Huyết Ảnh Ma Tôn

Chương 1: Sát tử Huyết Ảnh thủ


Đọc truyện Huyết Ảnh Ma Tôn – Chương 1: Sát tử Huyết Ảnh thủ

Tiết trời lập đông, bông tuyết phủ trắng xóa cả một vùng Nhạn Môn. Trong thời tiết như thế này thì chẳng một ai bước ra ngoài. Thế mà hôm nay trên quang lộ thông qua Nhạn Môn một đoàn bảo tiêu đang hối hả áp tiêu. Dẫn đầu đoàn bảo tiêu đó là một vị tổng tiêu đầu, dáng người vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, cặp mắt nghiêm lạnh. Cạnh bên vị tổng tiêu đầu là vị phu nhân vận võ phục, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi:

– Phu quân … Từ đây đến Giang Nam chắc không còn bao xa nữa?

Liếc mắt, tổng tiêu đầu ngửa mặt cười sằng sặc. Cắt ngang tràng cười biểu lộ hùng khí, vị tổng tiêu đầu mới nói:

– Từ đây đến Giang Nam còn khoảng trăm dặm, chúng ta sẽ đến đó đúng kỳ hạn với Long Hổ lệnh chủ. Có lẽ với oai danh Thiết Uy tiêu cục, nên suốt đoạn đường đi, không một kẻ nào dám chặn đường chúng ta.

Nói dứt câu, Thiết Uy tổng tiêu đầu hất tay con Hắc Long câu dựng hai vó trước một tràng dài như muốn thách thức với tiết trời lạnh băng.

Đoàn bảo tiêu rầm rập tiến về phía trước. Với đoàn bảo tiêu hùng mạnh khoảng năm mươi cao thủ, mà tuyệt nhiên chỉ hộ tống một cỗ xe duy nhất. Nhìn qua đó cũng biết, trong cỗ xe ắt chứa một bảo vật quý giá vô cùng.

Đoàn Thiết Uy tiêu cục vừa qua khỏi Nhạn Môn quan thì đứng sững lại. Phía trước đoàn bảo tiêu là một chiếc cổng xếp bằng đá tảng chắn ngang lộ.

Thấy sự lạ, ai lại lấy đá xếp thành cổng chắn ngang quan lộ, Thiết Uy tổng tiêu đầu liền giơ cờ hiệu. Tất cả cao thủ hộ tiêu đồng loạt dừng bước và vây quanh cỗ xe.

Thiết Uy tổng tiêu đầu quay sang vị phu nhân bên cạnh hỏi:

– Phu nhân thấy chiếc cổng đá kia có gì lạ không?

– Thiếp không thấy có gì lạ cả. Có lẽ đấy là chiếc cổng ai đó nhã hứng xếp thành.

Thiết Uy tổng tiêu đầu ngắm nhìn chiếc cổng đó xếp rất tinh xảo, lẩm bẩm:

– Ai lại có nhã hứng làm chuyện như vậy chứ?

Những chùm bông tuyết lắc rắc rơi xuống điểm tô cho chiếc cổng đá, xa xa trông những đóa tuyết trắng ngỡ như những di tang trắng lập lờ. Chính lúc phát hiện ra những đóa tuyết trắng ngờ ngợ những vành khăn tang, xương sống của Thiết Uy tổng tiêu đầu lạnh buốt. Y không phải vì cái lạnh băng giá của tiết trời mà chính cái lạnh rờn rợn đầy sát khí từ chiếc cổng tỏa ra nhanh chóng xâm nhập vào tâm thức của Thiết Uy tổng tiêu đầu.

Thiết Uy tổng tiêu đầu buột miệng nói:

– Phu nhân hãy cẩn thận. Ta cảm thấy không phải chiếc cổng đá kia dựng lên một cách ngẫu nhiên đâu mà nó dựng ra để đón chúng ta thì đúng hơn.

– Nếu đón chúng ta thì phải có người, nhưng chung quanh đây thật yên lặng, chẳng có một ai.

Vị phu nhân của Thiết Uy tổng tiêu đầu vừa nói dứt câu thì có một chiếc bóng đỏ xuất hiện ngay giữa chính môn. Người đó vận hắc y đỏ ối, mặt che một tấm lụa đỏ. Có thể nói nhân dạng của y được che đây bằng màu đỏ.

Huyết Y nhân vừa xuất hiện, da thịt tổng tiêu đầu đã nổi đầy gai ốc. Thiết Uy tổng tiêu đầu liền xuống ngựa, tiến lên ba bộ, tay ôm quyền, kính cẩn hỏi:

– Tại hạ là Thiết Uy tiêu cục, bái kiến Huyết Chủ huynh.

Hai ánh mắt của Huyết Y nhân nhìn chằm chằm vào Thiết Uy. Y buông một tiếng lạnh nhạt hơn cả bông tuyết giá băng:

– Thiết Uy tiêu cục đang hộ tống những bảo vật gì?

– Huyết Chủ quan tâm đến những hàng hóa của chúng tôi à?

