Đọc truyện Huyết Ảnh Ma Tôn – Chương 11: Hồng Nhan tri kỷ
Trường Phong chia tay với Thúy Nga, trổ luôn Quỷ Ảnh cước băng vút ra ngoài thạch động. Chàng ngạc nhiên khi không thấy Hoàng Minh Vũ và Khắc Tuệ Mai đứng ở ngoài cửa. Trường Phong chần chừ, nhìn quanh. Chàng nhẩm tính, từ lúc mình rời khỏi tổng đàn Bạch Liên giáo đến nay đã non nửa con trăng, thời gian chẳng còn bao lâu nữa thì độc vật sẽ phát triển hủy hoại lục phủ ngũ tạng và chàng sẽ chết. Mối huyết thù Ngọc Bảo vẫn hun đúc, nhưng xem chừng ra để rửa được mối hận đó, khôi phục lại tòa bảo lẫy lừng năm xưa đã vượt quá tầm tay và bản lĩnh của Trường Phong.
Nghĩ đến đây, Trường Phong thở dài một tiếng. Ý chí quyết định, chàng rít một hơi chân khí, băng mình ra ngoài vực. Lúc này, Trường Phong đã mở được hai huyệt Nhâm, Đốc nên nội khí đã phát triển cao hơn trước rất nhiều. Thân ảnh của chàng phiêu phiêu như cánh chim bằng lao trong không trung, chẳng mấy chốc đã đặt chân đến bãi bằng Sinh Tử vực.
Trường Phong nhằm con đường độc đạp trải đá tai mèo rời bãi bằng Sinh Tử vực. Ý định của chàng là phải quay lại Thiếu Lâm tự, thu thập Trí Minh và Trí Tựu, để lập bảng tử thần những kẻ đã nhúng tay vào huyết án Ngọc Bảo.
Đang băng mình đi, Trường Phong chợt nghe có tiếng chưởng ảnh chạm vào nhau.
Trước mặt chàng có ba bóng người đang giao đấu kịch liệt. Trên thảm cỏ ven đường đã có năm sáu xác chết nằm rải rác.
Trường Phong hú vang một tiếng, vận chuyển Huyết Ảnh công, thoáng chốc chàng đã hóa thân thành Huyết Ảnh Ma Tôn. Trường Phong như một khối lửa đỏ, kẻ một đường vòng xuất hiện ngay bên cục trường trận đấu.
Chàng ngạc nhiên khi nhận ra ban người đang quyết đấu ở đó, một bên là hai gã hộ pháp của Bạch Liên giáo, còn một bên chính là giai nhân tuyệt sắc mà chàng đã hội ngộ dưới Sinh Tử vực.
Trái tim bất giác đập rộn ràng. Không chậm trễ, Trường Phong lắc mình chắn vào giữa, ngăn hai gã hộ pháp Bạch Liên giáo khi họ chực tống một chưởng quyết định.
Vừa len vào, huyết thủ của Trường Phong đã vỗ thẳng ra hai bóng huyết thủ đỏ rực đánh thẳng vào chưởng ảnh của hai gã hộ pháp.
Ầm …
Hai gã hộ pháp Bạch Liên giáo thoái lùi hai bộ, chiếu hung nhãn vào mặt chàng.
Trường Phong vẫn trụ thân đứng uy nghi, cặp huyết nhãn chiếu rọi như muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi.
Một gã hộ pháp lẩm nhẩm nói:
– Huyết Ảnh Ma Tôn.
Thiếu nữ cung trang cũng nhìn chàng không chớp mắt:
– Huyết Ảnh Ma Tôn.
Nàng vừa nói vừa lùi hai bộ, tấm thân liễu yếu đào tơ lảo đảo một chút, rồi như chẳng còn chút khí lực đứng vững, nàng té khuỵu xuống đất.
Trong tâm bấn loạn vô cùng, Trường Phong quát một tiếng:
– Nằm xuống.
Theo tiếng quát đó, thân pháp Huyết ảnh vút đi như ngọn lửa đỏ khổng lồ bắn thằng vào hai gã hộ pháp Bạch Liên giáo, bóng huyết thủ tỏa rợp bao trùm ba trượng vuông dày đặc.
Vì quá lo lắng cho thiếu nữ cung trang, nên lần này Trường Phong đã dụng đến mười hai thành công lực Huyết Ảnh công.
