Đọc truyện Huyền Vũ Dạ Nguyệt – Chương 79: Ta thích ăn cay
Cho tới canh ba tiếng động dung tục vẫn chưa kết thúc.
Ta chịu thua “Ân” ta thật hâm mộ vị nam nhân trước mặt, có thể động dục không ngừng nghĩ “A” một cái thúc mạnh vào hoa tâm, khiến ta hồi hồn, đôi chân không tự giác ôm thật chặt thắt lưng của Hoàng Bá Thuần.
Trải qua hàng loạt cao trào, vẫn không sao nhãng được sự cầu hoan trên người nàng “Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, ta hảo yêu nàng, A” tự rên lên, hắn biến trở lại tiết tấu nhẹ nhàng khi đặt hết mầm móng của mình ở nơi nhỏ bé của nàng.
“A” lại một dòng nước ấm chôn chặt vào bụng, cả người nàng mềm nhũn ra, không nghĩ tới hắn vẫn cắn mãi không buông, hắn chỉ cho nàng ngủ ba canh giờ lấy sức, liền thúc giục nàng dậy cùng hắn cầu hoan, nàng tuyệt đối hận chết nam nhân này.
“Thuần, buông tha cho ta, ta thật sự chịu không nổi” mỗi lần nàng la đau, dường như hắn đã thủ sẵn, liền giúp nàng thoa thuốc, hai ba khắc sau hắn tự biết nàng hết đau, mà bắt đầu càn quấy bên trong nàng.
“Không thể, ta chưa đủ, ân, Nguyệt nhi, ngoan” vội ngậm lấy nụ hồng nhỏ xinh của nàng, lưỡi tà ác khẽ trêu đùa, vờn một vòng mới chịu dời lưỡi đi, liền ngậm lấy cái còn lại, cùng một động tác.
“Ta hận chàng, Ư” tuyệt đối, tuyệt đối hận hắn.
“Thật là vật nhỏ ưa nói dối” thổi khí nóng vào vành tai nàng, khẽ cắn cắn, tựa như giễu cợt nàng.
Hai mắt nàng nhắm lại, không biết vì xấu hổ, hay vì sinh khí “A” nàng lại ngâm lên, thanh âm tràn đầy sự sung sướng, hắn hung hăng trừng phạt nàng vì nàng nghĩ tới chuyện khác.
Dòng chất lỏng màu trắng tiết ra càng nhiều, càng làm cho hắn khoan khoái, lưu động mạnh mẽ bên trong hoa huy*t của nàng, mỗi cú vào, cảm nhận được của nàng gắt gao bao bọc lấy hắn thì hắn sướng muốn chết.
Sau ba hồi lăn lộn hắn cũng chịu thả nàng ra, nói “Chỉ cho phép nàng ngủ 2 canh giờ” vốn dĩ đang từ từ tiến vào giấc mộng đẹp, chính vì câu nói này mà hai mắt nàng mở thật to, khuôn mặt mang theo nhiều cảm xúc nhìn lấy nam nhân trên gường.
Hầu như Hoàng Bá Thuần không biết xấu hổ, liền dang tay ôm chặt thiên hạ yêu kiều trong lòng, trong khi đó thiên hạ yêu kiều đang muốn nổi đóa, cắn chết cái nam nhân đang ôm chặt mình “Hoàng – Bá – Thuần”
Nàng chính thức không giữ được bình tĩnh, bị hắn làm cho mệt mỏi muốn chết, nay lại bốc lộc sức lao động của nàng, biến nàng thành nô lệ tình dục thì nàng thấu hận không thể nhai xương hắn, quả thật quá đáng mà.
“Ân, 2 canh giờ quả thật là nhiều rồi, vậy đổi lại 1 canh giờ” không hiểu Hoàng Bá Thuần cố ý hay vô ý nói lên những lời cầm thú cũng chẳng bằng, thì nàng giận run cả người, liền nép vào người hắn, sợ mình sẽ ‘đại khai sát giới’.
“Sao thế, mới đây đã lưu luyến ta?” khóe môi nhếch lên, lộ ra ý tứ châm chọc, nàng liền thở hồng hộc, nhéo thật mạnh hai má của hắn “Chàng là đồ vô liêm sỉ”
Thấy mình đùa bỡn quá chớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sinh khí mà ửng đỏ lên thì hắn thương tiếc khôn xiết “Hảo, ta vô liêm xỉ, không nên trêu ghẹo nàng, ngoan, ta sẽ chờ nàng ngủ đủ rồi hẳn manh động”
Hai tròn mắt nàng trợn lên, trời cao có mắt, ban cho nàng một ân điển là có thể ngất đi trong lúc này.