– Đúng như vậy. Ta đoán không lầm phải các ngươi đang hộ tiêu đến dự lễ thành thân của Long Hổ lệnh chủ Trác Diệp.

– Không sai.

– Thế thì được rồi. Ta lệnh cho các ngươi hãy để lại những vật dụng đó.

Thiết Uy tổng tiêu đầu trợn mắt:

– Làm sao chúng tôi để lại được?

– Ý ta muốn như vậy.

Cặp chân mày rậm rịt của Thiết Uy cau hẳn lại, cất tiếng dõng dạc nói:

– Kể từ lúc Thiết Uy tiêu cục nổi danh khắp Trung Nguyên, chưa một lần gây thù chuốc oán với Ngọc Bảo Huyết Chủ, cớ sao hôm nay người lại tính cản đường chúng tôi. Không lẽ Ngọc Bảo đã biến thành lũ cướp cạn rồi ư?

Huyết Y nhân ngửa mặt cười sằng sặc:

– Cỗ xe kia ta không màng tới, nhưng ta muốn gửi cho Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp phần quà của mình.

– Thế thì Huyết Chủ huynh hãy giao cho chúng tôi, nhân tiện chúng tôi sẽ mang đến luôn giùm huynh.

Huyết Y nhân gật gù:

– Được lắm! Thế ngươi muốn biết ta gửi gì không?

– Làm sao tại hạ biết được!

– Ta muốn gửi đến Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp những tặng phẩm gồm có máu và thây người.

Thiết Uy sững người, lùi lại một bộ, trợn mắt tỏ vẻ kinh ngạc, rồi như chợt hiểu ra.

Tổng tiêu đầu lạng người luôn về sau thét lớn:

– Mở đường …

Hiệu lệnh được phát ra, toàn bộ cao thủ hộ tiêu đồng loạt rút binh khí lao thẳng vào Huyết Y nhân. Kẻ kiếm, người đao nhâu nhâu bám lấy Huyết Y nhân như bầy ong vỡ tổ.

Bình … Bình … Bình Bốn thây người vừa áp sát vào Huyết Y nhân đã bắn dội trở ra, nằm dài bất động.

Huyết Y nhân hú lên một tiếng, thân ảnh của y như bóng ma quỷ vô thường, nhập vào đám cao thủ hộ tiêu, chẳng khác nào chúa sơn lâm nhảy bổ vào đám dê non ngơ ngác.

Huyết thủ theo đó tỏa ra dày đặc, và từng tiếng rú thảm phát ra từ đám cao thủ hộ tiêu.

Bình … Ầm … Bình … Ầm …

Thây người đua nhau đổ xuống đất có thể ví như những cây mía bị chém ngang.

Thiết Uy tổng tiêu đầu thét lên một tiếng:

– Dừng tay!

Tiếng thét của tiêu đầu còn đọng trên hai vành môi thì người cuối cùng trong toán cao thủ hộ tiêu của Thiết Uy tiêu cục đã đổ kềnh ra đất, chỉ kịp ưỡn cong người, hồn lìa khỏi xác.

Ngay trên khuôn mặt thất thần của người đó in đậm dấu bàn tay đỏ như máu.

Thiết Uy tổng tiêu đầu lẩm bẩm nói:

– Huyết Ảnh chưởng …

Ngước lên điểm cặp mắt căm hờn vào Huyết Y nhân, Thiết Uy tổng tiêu đầu gằn giọng:

– Âu Trường Hải … Thiết Uy tiêu cục và ngươi không thù không oán sao ngươi lại nỡ ra tay tàn độc như vậy. Nếu hôm nay ta không tính mạng ở đây, thề sẽ tróc nã Ngọc Bảo đến cọng cỏ cuối cùng.

Huyết Y nhân đứng nép qua một bên, như muốn chừa đường cho Thiết Uy tổng tiêu đầu và vị phu nhân, đồng thời cấy giọng lạnh lùng:


– Ngươi đã nói khẳng khái như vậy, thì đi qua cánh cổng đá này. Hãy giữ lời của mình đó.

Thiết Uy tổng tiêu đầu trừng mắt, vô cùng ngạc nhiên bởi không thể nào hiểu nổi ý đồ của Huyết Thủ Âu Trường Hải sau câu nói đó.

Hồi lâu, tổng tiêu đầu nghiến răng cất giọng nói:

– Ngươi tàn sát Thiết Uy tiêu cục rồi muốn ta bỏ đi dễ dàng như vậy sao?

Huyết Y nhân bật cười sằng sặc:

– Xem ra ta muốn ban ơn cũng không được.

– Im ngay những lời nói thối tha của ngươi lại đi.

Thiết Uy vừa thét vừa băng người lên, ngọn tiểu thương trong tay liền phát tác mười đóa hoa kim loại sáng ngời, chia làm ba hướng thượng, trung và hạ công thẳng vào Huyết Thủ Âu Trường Hải.

Thế công của Thiết Uy nhanh hơn chớp trời, và tiềm ẩn bên trong sát khí rừng rực.