Hai gã hộ pháp Bạch Liên giáo không thể đứng yên chờ chết, cả hai nghiến răng liên thủ đỡ thẳng vào huyết thủ của Trường Phong.
Hai đạo khí chưởng dương cương chạm thẳng vào nhau phát ra tiếng nổ khủng khiếp, theo tiếng nổ đó có hai tiếng rú thảm thoát ra từ cửa miệng của hai gã hộ pháp Bạch Liên giáo.
Thân người của họ bắn về sau, chiếc khăn lụa đỏ che chân diện mục rớt luôn ra ngoài, cả hai lộ rõ chân tướng chính là Đinh Linh và Đinh Lữ.
Trường Phong chiếu ma nhãn vào Đinh Linh và Đinh Lữ. Mối hận Ngọc Bảo lại sôi sục tưởng chừng như muốn đoạn kinh mạch chàng. Làm sao chàng quên được hình ảnh hôm nào mẫu thân một mình đứng giữa quần hào, chẳng khác nào chiếc lá vàng rách tơi tả.
Gầm một tiếng vang động cả núi rừng, Trường Phong dựng thẳng huyết thủ vỗ luôn vào Đinh Linh và Đinh Lữ. Lần này thì họ Đinh không thể nào thoát khỏi lưỡi hái tử thần dù chúng có phép thần thông đi nữa.
Song ảnh huyết thủ rực lên, chẳng khác hai lưỡi hái tầm sét đỏ ối nện thẳng vào chấn tâm Đinh Linh và Đinh Lữ.
Một tiếng ầm dữ dội vang lên, bộ trường y cháy đen, và ngay tâm huyệt hai gã họ Đinh lồ lộ dấu bản thủ đỏ au, trông thật khủng khiếp. Cả hai chết mà chẳng thốt nổi một tiếng kêu từ giã cõi đời.
Lửa hận từ từ dịu xuống, Trường Phong quay lại thiếu nữ cung trang, thấy nàng nằm bất động, chỉ còn thở thoi thóp.
Trường Phong bước nhanh lại bên nàng, rồi giải tỏa Huyết Ảnh công, trở lại thân hình bình thường. Nâng đầu thiếu nữ cung trang, chàng gọi khẽ:
– Cô nương … cô nương …
Hai mắt của nàng vẫn nhắm nghiền, Trường Phong sực nhớ đến những hoàn thuốc mà Vương Đình Phụng đã từng cho mình.
Chàng liền lấy ra trút một hoàn đơn, nhai nhỏ rồi mớm cho nàng.
Trường Phong bế xốc nàng lên, miệng không ngừng gọi:
– Cô nương … hãy tỉnh dậy … Cô nương.
Có lẽ bở tiếng gọi tha thiết của chàng, hay do hoàn đơn quá linh diệu, nên nàng mở choàng mắt.
Vừa thấy chàng, nàng vùng dậy, thoát khỏi tay Trường Phong, nhìn quanh thảng thốt nói:
– Huyết Ảnh Ma Tôn đâu rồi?
Trường Phong mỉm cười:
– Huyết Ảnh Ma Tôn đã đi rồi.
– Sao lão ma lại không giết ta?
Nàng nói mà ánh thu ba gợi cảm lại dõi nhanh về phía hai cái xác Đinh Linh và Đinh Lữ:
– Lão ma đã giết hai gã hộ pháp kia?
– Đúng như vậy.
– Còn công tử, sao lại có mặt ở đây?
Trường Phong bùi ngùi nói:
– Ta cảm thấy nàng xa lạ quá. Có lẽ bởi ba chung rượu Bách Tửu Thiên Bôi mà Trường Phong này có mặt ở đây.
Nghe chàng nói, nàng cúi mặt:
– Trường Phong … chàng trách thiếp đấy ư?
Trường Phong nhìn nàng lắc đầu:
– Tại sao ta lại trách nàng chứ? Có trách là trách cho số phận của Âu Trường Phong này thôi, sao nó quá éo le, và trách con tim của ta sao lại khắc bóng của nàng.
– Trường Phong …
Trường Phong bặm môi nói:
– Nguy hiểm đã qua rồi, nàng hãy đi đi.
– Chàng đuổi thiếp đi à? Nếu không có chàng, thì thiếp đã ra sao? Thật ra thiếp nhớ chàng lắm, nhưng nhất thời vì sự xuất hiện của Huyết Ảnh lão ma nên thiếp mới thảng thốt như vậy.
