tại hạ không thấy xác Thúy Nga dưới Sinh Tử vực.

– Không có xác … Thế thì Thúy Nga chưa chắc đã chết. Muội và Âu huynh quay trở lại tìm coi.

– Tại hạ đã tìm khắp nơi rồi.

– Nếu không có xác, vậy Thúy Nga có thể đã bị Bạch Liên thánh cô bắt đi.

Trường Phong nghiến răng:

– Tại hạ biết Bạch Liên thánh cô là ai. Thánh cô chính là Khả Ngọc. Đình Phụng … Bây giờ có lẽ Khả Ngọc đang có mặt tại Bạch Liên giáo.

Đình Phụng lắc đầu:

– Âu huynh đến đó cũng không được ích gì. Ngọc Nữ Phong không còn là tòa tổng đàn Bạch Liên nữa đâu.

– Thế thì Bạch Liên giáo đã dời đi đâu?

Đình Phụng nhìn Trường Phong:

– Âu huynh muốn tìm Bạch Liên thánh cô?

Trường Phong gật đầu.

Đình Phụng chớp mắt, chăm chăm nhìn chàng nói:

– Âu huynh vẫn còn thương yêu Bạch Liên thánh cô?

Trường Phong né ánh thu ba của Đình Phụng, rồi chầm chậm lắc đầu:

– Tại hạ không còn yêu nàng nữa, mà chỉ còn hận mà thôi. Tại hạ muốn đối mặt với Khả Ngọc, một lần duy nhất trước khi giao thủ với nàng.

– Còn hận thì còn yêu. Đình Phụng sợ chữ yêu nó khiến Âu huynh đối mặt với Khả Ngọc rồi lại chẳng nỡ xuống tay.

– Đối với tại hạ, Khả Ngọc bây giờ chỉ là một ma nữ thôi. Tay Khả Ngọc đã nhuộm máu khắp mọi nơi.

Trường Phong thở ra một tiếng:

– Dù có đau lòng cách mấy, Trường Phong cũng …

Chàng lắc đầu ngập ngừng.

Đình Phụng liền hỏi chàng:

– Cũng gì …?

– Khi nào tại hạ đối mặt với Khả Ngọc, giữa Trường Phong và nàng không còn gì nữa.

Trái tim Trường Phong đã băng giá rồi.

– Âu huynh đã khẳng định như vậy, thì theo tiểu muội.

Nàng và Trường Phong rời Sinh Tử vực. Hai người đi về hướng đông. Suốt đoạn đường, Đình Phụng im lặng chẳng hề thốt một tiếng nào.

Trường Phong lên tiếng phá tan sự im lặng đó:

– Đình Phụng … Chúng ta đi đâu đây?

– Khi nào đến Trường Giang muội sẽ nói.

– Chúng ta đến Trường Giang làm gì?

Nàng dừng bước nhìn Trường Phong hỏi:

– Có bao giờ Âu đại ca nghĩ đến Đình Phụng không?

Trường Phong ngỡ ngàng nhìn nàng:

– Đình Phụng nói như vậy là có ý gì?

– Tất nhiên là có ý.

– Trường Phong đã một lần thọ ơn cô nương. Và trong tâm tại hạ cứ mong mỏi một ngày nào đó sẽ đền lại cái ơn hôm nào.

Đình Phụng nắm tay Trường Phong, tỏ vẻ âu yếm:

– Đình Phụng đang muốn Âu đại ca trả ơn.

– Tại hạ sẵn sàng chấp nhận một yêu cầu của cô nương.

– Nếu vậy, Đình Phụng sẽ nói cho đại ca biết, chúng ta đang trên đường đi đến Ngọc Điện U Linh.

Trường Phong sửng sốt lặp lại:

– Ngọc Điện U Linh …

– Không sai.

– Tại hạ có nghe lầm không?

Đình Phụng lắc đầu:

– Đại ca không nghe lầm đâu. Nếu không vào được Ngọc Điện U Linh, thì đại ca đừng hòng nghĩ đến việc động thủ với Bạch Liên thánh cô.

Trường Phong thở ra:

– Ta giết Khả Ngọc hay Khả Ngọc giết ta, có lẽ thà nàng hạ thủ Trường Phong còn tốt hơn.

– Nhưng Đình Phụng không muốn Trường Phong chết dưới tay Khả Ngọc.

– Tại sao?

– Đình Phụng vì một người khác.

– Đình Phụng cô nương vì ai?

Nàng cúi mặt, nhỏ nhẹ nói:

– Âu Trường Phong.

Nàng ngước mặt nhìn chàng hỏi:


– Đại ca không hiểu Phụng muội à?

Trường Phong bặm môi:

– Trái tim Trường Phong đã bị Khả Ngọc cướp mất rồi.

– Khả Ngọc đâu bao giờ nghĩ đến đại ca. Thị chỉ mơ đến Hồng Liên mà thôi.

– Tất cả cũng bởi báu vật đó … Và nó đã biến Trường Phong thành một kẻ hồ đồ xuẩn ngốc.

Đình Phụng mỉm cười:

– Mưu sự tại nhân … Thành sự tại thiên.

Nàng lấy từ trong ống tay áo xiêm đóa Hồng Liên óng ánh sắc hào quang rực rỡ, hỏi:

– Đại ca xem coi đây có phải là đóa Hồng Liên không?