Ngọc tiểu thương vừa thoát ra chỉ nghe chát một tiếng. Thết Uy đứng như trời trồng vì ngọn tiểu thương đã nằm gọn trong bàn tay của Huyết Chủ Âu Trường Hải.

Lúc này Huyết Chủ hữu thủ nắm cứng ngọn tiểu thương, tả thủ vung lên chém thẳng xuống.

Ngọn tiểu thương bị gãy làm hai, kèm theo một âm thanh khô khốc. Cùng lúc đó, hổ khẩu của Thiết Uy tổng tiêu đầu toát ra, toàn thân chấn động. Thiết Uy rú lên một tiếng:

– Ôi …

Huyết Chủ Âu Trường Hải chiếu tinh nhãn, như hai hòn than rát bỏng điểm vào mặt Thiết Uy tổng tiêu đầu:

– Có lẽ ngươi cũng không muốn sống để tróc nã Ngọc Bảo.

Đứng ngoài thấy phu quân chỉ trong chớp mắt đã bị Huyết Chủ Âu Trường Hải khống chế dễ dàng, phu nhân Thiết Uy đâu thể đứng im mà nhìn.

Vội thét lên một tiếng:

– Ma tặc đỡ kiếm.

Cùng với tiếng thét đó, phu nhân Thiết Uy tổng tiêu đầu thoát khỏi lưng ngựa, thân hình lộn luôn một đường cầu vồng, kiếm quang chớp động công thẳng xuống Thiên Đỉnh của Huyết Chủ Âu Trường Hải.

Thế kiếm đó như rồng bay phượng múa, nhưng đối với Huyết Chủ Âu Trường Hải xem chừng y chẳng coi ra gì. Ngọn kiếm còn cách hai tấc thì sững lại bởi đã bị hữu thủ của Huyết Chủ chộp cứng.

– Cạch …

Thanh trường kiếm gãy ngang.

Đồng lúc bóng Huyết Chủ chớp lên đập thẳng vào tâm huyệt phu nhân Thiết Uy tổng tiêu đầu.

Bình …

Thiết Uy tổng tiêu đầu hốt hoảng thét lớn:

– Phu nhân!

Tấm thân của phu nhân Thiết Uy ngã vật xuống. Thấy vợ bị thảm tử, Thiết Uy như con thú điên cuồng quay ngoắt lại Huyết Chủ, nhưng chưa kịp vận khí phát công đánh lại thì một luồng kình phong như đào hải cuốn tới, thần trí chợt tối sầm lại. Tổng tiêu đầu rướn người lên một chút, theo đó vòi máu phún trào ra ngoài cửa miệng.

Thiết Uy chới với.

Huyết Chủ Âu Trường Hải cười khẩy một tiếng, cắp Thiết Uy tổng tiêu đầu và phu nhân quẳng lên mình đôi tuấn mã.

Mười ngón tay như móng vuốt chim ưng bập thẳng vào mông đôi Hắc Long câu, Huyết Chủ quát lớn:

– Đi …

Đôi Hắc Long câu hí lên vang dội, rồi nện vó, thoát chạy qua cánh cổng đá.

Huyết Y nhân chấp tay sau hông nhìn theo bóng song mã lẩm bẩm nói:

– Âu Trường Hải … Ngươi phải xuất đầu lộ diện thôi.

oo Giang Nam Tụ Nghĩa đường …

Những ngọn cung đăng kết chùm chiếu sáng cả một khuôn viên tòa đại sảnh, mọi người đang hối hả lo cho ngày đại lễ thành thân của Long Hổ lệnh chủ Trắc Bá Diệp.

Lúc này mọi người đang chờ đoàn xe của Thiết Uy tiêu cục nổi tiếng khắp Giang Nam thành hộ tống sáu báu vật châu báu mà đồng đạo võ lâm dành cho ngày đại lễ.

Giờ hoàng đạo đã gần đến.

Ai ai cũng ngong ngóng nhìn ra ngoài quan lộ với cặp mắt chờ đợi.

Tiếng vó ngựa rộn lên, chẳng mấy chốc một đôi Hắc Long câu nện vó ngựa rầm rập lao trên đường quang lộ.

Bang chủ Cái Bang Lộ Khâm vừa thấy bóng Hắc Long câu đã đứng lên nói:

– Các vị bằng hữu, họ đã đến.

Lộ Khâm vừa nói xong, đôi Hắc Long câu đã hí vang. Chúng dựng cả hai chân trước, rồi bất ngờ ngã lăn ra đất hất luôn hai người trên lưng ngựa.

Thấy chuyện lạ, mọi người liền đồng loạt phi thân về phía đôi Hắc Long câu. Tất cả ai nấy đều ngơ ngác, bởi trước mặt họ đôi Hắc Long câu đã chết cứng, bên cạnh chúng là Thiết Uy tiêu cục cùng với vị phu nhân nằm sõng soài. Sắc diện của hai người xanh mét chứng tỏ họ đã trúng thương hồn sắp lìa khỏi xác.