Trường Phong mỉm cười:
– Thế nàng biết Huyết Ảnh Ma Tôn là ai không?
Nàng lắc đầu:
– Thiếp chỉ nghe truyền tụng Huyết Ảnh Ma Tôn là một lão ma, năm mươi năm trước đã từng khuấy động giang hồ Trung Nguyên, sánh ngang với ba vị kỳ nhân là Võ Thánh, Vạn Hóa Đạo Tử và Thiên Ma Thế Vương. Trong bốn người đó, Huyết Ảnh Ma Tôn chỉ kém Võ Thánh nửa chiêu mà thôi.
– Đúng như vậy. Và Huyết Ảnh Ma Tôn đang đứng trước mặt nàng.
Trường Phong vừa nói vừa vận công chuyển hóa Huyết ảnh hộ thể. Vầng hồng quang xuất hiện, lúc này chàng trở thành Huyết Ảnh Ma Tôn. Giai nhân nhìn Trường Phong không chớp mắt, với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng vô cùng.
Trường Phong giải tỏa Huyết Ảnh công, nhìn nàng nói:
– Nàng đã biết bí mật của Trường Phong rồi, nàng còn sợ nữa không?
– Thì ra chàng chính là Huyết Ảnh Ma Tôn.
– Ta là hậu nhân của Huyết Ảnh lão tổ, nhưng công lực không sánh bằng người, nên mới bị Võ Thánh đánh rớt xuống đáy vực Sinh Tử và diện kiến với nàng.
– Trường Phong … Có lẽ cao xanh đã định số cho chàng và thiếp.
Nàng bước đến nắm tay Trường Phong.
Khi hai bàn tay búp măng thon thả của nàng chạm vào tay Trường Phong, chàng không dằn được cảm xúc dâng trào, nên ôm choàng lấy nàng, giọng hào hển:
– Ta yêu nàng … nàng biết không?
Nàng gật đầu nép vào ngực Trường Phong, lý nhí:
– Thiếp cũng yêu chàng.
Trường Phong nâng cằm nàng lên nói:
– Thế sao nàng không cho ta biết tên của nàng?
– Bây giờ thiếp không giấu nữa.
Nàng nhắm mắt lại, thỏ thẻ nói:
– Thiếp là Khả Ngọc.
– Khả Ngọc …
Nàng bất ngờ đẩy Trường Phong ra, giọng giận dỗi:
– Trường Phong, chàng đã thành thân với Hoàng tiểu thư rồi?
– Trường Phong đã gặp Thúy Nga, nhưng chưa thành thân với nhau. Thúy Nga là kẻ bất hạnh, do luyện công đã bị tẩu hỏa nhập ma, người không ra người, ma không ra ma. Tội nghiệp cho cô ấy.
Khả Ngọc nhìn chàng từ đầu đến chân nói:
– Thúy Nga luyện môn công phu gì mà đến nỗi phải bị tẩu hỏa nhập ma?
– Nàng luyện Âm Công Lượng Cực Tử trong đài hoa Hồng Liên.
Khả Ngọc nheo mày, nàng bặm môi suy nghĩ, rồi lấy ra từ thắt lưng một nhánh Hồng Liên và nói:
– Cũng vì nhánh Hồng Liên này mà bọn Bạch Liên giáo đã săn đuổi thiếp.
Khả Ngọc vừa nói vừa trao nhánh Hồng Liên qua tay Trường Phong. Trường Phong đón nhánh Hồng Liên, đưa lên trước mặt nhìn, giọng xa lạ:
– Hồng Liên là một vật vô tri, vô giác sao lại có quá nhiều người tranh giành như vậy?
Khả Ngọc lắc đầu:
– Hồng Liên là vật chí bảo của võ lâm. Nếu hội tụ tất cả sáu nhánh, kết hợp với đài hoa, thì Hồng Liên có oai lực vô thượng, mà bất cứ ai cũng đều thèm muốn.
Trường Phong mỉm cười. Chàng rút luôn đài hoa Hồng Liên Thúy Nga đã tặng đưa cho Khả Ngọc xem:
– Đây có phải là đài hoa Hồng Liên không?
Ánh mắt Khả Ngọc sáng rực lên chiếu thẳng vào đài hoa trên tay Trường Phong, rồi nói:
– Thúy Nga đã trao cho chàng đài hoa Hồng Liên?