Hắn vươn người dậy hoảng sợ, liền cầm tay bắt mạch giúp nàng, thấy nàng vô sự, chỉ giận quá độ, khí huyết không thông nên nhất thời ngất đi, cũng tại hắn đáng chết, quên rằng độc tố mới giải hết, lại vận động kịch liệt, nên cơ thể nhất thời suy yếu.
Thấy nàng vô sự, bấy giờ mới dám thở mạnh, gắt gao ôm lấy vào lòng “Nguyệt nhi, không thể trách ta, vì ta quá yêu nàng” sau khi lẩm bẩm ở tai nàng, sau đó phủ chăn ấm cho cả hai, liền chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Trong lúc này, ngoại thành hay nội thành đều có lính đi tuần tra, đem đuốc thắp sáng cả đường đi.
Bên ngoài hoàng cung nhìn vào thật tĩnh lặng, nhưng bên trong đã âm thầm nổi lên ngọn sóng ngầm mãnh liệt.
“Rầm, bịch, bịch, bịch” một tay quét hết những đồ vật trên bàn, nam nhân vận hoàng bào, trước ngực thêu con rồng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, quát “Các người là đồ phế vật, cả quận chúa cũng chẳng bảo vệ tốt”
Thật đúng là một lũ vô tích sự, uổng công cho hắn cấp cơm cho họ ăn, như thế nào mà lại để quận chúa bị tặc tử cướp đi trong đêm, mà còn là hoàng cung, nơi được canh gác chặt chẽ, nếu đem chuyện này đồn ra ngoài, há phải làm trò cười cho mọi người sao?
Vị thống vệ quân mặt cúi thấp xuống ngực, quả thật y tác trách, ngay cả quận chúa cũng không bảo vệ xong, còn nói là đệ nhất thống vệ quân, đúng là mất mặt.
“Hoàng huynh, chuyện đâu còn có đó, huynh chớ giận” nam nhân mặc tử bào, tiến lên, thay vị thống vệ quân cầu tình.
Rồi nói thêm “Quận chúa một thân tuyệt công, không dễ bị bọn tặc tử làm hại”
“Cút” Thần Vũ Hiên rống lên, vị thống vệ quân chấp tay thành quyền “Đa tạ hoàng thượng khai ân” sau đó vội ly khai.
“Ngươi có biết U Minh Cốc” bấy giờ, Thần Vũ Hiên mới âm thầm xử lý Thần Vũ Phong.
“Nếu là họ bắt người, thì chắc hẳn giờ đã công bố thiên hạ rồi, chứ không biến mất vô tung vô ảnh như vậy!” bao giờ người ngoài cuộc cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, câu nói này quả thật không sai.
Thần Vũ Hiên lộ ra khuôn mặt mệt mỏi, sau đó đổ nhào xuống ghế, bấy giờ Thần Vũ Phong sáng suốt nói “Huynh yên tâm, sớm muộn chúng ta sẽ sớm tìm ra tung tích của nàng ta thôi”
Thần Vũ Phong thấy đại ca của mình đã nhắm mắt dưỡng thần thì thầm than, quả thật kẻ mù cũng nhìn ra, đại ca có ý với tiểu quỷ kia, nhận làm muội muội chỉ là cái cớ.
Nếu không phải có hai tiểu quỷ kia ngăn cản, e rằng nàng sớm trở thành đại tẩu của hắn, và trở thành mẫu nghi thiên hạ rồi.
….
“Ta đã nói loại nam nhân như hắn không thể yêu, vậy mà ngươi vẫn cứ cắm đầu vào” Hoa Tuyệt Tình liếc nhìn cái nữ nhân đang nằm trên gường được hạ nhân băng bó vết thương.
Rồi cười lạnh, nếu không phải có Hoa Tuyệt Tình nàng cứu thì chắc rằng nàng ta đang bao danh dưới diêm phủ, đâu có thể nhàn hạ nằm đây.
“Câm miệng” nhắc tới thì nàng phát hỏa, nàng có gì không bằng ả ta chứ, vì sao lại đối với ả ta nhất mực chung tình, đối với nàng tàn độc nhẫn tâm như vậy.
Cái hận là vì sao ả vẫn chưa chết, người trúng độc của nàng không ai tránh qua khỏi tại kiếp là xuống dưới hoàng tuyền, vì sao ả lại không chết.
Hoa Tuyệt Tình chỉ nhếch môi cười lạnh “Khải bẩm chủ nhân, người có thư” một tiểu cô nương hối hả chạy vào, thở hồng hộc nói, hai tay dâng lên một phong thư trắng.
Mở thư ra độc, đôi mắt vốn đã coi thường thế sự liền chuyển biến trở nên ngoan độc cùng âm lãnh, đôi môi như cánh hoa tươi đỏ mọng nay liền bị hàm răng vùi hoa dập liễu, khuôn mặt đẹp đẽ phút chóc biến dạng, trở nên xấu xí khó coi.