Lộ Khâm đỡ đầu Thiết Uy tổng tiêu đầu hỏi gấp:

– Tổng tiêu đầu, ngươi bị sao vậy? Ai đã cướp đoàn xe châu báu của võ lâm?

Thiết Uy tròn mắt, nấc vài tiếng mới thốt nổi một vài chữ:

– Năm mươi sinh mạng … Huyết Ảnh chưởng.

– Huyết Ảnh chưởng?

Thiết Uy gật đầu rồi lim dần đi.

Chưởng môn Minh Giáo Dương Di liền vận khí, áp hai tay vào huyệt Linh Đài của Thiết Uy nhưng liền rút tay lại.

Dương Di nói:

– Thiết đại hiệp đã chết rồi.

Lộ Khâm xé toạc áo của Thiết Uy. Ngay tâm huyệt của họ Thiết hiện rõ một bàn tay màu huyết dụ.

Lộ Khâm lập lại:


– Đúng là Huyết Ảnh chưởng.

Đạo cô Liễu Tâm chưởng môn phái Nga Mi nhìn lại vị phu nhân của Thiết Uy. Bà thở ra rồi vuốt ngọn phất trần:

– Có lẽ vị phu nhân cũng chết bởi Huyết Ảnh chưởng.

Lộ Khâm gật đầu:

– Chắc chắn như vậy rồi.

Dương Di quay sang nhìn Lộ Khâm:

– Đoàn thiết tiêu chắc bị nạn gần đây thôi, chúng ta hãy mau đến đó, hy vọng còn lấy lại được những báu vật các bang phái đã gửi mừng cho ngày đại lễ của Trắc đại hiệp.

Tri tân khách Thiên Lâm hòa thượng Trí Minh tán đồng ngay ý của Dương Di:

– Ý của Dương Di giáo chủ nói rất đúng.

Dương Di nói tiếp:

– Sau vụ việc ngày hôm nay, chúng ta phải mang huyết án này ra trước võ lâm đồng đạo. Dương mỗ không ngờ, sau hai mươi năm Ngọc Bảo tuyệt tích giang hồ nay lại tái xuất hiện và lập tức gây ra cảnh máu đổ thịt rơi.

Theo lời hiệu triệu của hai vị hộ pháp, quần hào chia làm hai đạo lao đi.

Chẳng bao lâu, đạo lộ thứ nhất do giáo chủ Minh Giáo cùng với hộ pháp Đinh Lữ đã đến được hiện trường. Trước mặt họ là một bãi thây ma nằm ngổn ngang, tâm huyệt ai cũng có dấu bàn tay đỏ ối.

Tuy nhiên một điều lạ lùng là cỗ xe báu vật vẫn còn nguyên vẹn, tưởng như chẳng một bàn tay nào đụng tới, duy có bầy ngựa là chẳng còn sống sót được con nào.

Dương Di đề khí vận công phi thân đến cỗ xe. Y vén rèm liếc mắt nhìn qua. Bao nhiêu lễ vật vẫn còn đủ, chẳng sót một món nào.

Dương Di quay lại Đinh Lữ:

– Đinh hộ pháp, lạ thật. Người của Ngọc Bảo chẳng hề động vào những chiếc rương này.

Đinh Lữ cau mày:

– Thế thì bọn Ngọc Bảo chặn giết người của Thiết Uy tiêu cục để làm gì? Họ thừa biết đây là đoàn hộ tiêu chuẩn bị cho ngày thành thân của Trắc đại hiệp mà?

Dương Di trầm ngâm nói:

– Việc này khó có thể biết được. Chắc chắn họ phải có mục đích gì chứ?

Vừa đối đáp đến đây thì lộ thứ hai cũng vừa đến nơi với sự dẫn đầu của Bang trưởng lão Lộ Khâm và Tri tân khách Trí Minh.

Lộ Khâm bước đến cạnh Dương Di:

– Dương giáo chủ …

Dương Di quay sang Lộ Khâm nói luôn:

– Tất cả vàng bạc châu báu đều không bị cướp, chỉ có người của Thiết Uy tiêu cục bị thảm sát mà thôi.

Lộ Khâm cau mày:

– Chẳng lẽ Thiết Uy tiêu cục có gây thù chuốc oán với Ngọc Bảo sao?

Đinh Lữ lắc đầu:

– Làm gì có chuyện đó xảy ra được. Hai mươi năm về trước, Ngọc Bảo từng là đỉnh Quang Minh của đồng đạo giang hồ, sau đó họ mới bế quan không màng tới chuyện thiên hạ nữa. Còn Thiết Uy tiêu cục mới thành danh khoảng ba năm trở lại đây, thì làm gì có chuyện gây thù chuốc oán với Ngọc Bảo.

Lộ Khâm thắc mắc:

– Thế thì tại sao họ lại giết người của Thiết Uy tiêu cục. Theo như Lộ mỗ được biết, Huyết Ảnh chưởng, ngoài nhủ nhân Ngọc Bảo ra, không một ai trên giang hồ biết sử dụng Đinh Lữ gật đầu:

– Huyết Ảnh chưởng là một bí kíp kỳ môn đã giúp tòa Ngọc Bảo thành danh hai mươi năm về trước. Có lẽ … Có lẽ …

Dương Di liền nói:

– Theo Đinh hộ pháp, Ngọc Bảo tàn sát Thiết Uy tiêu cục nhằm mục đích gì?