Trường Phong gật đầu.
Lệ từ ánh thu ba của Khả Ngọc rịn ra ngoài. Trường Phong rối rít hỏi:
– Sao nàng lại khóc?
– Hoàng Thúy Nga trao đài hoa Hồng Liên cho chàng, chứng tỏ chàng đã thành thân với nàng rồi.
Trường Phong lắc đầu:
– Khả Ngọc … hãy tin Trường Phong đi. Trường Phong chưa thành thân với Thúy Nga đâu, nàng chỉ nhờ ta giữ hộ giùm báu vật mà thôi.
– Vậy chàng giữ giùm thiếp nhánh Hồng Liên này luôn.
Trường Phong bật cười:
– Chắc Trường Phong biến thành một kẻ chuyên giữ báu vật võ lâm. Không chừng nếu Trường Phong không chết lại bị đưa vào giữ Tàng Kinh các của Thiếu Lâm.
Khả Ngọc bật cười khúc khích. Nàng gắn luôn nhánh Hồng Liên vào đài hoa, rồi ngắm nghía và nói:
– Nếu hợp nhất sáu cánh, Hồng Liên đẹp biết chừng nào.
Khả Ngọc trao lại đài hoa cùng nhánh Hồng Liên cho Trường Phong, nàng nói:
– Thiếp muốn uống rượu với chàng.
Trường Phong gật đầu:
– Chúng ta đi tìm một tửu quán nào đó.
Khả Ngọc lắc đầu:
– Thiếp không muốn vào những nơi thô tục đó. Thiếp muốn mời chàng đến một nơi khác.
Khả Ngọc nắm tay Trường Phong, hai người như đôi tình nhân ý hợp tâm đầu, sóng bước lao đi.
Cả hai vừa khuất dạng, thì Đình Phụng xuất hiện sau một tàng cây cổ thụ. Nàng nhìn theo hướng đi của Trường Phong và Khả Ngọc thở dài một tiếng não nề.
Lúc này Trường Phong theo sự hướng dẫn của nàng, hai người rời Sinh Tử vực, đi vào một cánh rừng thông bạt ngàn, cao vút.
Xa xa có tiếng suối chảy róc rách, và Khả Ngọc nhắm hướng tiếng suối chảy đó dẫn Trường Phong đến.
Đến nơi, Trường Phong mới nhận ra một khung cảnh hữu tình. Nước suối trong vắt, lạnh băng, hai bên suối là hàng tùng cao vút, như những cây lao đâm thốc lên bầu trời.
Giữa dòng suối có một kệ đá bằng phẳng, trông tựa như một chiếc tràng kỷ mang vóc dáng một con lân đang lặn mình trong nước lạnh.
Khả Ngọc liếc nhìn chàng nói:
– Trước kia Bá Nha và Tứ Kỳ thường đến đây đánh cờ uống rượu, và thiếp đã chọn nơi này để tao ngộ với chàng. Chúng ta sẽ được nghe tiếng tấu khúc của thiên nhiên và đối ẩm bên nhau.
Trường Phong mỉm cười nhìn nàng:
– Khả Ngọc có tâm hồn tao nhã không như những cô gái trần tục nhân gian.
Khả Ngọc bẽn lẽn:
– Chàng nói bằng tâm của mình, hay là lời khách sáo?
Trường Phong nắm tay nàng nói:
– Trường Phong nói bằng trái tim của mình.
Nói xong, chàng điểm mũi giầy, cắp luôn Khả Ngọc lướt ra ngoài kệ đá giữa dòng suối.
Chàng đặt Khả Ngọc xuống mới bối rối nói:
– Ngọc muội, ở đây chúng ta làm gì mua được rượu để đối ẩm với nhau?
Khả Ngọc mỉm cười, nguýt Trường Phong:
– Thiếp đã chọn nơi này làm chốn tao ngộ tất phải có rượu chứ.
Khả Ngọc thọc tay xuống dòng suối, kéo lên một vò rượu năm cân. Nàng mỉm cười, nói với Trường Phong:
– Đây là vò rượu duy nhất còn lại trong giang hồ, nó có tên là Trung Nguyên nhất tửu thiệu nữ nhi hồng. Trước khi thưởng thức, phải ngâm rượu trong dòng nước lạnh càng lâu càng tốt. Đại ca thưởng thức đi rồi sẽ biết.