Trường Phong càng sửng sốt hơn:

– Hồng Liên sao nó lại nằm trong tay cô nương?

– Chuyện đời mới có câu Mưu sự tại nhân … Thành sự tại thiên. Bạch Liên thánh cô bỏ bao tâm huyết, tay nhuộm đầy máu cũng chỉ vì báu vật Hồng Liên, khi Hồng Liên hợp nhất nó lại thuộc về muội.

Trường Phong nắm tay Đình Phụng, hỏi dồn:

– Tại hạ chỉ hỏi vì sao cô nương lại có đóa Hồng Liên?

Đình Phụng cười khẩy một tiếng nói:

– Phụng muội thấy dưới đáy mắt đại ca có sự lo lắng. Phải chăng đại ca đang lo cho sinh mạng của Bạch Liên thánh cô?

Sắc diện Trường Phong ửng đỏ ngượng nghịu.

Đình Phụng nói tiếp:

– Đại ca còn mang nặng tình yêu với nàng. Đại ca nói thật đi.

– Không phải tại hạ nặng nợ với Khả Ngọc.

– Thế tại sao đại ca vừa thấy đóa Hồng Liên lại tỏ ra lo lắng như vậy?

– Đóa Hồng Liên này đã thuộc về Khả Ngọc, và tại hạ chỉ muốn cướp lại nó bằng sự quang minh chính đại.

– Thế thì Đình Phụng cũng lấy nó bằng sự quang minh chính đại. Và bây giờ Đình Phụng muốn đại ca trả ơn là chàng với Đình Phụng vào Ngọc Điện U Linh.

– Vì sao phải có tại hạ mới vào được Ngọc Điện U Linh?

– Đến nơi rồi đại ca sẽ biết.

– Được … Tại hạ đồng ý. Vào trong Ngọc Điện rồi thì cô nương sẽ là chủ nhân tòa Ngọc Điện đó.

Đình Phụng lắc đầu:

– Vào trong rồi sẽ biết.

Hai người lại tiếp tục trổ khinh thuật băng mình đi. Sang đến ngày thứ tư, họ đặt bước đến Trường Giang. Trường Phong nhìn sóng nước cuồn cuộn nói:

– Trường Giang nước mênh mông, chảy xiết như thế này mà không có thuyền bè, làm sao chúng ta qua được?

– Muội không muốn qua bờ bên kia, chúng ta sẽ xuôi theo dòng Trường Giang này.

– Nếu vậy phải kết bè.

– Làm gì phải nhọc công kết bè?

Trường Phong trợn mắt nhìn nàng:

– Không thuyền bè làm sao chúng ta đi?

– Đại ca ở đây chờ Phụng muội một chút.

– Cô nương đi đâu, hãy để tại hạ đi tiện hơn.

Đình Phụng nũng nịu, khoát tay:

– Đình Phụng không cho đại ca đi. Đại ca đi rồi bị Bạch Liên thánh cô bắt mất sao?

Trường Phong bật cười sang sảng:

– Bạch Liên thánh cô chỉ giết Trường Phong thôi.

– Vậy Phụng muội càng sợ hơn. Đại ca ở lại đây đi.

Đình Phụng vừa dợm bước thì Trường Phong cản nàng lại:

– Cô nương đừng đi nữa, hình như có một chiếc thuyền đang bơi về phía chúng mình.

– Thế thì tốt quá.

Trường Phong ước lượng từ chỗ chàng và Đình Phụng đến chiếc thuyền kia không được hai mươi trượng, sóng nước Trường Giang vỗ ầm ầm cùng với tiếng gió gào thì có gọi chưa chắc gì phu thuyền nghe được.

Chàng quay lại Đình Phụng nói:

– Đình Phụng … Cô nương đừng nghĩ tại hạ hành động càn rỡ nhé.

Đình Phụng còn ngạc nhiên chưa hiểu nghĩa câu nói của Trường Phong thì đã bị chàng cặp ngang eo ếch nhấc đi.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, và cúi nhặt một nắm đá, vận Huyết Ảnh công, Trường Phong lia viên đá xuống mặt nước.

Viên đá vừa chạm mặt nước, tưng lên thì thân ảnh chàng đã vụt lên cao, trổ luôn thuật pháp Quỷ Ảnh cước lướt ra ngoài khỏi sông Trường Giang.

Viên đá thứ nhất vừa chìm xuống nước Trường Giang lại, lia viên viên đá thứ hai, cứ như thế chàng dụng khinh thuật Quỷ Cước bộ pháp, nhảy lên những viên đá đó mà băng về phía chiếc thuyền.

Đá trong tả thủ chàng vừa hết thì Trường Phong đã cắp Đình Phụng nhẹ nhàng hạ xuống thuyền.

Chàng dáo dác nhìn quanh, rồi cất tiếng gọi:

– Có ai ở đây không?

Không có tiếng đáp lại, Trường Phong nhìn Đình Phụng nói:

– Chẳng lẽ trên thuyền không có người sao?

Chàng và Đình Phụng xăm xăm đi vào trong khoang.

Trong khoang thuyền trang trí thật là lộng lẫy, tưởng chừng như đây là chiếc thuyền của bậc hào phú nào đó trong đêm bị đứt dây trôi trên dòng Trường Giang.

Đình Phụng nắm tay Trường Phong nói:

– Đúng là ý trời sắp đặt nên chúng ta mới được con thuyền này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.