Đinh Lữ gằn từng tiếng:

– Ra mặt đối đầu với Trắc đại hiệp.

– Họ không phục Trắc đại hiệp?

Trí Minh chen vào:

– Trong ngày hội Long Hoa, mặc dù quần hùng đã gửi thiếp cho Ngọc Bảo chủ nhân, nhưng không một cao thủ nào của Ngọc Bảo đến dự. Họ không đến dự và chờ đến lúc Trắc đại hiệp cử hành đại lễ thành thân mới ra tay. Rõ ràng ý đồ của Ngọc Bảo chủ nhân là muốn đối đầu với quần hùng.

Lộ Khâm bất chợt vỗ tay một cái như đã phát hiện ra một điều mới lạ:

– Chết rồi!

Dương Di thấy hành động của bang chủ Cái Bang Lộ Khâm liền quay qua hỏi:

– Lộ bang chủ có việc gì mà xem ra …

Lộ Khâm khoát tay, nói luôn một mạch:

– Dương giáo chủ và hai vị hộ pháp chúng ta nghĩ lại xem. Ngọc Bảo giết người của Thiết Uy tiêu cục, nhưng chẳng hề đụng đến vàng bạc châu báu, chứng tỏ bọn chúng muốn …

Đinh Lĩnh hỏi luôn:

– Muốn gì?

– Bọn Ngọc Bảo dụng kế điệu hổ ly sơn để cướp …

Vẻ mặt ai cũng căng thẳng nhìn Lộ Khâm không chớp mắt. Điều bang chủ Cái Bang Lộ Khâm nói ra, chẳng khác nào tiếng sấm đùng đùng nổ bên tai quần hào …

Dương Di dựng ngược cặp lông mày chổi xể nói:

– Chúng ta phải quay trở lại Giang Nam Tụ Nghĩa đường ngay lập tức thôi, kẻo không kịp.

Thế là tất cả mọi người đông loạt phi thân trở về. Lúc họ đi vội vã bao nhiêu, khi quay về, họ càng hấp tấp vội vã hơn bấy nhiêu.


oo Khi quần hào vừa rời khỏi Giang Nam Tụ Nghĩa đường, một người vận y trang màu đỏ, trước ngực có thêu một tòa lầu bằng kim tuyết, ửng sắc vàng óng ả xuất hiện. Mặt của y trông tai tái như một xác chết lâu ngày.

Y thản nhiên chắp tay sau lưng, thư thái bước vào Giang Nam Tụ Nghĩa đường. Dung mạo và phong độ của người lạ đó khiến bọn tráng đinh đều chột bụng hoài nghi.

Hai gã gia nhân Tụ Nghĩa đường rút soạt trường kiếm chặn gã lạ mặt đó lại.

– Hãy đứng lại. Nếu bước tới đừng trách chúng ta không nương tay.

Hai luồng ma nhân rực lên, chiếu vào hai gã gia nhân Giang Nam Tụ Nghĩa đường.

Chẳng hề nói một tiếng, cũng chẳng có một hành động nào, tỏ ra là bậc trưởng thượng trong chốn giang hồ, chủ nhân Ngọc Bảo lắc vai một cái, song thủ đã vỗ ra hai đạo kình đỏ ối màu huyết dụ, nhanh không tả.

Hai đạo kình thoát ra ngỡ như hai luồng sét bổ luôn vào ngực hai tên tráng đinh.

Hai gã tráng đinh thất thần, chỉ kịp nhận ra bàn tay đỏ ối nện thẳng vào tâm huyệt của mình thì hồn đã lìa khỏi xác.

Sau một tiếng nổ như sét đánh, hai thân người bị bắn tung lên khỏi mặt đất, và rơi bịch xuống đất. Thế chưởng khi đó, nếu ai chứng kiến cũng phải rùng mình.

Mười gã tráng đinh từ trong đại sảnh đường lao ra. Cả mười tên đứng chôn chân thộn mặt, nhìn chủ nhân Ngọc Bảo với cặp mắt lấm lét, pha trộn nét hãi hùng.

Tên toán trưởng cố gằn giọng thị uy nói:

– Huyết Ảnh chưởng … Ngươi muốn gì?

Chẳng hề nói một tiếng, chủ nhân Ngọc Bảo đảo cặp mắt xanh rờn rợn nhìn lướt qua bon gia nhân Giang Nam Tụ Nghĩa đường rồi bất thần lắc vai lao vào bọn chúng.

Chỉ trong một chớp mắt, cả khoảng không gian trước Giang Nam Tụ Nghĩa đường tràn ngập kình phong, cùng những tiếng ầm ầm phát ra.