Nàng mở nắp vò rượu. Nắp vừa được nàng kéo lớp nhựa thông niêm kín, thì mùi thơm đã bốc lên ngào ngạt. Quả như cái tên Trung Nguyên nhất tửu thiệu nữ nhi hồng, mùi thơm của rượu vừa dịu dàng, vừa ngào ngạt, pha lẫn sự ngây dại của men phấn hồng mỹ nhân.
Khả Ngọc trao cả vò rượu qua Trường Phong.
Trường Phong đón vò rượu từ tay nàng, nói:
– Uống không cần chén ư?
– Uống Trung Nguyên nhất tửu thiệu nữ nhi hồng mà uống bằng chén thì đâu còn thú nữa.
Trường Phong mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Rượu trôi qua cổ chàng, vừa nóng, vừa lạnh và mùi thơm phả ra từ hai cánh mũi khiến chàng không còn cảm giác mình là người trần tục nữa.
Trường Phong trao lại vò rượu qua tay Khả Ngọc, nàng uống một ngụm lớn, rồi đặt vò rượu xuống giữa hai người. Có lẽ rượu khiến Khả Ngọc ngây ngất, nên hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh hơn.
Trường Phong ngắm nhìn nàng. Chàng tự hỏi trên đời này còn ai đẹp hơn nàng, còn ai tao nhã hơn nàng và có lẽ nàng là người chàng tôn thờ.
Chàng nhìn Khả Ngọc ngây ngất rồi cất tiếng ngâm:
“Nhân diện đào hoa tương ánh hồng Tửu phùng tri kỷ bất tâm”.
Trường Phong ngâm xong, bưng vò rượu chực uống một ngụm lớn nữa, nhưng Khả Ngọc đã can lại, nàng thỏ thẻ nói:
– Đại ca uống một ngụm, tắm một cân, đó mới là cách thưởng thức Trung Nguyên nhất tửu thiệu nữ nhi hồng.
Nàng lấy lại vò rượu trên tay Trường Phong, rồi đứng lên xối rượu từ từ xuống đỉnh đầu chàng. Rượu khỏa lấp toàn thân chàng, ngấm qua từng mao quản, khiến chàng có cảm giác mình đang lặn ngụp trong một biển rượu mênh mông, với cảm giác bềnh bồng, lâng lâng.
Khả Ngọc xối rượu cho Trường Phong xong, trao vò rượu lại cho chàng.
– Đại ca …
Trường Phong không cần nghe hết câu của Khả Ngọc, cũng hiểu mình phải làm gì, chàng bưng vò rượu rót xuống đỉnh đầu nàng.
Hai người cùng tắm rượu, và hơi men nồng của Trung Nguyên nhất tửu thiệu nữ nhi hồng quyện họ làm một.
Điệp khúc thiên nhiên do hàng tùng tấu dạo cùng cảm giác lâng lâng của men nồng, khiến xúc cảm tình yêu dâng trào muốn xé tung hai người để hòa quyện vào hư không, Trường Phong và Khả Ngọc ôm choàng nhau.
Chung quanh họ chỉ có tiếng suối reo róc rách, tiếng gió rì rào qua hàng tùng như những cung nữ đang ẻo lả, Trường Phong và Khả Ngọc chỉ có ý niệm cho nhau trong niềm thương cảm mãnh liệt.
oo Đứng chơ vơ lạc lõng, nhìn theo Trường Phong và Khả Ngọc, Đình Phụng nấc một tiếng nghẹn ngào. Nàng cảm nhận sự trống vắng, cô đơn vô cùng và trái tim như bị bóp nghẹt đau nhói.
Một chiếc bóng lướt nhẹ êm, như lá khô đáp xuống sau lưng nàng, một giọng nói nặng nhọc cất lên:
– Vương cô nương.
Tiếng gọi của người đó khiến Vương Đình Phụng giật mình quay phắt lại:
– Ý … Du công tử.
Nàng phải thốt ra tiếng ngạc nhiên, bởi thấy họ Du đã mất một cánh tay, ống tay áo trường y lòng thòng phe phẩy.
Đình Phụng nhìn sững Thiên Kiệt một lúc lâu, mới lên tiếng:
– Du công tử sao ra nông nỗi này?
Du Thiên Kiệt ôm bả vai, thổn thức nói:
– Ta bị Huyết Ma đánh trọng thương.