“Tiện nhân” bức thư tung bay lên cao, liền bị nội lực của Hoa Tuyệt Tình đánh tan thành từng mảnh vụn.
Dạ Tuyết hơi ngạc nhiên với hành động này của Hoa Tuyệt Tình, mà người khiến cho Hoa Tuyệt Tình lộ ra bộ dạng này ngoại trừ ‘ả’ ta thì còn là ai “Ả chưa chết!”
“Phải, con tiện nhân Liễu Thiên Nguyệt đã giúp ả qua khỏi đại kiếp” hai cánh tay nắm thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, vài giọt máu rỉ xuống mặt đất “Bạch Ngọc Cẩm Vân, ta không tin là ta không thể giết ngươi” ngước mắt lên trần nhà, Hoa Tuyệt Tình thề thốt.
…..
“Ưm” má khẽ cọ cọ, dụi dụi vào một vật mềm mại, sau đó thở nhẹ, rồi an tâm ngủ tiếp, đột nhiên nàng giật mình tỉnh giấc.
“Sao vậy?” giọng nam trầm thấp, ôn nhu truyền tới tai, nàng có hơi sửng sốt, nhìn lại tình cảnh hiện tại.
Chính xác là ta đang ngồi trên thùng xe, cái ta dựa vào là đùi hắn…., từng giọt ký ức quay trở về, ba ngày nay bọn ta…., nói tới đây mặt ta đỏ bừng bừng lên.
“Sao, nàng lại muốn?” do suy nghĩ mà ta chẳng để ý tới cái tên tiện nam đang ở kế bên tai, tiếp tục đùa bỡn ta, thì ta thẹn quá hóa giận “Im miệng”
Tiếng cười càn rỡ bậc ra khỏi môi, sau đó ôm chặt nàng, đặt nàng trong lòng, nàng lại hỏi “Chúng ta đang đi đâu” chẳng phải ba ngày nay, hắn cứ ép buộc nàng lăn trên gường cùng hắn sao, hiện tại, sao lại có hảo tâm đưa nàng rời đi?
“Đương nhiên về phủ, chẳng lẽ, nàng muốn cùng ta cá nước thân mật”
“Còn lâu” nàng rất chân chó phản bác, đập tan sự hoang tửơng của Hoàng Bá Thuần.
Hắn thở nhẹ, lộ ra vẻ ủy khuất “Nha, dẫu sao cũng không nên thẳng thắn quá, dễ tổn thương lắm nha”
Nhéo lấy má hắn “Da mặt ngươi đao thương bất nhập, còn không biết xấu hổ” nàng ngồi lên đùi hắn, đôi môi cánh hoa khai mở, hương thơm ngọt ngào trên người nàng xộc lên mũi hắn, vốn dĩ nơi đó đã ngủ, nay liền bị nàng giục cho tỉnh giấc.
Ghì chặt đầu nàng, ấn lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt, một ngấn bạc tơ kéo dài ra khi hắn thu hồi lưỡi, hai hơi thở hòa quyện, đan xen vào nhau.
Thật là hình ảnh dâm mĩ, nàng thầm rủa, sau đó thấy hắn cũng không có ý định buông tha cho nàng
“Hoàng Bá Thuần…ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn như thế….ta sẽ không thèm nhìn mặt ngươi” thở dốc, nàng trợn mắt lên phản kháng, nếu cứ tiếp tục xuống, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu cứ đổ ào ào mà đi.
Gân xanh nhảy múa trên trán, hắn vội kìm chế lại dục vọng của bản thân, ta chu chu môi “Ngươi đúng là dã thú”
“Điều do nàng góp công xây dựng” sau khi phục hồi, hắn không khách khí ném trả hết mọi oán khí cho nàng.
“Ngươi” mày gương lên.
“Tiểu dã miêu, thật hung dữ” vuốt nhẹ hai hàng lông mày thanh tú của nàng, hắn oán.
“Sao, ngươi hối hận” ném cho hắn ánh nhìn khinh thường.
“Ta thích ăn cay” dứt lời, hắn gởi kèm cho nàng một nụ cười đẹp.
Phồng má “Ngươi không được dùng cái nụ cười kia đi gặp người khác” hắn thật sự không biết mình có lực sát thương lớn cỡ nào hay sao?
Với lại, hắn chỉ có thể là của nàng!
“Được, sau này ta chỉ làm thế với nàng” hắn cười xòa, hắn thích nhất tính cách này của nàng, mặc dù có hơi độc tài, nhưng hành động này chứng tỏ, nàng cũng yêu hắn.