Và khi chủ nhân Ngọc Bảo định vị thân pháp thì có thêm mười mấy thây ma nằm rải rác từ bậc tam cấp dẫn lên ngưỡng cửa.

Thấy cảnh giết người quá tàn khốc, và chẳng hề gớm tay của chủ nhân Ngọc Bảo, chắc ai cũng ngờ y là một kẻ sinh ra chỉ biết việc giết người làm trò tiêu khiển. Và điều đó càng khẳng định hơn qua phong độ ung dung tự tại khi y chắp tay sau lưng thả bước lên bậc tam cấp dẫn vào nhà đại sảnh.

Chủ nhân Ngọc Bảo dừng ngay ngưỡng cửa nhìn vào trong.

Bên trong nhà đại sảnh, mười hai vị đạo cô của Nga Mi phái đã xếp một trận kiếm án ngữ cửa vào hậu phòng.

Mười hai thanh kiếm sáng ngời ánh chớp, chĩa thẳng vào mặt chủ nhân Ngọc Bảo.

Liễu Tịnh từ tốn nói:

– Huyết Ảnh bảo chủ. Ngươi đã ra tay sát sinh nhiều quá rồi đó, nếu không dừng lại, đừng trách Nga Mi thập nhị kiếm không nể tình.

Chủ nhân Ngọc Bảo như chẳng hề nghe mấy lời của Liễu Tịnh. Y chớp cặp mắt xanh lè thả bước về phía Nga Mi thập nhị kiếm.

Liễu Tịnh thấy hành động của đối phương thừa biết chủ nhân Ngọc Bảo chẳng hề màng đến lời nói của mình, liền quát lớn một tiếng:

– Khai trận.

Sau lời hiệu lệnh đó, Nga Mi thập nhị kiếm đồng loạt chuyển động trận thế. Mười hai người phiêu phiêu như những cánh bướm dập dờn, lượn quanh chủ nhân Ngọc Bảo.

– Xẹt.

Một ánh kiếm thoát ra, nhanh như tia chớp công thẳng vào yết hầu chủ nhân Ngọc Bảo.

Ánh kiếm vừa thoát đi, ánh kiếm thứ hai đã xuất hiện, ngỡ như lưỡi tầm sét sáng ngời bổ từ trên xuống.

Đồng loạt với ánh kiếm thứ hai, mười ngọn kiếm còn lại kết thành một màn lưới thép ập luôn vào thân ảnh đối phương.

Tất cả mười hai thanh kiếm cùng phóng ra một lượt, mỗi thanh kiếm giữ một nhiệm vụ riêng và đều ẩn hiện sát khí tiêu diệt đối phương. Có thể nói, kiếm trận của Nga Mi thập nhị kiếm như màng lưới thiên la địa võng, chẳng còn chừa một khe hở nào khả dĩ để chủ nhân Ngọc Bảo tránh né, hoặc thoát chạy được.

Nhưng tất cả đều ngoài dự đoán của Nga Mi thập nhị kiếm, chủ nhân Ngọc Bảo không né, cũng chẳng hề tỏ ra nao núng.

Khi mười hai ngọn kiếm chạm đến người chủ nhân Ngọc Bảo, phát ra những tiếng canh cách, như âm thanh va chạm của kim loại.

Những âm thanh đó vừa vang lên, toàn thân của chủ nhân Ngọc Bảo đột nhiên biến hóa thành một con vụ quay vun vút.

Bông vụ đỏ ối, ngỡ như đó là cơn lốc máu thì đúng hơn. Mười hai thanh trường kiếm bị bông vụ quấn chặt lấy, đồng thời những bóng tay đó như máu bắn xẹt ra nhanh không thể tả.

– Ấm …

Nga Mi thập nhị kiếm như mười hai con diều đứt dây bị con lốc dữ hất tung ra sau, duỗi dài dưới đất. Tâm huyệt họ đã in hình huyết thủ đỏ au.

Liễu Tịnh tròn mắt ngạc nhiên trước khi đi vào cõi chết. Đạo cô ngạc nhiên cũng đúng thôi, bởi lần đầu tiên chứng kiến một môn võ công tà quái và có oai lực như vậy.

Chủ nhân Ngọc Bảo thu hồi huyết khí thần công hộ thể, rồi ngang nhiên tiến thẳng vào hậu phòng.

Gã đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn tân nương và hai ả thị nữ đứng bên bằng cặp mắt xanh vô hồn. Chỉ đối nhân với ánh mắt lạnh lẽo đấy thôi cũng đủ cho hai ả thị nữ té khuỵu xuống nằm bất tỉnh.

Chủ nhân Ngọc Bảo dời tia hung quang chiếu vào tân nương.

Lúc này gã mới lên tiếng, tiếng nói thật là u buồn và lạnh căm, nghe mà ngỡ như tiếng phán quan truyền lệnh tử cho bọn câu hồn sứ giả:

– Ta đã đến.

Nàng không lột bỏ vuông lụa đỏ che mặt, thản nhiên nói:

– Huyết Chủ, ngươi giữ đúng lời thề đó.