Thiên Kiệt vừa dứt lời, thân hình đã lảo đảo, như người không còn chút khí lực, té khuỵu xuống.
Vương Đình Phụng liền đỡ Thiên Kiệt ngồi lên.
Thiên Kiệt nhìn nàng bằng ánh mắt u sầu, cất tiếng trầm trầm:
– Tại hạ đã tìm Vương cô nương khắp cõi Trung Nguyên nhưng …
Y bỏ ngang câu nói, gục đầu xuống.
– Công tử đừng nói nữa, ta sẽ giúp công tử.
Đình Phụng xé toạc ống tay áo của Du Thiên Kiệt. Vết thương của y đã liền da rồi, nhưng có màu tím ngắt, trông ngỡ như miếng thịt ôi lâu ngày đang đến thời kỳ sình rữa.
Thiên Kiệt bặm môi:
– Trên giang hồ, ngoài Vương cô nương ra, chắc không còn ai đủ tài y thuật cứu được tại hạ.
Đình Phụng quan sát vết thương của Du Thiên Kiệt. Nàng mỉm cười nói:
– Du công tử yên tâm đi … Vết thương của người đã liền da rồi. Chắc an dưỡng đôi ba ngày thì khỏe hẳn thôi.
– Tại hạ cảm thấy trong người rất khó chịu, tưởng chừng như kinh mạch của mình sắp vỡ ra bởi độc công tà môn bá đạo.
Vương Đình Phụng nheo mày:
– Du công tử là thiếu bang chủ của Đường môn, mà lại không giải được độc, làm sao Đình Phụng này lại giải được?
– Không biết Huyết Ảnh lão ma sử dụng độc công gì mà Đường môn phải bó tay.
– Công tử gặp Du tiền bối chưa? Trong giang hồ đâu có ai sử dụng độc công và phá độc công bằng Du lão tiền bối.
– Gia phụ đã thừa lệnh Thánh cô ra ngoài quan ngoại nên không có ở nhà.
Vương Đình Phụng đặt ba ngón tay lên mạch môn Du Thiên Kiệt.
Gương mặt của Du thiếu thủ Đường môn căng ra, vừa khẩn khoản vừa tha thiết.
Đình Phụng nheo mày, quả thật, kinh mạch của họ Du có sự xáo trộn, nhưng sự xáo trộn này không đáng là bao, chưa đến độ phải có trạng thái như vậy. Vương Đình Phụng vốn đã thọ y bát chân truyền thuật qua Tân Kinh, có thể nói trong giang hồ, nàng là bậc đại phu đứng hàng thứ nhất, không một đại phu nào có thể bì kịp.
Nhưng với bản lĩnh y thuật cao thâm của Đình Phụng vẫn không thể nhận biết Du Thiên Kiệt trúng chất độc gì.
Đình Phụng buông ba ngón tay khỏi mạch môn Du Thiên Kiệt nói:
– Ta đoán chắc công tử không đến nỗi gì đâu. Chỉ một vài ngày sẽ khỏe hẳn lại thôi.
Đình Phụng vừa dứt câu, Thiên Kiệt đã thở dốc rồi hộc lên một tiếng, lả đầu qua một bên, máu bầm rỉ ra hai bên khóe miệng.
Thiên Kiệt thều thào nói:
– Ta sắp chết … Vương cô nương … Ta sắp chết. Cô nương hãy đưa ta đến một nơi nào đó chôn cất ta.
Bệnh tình của Thiên Kiệt diễn biến quá nhanh, khiến Đình Phụng phải bối rối.
Đình Phụng moi từ trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình lam ngọc, nàng rút một hoàn đơn nhét luôn vào miệng Thiên Kiệt, rồi nói:
– Công tử hãy ráng uống hoàn dược này thử coi.
Du Thiên Kiệt nuốt xong hoàn đơn đó. Hai mắt y từ từ nhắm lại, và liền đó có hai giọt nước mắt trào ra ngoài.
Thiên Kiệt thều thào nói:
– Thiên Kiệt này không biết lấy gì đền đáp thịnh tình của Vương cô nương.
– Công tử đừng nói nhiều, hãy tịnh dưỡng đi. Ta nghĩ công tử mất quá nhiều sức mà thôi. Chẳng bao lâu nữa, người sẽ phục hồi lại chân nguyên như cũ.