– Ta đã nói là làm. Chưa bao giờ ta nói lời thứ hai. Ngược lại ta hy vọng nàng sẽ thực hiện đúng lời thề của mình.

– Tất nhiên rồi.

Nàng quay lại hai ả thị nữ, rồi bình thản trút bộ xiêm y đại lễ trước mặt chủ nhân Ngọc Bảo. Nàng lẳng lặng mặc bộ đại lễ vào người ả thị nữ, trùm luôn chiếc khăn vào đầu ả, rồi quay nói với chủ nhân Ngọc Bảo:

– Ngươi hãy ra tay đi.

Chủ nhân Ngọc Bảo gật đầu, vận khí vào song thủ, vỗ luôn một đạo Huyết Ảnh chưởng vào mặt ả thị nữ.

– Ấm.

Chứng kiến cảnh chủ nhân Ngọc Bảo giết người, thiên địa cũng phải nổi trận lôi đình, nhưng nàng thì không. Hành động vừa rồi của gã chủ nhân Ngọc Bảo giống như một tên đao phủ thừa hành nhiệm vụ, chẳng một chút xót xa với cái chết của người khác.

Nàng vận lại một bộ y trang võ phục bó chẽn.

Chủ nhân Ngọc Bảo rút trong người ra một chiếc mặt nạ da người.

Nàng đón lấy chiếc mặt nạ đó, đeo lên mặt.

Nàng nói:

– Chúng ta đi.

Chủ nhân Ngọc Bảo gật đầu. Hai người song hành bước ra cửa. Họ rời Giang Nam Tụ Nghĩa đường đã nhuộm máu trong ngày đại lễ.

Hai người vừa khuất dạng thì quần hào cũng lũ lượt kéo về.

Trước mặt quần hào là một bãi thây ma ngổn ngang mà chứng tích giết người là Huyết Ảnh chưởng.

Liễu Tâm đ*o cô, chưởng môn Nga Mi phái, hối hả điểm mũi hài phi thân vào trong tòa đại sảnh. Đạo cô đứng thất thần khi thấy Nga Mi thập nhị kiếm khách nằm sõng soài dưới đất, mười hai thanh trường kiếm đều bị gãy, và trước ngực hai vị đại đồ đệ in hình huyết thủ.

Đạo cô gầm lên:

– Ngọc Bảo … Huyết chưởng … Nga Mi thề sẽ san bằng ngươi ra khỏi chốn giang hồ.

Dương Di thấy quá bứa xúc trước cảnh chết thảm của mười hai vị đại đồ đệ, liền bước đến an ủi:

– Đạo cô … Người hãy bình tĩnh đi. Chúng ta sẽ đưa huyết án ngày hôm nay ra trước võ lâm. Tất cả mọi anh hùng trong thiên hạ sẽ cùng với chúng ta san bằng tòa Ngọc Bảo.


Lộ Kham từ trong hậu phòng bước ra:

– Các vị … Huyết Chủ Ngọc Bảo đã giết luôn nương tử của Trắc đại hiệp. Y đã ra tay chẳng chừa một sinh mạng nào sống sót cả.

Lộ Khâm nói đến đây, thì ả thị nữ từ phía sau lưng y lên tiếng:

– Khủng khiếp quá … Tiểu nữ thấy hết …

Mọi người đồng loạt quây lại ả thị nữ.

Liễu Tâm liền hỏi:

– Ngươi hãy kể lại hết cho chúng ta nghe.

Thị nữ gật đầu:

– Tiểu nữ vừa thấy mặt gã giết người đó thì ngất xỉu không còn biết gì hết. Gã có con mắt trông như bọn sứ giả dưới diêm vương phái lên để đòi mạng người.

Liễu Tâm hỏi dồn luôn:

– Ngươi chỉ nhớ cặp mắt của gã sao? Ngươi không còn biết việc gì nữa à?

Ả thị nữ lắc đầu:

– Tiểu nữ không biết gì hết.

Ả nói đến đây, bật khóc ấm ức, thị nữ vừa khóc vừa nói:

– Gã đó chỉ biết giết người thôi, tất cả mọi người đều chết, chết hết, chết khủng khiếp lắm.

Nói xong, ả thị nữ ôm đầu bỏ chạy.

Đạo cô Liễu Tâm tính rượt theo nhưng Đinh Lữ đã nắm tay bà lại, nói:

– Nàng ta không biết gì hơn nữa đâu. Đạo cô đã có bằng chứng hiển nhiên trước mặt rồi. Vụ thảm sát hôm nay do chủ nhân Ngọc Bảo gây ra, bây giờ đến lượt chúng ta đòi lại y phải trả món nợ này.

Dương Di giáo chủ gật đầu:

– Tất cả mọi người đều phẫn nộ trước hành động đa sát của Ngọc Bảo chủ nhân. Minh Giáo thề sẽ đứng dưới ngọn cờ chính nghĩa, phát Thánh Hỏa lệnh, đại khai sát giới với Ngọc Bảo.

Lộ Khâm cũng lên tiếng:

– Cái Bang thề cùng hợp sức với tất cả anh hùng trong giang hồ, tạo thành tòa Ngọc Bảo ma đầu hiếu sát.

Liễu Tâm gằn từng tiếng:

– Nga Mi sẽ rửa mối hận này.

Hòa thượng Trí Minh tháo chuỗi hạt, lần từng viên một rồi niệm phật hiệu:

– A Di Đà Phật … Bần tăng nghĩ, trụ trì Thiếu Lâm cũng không thể làm ngơ trước thảm họa máu đổ thịt rơi ngày hôm nay.

Đinh Lĩnh bước ra khỏi quần hào nói:

– Các vị, thảm họa hôm nay do chủ nhân Ngọc Bảo khiêu chiến với Trắc đại hiệp. Vậy chúng ta hãy đưa sự việc hôm nay để Long Hổ lệnh chủ dựng đại cờ, tiêu diệt ác ma.

Đinh Lữ nói:

– Ý của Đinh hộ pháp rất chí tình, chí lý.

Một người trung niên vận thanh bào, từ ngoài cửa phi thân vào sảnh đường. Người này vừa trụ chân đã nói:

– Các vị bằng hữu, Trắc mỗ tôi đến chậm nên mới xảy ra thảm họa này. Thật vô cùng ân hận.

Đinh Lữ, Đinh Lĩnh liền ôm quyền thi lễ:

– Lệnh chủ giá lâm, chúng hộ pháp không kịp nghênh tiếp xin người miễn thứ.

Trắc Bá Diệp khoát tay:

– Hai vị đã cực khổ lắm rồi, lỗi là tại họ Trắc này nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Dương Di tiến lên ba bộ nói:

– Trắc đại hiệp đừng ân hận, vụ việc thảm sát tại Giang Nam Tụ Nghĩa đường do bàn tay của chủ nhân Ngọc Bảo gây ra, chúng ta sẽ hợp sức, dựng cờ đại nghĩa quét sạch ác ma.

– Dương giáo chủ không nói, Trắc mỗ này cũng quyết san bằng Ngọc Bảo đòi lại món nợ máu hôm nay. Tại hạ chỉ sợ các vị bằng hữu đây phải nhọc lòng vì mình mà thôi.

Lộ Khâm ôm quyền nói:

– Trắc minh chủ đừng nói như vậy. Đây là việc của võ lâm đồng đạo, chúng tôi chỉ còn chờ Trắc đại hiệp dựng cờ đại nghĩa quét ác ma.

Trắc Bá Diệp thở dài một tiếng rồi nói:

– Không ngờ ngày đại thành của Trắc mỗ này mà bao nhiêu người phải chết.

Y cúi đầu, rồi ngẩng lên, trầm giọng nói:

– Ngay ngày hôm nay, hai vị hộ pháp kết hợp cùng bang chủ Cái Bang gửi thông điệp cho tất cả các bang phái trên giang hồ hội tụ đến tổng đàn võ lâm, chúng ta sẽ hỏi tội Ngọc Bảo chủ nhân Huyết Ảnh chưởng.

ĐInh Lĩnh và Đinh Lữ đồng lên tiếng:

– Tuân lệnh lệnh chủ.

Trắc Bá Diệp hướng mặt về phía đạo cô Liễu Tâm và Dương Di giáo chủ nói:

– Hai vị, chúng ta có thể lấy Giang Nam Tụ Nghĩa đường làm đại bản doanh để xử án Ngọc Bảo. Ý của tại hạ như vậy, hai vị có đồng ý không?

Dương Di gật đầu:

– Trắc lệnh chủ nói rất chí tình. Xử chủ nhân Ngọc Bảo ở đây tế các oan hồn những vị bằng hữu đã nằm xuống, họ sẽ ngậm cười nơi chín suối.

Trắc Bá Diệp quay lại Đinh Linh, ĐInh Lữ:

– Làm phiền hai vị hộ pháp hiệu triệu người của tổng đàn đến đây thu dọn Giang Nam Tụ Nghĩa đường, và làm sẵn bàn hương án để tế các vị bằng hữu đã chết bởi huyết thủ của Ngọc Bảo chủ nhân.

Lô Khâm nghe Trắc Bá Diệp nói vậy liền khoát tay:

– Trắc lệnh chủ đừng bận tâm việc đó, việc cỏn con ấy để dành cho Cái Bang của Lộ mỗ này hành sự.

Trắc Bá Diệp gật đầu:

– Đa tạ Lộ bang chủ.

Liễu Tâm sấn lên, hỏi Trắc Bá Diệp:

– Trắc lệnh chủ, thế thì chừng nào chúng ta mới đến Ngọc Bảo san bằng nó.

Trắc Bá Diệp nhăn mày suy nghĩ:

– Khi nào các vị chưởng môn nhân hội đủ thì chúng ta lên đường. Chậm nhất vào ngày mốt.

Liễu Tâm đ*o cô gật đầu:

– Nga Mi phái của chúng tôi không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

– Trắc mỗ cũng đang mang tâm trạng chẳng khác gì đạo cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.