– Bây giờ Thiên Kiệt có chết cũng được, bởi ta đã mãn nguyện rồi.
Vương Đình Phụng nheo mày nói:
– Ta đoán chắc công tử không chết đâu.
– Tại hạ có chết cũng nhắm mắt được rồi.
Y bặm môi, mở mắt nhìn nàng một cách tha thiết rồi tiếp:
– Tại hạ được chết trong vòng tay của cô nương, tại hạ mãn nguyện lắm.
Du Thiên Kiệt đưa cánh tay còn lại nắm tay Vương Đình Phụng, cất tiếng nói:
– Vương muội, Thiên Kiệt yêu …
Đình Phụng hất tay Thiên Kiệt, đặt hắn nằm xuống đất, nàng nói:
– Du công tử, ta …
Thiên Kiệt hộc một lần nữa, máu bầm lại rịn ra khóe miệng.
Thấy y quá thảm hại, Đình Phụng không nỡ bỏ, lại nâng Thiên Kiệt lên, giọng lo lắng:
– Lúc này, công tử đã thọ thương, không được khinh xuất sẽ nguy hại đến sức khỏe của ngài.
Không biết do chất độc từ vết thương Huyết Ảnh chưởng, hay do hoàn đơn của Đình Phụng mà Thiên Kiệt lịm dần đi.
Đình Phụng bối rối, lay khẽ vào má y, giọng nhỏ nhẹ:
– Thiên Kiệt, công tử hãy tỉnh dậy đi.
Du Thiên Kiệt lẩm nhẩm:
– Đình Phụng … ta yêu nàng … Ta yêu nàng … Đình Phụng … Ta yêu nàng …
Tiếng nói của Du Thiên Kiệt vừa thổn thức, vừa đau xót mà bất cứ ai nghe được chắc cũng không cầm được lòng thương cảm.
Đình Phụng lắc đầu, nheo mày:
– Du Thiên Kiệt … Công tử tỉnh lại đi. Đừng lảm nhảm nữa. Ta không yêu ai hết, và ta càng không yêu công tử đâu.
Thiên Kiệt vẫn lẩm nhẩm:
– Đình Phụng, ta yêu nàng … Ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
Đình Phụng nhăn nhó, đặt đầu Thiên Kiệt xuống. Nàng đứng lên, hòa hoãn nói:
– Ta đã nói rồi, ta không yêu một nam nhân nào cả, ngoại trừ Âu Trường Phong. Ta chỉ yêu có mình Âu Trường Phong mà thôi, ngươi biết chưa … ngươi biết chưa … Ta chỉ yêu có mình Âu Trường Phong mà thôi.
Đình Phụng bặm môi tiếp:
– Nhưng ngươi bị như vầy ta biết làm sao bây giờ?
Đình Phụng nhìn quanh quất, nàng muốn tìm một chỗ nào đặt Du Thiên Kiệt rồi ly khai chốn này. Lúc này tâm tình Đình Phụng xáo trộn vô cùng, người nàng yêu thì đang cận kề với kẻ khác, người nàng không yêu lại mê sảng gọi tên nàng.
Đình Phụng dứt khoát xốc nách Thiên Kiệt, kéo lê trên mặt đất, nàng khệ nệ kéo Thiên Kiệt ra ngoài quang lộ.
Vừa đặt Thiên Kiệt lên một đám cỏ thì Đình Phụng nghe có tiếng xe ngựa chạy lộc cộc tới.
Nàng hối hả chạy ra đứng dang tay chắn ngang đường, miệng thì không ngừng thét lớn:
– Dừng lại … dừng lại … dừng lại …
Cỗ xe do một con tuấn mã sắc đen tuyền đang nện bốn vó phi nước kiệu nó cách Đình Phụng khoảng ba trượng thì dựng hai vó trước hí lên vang dội.
Ngồi trên xà ích là một lão già lùn tịt, lực lưỡng. Hai cánh tay u những bắp thịt cuồn cuộn, ngược hẳn với khuôn mặt choắt già nua.
Từ trong thùng xe phía sau, một lão già có khuôn mặt hao hao giống lão già cầm cương thò đầu ra ngoài. Cả hai cùng nhìn Đình Phụng.
Lão già cầm cương nói the thé:
– Ngươi không biết cỗ xe này là của Nam Tà và Bắc Thần quân hay sao mà còn dám cản đường?